"Mẹ, Ninh Ninh rốt cuộc có cha hay không?" Ninh Ninh trong mắt mong đợi càng nhiều, bánh ngọt trong tay cũng vứt qua một bên, giống như nếu Tả Tình Duyệt nói ra một chữ không, nó sẽ cực kỳ thất vọng.
Kiều Nam nhìn Tả Tình Duyệt đang bị làm khó, trong lòng đầy khổ sở, những năm này cũng may có Cảnh Hạo hiểu chuyện, nếu không, chỉ với vấn đề này thôi, cô cũng sẽ bị hai tên nhóc này đùa giỡn chết mất!
"Ninh Ninh, mau ăn đi, ăn xong chú Kiều dẫn con đi khu vui chơi." Kiều Nam đem một khối bánh ngọt đưa tới trước Ninh Ninh, dời đi sự chú ý của con bé, cố gắng vì Tả Tình Duyệt giải vây, nhưng lần này, Ninh Ninh cũng rất dứt khoát, muốn từ mẹ nghe được đáp án!
"Con muốn cha sao?" Tả Tình Duyệt cảm kích nhìn kiều Nam một cái, cô biết, chuyện này đúng là trốn không thoát, hai đứa nhỏ cho dù hiện tại không hỏi, trưởng thành cũng sẽ muốn biết rõ cha mình là ai!
Bọn chúng cũng có quyền được biết mà?
"Dạ, Ninh Ninh muốn cha." Trong lòng Tả Tình Duyệt đột nhiên đau xót, nghĩ đến lỡ như Ninh Ninh muốn rời khỏi mình, cô sẽ không bỏ được, nhưng đây là nguyện vọng của Ninh Ninh, cô dù là mẹ, cũng không thể tước đoạt tình thương từ cha của nó.
Chỉ là, Cố Thịnh sẽ yêu đứa con gái này sao?
Nhớ tới năm năm trước anh kiên quyết không cho phép mình sinh con của anh, thậm chí muốn gạt mình, len lén làm cho mình sảy thai, một Cố Thịnh như vậy bây giờ còn để ý đến con sao?
Nếu anh biết mình sinh cho anh một trai một gái, liệu anh có hận mình, trách cứ mình tự làm chủ không? Anh sẽ khinh bỉ hai đứa bé của cô, hay là sẽ đem bọn chúng cướp đi?
Tất cả, đều không xác định, nhưng dù là kết quả nào cũng đủ để lòng cô lại một lần nữa trải qua thống khổ.
Cô nên làm gì đây?
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, ngay cả chính cô cũng không phát hiện.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, Ninh Ninh không cần cha nữa, không cần!" Vốn nghiêm túc chờ đợi đáp án, Ninh Ninh nhìn Tả Tình Duyệt rơi lệ, vội vàng kêu lên, nó tình nguyện không cần cha, cũng không muốn nhìn thấy mẹ khóc!
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ gương mặt, quả nhiên có nước mắt, vội vàng lấy khăn giấy lau khô, âm thầm tự trách, cô tại sao có thể ở trước mặt con luống cuống như thế?
"Mẹ. . . . ." Ninh Ninh từ trên đùi Kiều Nam đi xuống, tới bên người Tả Tình Duyệt, ôm cánh tay của cô, "Ninh Ninh chỉ cần mẹ thôi. . . . . Ninh Ninh sẽ ngoan ngoãn nghe lời của mẹ!"
Trong lòng vui buồn lẫn lộn, nhất thời cô không biết nên thấy vui vì con gái hiểu chuyện cùng săn sóc, hay nên thương tiếc, bốn năm nay bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, bờ vai của cô dù có đủ lực chống đỡ hai đứa bé, nhưng là. . . . .
Giờ phút này, cô lại không thể không vì hai đứa con suy nghĩ một chút.
Hay là có thể dẫn theo Ninh Ninh từ xa xa nhìn một chút!
Về phần Cảnh Hạo, cô cũng nên cùng con nói chuyện một chút.
Đêm khuya.
Tả Tình Duyệt tắm cho Ninh Ninh xong, dỗ cô ngủ, phát hiện Cảnh Hạo vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn nơi nào đó, giống như đang suy tư cái gì.
Tả Tình Duyệt đi tới bên cạnh con, ôm con ngồi trên đùi, Cảnh Hạo bình thường rất bài xích cô cưng chiều nó, nhưng hôm nay, lại ngoan ngoãn dựa vào trong ngực cô.
"Mẹ, mẹ có chuyện muốn hỏi con có đúng không?" Cảnh Hạo trời sinh tương đối nhạy cảm, từ lúc chú Kiều cùng mẹ và Ninh Ninh trở về, nó cũng đã mơ hồ nhận thấy mẹ có tâm sự, nhìn sắc mặt của chú Kiều, nó mơ hồ suy đoán một chút.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, mình biểu hiện quá rõ ràng sao? Hay đứa con này quá để ý mình?
