Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương 97: Vui mừng ngoài ý muốn

/248


"Là anh à!" Tả Tình Duyệt thấy rõ người đi tới, trên mặt lộ lên vẻ tươi cười, nhưng nụ cười kia ở trong mắt của Cận Hạo Nhiên, lại có vẻ cực kỳ khó chịu.

Con ngươi ôn hòa lóe sáng, Cận Hạo Nhiên ngồi xuống ở bên cạnh cô, một màn vừa rồi anh đúng lúc cũng nhìn thấy, liền đi theo Tả Tình Duyệt tới nơi này. Nhìn cô bồi hồi ở trong màn đêm một mình, trong lòng không khỏi trồi lên thương tiếc.

Mặc dù anh không biết Kiều Nam có quan hệ với Tả Tình Duyệt thế nào, nhưng từ trạng huống vừa rồi mà xem, quan hệ giữa bọn họ tựa hồ không đơn giản. Tính tình Duyệt Duyệt ôn hòa như vậy, cư nhiên nổi giận giơ tay đánh Kiều Nam một bạt tai, điều này làm cho anh không thể tưởng tượng nổi.

Càng thêm khiến anh suy nghĩ không ra chính là thái độ của Kiều Nam, người anh họ rất ít liên lạc này. Lần này Cận Hạo Nhiên trở về nước cũng đã nghe về tác phong của anh ấy, một thủ lĩnh xã hội đen bị Tả Tình Duyệt bạt tai xong, cư nhiên không có nổi giận, chuyện này là thế nào?

"Duyệt Duyệt. . . ." ánh mắt Cận Hạo Nhiên dừng lại trên mặt Tả Tình Duyệt, chỉ cần ở nơi có cô, ánh mắt của anh tựa hồ liền không cách nào nhìn thấy được điều gì khác, mặt tràn đầy bóng hình xinh đẹp của cô.

"Hả?" Tả Tình Duyệt nhìn tròng mắt của anh, lại bị chuyên chú trong mắt của anh hù doạ, theo bản năng mở to mắt, tránh tầm mắt của anh

Tả Tình Duyệt ngớ ngẩn, muốn nói điều gì, rồi lại không biết nói từ đâu, trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ.

"Gió lớn rồi, cẩn thận bị cảm!" Cận Hạo Nhiên cởi áo khoác tây trang của mình ra, tỉ mỉ khoác lên trên vai Tả Tình Duyệt, trong lòng thoáng qua tự giễu, lúc nào thì anh lại không biết nói chuyện thế này rồi?

"Cám ơn!" trong lòng Tả Tình Duyệt thoáng qua một dòng nước ấm, đối với Cận Hạo Nhiên, cô luôn có một loại cảm giác thân thiết, loại cảm giác thân thiết này tựa hồ càng ngày càng mãnh liệt.

Cận Hạo Nhiên cười cười, điều anh muốn chưa bao giờ là lời cám ơn của cô, mà chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.

"Chúng ta cùng đi được không?" Cận Hạo Nhiên đề nghị, chỉ cần ở chung với cô, anh không ngại làm bất cứ chuyện gì, chỉ là cảm thấy thân thể Tả Tình Duyệt căng thẳng, anh hi vọng cô có thể buông lỏng.

Tả Tình Duyệt không có phản đối, hai người đứng dậy, sóng vai rời khỏi công viên, suy nghĩ của Tả Tình Duyệt thủy chung không cách nào từ chuyện vừa rồi phục hồi lại. Cô làm sao cũng không thể ngờ, vốn tính toán có một ngày tốt đẹp với Cố Thịnh lại sẽ kết thúc như vậy.

Bây giờ Cố Thịnh đang ở nơi nào?

Nên về nhà thôi! Tả Tình Duyệt không khỏi cau mày, cô muốn gặp anh, lại sợ về nhà, sợ trở lại cái nhà tù đã nhốt trái tim cô.

"Hạo Nhiên, nếu như người anh yêu hận anh, anh sẽ làm sao?" Tả Tình Duyệt đột nhiên mở miệng, đánh vỡ trầm mặc quỷ dị giữa hai người.

Cận Hạo Nhiên khẽ cau mày, không chút do dự trả lời, con ngươi nhìn Tả Tình Duyệt tràn đầy thâm tình, "Anh sẽ tiếp tục yêu cô ấy!"

Lúc bên bờ biển, anh đã mơ hồ nhận ra oán hận của Tả Tình Duyệt đối với anh, cô ấy ghét tấm hình lúc nhỏ như vậy, chính là chứng minh tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất anh suy tư hồi lâu, vẫn quyết định không tỏ rõ thân phận mình ở trước mặt cô.

Có lẽ, anh có thể dùng thân phận bây giờ để tới gần cô, cho cô quan tâm, làm bạn và là sứ giả bảo vệ cô!

"Tiếp tục yêu anh ấy?" Tả Tình Duyệt nỉ non ở trong lòng, cô còn muốn hỏi, nếu như không chịu nổi hận ý của anh ấy, cô lại nên làm gì? Nhưng, đảo mắt thấy mặt của Cận Hạo Nhiên, Tả Tình Duyệt không cách nào hỏi ra lời.

