Trong tình huống Kiều Phong không biết gì, Lam Sam tự chủ trương nhét thêm hai người vào đội ngũ, sau khi đáp ứng đầu kia cô mới nói với Kiều Phong.
Kiều Phong lý giải rằng Lam Sam cần bạn thân hỗ trợ để bày tỏ tình cảm nhưng anh không hiểu vì sao anh trai mình cũng muốn đi cùng. Quay lại gọi điện cho Ngô Văn để hỏi anh, ngược lại Ngô Văn trả lời rất đơn giản: Người ta có thể gọi bạn thân đến hỗ trợ thì thân nhân của nhà trai cũng đương nhiên muốn được theo cùng!
Như vậy nguyên kế hoạch vốn chỉ có hai người nay được mở rộng thành bốn người cứ thế vui vẻ lên đường.
Ngô Văn rất hào phóng cho Tiểu Du Thái nghỉ hẳn một ngày rưỡi. Sáng thứ năm cô vẫn đi làm bình thường, ăn trưa xong họ bắt đầu xuất phát. Trong bốn người chỉ có Ngô Văn có xe riêng nên việc cần làm anh sẽ phải làm, đương nhiên trở thành tài xế đón Tiểu Du Thái trước rồi mới đến đón Kiều Phong và Lam Sam.
Hành động này khiến các nhân viên trong công ty bàn luận sôi trào. Ngô Tổng ra ngoài làm việc không đi cùng trợ lý trưởng mà lại dẫn theo phó phòng thư ký là sao? Trợ lý trưởng liệu có cảm thấy nguy cơ tiềm ẩn ở đây không….. Đối với vấn đề này trợ lý trưởng biểu hiện rằng: không hề quan tâm chút nào. Giữa Tổng giám đốc Ngô và Tiểu Du Thái là quan hệ như thế nào chứ, bản thân bộ não của trợ lý trưởng đã tự biên tự diễn ra một phiên bản phi thường cặn kẽ, cho nên này nhé, anh sao có thể lo lắng phu nhân tổng giám đốc tương lai sẽ thay thế vị trí của mình được?
Ở trên xe, Ngô Văn ra lệnh cưỡng chế Tiểu Du Thái phải ngồi ngay ghế phụ, vì vậy Lam Sam và Kiều Phong lúc lên xe chỉ có thể ngồi trực tiếp ở ghế sau, anh muốn dành cho hai người một chút không gian riêng tư.
Tiểu Du Thái đập cửa xe, chân chó xu nịnh:
- Tổng giám đốc Ngô, xe ngài rộng quá, tiện nghi quá, tôi dường như chỉ muốn cố định luôn trên này thôi.
Ngô Văn nhếch miệng:
- Vẫn chỉ như một ghế trống trên tàu điện ngầm thôi mà, đúng không? – Anh liếc nhìn cô lại thấy cô vẫn ngồi ngây ngốc nên nhắc nhở: - Tự thắt dây an toàn vào đi.
- À. – Tiểu Du Thái gật đầu, nhanh tay thắt dây an toàn vào. – Tổng giám đốc Ngô, hóa ra anh cũng sợ bị phạt cơ à?
Sợ cái em gái cô! Chẳng lẽ thắt dây an toàn chỉ để tránh bị phạt tiền thôi à? Ngô Văn không nhịn được lườm cô, giá trị quan của cái cô này thật đến lạ.
Sauk hi Tiểu Du Thái thắt dây an toàn vào, cô kéo rộng dây ra, vì người cô rất gầy nên dây đeo trở nên lỏng lẻo, cô u sầu nói:
- Lỏng lẻo thế này tôi thấy tuyệt đối không an toàn nhé.
Ngô Văn vô tình bị cô chọc cười:
- Cô cứ làm như là đang bó cải không bằng , an toàn thì liên quan gì với căng với chả chùng? – Nói xong lại nhìn cô. Xe của anh không quá roonggj, vị trí điều khiển cũng tương đối lớn ngược lại khiến cô càng trở nên nhỏ bé yếu ớt, khuôn mặt cô cũng bé nhỏ trông như học sinh cấp hai.
Cắt, đã hai tám tuổi rồi còn giả làm Lolita làm cái gì chứ! Ngô Văn khá khinh thường, dời mắt xuống dưới xẹt qua bộ ngực dưới dây bảo hộ.
