Về đến nhà, Tả Tình Duyệt lòng tràn đầy lo lắng, mấy lần thử dò xét hai đứa bé, hỏi nếu như cha muốn bọn chúng ở với cha, bọn chúng sẽ chọn mẹ hay cha. Ninh Ninh đương nhiên là dùng giọng nói ngọt ngào nói cho cô biết, vĩnh viễn muốn ở cùng mẹ. Cảnh Hạo lại trầm xuống, nắm chặt tay cô, nhưng trong nội tâm lại bởi vì Tả Tình Duyệt lo lắng lung tung mà buồn cười.
Mẹ không biết cha là muốn mẹ, chứ không phải là hai anh em nó?
Nhớ lại lúc đầu gặp cha, nhưng ông ấy chỉ luôn miệng gọi tên mẹ!
Nếu mẹ biết cha năm năm nay nhớ mẹ như thế nào, cũng tự hành hạ mình như thế nào, mẹ sẽ nghĩ gì?
Nghĩ đến bộ dáng mẹ rơi lệ đầy mặt, trong lòng một hồi thương tiếc, nó vẫn cảm thấy mình quyết định đúng!
Nó sẽ không để cho mẹ thương tâm!
Nghĩ đến bộ dáng nhếch nhác của cha hôm nay, nó biết mặc dù cha không xác định mẹ rốt cuộc có còn yêu cha hay không, nhưng nó biết, cha chắc chắn sẽ không buông tha mẹ, bởi vì trên người bọn họ cùng chảy chung một dòng máu mà!
Mà về phần cha rốt cuộc làm thế nào để đem mẹ quay về, nó cũng muốn chờ xem kịch vui!
Kể từ hôm gặp Tả Tình Duyệt, Cố Thịnh trở lại biệt thự, mỗi ngày tăng cường tập luyện, nhưng vẫn như cũ nhớ thương Duyệt Duyệt, hay nhờ tài xế chở mình len lén đi theo sau lưng Duyệt Duyệt. Nhìn cô mang theo hai đứa bé đi trung tâm thương mại, một nhà ba người bộ dáng thân mật làm cho anh thật hâm mộ. Có lần, anh thấy Kiều Nam ôm Ninh Ninh đứng ở bên người Duyệt Duyệt, lúc này, trong lòng anh tràn đầy ghen tỵ, hận không thể tiến lên đem Ninh Ninh từ trong tay Kiều Nam đoạt lấy, cái vị trí kia là của anh đấy!
Nhưng anh biết, nếu làm vậy Duyệt Duyệt sẽ ghét mình!
Anh nhờ người tra xét cuộc sống của Duyệt Duyệt ở Viên năm năm qua, Kiều Nam vẫn luôn chắn giữ ở bên cạnh cô, về phần mục đích của Kiều Nam, anh rất rõ ràng, Kiều Nam yêu Duyệt Duyệt, so với anh có lẽ cũng không ít, anh cũng cảm kích người đàn ông này, đã chăm sóc cho vợ và con anh!
Chỉ là, cảm kích là cảm kích, về phần Duyệt Duyệt cùng hai đứa bé, anh là quả quyết sẽ không nhường cho Kiều Nam!
Biệt thự Cố Gia.
Cố Thịnh không nghĩ tới hôm nay sẽ nghênh đón một người khách, anh nhìn người đàn ông trước mắt, trong mắt đầy bén nhọn.
Đôi mắt xanh của Kiều Nam lóe sáng, hài hước nhíu mày, đối mặt với địch ý của Cố Thịnh, anh chỉ cười một tiếng.
"Mấy năm không thấy, thật không tưởng tượng được anh sống như vậy đấy!" Kiều Nam mở miệng trước, phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
Địch ý? Anh ngược lại cho là mình nên căm thù Cố Thịnh mới đúng, bốn năm bảo vệ ở bên người Duyệt Duyệt, nhưng trong lòng Duyệt Duyệt vẫn bị người đàn ông này chiếm cứ lấy, làm cho anh thấy mình thật thất bại, nhìn Cố Thịnh từ trên xuống dưới, Cố Thịnh bây giờ so với năm năm trước khác xa một trời một vực.
"Anh tới làm gì?" Cố Thịnh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, mặc dù cảm tạ Kiều Nam chăm sóc Duyệt Duyệt, nhưng vẫn không quên anh ta là tình địch của mình.
Kiều Nam cố ý không nói mình tới đón Cảnh Hạo về nhà, thoáng ác ý, cười khẽ, "Tôi tới muốn xem một chút, Cố Thịnh ngày xưa, hôm nay lại thảm như vậy, thuận tiện nói cho anh biết, bốn năm nay là tôi ở bên cạnh Duyệt Duyệt!"
