Tả Tình Duyệt nhìn ánh mắt chớp động của Cố Thịnh, giống như van xin cô cho anh cơ hội gần gũi Ninh Ninh, trong khoảng thời gian ngắn đó, cô không thể nào cự tuyệt!
Đã biết bao lần, cô hình dung ra hình ảnh Cố Thịnh yêu cô, yêu thương con của anh đến cỡ nào, nhưng kể từ sau khi kết hôn, tất cả những mơ mộng ấy đều tan thành bong bóng, thậm chí, anh không tiếc bất cứ giá nào muốn lấy đứa bé trong bụng của cô ra!
Nghĩ đến đoạn quá khứ kia, lòng Tả Tình Duyệt đột nhiên đau xót, theo bản năng, mở to mắt, ngụy trang chính mình.
"Mẹ, có được hay không?". Đây là thói quen của Ninh Ninh, anh trai nói với nó, muốn làm gì cũng phải được sự đồng ý của mẹ, nếu không, mẹ sẽ thương tâm, nó không muốn mẹ thương tâm, nhưng nó rất muốn ba tắm cho nó!
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, "Được rồi, hai người vào đi".
Tả Tình Duyệt nhìn về phía phòng tắm, ngay sau đó, yên lặng đi về phía phòng của Ninh Ninh, "Em đi tìm quần áo cho Ninh Ninh!"
Từ đầu đến cuối, cô không hề nhìn Cố Thịnh một cái.
Cố Thịnh cảm thấy kì lạ, cô ấy không thích mình tắm cho Ninh Ninh sao? Nếu như cô nói không thích, anh có thể không làm, nhưng...
"Cha, nhanh lên một chút!". Ninh Ninh hưng phấn thúc giục, khiến Cố Thịnh không biết làm thế nào cho phải, anh không muốn Duyệt Duyệt mất hứng, lại không muốn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái thất vọng, không khỏi thở dài, đây chẳng phải đều do anh tự tìm sao?
Cuối cùng, anh ôm Ninh Ninh vào phòng tắm, không lâu sau, trong phòng tắm liền truyền ra tiếng cười vui vẻ, Tả Tình Duyệt nghe thấy, lòng có chút phiền muộn, xem ra, Ninh Ninh rất ưa thích người cha này!
Nghĩ đến yêu cầu ly hôn mình đã đưa ra, lông mày Tả Tình Duyệt nhíu chặt, anh đáp ứng không? Nếu đáp ứng thì anh có đưa ra điều kiện gì không?
Cảnh Hạo ngồi trên ghế sofa, trầm mặc nhìn bọn họ, gương mặt rối rắm, giống như đang suy tư một vấn đề gì đó rất khó khăn.
Khi Tả Tình Duyệt lấy đồ đi tới cửa phòng tắm thì thấy hai người đang chơi đùa với nhau. Ninh Ninh cười rất vui vẻ, mà Cố Thịnh cũng thu sự lạnh lùng trong ngày thường lại, giờ phút này, anh hoàn toàn là một người cha hiền lành, thậm chí, quần áo của anh bị Ninh Ninh làm ướt, anh cũng không để ý chút nào.
Cô chưa bao giờ biết Cố Thịnh cũng có mặt như vậy, không biết vì sao, tâm có chút xúc động.
Ninh Ninh phát hiện Tả Tình Duyệt nhìn lén, "Mẹ, mẹ mau tới đây!".
Thanh âm của Ninh Ninh khiến Tả Tình Duyệt tỉnh mộng, nhìn lên, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Cố Thịnh, ánh mắt cô không tự nhiên, "Em mang quần áo đến cho Ninh Ninh, đừng nghịch nước lâu quá, coi chừng cảm".
Vừa nói vừa cầm quần áo để ở một bên, sau đó, như trốn chạy cái gì, nhanh chóng rời đi.
Vẻ mặt Ninh Ninh mất mát, quệt miệng, mẹ bị gì vậy? Hay mẹ đang giận mình?
Sự trốn tránh của cô khiến lòng Cố Thịnh đau nhói, thấy Ninh Ninh đang ở trong nước, anh ôm nó ra khỏi bồn tắm, "Hôm nay chúng ta không chơi nữa, lần sau chơi tiếp, được không?".
Mặc dù Ninh Ninh không muốn, nhưng chợt nghĩ đến chuyện dường như mẹ tức giận, vẫn nghe lời gật đầu.
Việc mặc quần áo cho đứa con gái nhỏ này không làm khó Cố Thịnh được, khi còn bé, anh thường xuyên mặc quần áo cho Cố Tâm Ngữ, thế nhưng lúc này, anh lại mang một loại tâm tình khác. Trước mặt là con gái anh khiến lòng anh ấm áp, chóp mũi hiện lên một chút chua xót, thấy Ninh Ninh đã mặc quần áo tử tế, anh không kìm hãm được, kéo Ninh Ninh lại.
"Cám ơn". Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non khiến lông mày nho nhỏ của Ninh Ninh cau lại, ánh mắt sáng ngời chuyển động, cha nói cám ơn, cám ơn cái gì?
"Daddy, cha cám ơn cái gì?" Ninh Ninh chớp đôi mắt to tò mò, mặc cho thân hình cao lớn của cha ôm mình vào trong ngực, cô nhóc hiện tại cảm thấy thân hình nhỏ bé của bản thân nằm trong lồng ngực vững chãi của cha lại càng thêm bé nhỏ!
