Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Chương 131: Cố Thịnh, sao anh nỡ nhẫn tâm như thế!
/248
|
"A. . . . ." Tả Tình Duyệt cố gắng giữ cho mình không kêu ra tiếng, nhưng đau đớn tới quá kịch liệt, cô đã đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của mình, tay đứt ruột xót, cái loại đau đớn tan lòng nát dạ đó dường như muốn nhấn chìm cô.
Nhưng không vì thống khổ của cô mà bàn chân kia giảm bớt lực đạo, ngược lại, còn dùng sức nhấn mạnh xuống, cô dường như cảm giác được lòng bàn tay mình bị thủy tinh đâm vào.
"A, thật xin lỗi, em họ, em xem, tại chị không cẩn thận, lo chiếu cố Thịnh, không chú ý tới tay của em, em. . . . . Không sao chứ?". Tôn Tuệ San kinh ngạc lấy tay che miệng, ‘quan tâm’ tới tình hình của Tả Tình Duyệt, nhưng trong mắt cô ta, không chút nào che dấu sự cố ý vừa rồi.
"Chúng ta đi!" Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Cố Thịnh truyền ra, từ sáng tới giờ, đây là câu nói đầu tiên Tả Tình Duyệt nghe được từ miệng anh.
"Vâng, em xem không có gì đáng ngại, em họ, em tự xử lý một chút đi ha, đúng rồi, em phải xử lý những mảnh thủy tinh này thật tốt nha, đừng bất cẩn không lại ghim vào tay đó". Khóe miệng Tôn Tuệ San thoáng hiện lên một nụ cười nhạt, giờ phút này, tâm tình cô ta cực kỳ vui sướng, nhìn Tả Tình Duyệt bị thương, lòng ghen tỵ của cô ta mới được an ủi đôi chút.
Tại sao Cố Thịnh vẫn còn thương tiếc người phụ nữ này?
Trong phòng ăn, chỉ còn lại một mình cô, Tả Tình Duyệt nhìn máu dính đầy tay mình, giờ phút này, cô đã không cảm giác được đau đớn nữa.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại rồi. Nhưng chỉ có không gian bên ngoài im lặng, còn tâm của cô đã không thể nào bình tĩnh được nữa.
Thịnh, sao anh nỡ nhẫn tâm như thế!
Cô biết, Tôn Tuệ San dám kiêu ngạo như vậy, nhất định là do Cố Thịnh ngầm cho phép, anh chính là như vậy, khi anh cưng chiều một người phụ nữ, anh sẽ cho phép cô ta làm bất cứ chuyện gì, anh thật sự rất thương yêu Tôn Tuệ San!
Tả Tình Duyệt rút một mảnh thủy tinh khá lớn từ trên ngón tay ra, tâm đau nhức khiến cho nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, máu hòa lẫn nước mắt của cô rơi từng giọt trên mặt đất tạo thành một mảng lớn.
Từ bên ngoài đi vào, Tiểu Thúy liền nhìn thấy thấy cảnh tượng kinh người ấy.
"Cô chủ!" Tiểu Thúy lo lắng tiến lên, nhẹ nhàng nắm bàn tay đầy máu của cô, thanh âm mơ hồ mang theo một chút nghẹn ngào. Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cô chủ, mau, tôi đưa cô đi bệnh viện!". Tiểu Thúy lo lắng đỡ Tả Tình Duyệt dậy, lúc này mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng, giống như một giây tiếp theo sẽ thực sự bất tỉnh.
Tả Tình Duyệt gian nan lộ ra một nụ cười: "Tôi không sao, không có chuyện gì đâu".
"Nhưng mà cô chủ. . . . .". Như vậy mà coi như là không có chuyện gì sao? Bộ dáng đó rõ ràng là rất đau, tại sao còn cố gắng giả bộ tươi cười? Cô chủ luôn như vậy, làm cho người khác không khỏi thương xót.
