Ăn uống thất thường, thiếu ngủ trầm trọng đã khiến cho Puna chỉ ngả lưng xuống một chút là chìm trong giấc ngủ mê man. Liếc nhìn cô bé nhỏ nhắn nằm thu mình trên băng ghế, Mun vô thức mỉm cười. Thả tay để chế độ tự lái, cậu khẽ khàng tiến lại gần, rồi ngồi xuống bên cạnh Puna, sau đó lấy từ trong túi áo ra một chiếc máy ảnh cổ điển đã cũ. Đầu cúi thấp dần xuống, đặt đôi môi mềm mại lên má nhỏ, ngay khoảng khắc ấy ngon tay liền bấm máy chụp một cái “tách”.
“BÙM”
Tiếng bom nổ dữ dội, Mun giật nảy, theo phản xạ lập tức ôm chặt Puna để che chở cho cô tránh mọi tác động xung quanh. Chiếc vali chứa đầy tiền cũng tan tành, những tờ đô-la mệnh giá 100 mới tinh bay phấp phới như cánh hoa rơi.
“Chết tiệt...!”
Puna nằm trong lòng Mun mở chừng chừng mắt, ngước lên liền trông thấy gương mặt đỏ ối phủ đầy máu tươi. Đầu óc rối loạn, liền vùng vẫy khỏi vòng tay đang dần nới lỏng kia, nắm chặt lấy cổ áo của hắn, dùng hết sức bình sinh bơi lên. Vừa ngoi đầu khỏi mặt nước, liền sừng sững một con tàu khổng lồ hiện ra trước tầm nhìn, có hàng người đứng bên lan can, Puna giơ cánh tay thật cao, ra sức vẫy vẫy.
Chiếc phao được tung xuống, Puna vươn người với lấy bám chặt đồng thời cố sức ghì lấy Mun để hắn không tuột đi mất, sau một hồi chới với giữa dòng nước, cuối cùng hai người cũng được vớt lên mạn thuyền. Mun vừa được đặt nằm ngửa trên sàn gỗ, Puna liền dùng hai bàn tay nhỏ bé chồng lên nhau để trên ức Mun, kiềm chế sự hoảng loạn nhịp nhàng dốc sức ấn mạnh, rồi một tay đặt lên trán Mun, bịt mũi cậu ta bằng ngón trỏ và ngón cái, sau đó hít sâu, áp miệng vào miệng hắn thổi ngạt, cứ thế làm đi làm lại.
- Đừng cố nữa, bạn nhóc không sống nổi đâu.
Một người thủy thủ ăn mặc bê tha cười khẩy như mỉa mai, muốn trù dập hi vọng của cô bé nhỏ. Thấy Puna vẫn tiếp tục sơ cứu cho Mun mà chẳng thèm để tâm đến điều hắn nói, tên đó liền cáu giận vô cớ, lại lên giọng:
- Bọn tao cứu mày vì chỗ mày vừa tròi lên rải rác rất nhiều tiền, nếu là con đại gia đi bụi thì chắc chắn có thể đòi tiền chuộc. Còn tên đó, chết rồi thì tốt nhất ném xác đi làm mồi cho cá vậy.
Puna vẫn im lặng. Hắn tiến sát lại gần, hống hách:
- Mày có nghe gì không đấy?
Sóng mắt xoẹt qua, khóe miệng hé mở, chỉ một chữ ngắn ngủi lại khiến tên thủy thủ vừa sợ vừa tức:
- Cút!
Một đá thẳng thừng, Puna va vào lan can, máu trên khóe miệng chảy ra từng giọt, cô cũng chẳng để tâm. Lại khập khễnh đến bên Mun, tiếp tục việc làm lúc trước. Thực sự lúc này kẻ nhẫn tâm đã không biết thương hương tiếc ngọc dần mất kiên nhẫn, hắn toan nắm lấy mái tóc màu bạch kim của Puna, nhấc cả thân thể mềm nhũn của cô dậy mà không mất chút sức lực, chuẩn bị ném con bé cứng đầu này xuống thật mạnh, thì cảm giác ướt át, ngó xuống dưới, liền thấy cổ chân của hắn bị nắm lấy bởi tên nhóc sắp chết đang nằm bất tỉnh kia.
