Nhưng Cận Hạo Nhiên vẫn không quên việc thực tế nhất hiện nay.
"Bắt đầu từ hôm nay, cấm em không được đến công ty nữa." giọng nói của anh có chút đau lòng, người phụ nữ của anh từ một cô bé luôn cần sự yêu thương che chở của tập đoàn Cố Thị, giờ đã trở thành người phụ nữ lợi hại trên thương trường, nhưng trong mắt anh, anh vẫn mong cô dựa dẫm vào anh, anh không muốn sau này vợ mình quá vất vả.
Cận Hạo Nhiên nói câu này là có ý nhắm vào Cố Thịnh đang đứng ở ngoài cửa.
"Không được, em không đến công ty sao được? Rất nhiều công việc cần giải quyết..."
"Người cần giải quyết không phải là em!" anh ngắt lời cô, đau lòng cho người phụ nữ của anh, nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi hòn ngọc sáng trong kia "Tập đoàn Cố Thị có chủ nhân thật sự của nó, còn em...chỉ cần làm vợ anh thôi!"
Anh dường như hiểu được vị trí của Cố Thịnh trong lòng cô, có lúc anh cũng rất cảm thấy ghen tỵ.
"Anh hai..." Tiểu Ngữ nhíu mi.
"Anh ta hiện tại khỏe rồi, với lại chị dâu em cũng sẽ không thích có kẻ tối ngày đeo bám lấy cô ấy." Cận Hạo Nhiên có ý ám chỉ, lại giống như đang khích tướng, quả nhiên thấy Cố Thịnh lộ ra vẻ suy tư.
Cố Thịnh trong lòng thở dài, Tiểu Ngữ vì anh mà hy sinh quá nhiều, mà hiện tại...mặc dù là bản thân rất muốn ở bên cạnh Duyệt Duyệt nhiều hơn nữa, nhưng nghĩ đến em gái hiện nay, lúc Duyệt Duyệt mang thai, anh chưa từng chăm sóc cô chu đáo ngày nào, bây giờ em gái bé bỏng của anh mang thai, anh đương nhiên phải che chở chu đáo cho cô.
"Chuyên tâm chuẩn bị làm cô dâu của em đi, công ty giao cho anh xử lý." Anh nhìn thẳng em gái nói.
"Nhưng... anh năm năm nay chưa từng tham gia chuyện của công ty, em sợ..."
"Em đừng coi thường khả năng của anh trai em." Hạo Nhiên lại lần nữa ngắt lời cô, người phụ nữ này sao không quan tâm đến cảm giác của anh thế, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng anh cũng hiểu, dù cho vị trí của anh trong tim cô mãi mãi không bằng anh trai cô, anh cũng vui vẻ mà chấp nhận, chỉ có thể hy vọng trong cuộc sống sau này, anh có thể chiếm giữ vị trí nhiều hơn trong tim cô.
Anh, Cận Hạo Nhiên chưa từng nghĩ đến kẻ tình địch lớn nhất của mình lại chính là anh vợ.
"Cứ quyết định vậy đi, Hạo Nhiên cậu trong thời gian này ở bên cạnh Tiểu Ngữ, chăm sóc nó cẩn thận, đám cưới của hai đứa cứ giao cho anh chuẩn bị." Cố Thịnh quyết định, cuối cùng nhìn hai người họ một cái, không muốn quấy rầy hạnh phúc của đôi uyên ương này. Trong đầu anh xuất hiện bóng hình khác, giá mà lúc cô đưa ra đề nghị ly hôn đó đổi thành là kết hôn lại lần nữa thì tốt biết mấy.
Nhưng cho dù thế nào, ngay cả phải trả giá cả đời, anh cũng sẽ làm cô yêu anh, quay về bên anh, lần này anh sẽ dùng cả đời mình để yêu cô.
Nhìn bóng lưng anh trai dời đi, trong lòng Tiểu Ngữ tràn ngập sự ấm áp, anh trai quả nhiên rất yêu cô! Mà hiện tại lại có thêm người đàn ông khác cũng rất yêu cô, còn việc Hạo Nhiên nghĩ gì cô đương nhiên biết, trên thực tế, cô muốn đợi đến anh trai và chị dâu về với nhau, cô rút lui khỏi công ty cũng chưa muộn, chỉ là hiện tai hai người đàn ông cô yêu nhất đã quyết định thay cô, hay là cô có thể len lén đến công ty giúp anh trai.
Trong đầu đang tính toán, cô biết việc này không nên để người đàn ông đang ôm cô biết cô vào lòng biết được!
