Tan tầm, Lam Sam không về thẳng nhà mà đi đến một cửa hàng bán đồ cổ. Cô làm trò trước mặt nhân viên bán hàng, run rẩy mở cái túi nylon ra hoa tay múa chân chỉ vào một đống mảnh sành lung tung, sau đó hỏi nhân viên bán hàng:
- Tôi muốn gắn lại cái này, các vị có thể sửa được không?
Nhân viên bán hàng ngây người nhìn:
- Tần đầu tiên tôi thấy có người coi cái chén đựng thức ăn cho vật nuôi làm đồ cổ đấy.
Lam Sam ngượng ngùng vò đầu:
- Không phải tôi, tôi chỉ muốn sửa lại cái này thôi.
- Thà mua một cái khác còn hơn.
- Không mua được.
Nhân viên cửa hàng giải thích:
- Nói thật là giá sửa lại ở chỗ chúng tôi khá đắt, mà có sửa lại cũng không đẹp bằng cái mới, hơn nữa người ở phòng tu sửa cũng không thích sửa những vật dụng nhỏ linh tinh.
- Ặc,…. Vậy phải làm thế nào bây giờ? Xin lỗi nhưng tôi cũng không hiểu lắm, tôi tìm thấy địa chỉ cửa hàng mình trên mạng.
- Chị cứ ra cửa đi hết con đường này rồi rẽ phải, sẽ thấy một lò gốm thủ công, chị thử vào đó hỏi thêm xem.
Lam Sam đem cái túi nylon cất đi, nói cám ơn, ra cửa tìm lò gốm đó. Cô cũng không hiểu sao hiện tại bản thân lại cứ bướng bỉnh như vậy, nhất định phải gắn lại bằng được cái chén chẳng đáng giá mấy đồng này.
Khi Lam Sam về đến nhà đã hơn 9 giờ tối, cô đã quá giờ cơm, cũng không muốn ăn, thay giày buông túi ngồi thẳng vào máy tính chơi game cho thư giãn. Sau khi khởi động máy, cô đi rót nước, quay lại bàn đã thấy máy tính khởi động xong. Cô thầm nghĩ, ổ cứng máy tính vẫn còn tốt lắm. Cô bê cốc nước, bỗng phát hiện góc màn hình có một con ruồi, nó đang bò, dù bò rất chậm. Cô quay đầu tìm cái vỉ đập ruồi, nhẹ nhàng tiến tới đập một phát “Veo” , không lệch tí nào. Sau đó cô định lấy khăn giấy để thu dọn thi thể con ruồi, nhưng thật thần kỳ, cô lau thế nào cũng không được. Cô vứt khăn giấy đi, nhận ra con ruồi kia đang chậm chạp di chuyển!
Bố khỉ!
Trên đời này tại sao lại sinh ra những sinh vật có khả năng sống ngoan cường giống như ruồi chứ? Lam Sam tò mò định thò tay dí nó, kết quả là chỉ chạm đến màn hình, ấn mạnh thì trên màn hình hiện một vùng tối nhưng không đủ để chạm đến con ruồi kia. Nó vẫn đang bò thản nhiên không sao sánh được, hiên ngang không sao sánh được.
Lam Sam tiến tới màn hình nhìn ký, cuối cùng xác định, con ruồi kia nằm trong màn hình.
Cô trăm phương nghìn kế cũng không thể lý giải được rốt cuộc nó làm thế nào để chui vào đấy nhỉ? Cô biết cấu tạo của màn hình, vì có người đã giải thích cho cô nhưng hiện tại cô không muốn đi tìm anh ta – Cô nhìn chòng chọc vào nó, dùng hết sức!
Máy tính này được lắp ráp bởi công ty, Lam Sam không thể làm gì khác hơn là gọi điện đến trung tâm bảo hành của công ty lắp ráp máy tính. Thái độ phục vụ khách hàng của nhân viên rất tốt.
Phục vụ khách 002: Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách?
