" tôi đợi em đã rất lâu, đợi một ngày chúng ta tìm ra nhau, khi ấy, tôi sẽ không buông tay ra nữa"
Tiếng nói thoáng qua khiến nó càng thêm mơ màng, chìm dần vào biển sâu. Thứ ánh sáng dịu nhẹ kéo nó xuống đáy, ánh sáng nhỏ lấp lánh, tiếng chuông ngân gần. Nó đưa tay trong vô sức, chạm vào ánh sáng kia, cùng lúc đó, Sky nắm lấy tay nó, kéo nó vào lòng hắn. Ánh sáng nhỏ xen giữa hai người, nằm gọn trong lòng bàn tay của nó, đặt giữa lồng ngực hắn. Đôi mắt xanh lam mở to hết cỡ, những hình ảnh mờ nhạt cứ vậy xâm chiếm lấy nó, dường như nó đang rơi vào bóng tối vô tận.
Thật ra kí ức cũng rất mong manh mờ ảo, giữa ranh giới mơ mơ thực thực, chẳng biết đâu là mộng đâu là đời. Có rất nhiều chuyện, người ta cứ ngỡ mình đã thật sự trải qua rồi, nhưng lại không nhớ rõ đã trải qua như thế nào. So với một giấc mơ có khác là bao. Chẳng phải rất nhiều người muốn trốn tránh thực tại đấy thôi? Mệt mỏi? Lo sợ? Bất an? Chi bằng cứ ngủ một giấc, tỉnh lại được thì tiếp tục đối mặt, nếu không, cứ chìm trong huyễn tưởng ảo mộng cũng là một loại khoái cảm. Con người cũng thật ích kỉ, cái gì cũng muốn, tham lam vô tận, ngay cả những người hiền lương thánh thiện cũng vậy, họ chẳng mưu cầu hạnh phúc, chẳng có điều mình mong muốn? Vậy mới nói, ai cũng thật ích kỉ.
Quá khứ, mộng ảo, cách nhau chẳng bao xa, cái gọi là định mệnh? Liệu có thật sự tồn tại? Trong lòng mong muốn được gặp, được biết, được nhìn, nhưng đâu phải ai cũng được đền đáp. Giấc mộng này, là mê hay là ác, chưa đến hồi kết chưa thể nói được!
Kí ức trở nên trong suốt, những mảnh ghép thiếu trở về lấp đầy khoảng trống. Trong mơ có một người con trai đối với nó vô cùng quan trọng, vô cùng dịu dàng, vô cùng chiều chuộng nó. Lần đầu gặp nhau, lần đầu chạm môi, những hờn ghen vu vơ, những hẹn ước, những nguy hiểm cùng nhau trải qua. Tất cả, tất cả đều có anh. Người đã khiến cho cuộc sống của nó trở nên có ý nghĩa hơn. Tại sao lại có thể quên, tại sao lại quên mất ánh mắt đấy, nụ cười ấy, và cả sự ấm áp ấy. Lồng ngực thắt chặt lại như muốn nổ tung, trái tim cứ đập liên hồi. Nước mắt tràn lên khóe mi, hòa vào nước biển. Cảm giác vừa đau xót vừa hạnh phúc. Người luôn hiện hữu trong giấc mơ của nó, hứa sẽ mãi ở bên nó, người nó tìm kiếm bấy lâu nay ở ngay bên cạnh.
" Cho dù có quên anh, thì khi tình yêu bắt đầu một lần nữa, em vẫn cứ yêu anh"
Seny tỉnh dậy trong tiếng hoảng loạn của những người xung quanh. Ánh nắng chói mắt làm nó khó chịu giơ tay lên theo phản xạ. Tiếng leng keng của chiếc chuông bạc ngân vang, những bông hồng nhỏ xinh lấp lánh trong nắng, chiếc vòng đã quay trở về với nó. Hóa ra khi nãy thứ ánh sáng nó chạm vào là chiếc vòng này, chứa đựng tất cả kí ức của nó và hắn. Phải rồi, hắn đâu? Nó vội bật dậy
- Sky, Sky anh ở đâu?
