Xích Tinh Hồng Linh do tôn kính mà quỳ bái Diệp Âm Trúc, Diệp Âm Trúc vội vã nâng nhẹ hai tay, Tử Trúc đấu khí nhàn nhạt nhẹ nhàng nâng thân thể Hồng Linh lên, "Hồng Linh, sau này gặp ta, không cần hành đại lễ như vậy. Ngày trước, lúc chúng ta mới gặp nhau, ta từng hứa với ngươi, chúng ta quan hệ là bằng hữu, mà không phải là chủ tớ. Trong việc kiến thiết Cầm Thành, ngươi đã lập công lao hãn mã, sau này có cần gì, cứ nói với ta, ta sẽ cố hết sức thỏa mãn ngươi."
Hồng Linh cảm kích nói: "Cầm Đế đại nhân, hiện tại ta trải qua sinh hoạt giống như thần tiên, ta cảm nhận, xưa nay, tổ tiên ta không một ai được trải qua những ngày mỹ diệu như vậy, mà toàn bộ điều này đều là ngài ban tặng cho ta. Trong lòng Hồng Linh, ngài không phải là chủ của ta, mà là ân nhân tái tạo của ta. Ngài yên tâm, chỉ cần Hồng Linh còn có một hơi thở, nhất định nỗ lực giúp Cầm Thành đạt đến kiến thiết hoàn mỹ. Đầu tiên để ta kết thúc trận chiến đấu này, có thời gian sẽ tiếp tục nói tỉ mỉ hơn với ngài."
Ngô Đạo trực tiếp ở bên cạnh yên tĩnh nhìn, với sự lão luyện và từng đi khắp đại lục nhiều năm, ông tự nhiên nhìn ra lòng tôn kính của Hồng Linh đối với Diệp Âm Trúc tuyệt không phải là cố tình. Chẳng lạ là đệ tử đắc ý nhất của mình lại đề cao Diệp Âm Trúc đến vậy. Tần Thương và Diệp Ly cũng truyền vị trí tông chủ cho người trẻ tuổi này. Xem ra, hắn quả nhiên có cái khiến người tín phục.
Cùng lúc nghĩ đến chuyện này, sự cảnh giác của Ngô Đạo đối với Hồng Linh không khỏi sâu thêm vài phần. Từ lời Hồng Linh nói với Diệp Âm Trúc, ông có thể nhìn ra đây là một ma thú có trí tuệ. Mà ma thú có trí tuệ thì chí ít là trên thất giai, từ thực lực tử cấp của hai người bên Cầm Thành xuất chiến lúc trước mà xem, thì con khỉ kì quái toàn thân màu hỏa hồng kia, hiển nhiên, cũng không phải dễ trêu.
Quan niệm tiên nhập vi chủ (vào trước là chủ: tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, thì sau này phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới) rất dễ khiến người ta mang theo phán đoán sai lầm. Lúc này, Ngô Đạo chính là như vậy. Ông nào có biết, năng lực mạnh nhất của Xích Tinh Hồng Linh đó là thăm dò khoáng sản, mà không phải là chiến đấu. Dù cho hiện tại đã hấp thu xong năng lượng của Khắc Kim cũng vẫn vậy.
"Mời--." Ngô Đạo rất khách khí hướng đến Hồng Linh xuất ra một thủ thế mời. Nhưng, lại không đợi ông có phản ứng, Hồng Linh đã mang theo một khối khí tức nóng cháy, nhanh chóng vỗ đến. Tốc độ nhanh như thiểm điện khiến sau thân thể hắn lưu lại một chuỗi tàn ảnh rõ ràng. Ngô Đạo chỉ cảm thẩy một cỗ hỏa nhiệt khí tức vỗ mặt mà tới. Trong chớp mắt, khuôn mặt khỉ đã phóng đại trước mắt ông. Ông có thể khẳng định, ánh sáng hỏa hồng sắc kia quyết không thể là công kích xích cấp. Vì không ngờ tới, Hồng Linh ngay cả lên tiếng cũng không mà liền phát động công kích, không khỏi rất nhanh rơi vào tình trạng chân tay lúng túng.
Kỳ thật, Ngô Đạo đâu có biết, trước khi Hồng Linh xuất chiến, An Nhã đã tỉ mỉ dặn dò hắn. Với đối thủ chỉ cần khai chiến, làm gì đều không cần nói nhiều, lập tức phát động thế công như cuồng phong bạo vũ, cần phải không cho đối thủ cơ hội bình tĩnh lại.
Trong mắt Hồng Linh đang nhanh chóng xuất kích lóe lên ánh sáng như Tử Tinh, chẳng qua chỉ là Tử Tinh quang mang phóng ra trên thân thể hắn hoàn toàn bất đồng với Tử, tử quang trong mắt hắn rõ ràng hỗn tạp cả kim sắc quang điểm, khiến người ta có cảm giác cực kỳ quỷ dị. Vào lúc Diệp Âm Trúc nhìn thấy vậy, ngay lập tức đã minh bạch Hồng Linh đã hoàn toàn hấp thu khối Khắc Kim hắn cấp cho. Đồng thời cũng hoàn thành thân thể biến dị.
Diệp Âm Trúc biết, nhưng Ngô Đạo có thể không biết, trong lúc vội vàng, đối diện với công kích nhanh như thiểm điện, ông chỉ có thể hạ ý thức phóng ra thuấn phát ma pháp của mình. Ánh sáng lóe lên, một tam giai băng lang đã chắn trước mặn ông, trực tiếp xông tới Hồng Linh đang lao đến.
Hồng Linh dù cho thực lực công kích yếu, nhưng cuối cùng thì hắn cũng là cao cấp ma thú. Lúc băng lang bị triệu hoán đến đó phát hiện ra đối thủ của mình vậy mà là một cao cấp ma thú, thân thể lập tức có phần bủn rủn.
Trong kế hoạch của Ngô Đạo, chỉ cần thông qua một băng lang do thuấn phát triệu hoán tới chống lại công kích đối với mình, để mình hoàn thành một triệu hoán thuật thực sự đặc biệt đặc hữu của Họa Tông, thì không cần phải sợ ma thú trước mắt nữa. Đáng tiếc, Hồng Linh tịnh không có cho ông có cơ hội như vậy. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hồng quang lóe lên, lúc Hồng Linh lao đến trước mặt băng lang nọ, vậy mà không có vẻ giảm tốc độ chút nào. Một màn kì dị xuất hiện, vào lúc Hồng Linh va chạm với thân thể băng lang, vào lúc toàn bộ mọi người đều cho là hắn sẽ phát động công kích băng lang, thì thân thể Hồng Linh hóa thành một khối hồng quang đột nhiên phân thành hai bộ phận, phảng phất như bị dao sắc cắt ra trôi qua hai bên thân thể băng lang. Sau khi hai đạo hồng quang lướt qua thân thể băng lang, lại nhanh chóng xung hợp một chỗ. Thế xông lên căn bản không có bất kì trì trệ gì.
Cảnh tượng kì dị như vậy, không nói là Ngô Đạo, mà trong toàn bộ người của song phương ở chiến trường không một ai từng thấy. Dù coi là mạnh như Tử, đứng đầu tứ đại thần thú cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này. Phân thân sao? Đó là phân thân sao?