Lam Sam Xin chào, trong màn hình máy tính của tôi có một con ruồi.
Phục vụ khách 002: …
Lam Sam: Xin hỏi tôi phải làm thế nào để đuổi nó đi?
Phục vụ khách 002: Thân ái, tôi hơi bận nên thứ lỗi không thể giúp quý khách lỗi này được, xin đừng chê cười ah…
Lam Sam: Tôi nói thật, nói thật mà!
Phục vụ khách 002: Thân ái, nếu quý khách vẫn như vậy chúng tôi xin lỗi không thể tiếp tục chơi đùa với quý khách nữa.
Lam Sam: Xin hãy tin tôi mà…
Lam Sam: Alo?
Lam Sam: Bên kia, còn đó hay không?
Lam Sam: Hãy nghe tôi nói đã:
Sau đó nhân viên phục vụ không thèm để ý đến cô.
Lam Sam thoáng liếc nhìn con ruồi, nó vẫn đang bò, không nhanh không chậm, tựa như những chú chim câu đang nhàn nhã dạo chơi trong công viên. Cô lấy bút gõ vào màn hình, nó cũng không sợ. Cô tắt các chương trình, đang định search tất cả các bài đăng xem người ta xử lý những con ruồi xuất hiện trên màn hình làm sao thì bỗng nhiên cô thấy trên dóc trái xuất hiện một con ruồi, ở đống lộn xộn phía dưới lại thêm một con nữa. Ông nội ơi, lại một con nữa chui ra! Lam Sam không biết màn hình của mình sao lại hở thế này, cô lôi ra xem cả nửa ngày cũng không tìm thấy cái lỗ hổng chết tiệt đó. Rơi vào đường cùng, cô tìm địa chỉ của một cửa hàng sửa chữa máy tính ngay gần đó, gọi qua.
Nhưng nhân viên sửa chữa máy tính vừa ra về, cô lại thấy trên màn hình xuất hiện thêm một con ruồi nữa, cũng ở chỗ đó, cũng to y hệt như thế, bò chậm rì rì.
Quả thật muốn điên lên mất!
Cô gọi điện cho nhân viên sửa chữa máy tính, anh ta không tới nữa:
- Cài đặt lại máy cũng không khả dụng, tôi thật hết cách, nếu quý khách lại muốn cài lại máy lần nữa tôi cũng sẽ vui vẻ cài ngay để tính tiền.
Lam Sam vốn có một ngày làm việc cuống cuồng, đến tan tầm lại bôn ba một chuyến, giờ cả người đã uể oải lắm rồi, còn đối với con ruồi đang náo loạn tâm trí này cô thật sự không còn tâm trạng nào để quan tâm đến nó nữa, liền tắt máy đi ngủ.
Ngày hôm sau là chủ nhật cô bận đến mức chân còn chẳng kịp chạm đất, nên ném luôn cái sự vụ này ra sau đầu, sau khi tan sở cô về nhà, gọi một phần thức ăn bên ngoài, sau đó theo thói quen mở máy tính. Trên màn hình là một màn đầy ruồi chi chit nhung nhúc bò, đen sì sì, con nào cũng đang di chuyển. Lam Sam cảm thấy buồn nôn, vội rút ngay nguồn điện. Cô thét lên một tiếng tê tâm liệt phế:
- Kiều! Phong!!!!!!
Hét lên xong, cô đứng nguyên trong phòng, não dường như thiếu dũng khí, cô thất thần mấy giây.
Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa.
Giọng Kiều Phong vang lên bên ngoài cửa:
- Lam Sam, cô gọi gì tôi thế?
Dĩ nhiên là nghe thấy….
Lam Sam đi tới mở cửa cho anh, cô cúi đầu, ngại ngùng nhìn anh.
Kiều Phong hỏi:
- Có chuyện gì?
Cô nhỏ giọng nói:
- Cái đó, anh có thể xem giúp tôi cái máy tính không….
- Được.