Còn người đó dịu dàng như nắng, rực cháy như lửa, và an yên như nước. Con người đó là mảnh ghép thiếu của nó. Chẳng quan tâm nó ngốc nghếch, hay ngang ngạnh đến đâu, vẫn luôn đứng sau nó, âm thầm như vậy, lặng lẽ như vậy, dang rộng tay che chở, bảo bọc nó. Cho dù nó có ích kỉ, tùy hứng, cũng chưa từng thấy trách cứ một lời.
Sky nắm lấy đôi tay trắng nhợt của nó, ghì đầu nó vào lòng hắn, món quà mà ông trời đã trao lại cho hắn, hắn sẽ hết lực bảo vệ.
-Em...
- Em xin lỗi, Sky, xin lỗi, em không nhận ra anh, em thật tệ, tại sao không nhận ra anh?
- Vì anh mới là người hứa sẽ đi tìm em.
Giọt pha lê trong suốt lăn dài trên má, nó khóc như một đứa trẻ, ôm ghì lấy hắn, như thể nếu buông tay, nó sẽ lần nữa mất hắn.
Trời chuyển mây cuồn cuộn, trút xuống một cơn mưa lớn, xung quanh đều bị mưa làm trắng xóa, cảnh vật mờ nhòe. Nhưng sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, và biết đâu, còn có cầu vồng nữa.
-------------------------------------------***----------------------------------------------
- Ăn mừng, ăn mừng đi, chuẩn bị tiền mừng đi.
Thiên Nhi lăng xăng chạy quanh biệt thự, vênh mặt đắc ý, mũi sắp cao đến tận trời. Chuyện lần này cô là người có công lớn nhất, nếu không nhờ cô, Seny và Sky sao có thể tái hợp, Nếu sớm biết như vậy, ngay từ đầu cô đã đem Seny ra biển dìm chết rồi, đỡ phải mất công bày chuyện cho cực khổ. Đấy, cô làm bà mối quá cao tay, chẳng qua phải xem người cô giúp có cao mạng không thôi.
Nó nằm trên lưng Sky, vòng tay ôm lấy cổ hắn, còn lười nhác chưa muốn leo xuống. Chưa kịp vào nhà đã thấy Kevil, Windy cùng mọi người đứng ở cửa, chỉ thiếu mỗi Haray. Khuôn mặt ai cũng đầy vẻ hỗn tạp, có lo lắng, có vui mừng, lại có cả bi thương. Kevil bước đến, xoa đầu nó, chẳng biết nói gì, chắc là Thiên nhi đã tường thuật lại mọi chuyện kể cả việc nó khôi phục trí nhớ, trong lòng cảm thấy có chút khâm phục khả năng bán báo lá cải của cô em gái này.
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi_ Kevil ôm lấy nó, lẩm nhẩm như lão già đã ngoài năm mươi. Đứa em gái này, chỉ cần không sao, mặc kệ là mạo hiểm tính mạng, hay lời nguyền Ma Vương gì đó, anh đều không quan tâm. Seny vỗ nhẹ vào lưng Kevil, vùi mặt vào sâu trong lòng anh, nụ cười nhẹ vương lại trên môi.
Windy luôn đứng bất động lúc này mới sực tỉnh, òa lên khóc dữ dội, lao đến bên Seny, luôn miệng nói xin lỗi vì đã giấu nó, báo hại Rany phải khổ sở lôi kéo cô ra. Rin đứng cô độc một bên cười nhẹ, trong lòng trào lên chút chua xót, bất chợt quay người bỏ đi.
- Sao không thấy Haray?
-A, quên mất, Haray bảo có việc cần giải quyết nên đi vài hôm, bảo mọi người không cần lo lắng_ Windy tiếp lời
- Kì lạ, cô ấy chẳng nói gì với anh
- Đừng nói nhiều nữa, mau vào ăn cơm, mau vào ăn cơm, em sẽ kể lại chuyện cho mọi người nghe, như là đồng thoại vậy
Thiên nhi hào hứng, dám chắc rằng cô sẽ lại thêm mắm thêm muối vào cho mà xem.