Cũng chỉ có Diệp Âm Trúc đối với cảnh tượng trước mắt là hơi có chút minh bạch. Ngày xưa, lúc Hồng Linh từng nương tựa vào thân thể hắn, lúc ấy Hồng Linh nói với hắn, vì hấp thu Khắc Kim mà có được một phần năng lực mới, thân thể hắn giống như kim thuộc, có thể theo ý niệm của bản thân mà chuyển biến thành hình thái bất kỳ. Ngày trước đã từng hóa thành đôi cánh giúp Diệp Âm Trúc bay trên không. Ngày nay hắn đã hoàn toàn hấp thu Khắc Kim, năng lực phân thân thành hai đạo này, hiển nhiên là biến dị mà có. Sợ là Xích Tinh từ trước đến nay đều không ai có thể làm được. Đó là đặc thù năng lực chuyên thuộc về Hồng Linh.
Trong khi mọi người đang kinh ngạc, Hồng Linh đã xông đến trước mặt Ngô Đạo. Tốc độ không chậm lại nửa phần của hắn thật là quá nhanh, lúc Ngô Đạo nhìn thấy hắn phân thân, thì toàn bộ cơ thể đã rơi vào trạng thái ngây ngốc trong chớp mắt, mà chính trong chớp mắt thời gian này, Hồng Linh đã uốn lượn, hóa thành một khối hồng quang cường liệt bao trùm thân thể ông ở bên trong.
Ngô Đạo chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên kịch liệt, tiếp sau đó, một mảng hồng quang lớn vậy mà hoàn toàn bao trùm mình bên trong. Là một ma pháp sư, dù cho ma pháp có mạnh, cũng phải thông qua phương thức nhất định để phóng ra, bị đối thủ xâm nhập đến thân thể ở cự ly gần thế này, Ngô Đạo có muốn dùng thuấn phát ma pháp để ngăn trở đối thủ cũng đã vô pháp làm được.
Thân thể Hồng Linh hoàn toàn biến thành trạng thái kì dị, căn bản nhìn không ra hình dạng nguyên bản, giống như là một lớp khải giáp mỏng manh, bao trùm thân thể Ngô Đạo bên trong. Đáng tiếc, khải giáp này thực không biết nghe lời. Lần đầu tiên, một tầng da màu hồng bằng kim loại đã hoàn toàn cấm cố thân thể vị tông chủ Họa Tông này bên trong.
Nếu như là một vị tông chủ bất kỳ nào của Mai Lan Trúc Cúc vũ kĩ tứ tông xuất thủ, với năng lượng cường độ của Hồng Linh dù cho có thể thông qua dạng biến hình thuật đó khốn trụ, cũng tuyệt đối vô pháp chịu được tử cấp đấu khí xung kích từ trong ra ngoài. Nhưng, Ngô Đạo tông chủ Họa Tông là một ma pháp sư, dù cho ma pháp kì dị của Họa Tông không cần chú ngữ, nhưng ông cũng cần dùng bút vẽ để vẽ ra triệu hoán ma pháp của mình, dù cho là thuấn phát ma pháp, cũng cần dùng bút vẽ trong tay ông để dẫn động. Nhưng lúc này, khi bị Hồng Linh cấm cố chặt, toàn bộ thân thể người hoàn toàn rơi vào trạng thái đông cứng, không nói là phóng ra ma pháp, dù là muốn di động nửa phân cũng vô pháp làm được.
Ma pháp sư mà vô pháp phóng ra ma pháp, chính là một người bình thường, dù ông là một tử cấp đại ma đạo sư cũng vậy thôi. Lúc này, Họa Tông tông chủ Ngô Đạo chính đang đứng trước tình trạng khó xử này.
Một quầng hỏa hồng sắc quang nhận không một tiếng động quấn quanh cổ Ngô Đạo, trong hồng quang lấp lóe, đầu của Xích Tinh Hồng Linh kì dị ảo hóa ra, khuôn mặt ở cự ly rất gần đối diện nhìn Ngô Đạo, hiện tại chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể uy hiếp tính mạng Ngô Đạo.
Nếu lấy thực lực chân thật ra xem xét, thì chênh lệch về thực lực giữa Hồng Linh và Ngô Đạo là rất lớn, dù hắn đã hoàn thành biến dị, nhưng trên thực lực chân chính cũng tuyệt vô pháp so sánh với một đại ma đạo sư. Năng lực mạnh nhất của hắn vẫn là cảm nhận đối với kim thuộc, nhưng biến hình phân thân thuật kì dị kia cộng thêm siêu cấp tốc độ, lại trở mấu chốt để chiến thắng. Căn bản không để Ngô Đạo, vị tông chủ Họa Tông đó phát huy ra thực lực đã chế trụ ông, xuất kì chế thắng chính là chân ý mà An Nhã phái Hồng Linh ra trường chiến đấu này.
"Hồng Linh, dừng tay." Diệp Âm Trúc kịp thời kêu Xích Tinh dừng lại. Dưới lớp da khải giáp hỏa thuộc tính che phủ toàn bộ phương vị, Ngô Đạo ngay cả hô hấp cũng đã không nổi, sắc mặt chính ở tại trong lớp da kim thuộc này phát sinh biến hóa kịch liệt. Thêm một chút thời gian, không cần Hồng Linh động thủ thì ông cũng vì không thở được mà tử vong.
Hồng quang lóe lên, tàn ảnh nhàn nhạt nhấp nháy, Hồng Linh đã cung kính quay về bên Diệp Âm Trúc.
Áp lực trên thân đột nhiên biến mất, Ngô Đạo lập tức cảm giác toàn thân nhẹ bỗng, thở hổn hển từng ngụm lớn, lúc nhìn ánh mắt toàn màu sắc kì dị của Hồng Linh, ấy tịnh không phải là phẫn nộ hoặc là oán hận, mà là hiếu kì. Họa Tông là một dạng đặc thù ma pháp sư thuộc triệu hoán hệ ma pháp, cảm thấy hứng thú rất lớn đối với các loại ma thú. Bề ngoài bọn họ triệu hoán ma thú dù rất dễ dàng, nhưng trên thực tế lại có rất nhiều điều kiện hạn chế. Ví dụ như vào lúc triệu hoán cao cấp ma thú, sẽ phải thông qua huyết dịch của bản thân cao cấp ma thú hoặc là một phần thân thể tổ thành bộ phận để làm vật dẫn cho triệu hoán. Đồng thời, bọn họ còn phải hiểu rất rõ ma thú triệu hoán của mình mới được. Đột nhiên xuất hiện Hồng Linh dạng ma thú đặc thù như vậy, Ngô Đạo không cảm thấy hứng thú mới là lạ.
"Ngô tông chủ, sợ là ông thua rồi." Diệp Âm Trúc nói với Ngô Đạo.
Ngô Đạo gật gật đầu nói: "Ta thua rồi. Chẳng qua, có thể nói cho ta hay không, hắn là ma thú dạng gì vậy, là khế ước ma thú của ngươi à?"