- A…. – Tiến cười của anh thật vô cùng vô tận khinh bỉ .
Tiểu Du Thái vẫn quan sát anh, cho nên biết anh đang khinh bỉ cái gì. Cô cúi xuống, khuôn mặt không thể kiềm chế mà đỏ lên.
Thời điểm này tình hình giao thông vô cùng thuận lợi, họ đã sắp đến dưới nhà Kiều Phong. Kiều Phong bê đồ đạc bên xe Ngô Văn: đồ ăn vặt, bộ bài để giết thời gian, một số y cụ dùng cho ban đêm, thuốc chống muỗi, kính thiên văn…. Vốn anh định mang theo cả Schrodinger nhưng Kiều Phong sợ bị quấy rầy nên không mang.
Sauk hi lên xe Lam Sam rất lễ phép chào hỏi Ngô Văn. Từ trước đến nay Ngô Văn đối với cô đều rất hòa ái dễ gần nên khiến cô có tâm lý hơi chip bông.
Tiểu Du Thái cũng ít nói, cô nàng đang xoắn xuýt về bộ ngực chưa dậy thì của mình. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác nói chuyện với Lam Sam, lại nhìn thấy bộ ngực đáng kiêu ngạo của cô nên bỗng nhiên hai mắt phát sáng.
Ôi thật đáng hâm mộ quá…..
Lam Sam cảm thấy thật quỷ quái, cô bất động thanh sắc lấy tay che, hỏi Tiểu Du Thái:
- Cậu định nói gì thế?
- Không có gì. – Tiểu Du Thái duỗi thẳng cổ, tìm thẳng vị trí đó mà nhìn không hề chớp mắt. Ặc ặc ặc, sao lại có thể to thế chứ…
Kiều Phong đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có chút gì cứng nhắc lạnh lẽo, thể hiện tâm trạng của anh không được tốt. Ânh nói với Tiểu Du Thái:
- Cô, quay lên đi.
Trong thế giới của Tiểu Du Thái, uy lực của Kiều đại thần còn đáng sợ hơn cả tổng giám đốc Ngô. Cho nên cô vội vàng quay đầu lên.
Trên xe chợt yên tĩnh kỳ lạ, Ngô Văn hình như không thể chịu nổi nên đùa với Tiểu Du Thái:
- Đến đây hát một bài.
Tiểu Du Thái tuân lệnh định há mồm hát, đột nhiên Ngô Văn lại tối sầm mặt:
- Cô câm miệng ngay.
- … - Tiểu Du Thái cực kỳ buồn phiền. Cô chỉ ngực nhỏ một chút thôi chẳng lẽ đến quyền lợi được hát cũng không có à?
Ngô Văn bật nhạc, cả buồng xe tràn ngập âm thanh vui vẻ vì vậy dù họ im lặng cũng không còn quá lúng túng. Giai điệu vui vẻ thư giãn khiến Lam Sam thoải mái tinh thần, dần dần cô cảm thấy hơi mệt, ngáp một cái.
Kiều Phong thấy vậy, ngôi nhích lại gần, anh nhẹ nhàng nâng vai một chút bày tỏ ý định ngầm đồng ý.
Lam Sam không chú ý đến phản ứng của anh, cô vẫn thẳng đầu, không các nào khác là lấy tay nâng mặt , chống cùi chỏ vào cửa xe, mơ mơ màng màng ngủ mất. Cả người cô vặn vẹo dựa vào cửa xe, đầu vẫn đặt trên cửa kính. Xe đột nhiên xóc nảy khiến cô đập đầu vào cửa kính.
Kiều Phong cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng trên xe vẫn bật nahcj nhưng sao anh nghe thấy tiếng đập thật rõ ràng. Mắt thấy cô sắp đập đầu thêm lần nữa, anh không nhịn được đưa tay kéo cô lên.
- Làm gì thế? Lam Sam bất mãn lầu bầu, nhưng mắt vẫn chưa mở ra.
Anh đột nhiên kéo cô vào lòng.
Lam Sam mơ mơ màng màng không còn khả năng phân tích nữa, cô cảm thấy bây giờ thoải mái hơn nhiều nên càng buồn ngủ hơn, cô rúc vài ngực anh vài cái rồi yên lặng ngủ thiếp đi.