--------------------------------------------------------***----------------------------------------------------
Cô gái kia xinh đẹp tao nhã, trên người mang một hắc khí thuần khiết. Mắt đen tuyền sắc sảo, tóc cùng màu ngang lưng thả xõa, không trang điểm cầu kì vẫn rất đẹp, nét đẹp thanh thuần, kì bí. Khóe miệng câm lặng mang theo ưu thương, một mình đứng giữa muôn vào bỉ ngạn hoa. Sắc đỏ cô độc của loại cây có hoa không lá, có lá không hoa. Nơi này âm khí mùi mịt, chỉ có mình cô vẫn bước về phía trước, nhìn cầu Nại Hà phía xa, đông người bước qua, lòng càng thêm nặng trĩu. Sinh mệnh vốn rất ngắn ngủi, chỉ như một cánh hoa có thể tàn bất cứ lúc nào, khi chớm nở thì đẹp đẽ biết bao, khi lụi tàn lại trở về với đất trời. Chiếc váy trắng thuần khiết thật chẳng hợp với cảnh sắc nơi đây, nhưng trong nơi tối tăm lạnh lẽo này, cô trở nên đầy huyền ảo, trong sáng lạ thường, chỉ là nét mặt như sắp khóc đến nơi. Nâng bông bỉ ngạn xanh trên tay, cánh bướm hồ điệp vờn qua vờn lại. Khẽ nở nụ cười lạnh lẽo như núi băng ngàn năm đã lâu chẳng còn thấy.
Trăm năm trước đây, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ, mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, tính cách từ nhỏ đã rất nghiêm nghị, ngoan cường, việc gì cũng theo lẽ công mà làm. Vốn chẳng bao giờ thấy cô cười, mà một khi đã cười thì thần khóc quỷ sầu, bởi trong lòng cô không có tình cảm, không biết yêu thương. Mỗi ngày đều nhìn thấy rất nhiều người chết đi, từ từ bước qua cầu Nại Hà, đi qua sông Vong Xuyên, từ từ uống mạnh bà thang quên đi tiền kiếp, sau đó tiếp tục đầu thai. Lúc ấy cô luôn cảm thấy, sinh mệnh thật nhàm chán, ngàn năm vạn năm luân hồi chuyển thế, có gì hay mà ai cũng mong được đầu thai làm người, được trường sinh bất tử? Kẻ làm thần như cô đây có cuộc sống vĩnh hằng, cũng cảm thấy rất nhạt nhẽo. Cô muốn ra thế giới bên ngoài, muốn chạm đến ánh mặt trời, muốn nhìn thấy mây trắng biển xanh, nhưng đó chỉ là mong ước, mà cô lại rất thực tế, với những thứ xa vời như vậy, cô không có hứng để tâm, chi bằng bỏ thời gian đọc sách, học hỏi còn hơn.
Rồi có một ngày cô phải thay đổi, khi cô gái ấy đến. Cô ấy đem theo hương vị của biển, tinh tế, đẹp đẽ, như giọt pha lê hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, ngưng đọng trên nhánh cỏ non, nhìn thế nào cũng vô cùng thuần khiết. Nhưng ngay lập tức cô thay đổi suy nghĩ ấy. Cô gái kia hống hách ngang ngược, quậy tan âm phủ của cha cô, luôn miệng gọi tên một người, khiến cha cô khốn đốn một phen. Vậy mà ông chẳng trách cứ cô ta, một lần cô hỏi chỉ mỉm cười không nói. Cô gái ấy cứ bám lấy âm phủ này, đừng nói 18 tầng đến 28 tầng, 38 tầng cũng sắp bị cô ta đào lên rồi. Không chịu nổi nữa cô liền cãi nhau với cô ta, vốn độc mồm độc miệng, cô chẳng nể ngang cũng chẳng quan tâm cô ta vì sao đến đây. Mắng cho cô ấy tức nghẹn bỏ đi. Nhưng cô lại gặp cô ấy, ở bên ngoài Âm ti. Ngồi cô độc giữa rừng hoa bỉ ngạn, cầm bông hoa xanh thẫm trong tay, òa lên khóc. Không phải chứ? Chẳng lẽ bị cô mắng cho phát khóc, cô đâu có muốn bức người đến vậy? Nhưng tiếng khóc, này thật bi thương, thật đau đớn. Cô gái đó luôn lảm nhảm câu xin lỗi, đáy mắt màu xanh khẽ run rẩy, khuôn mặt luôn tái nhợt, chẳng biết vì âm khí Địa Phủ hay vì nguyên nhân gì. Chẳng hình dung nổi cô gái này vừa ngang ngược phá phách khi nãy. Cô men lại gần, đôi mắt đen lần đầu tiên tò mò đến vậy, rồi bất giác đặt tay lên đầu cô ấy, khẽ xoa xoa như an ủi. Cô ấy ngước mắt lên nhìn, rồi nhào vào lòng cô khóc một trận dữ tợn, nắm chặt bông hoa trong tay đến nát bấy. Thật lâu sau đó cô mới biết, cô ấy vì sao đau lòng đến vậy.
