''Kiểm tra toán 45 phút''
Cái bảng xanh to đùng, sạch sẽ, chính giữa là dòng phấn trắng ngay ngắn kia. Cô Tâm - giáo viên dạy toán của lớp- trên tay với cái thước gỗ lớn, thẳng tắp, đập nhè nhẹ vào lòng bàn tay. Cô từ từ đi lại quanh lớp học. Không khí như ngưng đọng, đầy căng thẳng. Cứ thấy bóng cô giáo đến, học sinh ai nấy khép nép, chúi đầu vào tờ giấy kiểm tra, ngoan ngoãn, im lặng làm bài. Nhưng chỉ khi cô đi khỏi, khu vực đó ngay lập tức nhao nhao lên. Những tiếng xì xào nho nhỏ, đòi chép bài có, hỏi bài có, có đứa đứng cả lên nhoi nhoi cố nhìn lên phía trước.
Chợt quay lưng lại. Tất cả bỗng im lặng, ngoan ngoãn, đứa cắn bút, đứa vẽ vẽ lên tờ giấy nháp. Như nãy giờ vẫn ngoan vậy...
Tiếng guốc nện xuống sàn đá hoa, rõ ràng và đều đặn.
Hà ngồi một chỗ khuất, với tình hình căng thẳng hiện tại, cũng không quan tâm lắm. Vì dù cô giáo có thả ra mở tài liệu, cho chép bài loạn xạ, với Hà cũng chẳng có tác dụng gì. Như thế này càng tốt, Hà càng ít bị mấy đứa xung quanh làm phiền hỏi bài, có thể hú tâm làm bài hơn.
Nhưng Hoa ngồi ngay sau lại không như thế. Hoa cắn bút liên hồi. Rồi nhớ ra cắn bút sẽ rất độc, bỏ bút ra. Nhìn thoáng qua tờ giấy làm bài vẫn trắng phau, chỉ có tên, lớp, điểm, lời phê; rồi nhìn sang tờ đề toán dày đặc chữ và số để phía trên, bứt rứt không yên.
Ngó chừng Hà ở bàn trên đã làm được nhiều nhiều, nhân lúc cô giáo ở phía xa có mấy đứa bên dãy kia ồn ào, Hoa nói khẽ: Bài 2, ý a? .
Hà thính tai, ngay lập tức nghe được. Dù sao cũng làm được đủ đỗ rồi, lại còn đứa hỏi là Hoa, nên không ngại gì, lôi ra tờ giấy nhớ nhỏ, nhanh chóng ghi vào. Xong, giở máy tính ra, dán vào phía trong vỏ máy tính, lắp máy tính lại.
Hoa khẽ khàng:
- Tớ mượn máy tính.
Hà đưa máy tính ra phía sau.
Hoa nhận được ''phao'',tính toán khi cô giáo quay lưng đi, mải móng chép.
Cứ tiếp tục như thế...
Thật ra, cả lớp chẳng ai biết, cô Tâm là rõ có gian lận, nhưng làm ngơ như không thấy. Nếu thực nghiêm, đã chẳng có cảnh cả lớp nhố nháo như vậy.
***
Giờ ra chơi, cả trường ồn ào như vỡ chợ. Dãy nhà tầng ngay trước mắt kia, chia thành tám lớp, lớp nào phía trong cũng nhố nháo tiếng học sinh. Sân trường cấp hai không rộng lắm. Mấy đứa con trai áo trắng đồng phục nhễ nhại mồ hôi, đuổi, vây quanh trái bóng tròn.
Bùng bục! Mấy lần có đứa cướp được bóng giơ tay ném vào rổ, nhưng chẳng lần nào trúng. Nếu không nói chơi sai bét hết luật rồi. Cơ bản vì mấy cô, mấy thầy thể dục không dạy về luật chơi bóng rổ nghiêm túc thôi.