Kiều Phong đỡ lấy vai cô, đầu cô đang đặt trên xương quai xanh cảu anh, tóc cô tõa vào cổ anh, vào thời khắc này cả hai đang cực kỳ thân mật. Hơi thở của cô đều đều, cả người đều rủ xuống vô lực không ngừng lay động trước ngực anh. Anh không kìm được mà rủ mắt xuống, bởi tầm nhìn giới hạn nên anh chỉ có thể nhìn thấy đôi môi trơn bóng cùng chiếc cằm trắng nõn của cô, không biết cô đang mơ thấy điều gì mà bỗng liếm môi một cái, Kiều Phong cũng ngốc ngếch liếm môi theo.
Tầm mắt anh lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, cả người anh đột nhiên cứng ngắc. Lam Sam mặc một chiếc áo cổ chữ T rất bình thường, cổ áo cũng không quá rộng, nhưng ở tư thế này, góc độ này khiến toàn bộ cảnh xuân dưới cổ áo kia không hề báo trước mà thoải mái lộ ra, phần ngực trắng nõn nhẵn nhụi gồ lên như chiếc bát sứ thượng hạng căng tròn sung mãn thuần sác trắng, bên cạnh dường như một khe thiên nhiên , thậm chí anh còn thấy rõ được cả màu sắc xanh lam đậm của nội y ….
Dừng lại, dừng lại không được nhìn nữa!
Trong lòng hắn như vậy hò hét, tầm mắt cũng không nghe sai sử, vững vàng dính vào trên người nàng.
Lam Sam đột nhiên nói mê, mồm miệng không rõ , cũng không biết đang nói cái gì. Kiều Phong lại nguyên nhân của nàng hồ ngôn loạn ngữ mà rồi đột nhiên tìm về thần trí, hắn chợt nghiêng đầu qua chỗ khác, liều mạng nhìn ngoài cửa sổ.
Ngô Văn vừa lái xe, một bên ở kính chiếu hậu thượng rình coi ngồi phía sau hai người tình hình. Thấy Kiều Phong chủ động ôm Lam Sam đi ngủ, Ngô Văn cảm thấy tiểu tử này coi như có thể cứu chữa; thấy Kiều Phong nhìn ngoài cửa sổ, mặt biến hóa đến đỏ bừng thời điểm, Ngô Văn một bên khinh bỉ hắn không tiền đồ, một bên âm thầm vui mừng, xem ra mình tiểu đệ cởi chỗ thời gian không xa...
Mấy người cuối cùng đứng ở đập chứa nước phụ cận một cái nông gia bên ngoài viện. Ở đây không cho đóng quân dã ngoại, rất nhiều tới đây chỗ du ngoạn mọi người ở nông gia viện. Bọn họ đem đồ vật dời xuống tới, phân phối xong gian phòng lúc, cách cơm tối còn có hơn một giờ.
Bốn người góp cùng nhau thảo luận này hơn một giờ làm cái gì, Kiều Phong đề nghị chơi đùa thẻ bài, lọt vào ba người kia khinh bỉ. Lam Sam kiến nghị đi câu cá, không ai phản đối.
Lam Sam câu cá thuần túy là chơi đùa, nàng cũng không cái kia kiên trì. Trái lại Kiều Phong, tuy rằng tới thời điểm không quá tình nguyện, thế nhưng ném đi hạ mồi câu, liền ngồi ở chỗ kia tám phong bất động. Lam Sam đợi một hồi không đợi được cá, nàng liền ném ra cần câu nhi cùng Tiểu Du Thái đi một bên chơi đùa . Ngô Văn chịu không nổi Tiểu Du Thái như vậy không nhãn lực giá cả, vội vàng đem nàng thét lên bên cạnh, lệnh cưỡng chế nàng không được di chuyển.
Lam Sam cho rằng Ngô tổng chỉ là không quen nhìn hoặc là ở nghiêm phạt Tiểu Du Thái. Nàng một người ở trên bờ trong bụi cỏ tìm được thật nhiều hoa dại, hái được một xấp dầy, mình mang mấy đóa, liền chạy tới Kiều Phong bên cạnh rung đùi đắc ý, "Kiều Phong, đẹp mắt không?"
Kiều Phong nhìn không chớp mắt, "Đẹp!"
Lam Sam lại nắm bắt tiểu hoa dại hướng hắn bên tai xuyên vào.