Cố Thịnh đến chung cư của Duyệt Duyệt thì ba mẹ con đã đi vắng, xem ra vì việc vừa nãy mà làm lỡ rồi. Nhìn đồng hồ, khuôn mặt anh mỉm cười, lúc này chắc cô đang dẫn hai con đi công viên gần đây chơi, anh không muốn chậm trễ thêm nữa. Mặc dù biết có thể ba mẹ con đã ăn sáng rồi, Cố Thịnh vẫn cầm bữa sáng đầu bếp đã chuẩn bị ngon lành đi về phía công viên.
Đến công viên, anh quả nhiên nhìn thấy trên ghế đá có ba người ngồi song song với nhau, vẻ mặt anh lộ ra nét dịu dàng ấm áp, bước nhanh tới đó.
Ninh Ninh từ xa đã nhìn thấy bóng dáng cha, vui mừng nhảy xuống ghế, gấp rút muốn nhào vào lòng cha, thân ảnh nhỏ bé của cô nhóc chạy tới phía anh, Cố Thịnh nhìn thấy hành động của con gái, liền bước nhanh hơn nữa, đem con gái yêu ôm chặt trong lòng.
"Daddy, con rất nhớ cha! Daddy hôm nay không ăn sáng cùng Ninh Ninh." Ninh Ninh dẩu môi, nhõng nhẽo rúc vào lồng ngực cha, cảm giác này cô nhóc rất thích, dạo gần đây cha luôn ăn sáng cùng cô nhóc, sáng nay cô nhóc đợi rất lâu, đều không nhìn thấy cha tới, trong lòng không tránh khỏi thất vọng.
"Xin lỗi con gái yêu, cha có chút chuyện, về sau cha sẽ không lỡ hẹn nữa, mỗi ngày đều cùng ăn sáng với con, chịu không?" Cố Thịnh kiên nhẫn dỗ dành con gái, trong lúc nói chuyện đã bế con gái đi đến chỗ ghế ngồi, nhìn Duyệt Duyệt với ánh mắt trìu mến dịu dàng.
"Dạ, Daddy, con nói ba nghe nhá, Mẹ cũng rất nhớ Daddy!" Ninh Ninh ranh mãnh nhìn mẹ, dứt lời liền phát hiện cả gương mặt mẹ đỏ bừng.
"Ninh Ninh con nói linh tinh gì thế?" Duyệt Duyệt ngượng ngùng, cô sáng hôm nay chỉ là thấy hàng ngày Cố Thịnh vẫn có mặt đúng giờ mà hôm nay lại đi trễ, cứ nghĩ là xảy ra chuyện gì rồi, vì vậy mới tỏ ra lo lắng, không ngờ con gái lại nói thế.
"Thật không? Daddy cũng rất nhớ mẹ con." Cố Thịnh ôm con gái chặt hơn, đứa con gái này thật hiểu lòng người, nhưng anh không vì Duyệt Duyệt ngượng ngùng đỏ mặt mà dời ánh mắt đi chỗ khác, khuôn mặt cô đỏ lựng rất hấp dẫn.
Cô thật sự rất nhớ anh ư?
Cứ cho là không nhớ, nhưng lòng anh cũng có chút hy vọng.
Cảnh Hạo ngồi bên cạnh nhìn Mẹ cúi mặt xấu hổ, lại nhìn thấy khuôn mặt cười tươi dịu dàng của Daddy, không khỏi đảo mắt một cái, một đứa trẻ con như nó lại hiểu được thế giới tình cảm của người lớn. Xem ra mẹ nó cả đời này sẽ không thoát được khỏi lòng bàn tay cha. Nhưng nó vẫn muốn nhìn thấy bộ dạng của cha vì mẹ mà chịu sự trừng phạt, nó thấy cực kỳ thú vị, hy vọng mẹ nó phải làm thỏa mãn ước vọng nho nhỏ này của nó mới được.
Cố Thịnh không biết sự tính toán trong lòng của cậu con trai, ôm Ninh Ninh ngồi bên cạnh Duyệt Duyệt, cảm thấy rất mãn nguyện vì được hưởng thụ cảm giác cả nhà bốn người quây quần cùng nhau.
"Daddy mang gì tới vậy?" Ninh Ninh nhìn thấy tay cha, trong mắt ánh lên sự tò mò.
"Ninh Ninh, bữa sáng con đã ăn rất no rồi, không thể ăn thêm nữa đâu!" Duyệt Duyệt đối với con gái rất chú ý vấn đề ăn uống, đương nhiên là để ý, dứt lời quả nhiên thấy mắt con gái cụp xuống, giống như bị chịu ủy khuất nhìn cha, muốn cầu xin cha nói đỡ.
Nhất thời anh không biết phải quyết định sao? Nói đỡ giúp con gái, không nghi ngờ là sẽ đắc tội với Duyệt Duyệt, nhìn vào đôi mắt của cô, trong lòng Cố Thịnh bất thình lình ngẩn ra, anh bất đắc dĩ phải lựa chọn.
