Không gọi, không hỏi ý kiến, chỉ là một tin nhắn thông báo anh sẽ đến đón và cả hai cùng đến trường học đón bé Bông; Lê Nam muốn Anh Thư bất ngờ, hoặc đúng hơn thì anh muốn cô tập quen với việc, rồi sẽ có người đưa ra những đề nghị trở thành mệnh lệnh mà cô nên thực hiện theo. Dĩ nhiên, anh thừa khôn khéo để luôn giữ thái độ nhẹ nhàng của mình - thứ khiến tất cả phụ nữ rồi sẽ xiêu lòng, sẽ phải phủ phục mà nghe theo anh một cách tuyệt đối, nhưng lại mặc định tin rằng mình đang được quan tâm, chiều chuộng. Đàn bà, ít ai đủ tỉnh táo để nhận ra, phía sau sự ngọt ngào thường là một cái bẫy! Lê Nam không giăng bẫy, chỉ là, anh muốn cho Anh Thư bước vào một khu vực mà cô từng tin mình sẽ không bao giờ phải bước vào.
Sau tin nhắn khoảng ba mươi phút, anh xuất hiện ở đoạn đường gần nhà cô. Thật ra, Lê Nam rất thích cảm giác chạy xe thẳng đến trước cánh cổng trắng của ngôi biệt thự cũng toàn màu trắng kia, để camera có thể ghi rõ hình ảnh những chiếc siêu xe mà anh dùng để đón Anh Thư. Anh thích chuyện những người thân quanh Anh Thư biết rằng, ngoài họ ra, còn có những người khác cũng thừa giàu có để có thể có mối quan hệ với cô tiểu thư thuộc gia đình mình. Nhưng, đây chưa phải lúc. Thế nên, tất cả những lần đón đưa kể từ ngày hai người gặp lại, Lê Nam luôn dừng ở khúc cua này - cách nhà Anh Thư tầm vài chục bước - bâng quơ nhìn hàng bông giấy tím trước một ngôi biệt thự kiểu cũ có vẻ không có người ở và đợi chờ sự xuất hiện của cô. Để cô chủ động bước đến gặp anh cũng là một cảm giác thú vị - có lẽ là thú vị cho cả hai người.
Anh Thư chầm chậm bước lại. Chiếc đầm đen ngắn trên gối, ôm vừa vặn vào thân hình không thể hoàn hảo hơn, cổ xẻ khá sâu, để lộ gờ ngực trắng đầy rất khiêu khích... khó lòng tin được rằng cô đã có một đứa con. Lê Nam để ý đến đôi giày tím cùng tông màu với chiếc túi Hermes tím mà anh tặng cô dạo nọ, khẽ bật cười - một sự cố tình rất tinh tế.
Không nhiên, Lê Nam bật ra một suy nghĩ so sánh. Anh Thư và Hân Như khác nhau rất nhiều, dẫu mới nhìn vào, ai cũng tưởng cả hai người họ đều thuộc tuýp phụ nữ hiện đại, cá tính và bản lĩnh giữa thương trường. Hân Như lạnh lùng đến độ, uy quyền của cô có thể lấn át tất cả mọi đối thủ có cơ hội tiếp cận; còn Anh Thư lại chừng mực và uyển chuyển vô cùng, khiến ai tiếp xúc đều tự hiểu rằng, khi cần mềm mỏng, khó lòng ai mềm mỏng hơn cô, nhưng khi cần rắn thì có lẽ đến đàn ông cũng phải ngả mũ chào thua. Hân Như đẹp nét đẹp của kiểu phụ nữ thừa tiền, thừa quyền và mọi thứ trang trí đắt tiền trên cơ thể đều là vật sở hữu của riêng cô; còn Anh Thư, bất kể thứ gì cô dùng để điểm trang đều trở nên gần gũi, thân thuộc một cách rất lạ lùng, như thể, cô hiểu chúng và chúng cũng hiểu cô vậy. Họ cùng là những phụ nữ tinh tế và sành sỏi trong việc biết làm cho bản thân vốn đã đẹp lại càng đẹp hơn, nhưng ở Anh Thư luôn toát lên một điều mà Hân Như không bao giờ có được - cảm giác trân trọng mọi thứ thuộc về mình...
Nghĩ đến đó, Lê Nam lại bật cười - nhưng lần này chua và cay đến lạ - cô chỉ duy nhất không trân trọng một thứ, là anh! Và những suy nghĩ ấy xô đẩy anh đến sự lạnh lùng khó chịu khi cô mở cửa xe, bước vào.
- Sao tự nhiên anh lại qua đây? - Anh Thư vui vẻ hỏi.
- Mình đi đón con luôn hả em? - Lê Nam không trả lời mà đặt lại một câu hỏi khác.
- Ừ!
Anh Thư có phần khó hiểu trước thái độ kỳ lạ của Lê Nam, nhưng khi nghe anh gọi bé Bông là “con” - cách gọi rất ngọt ngào, rất thân tình và chứa đựng rất nhiều tình cảm, dẫu chưa từng ai có thể kiểm chứng - khiến cô cảm thấy nhẹ lòng đi và quên hết mọi thắc mắc của mình về thái độ này, cũng như về tin nhắn ban nãy.
*
Suốt đoạn đường từ nhà Anh Thư đến cổng trường bé Bông, Lê Nam gần như không nói gì, chỉ ậm ờ cho qua khi Anh Thư kể chuyện gì đấy - đa phần là về con gái cô. Đầu óc anh hôm nay không để anh kiểm soát, cứ vẩn vơ nghĩ về những chuyện vốn đã rất cũ, về ngày xưa một gã sinh viên nghèo thất tình đau khổ đến mức nghĩ mình sẽ không thể sống nổi nhưng luôn nghĩ đến hai từ thứ tha. Giờ, cô đây rồi, ngay sát cạnh anh và rất thật, vậy, anh đã sẵn lòng tha thứ hay chưa?
Họ đến trường sớm, nên chỉ mới lác đác vài chiếc xe. Anh Thư nhìn vào trường, rồi vui vẻ quay sang Lê Nam, chỉ tay về dãy lớp học hai tầng mà khi quay sang phải, họ có thể nhìn thẳng vào.
- Lớp con kia kìa, anh!
Cô không biết, bên này, Lê Nam hoàn toàn không nhìn theo hướng tay cô chỉ, mà chằm chằm nhìn vào cô với những suy nghĩ rất đỗi đàn ông. Lê Nam khẽ chồm sang phía Anh Thư, ngay khi cô vừa quay lại. Hai gương mặt gần sát, cách nhau chỉ là một hơi thở bắt đầu gấp gáp hơn. Lê Nam lia cái nhìn từ mắt xuống môi Anh Thư, rồi nhẹ nhàng chồm tới thêm chút nữa, đặt lên đôi môi vốn từng thuộc về anh trong một khoảng thời gian chưa từng bao giờ đủ dài, một nụ hôn mang rất nhiều day dứt.
Lẽ ra, theo phản xạ tự nhiên - ít nhất là phản xạ của một người đàn bà đã có chồng - Anh Thư sẽ nghiêng người tránh. Nhưng không! Cô có khựng lại đôi chút vì bất ngờ và lúng túng, nhưng lại rất nhanh, cô đáp trả nụ hôn của Lê Nam như trả một món nợ - đau đớn, bấu víu, ân hận và cũng rất đỗi nồng nàn... Thậm chí, chính Anh Thư là người chủ động nghiêng người về phía Lê Nam nhiều hơn, đưa cả hai cánh tay nuột nà rít chặt cổ anh, kéo sát về phía mình. Cô hôn anh, như những ngày còn trẻ, nông nổi và đầy nhiệt tình, chứ không phải như một người đàn bà ở ngưỡng ba mươi cần giữ cho mình sự đoan chính. Để rồi, cảm giác bẫng hẫng xâm chiếm cả cơ thể khi cảm giác Lê Nam đang cố rời mình ra.