Kiều Phong hết sức không vui, run lên đầu, "Ta không cài hoa."
Lam Sam từ trong túi sờ soạng cục đường, lột ra hướng miệng hắn trong một bỏ vào, "Ngoan."
Kiều Phong ăn đường, hàm mơ hồ lăn lộn mà oán giận, "Ngươi cũng không tắm tay."
Lam Sam không nói lời nào, lại đi đầu hắn thượng cài hoa, lúc này hắn không có cự tuyệt.
Ngô Văn ở một bên xem ngây người.
Lam Sam cùng Kiều Phong người cuối cùng chỉa vào một đầu hoa dại. Ngô Văn thật là không đành lòng nhìn tiếp nữa, hai người này, căn bản là một đôi trí chướng nhi đồng.
Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, đột nhiên thấy cách đó không xa có một dài nhỏ vật thể ở rất nhanh bò sát.
Ngọa tào, xà? !
Ngô Văn liếc mắt nhìn xà, nhìn nhìn lại ngồi chồm hổm ở bên cạnh hắn Tiểu Du Thái, hắn ác hướng mật biên sinh, đứng dậy đi tới, dùng cần câu đem con rắn kia khơi mào tới.
Loại này xà tên khoa học kêu "Hoá đơn tạm gấm xà", là phương bắc thường gặp một loại không độc xà. Bất quá dù sao cũng mặc kệ có độc không có độc, thoạt nhìn đều hết sức ác tâm là được. Con rắn kia còn không có lớn lên, ngón út to, trường ba mươi cm tả hữu. Kia bị cần câu chọn đột nhiên cách mặt đất lúc, kinh hoàng mà giãy dụa.
"Tiếu Thải Vi, ngươi xem đây là cái gì?" Hắn cầm cần câu nhi, cười híp mắt đưa đến Tiểu Du Thái trước mặt.
Tiểu Du Thái kinh ngạc, "A, xà!"
Một tiếng thét chói tai, đem kia một đầu hai ánh mắt của người cũng hấp dẫn qua đây.
Ngô Văn thật cao hứng, hắn cuối cùng cũng có thể trị một trị Tiếu Thải Vi . Xem nàng sau này còn dám hay không ở trước mặt hắn đắc ý. Hắn run một cái cần câu, cười xấu xa đạo, "Không phải sợ, ngươi kiểm tra kia, hết sức khả ái!"
"Tốt nga." Tiểu Du Thái nói, quả nhiên sờ sờ kia tiểu đầu rắn.
Ngô Văn: "! ! !" Ni mã a, cho ngươi sờ ngươi thật đúng là sờ? Không hẳn là thét lên chạy đi sao?
Tiểu Du Thái nắm bắt con rắn nhỏ đuôi nhọn nhi, đem lật ngược lại.
Mắt thấy con rắn nhỏ ở của nàng ma chưởng dưới khó khăn vặn vẹo, Ngô Văn cả kinh da đầu tê dại, "Ngươi ngốc nha? Vội vàng ném, đó là xà!"
Tiểu Du Thái dẫn theo con rắn nhỏ, kỳ quái liếc mắt nhìn Ngô Văn, "Ngươi sợ rắn?"
"Làm sao có thể!"
"Thật tốt quá, " nàng đứng lên, dẫn theo con rắn nhỏ đi hướng hắn, "Ngô tổng chúng ta tới chơi đùa nha —— "
"Ngươi đừng tới đây!"
"Ngô tổng ngươi không phải sợ, ngươi kiểm tra kia, kia hết sức khả ái!"
"Ngọa tào ngươi đừng tới đây! Đi ra, đi ra!"
Ngô Văn ném cần câu chạy, Tiểu Du Thái dẫn theo xà ở phía sau truy. Hắn chạy đến trên bờ bãi đất, nàng đuổi theo, hắn không thể làm gì khác hơn là nữa chạy xuống. Như vậy đâu vài vòng, Ngô Văn rống giận, "Kiều Phong! Lam Sam! Các ngươi có thể hay không ngăn cản này người bị bệnh thần kinh!"
Hô xong những lời này, hắn thấy kia hai trí chướng nhi đồng chính chỉa vào một đầu hoa dại cười hì hì nhìn hắn.