"Ninh Ninh ăn no rồi, không thể ăn thêm nữa, không thì sẽ đau bụng." Cố Thịnh vẫn lựa chọn Duyệt Duyệt, không để mất cơ hội lấy lòng cô, vừa dứt lời nhìn thấy con gái càng bĩu môi, anh liền cưng chiều hôn lên cánh mũi nhỏ xinh của cô bé, " Ninh Ninh ngoan của cha, buổi trưa Daddy dẫn con đi ăn món ngon khác chịu không?"
Ninh Ninh tuy không thật sự hài lòng, lại cũng không thể không nghe lời mẹ, liền phát ra tiếng cười giòn tan " Vậy được, buổi trưa Ninh Ninh muốn ăn kem!"
Đó là món ăn con bé thích nhất, cô nhóc đời nào chịu bỏ qua cơ hội!
"Được, Daddy dẫn con đi ăn kem!" Cố Thịnh cưng chiều con gái nói.
Duyệt Duyệt thấy hai cha con nói chuyện, nét mặt cũng nhu hòa lại, Ninh Ninh nhìn thấy phía trước có vài cô bé chơi rất vui, nhất lời làm cô bé muốn chơi cùng, nhảy xuống đùi cha, " Daddy,con muốn qua đó chơi!"
"Đi chơi cùng với anh hai đi!" Cố Thịnh nuông chiều nhẹ nhàng vuốt đầu con gái, âm thầm sắp xếp việc cho Cảnh Hạo.
Cảnh Hạo cau mày, âm thầm đoán được cha có ý gì, nhìn khuôn mặt tràn ngập mong đợi của em gái, cũng không thể từ chối, dứt khoát rộng lượng gật đầu cho cha một cơ hội, không làm kỳ đà cản mũi nữa.
Hai người nhìn theo bóng dáng hai con, không ai nói lời nào, không khí trầm xuống.
Cố Thịnh cố ý tách hai đứa nhỏ đi chỗ khác, là muốn ở riêng với cô, cảm nhận được hơi thở của cô vương vấn bên cạnh, theo bản năng xích gần cô thêm nữa.
Cô lại không cảm thấy được hành động của anh, ánh mắt luôn dõi theo các con, dạo gần đây, hình như anh đã bước vào trái tim của hai đứa nhỏ, đặc biệt là con gái luôn ỷ lại dựa dẫm vào cha càng ngày càng nhiều, trong lòng cô không tránh khỏi ưu tư.
"Em..." Tả Tình Duyệt muốn nói lại thôi, chuyển ánh mắt qua bèn thấy anh đang nhìn cô, lại bị ánh mắt nóng bỏng chan chứa tình cảm của anh đốt cháy không biết nên nói gì.
"Sao thế Duyệt Duyệt?" Cố Thịnh lợi dụng thời cơ này sát gần cô hơn, ánh mắt chờ mong cô sẽ nói gì với anh.
Nhưng nghĩ tới lần trước cô đề nghị ly hôn, anh sững lại, hy vọng liền bị dập tắt, tránh né ánh mắt của cô, anh thật sự không biết cô nếu lại đưa ra lời đề nghị ly hôn, anh sẽ phải làm sao!
Duyệt Duyệt đã không giống như năm năm trước, còn anh đứng trước cô cũng không còn độc đoán bá đạo như xưa!
Nhưng việc anh muốn nắm giữ trái tim cô là không hề thay đổi!
"Em có thể sẽ dẫn các con quay về Viên!" chuyện này cô đã nghĩ rất lâu rồi, mối quan hệ của họ hiện tại là gì? Cô cũng cảm thấy mắc cười, anh ở bên cô, luôn khiến cô nảy sinh sự hy vọng, đồng thời cũng sợ hãi, sợ hãi niềm hy vọng đó cũng chỉ là bong bóng vỡ tan.
Giống như năm năm trước, nghĩ lại quãng thời gian bản thân luôn hy vọng chờ đợi tình yêu của anh, trong lòng không kìm được chua xót. Cô đã không còn vốn để đi đặt cược tình cảm của mình nữa rồi!
Lần này quay lại đây anh rất yêu thương hai con, cô đã thấy rất mãn nguyện rồi!
"Không được!" Cố Thịnh theo bản năng phản đối, kích động nắm lấy tay cô, bóp chặt, không cho cô có bất kì cơ hội nào thoát ra " Anh..."
Cố Thịnh nhìn cô, tuy cô không nói ly hôn nhưng quay về Viên có khác gì nhau, cô vẫn là rời xa anh!
Không, anh không cho phép có chuyện đó xảy ra, năm năm đã quá đủ rồi, anh mong muốn nửa đời sau sẽ được người anh yêu nhất bầu bạn bên cạnh!