Anh Thư từ từ mở mắt và bắt đầu luống cuống khi nhìn thấy vẻ lúng túng hiện rõ trong ánh mắt Lê Nam đang hướng về phía cửa xe nơi cô ngồi. Hiểu ra ngay vấn đề, Anh Thư vội vã quay lại và càng trở nên bối rối hơn. Mím môi rồi mở cửa bước ra, Anh Thư thật không dám đối diện với cái nhìn rõ ràng đầy bất ngờ của cô giáo đang đứng cạnh bé Bông.
- À... bé Bông nói đây là xe của anh chị...
- Cảm ơn cô! - Anh Thư vội vàng ngắt lời rồi cúi xuống nhìn con. - Chào cô đi con!
- Con chào cô! - Bé Bông nhạt nhẽo nói.
Cô giáo gượng gạo cười, đưa tay xoa đầu Bông rồi vội vã quay lưng bước vào trường. Anh Thư nhìn theo rồi vội vàng siết tay con gái, tiến về phía cửa sau xe.
- Bông thích ăn gì không? Mẹ với chú Nam...
- Bông muốn về nhà!
Bé Bông chỉ lạnh lùng nói vậy rồi chui tọt vào xe ngồi, vẻ mặt dàu dàu khó chịu. Con bé còn rất nhỏ - rõ ràng là thế - nhưng nó cũng đủ khả năng để hiểu hành động ban nãy của mẹ với người đàn ông này là gì; và rõ ràng, đó là hành động không đúng, bởi chú Nam có thân thiết cách mấy thì cũng không phải là ba Đạt của con bé mà! Thế nên, khi bé Bông thể hiện rõ thái độ phản đối này, cả Lê Nam và Anh Thư đều lặng im không dám nói gì. Không khí hôm nay bỗng nhiên trở nên căng thẳng quá!
Lê Nam cho xe chạy rất chậm, thi thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu, thăm dò thái độ của bé Bông, rồi rạng rỡ hẳn khi thấy con bé lôi từ trong cặp ra con thú bông nhỏ mà anh đã tặng nó hôm nọ.
- Bông đặt tên cho bạn chưa, con? - Lê Nam cố nói theo cách rất bình thường, thân thiện.
- Rồi! - Bé Bông khẽ nhướng mắt nhìn Lê Nam qua kính chiếu hậu. - KiKi!
- Chú Nam tưởng đó là tên của cún con mới đúng chớ? - Lê Nam tỏ vẻ thắc mắc.
- Không phải! - Bé Bông hồ hởi chồm lên. - Là giống tên bạn KiKi của Bông!
- Bạn KiKi hả?
- Đúng rồi! - Bé Bông chớp đôi mắt tròn xoe, đen láy của mình. - Bạn KiKi ngủ gần Bông, hay chơi với Bông lắm...
Liếc mắt vào gương, thấy Anh Thư phập phồng ngực, thở ra khe khẽ nhưng rõ ràng đã nhẹ nhàng đi nhiều, Lê Nam lại cười và nói bằng giọng thân thiện của mình.
- Bông giới thiệu bạn KiKi với chú Nam được không?
- Bạn KiKi về Nhật rồi! - Bông xụ mặt buồn thiu. - Nhà bạn KiKi ở đó!
- À! - Lê Nam gật gù. - Vậy... lúc nào đó, chú Nam đưa Bông đi Nhật thăm bạn KiKi nha!
- Thiệt hả? - Bé Bông chồm hẳn lên, vin tay vào thành tựa ghế của Lê Nam. - Chú Nam hứa nha!
- Chú Nam hứa! - Lê Nam giơ ngược bàn tay ra sau, chìa một ngón út ra. - Con thích cái gì chú Nam cũng hứa!
***
Anh Thư từ trên lầu đi xuống, khựng lại lắng nghe rồi bước nhanh về phía phòng ăn. Mọi người đã ngồi vào bàn đầy đủ, đang bàn tán vui vẻ. Vừa thấy Anh Thư, bà Cơ cười hiền.
- Thằng Đạt đang tính chuyện tổ chức kỷ niệm ngày cưới cho ba mẹ!
- À! - Anh Thư cười, ngồi vào bàn. - Còn hai tuần nữa lận mà! Nôn sớm vậy?
Mọi người cùng cười lớn trước câu đùa của Anh Thư. Quốc Đạt có vẻ đang rất cố gắng để tạo ra sự nhẹ nhàng, thoải mái trong mối quan hệ gia đình, nhất là với Anh Thư. Điều đáng sợ ở Anh Thư không phải ở sự thẳng thắn - cho dẫu là khi cô chất vấn, càng không phải ở những lúc cô nổi nóng mà lớn tiếng; nó nằm ở chuỗi thời gian im lặng và tỏ ra bình thản của cô, như cô đã thể hiện suốt từ hôm qua đến giờ. Quốc Đạt thừa biết, khi Anh Thư đã đóng lòng mình lại, xem tất cả mọi thứ thành bình thường, nghĩa là vấn đề không còn cách để cứu vãn nữa. Anh không muốn mất gia đình, không muốn mất cô. Thế thì, điều duy nhất anh nên làm là chủ động và cố gắng.
- Anh đang xin ba nghỉ hai ngày, cả nhà mình ra khu resort Anna ở Long Hải...
- Em tưởng mình làm ở đây để ba mẹ mời bạn? - Anh Thư cố gắng thể hiện thiện chí của mình.
- Thì, vẫn có một buổi tiệc ở đây! - Quốc Đạt nhẹ nhàng. - Nhưng... vì hôm bữa ba nói lâu rồi nhà mình không đi chơi riêng, nên anh nghĩ...
- Được á! - Anh Thư hồ hởi.
Thái độ của Anh Thư đưa Quốc Đạt từ bất ngờ sang mừng rỡ. Anh đã rất sợ những ý kiến của mình sẽ bị bác bỏ, không hẳn vì nó vô lý, mà vì anh không còn đủ tự tin để dám nghĩ, rồi vợ sẽ ủng hộ mình trong mọi chuyện, khi mà bản thân anh làm chồng, làm cha mà đã hờ hững với mẹ con cô quá lâu.
- Vậy, em tư vấn nhà hàng làm tiệc ở đây đi! - Quốc Đạt dịu dàng nhìn vợ. - Chỗ nào mà em thấy ưng ý về đồ ăn á!
- Mẹ ơi! - Bé Bông dè dặt lên tiếng.
- Sao con? - Anh Thư dịu dàng quay sang cười với con gái. - Con cần gì?
- Mình... bữa đó, mình mời chú Nam được không?
Quốc Đạt nghiêng người, hơi chồm về phía bé Bông - cách anh và con bé là Anh Thư - toan hỏi người mà con bé vừa nhắc đến là ai, nhưng ngay lập tức, anh bắt gặp sự lúng túng từ vợ. Quốc Đạt ngồi thẳng lại, và lại nhìn thấy gương mặt tái đi của bà Cơ. À, có vẻ, cái tên Nam ấy không xa lạ gì với cả gia đình vợ anh thì phải. Và với thái độ này thì có vẻ người được con gái anh gọi bằng chú Nam ấy có thể là người yêu cũ của Anh Thư...