"Con nhìn thấy cha rồi hả? Cha con. . . . ." Tả Tình Duyệt muốn hỏi, anh có khỏe không? Tuy nhiên không cách nào hỏi ra được.
Ngược lại Cảnh Hạo giống như biết cô muốn hỏi điều gì, chậm rãi mở miệng,"Mẹ, cha . . . . Rất tốt."
Cảnh Hạo ánh mắt chớp chớp, nó còn chưa muốn cho mẹ thấy bộ dáng cha bây giờ, ngay cả nó cũng cảm thấy rất đáng thương, huống chi là mẹ!
"Vậy sao? Vậy. . . . . Cha. . . . . có thích con không?" Tả Tình Duyệt khẩn trương, Cố Thịnh lần đầu tiên thấy Cảnh Hạo sẽ có phản ứng gì? Hay là. . . . . Anh căn bản đã quên cô? Cũng không để ý đứa bé này?
"Thích."
"Vậy. . . . . Con thích cha sao?" Tả Tình Duyệt không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, mâu thuẫn sao? Xác thực mâu thuẫn! Ít nhất trong lòng của cô có chờ đợi, lại có thở phào.
"Con thích mẹ hơn!" bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hạo ôm chặt cổ của Tả Tình Duyệt, hôn một cái trên mặt cô, một chút ấm áp tràn ra trong lòng.
Nhìn cậu nhóc phiên bản của Cố Thịnh, đây là con trai của cô nha!
"Mẹ cũng yêu con!" Đem Cảnh Hạo ôm càng chặt hơn, Tả Tình Duyệt cảm thấy kiêu ngạo, ngày xưa mình kiên trì thật là đáng giá!
Cảnh Hạo tựa vào trước ngực của cô, ngước đầu, xem xét kỹ lưỡng thần sắc của cô,"Mẹ còn yêu cha không?"
Quả nhiên, cậu vừa dứt, nụ cười trên mặt Tả Tình Duyệt cứng đờ, không biết vì sao, Tả Tình Duyệt lúc này ở trước mặt Cảnh Hạo, không thể nói nổi chữ ‘ không ’, cô cảm thấy Cảnh Hạo giống như nhìn thấu nội tâm của cô .
Nói không thương, đó rõ ràng là gạt người!
"Cảnh Hạo, có lúc chỉ yêu thôi không đủ, cho dù mẹ yêu cha, cũng đã không thể trở về được lúc ban đầu rồi !" Tả Tình Duyệt càng khổ sở, cô cùng Cố Thịnh ngay từ ban đâu cũng đâu là gì?
Nói dối, lừa gạt, là Cố Thịnh cố ý bày ra, mang theo ý nghĩ trả thù, bọn họ bắt đầu vốn không tốt đẹp, mà những gì tốt đẹp lưu lại trong đầu cô, đều là Cố Thịnh lừa gạt cô, còn có chính cô cũng tự lừa gạt mình.
"Vậy nếu cha còn yêu mẹ, mẹ sẽ gả cho cha lần nữa chứ?" Cảnh Hạo nhận thấy được trong mắt mẹ có một ít đau thương, lên tiếng kéo tinh thần cô lại, cha đối với mẹ, yêu rất sâu đậm. Nếu không, khi nghe tin mẹ bị tai nạn, đã không đem bản thân vây trong ảo tưởng của chính mình!
Cố Thịnh còn yêu cô?
Làm sao có thể!
Anh chưa bao giờ yêu cô, như thế nào tồn tại cái chữ ‘ còn ’ này?
"Cảnh Hạo, mẹ thực xin lỗi con, để cho con nhiều năm không có cha như vậy, mẹ sẽ cố gắng bồi thường cho con cùng Ninh Ninh, nhưng hiện tại. . . . . Chúng ta đi ngủ thôi!" Tả Tình Duyệt không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề này, nếu Cảnh Hạo đã gặp mặt Cố Thịnh, cô bây giờ có lẽ chỉ có thể đợi.
Chờ hành động của Cố Thịnh, nếu anh đối với hai đứa nhỏ chẳng thèm ngó tới, cô sẽ yêu thương chúng nhiều hơn để đền bù cho chúng!
Còn nếu . . . . Cố Thịnh muốn cướp về hai đứa nhỏ này, như vậy. . . . . Hít thật sâu một cái, hai đứa bé là sinh mạng của cô, cô sẽ không buông tay đâu!
Cảnh Hạo nhìn ý đồ trốn tránh của Tả Tình Duyệt, trong lòng không khỏi thở dài, nó biết, chuyện này ép không được, huống chi cha bây giờ đã bắt đầu phối hợp trị liệu!
