Kiều Nam chợt giật mình, trong mắt Cảnh Hạo ánh lên vẻ kiên định làm cho anh có chút kinh ngạc, một đứa bé trai như vậy, ngày thường có vẻ thâm trầm, muốn làm cho mẹ hạnh phúc?
Biết nó đã gặp Cố Thịnh, nhất thời hiểu ý tứ Cảnh Hạo.
"Vậy chú không thể đem hạnh phúc lại cho mẹ cháu sao?" đôi mắt xanh của Kiều Nam lóe lên, Cảnh Hạo chỉ hơi cong môi một cái, kiểu cười này cực kỳ giống Cố Thịnh. “Mẹ không thương chú!" Cảnh Hạo không chút nào quanh co lòng vòng, chỉ cần mẹ hạnh phúc, bất kể ai làm cha của nó, đối với nó cũng không sao, nó cũng đã từng khuyên mẹ tiếp nhận chú Kiều, dù sao chú Kiều đối với mẹ là chân tình, nó nhìn thấy hết, chỉ là, chú Kiều không thể mang hạnh phúc đến cho mẹ.
Kiều Nam giật mình, đây là một sự thực tàn khốc, hơn nữa, từ miệng cậu bé này nói ra, giống như càng thêm sắc bén, làm cho lòng anh đột nhiên tê cứng lại!
Duyệt Duyệt không thương anh, anh đã sớm đón nhận sự thật này, cho nên, mới có kế hoạch để cho cô trở lại thành phố A, anh không thể mang lại hạnh phúc cho Duyệt Duyệt, một đứa bé bốn tuổi như Cảnh Hạo cũng thấy được, anh sao lại không hiểu đây?
"Cháu muốn làm thế nào để cho mẹ hạnh phúc?" Kiều Nam nhíu mày, nhìn ánh mắt Cảnh Hạo có chút tìm kiếm cùng mong đợi, Duyệt Duyệt thật may mắn khi có một đứa con trai như thế này
"Cháu cảm thấy giữa cha và mẹ nhất định có hiểu lầm, nếu như hóa giải được hiểu lầm, mẹ cũng sẽ không thương tâm như vậy!" trong đầu Cảnh Hạo hiện ra hình ảnh mẹ đêm khuya len lén rơi lệ, lại lóe lên hình ảnh cha chìm vào trong thế giới riêng của mình, thật giống như đang suy tư điều gì, nếu nói rõ mọi việc, mẹ cũng sẽ không thương tâm nữa, cha cũng có thể tốt lên!
Nó biết, cô cùng chú Cận cũng muốn thông qua nó, giúp cha tốt lên, nhưng thật ra có thể làm cho cha khá hơn không phải là nó, mà là mẹ!
Cậu mãi không quên được cha không ngừng kêu tên mẹ, trong mắt lóe ra ánh sáng cùng đau đớn.
Trong lòng Kiều Nam cảm thấy khổ sở, hiểu lầm sao?
Biết Duyệt Duyệt không có chuyện gì bốn năm nay, anh không phải là không có lòng riêng, anh cho là mình chắn giữ ở bên người Duyệt Duyệt, sớm muộn có thể dùng tư cách người yêu ở bên cô, cho nên, anh vẫn không đề cập tới tình trạng của Cố Thịnh. Mặc dù anh biết, người chủ trì ở tập đoàn Cố thị sớm đổi thành Cố Tâm Ngữ, rất ít thấy bóng dáng của Cố Thịnh, anh ta giống như đã mai danh ẩn tích, anh phái người tra ra tin tức, Cố Thịnh bởi vì không chịu nổi cái chết của vợ yêu, trở nên ngây ngô dại dột.
Nhưng cho dù anh không đề cập tới, Duyệt Duyệt vẫn không quên được Cố Thịnh!
Nếu Duyệt Duyệt nhìn thấy bộ dáng của Cố Thịnh bây giờ, với bản chất thiện lương, cô sẽ dễ dàng tha thứ cho anh ta! Dù sao, trong lòng của cô thủy chung vẫn yêu anh ta!
"Chú Kiều, chú có thể giúp cháu không?" Cảnh Hạo chớp động linh động đôi mắt, mang theo vài phần mong đợi cùng khẩn cầu.
"Nếu giúp cháu, chú có lợi gì?" Kiều Nam hơi cong môi một cái, ánh mắt nhìn Cảnh Hạo, thật giống như cố ý muốn xem nó nói như thế nào.
"Chú sẽ vĩnh viễn không mất đi một người bạn như mẹ, cũng sẽ có hai đứa trẻ yêu chú nhất!" Cảnh Hạo nở nụ cười, trong giọng nói mang theo tự tin, thật giống như đã liệu đến việc Kiều Nam sẽ không cự tuyệt.
Quả nhiên, trong mắt Kiều Nam thoáng qua tán thưởng, không hổ là con trai Cố Thịnh, tư thái đàm phán này, rất có khí thế của anh ta.
Máu mủ thân tình, anh làm sao có thể ngăn cản!