Quốc Đạt biết chuyện trước khi đến với anh, Anh Thư có một mối tình khá sâu đậm với một người khác. Chính Anh Thư là người chủ động nói chuyện này với anh trong một buổi hẹn do chính cô thiết lập khi hai gia đình thẳng thắn đề nghị họ nghiêm túc nghĩ về một đám cưới. Nhưng trong buổi nói chuyện ấy, Anh Thư không nhắc tên người đàn ông kia. Cô chỉ bảo, không muốn giấu giếm, không muốn phải sống với một bí mật nào, nên muốn kể anh nghe về mối tình đã kết thúc hoàn toàn ấy. Thật ra, Quốc Đạt đã từng hỏi lý do, nhưng Anh Thư chỉ cười, lắc đầu và bảo tình cảm là duyên nợ, giữa họ chỉ có duyên để gặp nhưng lại không đủ nợ để thành vợ chồng, thế thôi! Anh chưa từng bao giờ nghi ngờ, thậm chí, nếu không có những thái độ kỳ lạ của vợ, của mẹ vợ, có lẽ Quốc Đạt đã quên luôn chuyện vợ mình từng yêu một người đàn ông khác; bởi Anh Thư là kiểu phụ nữ chuẩn mực, đoan chính. Nhưng hôm nay, lúc này đây, trước mọi thứ như thế này, bảo anh không nghĩ thì chẳng khác nào bảo anh vứt não mình đi.
Những người lớn trong thế giới của những kẻ thượng lưu là những diễn viên rất tài tình - chắc chắn thế! Quốc Đạt từng rất sợ họ vì điều này, nhưng hôm nay, không dưng anh lại thấy biết ơn điều đó đến lạ. Bà Cơ sau thoáng biến sắc ấy, khẽ khàng huých vào tay chồng, rồi nhẹ nhàng cười với bé Bông.
- Ngoại dành hẳn một bàn để con mời bạn và ba mẹ bạn con nghen!
- Không phải...!
Bé Bông khe khẽ lắc đầu rồi ngồi im bặt khi nhìn thấy cái trừng mắt đầy uy quyền của bà ngoại. Mọi thứ đều trong tầm quan sát của Quốc Đạt. Nếu là trong thời điểm khác đi một tí, có lẽ anh sẽ phản đối chuyện ai đó - kể cả là hai người chủ của ngôi nhà mà anh đang sống cùng này - đe dọa con gái anh; nhưng lúc này, Quốc Đạt chỉ lặng im và vui vẻ chấp nhận vở kịch mà “chú Nam” của con gái phải sắm vai phụ huynh của bạn nó.
Năm người họ trải qua một bữa cơm tối gượng gạo và chuyện tiệc tùng bỗng chốc bị lãng quên một cách nhanh chóng.
***
Đến lúc này - sau hai ngày không thể liên lạc với Hân Như và cả Khánh Hoàng - Lê Nam bắt đầu mường tượng ra được vấn đề. Có lẽ, họ đi với nhau! Chuyện này thật ra cũng không khó hiểu cho lắm, khi mà những quyết định trong chuyện làm ăn của anh không được cả Hân Như và Khánh Hoàng đồng tình; ngược lại, chính anh lại không cho cả hai người họ được bảo vệ quan điểm của mình. Thế nên, khi giao quyền đầu tư cho vợ và luôn ủng hộ chuyện Khánh Hoàng hỗ trợ Hân Như, Lê Nam mặc định rồi sẽ có những lúc cả hai đưa ra những quyết định mà không cần thông qua anh nữa; đơn giản là không ai muốn mình cứ bị bác bỏ hoài.
Lê Nam bâng quơ nhớ thử, có dự án đầu tư nào ở Úc hoặc đối tác là một công ty ở Úc mà Hân Như từng nhắc trước đây không? Không có, hoặc anh không thể nhớ gì đó! Không đáng quan tâm mấy, vì đầu óc Lê Nam hai ngày nay trở nên hoang mang, bấn loạn vì những cuộc gọi không trả lời và những tin nhắn không có hồi đáp từ Anh Thư. Cô giận anh sao? Hay cô hối hận vì nụ hôn hôm ấy? Đúng là anh đã chủ động, nhưng cô không có chút phản kháng nào, thậm chí phải nói thật rằng, Anh Thư đã nhiệt tình hơn cả anh khi họ hôn nhau cơ mà? Hay Anh Thư cảm thấy có lỗi với con gái vì đã vô tình để con bé nhìn thấy mình hôn một người đàn ông khác? Có là gì thì cô cũng nên nói thẳng, thay vì im lặng tránh mặt nhau thế này!
Điện thoại bất thình lình rung lên khiến Lê Nam giật mình, vội vàng vơ lấy nhưng khựng lại, cau mày, số lạ.
- Alô! - Lê Nam ơ hờ trả lời.
- Rảnh không, anh Nam? - Một giọng nữ, nửa lạ nửa quen. - Cà phê với em chút được không?
- Xin lỗi, cô là...?
- À! Em là Dạ Lan! - Đầu dây bên kia đáp lại, rất bình thản và rõ ràng có phần khiêu khích. - Bạn của Thư!
*
Lê Nam thiết lập cuộc hẹn mà chẳng buồn hỏi lý do Dạ Lan muốn gặp mình, cũng chẳng cần quan tâm tại sao cô ta biết số điện thoại của anh. Thật ra, không thể tránh khỏi chuyện trong lòng Lê Nam có chút ít hy vọng rằng chính Anh Thư là người nhờ Dạ Lan chủ động hẹn anh; như thế có nghĩa cô đang gặp vấn đề gì đấy khó xử mà không trực tiếp gặp anh được. Nhưng chỉ một thoáng thôi, rồi suy nghĩ ấy hoàn toàn không còn nữa, nhất là khi cái giọng giễu cợt, dài nhoẵng và cợt nhả của Dạ Lan cứ vang lên, khẳng định lại chuyện họ sẽ gặp nhau.
Vốn anh từng ác cảm với Dạ Lan, thậm chí còn bảo Anh Thư không nên làm bạn với cô gái mang nhiều năng lượng tiêu cực đến mức chỉ cần giáp mặt một lần là người khác có thể nhận ra ngay này. Nhưng rồi, kể cả lần gặp gỡ sau đấy - hôm anh hẹn với Hân Như - và chắc chắn sau cả hôm nay, Lê Nam biết mình rồi sẽ quên ngay cô gái này, bởi anh thích giữ đầu óc mình “sạch sẽ” đủ để nghĩ về chuyện kiếm tiền và hưởng thụ, thay vì phải ghi nhớ những mối quan hệ chẳng có chút giá trị nào trong đời mình.
Người giàu căn bản, người cố để mình phải trở thành giàu có thực thụ và người giàu bị động khác xa nhau hoàn toàn. Nếu so sánh Anh Thư, Lê Nam và Dạ Lan, sẽ dễ dàng thấy sự khác biệt này. Những tiểu thư được bọc sẵn trong nhung từ khi vừa lọt lòng như Anh Thư mang một quyền lực cực kỳ đặc biệt, khiến họ nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý ở bất kỳ nơi nào họ xuất hiện; không cần phải đẹp như Anh Thư đâu, chỉ cần là người vốn sinh ra trong giới thượng lưu đều có sẵn điều này. Những kẻ giỏi kiếm tiền và cũng giỏi tiêu tiền để rải thảm đỏ, để đặt chân lên con đường dẫn vào giới thượng lưu như Lê Nam vốn không mang được cái quyền lực như Anh Thư có, nhưng ngược lại, họ có thể ngạo nghễ với suy nghĩ, mình rồi sẽ tạo ra một thế hệ thượng lưu sau mình - đây cũng là một kiểu quyền lực rất hiếm có ở con người. Còn những kẻ mà Lê Nam gọi là “giàu bị động” như Dạ Lan, tức là bám víu vào một hoặc một số người giàu nào đấy để chen lấn vào thế giới của những người thượng lưu vốn rất thoáng đãng, chỉ duy nhất có một khả năng - vẽ ra cho mình sự giàu có giả tạo mang mùi tanh của sình lầy còn vướng tận trong hơi thở của họ.