"Tiểu Thúy, về sau đừng gọi tôi là cô chủ nữa!". Sự xưng hô đó càng khiến cho cô có cảm giác bị châm chọc nhiều hơn, hiện tại, trong căn biệt thự này, ai cũng biết, cô đã mất đi sự yêu thương của Cố Thịnh, thậm chí, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng anh cũng không lưu lại cho cô.
Tiểu Thúy không biết nên an ủi người phụ nữ nhu nhược này như thế nào, cô có thể nhận thức được sự chịu đựng trong tiếng khóc của cô chủ, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
"Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút! Bàn tay này. . . . .". Tiểu Thúy cảm thấy không thể tiếp tục trì hoãn nữa, tay cô chủ là dùng để đàn dương cầm, mỗi ngày tự mình thu xếp bữa ăn cho cậu chủ đã không dễ rồi, bây giờ còn bị thương như vậy. . . . .
Đau đớn khiến cả người Tả Tình Duyệt vô lực, cũng không đi ngăn cản Tiểu Thúy, ngược lại, cô hi vọng, bệnh viện có thể có phương pháp điều trị tâm bệnh, như vậy, cô cũng không cần đau lòng nữa!
Vừa tới bệnh viện, Tả Tình Duyệt liền lâm vào hôn mê, đợi đến thời điểm cô tỉnh lại thì đã nằm ở trong phòng bệnh.
Lúc Tả Tình Duyệt nhận thức được tình hình, trong lòng giật mình, cô không thể đợi ở chỗ này, cô phải về nhà!
Không phải bởi vì cái gì khác, mà là không muốn cho Cố Thịnh cùng Tôn Tuệ San có lý do để soi mói mình.
"Á. . . . ." Vừa cử động cánh tay thì một hồi đau đớn truyền đến khiến cho mi tâm Tả Tình Duyệt nhíu chặt lại, ánh mắt rơi vào bàn tay phải bị băng bó, "Thật sự nghiêm trọng sao?"
Đúng lúc này, bóng dáng một người cao lớn vội vã đẩy cửa đi vào, thấy Tả Tình Duyệt đã tỉnh, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười yên tâm.
"Em tỉnh rồi à? Đói bụng không? Nhìn xem anh mang cho em cái gì này?"
Nhìn người mới tới, trong mắt Tả Tình Duyệt không che giấu được hận ý đối với anh, đồng thời cũng có kinh ngạc, chưa bao giờ thấy qua một Kiều Nam như thế. Trong trí nhớ của cô, dường như, Kiều Nam là kẻ máu lạnh giảo hoạt, không có một chút ấm áp, vậy mà vừa rồi, tại thời điểm nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, bỗng nhiên, cô cảm thấy một chút ấm áp lướt qua.
Tả Tình Duyệt mở to mắt, cô sẽ không quên người đàn ông này đã làm những gì, làm tổn thương mình bao nhiêu, tất cả những gì cô đang phải chịu đựng, ở một mức độ nào đó là do anh ta tạo thành, nhân quả thật rất kỳ quái.
Thấy Tả Tình Duyệt lãnh đạm, nụ cười của Kiều Nam khẽ cứng đờ, nhưng ngay sau đó đã khôi phục bộ dáng vừa rồi, tay xách hộp canh, đi tới ngồi xuống bên giường bệnh, mở túi ni-lông, lấy hộp giữ nhiệt bên trong ra.
"Nghe nói loại này canh có chức năng bổ máu, em uống nhiều một chút". Kiều Nam múc cho Tả Tình Duyệt một chén canh, đưa đến trước mặt Tả Tình Duyệt, lúc này, anh nghiễm nhiên trở thành một người đàn ông bình thường, hoàn toàn thu lại khí phách trước kia.
Tả Tình Duyệt cũng không cảm kích, mở to mắt, cố gắng xuống giường từ phía bên kia, cô phải về nhà, đồng thời cũng không muốn ở cùng một chỗ với Kiều Nam.
"Duyệt Duyệt. . . . ." Kiều Nam tay mắt lanh lẹ bắt được tay trái không bị thương của Tả Tình Duyệt, trong mắt mơ hồ hiện ra vẻ lo lắng cùng luống cuống.