“Mun còn sống”
Puna không giấu được nụ cười nở rộ trên môi, ánh mắt sáng lên rạng ngời. Giây phút mừng rỡ kéo dài không lâu thì lại trông thấy cảnh đôi tay mịn màng của Mun bị tên thủy thủ tàn bạo dẫm đạp, cô lập tức xoay người, vung một cú đá trời giáng đánh trật cằm hắn, sau đó áp sát phía dưới, đặt ngón tay trên đường tử của gã, dùng chiếc móng dài xoẹt một đường ngọt xớt, nhận được vé một chiều xuống đại dương xanh thẳm, hắn chỉ kịp gào lên tiếng thất kinh. Nhẹ nhàng đặt chân lên sàn gỗ sần cũ, Puna theo thói quen búi cao mái tóc ướt, hai lọn mái xõa xuống, ánh mắt sát thủ lướt nhìn một đám hỗn tạp xung quanh, lại sượt qua lá cờ treo trên đỉnh cột buồm, chợt khóe miệng nhấc lên thành nụ cười.
“Hải tặc”
- Chúng mày đều là lũ rác rưởi, chẳng khác gì đám ruồi bu vào đống shit, một lũ khốn nạn là đồng bọn của thằng chó đã xâm hại đến đồng đội của tao thì chỉ có một con đường xuống sông Acheron mà vùng vẫy.
Nghe Puna khiêu khích, đám hải tặc vây xung quanh đã nổi trận lôi đình. Một tên to cao râu ria xồm xoàm khoác trên mình bộ áo đỏ chót tiến lên phía trước, trong tay là một chiếc rìu lớn, nhưng hắn nom chừng cầm nó rất nhẹ nhàng.
- Tao được mệnh danh là “Đao phủ Heron”vì có thể chẻ đôi kẻ khác với một nhát rìu.
Heron thấy Puna bất động không nói lời nào liền tưởng bở rằng con bé đã sợ đến tay chân bủn rủn. Thiết nghĩ: “Chắc vừa rồi nó chỉ gặp may mới xô được Tion ngã.” Gã khinh khỉnh nhìn xuống, ánh mắt dâm dục bắt đầu đảo qua đảo lại.
- Thông rồi thì mày khôn hồn nên quỳ xuống xin lỗi, còn nếu ngoan cố thì thứ cuối cùng mày nhìn thấy sẽ là màu áo tao hoặc thứ máu bẩn thỉu của mày.
Nhận thấy thái độ của hắn, Puna cảm thấy ghê tởm, cô cho hắn một đấm bay thẳng lên trời, Heron ngã nhào xuống, chiếc rìu đã văng ra khỏi tay cùng đôi răng vàng ối. Puna thong thả tiến lại gần, tiện thể nhấc luôn cái rìu để xem nó như thế nào có thể khiến thằng cha yếu xìu đó tự đắc:
- Đúng là vật nào chủ nấy, tệ hại như nhau.
Quả thật một chém, cái đầu nhỏ tẹo của Heron lăn lông lốc rồi dừng dưới chân của một tên nhóc loắt choắt, nó run rẩy, ngã phịch ra đằng sau, răng miệng lập cập không ngừng.
Giơ một ngón giữa lên trước mặt, gẩy gẩy, Puna ném ánh mắt khinh thường về phía bọn người đang mắt chữ “a” mồm chữ “o” ngây thộn.
- Đến giờ tắm rồi, các bé mọi!
