Không khí ngột ngạt khiến Tả Tình Duyệt gần như hít thở không thông, cảm nhận được tầm mắt của Cố Thịnh ném ở trên người cô, cô bỗng nhiên có một cỗ kích thích muốn chạy trốn.
Cố Thịnh nhăn chặt mày thành một đường thẳng, chớp mắt một cái không chuyển nhìn người phụ nữ trước mắt, từng bước từng bước đến gần cô, đủ để anh có thể nhận thấy được thân thể của cô đang bó chặt, trong lòng lại sinh ra một tia kích động, cô có phải đang trách cứ mình hay không?
Nếu là như thế, vậy thì tốt quá, anh chính là muốn cô trách cứ, muốn cô ghen, nói như vậy, anh có thể chân chính cảm nhận được anh vẫn tồn tại trong lòng của cô.
"Chẳng lẽ cô không muốn nói gì sao?" Cố Thịnh chần chờ, cuối cùng vẫn mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc, anh hi vọng cô mở miệng trách cứ anh, tại sao lại muốn Tôn Tuệ San mang thai cho anh!
Nói cái gì? Trong lòng Tả Tình Duyệt liền giật mình, cô còn có thể nói gì? Cô mới vừa rồi đã nói chúc mừng rồi đó thôi.
Khóe miệng nâng lên một tia chua xót, Tả Tình Duyệt theo bản năng lấy tay cảm thụ đứa nhỏ trong bụng, thời gian này, cô cần sức lực, cô muốn cho chính mình biết, cô thủy chung không phải chỉ có một mình, cô còn có đứa nhỏ nữa.
Nghĩ tới đây, cô càng phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng cho tốt!
Hít một hơi thật sâu, Tả Tình Duyệt kiên cường nở nụ cười trên mặt, xoay người lại, nhìn thẳng vào Cố Thịnh, giống như muốn đem anh khắc sâu vào đáy lòng!
Quan sát dung mạo tuấn mỹ quen thuộc, nếu như khuôn mặt cương nghị của anh có thể ít đi mấy phần bén nhọn, nhiều thêm mấy phần nhu hòa, vậy thật tốt biết bao! Cô thật sự rất nhớ đoạn thời gian ngọt ngào giữa bọn họ, mặc dù ngắn ngủi, cũng đã thành một ký ức tốt đẹp nhất của cô!
"Thịnh. . . . ." Tả Tình Duyệt khẽ gọi tên của anh, có thể không lâu sau, mình sẽ không có tư cách gọi anh thân mật như vậy rồi!
Cố Thịnh liền giật mình, nhìn trong đôi mắt thâm tình của cô, anh dường như muốn tin, cô yêu anh!
Trong lòng mừng rỡ như thủy triều vọt tới, anh đột nhiên có cảm giác muốn đem cô ôm vào trong ngực, sau đó nói cho cô biết, anh cũng không có để cho Tôn Tuệ San mang thai, anh làm tất cả chỉ vì không chịu được cô trốn tránh, cô lạnh nhạt, mà chỉ muốn kích thích cô thôi!
Vậy kích thích anh tạo nên có tác dụng sao?
Đang muốn đưa tay cầm chặt tay cô, nhưng, lời tiếp theo của Tả Tình Duyệt, lại làm cho tay của anh cứng lại ở nơi đó, muốn động cũng không cách nào động được.
"Chúng ta ly hôn đi!" Tả Tình Duyệt không biết mình làm thế nào lại có đủ khí lực nói ra những lời này, cô chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khiến cô khó chịu, đau đớn như muốn bao phủ cô, cô cho rằng một giây tiếp theo cô sẽ phải ngã xuống, nhưng cô lại tự nói với chính mình, phải kiên cường lên, vô luận thế nào cũng phải kiên cường, phải kết thúc cuộc hôn nhân vốn không nên tồn tại này của bọn họ.
Nhưng cô thật sự không muốn!
Nhưng còn có biện pháp khác sao? Cô đã không thể nào nhìn anh và Tôn Tuệ San ngọt ngào ân ái, chẳng lẽ còn muốn cưỡng ép chính mình nhìn cảnh bọn họ một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn sao?
Không! Cô không làm được, thật sự không làm được!
"Chúng ta ly hôn đi, tôi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn rời khỏi đây là tốt rồi!" Tả Tình Duyệt mở to mắt, bởi vì cô nhìn thấy trong mắt Cố Thịnh, bão táp đang dần dần ngưng tụ lại, cô chỉ muốn mang đứa nhỏ trong bụng của cô đi mà thôi!
Tay của Cố Thịnh ở trong không trung dần dần nắm chặt lại, anh cho là anh nghe lầm, Duyệt Duyệt không có nói muốn ly hôn, nhưng lần thứ hai anh nghe được lại để cho sự an ủi bản thân của anh hoàn toàn tan biến!