Hà và Hoa ngồi trên ghế đá mát lạnh, dưới bóng cây, đằng sau là cái ao súng bé xíu, bên trái kia là cái cầu cong cũng nhỏ xíu nốt. Có thể nói ao súng và cái cầu này là đặc sản của ngôi trường.
Có cô giáo từng nói: Bọn mình đứng trên cầu, chụp ảnh rồi đăng lên. Thể nào ai cũng nói đẹp thế! Ai nhìn cũng biết ngay đây là trường THCS XX. .
Cả hai hiện tại hướng ra phía sân, ngắm nhìn cuộc sống trường học.
- Lần này tớ lại điểm giỏi. Nhờ ơn cậu đấy!
Lại nhắc đến chuyện tuần trước kiểm tra, Hoa chép gần hết bài Hà làm, trả bài được 8 điểm. Nên bây giờ Hoa vui lắm, cứ thế mà khoe không ngừng.
Hà nhìn con bạn, dẫu sao cũng muốn khuyên nhủ một chút:
- Nhưng mày cũng nên cố học đi. Sau này còn vào cấp ba nữa.
Hoa gặt phắt:
- Thôi đi! Tớ cũng muốn học có học được đâu. Bà Tâm giảng khó hiểu bỏ mẹ. Cậu cũng biết nhà tớ chị Lan, cái Thảo đều học giỏi. Không hiểu sao tớ kẹt giữa mà học kém vậy? Sau này còn thằng Tít Tò nữa chứ... Tớ không biết! Không thích là không thích!
- Dẫu sao mày cũng phải học một tí đi chứ! Sau này lại tiếc ngày xưa mình không học...
- Thôi thôi! Không nói vấn đề này nữa!
Hoa quyết định chấm dứt câu chuyện học hành ở đây, và bắt đầu vấn đề chính:
- Chiều nay nghỉ, cậu qua nhà tớ nhé!
- Sang chơi nữa hả?
Hoa làm ra vẻ bí ẩn:
- Ừ, nhưng hơi khác mọi khi một tí. Thực ra tớ định thành lập một nhóm múa, à không, chính xác là một nhóm nhảy.
Hà ngạc nhiên, không ngờ con bạn lại có ý tưởng kì lạ như vậy.
- Là sao?
- Hôm trước lên mạng xem các ca khúc mới của SNSD tớ mê ly luôn. Nên quyết định làm một nhóm nhảy theo các bài hát của SNSD. Sau này khi trường cần biểu diễn gì thì bọn tớ đóng góp tiết mục. Hay không?
Hà nghe u u cái hiểu cái không, nhưng vẫn cười nhẹ đáp lại:
- Được đấy! Có vẻ nhảy múa cũng là ưu điểm của mày. Chiều tao sẽ qua!
____________________________
Chuyện nhỏ nhỏ:
Cô giáo chủ nhiệm hay kể nhiều nhiều chuyện, ví dụ như chuyện này:
Nhà cô có một con chó rất khôn. Lúc đi chợ, bạn chó luôn dẫn cô giáo đến tận cổng chợ. Cô vào trong chợ rồi thì lang thang kiếm đồ ăn, như liếm những vỏ trứng người ta đã bóc ra ném đấy. Đến khi cô ra khỏi chợ, không hiểu sao bạn chó thân mến luôn xuất hiện ngay đấy rồi, tiếp tục công việc hộ tống chủ nhân về. Có lần đàn vịt con lang thang chạy loạn ra chợ, bạn chó phải đến dùng móm gắp từng con về nhà. Mấy người bán hàng ở chợ còn chê chó nhà ai hư quá. Bạn chó tìm và gắp đủ mười ba chú vịt nhỏ nhắn về nhà, chú vịt nào cũng khỏe re chạy nhảy sau khi ra khỏi nanh vuốt. Bởi vậy bạn ý khi chết, cả nhà cô giáo trông chừng rất cẩn thận mộ bạn ấy, không cho bạn bắt chó đào lên, chờ đến khi xương cốt yên mới thôi.