Ngô Văn thực sự tốt tuyệt vọng. Hắn cảm thấy tinh cầu này đã bị bệnh tâm thần người thống trị.
Kiều Phong lý giải rằng Lam Sam cần bạn thân hỗ trợ để bày tỏ tình cảm nhưng anh không hiểu vì sao anh trai mình cũng muốn đi cùng. Quay lại gọi điện cho Ngô Văn để hỏi anh, ngược lại Ngô Văn trả lời rất đơn giản: Người ta có thể gọi bạn thân đến hỗ trợ thì thân nhân của nhà trai cũng đương nhiên muốn được theo cùng!
Như vậy nguyên kế hoạch vốn chỉ có hai người nay được mở rộng thành bốn người cứ thế vui vẻ lên đường.
Ngô Văn rất hào phóng cho Tiểu Du Thái nghỉ hẳn một ngày rưỡi. Sáng thứ năm cô vẫn đi làm bình thường, ăn trưa xong họ bắt đầu xuất phát. Trong bốn người chỉ có Ngô Văn có xe riêng nên việc cần làm anh sẽ phải làm, đương nhiên trở thành tài xế đón Tiểu Du Thái trước rồi mới đến đón Kiều Phong và Lam Sam.
Hành động này khiến các nhân viên trong công ty bàn luận sôi trào. Ngô Tổng ra ngoài làm việc không đi cùng trợ lý trưởng mà lại dẫn theo phó phòng thư ký là sao? Trợ lý trưởng liệu có cảm thấy nguy cơ tiềm ẩn ở đây không….. Đối với vấn đề này trợ lý trưởng biểu hiện rằng: không hề quan tâm chút nào. Giữa Tổng giám đốc Ngô và Tiểu Du Thái là quan hệ như thế nào chứ, bản thân bộ não của trợ lý trưởng đã tự biên tự diễn ra một phiên bản phi thường cặn kẽ, cho nên này nhé, anh sao có thể lo lắng phu nhân tổng giám đốc tương lai sẽ thay thế vị trí của mình được?
Ở trên xe, Ngô Văn ra lệnh cưỡng chế Tiểu Du Thái phải ngồi ngay ghế phụ, vì vậy Lam Sam và Kiều Phong lúc lên xe chỉ có thể ngồi trực tiếp ở ghế sau, anh muốn dành cho hai người một chút không gian riêng tư.
Tiểu Du Thái đập cửa xe, chân chó xu nịnh:
- Tổng giám đốc Ngô, xe ngài rộng quá, tiện nghi quá, tôi dường như chỉ muốn cố định luôn trên này thôi.
Ngô Văn nhếch miệng:
- Vẫn chỉ như một ghế trống trên tàu điện ngầm thôi mà, đúng không? – Anh liếc nhìn cô lại thấy cô vẫn ngồi ngây ngốc nên nhắc nhở: - Tự thắt dây an toàn vào đi.
- À. – Tiểu Du Thái gật đầu, nhanh tay thắt dây an toàn vào. – Tổng giám đốc Ngô, hóa ra anh cũng sợ bị phạt cơ à?
Sợ cái em gái cô! Chẳng lẽ thắt dây an toàn chỉ để tránh bị phạt tiền thôi à? Ngô Văn không nhịn được lườm cô, giá trị quan của cái cô này thật đến lạ.
Sauk hi Tiểu Du Thái thắt dây an toàn vào, cô kéo rộng dây ra, vì người cô rất gầy nên dây đeo trở nên lỏng lẻo, cô u sầu nói:
- Lỏng lẻo thế này tôi thấy tuyệt đối không an toàn nhé.
Ngô Văn vô tình bị cô chọc cười:
- Cô cứ làm như là đang bó cải không bằng , an toàn thì liên quan gì với căng với chả chùng? – Nói xong lại nhìn cô. Xe của anh không quá roonggj, vị trí điều khiển cũng tương đối lớn ngược lại khiến cô càng trở nên nhỏ bé yếu ớt, khuôn mặt cô cũng bé nhỏ trông như học sinh cấp hai.
Cắt, đã hai tám tuổi rồi còn giả làm Lolita làm cái gì chứ! Ngô Văn khá khinh thường, dời mắt xuống dưới xẹt qua bộ ngực dưới dây bảo hộ.
- A…. – Tiến cười của anh thật vô cùng vô tận khinh bỉ .