"Buông ra!". Thanh âm của Tả Tình Duyệt lạnh như hàn băng, không liếc nhìn Kiều Nam một cái.
Tay Kiều Nam buông lỏng một chút, lại nắm chặt lần nữa,"Anh biết, em hận anh, nhưng bây giờ em vẫn không thể xuất viện! Em biết không? Em. . . . ."
Kiều Nam muốn nói lại thôi, trên mặt tựa hồ mang theo vài phần ẩn nhẫn thống khổ.
"Anh sẽ không làm khó em đâu, anh biết, em không muốn nhìn thấy anh, em uống hết chén canh nóng đó anh sẽ đi". Thái độ Kiều Nam mềm nhũn, giọng nói mơ hồ hàm chứa sự cầu xin, "Coi như là anh cầu xin em, tay của em. . . . ."
Lại một lần nữa, Kiều Nam im lặng không nói, anh không biết khi mình nói ra tin tức này, sẽ tạo nên cho cô bao nhiêu đả kích, anh không muốn nhìn thấy Duyệt Duyệt thống khổ hơn nữa, sự tự trách không giới hạn đánh tới trong lòng, anh không bao giờ hối hận.
Anh từng nói sẽ bảo vệ cô, nhưng vào thời điểm Trần Nhân Như nói lên đề nghị đó, bởi vì tư tâm mà anh đã tiếp nhận.
Một lần nữa, ánh mắt Tả Tình Duyệt rơi vào tay phải của mình, trong lòng dâng lên nồng đậm khổ sở, dường như, cô có một dự cảm xấu, nhưng cô đã trải qua nhiều thống khổ như vậy thì còn cái gì có thể làm cô thương tâm hơn nữa?
Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt lẩm bẩm mở miệng, "Cố Thịnh. . ."
Cảm thấy bàn tay nắm cổ tay mình đột nhiên căng thẳng, theo bản năng, Tả Tình Duyệt nhìn về phía Kiều Nam, cố gắng từ trên mặt anh tìm ra chút manh mối, chỉ là, cô còn chưa kịp thăm dò, lời nói trong miệng Kiều Nam đã dập tắt tất cả mong đợi của cô . . . . .
Nhưng không vì thống khổ của cô mà bàn chân kia giảm bớt lực đạo, ngược lại, còn dùng sức nhấn mạnh xuống, cô dường như cảm giác được lòng bàn tay mình bị thủy tinh đâm vào.
"A, thật xin lỗi, em họ, em xem, tại chị không cẩn thận, lo chiếu cố Thịnh, không chú ý tới tay của em, em. . . . . Không sao chứ?". Tôn Tuệ San kinh ngạc lấy tay che miệng, ‘quan tâm’ tới tình hình của Tả Tình Duyệt, nhưng trong mắt cô ta, không chút nào che dấu sự cố ý vừa rồi.
"Chúng ta đi!" Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Cố Thịnh truyền ra, từ sáng tới giờ, đây là câu nói đầu tiên Tả Tình Duyệt nghe được từ miệng anh.
"Vâng, em xem không có gì đáng ngại, em họ, em tự xử lý một chút đi ha, đúng rồi, em phải xử lý những mảnh thủy tinh này thật tốt nha, đừng bất cẩn không lại ghim vào tay đó". Khóe miệng Tôn Tuệ San thoáng hiện lên một nụ cười nhạt, giờ phút này, tâm tình cô ta cực kỳ vui sướng, nhìn Tả Tình Duyệt bị thương, lòng ghen tỵ của cô ta mới được an ủi đôi chút.
Tại sao Cố Thịnh vẫn còn thương tiếc người phụ nữ này?
Trong phòng ăn, chỉ còn lại một mình cô, Tả Tình Duyệt nhìn máu dính đầy tay mình, giờ phút này, cô đã không cảm giác được đau đớn nữa.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại rồi. Nhưng chỉ có không gian bên ngoài im lặng, còn tâm của cô đã không thể nào bình tĩnh được nữa.