Ly hôn!
Cô muốn ly hôn!
Cô rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng rồi sao?
Nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt anh, cảm thấy cực kỳ châm chọc, giờ phút này cô đang nghĩ gì? Nghĩ tới rốt cuộc cũng có một cái cớ tốt để có thể thoát khỏi anh sao?
Ha ha. . . . . Còn anh thì sao?
Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị, mọi việc trên thương trường đều thuận lợi, nhưng hôm nay lại đoán sai tâm tư của một người phụ nữ!
Vì anh quá tự phụ sao?
Người phụ nữ đáng giận này!
Trong mắt bắn ra một tia sáng, Cố Thịnh không thể tiếp tục ôm lấy ảo tưởng cùng mong đợi với cô, hung hăng trừng mắt Tả Tình Duyệt, lửa giận ở trong lòng thiêu đốt, lý trí dần dần tan vỡ. . . . .
Tả Tình Duyệt cảm thấy rùng mình, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng một đôi cánh tay dài tráng kiện đem chính mình ôm tới, cả người đụng vào trên ngực bền chắc của người đàn ông kia, chóp mũi quanh quẩn hơi thở thuộc về Cố Thịnh, anh tức giận khiến cô có chút thở không thông.
"Anh buông em ra!" Tả Tình Duyệt theo bản năng vùng vẫy, trong lòng của cô càng ngày càng bất an, cô đã muốn thành toàn cho anh, anh còn muốn thế nào nữa?
"Buông ra?" Cố Thịnh khẽ cười một tiếng, cho tới nay anh chưa từng nghĩ sẽ buông cô ra, từ một khắc kia bọn họ biết nhau, đã định trước cả đời quấn lấy nhau, bất kể là yêu hay hận, đều phải cùng nhau luân hãm!
Cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn thoát khỏi số mệnh!
Nhìn khuôn mặt hoảng sợ trong ngực, tay Cố Thịnh từ từ đưa lên gò má xinh đẹp của cô, anh rốt cuộc là từ khi nào đã bắt đầu yêu cô, rốt cuộc là yêu cô ở điểm nào? Những vấn đề này, anh đã nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không có được đáp án!
Yêu. . . . . Không cần bất kỳ lý do gì!
"Cô muốn ly hôn. . . . . Thật sao?" Giọng nói lạnh lùng của Cố Thịnh tựa như từ địa ngục truyền đến, cả người Tả Tình Duyệt bị sợ hãi bao vây, nhìn Cố Thịnh, tại sao lửa giận trong mắt người đàn ông này lại tràn ngập như vậy, đúng là lời nói ra lại có thể làm cho người khác cảm thấy như mình được đặt trong hầm băng!
Thật sự là hai tầng lửa và băng!
Tả Tình Duyệt như quên mất phải thừa nhận hay phủ nhận, chính là loại trầm mặc này, lại khiến Cố Thịnh cho là cô cam chịu!
Ly hôn?
Muốn ly hôn, cũng không đơn giản như vậy đâu!
"Tại sao muốn ly hôn? Cô cho rằng tôi sẽ ngây ngốc ly hôn, sau đó để cho cô cùng tình nhân của mình cùng ở cùng bay?" Cố Thịnh như muốn rống lên, người phụ nữ đáng chết này cho anh là loại người gì? Cho dù chết anh cũng sẽ không ly hôn, cho dù cả đời phải đắm chìm trong thống khổ, anh cũng muốn khóa cô ở bên người, cả đời. . . . . Không. . . . . Vĩnh viễn!
Tả Tình Duyệt liền giật mình, tình nhân? Cô chưa bao giờ có tình nhân!
Nhưng hiện tại giải thích có ý nghĩa gì sao?
Cô không cần thiết phải giải thích, cũng không có tâm tình đi giải thích!
"Thả tôi đi, cũng là thả cho chính anh, không được sao?" Tả Tình Duyệt nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Thịnh, trong lòng vô cùng khổ sở, giờ khắc này, cô đột nhiên không còn sợ hãi.
Thả chính anh?
Cô có biết mình đang nói gì không?
"Đừng hòng!" Trong mắt bắn ra nồng đậm hận ý, hung hăng đẩy, người phụ nữ trong ngực nháy mắt đã thoát khỏi ngực anh, ngã về phía sau. . . . .
Tả Tình Duyệt rùng mình, cô cảm thấy mình không khống chế được thăng bằng, không ngừng ngã xuống, trước mắt Cố Thịnh cách mình càng ngày càng xa, giờ khắc này, trong lòng cô đột nhiên có điều gì đó thoáng qua. . . . .
Đây chính là người đàn ông cô yêu sao? Tự tay đẩy mình vào lồng ngực của người đàn ông khác, hiện tại còn tự tay đẩy cô ra, cô cảm thấy mình cùng anh càng ngày càng xa. . . . .