Lê Nam không phải kiểu người phân biệt giai cấp hay quan tâm quá nhiều về tầng lớp xã hội của những người quanh mình. Anh chưa và không bao giờ quên xuất thân của mình, càng không thể quên cái xuất thân nghèo hèn ấy đã cấy vào đời mình những cảm xúc chua cay và đau đớn thế nào. Nhưng với Dạ Lan thì có vẻ anh không thể ngó lơ, không quan tâm được. Cô ta thở hơi thở của một loài ký sinh, nhưng lại thích thú với việc tự huyễn mình là người thành đạt và xứng đáng đứng ngang hàng với những người giàu có, thành công. Điều khiến anh khó chịu nhất là thái độ Dạ Lan tự cho mình cái quyền được ngồi ngang Anh Thư, trước mặt anh và ngạo nghễ cười.
- Anh Nam tới lâu chưa? - Vẫn là kiểu nói dài, nhão nhoét đến mệt mỏi.
- Cũng mới thôi! - Lê Nam vẫn thờ ơ nhìn điện thoại, chẳng buồn ngẩng lên.
Dạ Lan nhếch mép cười khẩy khi đón nhận thái độ rõ ràng là xem thường mà Lê Nam vừa dành cho mình, nhún vai rồi ngồi xuống, đặt chiếc điện thoại lên bàn, khẽ đẩy nó sâu vào đến gần giữa bàn, sát bàn tay Lê Nam đang cầm điện thoại.
Lê Nam khẽ liếc mắt nhìn về chiếc điện thoại bị đặt sấp vừa đẩy đến sát tay mình. Anh cố tình rút hai tay về, ngồi thẳng thớm lên, bấm điện thoại thêm một lát nữa rồi mới nhìn Dạ Lan, lạnh lùng.
- Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì không?
- À, là chuyện của Anh Thư!
Dạ Lan kéo rất dài cái tên Anh Thư trong câu nói của mình, khi cặp mắt lúng liếng nheo lại, như dò xem phản ứng của Lê Nam lúc nghe đến cái tên này. Nhưng có vẻ như chẳng có chút tác dụng nào với Lê Nam cả! Anh vẫn nhìn thẳng với thái độ không thể thờ ơ hơn.
- Cô cứ nói đi!
- Em là bạn của Thư, chắc anh biết?
Lê Nam nhướng mày, cười nửa miệng rồi gật đầu. Dạ Lan cau mày, có vẻ bắt đầu khó chịu với thái độ khinh khỉnh của người đàn ông đối diện mình.
- Anh Thư có chồng con rồi...
- Tôi biết mà!
- Anh cũng có vợ rồi...
- Chuyện này, tôi cũng biết! - Lê Nam trả lời đầy châm biếm.
- Vậy tại sao anh còn...
- Còn gì? - Lê Nam hỏi, tựa người ra thành ghế và nhìn Dạ Lan rất thách thức.
- Em nghĩ, chẳng ai tin anh và Thư trong sáng.
- Tụi tôi không sống bằng dư luận hay thị phi.
- Nhưng nếu là vợ anh hay chồng Thư, thì chắc không gọi là thị phi đâu nhỉ?
Lê Nam tỏ ra chán ngán trước sự vòng vo kệch cỡm này. Đàn ông, nhất là dân công nghệ, cái gì cũng nên nhanh gọn lẹ, cái gì cũng nên thẳng thắn và sòng phẳng. Quanh co thật ra rồi cũng chỉ dẫn về cái đích mà người kia muốn, thế tại sao phải mất thời gian của nhau đến thế nhỉ?
- Cô muốn gì?
- Ý anh là sao? - Dạ Lan nhướng mày và chun môi ra. - Em không hiểu!
- Tôi cũng không hiểu! - Lê Nam vẫn rất bình thản. - Tự nhiên cô hẹn tôi ra đây và nói những chuyện mà ai cũng biết rồi để làm gì?
- Ai cũng biết rồi hả? - Dạ Lan nói, sướng rơn vì bắt được một đầu mối mà cô tin sẽ dẫn được Lê Nam phải đi theo lối cô muốn anh ta đi. - Ý anh là vợ anh và chồng Thư biết rồi hả?
- Biết gì? Chuyện chúng tôi gặp nhau à? Chuyện đó có gì để phải nói là biết hay không biết? Mỗi ngày, tôi và Thư gặp nhiều người mà!
- Nhưng chắc không ai trong số những người anh và Thư gặp là tình cũ, nhỉ?
- À, vì chúng tôi chỉ có một mối tình duy nhất! - Lê Nam nhún vai. - Chứ nếu như người khác, có vài mối tình thì chắc cũng sẽ gặp lại vài người là người yêu cũ thôi.
Lê Nam giờ thì hiểu rõ ràng mục đích của Dạ Lan rồi, cũng không ngoài dự đoán ban đầu của anh mà. Đem một thông tin tưởng là bí mật ra để đe dọa nhau một cách hợm hĩnh, vòi vĩnh nhau một con số kha khá, với lý do cô ta là bạn của Anh Thư và đang gặp khó khăn trong kinh doanh, nhờ anh giúp đỡ. Tiền, Lê Nam không thiếu! Nếu thật sự một người bạn nào của anh, của Anh Thư cần giúp đỡ, anh cũng chẳng nhỏ mọn làm gì. Nhưng có lẽ Dạ Lan không hiểu rằng, đàn ông rất ghét bị đe dọa, cho dẫu cái giá phải trả là gì, thì chỉ những thằng hèn mới chịu ngồi lại mà đàm phán để bán mua một sự an toàn. Và, có lẽ Dạ Lan càng không hiểu, bí mật là điểm yếu của một con người, Lê Nam biết quá rõ điều này, thế nên, anh không bao giờ xem thứ gì trong đời mình là bí mật cả, kể cả Anh Thư hay tình cảm anh dành cho Anh Thư. Nếu mối quan hệ với một người trở thành bí mật, trở thành điểm yếu của bản thân, hà cớ gì phải dấn chặt mình vào hiểm nguy ấy? Chuyện dứt ra cũng chẳng khó khăn gì mà?!
***
Hân Như ngồi lặng im rất lâu trước bàn trang điểm, thỏi son vẫn mở trên tay. Cô chằm chằm nhìn mình trong gương, có thật rồi mọi thứ sẽ ổn như cô đã hứa với Khánh Hoàng? Đến tận khi chiếc điện thoại khẽ rung lên thì cô mới vặn thỏi son lại, đậy nắp và chậm rãi mở điện thoại, đọc tin nhắn khá dài một cách kỹ lưỡng rồi thở ra, đứng dậy, bước về phía cửa phòng.
Ngoài này, nơi hành lang vàng vàng màu đèn dịu dàng, Khánh Hoàng đang tựa lưng vào bức tường đối diện với cửa phòng; trông có vẻ đã đợi từ khá lâu. Thấy Hân Như bước ra, Khánh Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ khe khẽ mỉm cười. Cả hai nhìn nhau thêm một lúc nữa thì anh mới chồm người bước về phía trước, chìa bàn tay ra và nói với giọng nhẹ nhàng.
- Anh đưa em đi dạo nha?
Hân Như gật đầu, chìa bàn tay ra đặt vào bàn tay Khánh Hoàng nồng ấm đang chờ đợi. Một cảm giác an toàn méo mó xoắn xuýt trong lòng khiến cô cảm thấy khó chịu và thậm chí là khó hiểu với chính mình. Cô thật đang mong gì? Tại sao phải đẩy mọi thứ đến nước này? Hoàn toàn có thể lựa chọn cách thẳng thắn với nhau mà? Hay, trên đời này, không bất kỳ một con người nào đủ bản lĩnh để đối diện với người khác, nhìn vào mắt họ và nói về lỗi lầm của bản thân mình? Thế nên, cách lựa chọn thường là cố tìm một cái lỗi của người kia và cứ vin vào đấy để bản thân mình tin rằng, chẳng phải riêng một mình mình tệ bạc?!
- Em thiệt không định cho anh ngủ chung hả?