Thịnh, sao anh nỡ nhẫn tâm như thế!
Cô biết, Tôn Tuệ San dám kiêu ngạo như vậy, nhất định là do Cố Thịnh ngầm cho phép, anh chính là như vậy, khi anh cưng chiều một người phụ nữ, anh sẽ cho phép cô ta làm bất cứ chuyện gì, anh thật sự rất thương yêu Tôn Tuệ San!
Tả Tình Duyệt rút một mảnh thủy tinh khá lớn từ trên ngón tay ra, tâm đau nhức khiến cho nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, máu hòa lẫn nước mắt của cô rơi từng giọt trên mặt đất tạo thành một mảng lớn.
Từ bên ngoài đi vào, Tiểu Thúy liền nhìn thấy thấy cảnh tượng kinh người ấy.
"Cô chủ!" Tiểu Thúy lo lắng tiến lên, nhẹ nhàng nắm bàn tay đầy máu của cô, thanh âm mơ hồ mang theo một chút nghẹn ngào. Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cô chủ, mau, tôi đưa cô đi bệnh viện!". Tiểu Thúy lo lắng đỡ Tả Tình Duyệt dậy, lúc này mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng, giống như một giây tiếp theo sẽ thực sự bất tỉnh.
Tả Tình Duyệt gian nan lộ ra một nụ cười: "Tôi không sao, không có chuyện gì đâu".
"Nhưng mà cô chủ. . . . .". Như vậy mà coi như là không có chuyện gì sao? Bộ dáng đó rõ ràng là rất đau, tại sao còn cố gắng giả bộ tươi cười? Cô chủ luôn như vậy, làm cho người khác không khỏi thương xót.
"Tiểu Thúy, về sau đừng gọi tôi là cô chủ nữa!". Sự xưng hô đó càng khiến cho cô có cảm giác bị châm chọc nhiều hơn, hiện tại, trong căn biệt thự này, ai cũng biết, cô đã mất đi sự yêu thương của Cố Thịnh, thậm chí, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng anh cũng không lưu lại cho cô.
Tiểu Thúy không biết nên an ủi người phụ nữ nhu nhược này như thế nào, cô có thể nhận thức được sự chịu đựng trong tiếng khóc của cô chủ, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
"Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút! Bàn tay này. . . . .". Tiểu Thúy cảm thấy không thể tiếp tục trì hoãn nữa, tay cô chủ là dùng để đàn dương cầm, mỗi ngày tự mình thu xếp bữa ăn cho cậu chủ đã không dễ rồi, bây giờ còn bị thương như vậy. . . . .
Đau đớn khiến cả người Tả Tình Duyệt vô lực, cũng không đi ngăn cản Tiểu Thúy, ngược lại, cô hi vọng, bệnh viện có thể có phương pháp điều trị tâm bệnh, như vậy, cô cũng không cần đau lòng nữa!
Vừa tới bệnh viện, Tả Tình Duyệt liền lâm vào hôn mê, đợi đến thời điểm cô tỉnh lại thì đã nằm ở trong phòng bệnh.
Lúc Tả Tình Duyệt nhận thức được tình hình, trong lòng giật mình, cô không thể đợi ở chỗ này, cô phải về nhà!
Không phải bởi vì cái gì khác, mà là không muốn cho Cố Thịnh cùng Tôn Tuệ San có lý do để soi mói mình.
"Á. . . . ." Vừa cử động cánh tay thì một hồi đau đớn truyền đến khiến cho mi tâm Tả Tình Duyệt nhíu chặt lại, ánh mắt rơi vào bàn tay phải bị băng bó, "Thật sự nghiêm trọng sao?"
Đúng lúc này, bóng dáng một người cao lớn vội vã đẩy cửa đi vào, thấy Tả Tình Duyệt đã tỉnh, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười yên tâm.
"Em tỉnh rồi à? Đói bụng không? Nhìn xem anh mang cho em cái gì này?"