Tiểu Du Thái vẫn quan sát anh, cho nên biết anh đang khinh bỉ cái gì. Cô cúi xuống, khuôn mặt không thể kiềm chế mà đỏ lên.
Thời điểm này tình hình giao thông vô cùng thuận lợi, họ đã sắp đến dưới nhà Kiều Phong. Kiều Phong bê đồ đạc bên xe Ngô Văn: đồ ăn vặt, bộ bài để giết thời gian, một số y cụ dùng cho ban đêm, thuốc chống muỗi, kính thiên văn…. Vốn anh định mang theo cả Schrodinger nhưng Kiều Phong sợ bị quấy rầy nên không mang.
Sauk hi lên xe Lam Sam rất lễ phép chào hỏi Ngô Văn. Từ trước đến nay Ngô Văn đối với cô đều rất hòa ái dễ gần nên khiến cô có tâm lý hơi chip bông.
Tiểu Du Thái cũng ít nói, cô nàng đang xoắn xuýt về bộ ngực chưa dậy thì của mình. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác nói chuyện với Lam Sam, lại nhìn thấy bộ ngực đáng kiêu ngạo của cô nên bỗng nhiên hai mắt phát sáng.
Ôi thật đáng hâm mộ quá…..
Lam Sam cảm thấy thật quỷ quái, cô bất động thanh sắc lấy tay che, hỏi Tiểu Du Thái:
- Cậu định nói gì thế?
- Không có gì. – Tiểu Du Thái duỗi thẳng cổ, tìm thẳng vị trí đó mà nhìn không hề chớp mắt. Ặc ặc ặc, sao lại có thể to thế chứ…
Kiều Phong đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có chút gì cứng nhắc lạnh lẽo, thể hiện tâm trạng của anh không được tốt. Ânh nói với Tiểu Du Thái:
- Cô, quay lên đi.
Trong thế giới của Tiểu Du Thái, uy lực của Kiều đại thần còn đáng sợ hơn cả tổng giám đốc Ngô. Cho nên cô vội vàng quay đầu lên.
Trên xe chợt yên tĩnh kỳ lạ, Ngô Văn hình như không thể chịu nổi nên đùa với Tiểu Du Thái:
- Đến đây hát một bài.
Tiểu Du Thái tuân lệnh định há mồm hát, đột nhiên Ngô Văn lại tối sầm mặt:
- Cô câm miệng ngay.
- … - Tiểu Du Thái cực kỳ buồn phiền. Cô chỉ ngực nhỏ một chút thôi chẳng lẽ đến quyền lợi được hát cũng không có à?
Ngô Văn bật nhạc, cả buồng xe tràn ngập âm thanh vui vẻ vì vậy dù họ im lặng cũng không còn quá lúng túng. Giai điệu vui vẻ thư giãn khiến Lam Sam thoải mái tinh thần, dần dần cô cảm thấy hơi mệt, ngáp một cái.
Kiều Phong thấy vậy, ngôi nhích lại gần, anh nhẹ nhàng nâng vai một chút bày tỏ ý định ngầm đồng ý.
Lam Sam không chú ý đến phản ứng của anh, cô vẫn thẳng đầu, không các nào khác là lấy tay nâng mặt , chống cùi chỏ vào cửa xe, mơ mơ màng màng ngủ mất. Cả người cô vặn vẹo dựa vào cửa xe, đầu vẫn đặt trên cửa kính. Xe đột nhiên xóc nảy khiến cô đập đầu vào cửa kính.
Kiều Phong cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng trên xe vẫn bật nahcj nhưng sao anh nghe thấy tiếng đập thật rõ ràng. Mắt thấy cô sắp đập đầu thêm lần nữa, anh không nhịn được đưa tay kéo cô lên.
- Làm gì thế? Lam Sam bất mãn lầu bầu, nhưng mắt vẫn chưa mở ra.
Anh đột nhiên kéo cô vào lòng.
Lam Sam mơ mơ màng màng không còn khả năng phân tích nữa, cô cảm thấy bây giờ thoải mái hơn nhiều nên càng buồn ngủ hơn, cô rúc vài ngực anh vài cái rồi yên lặng ngủ thiếp đi.