Khánh Hoàng vẫn bước đi, bàn tay siết chặt tay Hân Như hơn khi hỏi, giọng cố tỏ ra hóm hỉnh để mọi thứ chỉ là đùa giỡn, hoặc nhiều lắm là thăm dò chứ không phải trách cứ hay đòi hỏi. Hân Như lặng im một lúc rồi nhè nhẹ thở ra.
- Chắc sẽ sớm thôi!
- Sớm gì? - Khánh Hoàng quay sang nhìn Hân Như. - Cho anh qua phòng em hả?
- Sớm tới lúc anh không phải hỏi câu này nữa! Đăng bởi: admin
Sau tin nhắn khoảng ba mươi phút, anh xuất hiện ở đoạn đường gần nhà cô. Thật ra, Lê Nam rất thích cảm giác chạy xe thẳng đến trước cánh cổng trắng của ngôi biệt thự cũng toàn màu trắng kia, để camera có thể ghi rõ hình ảnh những chiếc siêu xe mà anh dùng để đón Anh Thư. Anh thích chuyện những người thân quanh Anh Thư biết rằng, ngoài họ ra, còn có những người khác cũng thừa giàu có để có thể có mối quan hệ với cô tiểu thư thuộc gia đình mình. Nhưng, đây chưa phải lúc. Thế nên, tất cả những lần đón đưa kể từ ngày hai người gặp lại, Lê Nam luôn dừng ở khúc cua này - cách nhà Anh Thư tầm vài chục bước - bâng quơ nhìn hàng bông giấy tím trước một ngôi biệt thự kiểu cũ có vẻ không có người ở và đợi chờ sự xuất hiện của cô. Để cô chủ động bước đến gặp anh cũng là một cảm giác thú vị - có lẽ là thú vị cho cả hai người.
Anh Thư chầm chậm bước lại. Chiếc đầm đen ngắn trên gối, ôm vừa vặn vào thân hình không thể hoàn hảo hơn, cổ xẻ khá sâu, để lộ gờ ngực trắng đầy rất khiêu khích... khó lòng tin được rằng cô đã có một đứa con. Lê Nam để ý đến đôi giày tím cùng tông màu với chiếc túi Hermes tím mà anh tặng cô dạo nọ, khẽ bật cười - một sự cố tình rất tinh tế.
Không nhiên, Lê Nam bật ra một suy nghĩ so sánh. Anh Thư và Hân Như khác nhau rất nhiều, dẫu mới nhìn vào, ai cũng tưởng cả hai người họ đều thuộc tuýp phụ nữ hiện đại, cá tính và bản lĩnh giữa thương trường. Hân Như lạnh lùng đến độ, uy quyền của cô có thể lấn át tất cả mọi đối thủ có cơ hội tiếp cận; còn Anh Thư lại chừng mực và uyển chuyển vô cùng, khiến ai tiếp xúc đều tự hiểu rằng, khi cần mềm mỏng, khó lòng ai mềm mỏng hơn cô, nhưng khi cần rắn thì có lẽ đến đàn ông cũng phải ngả mũ chào thua. Hân Như đẹp nét đẹp của kiểu phụ nữ thừa tiền, thừa quyền và mọi thứ trang trí đắt tiền trên cơ thể đều là vật sở hữu của riêng cô; còn Anh Thư, bất kể thứ gì cô dùng để điểm trang đều trở nên gần gũi, thân thuộc một cách rất lạ lùng, như thể, cô hiểu chúng và chúng cũng hiểu cô vậy. Họ cùng là những phụ nữ tinh tế và sành sỏi trong việc biết làm cho bản thân vốn đã đẹp lại càng đẹp hơn, nhưng ở Anh Thư luôn toát lên một điều mà Hân Như không bao giờ có được - cảm giác trân trọng mọi thứ thuộc về mình...
Nghĩ đến đó, Lê Nam lại bật cười - nhưng lần này chua và cay đến lạ - cô chỉ duy nhất không trân trọng một thứ, là anh! Và những suy nghĩ ấy xô đẩy anh đến sự lạnh lùng khó chịu khi cô mở cửa xe, bước vào.
- Sao tự nhiên anh lại qua đây? - Anh Thư vui vẻ hỏi.
- Mình đi đón con luôn hả em? - Lê Nam không trả lời mà đặt lại một câu hỏi khác.
- Ừ!
Anh Thư có phần khó hiểu trước thái độ kỳ lạ của Lê Nam, nhưng khi nghe anh gọi bé Bông là “con” - cách gọi rất ngọt ngào, rất thân tình và chứa đựng rất nhiều tình cảm, dẫu chưa từng ai có thể kiểm chứng - khiến cô cảm thấy nhẹ lòng đi và quên hết mọi thắc mắc của mình về thái độ này, cũng như về tin nhắn ban nãy.
*
Suốt đoạn đường từ nhà Anh Thư đến cổng trường bé Bông, Lê Nam gần như không nói gì, chỉ ậm ờ cho qua khi Anh Thư kể chuyện gì đấy - đa phần là về con gái cô. Đầu óc anh hôm nay không để anh kiểm soát, cứ vẩn vơ nghĩ về những chuyện vốn đã rất cũ, về ngày xưa một gã sinh viên nghèo thất tình đau khổ đến mức nghĩ mình sẽ không thể sống nổi nhưng luôn nghĩ đến hai từ thứ tha. Giờ, cô đây rồi, ngay sát cạnh anh và rất thật, vậy, anh đã sẵn lòng tha thứ hay chưa?
Họ đến trường sớm, nên chỉ mới lác đác vài chiếc xe. Anh Thư nhìn vào trường, rồi vui vẻ quay sang Lê Nam, chỉ tay về dãy lớp học hai tầng mà khi quay sang phải, họ có thể nhìn thẳng vào.
- Lớp con kia kìa, anh!
Cô không biết, bên này, Lê Nam hoàn toàn không nhìn theo hướng tay cô chỉ, mà chằm chằm nhìn vào cô với những suy nghĩ rất đỗi đàn ông. Lê Nam khẽ chồm sang phía Anh Thư, ngay khi cô vừa quay lại. Hai gương mặt gần sát, cách nhau chỉ là một hơi thở bắt đầu gấp gáp hơn. Lê Nam lia cái nhìn từ mắt xuống môi Anh Thư, rồi nhẹ nhàng chồm tới thêm chút nữa, đặt lên đôi môi vốn từng thuộc về anh trong một khoảng thời gian chưa từng bao giờ đủ dài, một nụ hôn mang rất nhiều day dứt.
Lẽ ra, theo phản xạ tự nhiên - ít nhất là phản xạ của một người đàn bà đã có chồng - Anh Thư sẽ nghiêng người tránh. Nhưng không! Cô có khựng lại đôi chút vì bất ngờ và lúng túng, nhưng lại rất nhanh, cô đáp trả nụ hôn của Lê Nam như trả một món nợ - đau đớn, bấu víu, ân hận và cũng rất đỗi nồng nàn... Thậm chí, chính Anh Thư là người chủ động nghiêng người về phía Lê Nam nhiều hơn, đưa cả hai cánh tay nuột nà rít chặt cổ anh, kéo sát về phía mình. Cô hôn anh, như những ngày còn trẻ, nông nổi và đầy nhiệt tình, chứ không phải như một người đàn bà ở ngưỡng ba mươi cần giữ cho mình sự đoan chính. Để rồi, cảm giác bẫng hẫng xâm chiếm cả cơ thể khi cảm giác Lê Nam đang cố rời mình ra.
Anh Thư từ từ mở mắt và bắt đầu luống cuống khi nhìn thấy vẻ lúng túng hiện rõ trong ánh mắt Lê Nam đang hướng về phía cửa xe nơi cô ngồi. Hiểu ra ngay vấn đề, Anh Thư vội vã quay lại và càng trở nên bối rối hơn. Mím môi rồi mở cửa bước ra, Anh Thư thật không dám đối diện với cái nhìn rõ ràng đầy bất ngờ của cô giáo đang đứng cạnh bé Bông.