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói: "Hồng Linh là bằng hữu của ta, không phải là khế ước ma thú. Hắn là một dạng cao cấp ma thú cực kì hi hữu, tên là Xích Tinh, có thể Ngô tông chủ từng nghe nói qua. Đương nhiên, Hồng Linh và Xích Tinh phổ thông có một chút bất đồng, ta không tiện nói ra với tông chủ." Trong các người của Đông Long Bát Tông, Diệp Âm Trúc rất không có hảo cảm chính là Cúc Tông, còn mấy tông kia cùng tiếp xúc không nhiều. Từ thái độ lập tức nhận thua của Ngô Đạo mà xem, chí ít ông cũng là một người quang minh lỗi lạc.
"Xích Tinh? Nguyên lai lại là Xích Tinh. Ta còn cho là dạng ma thú này căn bản không có tồn tại. Chỉ là không nghe thấy Xích Tinh có năng lực chiến đấu gì! Năng lực bản thân của hắn đáng ra là..."
Ngô Đạo vừa nói đến đây, lời ông nói lập tức bị Diệp Âm Trúc ngắt, "Ngô tông chủ, tỉ thí của ngài đã kết thúc rồi, sau đây, chúng ta cần tiếp tục tỉ thí."
Lúc đầu, Ngô Đạo có chút giật mình nhưng sau đó, ông rất nhanh minh bạch ý tứ của Diệp Âm Trúc, nhìn sâu hắn một cái, lại tịnh không nói thêm gì, quay người đi về bản trận.
Trải qua ba trận chiến đấu đầu tiên, Cầm Thành nhất phương tạm thời vượt lên với hai trận thắng. Kết quả này cũng khiến lòng cảnh giác của Đông Long Bát Tông đại tăng. Rất nhanh, thái thượng trưởng lão Vị Minh không thể không cùng bát tông tông chủ và thái thượng trưởng lão còn lại thương thảo chọn người xuất chiến tiếp theo. Mười trận chiến định thắng thua, nếu như trận thứ tư lại thua, khiến chênh lệch thắng thua lên đến 2 trận thì muốn đuổi kịp cũng không dễ dàng gì.
Bên phía Cầm Thành tương đối bình tĩnh hơn, An Nhã và Tử nhỏ giọng nói mấy câu gì đó, chiến sĩ xuất chiến thứ tư của Cầm Thành đã đi ra khỏi đám đông.
Đầu trọc lốc, thân thể hùng tráng , cơ bắp cuồn cuộn như cầu long của hắn tựa hồ như lúc nào cũng có thể làm rách tung y phục trên thân, chính là chiến sĩ hạng nhất, thủ hạ của Tử, Hoàng Kim Bỉ Mông Địch Tư.
Địch Tư biến thành hình người xem ra vẫn tràn đầy bá khí. Thân thể cao hơn hai thước, giống như một cái xe công thành, bước bước lớn đến bên Diệp Âm Trúc, cung kính hướng Diệp Âm Trúc hành lễ, nói:
- Cầm Đế đại nhân.
Diệp Âm Trúc gật đầu với Địch Tư, thấy Địch Tư xuất chiến, Diệp Âm Trúc biết, thắng lợi của trận chiến đấu này đối với tứ đại dị tộc của Cầm Thành mà nói, khả năng chiến thắng là rất lớn. Tịnh không phải vì Địch Tư dưới tình huống ảnh hưởng của Tử đã đề thăng thực lực bản thân từ cửu giai thượng vị ma thú lên rất nhiều, mà vì trong quá trình chiến đấu Địch Tư có thể thi triển tịnh không phải chỉ là sức mạnh của một mình hắn.
Lấy thực lực của ma thú và nhân loại để so sánh mà nói, cửu giai thượng vị ma thú tương đương với tử cấp lục giai chiến sĩ trong nhân loại trở lên. Chỉ vì ứng dụng đấu khí bản thân của nhân loại nếu so với thiên phú kĩ năng của ma thú thì linh hoạt hơn nhiều, ma thú ở cùng cấp bậc nếu so với chiến sĩ nhân loại ở cùng cấp bậc thì chênh lệch một chút mà thôi. Nhưng, bản thân Hoàng Kim Bỉ Mông chính là chủng tộc cường lực. Năng lực thực chiến của bọn họ hoàn toàn ngang ngửa so với chiến sĩ nhân loại ở cùng cấp bậc. Đương nhiên, chiến sĩ đề cập đến ở đây tịnh không phải là Đông Long Bát Tông. Vũ kĩ kĩ xảo của Đông Long Bát Tông thì tám quốc gia hiện hữu trên Long Khi Nỗ Tư đại lục còn cách xa, vô pháp so sánh được. Không nói là cùng cấp bậc, dới tình huống một chọi một, Diệp Âm Trúc biết, một vị tông chủ bất kì nào trong vũ kĩ tứ tông của Đông Long Bát Tông, đều có thể nhẹ nhàng đánh bại Địch Tư, cho dù là so sánh tu vi Ngạo Trúc kiếm pháp của vị nhị gia gia kia của mình cùng Địch Tư thực chiến mà nói, sợ rằng cơ hội chiến thắng cũng rất lớn. Nhưng hình như đã nói, Địch Tư sở hữu tịnh không phải là sức mạnh của chỉ một người.
Trải qua thương lượng tỉ mỉ, người thứ tư xuất chiến của Đông Long Bát Tông đã đi ra, đại biểu Đông Long Bát Tông xuất hiện trên chiến trường là một trong ba vị thái thượng trưởng lão, xuất thân từ Mai Tông, Mai Thanh trưởng lão.
Mai Thanh cước bộ rất chậm, nhưng trong quá trình tiến lên, toàn bộ người ông phảng phất như một đám phù vân, nhẹ nhàng bay lên phía trước, hoàn toàn như không chịu lực. Trên mặt mang theo một tia cười nhẹ nhàng, khí tức tường hòa xoay quanh thân thể chầm chậm dao động. Diệp Âm Trúc có thể cảm thụ rõ ràng, khí tức trên thân thể Mai Thanh phóng ra phảng phất như hoàn toàn dung hợp thành một với hoàn cảnh xung quanh. Trong tay nâng một thanh trường kiếm cổ phác, toàn bộ động tác xem ra đều hài hòa như thế, tựa như lưu thuỷ hành vân.
- Đông Long đế quốc. Mai Thanh.
Vị thái thượng trưởng lão này giới thiệu về chính mình quả thực rất đơn giản.
- Cầm Thành thủ hạ của Cầm Tử nhị đế. Địch Tư!
Địch Tư vỗ vỗ lên cái đầu trọc lốc của mình, hung quang trong mắt lúc ẩn lúc hiện, tỉ mỉ nhìn địch nhân trước mặt mình.
Vào lúc nghe thấy Địch Tư nói đến chữ "đế", đầu mày Mai Thanh nhíu lại rõ ràng, lườm Diệp Âm Trúc một cái, nhưng lại tịnh không nói thêm gì.
Diệp Âm Trúc tự nhiên biết trong lòng lão đang nghi hoặc, cũng tịnh không giải thích. Đông Long Bát Tông từ sau khi đến nơi này đã vì việc chinh phục Cầm Thành mà đối với mình có hoài nghi rất sâu sắc, hiện tại giải thích thế nào cũng không có tác dụng gì, còn không tốt bằng chẳng nói gì.
Diệp Âm Trúc ra hướng song phương, nói:
- Trận tỉ thí thứ tư. Bắt đầu.