Cái bảng xanh to đùng, sạch sẽ, chính giữa là dòng phấn trắng ngay ngắn kia. Cô Tâm - giáo viên dạy toán của lớp- trên tay với cái thước gỗ lớn, thẳng tắp, đập nhè nhẹ vào lòng bàn tay. Cô từ từ đi lại quanh lớp học. Không khí như ngưng đọng, đầy căng thẳng. Cứ thấy bóng cô giáo đến, học sinh ai nấy khép nép, chúi đầu vào tờ giấy kiểm tra, ngoan ngoãn, im lặng làm bài. Nhưng chỉ khi cô đi khỏi, khu vực đó ngay lập tức nhao nhao lên. Những tiếng xì xào nho nhỏ, đòi chép bài có, hỏi bài có, có đứa đứng cả lên nhoi nhoi cố nhìn lên phía trước.
Chợt quay lưng lại. Tất cả bỗng im lặng, ngoan ngoãn, đứa cắn bút, đứa vẽ vẽ lên tờ giấy nháp. Như nãy giờ vẫn ngoan vậy...
Tiếng guốc nện xuống sàn đá hoa, rõ ràng và đều đặn.
Hà ngồi một chỗ khuất, với tình hình căng thẳng hiện tại, cũng không quan tâm lắm. Vì dù cô giáo có thả ra mở tài liệu, cho chép bài loạn xạ, với Hà cũng chẳng có tác dụng gì. Như thế này càng tốt, Hà càng ít bị mấy đứa xung quanh làm phiền hỏi bài, có thể hú tâm làm bài hơn.
Nhưng Hoa ngồi ngay sau lại không như thế. Hoa cắn bút liên hồi. Rồi nhớ ra cắn bút sẽ rất độc, bỏ bút ra. Nhìn thoáng qua tờ giấy làm bài vẫn trắng phau, chỉ có tên, lớp, điểm, lời phê; rồi nhìn sang tờ đề toán dày đặc chữ và số để phía trên, bứt rứt không yên.
Ngó chừng Hà ở bàn trên đã làm được nhiều nhiều, nhân lúc cô giáo ở phía xa có mấy đứa bên dãy kia ồn ào, Hoa nói khẽ: Bài 2, ý a? .
Hà thính tai, ngay lập tức nghe được. Dù sao cũng làm được đủ đỗ rồi, lại còn đứa hỏi là Hoa, nên không ngại gì, lôi ra tờ giấy nhớ nhỏ, nhanh chóng ghi vào. Xong, giở máy tính ra, dán vào phía trong vỏ máy tính, lắp máy tính lại.
Hoa khẽ khàng:
- Tớ mượn máy tính.
Hà đưa máy tính ra phía sau.
Hoa nhận được ''phao'',tính toán khi cô giáo quay lưng đi, mải móng chép.
Cứ tiếp tục như thế...
Thật ra, cả lớp chẳng ai biết, cô Tâm là rõ có gian lận, nhưng làm ngơ như không thấy. Nếu thực nghiêm, đã chẳng có cảnh cả lớp nhố nháo như vậy.
***
Giờ ra chơi, cả trường ồn ào như vỡ chợ. Dãy nhà tầng ngay trước mắt kia, chia thành tám lớp, lớp nào phía trong cũng nhố nháo tiếng học sinh. Sân trường cấp hai không rộng lắm. Mấy đứa con trai áo trắng đồng phục nhễ nhại mồ hôi, đuổi, vây quanh trái bóng tròn.
Bùng bục! Mấy lần có đứa cướp được bóng giơ tay ném vào rổ, nhưng chẳng lần nào trúng. Nếu không nói chơi sai bét hết luật rồi. Cơ bản vì mấy cô, mấy thầy thể dục không dạy về luật chơi bóng rổ nghiêm túc thôi.
