Tả Tình Duyệt tới nơi này lần nữa, nhìn cá lội chung quanh, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Năm năm qua, du khách so với trước kia như nhiều hơn lên, Ninh Ninh thấy nhiều sinh vật biển như vậy, lòng tràn đầy tò mò, quấn Kiều Nam dẫn nó đi nhìn khắp nơi.
Cảnh Hạo đi theo Tả Tình Duyệt, thỉnh thoảng nhìn thấy trong mắt Tả Tình Duyệt thoáng hiện ánh sáng, nó biết, mẹ nhất định vô cùng thích nơi này!
"Mẹ, mẹ mau tới đây!" Ninh Ninh như thấy cái gì rất hay, không ngừng hướng Tả Tình Duyệt ngoắc tay, Tả Tình Duyệt cũng như bị cái gì hấp dẫn, trong mắt đầy cưng chiều.
Đang muốn dẫn theo Cảnh Hạo đi nhưng nó vẫn đứng đó, bất động.
"Sao vậy?" Tả Tình Duyệt ngồi chồm hổm xuống, khẽ vuốt đầu Cảnh Hạo, từ khi ra cửa đến giờ, nó vẫn trầm mặc. Đứa bé này vốn là như vậy, không giống Ninh Ninh, chỉ cần trong lòng có chuyện, nhất định không nói sẽ không vui, nhưng Cảnh Hạo hoàn toàn ngược lại, thích đem chuyện để ở trong lòng, lúc có tâm sự, bộ dạng giống Cố Thịnh như đúc, cũng cau mày như vậy. Tình Duyệt đưa tay lên vuốt lông mày của con, "Cảnh Hạo, con nít không nên có quá nhiều tâm sự, con còn có mẹ mà, có chuyện gì, con có thể nói cho mẹ được không?"
Cảnh Hạo lắc đầu, nó nghĩ rằng có nói ra cũng chỉ làm mẹ thêm buồn thôi!
"Con muốn đi toilet!" Cảnh Hạo chớp mắt, "Mẹ, con biết toilet ở đâu, con tự đi được rồi, Ninh Ninh đang gọi mẹ kìa!"
Theo tay Cảnh Hạo chỉ chỉ hướng Ninh Ninh, thấy tay nhỏ của Ninh Ninh hướng về phía cô quơ múa, lúc quay đầu lại đã thấy Cảnh Hạo rời khỏi mình rồi. Cô biết Cảnh Hạo từ trước đến giờ độc lập, ở nước ngoài, mỗi lúc không có cô, Cảnh Hạo đều tự mình làm những chuyện này, cho nên, cô cũng không lo lắng!
Cận Hạo Nhiên nắm chặt tay Cố Tâm Ngữ, hai người thật lâu không có hẹn hò, mà cũng chưa từng có việc Cố Tâm Ngữ trốn việc đi chơi, cưng chiều nhìn khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của cô, dịu dàng nở nụ cười.
"Anh nói xem, nếu chúng ta đưa anh hai đến đây, anh ấy có thể thích nơi này không?" Cố Tâm Ngữ rúc vào trong ngực Cận Hạo Nhiên, cô nhớ Hạo Nhiên có nói qua, anh từng mang chị dâu tới nơi này, chị dâu từ nhỏ lớn lên bên bờ biển nên thích tất cả nơi này. Nếu anh hai biết chị dâu thích, anh ấy nhất định cũng sẽ thích!
"Tiểu Ngữ, vui vẻ lên chút, lúc nào có thời gian, chúng ta đưa anh hai cùng đi, còn bây giờ em phải đồng ý với anh, hôm nay em nhất định phải thật vui vẻ, không suy nghĩ gì hết, hôm nay, em chỉ là Tiểu Ngữ của anh!" Cận Hạo Nhiên hôn cái trán của cô, trong mắt thoáng qua ghen tức, anh biết, muốn hoàn toàn có cô là rất khó khăn, cho dù Cố Thịnh khỏe mạnh, anh cũng không thể hoàn toàn có cô, trừ phi. . . . . . Trừ phi có một Duyệt Duyệt có thể làm cho Cố Thịnh vui vẻ, thay thế được vị trí của Duyệt Duyệt ở trong mắt anh ta.
"Anh này. . . . . . Nhiều người nhìn như vậy !" mặt Cố Tâm Ngữ ửng hồng, nghĩ đến cái gì, Cố Tâm Ngữ nắm chặt tay Cận Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên, thật xin lỗi, mấy năm này làm khó anh, bằng không. . . . . . Chúng ta. . . . . . đợi anh hai em khá hơn một chút, chúng mình liền kết hôn!"