Lam Sam dẫn anh vào nhà, cô một lần nữa cắm điện, khởi động máy sau đó xoay mặt đi, lấy tay che mắt lại, cô thực sự không muốn phải nhìn thấy mấy con ruồi kia. Cô giải thích với anh:
- Máy tính của tôi nhiễm virus, phần mềm diệt virus không diệt được, cài đặt lại máy cũng không ăn thua.
- Đúng vậy, máy tính của cô bị nhiễm virus, trong máy lại không có phần mềm diệt virus nên máy tính của cô không thể phân biệt được và bỏ qua nó.
- Rốt cuộc nó là loại virus gì đấy?
- Máy tính của cô tuy đã được cài lại nhưng vẫn còn lỗ hổng như cũ, chờ một chút sau khi diệt virus tôi sẽ sửa lại lỗ hổng cho cô.
- Sau này nhân viên sửa chữa có thể vá lại lỗ hổng đó.
Ánh mắt Kiều Phong vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, anh bình tĩnh đáp lại:
- Tôi sửa tốt hơn nhiều.
…. Quá tự tin đi!
Kiều tiểu thiên tài tự tin ngồi trước máy tĩnh gõ bùm bùm loạn xạ sau đó nói với Lam Sam:
- Cô có thể quay mặt lại rồi!
Lam Sam liền quay đầu lại, nhìn thấy màn hình sạch sẽ trước mặt, vô cùng sảng khoái. Cô vỗ vai Kiều Phong:
- Làm tốt lắm.
Kiều Phong cúi đầu, nhìn xuống bàn tay cô đang đặt trên vai anh, không hề nhúc nhích.
Lam Sam có phần xấu hổ, rút tay về xoa xoa mặt:
- Tôi, tôi rót cho anh cốc nước nhé.
Kiều Phong lại gõ bàn phím, anh vá lại lỗ hổng trong máy Lam Sam.
Lam Sam đặt cốc nước ấm trên một cái đĩa màn sang cho Kiều Phong, Kiều Phong đưa tay ra đón. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, tay nâng cái cốc. Cái cốc không cao lắm, Lam Sam vẫn đang cầm trên tay, lúc anh nâng cốc lên một ngón tay rất tự nhiên trượt qua thành cốc chậm vào tay cô.
Trái tim Lam Sam hơi khẽ run bắn lên.
Sự tiếp xúc ngắn ngủi nhanh chóng tách ra, Kiều Phong nâng chén lên nhấp một hớp, khi anh mở miệng, khóe miệng hơi cong lên, nhưng độ cong này hoàn toàn bị chiếc cốc thủy tinh che mất.
Lam Sam không kím được, khẽ xoa xoa nơi vừa bị anh chạm vào, động tác của cô giống như Tôn Ngộ Không. Kiều Phong vừa sửa vừa giả thích với cô một vài câu, nhưng qua tai
Lam Sam thì cơ bản chỉ là một đống ký tự loạn xạ, cô dựa vào âm thanh êm tai để cố kiếm thêm chút ấn tượng.
Cuối cùng đối phó xong với cái máy tính, Kiều Phong vươn vai một cái, sau đó uống cạn sạch cốc nước:
- Ngon lắm.
Lam Sam xoa cằm, ánh mắt sâu xa nhìn anh:
- Tôi có một vấn đề.s
- Vấn đề gì?
- Nếu cài lại máy thì virus phải mất chứ, vì sao lại xuất hiện tiếp?
- Có trường hợp thời điểm xuất hiện là do phần cứng bị lây, nhưng trường họp này là, -
Anh nói nói, cúi đầu không dám nhìn cô, chỉ chìa cho cô một cái đỉnh đầu đen kịt: - Bởi vì virus ở máy cô là do tôi cài vào.
- Anh….. ! – Lam Sam chống nạnh chỉ vào anh, tức giận đến nỗi ngón tay run run: - Anh có phải bị bệnh không đấy?
- Đúng vậy. – Cảm cúm vẫn chưa khỏi mà.