Mai Thanh vẫn trầm ổn như cũ. "Ông…!" một tiếng kiếm minh vang lên, trường kiếm trong tay thoát ra khỏi bao. Thân kiếm lấp lánh ánh sáng màu hồng nhạt, hàn khí triển lộ ra bên ngoài, hiển nhiên là một thanh bảo kiếm. Chỉ thấy cổ tay lão nhẹ nhàng rung lên, tạo ra một thế kiếm mời. Diệp Âm Trúc nhìn thấy Mai Tông tuyệt kĩ Nhất Kiếm Cửu Mai trên tay Tây Đa Phu xuất hiện trong nháy mắt, chín đóa hoa mai hình miệng bát lớn bé đều đặn huy sái trên không trung, mỗi một cánh hoa đều triển hiện cực kì rõ ràng trước mặt Diệp Âm Trúc và Địch Tư.
Trong lòng Diệp Âm Trúc âm thầm kinh ngạc, vị Mai Thanh trưởng lão này luận thực lực sợ là còn cao hơn cả Tây Đa Phu nguyên soái, Mai Tông kiếm pháp của lão còn muốn tinh thuần hơn nhiều, dù còn chưa lộ ra thực lực đấu khí, nhưng từ kiếm pháp mà xem, lão đã đạt được tinh thần và cốt tủy của Mai Tông tuyệt học.
Cảm giác của Địch Tư lại không giống Diệp Âm Trúc. Dù trên thân Mai Thanh không có phóng ra một tia đấu khí, cũng tịnh không vào thế, nhưng đối diện với vị thái thượng trưởng lão của Đông Long Bát Tông này, Địch Tư lại cảm giác thấy rõ ràng, lồng ngực mình phảng phất như bị ép bởi một khối đá lớn, đấy là một dạng cảm giác khó có thể gọi tên, Địch Tư từ một kẻ không biết sợ là gì, vậy mà lúc này từ thân thể đối thủ trước mặt cảm thấy một chút sợ hãi. Đấy là cảm giác không thể chiến thắng.
"Hống - - " Địch Tư ngẩng lên trời phát ra một tiếng gầm chói tai, ngay sau đó, kim quang cường liệt lập tức từ thân thể hắn tràn ra, sức mạnh điên cuồng khiến cơ nhục toàn thân hắn tiếp túc bành trướng, nhanh chóng khiến y phục trên thân rách tung. Tiếp nữa, hắn đột nhiên bước lên một bước, kim quang toàn thân trong nháy mắt hoàn toàn ngưng tụ vào quyền phải của hắn, xuất ra.
Trong một khoảng thời gian ngắn súc lực ngưng tụ, nếu như là Địch Tư trước đây thì tuyệt đối vô pháp có thể dễ dàng làm như vậy, nhưng dưới sự trợ giúp của năng lượng của Tử, hắn đã thăng tiến lên ma thú càng cao cấp hơn.
Quyền phải được kim quang dầy đặc bao quanh tịnh không phải đánh về phía thái thượng trưởng lão Mai Thanh, mà là nện lên mặt đất.
Ầm - -, một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên khiến cả tòa Cầm Thành rung động, thanh âm cuồng bạo vọng lại từ Bố Luân Nạp Sơn Mạch, chiến sĩ của hai bên thực lực hơi kém một chút, có không ít do việc Địch Tư đánh rung mặt đất không trụ vững thân thể ngã xuống đất.
Thực lực của Mai Thanh tuyệt đối cường đại, nhưng lão lại chưa từng nhìn thấy phương pháp chiến đấu của Hoàng Kim Bỉ Mông. Cả đời nghiên cứu Đông Long Bát Tông vũ kĩ nên hiểu biết của lão với ma thú rất ít, thậm chí không nhìn ra Địch Tư là Hoàng Kim Bỉ Mông huyễn hóa mà thành. Mắt thấy một quyền của Địch Tư nện lên mặt đất, trong lòng Mai Thanh không khỏi có chút kinh ngạc, đó chính là phương pháp chiến đấu của dị tộc sao?
Kim quang cuồng bạo nhanh chóng khuyếch tán, cuộn lên toàn bộ mặt đất, năng lượng điên cuồng bành trướng lên, sóng địa chấn hình nửa vòng cung cao đến mười thước, hoàn toàn bao trùm phương hướng mà thái thượng trưởng lão Mai Thanh có thể né tránh. Lực chấn động kịch liệt dù cho là Diệp Âm Trúc người đã lùi rất xa, cũng có thể cảm thụ được rõ ràng dao động năng lượng cường hãn.
Dù hoàng kim chiến khí của Địch Tư vô pháp so sánh với đánh nhau theo kiểu dậm chân của Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư, nhưng xét đến cùng hắn cũng là cửu cấp thượng vị ma thú. Ngày trước, lần đầu tiên đến Cầm Thành, trong khi phẫn nộ, hắn đã từng một quyền nện bằng đỉnh núi, lúc này sau khi thực lực đề thăng, sự cường hãn sản sinh do năng lượng của một kích toàn lực càng trở nên khủng bố.
Xa xa, các cường giả của Đông Long Bát Tông nhìn thấy một màn như vậy sắc mặt đồng thời biến đổi. Khiến họ kinh ngạc, trái lại không phải vì lực công kích của Địch Tư có bao nhiêu sức mạnh, mà có 2 phương diện. Một chính là ánh sáng Địch Tư phóng ra là kim sắc, đấy cùng là trái với nguyên tắc của thải hồng cấp bậc, dù cho Đông Long Bát Tông cũng vậy, không tuân theo thải hồng cấp bậc, cũng chưa từng thấy dạng đấu khí này. Còn một mặt nữa, chính là vì bọn họ nghĩ đến phương thức chiến đấu như vậy của Địch Tư, nếu như dùng trên chiến trường thì sẽ sản sinh hiệu quả thế nào. Phương vị sóng địa chấn bao trùm rất rộng lớn, còn cả sức mạnh của lực xung kích khiến các núi đều vang vọng lại, một khi áp dụng trong chiến đấu nhất là ở mức quân đoàn thì hiệu quả có thể mang lại không cần phải nói. Trải qua mấy tràng chiến đấu này, mọi người của Đông Long Bát Tông ngược lại càng thêm hiểu vì sao Diệp Âm Trúc vô pháp thuyết phục các dị tộc kia quy thuộc Đông Long. Xét đến cùng, mấy vị cường giả của tứ đại dị tộc của Cầm Thành xuất chiến trước mặt, không một ai không trên tử cấp, một phương thực lực cường đại như vậy sao có thể cam chịu ở dưới người khác?
Mắt nhìn sóng địa chấn to lớn xung kích tới mình, sau khi trải qua trạng thái kinh ngạc ngắn ngủi, thái thượng trưởng lão Mai Thanh tịnh không có kinh hoảng gì, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, đưa thân thể nhanh chóng lui lại, đồng thời thân thể ở giữa không trung nhanh chóng xoay người, trong khi cổ tay rung nhẹ, một đóa tử sắc mai hoa tạo hình hoàn chỉnh tung bay. Tại lúc này đây, hắn giống như "hoa trung chi thần" hướng ra ngoài reo rắc lạc ấn mai hoa.