Cô biết Hạo Nhiên yêu cô, cô cũng yêu người đàn ông này, anh những năm này vì cô quá nhiều, nhưng cô biết, anh hai tốt hơn, không phải chuyện ngày một ngày hai, mà bọn họ. . . . . .
"Muốn lập gia đình vậy sao?" Cận Hạo Nhiên thoáng cười, "Vừa đúng lúc anh cũng muốn kết hôn rồi!"
Cố Tâm Ngữ vốn cho là bị trêu cợt, nghe câu nói sau của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp!
Hai người nhìn nhau cười, khi ánh mắt Cố Tâm Ngữ vô tình nhìn thấy một đứa bé trai, nụ cười trong nháy mắt cứng đờ.
"Thế nào?" Cận Hạo Nhiên nhận thấy cô là lạ, theo tầm mắt của cô nhìn sang, cũng không khỏi ngẩn ra, đứa bé này. . . . . .
Anh còn chưa kịp phản ứng, cô cũng đã hướng về phía cậu bé chạy đi. . . . . .
Cảnh Hạo nhìn dì xinh đẹp trước mắt, dì ấy tại sao lại nhìn mình như vậy? Sao lại khóc?
"Dì à, dì đừng khóc!" Cảnh Hạo theo bản năng giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho dì ấy, rất nhiều đêm nó tỉnh lại, cũng thấy mẹ rơi lệ, đau đớn trong mắt kia cùng dì này rất giống nhau.
Cố Tâm Ngữ cầm tay cậu bé, nhìn cậu bé như là phiên bản thu nhỏ của anh hai, cả người đều run rẩy, nghe nó gọi mình đừng khóc, trong lòng khổ sở càng nhiều. Cô biết, lúc chị dâu chết là đang mang thai con của anh hai, nếu không có xảy ra chuyện kia, đứa bé kia có phải cũng lớn cỡ này rồi?
Nhìn cậu bé, cô cho rằng đây mới thật là con của anh hai!
"Là ai rời bỏ dì sao?" Cảnh Hạo đột nhiên mở miệng, giọng nói già dặn khiến Cố Tâm Ngữ cứng lại, ai rời bỏ? Mấy năm trước, anh cả ở trước mặt cô bỏ lại cô, từ đó, cô giam mình, mà bây giờ, anh hai cũng chìm đắm trong thế giới riêng, cũng coi là rời bỏ cô sao?
Trong lòng đột nhiên đau nhói, "Có thể nói cho cô biết tên của con không?"
Không biết vì sao, đối với cậu bé này, cô cảm thấy có một cảm giác khác lạ .
"Cảnh Hạo, con tên Tả Cảnh Hạo!" Cảnh Hạo nở nụ cười, tựa hồ muốn dùng nụ cười của mình làm dì thích khóc này vui lây.
Tả Cảnh Hạo?
"Cha con đâu?" Cố Tâm Ngữ hỏi lần nữa, họ Tả? Cùng họ với chị dâu, liệu có liên quan gì không? khuôn mặt Cảnh Hạo trầm xuống, nó không có cha, nhưng nó không muốn nói cho dì này biết, một hồi trầm mặc.
"Con nói cho cô biết, cha mẹ của con là ai?" Cố Tâm Ngữ nóng lòng muốn biết, kích động lay mạnh thân thể nhỏ bé của Cảnh Hạo ngay cả chính cô cũng không biết mình đang kiên trì cái gì.
"Tiểu Ngữ, đừng làm nó sợ!" Cận Hạo Nhiên kéo tay Cố Tâm Ngữ, anh cũng thừa nhận cậu bé này rất giống Cố Thịnh. . . . . . con của Duyệt Duyệt chưa kịp sinh ra cũng đã. . . . . .
"Hạo Nhiên, anh cũng nhận ra, đúng không? Anh nói cho em biết đi, có phải rất giống?" Cố Tâm Ngữ khó nén tâm tình kích động, chỉ cần là liên qua đến Cố Thịnh, cô sẽ mất đi lý trí.
Cận Hạo Nhiên không biết nên làm thế nào khiến Cố Tâm Ngữ bình tĩnh lại, Tiểu Ngữ quá quan tâm Cố Thịnh rồi!
Cảnh Hạo nghe đối thoại của bọn họ, rất giống? Cái đầu nhỏ thông minh chuyển động, ánh mắt lóe lên, nghĩ đến cái gì, chậm rãi mở miệng, "Hai người nói dáng dấp của con rất giống ai sao?"