Kiều Phong đỡ lấy vai cô, đầu cô đang đặt trên xương quai xanh cảu anh, tóc cô tõa vào cổ anh, vào thời khắc này cả hai đang cực kỳ thân mật. Hơi thở của cô đều đều, cả người đều rủ xuống vô lực không ngừng lay động trước ngực anh. Anh không kìm được mà rủ mắt xuống, bởi tầm nhìn giới hạn nên anh chỉ có thể nhìn thấy đôi môi trơn bóng cùng chiếc cằm trắng nõn của cô, không biết cô đang mơ thấy điều gì mà bỗng liếm môi một cái, Kiều Phong cũng ngốc ngếch liếm môi theo.
Tầm mắt anh lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, cả người anh đột nhiên cứng ngắc. Lam Sam mặc một chiếc áo cổ chữ T rất bình thường, cổ áo cũng không quá rộng, nhưng ở tư thế này, góc độ này khiến toàn bộ cảnh xuân dưới cổ áo kia không hề báo trước mà thoải mái lộ ra, phần ngực trắng nõn nhẵn nhụi gồ lên như chiếc bát sứ thượng hạng căng tròn sung mãn thuần sác trắng, bên cạnh dường như một khe thiên nhiên , thậm chí anh còn thấy rõ được cả màu sắc xanh lam đậm của nội y ….
Dừng lại, dừng lại không được nhìn nữa!
Trong lòng hắn như vậy hò hét, tầm mắt cũng không nghe sai sử, vững vàng dính vào trên người nàng.
Lam Sam đột nhiên nói mê, mồm miệng không rõ , cũng không biết đang nói cái gì. Kiều Phong lại nguyên nhân của nàng hồ ngôn loạn ngữ mà rồi đột nhiên tìm về thần trí, hắn chợt nghiêng đầu qua chỗ khác, liều mạng nhìn ngoài cửa sổ.
Ngô Văn vừa lái xe, một bên ở kính chiếu hậu thượng rình coi ngồi phía sau hai người tình hình. Thấy Kiều Phong chủ động ôm Lam Sam đi ngủ, Ngô Văn cảm thấy tiểu tử này coi như có thể cứu chữa; thấy Kiều Phong nhìn ngoài cửa sổ, mặt biến hóa đến đỏ bừng thời điểm, Ngô Văn một bên khinh bỉ hắn không tiền đồ, một bên âm thầm vui mừng, xem ra mình tiểu đệ cởi chỗ thời gian không xa...
Mấy người cuối cùng đứng ở đập chứa nước phụ cận một cái nông gia bên ngoài viện. Ở đây không cho đóng quân dã ngoại, rất nhiều tới đây chỗ du ngoạn mọi người ở nông gia viện. Bọn họ đem đồ vật dời xuống tới, phân phối xong gian phòng lúc, cách cơm tối còn có hơn một giờ.
Bốn người góp cùng nhau thảo luận này hơn một giờ làm cái gì, Kiều Phong đề nghị chơi đùa thẻ bài, lọt vào ba người kia khinh bỉ. Lam Sam kiến nghị đi câu cá, không ai phản đối.
Lam Sam câu cá thuần túy là chơi đùa, nàng cũng không cái kia kiên trì. Trái lại Kiều Phong, tuy rằng tới thời điểm không quá tình nguyện, thế nhưng ném đi hạ mồi câu, liền ngồi ở chỗ kia tám phong bất động. Lam Sam đợi một hồi không đợi được cá, nàng liền ném ra cần câu nhi cùng Tiểu Du Thái đi một bên chơi đùa . Ngô Văn chịu không nổi Tiểu Du Thái như vậy không nhãn lực giá cả, vội vàng đem nàng thét lên bên cạnh, lệnh cưỡng chế nàng không được di chuyển.
Lam Sam cho rằng Ngô tổng chỉ là không quen nhìn hoặc là ở nghiêm phạt Tiểu Du Thái. Nàng một người ở trên bờ trong bụi cỏ tìm được thật nhiều hoa dại, hái được một xấp dầy, mình mang mấy đóa, liền chạy tới Kiều Phong bên cạnh rung đùi đắc ý, "Kiều Phong, đẹp mắt không?"
Kiều Phong nhìn không chớp mắt, "Đẹp!"
Lam Sam lại nắm bắt tiểu hoa dại hướng hắn bên tai xuyên vào.
Kiều Phong hết sức không vui, run lên đầu, "Ta không cài hoa."