Cả nhà bọn họ sẽ rất nhanh ở chung một chỗ, mẹ cũng sẽ không giống như trước, một mình thương tâm len lén rơi lệ. . .
Kiều Nam nhìn Tả Tình Duyệt đang bị làm khó, trong lòng đầy khổ sở, những năm này cũng may có Cảnh Hạo hiểu chuyện, nếu không, chỉ với vấn đề này thôi, cô cũng sẽ bị hai tên nhóc này đùa giỡn chết mất!
"Ninh Ninh, mau ăn đi, ăn xong chú Kiều dẫn con đi khu vui chơi." Kiều Nam đem một khối bánh ngọt đưa tới trước Ninh Ninh, dời đi sự chú ý của con bé, cố gắng vì Tả Tình Duyệt giải vây, nhưng lần này, Ninh Ninh cũng rất dứt khoát, muốn từ mẹ nghe được đáp án!
"Con muốn cha sao?" Tả Tình Duyệt cảm kích nhìn kiều Nam một cái, cô biết, chuyện này đúng là trốn không thoát, hai đứa nhỏ cho dù hiện tại không hỏi, trưởng thành cũng sẽ muốn biết rõ cha mình là ai!
Bọn chúng cũng có quyền được biết mà?
"Dạ, Ninh Ninh muốn cha." Trong lòng Tả Tình Duyệt đột nhiên đau xót, nghĩ đến lỡ như Ninh Ninh muốn rời khỏi mình, cô sẽ không bỏ được, nhưng đây là nguyện vọng của Ninh Ninh, cô dù là mẹ, cũng không thể tước đoạt tình thương từ cha của nó.
Chỉ là, Cố Thịnh sẽ yêu đứa con gái này sao?
Nhớ tới năm năm trước anh kiên quyết không cho phép mình sinh con của anh, thậm chí muốn gạt mình, len lén làm cho mình sảy thai, một Cố Thịnh như vậy bây giờ còn để ý đến con sao?
Nếu anh biết mình sinh cho anh một trai một gái, liệu anh có hận mình, trách cứ mình tự làm chủ không? Anh sẽ khinh bỉ hai đứa bé của cô, hay là sẽ đem bọn chúng cướp đi?
Tất cả, đều không xác định, nhưng dù là kết quả nào cũng đủ để lòng cô lại một lần nữa trải qua thống khổ.
Cô nên làm gì đây?
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, ngay cả chính cô cũng không phát hiện.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, Ninh Ninh không cần cha nữa, không cần!" Vốn nghiêm túc chờ đợi đáp án, Ninh Ninh nhìn Tả Tình Duyệt rơi lệ, vội vàng kêu lên, nó tình nguyện không cần cha, cũng không muốn nhìn thấy mẹ khóc!
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ gương mặt, quả nhiên có nước mắt, vội vàng lấy khăn giấy lau khô, âm thầm tự trách, cô tại sao có thể ở trước mặt con luống cuống như thế?
"Mẹ. . . . ." Ninh Ninh từ trên đùi Kiều Nam đi xuống, tới bên người Tả Tình Duyệt, ôm cánh tay của cô, "Ninh Ninh chỉ cần mẹ thôi. . . . . Ninh Ninh sẽ ngoan ngoãn nghe lời của mẹ!"
Trong lòng vui buồn lẫn lộn, nhất thời cô không biết nên thấy vui vì con gái hiểu chuyện cùng săn sóc, hay nên thương tiếc, bốn năm nay bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, bờ vai của cô dù có đủ lực chống đỡ hai đứa bé, nhưng là. . . . .
Giờ phút này, cô lại không thể không vì hai đứa con suy nghĩ một chút.
Hay là có thể dẫn theo Ninh Ninh từ xa xa nhìn một chút!
Về phần Cảnh Hạo, cô cũng nên cùng con nói chuyện một chút.
Đêm khuya.
Tả Tình Duyệt tắm cho Ninh Ninh xong, dỗ cô ngủ, phát hiện Cảnh Hạo vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn nơi nào đó, giống như đang suy tư cái gì.
Tả Tình Duyệt đi tới bên cạnh con, ôm con ngồi trên đùi, Cảnh Hạo bình thường rất bài xích cô cưng chiều nó, nhưng hôm nay, lại ngoan ngoãn dựa vào trong ngực cô.
"Mẹ, mẹ có chuyện muốn hỏi con có đúng không?" Cảnh Hạo trời sinh tương đối nhạy cảm, từ lúc chú Kiều cùng mẹ và Ninh Ninh trở về, nó cũng đã mơ hồ nhận thấy mẹ có tâm sự, nhìn sắc mặt của chú Kiều, nó mơ hồ suy đoán một chút.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, mình biểu hiện quá rõ ràng sao? Hay đứa con này quá để ý mình?