Khí kình dày đặc giao tranh tạo lên một âm thanh bạo phá, giống như hơn ngàn quả pháo đồng thời phóng ra. Hào quang hai màu vàng, tím ở chỗ va chạm điên cuồng va chạm kịch liệt sinh ra tiếng nổ to. Mỗi một đóa mai hoa mà trường kiếm của Mai Thanh đưa ra đều do không biết bao nhiêu kiếm tổ thành. Mỗi một kiếm đâm ra, đều điểm lên chỗ trống của sóng địa chấn tràn đến, những đoá mai hoa nhìn rất đẹp ấy, chính đang như một xoáy nước chết chóc đánh nhau sinh tử với sóng địa chấn.
Trên mặt Địch Tư lộ ra một tia quang mang hung ác, song quyền lại nâng lên, đồng thời nện xuống mặt đất. Lúc này, lấy thân thể hắn làm trung tâm, mặt đất xung quanh đã toàn bộ bạo liệt, mặt đất lõm xuống hơn ba thước, các vết nứt nẻ và lõm xuống tựa hồ do sóng địa chấn gây ra, vết nứt hình rẻ quạt to lớn lan rộng ra phía trước.
Lại là hai quầng, lần thứ nhất, tịnh không có âm thanh kịch liệt như lúc trước, nhưng Mai Thanh đang ở trung tâm sóng địa chấn nhẹ nhàng múa kiếm bất chợt sắc mặt tái biến. Vì, hai bên sóng địa chấn nguyên bản hình rẻ quạt, đột nhiên truyền đến hai luồng chấn động kịch liệt, tiếp sau đó, phương hướng xung kích của sóng địa chấn vậy mà phát sinh biến đổi. Chấn động này lướt qua hai bên thân thể hắn, vậy mà lúc này hợp lại một chỗ sau lưng, hoàn toàn quây cả người Mai Thanh tại trung tâm. Như thế, Mai Thanh cần ứng phó không chỉ là công kích phía trước, mà là năng lượng dao động từ bốn phương tám hướng đồng thời xông đến.
Kinh nghiệm chiến đấu của vị thái thượng trưởng lão này quả thực rất phong phú, lần đầu tiên đưa ra phản ứng tối chuẩn xác, bay lên không hầu như là theo bản năng, không trung là phương hướng duy nhất không có công kích và ngăn trở gì. Tử quang xung thiên, thân thể Mai Thanh xoay tròn lao lên trên không, trường kiếm trong tay bảo vệ xung quanh thân thể mình kín đáo không lọt một ngọn gió, thậm chí ngay cả một chút bụi cũng vô pháp xông vào trong vòng phòng ngự của hắn.
Mai Thanh chọn như vậy, tịnh không phải là đấu khí của lão vô pháp chống lại sóng địa chấn xung kích đồng thời ở xung quanh truyền đến, mà vì hắn không muốn vừa mới chiến đấu đã tiêu hao đấu khí của mình quá độ. Đối với thực lực của Địch Tư hắn còn chưa hiểu rõ hoàn toàn, đã có biện pháp có thể tiết kiệm đấu khí mà thoát ly công kích của đối phương, vì sao lại phải lấy cứng chọi cứng? Mai Thanh sớm đã không phải là người trẻ tuổi bồng bột nữa, cho nên khẳng định là lão chọn phương thức thích hợp nhất để tiếp tục chiến đấu.
Trong tiếng ầm vang, sóng địa chấn từng lớp đánh về phía Mai Thanh tại trung tâm, bạo phát ra lực xung kích cuồng bạo, đương nhiên, lần này là xông thẳng lên trên. Dưới tác dụng của sóng xung kích cường đại, thân thể thái thượng trưởng lão Mai Thanh tá lực liệng lên, trong chớp mặt đã lên cao trăm thước.
Cũng vào lúc này, hai đạo thân ảnh cao lớn phát ra khí tức cực hàn hầu như cùng nhau từ thân thể Địch Tư phân ly nhảy ra, lúc thân ảnh ly khai Địch Tư thì cũng là cùng nhau không ngừng phóng lớn. Lúc mọi người nhìn rõ hình dạng chúng mới kinh hãi phát hiện, thân thể hai đại gia hỏa này vậy mà cao hớn bảy thước, bả vai rộng lớn, cứng rắn như đá hoa cương cuồn cuộn cơ bắp, không gì không chứng minh sức mạnh cường đại của bọn chúng. Đó là hai cự viên, chúng nhân của Đông Long Bát Tông chưa từng thấy cự viên.
Trước khi 10 trận tỉ thí bắt đầu, đâu có ai nói không cho phép sử dụng triệu hoán ma thú, Địch Tư xuất chiến chính là lợi dụng điểm này. Trong số ma thú có linh hồn hiến tế của hắn, trừ A Đại lần trước giúp Diệp Âm Trúc chống địch bị trọng thương chưa lành ra, A Nhị, A Tam thực vẫn hoàn hảo như xưa. Dù bọn chúng là cửu cấp hạ vị ma thú, nhưng cũng có sức mạnh tử cấp! Địch Tư chọn thời cơ thích hợp nhất mới phóng xuất hai Băng Cực Ma Viên ra.
A Nhị, A Tam vừa xuất hiện, lập tức bay lên không, là biến dị Ma Viên, lực nhảy lên của bọn chúng tuyệt đối là khủng bố. Chớp mắt nhảy lên, mặt đất lưu lại vết chân rất sâu, thân thể cao đến bảy thước trực tiếp lướt lên độ cao hơn bốn mươi thước lúc này mới chậm lại.
Hai tiếng gầm hùng hậu mà có phần sắc nhọn đồng thời vang lên từ trong miệng chúng, tiếp sau đó, trên không đã có thêm một tầng băng vụ màu lam nhạt. Vô số băng tinh bao phủ thiên không, giống như một cái lồng hàn băng to lớn bao trùm về phía thân thể thái thượng trưởng lão Mai Thanh.
Mai Thanh thực lực đấu khí chính là giống với Tây Đa Phu, đếu là tử cấp lục giai, chỉ vì thủy chung chìm đắm trong tu luyện Mai Tông công pháp, không như Tây Đa Phu có nhiều tục sự phiền nhiễu mà thực lực cường đại một chút. Cho nên, hắn cũng không thể bay, ở nửa tầng không, toàn bộ người hư không nhận lực, hạn chế lớn lên chiến đấu kĩ xảo của hắn. Mắt nhìn băng vụ tràn đến, lão cùng chỉ có thể thôi động đấu khí ở xung quanh thân thể mình huyễn hóa ra một bức tường kiếm dày đặc để bảo hộ chính mình.
Nhưng, rất nhanh Mai Thanh đã phát hiện ra có điều không đúng. Vì cái công kích lão tịnh không chỉ là xung kích lực của băng vụ kia, mà càng đáng sợ là biến hóa về nhiệt độ quanh thân thể. Mùa thu ở cực bắc hoang nguyên vốn đã đạt đến nhiệt độ của mùa đông trong Đông Long, lúc này, trong chớp mắt lại hạ xuống hơn vài chục độ.
Lúc còn trong thất quốc thất long bài vị chiến, Diệp Âm Trúc đã từng thể hội sự thống khổ của việc dùng sức người chống lại đại tự nhiên. Lúc này, Mai Thanh cũng có cảm thụ như vậy, dù đây không phải là tai nạn của đại tự nhiên. Nhưng không khí hàn lãnh xung quanh, lập tức đối với đấu khí và trạng thái thân thể của hắn, sản sinh ảnh hưởng rất lớn. Đầu tiên, hàn lãnh làm cho tốc độ huyết dịch lưu thông chậm lại. Tốc độ vận hành đấu khí giảm xuống, Mai Tông kiếm pháp của hắn tựa hồ cũng không như dạng hành vân lưu thủy không chút trở ngại lúc trước nữa.