Hà và Hoa ngồi trên ghế đá mát lạnh, dưới bóng cây, đằng sau là cái ao súng bé xíu, bên trái kia là cái cầu cong cũng nhỏ xíu nốt. Có thể nói ao súng và cái cầu này là đặc sản của ngôi trường.
Có cô giáo từng nói: Bọn mình đứng trên cầu, chụp ảnh rồi đăng lên. Thể nào ai cũng nói đẹp thế! Ai nhìn cũng biết ngay đây là trường THCS XX. .
Cả hai hiện tại hướng ra phía sân, ngắm nhìn cuộc sống trường học.
- Lần này tớ lại điểm giỏi. Nhờ ơn cậu đấy!
Lại nhắc đến chuyện tuần trước kiểm tra, Hoa chép gần hết bài Hà làm, trả bài được 8 điểm. Nên bây giờ Hoa vui lắm, cứ thế mà khoe không ngừng.
Hà nhìn con bạn, dẫu sao cũng muốn khuyên nhủ một chút:
- Nhưng mày cũng nên cố học đi. Sau này còn vào cấp ba nữa.
Hoa gặt phắt:
- Thôi đi! Tớ cũng muốn học có học được đâu. Bà Tâm giảng khó hiểu bỏ mẹ. Cậu cũng biết nhà tớ chị Lan, cái Thảo đều học giỏi. Không hiểu sao tớ kẹt giữa mà học kém vậy? Sau này còn thằng Tít Tò nữa chứ... Tớ không biết! Không thích là không thích!
- Dẫu sao mày cũng phải học một tí đi chứ! Sau này lại tiếc ngày xưa mình không học...
- Thôi thôi! Không nói vấn đề này nữa!
Hoa quyết định chấm dứt câu chuyện học hành ở đây, và bắt đầu vấn đề chính:
- Chiều nay nghỉ, cậu qua nhà tớ nhé!
- Sang chơi nữa hả?
Hoa làm ra vẻ bí ẩn:
- Ừ, nhưng hơi khác mọi khi một tí. Thực ra tớ định thành lập một nhóm múa, à không, chính xác là một nhóm nhảy.
Hà ngạc nhiên, không ngờ con bạn lại có ý tưởng kì lạ như vậy.
- Là sao?
- Hôm trước lên mạng xem các ca khúc mới của SNSD tớ mê ly luôn. Nên quyết định làm một nhóm nhảy theo các bài hát của SNSD. Sau này khi trường cần biểu diễn gì thì bọn tớ đóng góp tiết mục. Hay không?
Hà nghe u u cái hiểu cái không, nhưng vẫn cười nhẹ đáp lại:
- Được đấy! Có vẻ nhảy múa cũng là ưu điểm của mày. Chiều tao sẽ qua!
____________________________
Chuyện nhỏ nhỏ:
Cô giáo chủ nhiệm hay kể nhiều nhiều chuyện, ví dụ như chuyện này:
Nhà cô có một con chó rất khôn. Lúc đi chợ, bạn chó luôn dẫn cô giáo đến tận cổng chợ. Cô vào trong chợ rồi thì lang thang kiếm đồ ăn, như liếm những vỏ trứng người ta đã bóc ra ném đấy. Đến khi cô ra khỏi chợ, không hiểu sao bạn chó thân mến luôn xuất hiện ngay đấy rồi, tiếp tục công việc hộ tống chủ nhân về. Có lần đàn vịt con lang thang chạy loạn ra chợ, bạn chó phải đến dùng móm gắp từng con về nhà. Mấy người bán hàng ở chợ còn chê chó nhà ai hư quá. Bạn chó tìm và gắp đủ mười ba chú vịt nhỏ nhắn về nhà, chú vịt nào cũng khỏe re chạy nhảy sau khi ra khỏi nanh vuốt. Bởi vậy bạn ý khi chết, cả nhà cô giáo trông chừng rất cẩn thận mộ bạn ấy, không cho bạn bắt chó đào lên, chờ đến khi xương cốt yên mới thôi.
/18
|