"Con nhìn thấy cha rồi hả? Cha con. . . . ." Tả Tình Duyệt muốn hỏi, anh có khỏe không? Tuy nhiên không cách nào hỏi ra được.
Ngược lại Cảnh Hạo giống như biết cô muốn hỏi điều gì, chậm rãi mở miệng,"Mẹ, cha . . . . Rất tốt."
Cảnh Hạo ánh mắt chớp chớp, nó còn chưa muốn cho mẹ thấy bộ dáng cha bây giờ, ngay cả nó cũng cảm thấy rất đáng thương, huống chi là mẹ!
"Vậy sao? Vậy. . . . . Cha. . . . . có thích con không?" Tả Tình Duyệt khẩn trương, Cố Thịnh lần đầu tiên thấy Cảnh Hạo sẽ có phản ứng gì? Hay là. . . . . Anh căn bản đã quên cô? Cũng không để ý đứa bé này?
"Thích."
"Vậy. . . . . Con thích cha sao?" Tả Tình Duyệt không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, mâu thuẫn sao? Xác thực mâu thuẫn! Ít nhất trong lòng của cô có chờ đợi, lại có thở phào.
"Con thích mẹ hơn!" bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hạo ôm chặt cổ của Tả Tình Duyệt, hôn một cái trên mặt cô, một chút ấm áp tràn ra trong lòng.
Nhìn cậu nhóc phiên bản của Cố Thịnh, đây là con trai của cô nha!
"Mẹ cũng yêu con!" Đem Cảnh Hạo ôm càng chặt hơn, Tả Tình Duyệt cảm thấy kiêu ngạo, ngày xưa mình kiên trì thật là đáng giá!
Cảnh Hạo tựa vào trước ngực của cô, ngước đầu, xem xét kỹ lưỡng thần sắc của cô,"Mẹ còn yêu cha không?"
Quả nhiên, cậu vừa dứt, nụ cười trên mặt Tả Tình Duyệt cứng đờ, không biết vì sao, Tả Tình Duyệt lúc này ở trước mặt Cảnh Hạo, không thể nói nổi chữ ‘ không ’, cô cảm thấy Cảnh Hạo giống như nhìn thấu nội tâm của cô .
Nói không thương, đó rõ ràng là gạt người!
"Cảnh Hạo, có lúc chỉ yêu thôi không đủ, cho dù mẹ yêu cha, cũng đã không thể trở về được lúc ban đầu rồi !" Tả Tình Duyệt càng khổ sở, cô cùng Cố Thịnh ngay từ ban đâu cũng đâu là gì?
Nói dối, lừa gạt, là Cố Thịnh cố ý bày ra, mang theo ý nghĩ trả thù, bọn họ bắt đầu vốn không tốt đẹp, mà những gì tốt đẹp lưu lại trong đầu cô, đều là Cố Thịnh lừa gạt cô, còn có chính cô cũng tự lừa gạt mình.
"Vậy nếu cha còn yêu mẹ, mẹ sẽ gả cho cha lần nữa chứ?" Cảnh Hạo nhận thấy được trong mắt mẹ có một ít đau thương, lên tiếng kéo tinh thần cô lại, cha đối với mẹ, yêu rất sâu đậm. Nếu không, khi nghe tin mẹ bị tai nạn, đã không đem bản thân vây trong ảo tưởng của chính mình!
Cố Thịnh còn yêu cô?
Làm sao có thể!
Anh chưa bao giờ yêu cô, như thế nào tồn tại cái chữ ‘ còn ’ này?
"Cảnh Hạo, mẹ thực xin lỗi con, để cho con nhiều năm không có cha như vậy, mẹ sẽ cố gắng bồi thường cho con cùng Ninh Ninh, nhưng hiện tại. . . . . Chúng ta đi ngủ thôi!" Tả Tình Duyệt không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề này, nếu Cảnh Hạo đã gặp mặt Cố Thịnh, cô bây giờ có lẽ chỉ có thể đợi.
Chờ hành động của Cố Thịnh, nếu anh đối với hai đứa nhỏ chẳng thèm ngó tới, cô sẽ yêu thương chúng nhiều hơn để đền bù cho chúng!
Còn nếu . . . . Cố Thịnh muốn cướp về hai đứa nhỏ này, như vậy. . . . . Hít thật sâu một cái, hai đứa bé là sinh mạng của cô, cô sẽ không buông tay đâu!
Cảnh Hạo nhìn ý đồ trốn tránh của Tả Tình Duyệt, trong lòng không khỏi thở dài, nó biết, chuyện này ép không được, huống chi cha bây giờ đã bắt đầu phối hợp trị liệu!
Cả nhà bọn họ sẽ rất nhanh ở chung một chỗ, mẹ cũng sẽ không giống như trước, một mình thương tâm len lén rơi lệ. . .
/248
|