Lam Sam gãi đầu, cô cảm thấy không nên ầm ĩ với anh nữa, sau đó hít thật sâu, hỏi:
- Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Kiều Phong cúi đầu, đáp:
- Tôi sợ cô sẽ không để ý đến tôi nữa.
- …. – Một bụng đầy giận của Lam Sam bị câu nói này của Kiều Phong làm cho tiêu tan hết. Cô bê một cái ghế đến ngồi trước mặt anh, nói: - Anh ngẩng đầu lên.
Kiều Phong liền ngẩng lên nhìn cô. Không biết liệu có phải ảo giác không, cô cảm thấy sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt hơn, khuôn mặt anh cũng gày đi không ít dù mới sau vài ngày không gặp nhỉ?
Cô mềm giọng:
- Sao lại là tôi không để ý đến anh? Rõ ràng là anh không để ý đến tôi mà.
Anh nhìn vào mắt cô, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi.
- Hừ. – lam Sam còn cố tình miết miệng.
Anh bỗng nở nụ cười, một nụ cười dịu dàng có phần lấy lòng:
- Lam Sam, chúng ta làm hòa nha.
Lam Sam gật đầu:
- Được thôi.
- Sau này không giận dỗi nữa nhé.
- ừ.
Kiều Phong thật hứng khởi, thần thái giữa đôi lông mày dâng cao. Anh nhìn Lam Sam cười, trái lại Lam Sam lại cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu nhìn máy tính của mình. Ngắm cái màn hình sạch sẽ, cô hỏi Kiều Phong:
- Anh nhét virus vào máy tôi, tổng cộng là bao nhiêu con ruồi?
- 1024 con.
- Thật độc ác. – Cô xoa ngực. – Còn có gì có thể độc ác hơn thế nữa chứ?
- Còn có gián, cũng chỉ 1024 con.
Trong não Lam Sam hiện lên một màn hình bị phủ kín toàn gián, những con gián đang bò loạn xạ…. không được, quá kinh khủng!
- Đa tạ!
Kiều Phong không thể giải thích nổi:
- Cảm ơn cái gì cơ?
- Đa tạ thiếu hiệp đã chi ân mà không thả gián.
- Tôi muốn gắn lại cái này, các vị có thể sửa được không?
Nhân viên bán hàng ngây người nhìn:
- Tần đầu tiên tôi thấy có người coi cái chén đựng thức ăn cho vật nuôi làm đồ cổ đấy.
Lam Sam ngượng ngùng vò đầu:
- Không phải tôi, tôi chỉ muốn sửa lại cái này thôi.
- Thà mua một cái khác còn hơn.
- Không mua được.
Nhân viên cửa hàng giải thích:
- Nói thật là giá sửa lại ở chỗ chúng tôi khá đắt, mà có sửa lại cũng không đẹp bằng cái mới, hơn nữa người ở phòng tu sửa cũng không thích sửa những vật dụng nhỏ linh tinh.
- Ặc,…. Vậy phải làm thế nào bây giờ? Xin lỗi nhưng tôi cũng không hiểu lắm, tôi tìm thấy địa chỉ cửa hàng mình trên mạng.
- Chị cứ ra cửa đi hết con đường này rồi rẽ phải, sẽ thấy một lò gốm thủ công, chị thử vào đó hỏi thêm xem.
Lam Sam đem cái túi nylon cất đi, nói cám ơn, ra cửa tìm lò gốm đó. Cô cũng không hiểu sao hiện tại bản thân lại cứ bướng bỉnh như vậy, nhất định phải gắn lại bằng được cái chén chẳng đáng giá mấy đồng này.