- À... bé Bông nói đây là xe của anh chị...
- Cảm ơn cô! - Anh Thư vội vàng ngắt lời rồi cúi xuống nhìn con. - Chào cô đi con!
- Con chào cô! - Bé Bông nhạt nhẽo nói.
Cô giáo gượng gạo cười, đưa tay xoa đầu Bông rồi vội vã quay lưng bước vào trường. Anh Thư nhìn theo rồi vội vàng siết tay con gái, tiến về phía cửa sau xe.
- Bông thích ăn gì không? Mẹ với chú Nam...
- Bông muốn về nhà!
Bé Bông chỉ lạnh lùng nói vậy rồi chui tọt vào xe ngồi, vẻ mặt dàu dàu khó chịu. Con bé còn rất nhỏ - rõ ràng là thế - nhưng nó cũng đủ khả năng để hiểu hành động ban nãy của mẹ với người đàn ông này là gì; và rõ ràng, đó là hành động không đúng, bởi chú Nam có thân thiết cách mấy thì cũng không phải là ba Đạt của con bé mà! Thế nên, khi bé Bông thể hiện rõ thái độ phản đối này, cả Lê Nam và Anh Thư đều lặng im không dám nói gì. Không khí hôm nay bỗng nhiên trở nên căng thẳng quá!
Lê Nam cho xe chạy rất chậm, thi thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu, thăm dò thái độ của bé Bông, rồi rạng rỡ hẳn khi thấy con bé lôi từ trong cặp ra con thú bông nhỏ mà anh đã tặng nó hôm nọ.
- Bông đặt tên cho bạn chưa, con? - Lê Nam cố nói theo cách rất bình thường, thân thiện.
- Rồi! - Bé Bông khẽ nhướng mắt nhìn Lê Nam qua kính chiếu hậu. - KiKi!
- Chú Nam tưởng đó là tên của cún con mới đúng chớ? - Lê Nam tỏ vẻ thắc mắc.
- Không phải! - Bé Bông hồ hởi chồm lên. - Là giống tên bạn KiKi của Bông!
- Bạn KiKi hả?
- Đúng rồi! - Bé Bông chớp đôi mắt tròn xoe, đen láy của mình. - Bạn KiKi ngủ gần Bông, hay chơi với Bông lắm...
Liếc mắt vào gương, thấy Anh Thư phập phồng ngực, thở ra khe khẽ nhưng rõ ràng đã nhẹ nhàng đi nhiều, Lê Nam lại cười và nói bằng giọng thân thiện của mình.
- Bông giới thiệu bạn KiKi với chú Nam được không?
- Bạn KiKi về Nhật rồi! - Bông xụ mặt buồn thiu. - Nhà bạn KiKi ở đó!
- À! - Lê Nam gật gù. - Vậy... lúc nào đó, chú Nam đưa Bông đi Nhật thăm bạn KiKi nha!
- Thiệt hả? - Bé Bông chồm hẳn lên, vin tay vào thành tựa ghế của Lê Nam. - Chú Nam hứa nha!
- Chú Nam hứa! - Lê Nam giơ ngược bàn tay ra sau, chìa một ngón út ra. - Con thích cái gì chú Nam cũng hứa!
***
Anh Thư từ trên lầu đi xuống, khựng lại lắng nghe rồi bước nhanh về phía phòng ăn. Mọi người đã ngồi vào bàn đầy đủ, đang bàn tán vui vẻ. Vừa thấy Anh Thư, bà Cơ cười hiền.
- Thằng Đạt đang tính chuyện tổ chức kỷ niệm ngày cưới cho ba mẹ!
- À! - Anh Thư cười, ngồi vào bàn. - Còn hai tuần nữa lận mà! Nôn sớm vậy?
Mọi người cùng cười lớn trước câu đùa của Anh Thư. Quốc Đạt có vẻ đang rất cố gắng để tạo ra sự nhẹ nhàng, thoải mái trong mối quan hệ gia đình, nhất là với Anh Thư. Điều đáng sợ ở Anh Thư không phải ở sự thẳng thắn - cho dẫu là khi cô chất vấn, càng không phải ở những lúc cô nổi nóng mà lớn tiếng; nó nằm ở chuỗi thời gian im lặng và tỏ ra bình thản của cô, như cô đã thể hiện suốt từ hôm qua đến giờ. Quốc Đạt thừa biết, khi Anh Thư đã đóng lòng mình lại, xem tất cả mọi thứ thành bình thường, nghĩa là vấn đề không còn cách để cứu vãn nữa. Anh không muốn mất gia đình, không muốn mất cô. Thế thì, điều duy nhất anh nên làm là chủ động và cố gắng.
- Anh đang xin ba nghỉ hai ngày, cả nhà mình ra khu resort Anna ở Long Hải...
- Em tưởng mình làm ở đây để ba mẹ mời bạn? - Anh Thư cố gắng thể hiện thiện chí của mình.
- Thì, vẫn có một buổi tiệc ở đây! - Quốc Đạt nhẹ nhàng. - Nhưng... vì hôm bữa ba nói lâu rồi nhà mình không đi chơi riêng, nên anh nghĩ...
- Được á! - Anh Thư hồ hởi.
Thái độ của Anh Thư đưa Quốc Đạt từ bất ngờ sang mừng rỡ. Anh đã rất sợ những ý kiến của mình sẽ bị bác bỏ, không hẳn vì nó vô lý, mà vì anh không còn đủ tự tin để dám nghĩ, rồi vợ sẽ ủng hộ mình trong mọi chuyện, khi mà bản thân anh làm chồng, làm cha mà đã hờ hững với mẹ con cô quá lâu.
- Vậy, em tư vấn nhà hàng làm tiệc ở đây đi! - Quốc Đạt dịu dàng nhìn vợ. - Chỗ nào mà em thấy ưng ý về đồ ăn á!
- Mẹ ơi! - Bé Bông dè dặt lên tiếng.
- Sao con? - Anh Thư dịu dàng quay sang cười với con gái. - Con cần gì?
- Mình... bữa đó, mình mời chú Nam được không?
Quốc Đạt nghiêng người, hơi chồm về phía bé Bông - cách anh và con bé là Anh Thư - toan hỏi người mà con bé vừa nhắc đến là ai, nhưng ngay lập tức, anh bắt gặp sự lúng túng từ vợ. Quốc Đạt ngồi thẳng lại, và lại nhìn thấy gương mặt tái đi của bà Cơ. À, có vẻ, cái tên Nam ấy không xa lạ gì với cả gia đình vợ anh thì phải. Và với thái độ này thì có vẻ người được con gái anh gọi bằng chú Nam ấy có thể là người yêu cũ của Anh Thư...
Quốc Đạt biết chuyện trước khi đến với anh, Anh Thư có một mối tình khá sâu đậm với một người khác. Chính Anh Thư là người chủ động nói chuyện này với anh trong một buổi hẹn do chính cô thiết lập khi hai gia đình thẳng thắn đề nghị họ nghiêm túc nghĩ về một đám cưới. Nhưng trong buổi nói chuyện ấy, Anh Thư không nhắc tên người đàn ông kia. Cô chỉ bảo, không muốn giấu giếm, không muốn phải sống với một bí mật nào, nên muốn kể anh nghe về mối tình đã kết thúc hoàn toàn ấy. Thật ra, Quốc Đạt đã từng hỏi lý do, nhưng Anh Thư chỉ cười, lắc đầu và bảo tình cảm là duyên nợ, giữa họ chỉ có duyên để gặp nhưng lại không đủ nợ để thành vợ chồng, thế thôi! Anh chưa từng bao giờ nghi ngờ, thậm chí, nếu không có những thái độ kỳ lạ của vợ, của mẹ vợ, có lẽ Quốc Đạt đã quên luôn chuyện vợ mình từng yêu một người đàn ông khác; bởi Anh Thư là kiểu phụ nữ chuẩn mực, đoan chính. Nhưng hôm nay, lúc này đây, trước mọi thứ như thế này, bảo anh không nghĩ thì chẳng khác nào bảo anh vứt não mình đi.