Mà vào lúc thân thể Mai Thanh bắt đầu rơi nhanh xuống, toàn thân vì ở trong vòng vây của cực hàn mà thực lực giảm xuống, hắn nhìn thấy một đoàn kim quang chói mắt.
Kim quang ở giữa không trung nhanh chóng khuyếch đại. Thân thể nguyên bản chỉ cao hai thước, vậy mà trực tiếp khuyếch đại đến trên mười bảy thước. Lực nhảy khủng bố khiến thân thể to lớn của Địch Tư nhanh chóng vượt qua hai Băng Cực Ma Viên, hai cánh tay thô tráng ở hai bên thân thể triển khai. Kim quang trên bàn tay to lớn vươn ra, mỗi bên tự búng ra bách thốn lợi trảo. Không có kĩ xảo gì, chỉ có tốc độ và sức mạnh nện thẳng đến thân thể đang rơi xuống của Mai Thanh.
"Hoàng Kim Bỉ Mông??" Dù các cường giả của Đông Long Bát Tông không có gặp qua, thì vẫn còn nhận ra được Bỉ Mông cự thú. Vào chớp mắt Địch Tư triển hiện bản thể, không ít người trong bọn họ lập tức kinh hô thành tiếng. Danh xưng Bỉ Mông cự thú lục chiến vô địch, bọn họ đã nghe rất nhiều. Nhưng chân chính nhìn thấy Bỉ Mông cự thú mà còn là Hoàng Kim Bỉ Mông vương giả trong Bỉ Mông thì rất nhiều người trọng bọn họ lại là lần đầu.
Kinh ngạc cũng xuất hiện đồng thời ở phe Cầm Thành. 3.000 chiến sĩ phe Cầm Thành đương nhiên đều biết sự khủng bố của Bỉ Mông cự thú. Bọn họ cũng từng trong cuộc chiến mà Diệp Âm Trúc thành danh năm xưa, nhìn thấy sự cường hãn của Hoàng Kim Bỉ Mông. Lúc này, gặp lại Bỉ Mông cự thú, sự sợ hãi trong lòng họ sản sinh ra khó mà nói được. Nhưng, họ lại không có kinh hoảng, vị họ biết, Hoàng Kim Bỉ Mông trước mặt đó là ở phe mình.
Từ sau khi Diệp Âm Trúc trở thành chủ nhân của Cầm Thành, toàn thể Cầm Thành đều đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Dưới sự quản lý của An Nhã, người Cầm Thành, nguyên bản ngày ngày đều phải vào núi săn bắn để qua ngày thì ngày nay sinh hoạt sung túc so với trước kia hơn không biết bao nhiêu. Bọn họ không cần phải tiếp tục săn bắn, mỗi cá nhân đếu có phân công lao động khác nhau. Nguyên bản thực vật, trang bị, các dạng phồn hoa trong thành thị, bọn họ ngay cả nghĩ đến cũng không dám tưởng tượng, đều vì sự giáng lâm của Diệp Âm Trúc sau khi thành chủ nhân Cầm Thành mà rơi xuống thân họ. Nguyên bản bọn họ nhận mình là sơn dã thôn phu, hiện tại đã biến thành chiến sĩ chân chính. Tốc độ phát triển nhanh chóng của Cầm Thành, mỗi cá nhân đều nhìn tận mắt, dù sự xuất hiện của Bỉ Mông cự thú khiến họ có chút khủng hoảng, nhưng đối với những người thống trị Cầm Thành, bọn họ lại càng thêm tín nhiệm.
Bình dân kỳ thật rất dễ thỏa mãn, ăn no mặc ấm, trở thành một mục tiêu để cộng đồng nỗ lực khi kiến thiết Cầm Thành như vậy đấy, cũng trở thành lạc thú lớn nhất của họ. Việc ngưng tụ lực cho Cầm Thành, sớm vào lúc nó bắt đầu kiến thiết đã dần dần hình thành, hướng tới phương hướng phát triển càng tốt hơn.
Bách thốn lợi trảo của Địch Tư, dưới ánh sáng mặt trời, lấp lóe giống như hàn quang của tu la đao, nhãn thần khát máu của hắn phóng ra ánh sáng hưng phấn. Kim hoàng sắc chiến mang phủ khắp lợi trảo, dưới tình huống như thế, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, đối thủ của mình căn bản không có khả năng gì để né tránh, chỉ có thể chọi cứng với mình. Chiến mang so với đấu khí của đối phương tịnh không rơi vào hạ phong, mà huống gì mình còn có sức mạnh cường đại của Hoàng Kim Bỉ Mông!
Vào lúc trận tỉ thí đầu tiên bắt đầu, Địch Tư đã trăn trở xem sau này mình xuất trường sẽ nên đánh nhau với đối thủ như thế nào. Mắt nhìn kĩ xảo của Diệp Ly cường đại như vậy, ngay cả An Nhã cũng suýt nữa chống không nổi, hắn càng hiểu rõ sở dĩ Diệp Âm Trúc nói, không nên giao đấu về ảo diệu kĩ xảo. Sau khi thương lượng với Tử, mới có sự xuất hiện của một màn trước mắt.
Thái thượng trưởng lão Mai Thanh biết, mình từ lúc bắt đầu chiến đấu đã rơi và cạm bẫy của đối phương. Sóng địa chấn kia như muốn tiêu hao lượng lớn đấu khí đặt mình vào trong một cục, bức bách mình nhảy lên không, hạn chế sự linh hoạt và kĩ xảo căn bản là ưu thế lớn nhất của mình, đối phương lại triệu hoán ra 2 trợ thủ lợi hại, dùng năng lượng cực hàn khiến thực lực mình giảm xuống, mà Hoàng Kim Bỉ Mông trong chớp mắt hóa thành bản thể kia mới đánh một kích tối hậu về phía mình.
Gặp phải tuyệt cảnh, tinh quang trong mắt Mai Thanh bạo xạ, vào giây phút này, thực lực chân chánh của hắn mới hiển thị ra.
Hoa Mai, chính băng lãnh mà cô ngạo, lúc này Mai Thanh thân tại không trung thi triển ra chính là khí chất như vậy, toàn thể người đều như biến thành một đóa mai hoa nở trong hàn lãnh. Hàn lãnh xung quanh thân thể, tựa hồ đối với hắn không có ảnh hưởng gì nữa, trường kiếm trong tay chầm chậm giương lên, lần đầu tiên xuất hiện chỉ có một đóa mai hoa. Nhưng lại không phải là tử sắc, mà là bạch sắc, bạch sắc chân chính.
Nhìn thấy bạch sắc quang mang đột nhiên xuất hiện trong không trung, Diệp Âm Trúc đang quan chiến phía dưới, trong lòng đại kinh, bạch sắc đại biểu cho cái gì hắn biết quá rõ. Đó chính là thực lực của thứ thần cấp! Hắn hoàn toàn vô pháp tưởng tượng, đấu khí mà thái thượng trưởng lão Mai Thanh lúc trước thi triển ra còn là tử cấp lục giai, vì sao đột nhiên lại phóng ra đấu khí mức thần cấp. Dù chỉ là màu trắng nhạt, nhưng đối với tử cấp mà nói, bạch cấp chỉ có thể dùng từ ác mộng mà hình dung.