"Cám ơn con đã tới thế giới này, cám ơn mẹ các con đã sinh ra các con cho cha." Tâm tình kích động của Cố Thịnh không thể dùng ngôn ngữ có thể biểu đạt được. Anh của năm năm trước, thế nào cũng không tưởng tượng được bản thân sẽ có một đứa con gái đáng yêu thế này, còn có một con trai rất ông cụ non nữa, trong đầu anh hiện ra khuôn mặt của Cảnh Hạo, trong lòng tự hào vô hạn, đứa nhỏ kia nghiễm nhiên chính là bản sao của anh, đến ngay cả tính cách đáng ghét kia cũng giống nhau như đúc!
"Hừ!" Thời điểm Cố Thịnh đang xúc động, sau lưng truyền đến một tiếng hừ lạnh có chút xem thường, không cần quay đầu, anh cũng biết thanh âm hừ lạnh này xuất ra từ miệng của ai.
Cảnh Hạo đem tất cả hành động của Cố Thịnh lưu hết vào trong mắt, những lời anh vừa nói một chút cũng không rơi lọt vào trong tai cậu nhóc, giờ phút này mới biết cám ơn sao? Cậu nhóc cũng biết là năm năm trước, cha muốn bức anh em bọn chúng vào chỗ chết!
"Đàn ông quả nhiên là hay thay đổi." Cảnh Hạo có chút khinh thường nói, trước mắt chính là một ví dụ vô cùng tốt!
Cố Thịnh thân thể đột nhiên sững lại, thông minh như anh, đương nhiên biết trong lời Cảnh Hạo nói là có ám chỉ, nghĩ đến những hành động tác quái của bản thân mình năm năm trước, ngay chính anh cũng hối hận không kịp, huống chi là Cảnh Hạo?
Anh có lý do nói như vậy với bản thân, nhưng anh không có chút cơ hội nào phản bác lại, dù cho anh chính là cha của cậu nhóc!
"Cha, anh hai đang nói cha sao?" Ninh Ninh nhìn thấy Cảnh Hạo bước tới, càng thêm vui vẻ, giờ phút này cô nhóc muốn cùng anh trai mình chia xẻ niềm vui. Từ trong vòng tay ôm ấp của Cố Thịnh thoát ra, chạy tới hướng Cảnh Hạo đang đứng ở cửa nhà tắm. Cố Thịnh nhìn hành động của con gái yêu, cẩn trọng ở sau người cô nhóc bảo vệ, sợ con gái ngã trên mặt đất, bộ dáng chu đáo kia, so với hình ảnh ngày thường của Cố Thịnh khác nhau một trời một vực.
"Anh, để Daddy cũng giúp anh tắm nhé, được không anh?" Ninh Ninh lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ từ cha của mình, trong lòng có thể nói là cực kỳ cao hứng, nhưng lời đề nghị của cô nhóc lại đặc biệt khiến Cảnh Hạo xem nhẹ.
Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng, còn cố ý kéo dài giọng điệu, thản nhiên quét Cố Thịnh liếc một cái, ngẩng đầu xoay người bước đi, cậu nhóc lớn rồi, mới không giống như cô nhóc Ninh Ninh miệng còn hôi sữa kia! Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Cố Thịnh nhìn bóng lưng con trai, không khỏi mỉm cười, cúi đầu nhìn đến Ninh Ninh trong mắt có sự mất mát, lập tức một tay kéo lấy Ninh Ninh ôm vào lòng, "Không sao, anh con không đồng ý thì thôi, daddy đưa Ninh Ninh đi ngủ được không được nào?"
"Hay quá!" Ninh Ninh ôm cổ Cố Thịnh, tựa hồ đem sự cự tuyệt vừa rồi của Cảnh Hạo quăng lên chín tầng mây!
Cố Thịnh ôm Ninh Ninh đi đến phòng cô nhóc, lúc đi ngang qua phòng của Tả Tình Duyệt, trong lúc vô tình nhìn đến bóng lưng của cô, đột nhiên ngẩn ra, anh có thể thân mật tiếp cận con gái như thế, nhưng lại rõ ràng cảm giác được khoảng cách giữa bọn họ. Duyệt Duyệt đang cố gắng dựng lên một bức tường thật dày, cô gái anh yêu đang tận lực đẩy anh ra ngoài trái tim cô.
Trong phòng mình Tả Tình Duyệt hình như cảm nhận được tầm mắt anh chăm chú dừng ở trên người người mình, theo bản năng xoay người lại, vừa vặn bắt gặp ánh nhìn của anh, tức khắc trái tim như lỡ một nhịp, vừa rồi là chính mình nhìn lầm rồi sao? Sao mình có thể nhìn thấy tình cảm nồng nàn trong mắt anh!
Nhìn Tả Tình Duyệt xoay người lại, Cố Thịnh cũng không có dời tầm mắt đi chỗ khác, Ninh Ninh thấy cha mẹ hai người một người ngoài phòng, một người trong phòng, đứng ở hai bên nhìn nhau, không khỏi hơi hơi nhíu mày. Giây tiếp theo, trên mặt lập tức nở rộ ra một nụ cười như hoa, nói ra một câu khiến cả hai người lớn bọn họ đều thất kinh.
"Cha, mẹ, tối nay Ninh Ninh với cha mẹ cùng nhau ngủ, có được hay không?"
/125
|