Haray khẽ than thầm, Seny và cô đã gặp nhau như vậy. Ngần ấy năm, rất lâu, rất lâu, ba người các cô đã gắn kết với nhau như một gia đình. Tuy một người một tính cách, hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng có lẽ vậy mà họ trở nên thân thiết. Vô luận thế nào, cô cũng không thể trơ mắt nhìn người thân của mình đau khổ.
Cánh cổng lớn trạm khắc tinh xảo, lạnh lẽo đóng chặt, đằng sau là luồng âm khí mạnh áp người, bàn tay lặng lẽ đưa lên, niệm chú ngữ, lập tức cửa bật mở. Người đàn ông đã già, phong thái uy nghiêm đứng trước mặt, kính cẩn cúi đầu chào.
- Công chúa, người đã về.
- Phán Quan, đã lâu không gặp. Anh trai ta đâu?
- Diêm Đế có việc, hiện không có mặt tại địa phủ
Cô khẽ gật đầu, cảm thấy mình về thật đúng lúc, cứ thế đi thẳng vào nội điện. Chậm rãi bước xuống cấm địa. Nằm sâu tận cùng của đáy địa ngục, cách cửa Hắc Ám, một địa danh không được phép nhắc đến. Nơi chứa đựng những ma pháp cổ xưa đã bị cấm từ rất lâu. Nó không những gây hại cho người sử dụng, mà còn gây hại đến toàn nhân loại. Không phải ai cũng biết về sự tồn tại của ma pháp này. Lối vào sâu hun hút, mấy ngọn nến lập lờ tỏa sáng qua hàng trăm năm, một nơi ghê rợn, tử khí bao trùm. Chỉ cần cánh cửa này mở ra, cuộc đời cô sẽ thay đổi. Nhưng cô gái đó, đáng để cô hi sinh bản thân mình như vậy.
Tiếng nói thoáng qua khiến nó càng thêm mơ màng, chìm dần vào biển sâu. Thứ ánh sáng dịu nhẹ kéo nó xuống đáy, ánh sáng nhỏ lấp lánh, tiếng chuông ngân gần. Nó đưa tay trong vô sức, chạm vào ánh sáng kia, cùng lúc đó, Sky nắm lấy tay nó, kéo nó vào lòng hắn. Ánh sáng nhỏ xen giữa hai người, nằm gọn trong lòng bàn tay của nó, đặt giữa lồng ngực hắn. Đôi mắt xanh lam mở to hết cỡ, những hình ảnh mờ nhạt cứ vậy xâm chiếm lấy nó, dường như nó đang rơi vào bóng tối vô tận.
Thật ra kí ức cũng rất mong manh mờ ảo, giữa ranh giới mơ mơ thực thực, chẳng biết đâu là mộng đâu là đời. Có rất nhiều chuyện, người ta cứ ngỡ mình đã thật sự trải qua rồi, nhưng lại không nhớ rõ đã trải qua như thế nào. So với một giấc mơ có khác là bao. Chẳng phải rất nhiều người muốn trốn tránh thực tại đấy thôi? Mệt mỏi? Lo sợ? Bất an? Chi bằng cứ ngủ một giấc, tỉnh lại được thì tiếp tục đối mặt, nếu không, cứ chìm trong huyễn tưởng ảo mộng cũng là một loại khoái cảm. Con người cũng thật ích kỉ, cái gì cũng muốn, tham lam vô tận, ngay cả những người hiền lương thánh thiện cũng vậy, họ chẳng mưu cầu hạnh phúc, chẳng có điều mình mong muốn? Vậy mới nói, ai cũng thật ích kỉ.
Quá khứ, mộng ảo, cách nhau chẳng bao xa, cái gọi là định mệnh? Liệu có thật sự tồn tại? Trong lòng mong muốn được gặp, được biết, được nhìn, nhưng đâu phải ai cũng được đền đáp. Giấc mộng này, là mê hay là ác, chưa đến hồi kết chưa thể nói được!