Thái thượng trưởng lão Vị Minh vào lúc nhìn thất một đóa bạch mai xuất hiện, thần tình lập tức biến thành kích động.
- Nhất Tiễn Hàn Mai, đã lâu không nhìn thấy Nhất Tiễn Hàn Mai của Mai Tông rồi. Vạn Mai Triều Bái, Nhất Tiễn Hàn Mai. Mai Thanh trưởng lão lần này chân đích xuất toàn lực rồi.
Tiếng ông minh nhẹ vang lên, ở giữa thiên không, lúc này một đóa bạch mai đó đã trở thành trung tâm của tất cả.
Trong sát na này, trong lòng Diệp Âm Trúc đột nhiên có cảm giác kì dị, tâm thần phảng phất dung nhập vào trong toàn bộ hoàn cảnh, dù mắt hắn nhìn không rõ, nhưng tâm thần lại nắm chắc rõ ràng tất cả xung quanh, thông qua cảm giác huyền diệu như vậy, trong ý thức của hắn sản sinh ra phán đoán về một đóa bạch mai đó. Cũng vào sát na này, hắn đã minh bạch nguyên nhân xuất hiện của bạch sắc quang mang đại biểu thứ thần cấp lực lượng.
Một đóa bạch mai đó của Mai Thanh trưởng lão do 18 đạo hào quang tổ thành, nhìn thì tựa hồ là công kích do 18 kiếm đâm ra mà hình thành, nhưng Diệp Âm Trúc lại thông qua cảm giác huyền diệu của thiên nhân hợp nhất, phát hiện trong 18 đạo hào quang đó, mỗi một đạo đều do tròn 100 kiếm trùng hợp đâm vào cùng một vị trí mà thành, và còn nữa, mỗi một nhát kiếm đều tuyệt đối là toàn lực. Cũng chính là nói, một đóa bạch mai xem có vẻ giản đơn đó, lại là 1800 nhát kiếm toàn lực đâm ra trong thời gian rất ngắn! Đây là khái niệm gì vậy? Cũng chính là đấu khí của 1800 nhát kiếm trùng điệp, mới sản sinh ra hào quang bạch sắc đó.
Nếu không có trải qua thiên chùy bách luyện, làm sao có thể đâm ra một kiếm như vậy. Lúc này, Diệp Âm Trúc mới được coi là chân chính hiểu rõ, vì sao trong vũ kĩ tứ tông, Mai Tông đứng đầu. Dù cho thủ tịch thái thượng trưởng lão xuất thân từ Cúc Tông, thì Mai Tông vẫn là một chi cường đại nhất của vũ kĩ tứ tông.
Hồng Linh cảm kích nói: "Cầm Đế đại nhân, hiện tại ta trải qua sinh hoạt giống như thần tiên, ta cảm nhận, xưa nay, tổ tiên ta không một ai được trải qua những ngày mỹ diệu như vậy, mà toàn bộ điều này đều là ngài ban tặng cho ta. Trong lòng Hồng Linh, ngài không phải là chủ của ta, mà là ân nhân tái tạo của ta. Ngài yên tâm, chỉ cần Hồng Linh còn có một hơi thở, nhất định nỗ lực giúp Cầm Thành đạt đến kiến thiết hoàn mỹ. Đầu tiên để ta kết thúc trận chiến đấu này, có thời gian sẽ tiếp tục nói tỉ mỉ hơn với ngài."
Ngô Đạo trực tiếp ở bên cạnh yên tĩnh nhìn, với sự lão luyện và từng đi khắp đại lục nhiều năm, ông tự nhiên nhìn ra lòng tôn kính của Hồng Linh đối với Diệp Âm Trúc tuyệt không phải là cố tình. Chẳng lạ là đệ tử đắc ý nhất của mình lại đề cao Diệp Âm Trúc đến vậy. Tần Thương và Diệp Ly cũng truyền vị trí tông chủ cho người trẻ tuổi này. Xem ra, hắn quả nhiên có cái khiến người tín phục.
Cùng lúc nghĩ đến chuyện này, sự cảnh giác của Ngô Đạo đối với Hồng Linh không khỏi sâu thêm vài phần. Từ lời Hồng Linh nói với Diệp Âm Trúc, ông có thể nhìn ra đây là một ma thú có trí tuệ. Mà ma thú có trí tuệ thì chí ít là trên thất giai, từ thực lực tử cấp của hai người bên Cầm Thành xuất chiến lúc trước mà xem, thì con khỉ kì quái toàn thân màu hỏa hồng kia, hiển nhiên, cũng không phải dễ trêu.
Quan niệm tiên nhập vi chủ (vào trước là chủ: tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, thì sau này phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới) rất dễ khiến người ta mang theo phán đoán sai lầm. Lúc này, Ngô Đạo chính là như vậy. Ông nào có biết, năng lực mạnh nhất của Xích Tinh Hồng Linh đó là thăm dò khoáng sản, mà không phải là chiến đấu. Dù cho hiện tại đã hấp thu xong năng lượng của Khắc Kim cũng vẫn vậy.
"Mời--." Ngô Đạo rất khách khí hướng đến Hồng Linh xuất ra một thủ thế mời. Nhưng, lại không đợi ông có phản ứng, Hồng Linh đã mang theo một khối khí tức nóng cháy, nhanh chóng vỗ đến. Tốc độ nhanh như thiểm điện khiến sau thân thể hắn lưu lại một chuỗi tàn ảnh rõ ràng. Ngô Đạo chỉ cảm thẩy một cỗ hỏa nhiệt khí tức vỗ mặt mà tới. Trong chớp mắt, khuôn mặt khỉ đã phóng đại trước mắt ông. Ông có thể khẳng định, ánh sáng hỏa hồng sắc kia quyết không thể là công kích xích cấp. Vì không ngờ tới, Hồng Linh ngay cả lên tiếng cũng không mà liền phát động công kích, không khỏi rất nhanh rơi vào tình trạng chân tay lúng túng.
Kỳ thật, Ngô Đạo đâu có biết, trước khi Hồng Linh xuất chiến, An Nhã đã tỉ mỉ dặn dò hắn. Với đối thủ chỉ cần khai chiến, làm gì đều không cần nói nhiều, lập tức phát động thế công như cuồng phong bạo vũ, cần phải không cho đối thủ cơ hội bình tĩnh lại.
Trong mắt Hồng Linh đang nhanh chóng xuất kích lóe lên ánh sáng như Tử Tinh, chẳng qua chỉ là Tử Tinh quang mang phóng ra trên thân thể hắn hoàn toàn bất đồng với Tử, tử quang trong mắt hắn rõ ràng hỗn tạp cả kim sắc quang điểm, khiến người ta có cảm giác cực kỳ quỷ dị. Vào lúc Diệp Âm Trúc nhìn thấy vậy, ngay lập tức đã minh bạch Hồng Linh đã hoàn toàn hấp thu khối Khắc Kim hắn cấp cho. Đồng thời cũng hoàn thành thân thể biến dị.