Khi Lam Sam về đến nhà đã hơn 9 giờ tối, cô đã quá giờ cơm, cũng không muốn ăn, thay giày buông túi ngồi thẳng vào máy tính chơi game cho thư giãn. Sau khi khởi động máy, cô đi rót nước, quay lại bàn đã thấy máy tính khởi động xong. Cô thầm nghĩ, ổ cứng máy tính vẫn còn tốt lắm. Cô bê cốc nước, bỗng phát hiện góc màn hình có một con ruồi, nó đang bò, dù bò rất chậm. Cô quay đầu tìm cái vỉ đập ruồi, nhẹ nhàng tiến tới đập một phát “Veo” , không lệch tí nào. Sau đó cô định lấy khăn giấy để thu dọn thi thể con ruồi, nhưng thật thần kỳ, cô lau thế nào cũng không được. Cô vứt khăn giấy đi, nhận ra con ruồi kia đang chậm chạp di chuyển!
Bố khỉ!
Trên đời này tại sao lại sinh ra những sinh vật có khả năng sống ngoan cường giống như ruồi chứ? Lam Sam tò mò định thò tay dí nó, kết quả là chỉ chạm đến màn hình, ấn mạnh thì trên màn hình hiện một vùng tối nhưng không đủ để chạm đến con ruồi kia. Nó vẫn đang bò thản nhiên không sao sánh được, hiên ngang không sao sánh được.
Lam Sam tiến tới màn hình nhìn ký, cuối cùng xác định, con ruồi kia nằm trong màn hình.
Cô trăm phương nghìn kế cũng không thể lý giải được rốt cuộc nó làm thế nào để chui vào đấy nhỉ? Cô biết cấu tạo của màn hình, vì có người đã giải thích cho cô nhưng hiện tại cô không muốn đi tìm anh ta – Cô nhìn chòng chọc vào nó, dùng hết sức!
Máy tính này được lắp ráp bởi công ty, Lam Sam không thể làm gì khác hơn là gọi điện đến trung tâm bảo hành của công ty lắp ráp máy tính. Thái độ phục vụ khách hàng của nhân viên rất tốt.
Phục vụ khách 002: Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách?
Lam Sam Xin chào, trong màn hình máy tính của tôi có một con ruồi.
Phục vụ khách 002: …
Lam Sam: Xin hỏi tôi phải làm thế nào để đuổi nó đi?
Phục vụ khách 002: Thân ái, tôi hơi bận nên thứ lỗi không thể giúp quý khách lỗi này được, xin đừng chê cười ah…
Lam Sam: Tôi nói thật, nói thật mà!
Phục vụ khách 002: Thân ái, nếu quý khách vẫn như vậy chúng tôi xin lỗi không thể tiếp tục chơi đùa với quý khách nữa.
Lam Sam: Xin hãy tin tôi mà…
Lam Sam: Alo?
Lam Sam: Bên kia, còn đó hay không?
Lam Sam: Hãy nghe tôi nói đã:
Sau đó nhân viên phục vụ không thèm để ý đến cô.
Lam Sam thoáng liếc nhìn con ruồi, nó vẫn đang bò, không nhanh không chậm, tựa như những chú chim câu đang nhàn nhã dạo chơi trong công viên. Cô lấy bút gõ vào màn hình, nó cũng không sợ. Cô tắt các chương trình, đang định search tất cả các bài đăng xem người ta xử lý những con ruồi xuất hiện trên màn hình làm sao thì bỗng nhiên cô thấy trên dóc trái xuất hiện một con ruồi, ở đống lộn xộn phía dưới lại thêm một con nữa. Ông nội ơi, lại một con nữa chui ra! Lam Sam không biết màn hình của mình sao lại hở thế này, cô lôi ra xem cả nửa ngày cũng không tìm thấy cái lỗ hổng chết tiệt đó. Rơi vào đường cùng, cô tìm địa chỉ của một cửa hàng sửa chữa máy tính ngay gần đó, gọi qua.
Nhưng nhân viên sửa chữa máy tính vừa ra về, cô lại thấy trên màn hình xuất hiện thêm một con ruồi nữa, cũng ở chỗ đó, cũng to y hệt như thế, bò chậm rì rì.
Quả thật muốn điên lên mất!