Kí ức trở nên trong suốt, những mảnh ghép thiếu trở về lấp đầy khoảng trống. Trong mơ có một người con trai đối với nó vô cùng quan trọng, vô cùng dịu dàng, vô cùng chiều chuộng nó. Lần đầu gặp nhau, lần đầu chạm môi, những hờn ghen vu vơ, những hẹn ước, những nguy hiểm cùng nhau trải qua. Tất cả, tất cả đều có anh. Người đã khiến cho cuộc sống của nó trở nên có ý nghĩa hơn. Tại sao lại có thể quên, tại sao lại quên mất ánh mắt đấy, nụ cười ấy, và cả sự ấm áp ấy. Lồng ngực thắt chặt lại như muốn nổ tung, trái tim cứ đập liên hồi. Nước mắt tràn lên khóe mi, hòa vào nước biển. Cảm giác vừa đau xót vừa hạnh phúc. Người luôn hiện hữu trong giấc mơ của nó, hứa sẽ mãi ở bên nó, người nó tìm kiếm bấy lâu nay ở ngay bên cạnh.
" Cho dù có quên anh, thì khi tình yêu bắt đầu một lần nữa, em vẫn cứ yêu anh"
Seny tỉnh dậy trong tiếng hoảng loạn của những người xung quanh. Ánh nắng chói mắt làm nó khó chịu giơ tay lên theo phản xạ. Tiếng leng keng của chiếc chuông bạc ngân vang, những bông hồng nhỏ xinh lấp lánh trong nắng, chiếc vòng đã quay trở về với nó. Hóa ra khi nãy thứ ánh sáng nó chạm vào là chiếc vòng này, chứa đựng tất cả kí ức của nó và hắn. Phải rồi, hắn đâu? Nó vội bật dậy
- Sky, Sky anh ở đâu?
Còn người đó dịu dàng như nắng, rực cháy như lửa, và an yên như nước. Con người đó là mảnh ghép thiếu của nó. Chẳng quan tâm nó ngốc nghếch, hay ngang ngạnh đến đâu, vẫn luôn đứng sau nó, âm thầm như vậy, lặng lẽ như vậy, dang rộng tay che chở, bảo bọc nó. Cho dù nó có ích kỉ, tùy hứng, cũng chưa từng thấy trách cứ một lời.
Sky nắm lấy đôi tay trắng nhợt của nó, ghì đầu nó vào lòng hắn, món quà mà ông trời đã trao lại cho hắn, hắn sẽ hết lực bảo vệ.
-Em...
- Em xin lỗi, Sky, xin lỗi, em không nhận ra anh, em thật tệ, tại sao không nhận ra anh?
- Vì anh mới là người hứa sẽ đi tìm em.
Giọt pha lê trong suốt lăn dài trên má, nó khóc như một đứa trẻ, ôm ghì lấy hắn, như thể nếu buông tay, nó sẽ lần nữa mất hắn.
Trời chuyển mây cuồn cuộn, trút xuống một cơn mưa lớn, xung quanh đều bị mưa làm trắng xóa, cảnh vật mờ nhòe. Nhưng sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, và biết đâu, còn có cầu vồng nữa.
-------------------------------------------***----------------------------------------------
- Ăn mừng, ăn mừng đi, chuẩn bị tiền mừng đi.
Thiên Nhi lăng xăng chạy quanh biệt thự, vênh mặt đắc ý, mũi sắp cao đến tận trời. Chuyện lần này cô là người có công lớn nhất, nếu không nhờ cô, Seny và Sky sao có thể tái hợp, Nếu sớm biết như vậy, ngay từ đầu cô đã đem Seny ra biển dìm chết rồi, đỡ phải mất công bày chuyện cho cực khổ. Đấy, cô làm bà mối quá cao tay, chẳng qua phải xem người cô giúp có cao mạng không thôi.
Nó nằm trên lưng Sky, vòng tay ôm lấy cổ hắn, còn lười nhác chưa muốn leo xuống. Chưa kịp vào nhà đã thấy Kevil, Windy cùng mọi người đứng ở cửa, chỉ thiếu mỗi Haray. Khuôn mặt ai cũng đầy vẻ hỗn tạp, có lo lắng, có vui mừng, lại có cả bi thương. Kevil bước đến, xoa đầu nó, chẳng biết nói gì, chắc là Thiên nhi đã tường thuật lại mọi chuyện kể cả việc nó khôi phục trí nhớ, trong lòng cảm thấy có chút khâm phục khả năng bán báo lá cải của cô em gái này.
