Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương 102: Màn kịch

/248


Trong phòng, tối đen, Tả Tình Duyệt nằm ở trên giường, không ngủ được, lúc này bọn họ đang làm gì?

Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, cô cố gắng không nghĩ đến việc Cố Thịnh đang làm gì trong phòng, nhưng cô vẫn không kiềm chế nổi bản thân, không khống chế được tâm tư của mình, anh đã chiếm một vị trí trong đầu của cô.

Đột nhiên, Tả Tình Duyệt nghe được một âm thanh mơ hồ dị thường, từ căn phòng sát vách truyền đến. Cô cẩn thận nghe, rồi lập tức hiểu ngay mình vừa nghe được cái gì, mặt cô trong nháy mắt trắng bệch.

Cô nghe được là tiếng rên rỉ của phụ nữ, mập mờ mà cao vút, chính là từ phòng bên kia truyền tới qua cái cửa ngăn cách phía trong.

Nghĩ đến lời nói của Tôn Tuệ San, hai người họ đêm nay đúng là có một đêm cuồng nhiệt!

Chỉ là, giường của Cố Thịnh, ngay cả cô cũng chưa từng được nằm, nhưng bây giờ nằm trên đó là một người phụ nữ khác, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận đau đớn, Tả Tình Duyệt cảm thấy thật khó thở.. . Trong phòng bên, Tôn Tuệ San bị Cố Thịnh ép sát vào cửa phòng ngăn cách giữa phòng anh và Tả Tình Duyệt, đôi tay không ngừng di chuyển khắp thân thể cô ta châm lên ngọn lửa dục vọng. Cố Thịnh không hổ danh là một cao thủ tình trường, rất nhanh trong mắt Tôn Tuệ San đã bị bao phủ bởi màn sương dày đặc, nhưng trong mắt người đàn ông ấy vẫn là sự tĩnh lặng, tỉnh tảo, giống như chuyện trước mắt chẳng ảnh hưởng gì đến mình!

"Anh thích nghe em gọi tên anh, kêu lớn tiếng một chút!" Khóe miệng hiện ra nụ cười tà mị, cúi thật thấp nói bên tai Tôn Tuệ San.

Tôn Tuệ San nghe anh nói thích, dĩ nhiên không từ chối, cô kêu tên anh với thanh âm quyến rũ, mị hoặc mỗi lúc một lớn, chỉ cần anh thích là tốt rồi. Điều cô muốn chính là làm cho anh vui vẻ, sau đó cô sẽ từ từ ngồi lên vị trí Cố phu nhân.

Bàn tay người đàn ông này có ma lực có thể mê muội đàn bà, vậy nên Tôn Tuệ San không muốn buông ra người đàn ông này!

Cô lúc này hoàn toàn bị tình dục chi phối, không để ý trong mắt Cố Thịnh chợt lóe lên ánh sáng.

Cố Thịnh ánh mắt chăm chú nhìn cánh cửa thông giữa hai phòng, tiếng kêu lớn như vậy, Tả Tình Duyệt chắc đã nghe được!

Anh cố ý, cố ý để Tả Tình Duyệt nghe thấy thanh âm hoan ái của anh bên này với Tôn Tuệ San, anh nghĩ tới vẻ mặt điềm tĩnh của Tả Tình Duyệt lúc nãy. Lúc này để xem cô còn có thể ngụy trang được nữa không?

Đột nhiên, anh rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Tả Tình Duyệt!

Thanh âm càng lúc càng lớn khiến Tả Tình Duyệt không ngủ được, cô lấy tay che lỗ tai, thẩn thờ nhìn chằm chằm cánh cửa ngăn phòng, khóe miệng nâng lên khổ sở, "Thịnh, anh muốn gì, anh cố ý phải không? Muốn cho em khó chịu? Dùng cách này để làm nhục em?"

Cô thừa nhận, mục đích của anh đã đạt, không ai biết trong lòng Tả Tình Duyệt giờ đây chất chứa bao nhiêu đau đớn!

Nhanh chóng rời giường, Tả Tình Duyệt ra khỏi phòng, cô không muốn nghe tiếp nữa, vậy là quá đủ!

Tôn Tuệ San bám chặt vào cơ thể Cố Thịnh, mặt mày ửng hồng nhìn anh, "Thịnh, chúng ta lên gường, được không?" Cô sắp không chịu được nữa rồi, cô muốn anh cho cô nhiều hơn!

Cố Thịnh lông mày dựng lên, vòng tay của anh trên người Tôn Tuệ San thả ra, không báo trước khiến Tôn Tuệ San ngã sõng soài trên đất, mờ mịt nhìn Cố Thịnh, "Thịnh, có chuyện gì vậy?"

Sắc mặt anh có chút khó coi, cô làm gì sai sao? Giống như là ý thức được cái gì, Tôn Tuệ San lập tức nói, "Không cần ở trên giường, ở đây cũng được!"

Tôn Tuệ San cho rằng yêu cầu vừa rồi của mình chọc giận Cố Thịnh, nhưng cô ta không biết thực ra Cố Thịnh không giận. Đối với Tôn Tuệ San, anh chưa bao giờ có cảm tình, cô ta chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu của Cố Thịnh.