Những người lớn trong thế giới của những kẻ thượng lưu là những diễn viên rất tài tình - chắc chắn thế! Quốc Đạt từng rất sợ họ vì điều này, nhưng hôm nay, không dưng anh lại thấy biết ơn điều đó đến lạ. Bà Cơ sau thoáng biến sắc ấy, khẽ khàng huých vào tay chồng, rồi nhẹ nhàng cười với bé Bông.
- Ngoại dành hẳn một bàn để con mời bạn và ba mẹ bạn con nghen!
- Không phải...!
Bé Bông khe khẽ lắc đầu rồi ngồi im bặt khi nhìn thấy cái trừng mắt đầy uy quyền của bà ngoại. Mọi thứ đều trong tầm quan sát của Quốc Đạt. Nếu là trong thời điểm khác đi một tí, có lẽ anh sẽ phản đối chuyện ai đó - kể cả là hai người chủ của ngôi nhà mà anh đang sống cùng này - đe dọa con gái anh; nhưng lúc này, Quốc Đạt chỉ lặng im và vui vẻ chấp nhận vở kịch mà “chú Nam” của con gái phải sắm vai phụ huynh của bạn nó.
Năm người họ trải qua một bữa cơm tối gượng gạo và chuyện tiệc tùng bỗng chốc bị lãng quên một cách nhanh chóng.
***
Đến lúc này - sau hai ngày không thể liên lạc với Hân Như và cả Khánh Hoàng - Lê Nam bắt đầu mường tượng ra được vấn đề. Có lẽ, họ đi với nhau! Chuyện này thật ra cũng không khó hiểu cho lắm, khi mà những quyết định trong chuyện làm ăn của anh không được cả Hân Như và Khánh Hoàng đồng tình; ngược lại, chính anh lại không cho cả hai người họ được bảo vệ quan điểm của mình. Thế nên, khi giao quyền đầu tư cho vợ và luôn ủng hộ chuyện Khánh Hoàng hỗ trợ Hân Như, Lê Nam mặc định rồi sẽ có những lúc cả hai đưa ra những quyết định mà không cần thông qua anh nữa; đơn giản là không ai muốn mình cứ bị bác bỏ hoài.
Lê Nam bâng quơ nhớ thử, có dự án đầu tư nào ở Úc hoặc đối tác là một công ty ở Úc mà Hân Như từng nhắc trước đây không? Không có, hoặc anh không thể nhớ gì đó! Không đáng quan tâm mấy, vì đầu óc Lê Nam hai ngày nay trở nên hoang mang, bấn loạn vì những cuộc gọi không trả lời và những tin nhắn không có hồi đáp từ Anh Thư. Cô giận anh sao? Hay cô hối hận vì nụ hôn hôm ấy? Đúng là anh đã chủ động, nhưng cô không có chút phản kháng nào, thậm chí phải nói thật rằng, Anh Thư đã nhiệt tình hơn cả anh khi họ hôn nhau cơ mà? Hay Anh Thư cảm thấy có lỗi với con gái vì đã vô tình để con bé nhìn thấy mình hôn một người đàn ông khác? Có là gì thì cô cũng nên nói thẳng, thay vì im lặng tránh mặt nhau thế này!
Điện thoại bất thình lình rung lên khiến Lê Nam giật mình, vội vàng vơ lấy nhưng khựng lại, cau mày, số lạ.
- Alô! - Lê Nam ơ hờ trả lời.
- Rảnh không, anh Nam? - Một giọng nữ, nửa lạ nửa quen. - Cà phê với em chút được không?
- Xin lỗi, cô là...?
- À! Em là Dạ Lan! - Đầu dây bên kia đáp lại, rất bình thản và rõ ràng có phần khiêu khích. - Bạn của Thư!
*
Lê Nam thiết lập cuộc hẹn mà chẳng buồn hỏi lý do Dạ Lan muốn gặp mình, cũng chẳng cần quan tâm tại sao cô ta biết số điện thoại của anh. Thật ra, không thể tránh khỏi chuyện trong lòng Lê Nam có chút ít hy vọng rằng chính Anh Thư là người nhờ Dạ Lan chủ động hẹn anh; như thế có nghĩa cô đang gặp vấn đề gì đấy khó xử mà không trực tiếp gặp anh được. Nhưng chỉ một thoáng thôi, rồi suy nghĩ ấy hoàn toàn không còn nữa, nhất là khi cái giọng giễu cợt, dài nhoẵng và cợt nhả của Dạ Lan cứ vang lên, khẳng định lại chuyện họ sẽ gặp nhau.
Vốn anh từng ác cảm với Dạ Lan, thậm chí còn bảo Anh Thư không nên làm bạn với cô gái mang nhiều năng lượng tiêu cực đến mức chỉ cần giáp mặt một lần là người khác có thể nhận ra ngay này. Nhưng rồi, kể cả lần gặp gỡ sau đấy - hôm anh hẹn với Hân Như - và chắc chắn sau cả hôm nay, Lê Nam biết mình rồi sẽ quên ngay cô gái này, bởi anh thích giữ đầu óc mình “sạch sẽ” đủ để nghĩ về chuyện kiếm tiền và hưởng thụ, thay vì phải ghi nhớ những mối quan hệ chẳng có chút giá trị nào trong đời mình.
Người giàu căn bản, người cố để mình phải trở thành giàu có thực thụ và người giàu bị động khác xa nhau hoàn toàn. Nếu so sánh Anh Thư, Lê Nam và Dạ Lan, sẽ dễ dàng thấy sự khác biệt này. Những tiểu thư được bọc sẵn trong nhung từ khi vừa lọt lòng như Anh Thư mang một quyền lực cực kỳ đặc biệt, khiến họ nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý ở bất kỳ nơi nào họ xuất hiện; không cần phải đẹp như Anh Thư đâu, chỉ cần là người vốn sinh ra trong giới thượng lưu đều có sẵn điều này. Những kẻ giỏi kiếm tiền và cũng giỏi tiêu tiền để rải thảm đỏ, để đặt chân lên con đường dẫn vào giới thượng lưu như Lê Nam vốn không mang được cái quyền lực như Anh Thư có, nhưng ngược lại, họ có thể ngạo nghễ với suy nghĩ, mình rồi sẽ tạo ra một thế hệ thượng lưu sau mình - đây cũng là một kiểu quyền lực rất hiếm có ở con người. Còn những kẻ mà Lê Nam gọi là “giàu bị động” như Dạ Lan, tức là bám víu vào một hoặc một số người giàu nào đấy để chen lấn vào thế giới của những người thượng lưu vốn rất thoáng đãng, chỉ duy nhất có một khả năng - vẽ ra cho mình sự giàu có giả tạo mang mùi tanh của sình lầy còn vướng tận trong hơi thở của họ.
Lê Nam không phải kiểu người phân biệt giai cấp hay quan tâm quá nhiều về tầng lớp xã hội của những người quanh mình. Anh chưa và không bao giờ quên xuất thân của mình, càng không thể quên cái xuất thân nghèo hèn ấy đã cấy vào đời mình những cảm xúc chua cay và đau đớn thế nào. Nhưng với Dạ Lan thì có vẻ anh không thể ngó lơ, không quan tâm được. Cô ta thở hơi thở của một loài ký sinh, nhưng lại thích thú với việc tự huyễn mình là người thành đạt và xứng đáng đứng ngang hàng với những người giàu có, thành công. Điều khiến anh khó chịu nhất là thái độ Dạ Lan tự cho mình cái quyền được ngồi ngang Anh Thư, trước mặt anh và ngạo nghễ cười.
