Hạ Hầu Hoan trở lại Ngọc Tuyển cung, cho cung nhân lui xuống, chỉ để lại một mình Chúc Bình Anh giúp hắn thay y phục.
“Hoàng thượng, như thế thật có thể tạo quan hệ tốt với Hoàng tử Cổ Đôn sao?” Chúc Bình An vừa động tay vừa thấp giọng hỏi.
“Ai muốn tạo quan hệ tốt với hắn?” Hạ Hầu Hoan hừ một tiếng.
“Nhưng mà - -” Nếu không phải muốn tạo quan hệ tốt, vậy Hoàng thượng cần gì phải đặc biệt chiếu cố Hoàng tử Cổ Đôn?
“Chẳng qua là trẫm chỉ muốn làm hỏng chuyện tốt của Hạ Hầu Quyết thôi, thuận tiện bán chút nhân tình, chuẩn bị cho ngày nào đó cần dùng đến.” Hạ Hầu Hoan khó có lúc tâm tình tốt, hơi giảng thích một chút.
Hạ Hầu Quyết đang chờ một cơ hội để danh chính ngôn thuận trừ bỏ hắn, muốn để dân chúng tin phục, để bách quan chấp tay tôn hắn làm Hoàng đế.
Tình cờ gặp Vương triều Cổ Đôn thay đổi ngôi vị Hoàng đế, tuy rằng quốc hiệu chua đổi, vốn dĩ là Phùng gia độc chiếm thiên hạ, trước mắt lại là Lan gia đột chiếm thiên hạ, nội bộ bên trong không ngừng đấu đá, nếu Hạ Hầu Quyết muốn ra tay, dĩ nhiên là sẽ chọn Cổ Đôn, hắn ta sẽ không ngốc chọn Đại Lương hay là sứ giả Vô Cực khai đao, cũng như làm khó dễ.
Cho nên, nghĩ muốn trừ bỏ hắn nhanh một chút, có năng lực khiến cho thánh danh, như vậy liền kéo thêm một cái đệm lưng, có thể được giúp đỡ từ bên ngoài, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ làm như vậy.
Chúc Bình An nghe hắn phân tích xong, không khỏi nhếch miệng cười khẽ.
“Muốn trừ bỏ địch nhân, phải mài tâm tư của mình giống như của địch, kể từ đó biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Bình An là người lớn lên từ nhỏ với hắn, là tâm phúc mà hắn có thể tín nhiệm được, bằng không hắn sẽ không nói những lời này.
Chúc Bình An ngây người, trên mặt có chút lo lắng. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng là tốt, nhưng vấn đề là, muốn trừ bỏ Nhiếp chính vương, phải đổi thành tâm tư như Nhiếp chính vương, vậy không phải là Hoàng thượng càng lúc càng sai sao?
“Bình An, đi xem một chút tình huống ở thành Hâm như thế nào.” Hắn vẫy vẫy tay, phái Chúc Bình An rời đi.
Hắn cần phải suy nghĩ lại, xem kế tiếp hắn muốn làm như thế nào.
Trong ngự thiện phòng, mùi đồ ăn mê người cùng với khí nóng, dĩ nhiên còn có mùi cháy.
“Người này, ngay cả rửa rau cũng không thể, vậy nên quăng đến Hoán Y cục đi thôi!”
Trái tim Tân Thiểu Mẫn run lên, đầu cũng không dám quay, lập tức rửa rau nhanh hơn.
Là mắng nàng sao? Nàng cũng không rõ, bỏi vì người rửa rau ngoài phòng bếp có đến mười tổ… Hu
“Hoàng thượng, như thế thật có thể tạo quan hệ tốt với Hoàng tử Cổ Đôn sao?” Chúc Bình An vừa động tay vừa thấp giọng hỏi.
“Ai muốn tạo quan hệ tốt với hắn?” Hạ Hầu Hoan hừ một tiếng.
“Nhưng mà - -” Nếu không phải muốn tạo quan hệ tốt, vậy Hoàng thượng cần gì phải đặc biệt chiếu cố Hoàng tử Cổ Đôn?
“Chẳng qua là trẫm chỉ muốn làm hỏng chuyện tốt của Hạ Hầu Quyết thôi, thuận tiện bán chút nhân tình, chuẩn bị cho ngày nào đó cần dùng đến.” Hạ Hầu Hoan khó có lúc tâm tình tốt, hơi giảng thích một chút.
Hạ Hầu Quyết đang chờ một cơ hội để danh chính ngôn thuận trừ bỏ hắn, muốn để dân chúng tin phục, để bách quan chấp tay tôn hắn làm Hoàng đế.
Tình cờ gặp Vương triều Cổ Đôn thay đổi ngôi vị Hoàng đế, tuy rằng quốc hiệu chua đổi, vốn dĩ là Phùng gia độc chiếm thiên hạ, trước mắt lại là Lan gia đột chiếm thiên hạ, nội bộ bên trong không ngừng đấu đá, nếu Hạ Hầu Quyết muốn ra tay, dĩ nhiên là sẽ chọn Cổ Đôn, hắn ta sẽ không ngốc chọn Đại Lương hay là sứ giả Vô Cực khai đao, cũng như làm khó dễ.
Cho nên, nghĩ muốn trừ bỏ hắn nhanh một chút, có năng lực khiến cho thánh danh, như vậy liền kéo thêm một cái đệm lưng, có thể được giúp đỡ từ bên ngoài, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ làm như vậy.
Chúc Bình An nghe hắn phân tích xong, không khỏi nhếch miệng cười khẽ.
“Muốn trừ bỏ địch nhân, phải mài tâm tư của mình giống như của địch, kể từ đó biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Bình An là người lớn lên từ nhỏ với hắn, là tâm phúc mà hắn có thể tín nhiệm được, bằng không hắn sẽ không nói những lời này.
Chúc Bình An ngây người, trên mặt có chút lo lắng. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng là tốt, nhưng vấn đề là, muốn trừ bỏ Nhiếp chính vương, phải đổi thành tâm tư như Nhiếp chính vương, vậy không phải là Hoàng thượng càng lúc càng sai sao?
“Bình An, đi xem một chút tình huống ở thành Hâm như thế nào.” Hắn vẫy vẫy tay, phái Chúc Bình An rời đi.
Hắn cần phải suy nghĩ lại, xem kế tiếp hắn muốn làm như thế nào.
Trong ngự thiện phòng, mùi đồ ăn mê người cùng với khí nóng, dĩ nhiên còn có mùi cháy.
“Người này, ngay cả rửa rau cũng không thể, vậy nên quăng đến Hoán Y cục đi thôi!”
Trái tim Tân Thiểu Mẫn run lên, đầu cũng không dám quay, lập tức rửa rau nhanh hơn.
Là mắng nàng sao? Nàng cũng không rõ, bỏi vì người rửa rau ngoài phòng bếp có đến mười tổ… Hu
/28
|