Cô gọi điện cho nhân viên sửa chữa máy tính, anh ta không tới nữa:
- Cài đặt lại máy cũng không khả dụng, tôi thật hết cách, nếu quý khách lại muốn cài lại máy lần nữa tôi cũng sẽ vui vẻ cài ngay để tính tiền.
Lam Sam vốn có một ngày làm việc cuống cuồng, đến tan tầm lại bôn ba một chuyến, giờ cả người đã uể oải lắm rồi, còn đối với con ruồi đang náo loạn tâm trí này cô thật sự không còn tâm trạng nào để quan tâm đến nó nữa, liền tắt máy đi ngủ.
Ngày hôm sau là chủ nhật cô bận đến mức chân còn chẳng kịp chạm đất, nên ném luôn cái sự vụ này ra sau đầu, sau khi tan sở cô về nhà, gọi một phần thức ăn bên ngoài, sau đó theo thói quen mở máy tính. Trên màn hình là một màn đầy ruồi chi chit nhung nhúc bò, đen sì sì, con nào cũng đang di chuyển. Lam Sam cảm thấy buồn nôn, vội rút ngay nguồn điện. Cô thét lên một tiếng tê tâm liệt phế:
- Kiều! Phong!!!!!!
Hét lên xong, cô đứng nguyên trong phòng, não dường như thiếu dũng khí, cô thất thần mấy giây.
Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa.
Giọng Kiều Phong vang lên bên ngoài cửa:
- Lam Sam, cô gọi gì tôi thế?
Dĩ nhiên là nghe thấy….
Lam Sam đi tới mở cửa cho anh, cô cúi đầu, ngại ngùng nhìn anh.
Kiều Phong hỏi:
- Có chuyện gì?
Cô nhỏ giọng nói:
- Cái đó, anh có thể xem giúp tôi cái máy tính không….
- Được.
Lam Sam dẫn anh vào nhà, cô một lần nữa cắm điện, khởi động máy sau đó xoay mặt đi, lấy tay che mắt lại, cô thực sự không muốn phải nhìn thấy mấy con ruồi kia. Cô giải thích với anh:
- Máy tính của tôi nhiễm virus, phần mềm diệt virus không diệt được, cài đặt lại máy cũng không ăn thua.
- Đúng vậy, máy tính của cô bị nhiễm virus, trong máy lại không có phần mềm diệt virus nên máy tính của cô không thể phân biệt được và bỏ qua nó.
- Rốt cuộc nó là loại virus gì đấy?
- Máy tính của cô tuy đã được cài lại nhưng vẫn còn lỗ hổng như cũ, chờ một chút sau khi diệt virus tôi sẽ sửa lại lỗ hổng cho cô.
- Sau này nhân viên sửa chữa có thể vá lại lỗ hổng đó.
Ánh mắt Kiều Phong vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, anh bình tĩnh đáp lại:
- Tôi sửa tốt hơn nhiều.
…. Quá tự tin đi!
Kiều tiểu thiên tài tự tin ngồi trước máy tĩnh gõ bùm bùm loạn xạ sau đó nói với Lam Sam:
- Cô có thể quay mặt lại rồi!
Lam Sam liền quay đầu lại, nhìn thấy màn hình sạch sẽ trước mặt, vô cùng sảng khoái. Cô vỗ vai Kiều Phong:
- Làm tốt lắm.
Kiều Phong cúi đầu, nhìn xuống bàn tay cô đang đặt trên vai anh, không hề nhúc nhích.
Lam Sam có phần xấu hổ, rút tay về xoa xoa mặt:
- Tôi, tôi rót cho anh cốc nước nhé.
Kiều Phong lại gõ bàn phím, anh vá lại lỗ hổng trong máy Lam Sam.
Lam Sam đặt cốc nước ấm trên một cái đĩa màn sang cho Kiều Phong, Kiều Phong đưa tay ra đón. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, tay nâng cái cốc. Cái cốc không cao lắm, Lam Sam vẫn đang cầm trên tay, lúc anh nâng cốc lên một ngón tay rất tự nhiên trượt qua thành cốc chậm vào tay cô.