Anh không muốn sống cuộc đời không có cô!
Nét mặt Duyệt Duyệt càng trầm hơn, "Cố Thịnh, tôi cảm ơn anh không ghét bỏ các con, nhưng chúng tôi có cuộc sống của chúng tôi, anh còn trẻ, đợi chúng ta làm xong thủ tục ly hôn, anh có thể tìm người anh yêu, nhưng tôi..."
Không đợi cô nói hết, khuôn mặt âm trầm tuấn mỹ ép xuống, tiếp theo đó đôi môi anh ép xuống môi cô, những lời muốn nói ra đã bị nuốt xuống. Cố Thịnh không hề do dự tách hàm răng của cô ra, nụ hôn dữ dội như cuồng phong bão táp quét đến, xâm nhập vào từng giác quan trong cô, nghĩ đến lời nói của cô, trong lòng Cố Thịnh càng thêm luống cuống, cái gì mà còn trẻ? Anh đã không còn trẻ nữa rồi!
Cái gì mà ly hôn? Cả cuộc đời này của anh sẽ giống như âm hồn bất tán đeo bám theo cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, mặc kệ cô chán ghét hay không, anh đều phải quấn lấy cô!
Người anh thích là cô, tại sao người phụ nữ này lại không hiểu!
Anh không muốn nghe thấy những lời đó từ miệng cô, vì vậy anh bất chấp hôn cô, để cô đắm chìm trong nụ hôn của anh, không có thời gian rảnh rồi và tâm tư để nghĩ chuyện rời xa anh!
Kỹ thuật hôn của Cố Thịnh rất siêu như năm năm trước, ở trước mặt anh cô không hề có sức lực phản kháng, từ từ xụi lơ trong lòng anh, bàn tay cô theo bản năng túm lấy phía trước ngực áo anh, đến khi có cảm giác hô hấp không thông, anh mới buông cô ra, đáy mắt vẫn tràn đầy cảm giác thỏa mãn không nỡ buông.
"Đừng rời xa anh! Đừng bỏ anh một mình ở lại!" Anh đối diện trực tiếp với ánh mắt cô, giây phút vừa rồi, anh dường như đã nhìn thấy một Duyệt Duyệt say đắm anh như năm năm trước, chính là ánh mắt này, ánh mắt chỉ chứa bóng hình anh!
Tả Tình Duyệt ngẩn người, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh vài tháng trước của Cố Thịnh, thân thể gầy gò ốm yếu làm cô vô cùng xót xa, lại không nỡ nói lời chia xa!
Nếu cô bỏ đi, anh sẽ biến thành bộ dạng đó sao?
Trên thực tế hiện tại cô đến bây giờ vẫn không tin, Cố Thịnh vì cái chết của cô mà không thiết sống, bỏ rơi bản thân mình, trong suy nghĩ của cô, anh luôn cao quý vô cùng, không để ai vào mắt!
"Hứa với anh...Duyệt Duyệt...hứa với anh, sẽ không rời xa anh." Bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, hai thân thể dính chặt vào nhau. Cố Thịnh nhìn kĩ khuôn mặt mà anh luôn yêu thương quyến luyến, giọng nói tràn ngập sự dịu dàng hiền lành giống như ngà ngà say, như muốn mê hoặc người con gái trước mắt.
Duyệt Duyệt trầm tư, sẽ không rời xa anh ư?
Trong lòng vẫn là chưa xác định!
Chính lúc cô trầm tư đó càng khiến Cố Thịnh hoang mang, đôi môi khêu gợi của anh hôn trên má cô, khóe mắt anh như có vô vàn tình ý muốn nói, giống như muốn nụ hôn đó mãi mãi đọng trên khuôn mặt cô, mãi mãi lưu lại dấu vết của riêng anh.
"Hứa với anh đi..." Cố Thịnh tiếp tục mê hoặc cô, nhẹ nhàng chầm chậm dịch chuyển môi hôn, nhìn cánh môi của cô, như cấp thiết muốn có được một câu hứa hẹn.
"Cố Thịnh, tôi..." Duyệt Duyệt nắm lấy tay anh, giống như muốn ngăn cản anh hôn xuống dưới, cô dường như đã cảm giác được cô đang từ từ buông lỏng trái tim.
Không! Cô không được như vậy! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đã từng bị tổn thương một lần, cô không thể bị thương lần nữa với cùng một người đàn ông. Sự dịu dàng dịu dàng của anh hiện tại khiến cô sợ, năm năm trước lúc anh tán tỉnh cô, cũng dịu dàng như vậy, cũng du dương như vậy, nhưng tất cả điều đó đều vỡ tan trong đêm tân hôn, mãi mãi biến thành cơn ác mộng trong cô.
Nghĩ đến đêm tân hôn, cả người cô lạnh rùng mình...
/125
|