Năm năm qua, du khách so với trước kia như nhiều hơn lên, Ninh Ninh thấy nhiều sinh vật biển như vậy, lòng tràn đầy tò mò, quấn Kiều Nam dẫn nó đi nhìn khắp nơi.
Cảnh Hạo đi theo Tả Tình Duyệt, thỉnh thoảng nhìn thấy trong mắt Tả Tình Duyệt thoáng hiện ánh sáng, nó biết, mẹ nhất định vô cùng thích nơi này!
"Mẹ, mẹ mau tới đây!" Ninh Ninh như thấy cái gì rất hay, không ngừng hướng Tả Tình Duyệt ngoắc tay, Tả Tình Duyệt cũng như bị cái gì hấp dẫn, trong mắt đầy cưng chiều.
Đang muốn dẫn theo Cảnh Hạo đi nhưng nó vẫn đứng đó, bất động.
"Sao vậy?" Tả Tình Duyệt ngồi chồm hổm xuống, khẽ vuốt đầu Cảnh Hạo, từ khi ra cửa đến giờ, nó vẫn trầm mặc. Đứa bé này vốn là như vậy, không giống Ninh Ninh, chỉ cần trong lòng có chuyện, nhất định không nói sẽ không vui, nhưng Cảnh Hạo hoàn toàn ngược lại, thích đem chuyện để ở trong lòng, lúc có tâm sự, bộ dạng giống Cố Thịnh như đúc, cũng cau mày như vậy. Tình Duyệt đưa tay lên vuốt lông mày của con, "Cảnh Hạo, con nít không nên có quá nhiều tâm sự, con còn có mẹ mà, có chuyện gì, con có thể nói cho mẹ được không?"
Cảnh Hạo lắc đầu, nó nghĩ rằng có nói ra cũng chỉ làm mẹ thêm buồn thôi!
"Con muốn đi toilet!" Cảnh Hạo chớp mắt, "Mẹ, con biết toilet ở đâu, con tự đi được rồi, Ninh Ninh đang gọi mẹ kìa!"
Theo tay Cảnh Hạo chỉ chỉ hướng Ninh Ninh, thấy tay nhỏ của Ninh Ninh hướng về phía cô quơ múa, lúc quay đầu lại đã thấy Cảnh Hạo rời khỏi mình rồi. Cô biết Cảnh Hạo từ trước đến giờ độc lập, ở nước ngoài, mỗi lúc không có cô, Cảnh Hạo đều tự mình làm những chuyện này, cho nên, cô cũng không lo lắng!
Cận Hạo Nhiên nắm chặt tay Cố Tâm Ngữ, hai người thật lâu không có hẹn hò, mà cũng chưa từng có việc Cố Tâm Ngữ trốn việc đi chơi, cưng chiều nhìn khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của cô, dịu dàng nở nụ cười.
"Anh nói xem, nếu chúng ta đưa anh hai đến đây, anh ấy có thể thích nơi này không?" Cố Tâm Ngữ rúc vào trong ngực Cận Hạo Nhiên, cô nhớ Hạo Nhiên có nói qua, anh từng mang chị dâu tới nơi này, chị dâu từ nhỏ lớn lên bên bờ biển nên thích tất cả nơi này. Nếu anh hai biết chị dâu thích, anh ấy nhất định cũng sẽ thích!
"Tiểu Ngữ, vui vẻ lên chút, lúc nào có thời gian, chúng ta đưa anh hai cùng đi, còn bây giờ em phải đồng ý với anh, hôm nay em nhất định phải thật vui vẻ, không suy nghĩ gì hết, hôm nay, em chỉ là Tiểu Ngữ của anh!" Cận Hạo Nhiên hôn cái trán của cô, trong mắt thoáng qua ghen tức, anh biết, muốn hoàn toàn có cô là rất khó khăn, cho dù Cố Thịnh khỏe mạnh, anh cũng không thể hoàn toàn có cô, trừ phi. . . . . . Trừ phi có một Duyệt Duyệt có thể làm cho Cố Thịnh vui vẻ, thay thế được vị trí của Duyệt Duyệt ở trong mắt anh ta.
"Anh này. . . . . . Nhiều người nhìn như vậy !" mặt Cố Tâm Ngữ ửng hồng, nghĩ đến cái gì, Cố Tâm Ngữ nắm chặt tay Cận Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên, thật xin lỗi, mấy năm này làm khó anh, bằng không. . . . . . Chúng ta. . . . . . đợi anh hai em khá hơn một chút, chúng mình liền kết hôn!"