Kệ thây việc 13 thằng đàn ông cường tráng chọi 1 đứa con gái còn chưa đến tuổi dậy thì. Gân xanh nổi khắp mu bàn tay, tóc dựng đứng, mắt đỏ ngầu, không cần phải nghe tiếng súng bắn báo hiệu “bắt đầu” cả bọn liền như đàn ngựa chiến nhất loạt xông về phía Puna. Đăng bởi: admin
“BÙM”
Tiếng bom nổ dữ dội, Mun giật nảy, theo phản xạ lập tức ôm chặt Puna để che chở cho cô tránh mọi tác động xung quanh. Chiếc vali chứa đầy tiền cũng tan tành, những tờ đô-la mệnh giá 100 mới tinh bay phấp phới như cánh hoa rơi.
“Chết tiệt...!”
Puna nằm trong lòng Mun mở chừng chừng mắt, ngước lên liền trông thấy gương mặt đỏ ối phủ đầy máu tươi. Đầu óc rối loạn, liền vùng vẫy khỏi vòng tay đang dần nới lỏng kia, nắm chặt lấy cổ áo của hắn, dùng hết sức bình sinh bơi lên. Vừa ngoi đầu khỏi mặt nước, liền sừng sững một con tàu khổng lồ hiện ra trước tầm nhìn, có hàng người đứng bên lan can, Puna giơ cánh tay thật cao, ra sức vẫy vẫy.
Chiếc phao được tung xuống, Puna vươn người với lấy bám chặt đồng thời cố sức ghì lấy Mun để hắn không tuột đi mất, sau một hồi chới với giữa dòng nước, cuối cùng hai người cũng được vớt lên mạn thuyền. Mun vừa được đặt nằm ngửa trên sàn gỗ, Puna liền dùng hai bàn tay nhỏ bé chồng lên nhau để trên ức Mun, kiềm chế sự hoảng loạn nhịp nhàng dốc sức ấn mạnh, rồi một tay đặt lên trán Mun, bịt mũi cậu ta bằng ngón trỏ và ngón cái, sau đó hít sâu, áp miệng vào miệng hắn thổi ngạt, cứ thế làm đi làm lại.
- Đừng cố nữa, bạn nhóc không sống nổi đâu.
Một người thủy thủ ăn mặc bê tha cười khẩy như mỉa mai, muốn trù dập hi vọng của cô bé nhỏ. Thấy Puna vẫn tiếp tục sơ cứu cho Mun mà chẳng thèm để tâm đến điều hắn nói, tên đó liền cáu giận vô cớ, lại lên giọng:
- Bọn tao cứu mày vì chỗ mày vừa tròi lên rải rác rất nhiều tiền, nếu là con đại gia đi bụi thì chắc chắn có thể đòi tiền chuộc. Còn tên đó, chết rồi thì tốt nhất ném xác đi làm mồi cho cá vậy.
Puna vẫn im lặng. Hắn tiến sát lại gần, hống hách:
- Mày có nghe gì không đấy?
Sóng mắt xoẹt qua, khóe miệng hé mở, chỉ một chữ ngắn ngủi lại khiến tên thủy thủ vừa sợ vừa tức:
- Cút!
Một đá thẳng thừng, Puna va vào lan can, máu trên khóe miệng chảy ra từng giọt, cô cũng chẳng để tâm. Lại khập khễnh đến bên Mun, tiếp tục việc làm lúc trước. Thực sự lúc này kẻ nhẫn tâm đã không biết thương hương tiếc ngọc dần mất kiên nhẫn, hắn toan nắm lấy mái tóc màu bạch kim của Puna, nhấc cả thân thể mềm nhũn của cô dậy mà không mất chút sức lực, chuẩn bị ném con bé cứng đầu này xuống thật mạnh, thì cảm giác ướt át, ngó xuống dưới, liền thấy cổ chân của hắn bị nắm lấy bởi tên nhóc sắp chết đang nằm bất tỉnh kia.