Vươn tay với Cảnh Hạo, khóe miệng nở nụ cười, "Được, do câu nói ‘ hai đứa nhỏ yêu thương chú ’ này, chú cũng nên giúp cháu!"
Biết nó đã gặp Cố Thịnh, nhất thời hiểu ý tứ Cảnh Hạo.
"Vậy chú không thể đem hạnh phúc lại cho mẹ cháu sao?" đôi mắt xanh của Kiều Nam lóe lên, Cảnh Hạo chỉ hơi cong môi một cái, kiểu cười này cực kỳ giống Cố Thịnh. “Mẹ không thương chú!" Cảnh Hạo không chút nào quanh co lòng vòng, chỉ cần mẹ hạnh phúc, bất kể ai làm cha của nó, đối với nó cũng không sao, nó cũng đã từng khuyên mẹ tiếp nhận chú Kiều, dù sao chú Kiều đối với mẹ là chân tình, nó nhìn thấy hết, chỉ là, chú Kiều không thể mang hạnh phúc đến cho mẹ.
Kiều Nam giật mình, đây là một sự thực tàn khốc, hơn nữa, từ miệng cậu bé này nói ra, giống như càng thêm sắc bén, làm cho lòng anh đột nhiên tê cứng lại!
Duyệt Duyệt không thương anh, anh đã sớm đón nhận sự thật này, cho nên, mới có kế hoạch để cho cô trở lại thành phố A, anh không thể mang lại hạnh phúc cho Duyệt Duyệt, một đứa bé bốn tuổi như Cảnh Hạo cũng thấy được, anh sao lại không hiểu đây?
"Cháu muốn làm thế nào để cho mẹ hạnh phúc?" Kiều Nam nhíu mày, nhìn ánh mắt Cảnh Hạo có chút tìm kiếm cùng mong đợi, Duyệt Duyệt thật may mắn khi có một đứa con trai như thế này
"Cháu cảm thấy giữa cha và mẹ nhất định có hiểu lầm, nếu như hóa giải được hiểu lầm, mẹ cũng sẽ không thương tâm như vậy!" trong đầu Cảnh Hạo hiện ra hình ảnh mẹ đêm khuya len lén rơi lệ, lại lóe lên hình ảnh cha chìm vào trong thế giới riêng của mình, thật giống như đang suy tư điều gì, nếu nói rõ mọi việc, mẹ cũng sẽ không thương tâm nữa, cha cũng có thể tốt lên!
Nó biết, cô cùng chú Cận cũng muốn thông qua nó, giúp cha tốt lên, nhưng thật ra có thể làm cho cha khá hơn không phải là nó, mà là mẹ!
Cậu mãi không quên được cha không ngừng kêu tên mẹ, trong mắt lóe ra ánh sáng cùng đau đớn.
Trong lòng Kiều Nam cảm thấy khổ sở, hiểu lầm sao?
Biết Duyệt Duyệt không có chuyện gì bốn năm nay, anh không phải là không có lòng riêng, anh cho là mình chắn giữ ở bên người Duyệt Duyệt, sớm muộn có thể dùng tư cách người yêu ở bên cô, cho nên, anh vẫn không đề cập tới tình trạng của Cố Thịnh. Mặc dù anh biết, người chủ trì ở tập đoàn Cố thị sớm đổi thành Cố Tâm Ngữ, rất ít thấy bóng dáng của Cố Thịnh, anh ta giống như đã mai danh ẩn tích, anh phái người tra ra tin tức, Cố Thịnh bởi vì không chịu nổi cái chết của vợ yêu, trở nên ngây ngô dại dột.
Nhưng cho dù anh không đề cập tới, Duyệt Duyệt vẫn không quên được Cố Thịnh!
Nếu Duyệt Duyệt nhìn thấy bộ dáng của Cố Thịnh bây giờ, với bản chất thiện lương, cô sẽ dễ dàng tha thứ cho anh ta! Dù sao, trong lòng của cô thủy chung vẫn yêu anh ta!
"Chú Kiều, chú có thể giúp cháu không?" Cảnh Hạo chớp động linh động đôi mắt, mang theo vài phần mong đợi cùng khẩn cầu.
"Nếu giúp cháu, chú có lợi gì?" Kiều Nam hơi cong môi một cái, ánh mắt nhìn Cảnh Hạo, thật giống như cố ý muốn xem nó nói như thế nào.
"Chú sẽ vĩnh viễn không mất đi một người bạn như mẹ, cũng sẽ có hai đứa trẻ yêu chú nhất!" Cảnh Hạo nở nụ cười, trong giọng nói mang theo tự tin, thật giống như đã liệu đến việc Kiều Nam sẽ không cự tuyệt.
Quả nhiên, trong mắt Kiều Nam thoáng qua tán thưởng, không hổ là con trai Cố Thịnh, tư thái đàm phán này, rất có khí thế của anh ta.
Máu mủ thân tình, anh làm sao có thể ngăn cản!
Vươn tay với Cảnh Hạo, khóe miệng nở nụ cười, "Được, do câu nói ‘ hai đứa nhỏ yêu thương chú ’ này, chú cũng nên giúp cháu!"
/248
|