Cô biết Hạo Nhiên yêu cô, cô cũng yêu người đàn ông này, anh những năm này vì cô quá nhiều, nhưng cô biết, anh hai tốt hơn, không phải chuyện ngày một ngày hai, mà bọn họ. . . . . .
"Muốn lập gia đình vậy sao?" Cận Hạo Nhiên thoáng cười, "Vừa đúng lúc anh cũng muốn kết hôn rồi!"
Cố Tâm Ngữ vốn cho là bị trêu cợt, nghe câu nói sau của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp!
Hai người nhìn nhau cười, khi ánh mắt Cố Tâm Ngữ vô tình nhìn thấy một đứa bé trai, nụ cười trong nháy mắt cứng đờ.
"Thế nào?" Cận Hạo Nhiên nhận thấy cô là lạ, theo tầm mắt của cô nhìn sang, cũng không khỏi ngẩn ra, đứa bé này. . . . . .
Anh còn chưa kịp phản ứng, cô cũng đã hướng về phía cậu bé chạy đi. . . . . .
Cảnh Hạo nhìn dì xinh đẹp trước mắt, dì ấy tại sao lại nhìn mình như vậy? Sao lại khóc?
"Dì à, dì đừng khóc!" Cảnh Hạo theo bản năng giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho dì ấy, rất nhiều đêm nó tỉnh lại, cũng thấy mẹ rơi lệ, đau đớn trong mắt kia cùng dì này rất giống nhau.
Cố Tâm Ngữ cầm tay cậu bé, nhìn cậu bé như là phiên bản thu nhỏ của anh hai, cả người đều run rẩy, nghe nó gọi mình đừng khóc, trong lòng khổ sở càng nhiều. Cô biết, lúc chị dâu chết là đang mang thai con của anh hai, nếu không có xảy ra chuyện kia, đứa bé kia có phải cũng lớn cỡ này rồi?
Nhìn cậu bé, cô cho rằng đây mới thật là con của anh hai!
"Là ai rời bỏ dì sao?" Cảnh Hạo đột nhiên mở miệng, giọng nói già dặn khiến Cố Tâm Ngữ cứng lại, ai rời bỏ? Mấy năm trước, anh cả ở trước mặt cô bỏ lại cô, từ đó, cô giam mình, mà bây giờ, anh hai cũng chìm đắm trong thế giới riêng, cũng coi là rời bỏ cô sao?
Trong lòng đột nhiên đau nhói, "Có thể nói cho cô biết tên của con không?"
Không biết vì sao, đối với cậu bé này, cô cảm thấy có một cảm giác khác lạ .
"Cảnh Hạo, con tên Tả Cảnh Hạo!" Cảnh Hạo nở nụ cười, tựa hồ muốn dùng nụ cười của mình làm dì thích khóc này vui lây.
Tả Cảnh Hạo?
"Cha con đâu?" Cố Tâm Ngữ hỏi lần nữa, họ Tả? Cùng họ với chị dâu, liệu có liên quan gì không? khuôn mặt Cảnh Hạo trầm xuống, nó không có cha, nhưng nó không muốn nói cho dì này biết, một hồi trầm mặc.
"Con nói cho cô biết, cha mẹ của con là ai?" Cố Tâm Ngữ nóng lòng muốn biết, kích động lay mạnh thân thể nhỏ bé của Cảnh Hạo ngay cả chính cô cũng không biết mình đang kiên trì cái gì.
"Tiểu Ngữ, đừng làm nó sợ!" Cận Hạo Nhiên kéo tay Cố Tâm Ngữ, anh cũng thừa nhận cậu bé này rất giống Cố Thịnh. . . . . . con của Duyệt Duyệt chưa kịp sinh ra cũng đã. . . . . .
"Hạo Nhiên, anh cũng nhận ra, đúng không? Anh nói cho em biết đi, có phải rất giống?" Cố Tâm Ngữ khó nén tâm tình kích động, chỉ cần là liên qua đến Cố Thịnh, cô sẽ mất đi lý trí.
Cận Hạo Nhiên không biết nên làm thế nào khiến Cố Tâm Ngữ bình tĩnh lại, Tiểu Ngữ quá quan tâm Cố Thịnh rồi!
Cảnh Hạo nghe đối thoại của bọn họ, rất giống? Cái đầu nhỏ thông minh chuyển động, ánh mắt lóe lên, nghĩ đến cái gì, chậm rãi mở miệng, "Hai người nói dáng dấp của con rất giống ai sao?"
/248
|