- Anh Nam tới lâu chưa? - Vẫn là kiểu nói dài, nhão nhoét đến mệt mỏi.
- Cũng mới thôi! - Lê Nam vẫn thờ ơ nhìn điện thoại, chẳng buồn ngẩng lên.
Dạ Lan nhếch mép cười khẩy khi đón nhận thái độ rõ ràng là xem thường mà Lê Nam vừa dành cho mình, nhún vai rồi ngồi xuống, đặt chiếc điện thoại lên bàn, khẽ đẩy nó sâu vào đến gần giữa bàn, sát bàn tay Lê Nam đang cầm điện thoại.
Lê Nam khẽ liếc mắt nhìn về chiếc điện thoại bị đặt sấp vừa đẩy đến sát tay mình. Anh cố tình rút hai tay về, ngồi thẳng thớm lên, bấm điện thoại thêm một lát nữa rồi mới nhìn Dạ Lan, lạnh lùng.
- Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì không?
- À, là chuyện của Anh Thư!
Dạ Lan kéo rất dài cái tên Anh Thư trong câu nói của mình, khi cặp mắt lúng liếng nheo lại, như dò xem phản ứng của Lê Nam lúc nghe đến cái tên này. Nhưng có vẻ như chẳng có chút tác dụng nào với Lê Nam cả! Anh vẫn nhìn thẳng với thái độ không thể thờ ơ hơn.
- Cô cứ nói đi!
- Em là bạn của Thư, chắc anh biết?
Lê Nam nhướng mày, cười nửa miệng rồi gật đầu. Dạ Lan cau mày, có vẻ bắt đầu khó chịu với thái độ khinh khỉnh của người đàn ông đối diện mình.
- Anh Thư có chồng con rồi...
- Tôi biết mà!
- Anh cũng có vợ rồi...
- Chuyện này, tôi cũng biết! - Lê Nam trả lời đầy châm biếm.
- Vậy tại sao anh còn...
- Còn gì? - Lê Nam hỏi, tựa người ra thành ghế và nhìn Dạ Lan rất thách thức.
- Em nghĩ, chẳng ai tin anh và Thư trong sáng.
- Tụi tôi không sống bằng dư luận hay thị phi.
- Nhưng nếu là vợ anh hay chồng Thư, thì chắc không gọi là thị phi đâu nhỉ?
Lê Nam tỏ ra chán ngán trước sự vòng vo kệch cỡm này. Đàn ông, nhất là dân công nghệ, cái gì cũng nên nhanh gọn lẹ, cái gì cũng nên thẳng thắn và sòng phẳng. Quanh co thật ra rồi cũng chỉ dẫn về cái đích mà người kia muốn, thế tại sao phải mất thời gian của nhau đến thế nhỉ?
- Cô muốn gì?
- Ý anh là sao? - Dạ Lan nhướng mày và chun môi ra. - Em không hiểu!
- Tôi cũng không hiểu! - Lê Nam vẫn rất bình thản. - Tự nhiên cô hẹn tôi ra đây và nói những chuyện mà ai cũng biết rồi để làm gì?
- Ai cũng biết rồi hả? - Dạ Lan nói, sướng rơn vì bắt được một đầu mối mà cô tin sẽ dẫn được Lê Nam phải đi theo lối cô muốn anh ta đi. - Ý anh là vợ anh và chồng Thư biết rồi hả?
- Biết gì? Chuyện chúng tôi gặp nhau à? Chuyện đó có gì để phải nói là biết hay không biết? Mỗi ngày, tôi và Thư gặp nhiều người mà!
- Nhưng chắc không ai trong số những người anh và Thư gặp là tình cũ, nhỉ?
- À, vì chúng tôi chỉ có một mối tình duy nhất! - Lê Nam nhún vai. - Chứ nếu như người khác, có vài mối tình thì chắc cũng sẽ gặp lại vài người là người yêu cũ thôi.
Lê Nam giờ thì hiểu rõ ràng mục đích của Dạ Lan rồi, cũng không ngoài dự đoán ban đầu của anh mà. Đem một thông tin tưởng là bí mật ra để đe dọa nhau một cách hợm hĩnh, vòi vĩnh nhau một con số kha khá, với lý do cô ta là bạn của Anh Thư và đang gặp khó khăn trong kinh doanh, nhờ anh giúp đỡ. Tiền, Lê Nam không thiếu! Nếu thật sự một người bạn nào của anh, của Anh Thư cần giúp đỡ, anh cũng chẳng nhỏ mọn làm gì. Nhưng có lẽ Dạ Lan không hiểu rằng, đàn ông rất ghét bị đe dọa, cho dẫu cái giá phải trả là gì, thì chỉ những thằng hèn mới chịu ngồi lại mà đàm phán để bán mua một sự an toàn. Và, có lẽ Dạ Lan càng không hiểu, bí mật là điểm yếu của một con người, Lê Nam biết quá rõ điều này, thế nên, anh không bao giờ xem thứ gì trong đời mình là bí mật cả, kể cả Anh Thư hay tình cảm anh dành cho Anh Thư. Nếu mối quan hệ với một người trở thành bí mật, trở thành điểm yếu của bản thân, hà cớ gì phải dấn chặt mình vào hiểm nguy ấy? Chuyện dứt ra cũng chẳng khó khăn gì mà?!
***
Hân Như ngồi lặng im rất lâu trước bàn trang điểm, thỏi son vẫn mở trên tay. Cô chằm chằm nhìn mình trong gương, có thật rồi mọi thứ sẽ ổn như cô đã hứa với Khánh Hoàng? Đến tận khi chiếc điện thoại khẽ rung lên thì cô mới vặn thỏi son lại, đậy nắp và chậm rãi mở điện thoại, đọc tin nhắn khá dài một cách kỹ lưỡng rồi thở ra, đứng dậy, bước về phía cửa phòng.
Ngoài này, nơi hành lang vàng vàng màu đèn dịu dàng, Khánh Hoàng đang tựa lưng vào bức tường đối diện với cửa phòng; trông có vẻ đã đợi từ khá lâu. Thấy Hân Như bước ra, Khánh Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ khe khẽ mỉm cười. Cả hai nhìn nhau thêm một lúc nữa thì anh mới chồm người bước về phía trước, chìa bàn tay ra và nói với giọng nhẹ nhàng.
- Anh đưa em đi dạo nha?
Hân Như gật đầu, chìa bàn tay ra đặt vào bàn tay Khánh Hoàng nồng ấm đang chờ đợi. Một cảm giác an toàn méo mó xoắn xuýt trong lòng khiến cô cảm thấy khó chịu và thậm chí là khó hiểu với chính mình. Cô thật đang mong gì? Tại sao phải đẩy mọi thứ đến nước này? Hoàn toàn có thể lựa chọn cách thẳng thắn với nhau mà? Hay, trên đời này, không bất kỳ một con người nào đủ bản lĩnh để đối diện với người khác, nhìn vào mắt họ và nói về lỗi lầm của bản thân mình? Thế nên, cách lựa chọn thường là cố tìm một cái lỗi của người kia và cứ vin vào đấy để bản thân mình tin rằng, chẳng phải riêng một mình mình tệ bạc?!
- Em thiệt không định cho anh ngủ chung hả?
Khánh Hoàng vẫn bước đi, bàn tay siết chặt tay Hân Như hơn khi hỏi, giọng cố tỏ ra hóm hỉnh để mọi thứ chỉ là đùa giỡn, hoặc nhiều lắm là thăm dò chứ không phải trách cứ hay đòi hỏi. Hân Như lặng im một lúc rồi nhè nhẹ thở ra.
- Chắc sẽ sớm thôi!
- Sớm gì? - Khánh Hoàng quay sang nhìn Hân Như. - Cho anh qua phòng em hả?
- Sớm tới lúc anh không phải hỏi câu này nữa! Đăng bởi: admin
/20
|