Nhìn người mới tới, trong mắt Tả Tình Duyệt không che giấu được hận ý đối với anh, đồng thời cũng có kinh ngạc, chưa bao giờ thấy qua một Kiều Nam như thế. Trong trí nhớ của cô, dường như, Kiều Nam là kẻ máu lạnh giảo hoạt, không có một chút ấm áp, vậy mà vừa rồi, tại thời điểm nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, bỗng nhiên, cô cảm thấy một chút ấm áp lướt qua.
Tả Tình Duyệt mở to mắt, cô sẽ không quên người đàn ông này đã làm những gì, làm tổn thương mình bao nhiêu, tất cả những gì cô đang phải chịu đựng, ở một mức độ nào đó là do anh ta tạo thành, nhân quả thật rất kỳ quái.
Thấy Tả Tình Duyệt lãnh đạm, nụ cười của Kiều Nam khẽ cứng đờ, nhưng ngay sau đó đã khôi phục bộ dáng vừa rồi, tay xách hộp canh, đi tới ngồi xuống bên giường bệnh, mở túi ni-lông, lấy hộp giữ nhiệt bên trong ra.
"Nghe nói loại này canh có chức năng bổ máu, em uống nhiều một chút". Kiều Nam múc cho Tả Tình Duyệt một chén canh, đưa đến trước mặt Tả Tình Duyệt, lúc này, anh nghiễm nhiên trở thành một người đàn ông bình thường, hoàn toàn thu lại khí phách trước kia.
Tả Tình Duyệt cũng không cảm kích, mở to mắt, cố gắng xuống giường từ phía bên kia, cô phải về nhà, đồng thời cũng không muốn ở cùng một chỗ với Kiều Nam.
"Duyệt Duyệt. . . . ." Kiều Nam tay mắt lanh lẹ bắt được tay trái không bị thương của Tả Tình Duyệt, trong mắt mơ hồ hiện ra vẻ lo lắng cùng luống cuống.
"Buông ra!". Thanh âm của Tả Tình Duyệt lạnh như hàn băng, không liếc nhìn Kiều Nam một cái.
Tay Kiều Nam buông lỏng một chút, lại nắm chặt lần nữa,"Anh biết, em hận anh, nhưng bây giờ em vẫn không thể xuất viện! Em biết không? Em. . . . ."
Kiều Nam muốn nói lại thôi, trên mặt tựa hồ mang theo vài phần ẩn nhẫn thống khổ.
"Anh sẽ không làm khó em đâu, anh biết, em không muốn nhìn thấy anh, em uống hết chén canh nóng đó anh sẽ đi". Thái độ Kiều Nam mềm nhũn, giọng nói mơ hồ hàm chứa sự cầu xin, "Coi như là anh cầu xin em, tay của em. . . . ."
Lại một lần nữa, Kiều Nam im lặng không nói, anh không biết khi mình nói ra tin tức này, sẽ tạo nên cho cô bao nhiêu đả kích, anh không muốn nhìn thấy Duyệt Duyệt thống khổ hơn nữa, sự tự trách không giới hạn đánh tới trong lòng, anh không bao giờ hối hận.
Anh từng nói sẽ bảo vệ cô, nhưng vào thời điểm Trần Nhân Như nói lên đề nghị đó, bởi vì tư tâm mà anh đã tiếp nhận.
Một lần nữa, ánh mắt Tả Tình Duyệt rơi vào tay phải của mình, trong lòng dâng lên nồng đậm khổ sở, dường như, cô có một dự cảm xấu, nhưng cô đã trải qua nhiều thống khổ như vậy thì còn cái gì có thể làm cô thương tâm hơn nữa?
Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt lẩm bẩm mở miệng, "Cố Thịnh. . ."
Cảm thấy bàn tay nắm cổ tay mình đột nhiên căng thẳng, theo bản năng, Tả Tình Duyệt nhìn về phía Kiều Nam, cố gắng từ trên mặt anh tìm ra chút manh mối, chỉ là, cô còn chưa kịp thăm dò, lời nói trong miệng Kiều Nam đã dập tắt tất cả mong đợi của cô . . . . .
/248
|