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi_ Kevil ôm lấy nó, lẩm nhẩm như lão già đã ngoài năm mươi. Đứa em gái này, chỉ cần không sao, mặc kệ là mạo hiểm tính mạng, hay lời nguyền Ma Vương gì đó, anh đều không quan tâm. Seny vỗ nhẹ vào lưng Kevil, vùi mặt vào sâu trong lòng anh, nụ cười nhẹ vương lại trên môi.
Windy luôn đứng bất động lúc này mới sực tỉnh, òa lên khóc dữ dội, lao đến bên Seny, luôn miệng nói xin lỗi vì đã giấu nó, báo hại Rany phải khổ sở lôi kéo cô ra. Rin đứng cô độc một bên cười nhẹ, trong lòng trào lên chút chua xót, bất chợt quay người bỏ đi.
- Sao không thấy Haray?
-A, quên mất, Haray bảo có việc cần giải quyết nên đi vài hôm, bảo mọi người không cần lo lắng_ Windy tiếp lời
- Kì lạ, cô ấy chẳng nói gì với anh
- Đừng nói nhiều nữa, mau vào ăn cơm, mau vào ăn cơm, em sẽ kể lại chuyện cho mọi người nghe, như là đồng thoại vậy
Thiên nhi hào hứng, dám chắc rằng cô sẽ lại thêm mắm thêm muối vào cho mà xem.
--------------------------------------------------------***----------------------------------------------------
Cô gái kia xinh đẹp tao nhã, trên người mang một hắc khí thuần khiết. Mắt đen tuyền sắc sảo, tóc cùng màu ngang lưng thả xõa, không trang điểm cầu kì vẫn rất đẹp, nét đẹp thanh thuần, kì bí. Khóe miệng câm lặng mang theo ưu thương, một mình đứng giữa muôn vào bỉ ngạn hoa. Sắc đỏ cô độc của loại cây có hoa không lá, có lá không hoa. Nơi này âm khí mùi mịt, chỉ có mình cô vẫn bước về phía trước, nhìn cầu Nại Hà phía xa, đông người bước qua, lòng càng thêm nặng trĩu. Sinh mệnh vốn rất ngắn ngủi, chỉ như một cánh hoa có thể tàn bất cứ lúc nào, khi chớm nở thì đẹp đẽ biết bao, khi lụi tàn lại trở về với đất trời. Chiếc váy trắng thuần khiết thật chẳng hợp với cảnh sắc nơi đây, nhưng trong nơi tối tăm lạnh lẽo này, cô trở nên đầy huyền ảo, trong sáng lạ thường, chỉ là nét mặt như sắp khóc đến nơi. Nâng bông bỉ ngạn xanh trên tay, cánh bướm hồ điệp vờn qua vờn lại. Khẽ nở nụ cười lạnh lẽo như núi băng ngàn năm đã lâu chẳng còn thấy.
Trăm năm trước đây, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ, mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, tính cách từ nhỏ đã rất nghiêm nghị, ngoan cường, việc gì cũng theo lẽ công mà làm. Vốn chẳng bao giờ thấy cô cười, mà một khi đã cười thì thần khóc quỷ sầu, bởi trong lòng cô không có tình cảm, không biết yêu thương. Mỗi ngày đều nhìn thấy rất nhiều người chết đi, từ từ bước qua cầu Nại Hà, đi qua sông Vong Xuyên, từ từ uống mạnh bà thang quên đi tiền kiếp, sau đó tiếp tục đầu thai. Lúc ấy cô luôn cảm thấy, sinh mệnh thật nhàm chán, ngàn năm vạn năm luân hồi chuyển thế, có gì hay mà ai cũng mong được đầu thai làm người, được trường sinh bất tử? Kẻ làm thần như cô đây có cuộc sống vĩnh hằng, cũng cảm thấy rất nhạt nhẽo. Cô muốn ra thế giới bên ngoài, muốn chạm đến ánh mặt trời, muốn nhìn thấy mây trắng biển xanh, nhưng đó chỉ là mong ước, mà cô lại rất thực tế, với những thứ xa vời như vậy, cô không có hứng để tâm, chi bằng bỏ thời gian đọc sách, học hỏi còn hơn.