Lam Sam từ trong túi sờ soạng cục đường, lột ra hướng miệng hắn trong một bỏ vào, "Ngoan."
Kiều Phong ăn đường, hàm mơ hồ lăn lộn mà oán giận, "Ngươi cũng không tắm tay."
Lam Sam không nói lời nào, lại đi đầu hắn thượng cài hoa, lúc này hắn không có cự tuyệt.
Ngô Văn ở một bên xem ngây người.
Lam Sam cùng Kiều Phong người cuối cùng chỉa vào một đầu hoa dại. Ngô Văn thật là không đành lòng nhìn tiếp nữa, hai người này, căn bản là một đôi trí chướng nhi đồng.
Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, đột nhiên thấy cách đó không xa có một dài nhỏ vật thể ở rất nhanh bò sát.
Ngọa tào, xà? !
Ngô Văn liếc mắt nhìn xà, nhìn nhìn lại ngồi chồm hổm ở bên cạnh hắn Tiểu Du Thái, hắn ác hướng mật biên sinh, đứng dậy đi tới, dùng cần câu đem con rắn kia khơi mào tới.
Loại này xà tên khoa học kêu "Hoá đơn tạm gấm xà", là phương bắc thường gặp một loại không độc xà. Bất quá dù sao cũng mặc kệ có độc không có độc, thoạt nhìn đều hết sức ác tâm là được. Con rắn kia còn không có lớn lên, ngón út to, trường ba mươi cm tả hữu. Kia bị cần câu chọn đột nhiên cách mặt đất lúc, kinh hoàng mà giãy dụa.
"Tiếu Thải Vi, ngươi xem đây là cái gì?" Hắn cầm cần câu nhi, cười híp mắt đưa đến Tiểu Du Thái trước mặt.
Tiểu Du Thái kinh ngạc, "A, xà!"
Một tiếng thét chói tai, đem kia một đầu hai ánh mắt của người cũng hấp dẫn qua đây.
Ngô Văn thật cao hứng, hắn cuối cùng cũng có thể trị một trị Tiếu Thải Vi . Xem nàng sau này còn dám hay không ở trước mặt hắn đắc ý. Hắn run một cái cần câu, cười xấu xa đạo, "Không phải sợ, ngươi kiểm tra kia, hết sức khả ái!"
"Tốt nga." Tiểu Du Thái nói, quả nhiên sờ sờ kia tiểu đầu rắn.
Ngô Văn: "! ! !" Ni mã a, cho ngươi sờ ngươi thật đúng là sờ? Không hẳn là thét lên chạy đi sao?
Tiểu Du Thái nắm bắt con rắn nhỏ đuôi nhọn nhi, đem lật ngược lại.
Mắt thấy con rắn nhỏ ở của nàng ma chưởng dưới khó khăn vặn vẹo, Ngô Văn cả kinh da đầu tê dại, "Ngươi ngốc nha? Vội vàng ném, đó là xà!"
Tiểu Du Thái dẫn theo con rắn nhỏ, kỳ quái liếc mắt nhìn Ngô Văn, "Ngươi sợ rắn?"
"Làm sao có thể!"
"Thật tốt quá, " nàng đứng lên, dẫn theo con rắn nhỏ đi hướng hắn, "Ngô tổng chúng ta tới chơi đùa nha —— "
"Ngươi đừng tới đây!"
"Ngô tổng ngươi không phải sợ, ngươi kiểm tra kia, kia hết sức khả ái!"
"Ngọa tào ngươi đừng tới đây! Đi ra, đi ra!"
Ngô Văn ném cần câu chạy, Tiểu Du Thái dẫn theo xà ở phía sau truy. Hắn chạy đến trên bờ bãi đất, nàng đuổi theo, hắn không thể làm gì khác hơn là nữa chạy xuống. Như vậy đâu vài vòng, Ngô Văn rống giận, "Kiều Phong! Lam Sam! Các ngươi có thể hay không ngăn cản này người bị bệnh thần kinh!"
Hô xong những lời này, hắn thấy kia hai trí chướng nhi đồng chính chỉa vào một đầu hoa dại cười hì hì nhìn hắn.
Ngô Văn thực sự tốt tuyệt vọng. Hắn cảm thấy tinh cầu này đã bị bệnh tâm thần người thống trị.
/80
|