"Cô gái biết đàn dương cầm phải vui vẻ đó!" Cận Hạo Nhiên đột nhiên dừng lại ở trước mặt cô, trên mặt nở ra nụ cười, con ngươi vụt sáng mang theo hương vị ánh mặt trời, làm cho người ta như hưởng gió xuân. Anh nhớ Duyệt Duyệt khi còn bé là một cô gái hoạt bát sáng sủa, ngay cả bài hát đánh đàn cũng tràn đầy sung sướng, anh thích Duyệt Duyệt như vậy, lại đau lòng Duyệt Duyệt bây giờ.

Tả Tình Duyệt dừng lại, việc cô không vui sướng rõ ràng như vậy sao? Phải vui vẻ sao? Phải như thế nào mới có thể vui vẻ?

Cô còn chưa kịp phản ứng, tay liền bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, thanh âm dịu dàng như nước của Cận Hạo Nhiên truyền đến, "Đi, anh dẫn em đến một nơi!"

Tả Tình Duyệt cũng không có cự tuyệt, cô biết người đàn ông này sẽ không làm thương tổn cô!

Cận Hạo Nhiên lái xe chở Tả Tình Duyệt dừng lại trước một cửa hàng sinh vật biển, Tả Tình Duyệt nhìn đèn đổi màu lập trên chiêu bài ở trong màn đêm, nghi ngờ nhìn về phía mặt thần bí của Cận Hạo Nhiên.

"Anh dẫn em tới nơi này làm gì?"

Cận Hạo Nhiên lại không có trả lời cô, thẳng xuống xe, đi tới bên chỗ Tả Tình Duyệt, lịch sự mở cửa cho cô, "Dẫn em đi gặp một người bạn!"

"Bạn?" Đã trễ thế này, ở chỗ này gặp bạn?

Cận Hạo Nhiên khẳng định gật đầu một cái, lôi kéo Tả Tình Duyệt vào cửa hàng sinh vật biển.

"Cửa hàng sinh vật biển này là cửa hàng sinh vật duy nhất mở cửa 24h, nơi này có rất nhiều đồ anh thích!" Đi tới cửa, Cận Hạo Nhiên chỉ gật đầu với bảo vệ một cái, liền đi thẳng vào, bộ dạng rất quen thuộc.

Đi vào trong tiệm, Tả Tình Duyệt sợ ngây người, cô tựa hồ bị nước biển và cá lội bao quanh, nếu không phải Cận Hạo Nhiên lôi kéo cô đi về phía trước, cô sẽ quên chuyển bước.

"Nơi này. . . . . ."

"Thế nào? Có phải rất thích hay không?" Cận Hạo Nhiên cưng chiều nhìn Tả Tình Duyệt, trong đầu hiện ra hình ảnh cô gái nhỏ bơi trong nước như cá, nụ cười trên mặt càng đậm.

"Thích, rất thích!" Tả Tình Duyệt cách thủy tinh, đến gần những loại cá kia, cô rất lâu không có ở gần những đồng bạn này, nhớ lại ba năm nay bị ba mẹ đón về nhà, bọn họ hạn chế cô gần như tất cả những thứ liên quan đến biển, nói cô phải có dáng vẻ đại gia khuê tú, không thể làm họ mất mặt.

Cũng không ai biết cô hoài niệm cuộc sống đã qua cỡ nào!

Cô thật không ngờ, người đàn ông này sẽ cho cô một kinh hỉ như vậy, anh giống như rất hiểu rõ cô, không chỉ biết đàn bản nhạc cô thích nhất, ngay cả cô thích những thứ này anh cũng biết!

Cận Hạo Nhiên nhìn cô đã hết u buồn và lo lắng vừa rồi, còn thêm mấy phần vui vẻ khi còn bé, trong lòng của anh ấm áp lên. Nếu cô có thể vĩnh viễn vui vẻ như vậy thì tốt!

Giờ phút này, cô giống như tinh linh trong nước, xinh đẹp làm cho người ta chói mắt!

"Duyệt Duyệt. . . ." Cận Hạo Nhiên không kìm hãm được kêu thành tiếng, nghĩ đến thời gian hai người vui vẻ, vô tư khi còn bé làm kích động tim anh, khiến anh rất muốn nói cho cô biết, anh chính là bé trai khi còn bé đã được cô cứu từ biển lên, đánh đàn cùng với cô, cam kết muốn cả đời ở bên cạnh cô.

Nhưng, lý trí trong nháy mắt trở lại, anh không thể làm như vậy!

Anh không xác định trong lòng cô rốt cuộc nghĩ như thế nào, cũng không xác định sau khi anh rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô oán hận anh, càng thêm không biết khi cô biết được mình là ‘ Vỏ sò nhỏ ’ rồi sẽ có phản ứng như thế nào, ngộ nhỡ từ đó cô không để ý tới anh, vậy anh nên làm gì?

Anh không thể chịu đựng kết cục này, cũng không cách nào mạo hiểm như vậy!

"Thế nào?" Tả Tình Duyệt nhìn về phía Cận Hạo Nhiên, chờ đợi lời kế tiếp của anh ta.

"Không có gì, đi, bây giờ chúng ta phải đi gặp người bạn anh nói!" Cận Hạo Nhiên nhanh chóng sửa sang lại tâm tình mình, khôi phục nụ cười vừa rồi, lôi kéo tay Tả Tình Duyệt tiếp tục đi vào trong. . . .


/248

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status