Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 8 - Chương 3.2

/28


Nhưng, nàng là cô nương lại giả dạng thái giám, chuyện ấy là việc không thể chối bỏ được... Trong lúc này, hắn không phân biệt được mình buồn bực là vì nàng có thể là gian tế, hay là vì tất cả những điều tốt đẹp của nàng chỉ là diễn trò.

Thở dài, hắn nhặt đai lưng trên mặt đất lên, đưa cho nàng.

Bị đai lưng chạm vào, Tân Thiểu Mẫn hơi cứng người, sau đó nhanh chóng nhận lấy, Đa tạ đại ca . Nàng miệng nói tay làm, nhưng nhanh chóng có gì đó không đúng, không khỏi hỏi: Đại ca, mắt huynh tốt lắm sao?

... Không tồi.

Vậy sao huynh có thể nhặt được đai lưng của ta? Nàng đã thổi tắt đèn lồng, trên tay đại ca cũng không cầm đèn... Làm sao hắn thấy được?

Bởi vì ta giẫm lên nó.

Vậy à. Nàng an tâm rồi. Nhanh chóng mang thắt lưng, sau khi kẻo chỉnh lại y phục, lại nhanh chóng dùng khăn lau mái tóc dài, hỏi người bên cạnh: Đại ca, làm sao huynh lại đến đây?

Dù cho trời đã rất tối, ánh trăng mờ ảo, không nhìn thấy rõ, nhưng lúc nãy nàng trần truồng lên bờ, dù thế nào nữa cũng cảm thấy thật thẹn thùng.

Đi ngang qua. Hắn ngang nhiên xem xét nàng. Từ đầu nàng đã không biết bản thân mình lau tóc là hành động tràn ngập hương vị của nữ nhân.

Thế nhưng ta vừa mới ngửi được mùi đồ ăn là từ đầu kia đến, không phải từ ngoài điện. Nếu là ngoài điện có động tĩnh, nàng sẽ phát hiện, nhưng hắn lại từ trong điện đi tới khiến nàng không có phòng bị.

...Chắc chắn đời trước ngươi là con chó. Ăn đưa đồ ăn mang theo cho nàng, dễ dàng dời sự chú ý của nàng, Bên trong có đồ ăn khuya không dùng, có vài cái bánh bao, có muốn nếm thử không?

Có thể chứ? Nàng liền đưa tay đón lấy, mở nắp hộp lên, lập tức nhíu mày. Đại ca .

Làm sao vậy?

Sao bên trong lại có mùi thuốc súng?

Hăn nghe vậy, ngây ra một lúc, nhận lại hộp đựng thức ăn ngửi thử, chỉ nghe được mùi thịt kho tàu cùng với cá, mùi hương bên trong có thể che giấu bất kỳ mùi nào khác, nhưng nàng...lại phát hiện ra được.

Càng quỷ dị là, sao nàng từng ngửi mùi thuốc súng để khẳng định chắc chắn như vậy?

Ta không ngửi được gì cả.

Nhưng mà... Nàng lại ngửi ngửi, mày nhíu lại Đây là mùi thuốc súng đen, sao trong hộp đựng thức ăn lại có mùi này, đại ca, huynh lấy hộp thức ăn này từ đâu? Nàng biết rằng mình không nên lo chuyện không đâu, nhiều chuyện không bằng bớt chuyện, nhưng mà chuyện hoả dược là việc không thể nói đùa, nếu không chuẩn bị tốt thì sẽ gây ra chết người.

Tất nhiên là từ Ngự Thiện Phòng. Sau khi nhìn kỹ nàng thật lâu, hắn mới hỏi với sự thăm dò: Làm sao một tên thái giám như người có thể biết được nhiều việc như vậy, ngay cả thuốc súng cũng biết phân biệt?

Khi nàng nói thuốc nổ đen, lòng hắn buồn bực giống như là bị người ta bóp chặt. Nàng không nên hiểu, càng không nên biết được tên thuốc súng, tất cả những thứ đó đều nói lên rằng nàng tiến cũng là có mục đích, nghĩa là thẳng thắn ngay thẳng lâu nay của nàng đều là giả!

Mệt cho hắn còn một lòng tìm lý do cho nàng, nào ngờ nàng lại... Ngừng lại, hắn kinh ngạc nhìn nàng. Nàng là ai chứ, lại có thể khiến hắn tìm lý do cho nàng! Có thể khiến hắn hết lần này tới lần khác như vậy, chỉ vì nàng là tri kỷ khó gặp, chỉ là, thân phận của nàng khiến hắn không thể không phòng bị.

Ta... Nàng ngây ra, gãi gãi mái tóc dài còn ướt. Thực ra...cái này nên nói thế nào nhỉ? Nàng không muốn giấu diếm hắn, nhưng nàng cho rằng nàng nói hắn sẽ không tin, nên phải nói vòng vo, sau khi suy nghĩ xong, nàng dứt khoát nắm lấy tay hắn.

Đại ca, chúng ta đến một nơi nào đó sáng sáng nói chuyện. Nơi này quá mờ, tối đến mức nàng không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng dị thường, khiến nàng không khỏi cảm thấy tâm hoảng ý loạn, ngay cả nói chuyện cũng khó mở lời.

Hắn vốn định rút tay về, nhưng sau đó, lại đi theo bước chân nang, đi đến gần của cung, dưới tàng cây hạt dẻ, trời vẫn tối như cũ, nhưng ít đi rất nhiều bóng cây, đối với nàng mà nói đã sáng hơn nhiều.

Ngươi muốn nói gì? Hắn cho nàng một cơ hội cuối cùng, chờ nàng thuyết phục mình.

Thực ra...lần đầu tiên ta gặp đại ca, là mới tỉnh dậy sau hôn mê, đầu trống rỗng, cũng không biết xảy ra chuyện gì, cho nên mới giữ lấy đại ca hỏi những vấn đề kỳ quái.

Hắn khẽ nhếch lông mày, nhớ lại đêm đó, phản ứng của nàng thật sự rất kỳ quái.

Cho nên, biết một số việc là căn cứ vào bản năng, nhưng mà đến việc ta là ai, ta cũng quên, nhưng việc này ta lại không thể nói với người nào, chỉ có thể ngoan ngoãn làm tốt công việc mà người ta giao cho, nhưng may mắn là ta gặp được đại ca, khiến cho cuộc sống của ta tốt hơn nhiều. Đây là nàng nói nửa giả nửa thật, cũng không tính là nói dối.

Hắn không nói gì, hơi nheo mắt. Nếu như ngươi đã quên tất cả, sao lại nói với ta người tên Thiểu Mẫn?

.... Bởi vì ta cảm thấy như ta đang sống lại một cuộc sống mới, nên đặt tên cho mình, nhưng mà mọi người vẫn gọi ta là Thọ Ương. Sao đầu đại ca lại suy nghĩ nhanh vậy, tùy tiện liền có thể tìm ra sơ hở của nàng, khiến nàng ứng phó rất vất vả.

Thật sao? Hắn vẫn hoài nghi như cũ.

Không bám theo hoài nghi của hắn, nàng nói thẳng: Nhưng mà trước mắt mới là chuyện quan trọng, đó là phải điều tra thêm vì sao hộp cơm Ngự Thiện Phòng lại có mùi thuốc súng, đây chính là đồ ăn của hoàng thượng, nếu




/28

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status