Trái tim Lam Sam hơi khẽ run bắn lên.
Sự tiếp xúc ngắn ngủi nhanh chóng tách ra, Kiều Phong nâng chén lên nhấp một hớp, khi anh mở miệng, khóe miệng hơi cong lên, nhưng độ cong này hoàn toàn bị chiếc cốc thủy tinh che mất.
Lam Sam không kím được, khẽ xoa xoa nơi vừa bị anh chạm vào, động tác của cô giống như Tôn Ngộ Không. Kiều Phong vừa sửa vừa giả thích với cô một vài câu, nhưng qua tai
Lam Sam thì cơ bản chỉ là một đống ký tự loạn xạ, cô dựa vào âm thanh êm tai để cố kiếm thêm chút ấn tượng.
Cuối cùng đối phó xong với cái máy tính, Kiều Phong vươn vai một cái, sau đó uống cạn sạch cốc nước:
- Ngon lắm.
Lam Sam xoa cằm, ánh mắt sâu xa nhìn anh:
- Tôi có một vấn đề.s
- Vấn đề gì?
- Nếu cài lại máy thì virus phải mất chứ, vì sao lại xuất hiện tiếp?
- Có trường hợp thời điểm xuất hiện là do phần cứng bị lây, nhưng trường họp này là, -
Anh nói nói, cúi đầu không dám nhìn cô, chỉ chìa cho cô một cái đỉnh đầu đen kịt: - Bởi vì virus ở máy cô là do tôi cài vào.
- Anh….. ! – Lam Sam chống nạnh chỉ vào anh, tức giận đến nỗi ngón tay run run: - Anh có phải bị bệnh không đấy?
- Đúng vậy. – Cảm cúm vẫn chưa khỏi mà.
Lam Sam gãi đầu, cô cảm thấy không nên ầm ĩ với anh nữa, sau đó hít thật sâu, hỏi:
- Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Kiều Phong cúi đầu, đáp:
- Tôi sợ cô sẽ không để ý đến tôi nữa.
- …. – Một bụng đầy giận của Lam Sam bị câu nói này của Kiều Phong làm cho tiêu tan hết. Cô bê một cái ghế đến ngồi trước mặt anh, nói: - Anh ngẩng đầu lên.
Kiều Phong liền ngẩng lên nhìn cô. Không biết liệu có phải ảo giác không, cô cảm thấy sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt hơn, khuôn mặt anh cũng gày đi không ít dù mới sau vài ngày không gặp nhỉ?
Cô mềm giọng:
- Sao lại là tôi không để ý đến anh? Rõ ràng là anh không để ý đến tôi mà.
Anh nhìn vào mắt cô, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi.
- Hừ. – lam Sam còn cố tình miết miệng.
Anh bỗng nở nụ cười, một nụ cười dịu dàng có phần lấy lòng:
- Lam Sam, chúng ta làm hòa nha.
Lam Sam gật đầu:
- Được thôi.
- Sau này không giận dỗi nữa nhé.
- ừ.
Kiều Phong thật hứng khởi, thần thái giữa đôi lông mày dâng cao. Anh nhìn Lam Sam cười, trái lại Lam Sam lại cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu nhìn máy tính của mình. Ngắm cái màn hình sạch sẽ, cô hỏi Kiều Phong:
- Anh nhét virus vào máy tôi, tổng cộng là bao nhiêu con ruồi?
- 1024 con.
- Thật độc ác. – Cô xoa ngực. – Còn có gì có thể độc ác hơn thế nữa chứ?
- Còn có gián, cũng chỉ 1024 con.
Trong não Lam Sam hiện lên một màn hình bị phủ kín toàn gián, những con gián đang bò loạn xạ…. không được, quá kinh khủng!
- Đa tạ!
Kiều Phong không thể giải thích nổi:
- Cảm ơn cái gì cơ?
- Đa tạ thiếu hiệp đã chi ân mà không thả gián.
/80
|