"Muốn sao?" Cố Thịnh từ trên cao nhìn xuống Tôn Tuệ San, so với Tả Tình Duyệt, Tôn Tuệ San hoàn toàn không khơi dậy được lửa tình dục trong anh. Người phụ nữ này có vẻ đẹp diễm lệ, nhưng anh đã thấy qua ở rất nhiều phụ nữ khác khiến anh cảm thấy rất nhàm chán. Tả Tình Duyệt không giống vậy, cô là một đóa U Lan, làm cho người ta say mê U Lan!

Tôn Tuệ San thận trọng gật đầu, quỳ trên mặt đất, tay vòng lên hông Cố Thịnh, thay anh cởi khóa quần!

Tay của cô ta đột nhiên bị ngăn lại bởi một cánh tay rắn chắc, Cố Thịnh gương mặt lạnh như băng, mắt nhìn xuống Tôn Tuệ San, "Tiếp tục kêu lên! Giống như cô vừa rồi, không có lệnh của tôi, không được dừng!"

Cố Thịnh lạnh lùng nói xong, thân hình cao lớn đi về phía ghế sa lon, Tôn Tuệ San không kịp phản ứng, có chuyện gì vậy?

Suy nghĩ hồi lâu, cô ta cũng đã hiểu, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt. Cố Thịnh tại sao phải làm như vậy, anh là muốn cô diễn trò sao? Trên mặt cô ham muốn từ từ tản đi, nhìn về phía cánh cửa sau lưng, giống như là muốn làm rõ điều gì, đứng dậy muốn mở cửa.

"Dừng lại! Đừng làm ồn để yên cho vợ tôi ngủ! Năm trăm vạn, đủ đền bù cho đêm nay rồi phải không?" Cố Thịnh lấy cuốn chi phiếu, nhanh chóng ký, vứt trên mặt đất.

Cả người Tôn Tuệ San đột nhiên ngẩn ra, dừng động tác. Quả nhiên phòng Tả Tình Duyệt ở bên cạnh, Cố Thịnh cho cô vào phòng đúng là để diễn kịch!

Trong lòng cô dâng lên nỗi ghen tức, không cam lòng, nhưng lý trí trở lại nói với Tôn Tuệ San phải kiềm chế, năm trăm vạn, đủ cho cô ăn tiêu một thời gian dài, hơn nữa đây chỉ là diễn kịch không phải tình cảm chân thật.

Có tiền, có cơ hội ở trước mặt Cố Thịnh mà thi triển sự quyến rũ, hơn nữa còn chọc tức được Tả Tình Duyệt, cô đương nhiên sẽ làm!

Nắm tay dần buông ra khỏi tay nắm cửa, Tôn Tuệ San chớp mắt để che kín sự ghen tức lóe lên trong mắt, bắt đầu công việc được thỏa thuận. Thanh âm của cô càng trở nên mờ ám, mỗi lúc một cao, cô muốn cho Tả Tình Duyệt nghe thấy rõ ràng, giờ phút này chồng của cô ta đang hoan ái với Tôn Tuệ San!

Nhưng cả hai người trong phòng lúc ấy đều không biết được, Tả Tình Duyệt đã ra khỏi căn phòng bên cạnh từ lâu!

Sáng sớm hôm sau, Cố Thịnh dậy sớm, mở cửa ngăn cách hai phòng, anh nghĩ, Tả Tình Duyệt tối hôm qua nhất định ngủ không được ngon giấc, anh muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã đau khổ của cô!

Nhưng, khi anh đi tới bên giường, thấy trên giường trống trơn, sắc mặt cứng đờ, trong con người hiện lên sự ngờ vực, cô thức dậy sớm vậy sao?

Cúi người xem nhiệt độ trong chăn, thấy trong chăn lạnh như băng, sắc mặt của anh càng thêm khó coi, tựa hồ đoán được điều gì!

Trong mắt tỏ rõ không vui, Cố Thịnh ra khỏi phòng, vừa lúc mở cửa thì gặp Tả Tình Duyệt, hai người nhìn nhau.

Tả Tình Duyệt dừng lại, nhìn Cố Thịnh sắc mặt khó coi của anh, anh sao lại ở trong phòng cô?

Nghĩ đến thanh âm mập mờ tối qua, giờ này chẳng phải anh nên cùng Tôn Tuệ San ân ân ái ái sao?

Trong không khí tản ra mùi thơm nồng đậm, cô biết, đó là mùi hương trên người Tôn Tuệ San, trong lòng đau đớn, Tả Tình Duyệt đi vòng qua Cố Thịnh, về phòng mình.

"Tối qua em đã đi đâu?" Cố Thịnh thanh âm từ đỉnh đầu của cô truyền đến, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn cô.

Tả Tình Duyệt dừng lại, "Em ở nhà"

"Em không ở phòng ngủ!" Cố Thịnh khẳng định giọng nói mang theo vài phần chất vấn.

Ở trong phòng ngủ? Anh nghĩ bọn họ làm chuyện ấy, cô ở phòng bên có thể ngủ được sao?

Cố đè xuống tức giận, Tả Tình Duyệt không để ý tới lời chất vấn của anh. Thật vậy, tối qua sau khi ra khỏi phòng, cô tới phòng khách ngủ, mặc dù không nghe được thanh âm của bọn họ, nhưng vẫn không ngủ được, cho đến trời sáng, cô mới chợp mắt một lát.

"Đáng chết, em nói đi!" Cố Thịnh đưa tay kéo thân thể Tả Tình Duyệt quay lại, đôi tay cầm chặt hai vai của cô, anh ghét vẻ mặt không quan tâm lúc này của cô!


/248

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status