Tùy Duyên nói xong, cầm bông vải lên, thấm rượu, lau miệng vết thương của Thẩm Ý, Thẩm Ý đau đớn nắm chặt tay Hạo Nhiên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhưng cố nhịn không di chuyển, không hừ ra một tiếng.
A Duyên. . . . . . Hạo Nhiên khẽ gọi.
Tùy Duyên nghe vậy, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Hạo Nhiên một cái, âm thanh lạnh nhạt nói, Rượu trắng trừ độc!
Cầm chủy thủ lên, dưới tình huống tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng cắt đi phần thịt đã thối rữa trên ngực Thẩm Ý.
Thẩm Ý đau đớn đến chết lặng, đau dữ dội, đầu đầy mồ hôi, hô hấp
A Duyên. . . . . . Hạo Nhiên khẽ gọi.
Tùy Duyên nghe vậy, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Hạo Nhiên một cái, âm thanh lạnh nhạt nói, Rượu trắng trừ độc!
Cầm chủy thủ lên, dưới tình huống tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng cắt đi phần thịt đã thối rữa trên ngực Thẩm Ý.
Thẩm Ý đau đớn đến chết lặng, đau dữ dội, đầu đầy mồ hôi, hô hấp
/78
|