Dứt lời, quả nhiên nhìn thấy Cố Thịnh càng thêm âm trầm, Kiều Nam cũng không có hạ thủ lưu tình, tiếp tục nói, "Tôi đang suy nghĩ, Duyệt Duyệt nhìn thấy anh như vầy, trong lòng nhất định sẽ hết sức ghét bỏ, Cố Thịnh, anh cảm thấy thế nào?"
Mẹ không biết cha là muốn mẹ, chứ không phải là hai anh em nó?
Nhớ lại lúc đầu gặp cha, nhưng ông ấy chỉ luôn miệng gọi tên mẹ!
Nếu mẹ biết cha năm năm nay nhớ mẹ như thế nào, cũng tự hành hạ mình như thế nào, mẹ sẽ nghĩ gì?
Nghĩ đến bộ dáng mẹ rơi lệ đầy mặt, trong lòng một hồi thương tiếc, nó vẫn cảm thấy mình quyết định đúng!
Nó sẽ không để cho mẹ thương tâm!
Nghĩ đến bộ dáng nhếch nhác của cha hôm nay, nó biết mặc dù cha không xác định mẹ rốt cuộc có còn yêu cha hay không, nhưng nó biết, cha chắc chắn sẽ không buông tha mẹ, bởi vì trên người bọn họ cùng chảy chung một dòng máu mà!
Mà về phần cha rốt cuộc làm thế nào để đem mẹ quay về, nó cũng muốn chờ xem kịch vui!
Kể từ hôm gặp Tả Tình Duyệt, Cố Thịnh trở lại biệt thự, mỗi ngày tăng cường tập luyện, nhưng vẫn như cũ nhớ thương Duyệt Duyệt, hay nhờ tài xế chở mình len lén đi theo sau lưng Duyệt Duyệt. Nhìn cô mang theo hai đứa bé đi trung tâm thương mại, một nhà ba người bộ dáng thân mật làm cho anh thật hâm mộ. Có lần, anh thấy Kiều Nam ôm Ninh Ninh đứng ở bên người Duyệt Duyệt, lúc này, trong lòng anh tràn đầy ghen tỵ, hận không thể tiến lên đem Ninh Ninh từ trong tay Kiều Nam đoạt lấy, cái vị trí kia là của anh đấy!
Nhưng anh biết, nếu làm vậy Duyệt Duyệt sẽ ghét mình!
Anh nhờ người tra xét cuộc sống của Duyệt Duyệt ở Viên năm năm qua, Kiều Nam vẫn luôn chắn giữ ở bên cạnh cô, về phần mục đích của Kiều Nam, anh rất rõ ràng, Kiều Nam yêu Duyệt Duyệt, so với anh có lẽ cũng không ít, anh cũng cảm kích người đàn ông này, đã chăm sóc cho vợ và con anh!
Chỉ là, cảm kích là cảm kích, về phần Duyệt Duyệt cùng hai đứa bé, anh là quả quyết sẽ không nhường cho Kiều Nam!
Biệt thự Cố Gia.
Cố Thịnh không nghĩ tới hôm nay sẽ nghênh đón một người khách, anh nhìn người đàn ông trước mắt, trong mắt đầy bén nhọn.
Đôi mắt xanh của Kiều Nam lóe sáng, hài hước nhíu mày, đối mặt với địch ý của Cố Thịnh, anh chỉ cười một tiếng.
"Mấy năm không thấy, thật không tưởng tượng được anh sống như vậy đấy!" Kiều Nam mở miệng trước, phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
Địch ý? Anh ngược lại cho là mình nên căm thù Cố Thịnh mới đúng, bốn năm bảo vệ ở bên người Duyệt Duyệt, nhưng trong lòng Duyệt Duyệt vẫn bị người đàn ông này chiếm cứ lấy, làm cho anh thấy mình thật thất bại, nhìn Cố Thịnh từ trên xuống dưới, Cố Thịnh bây giờ so với năm năm trước khác xa một trời một vực.
"Anh tới làm gì?" Cố Thịnh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, mặc dù cảm tạ Kiều Nam chăm sóc Duyệt Duyệt, nhưng vẫn không quên anh ta là tình địch của mình.
Kiều Nam cố ý không nói mình tới đón Cảnh Hạo về nhà, thoáng ác ý, cười khẽ, "Tôi tới muốn xem một chút, Cố Thịnh ngày xưa, hôm nay lại thảm như vậy, thuận tiện nói cho anh biết, bốn năm nay là tôi ở bên cạnh Duyệt Duyệt!"
Dứt lời, quả nhiên nhìn thấy Cố Thịnh càng thêm âm trầm, Kiều Nam cũng không có hạ thủ lưu tình, tiếp tục nói, "Tôi đang suy nghĩ, Duyệt Duyệt nhìn thấy anh như vầy, trong lòng nhất định sẽ hết sức ghét bỏ, Cố Thịnh, anh cảm thấy thế nào?"
/248
|