Rồi có một ngày cô phải thay đổi, khi cô gái ấy đến. Cô ấy đem theo hương vị của biển, tinh tế, đẹp đẽ, như giọt pha lê hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, ngưng đọng trên nhánh cỏ non, nhìn thế nào cũng vô cùng thuần khiết. Nhưng ngay lập tức cô thay đổi suy nghĩ ấy. Cô gái kia hống hách ngang ngược, quậy tan âm phủ của cha cô, luôn miệng gọi tên một người, khiến cha cô khốn đốn một phen. Vậy mà ông chẳng trách cứ cô ta, một lần cô hỏi chỉ mỉm cười không nói. Cô gái ấy cứ bám lấy âm phủ này, đừng nói 18 tầng đến 28 tầng, 38 tầng cũng sắp bị cô ta đào lên rồi. Không chịu nổi nữa cô liền cãi nhau với cô ta, vốn độc mồm độc miệng, cô chẳng nể ngang cũng chẳng quan tâm cô ta vì sao đến đây. Mắng cho cô ấy tức nghẹn bỏ đi. Nhưng cô lại gặp cô ấy, ở bên ngoài Âm ti. Ngồi cô độc giữa rừng hoa bỉ ngạn, cầm bông hoa xanh thẫm trong tay, òa lên khóc. Không phải chứ? Chẳng lẽ bị cô mắng cho phát khóc, cô đâu có muốn bức người đến vậy? Nhưng tiếng khóc, này thật bi thương, thật đau đớn. Cô gái đó luôn lảm nhảm câu xin lỗi, đáy mắt màu xanh khẽ run rẩy, khuôn mặt luôn tái nhợt, chẳng biết vì âm khí Địa Phủ hay vì nguyên nhân gì. Chẳng hình dung nổi cô gái này vừa ngang ngược phá phách khi nãy. Cô men lại gần, đôi mắt đen lần đầu tiên tò mò đến vậy, rồi bất giác đặt tay lên đầu cô ấy, khẽ xoa xoa như an ủi. Cô ấy ngước mắt lên nhìn, rồi nhào vào lòng cô khóc một trận dữ tợn, nắm chặt bông hoa trong tay đến nát bấy. Thật lâu sau đó cô mới biết, cô ấy vì sao đau lòng đến vậy.
Haray khẽ than thầm, Seny và cô đã gặp nhau như vậy. Ngần ấy năm, rất lâu, rất lâu, ba người các cô đã gắn kết với nhau như một gia đình. Tuy một người một tính cách, hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng có lẽ vậy mà họ trở nên thân thiết. Vô luận thế nào, cô cũng không thể trơ mắt nhìn người thân của mình đau khổ.
Cánh cổng lớn trạm khắc tinh xảo, lạnh lẽo đóng chặt, đằng sau là luồng âm khí mạnh áp người, bàn tay lặng lẽ đưa lên, niệm chú ngữ, lập tức cửa bật mở. Người đàn ông đã già, phong thái uy nghiêm đứng trước mặt, kính cẩn cúi đầu chào.
- Công chúa, người đã về.
- Phán Quan, đã lâu không gặp. Anh trai ta đâu?
- Diêm Đế có việc, hiện không có mặt tại địa phủ
Cô khẽ gật đầu, cảm thấy mình về thật đúng lúc, cứ thế đi thẳng vào nội điện. Chậm rãi bước xuống cấm địa. Nằm sâu tận cùng của đáy địa ngục, cách cửa Hắc Ám, một địa danh không được phép nhắc đến. Nơi chứa đựng những ma pháp cổ xưa đã bị cấm từ rất lâu. Nó không những gây hại cho người sử dụng, mà còn gây hại đến toàn nhân loại. Không phải ai cũng biết về sự tồn tại của ma pháp này. Lối vào sâu hun hút, mấy ngọn nến lập lờ tỏa sáng qua hàng trăm năm, một nơi ghê rợn, tử khí bao trùm. Chỉ cần cánh cửa này mở ra, cuộc đời cô sẽ thay đổi. Nhưng cô gái đó, đáng để cô hi sinh bản thân mình như vậy.
/116
|