Cô yêu. . . . . Rốt cuộc có đáng không?
Cố Thịnh nhăn chặt mày thành một đường thẳng, chớp mắt một cái không chuyển nhìn người phụ nữ trước mắt, từng bước từng bước đến gần cô, đủ để anh có thể nhận thấy được thân thể của cô đang bó chặt, trong lòng lại sinh ra một tia kích động, cô có phải đang trách cứ mình hay không?
Nếu là như thế, vậy thì tốt quá, anh chính là muốn cô trách cứ, muốn cô ghen, nói như vậy, anh có thể chân chính cảm nhận được anh vẫn tồn tại trong lòng của cô.
"Chẳng lẽ cô không muốn nói gì sao?" Cố Thịnh chần chờ, cuối cùng vẫn mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc, anh hi vọng cô mở miệng trách cứ anh, tại sao lại muốn Tôn Tuệ San mang thai cho anh!
Nói cái gì? Trong lòng Tả Tình Duyệt liền giật mình, cô còn có thể nói gì? Cô mới vừa rồi đã nói chúc mừng rồi đó thôi.
Khóe miệng nâng lên một tia chua xót, Tả Tình Duyệt theo bản năng lấy tay cảm thụ đứa nhỏ trong bụng, thời gian này, cô cần sức lực, cô muốn cho chính mình biết, cô thủy chung không phải chỉ có một mình, cô còn có đứa nhỏ nữa.
Nghĩ tới đây, cô càng phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng cho tốt!
Hít một hơi thật sâu, Tả Tình Duyệt kiên cường nở nụ cười trên mặt, xoay người lại, nhìn thẳng vào Cố Thịnh, giống như muốn đem anh khắc sâu vào đáy lòng!
Quan sát dung mạo tuấn mỹ quen thuộc, nếu như khuôn mặt cương nghị của anh có thể ít đi mấy phần bén nhọn, nhiều thêm mấy phần nhu hòa, vậy thật tốt biết bao! Cô thật sự rất nhớ đoạn thời gian ngọt ngào giữa bọn họ, mặc dù ngắn ngủi, cũng đã thành một ký ức tốt đẹp nhất của cô!
"Thịnh. . . . ." Tả Tình Duyệt khẽ gọi tên của anh, có thể không lâu sau, mình sẽ không có tư cách gọi anh thân mật như vậy rồi!
Cố Thịnh liền giật mình, nhìn trong đôi mắt thâm tình của cô, anh dường như muốn tin, cô yêu anh!
Trong lòng mừng rỡ như thủy triều vọt tới, anh đột nhiên có cảm giác muốn đem cô ôm vào trong ngực, sau đó nói cho cô biết, anh cũng không có để cho Tôn Tuệ San mang thai, anh làm tất cả chỉ vì không chịu được cô trốn tránh, cô lạnh nhạt, mà chỉ muốn kích thích cô thôi!
Vậy kích thích anh tạo nên có tác dụng sao?
Đang muốn đưa tay cầm chặt tay cô, nhưng, lời tiếp theo của Tả Tình Duyệt, lại làm cho tay của anh cứng lại ở nơi đó, muốn động cũng không cách nào động được.
"Chúng ta ly hôn đi!" Tả Tình Duyệt không biết mình làm thế nào lại có đủ khí lực nói ra những lời này, cô chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khiến cô khó chịu, đau đớn như muốn bao phủ cô, cô cho rằng một giây tiếp theo cô sẽ phải ngã xuống, nhưng cô lại tự nói với chính mình, phải kiên cường lên, vô luận thế nào cũng phải kiên cường, phải kết thúc cuộc hôn nhân vốn không nên tồn tại này của bọn họ.
Nhưng cô thật sự không muốn!
Nhưng còn có biện pháp khác sao? Cô đã không thể nào nhìn anh và Tôn Tuệ San ngọt ngào ân ái, chẳng lẽ còn muốn cưỡng ép chính mình nhìn cảnh bọn họ một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn sao?
Không! Cô không làm được, thật sự không làm được!
"Chúng ta ly hôn đi, tôi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn rời khỏi đây là tốt rồi!" Tả Tình Duyệt mở to mắt, bởi vì cô nhìn thấy trong mắt Cố Thịnh, bão táp đang dần dần ngưng tụ lại, cô chỉ muốn mang đứa nhỏ trong bụng của cô đi mà thôi!
Tay của Cố Thịnh ở trong không trung dần dần nắm chặt lại, anh cho là anh nghe lầm, Duyệt Duyệt không có nói muốn ly hôn, nhưng lần thứ hai anh nghe được lại để cho sự an ủi bản thân của anh hoàn toàn tan biến!
Ly hôn!
Cô muốn ly hôn!
Cô rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng rồi sao?
Nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt anh, cảm thấy cực kỳ châm chọc, giờ phút này cô đang nghĩ gì? Nghĩ tới rốt cuộc cũng có một cái cớ tốt để có thể thoát khỏi anh sao?
Ha ha. . . . . Còn anh thì sao?
Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị, mọi việc trên thương trường đều thuận lợi, nhưng hôm nay lại đoán sai tâm tư của một người phụ nữ!
Vì anh quá tự phụ sao?
Người phụ nữ đáng giận này!
Trong mắt bắn ra một tia sáng, Cố Thịnh không thể tiếp tục ôm lấy ảo tưởng cùng mong đợi với cô, hung hăng trừng mắt Tả Tình Duyệt, lửa giận ở trong lòng thiêu đốt, lý trí dần dần tan vỡ. . . . .
Tả Tình Duyệt cảm thấy rùng mình, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng một đôi cánh tay dài tráng kiện đem chính mình ôm tới, cả người đụng vào trên ngực bền chắc của người đàn ông kia, chóp mũi quanh quẩn hơi thở thuộc về Cố Thịnh, anh tức giận khiến cô có chút thở không thông.
"Anh buông em ra!" Tả Tình Duyệt theo bản năng vùng vẫy, trong lòng của cô càng ngày càng bất an, cô đã muốn thành toàn cho anh, anh còn muốn thế nào nữa?
"Buông ra?" Cố Thịnh khẽ cười một tiếng, cho tới nay anh chưa từng nghĩ sẽ buông cô ra, từ một khắc kia bọn họ biết nhau, đã định trước cả đời quấn lấy nhau, bất kể là yêu hay hận, đều phải cùng nhau luân hãm!
Cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn thoát khỏi số mệnh!
Nhìn khuôn mặt hoảng sợ trong ngực, tay Cố Thịnh từ từ đưa lên gò má xinh đẹp của cô, anh rốt cuộc là từ khi nào đã bắt đầu yêu cô, rốt cuộc là yêu cô ở điểm nào? Những vấn đề này, anh đã nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không có được đáp án!
Yêu. . . . . Không cần bất kỳ lý do gì!
"Cô muốn ly hôn. . . . . Thật sao?" Giọng nói lạnh lùng của Cố Thịnh tựa như từ địa ngục truyền đến, cả người Tả Tình Duyệt bị sợ hãi bao vây, nhìn Cố Thịnh, tại sao lửa giận trong mắt người đàn ông này lại tràn ngập như vậy, đúng là lời nói ra lại có thể làm cho người khác cảm thấy như mình được đặt trong hầm băng!
Thật sự là hai tầng lửa và băng!
Tả Tình Duyệt như quên mất phải thừa nhận hay phủ nhận, chính là loại trầm mặc này, lại khiến Cố Thịnh cho là cô cam chịu!
Ly hôn?
Muốn ly hôn, cũng không đơn giản như vậy đâu!
"Tại sao muốn ly hôn? Cô cho rằng tôi sẽ ngây ngốc ly hôn, sau đó để cho cô cùng tình nhân của mình cùng ở cùng bay?" Cố Thịnh như muốn rống lên, người phụ nữ đáng chết này cho anh là loại người gì? Cho dù chết anh cũng sẽ không ly hôn, cho dù cả đời phải đắm chìm trong thống khổ, anh cũng muốn khóa cô ở bên người, cả đời. . . . . Không. . . . . Vĩnh viễn!
Tả Tình Duyệt liền giật mình, tình nhân? Cô chưa bao giờ có tình nhân!
Nhưng hiện tại giải thích có ý nghĩa gì sao?
Cô không cần thiết phải giải thích, cũng không có tâm tình đi giải thích!
"Thả tôi đi, cũng là thả cho chính anh, không được sao?" Tả Tình Duyệt nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Thịnh, trong lòng vô cùng khổ sở, giờ khắc này, cô đột nhiên không còn sợ hãi.
Thả chính anh?
Cô có biết mình đang nói gì không?
"Đừng hòng!" Trong mắt bắn ra nồng đậm hận ý, hung hăng đẩy, người phụ nữ trong ngực nháy mắt đã thoát khỏi ngực anh, ngã về phía sau. . . . .
Tả Tình Duyệt rùng mình, cô cảm thấy mình không khống chế được thăng bằng, không ngừng ngã xuống, trước mắt Cố Thịnh cách mình càng ngày càng xa, giờ khắc này, trong lòng cô đột nhiên có điều gì đó thoáng qua. . . . .
Đây chính là người đàn ông cô yêu sao? Tự tay đẩy mình vào lồng ngực của người đàn ông khác, hiện tại còn tự tay đẩy cô ra, cô cảm thấy mình cùng anh càng ngày càng xa. . . . .
Cô yêu. . . . . Rốt cuộc có đáng không?
/248
|