“Mun còn sống”
Puna không giấu được nụ cười nở rộ trên môi, ánh mắt sáng lên rạng ngời. Giây phút mừng rỡ kéo dài không lâu thì lại trông thấy cảnh đôi tay mịn màng của Mun bị tên thủy thủ tàn bạo dẫm đạp, cô lập tức xoay người, vung một cú đá trời giáng đánh trật cằm hắn, sau đó áp sát phía dưới, đặt ngón tay trên đường tử của gã, dùng chiếc móng dài xoẹt một đường ngọt xớt, nhận được vé một chiều xuống đại dương xanh thẳm, hắn chỉ kịp gào lên tiếng thất kinh. Nhẹ nhàng đặt chân lên sàn gỗ sần cũ, Puna theo thói quen búi cao mái tóc ướt, hai lọn mái xõa xuống, ánh mắt sát thủ lướt nhìn một đám hỗn tạp xung quanh, lại sượt qua lá cờ treo trên đỉnh cột buồm, chợt khóe miệng nhấc lên thành nụ cười.
“Hải tặc”
- Chúng mày đều là lũ rác rưởi, chẳng khác gì đám ruồi bu vào đống shit, một lũ khốn nạn là đồng bọn của thằng chó đã xâm hại đến đồng đội của tao thì chỉ có một con đường xuống sông Acheron mà vùng vẫy.
Nghe Puna khiêu khích, đám hải tặc vây xung quanh đã nổi trận lôi đình. Một tên to cao râu ria xồm xoàm khoác trên mình bộ áo đỏ chót tiến lên phía trước, trong tay là một chiếc rìu lớn, nhưng hắn nom chừng cầm nó rất nhẹ nhàng.
- Tao được mệnh danh là “Đao phủ Heron”vì có thể chẻ đôi kẻ khác với một nhát rìu.
Heron thấy Puna bất động không nói lời nào liền tưởng bở rằng con bé đã sợ đến tay chân bủn rủn. Thiết nghĩ: “Chắc vừa rồi nó chỉ gặp may mới xô được Tion ngã.” Gã khinh khỉnh nhìn xuống, ánh mắt dâm dục bắt đầu đảo qua đảo lại.
- Thông rồi thì mày khôn hồn nên quỳ xuống xin lỗi, còn nếu ngoan cố thì thứ cuối cùng mày nhìn thấy sẽ là màu áo tao hoặc thứ máu bẩn thỉu của mày.
Nhận thấy thái độ của hắn, Puna cảm thấy ghê tởm, cô cho hắn một đấm bay thẳng lên trời, Heron ngã nhào xuống, chiếc rìu đã văng ra khỏi tay cùng đôi răng vàng ối. Puna thong thả tiến lại gần, tiện thể nhấc luôn cái rìu để xem nó như thế nào có thể khiến thằng cha yếu xìu đó tự đắc:
- Đúng là vật nào chủ nấy, tệ hại như nhau.
Quả thật một chém, cái đầu nhỏ tẹo của Heron lăn lông lốc rồi dừng dưới chân của một tên nhóc loắt choắt, nó run rẩy, ngã phịch ra đằng sau, răng miệng lập cập không ngừng.
Giơ một ngón giữa lên trước mặt, gẩy gẩy, Puna ném ánh mắt khinh thường về phía bọn người đang mắt chữ “a” mồm chữ “o” ngây thộn.
- Đến giờ tắm rồi, các bé mọi!
Kệ thây việc 13 thằng đàn ông cường tráng chọi 1 đứa con gái còn chưa đến tuổi dậy thì. Gân xanh nổi khắp mu bàn tay, tóc dựng đứng, mắt đỏ ngầu, không cần phải nghe tiếng súng bắn báo hiệu “bắt đầu” cả bọn liền như đàn ngựa chiến nhất loạt xông về phía Puna. Đăng bởi: admin
/12
|