Diệp Âm Trúc biết, nhưng Ngô Đạo có thể không biết, trong lúc vội vàng, đối diện với công kích nhanh như thiểm điện, ông chỉ có thể hạ ý thức phóng ra thuấn phát ma pháp của mình. Ánh sáng lóe lên, một tam giai băng lang đã chắn trước mặn ông, trực tiếp xông tới Hồng Linh đang lao đến.
Hồng Linh dù cho thực lực công kích yếu, nhưng cuối cùng thì hắn cũng là cao cấp ma thú. Lúc băng lang bị triệu hoán đến đó phát hiện ra đối thủ của mình vậy mà là một cao cấp ma thú, thân thể lập tức có phần bủn rủn.
Trong kế hoạch của Ngô Đạo, chỉ cần thông qua một băng lang do thuấn phát triệu hoán tới chống lại công kích đối với mình, để mình hoàn thành một triệu hoán thuật thực sự đặc biệt đặc hữu của Họa Tông, thì không cần phải sợ ma thú trước mắt nữa. Đáng tiếc, Hồng Linh tịnh không có cho ông có cơ hội như vậy. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hồng quang lóe lên, lúc Hồng Linh lao đến trước mặt băng lang nọ, vậy mà không có vẻ giảm tốc độ chút nào. Một màn kì dị xuất hiện, vào lúc Hồng Linh va chạm với thân thể băng lang, vào lúc toàn bộ mọi người đều cho là hắn sẽ phát động công kích băng lang, thì thân thể Hồng Linh hóa thành một khối hồng quang đột nhiên phân thành hai bộ phận, phảng phất như bị dao sắc cắt ra trôi qua hai bên thân thể băng lang. Sau khi hai đạo hồng quang lướt qua thân thể băng lang, lại nhanh chóng xung hợp một chỗ. Thế xông lên căn bản không có bất kì trì trệ gì.
Cảnh tượng kì dị như vậy, không nói là Ngô Đạo, mà trong toàn bộ người của song phương ở chiến trường không một ai từng thấy. Dù coi là mạnh như Tử, đứng đầu tứ đại thần thú cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này. Phân thân sao? Đó là phân thân sao?
Cũng chỉ có Diệp Âm Trúc đối với cảnh tượng trước mắt là hơi có chút minh bạch. Ngày xưa, lúc Hồng Linh từng nương tựa vào thân thể hắn, lúc ấy Hồng Linh nói với hắn, vì hấp thu Khắc Kim mà có được một phần năng lực mới, thân thể hắn giống như kim thuộc, có thể theo ý niệm của bản thân mà chuyển biến thành hình thái bất kỳ. Ngày trước đã từng hóa thành đôi cánh giúp Diệp Âm Trúc bay trên không. Ngày nay hắn đã hoàn toàn hấp thu Khắc Kim, năng lực phân thân thành hai đạo này, hiển nhiên là biến dị mà có. Sợ là Xích Tinh từ trước đến nay đều không ai có thể làm được. Đó là đặc thù năng lực chuyên thuộc về Hồng Linh.
Trong khi mọi người đang kinh ngạc, Hồng Linh đã xông đến trước mặt Ngô Đạo. Tốc độ không chậm lại nửa phần của hắn thật là quá nhanh, lúc Ngô Đạo nhìn thấy hắn phân thân, thì toàn bộ cơ thể đã rơi vào trạng thái ngây ngốc trong chớp mắt, mà chính trong chớp mắt thời gian này, Hồng Linh đã uốn lượn, hóa thành một khối hồng quang cường liệt bao trùm thân thể ông ở bên trong.
Ngô Đạo chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên kịch liệt, tiếp sau đó, một mảng hồng quang lớn vậy mà hoàn toàn bao trùm mình bên trong. Là một ma pháp sư, dù cho ma pháp có mạnh, cũng phải thông qua phương thức nhất định để phóng ra, bị đối thủ xâm nhập đến thân thể ở cự ly gần thế này, Ngô Đạo có muốn dùng thuấn phát ma pháp để ngăn trở đối thủ cũng đã vô pháp làm được.
Thân thể Hồng Linh hoàn toàn biến thành trạng thái kì dị, căn bản nhìn không ra hình dạng nguyên bản, giống như là một lớp khải giáp mỏng manh, bao trùm thân thể Ngô Đạo bên trong. Đáng tiếc, khải giáp này thực không biết nghe lời. Lần đầu tiên, một tầng da màu hồng bằng kim loại đã hoàn toàn cấm cố thân thể vị tông chủ Họa Tông này bên trong.
Nếu như là một vị tông chủ bất kỳ nào của Mai Lan Trúc Cúc vũ kĩ tứ tông xuất thủ, với năng lượng cường độ của Hồng Linh dù cho có thể thông qua dạng biến hình thuật đó khốn trụ, cũng tuyệt đối vô pháp chịu được tử cấp đấu khí xung kích từ trong ra ngoài. Nhưng, Ngô Đạo tông chủ Họa Tông là một ma pháp sư, dù cho ma pháp kì dị của Họa Tông không cần chú ngữ, nhưng ông cũng cần dùng bút vẽ để vẽ ra triệu hoán ma pháp của mình, dù cho là thuấn phát ma pháp, cũng cần dùng bút vẽ trong tay ông để dẫn động. Nhưng lúc này, khi bị Hồng Linh cấm cố chặt, toàn bộ thân thể người hoàn toàn rơi vào trạng thái đông cứng, không nói là phóng ra ma pháp, dù là muốn di động nửa phân cũng vô pháp làm được.
Ma pháp sư mà vô pháp phóng ra ma pháp, chính là một người bình thường, dù ông là một tử cấp đại ma đạo sư cũng vậy thôi. Lúc này, Họa Tông tông chủ Ngô Đạo chính đang đứng trước tình trạng khó xử này.
Một quầng hỏa hồng sắc quang nhận không một tiếng động quấn quanh cổ Ngô Đạo, trong hồng quang lấp lóe, đầu của Xích Tinh Hồng Linh kì dị ảo hóa ra, khuôn mặt ở cự ly rất gần đối diện nhìn Ngô Đạo, hiện tại chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể uy hiếp tính mạng Ngô Đạo.
Nếu lấy thực lực chân thật ra xem xét, thì chênh lệch về thực lực giữa Hồng Linh và Ngô Đạo là rất lớn, dù hắn đã hoàn thành biến dị, nhưng trên thực lực chân chính cũng tuyệt vô pháp so sánh với một đại ma đạo sư. Năng lực mạnh nhất của hắn vẫn là cảm nhận đối với kim thuộc, nhưng biến hình phân thân thuật kì dị kia cộng thêm siêu cấp tốc độ, lại trở mấu chốt để chiến thắng. Căn bản không để Ngô Đạo, vị tông chủ Họa Tông đó phát huy ra thực lực đã chế trụ ông, xuất kì chế thắng chính là chân ý mà An Nhã phái Hồng Linh ra trường chiến đấu này.
"Hồng Linh, dừng tay." Diệp Âm Trúc kịp thời kêu Xích Tinh dừng lại. Dưới lớp da khải giáp hỏa thuộc tính che phủ toàn bộ phương vị, Ngô Đạo ngay cả hô hấp cũng đã không nổi, sắc mặt chính ở tại trong lớp da kim thuộc này phát sinh biến hóa kịch liệt. Thêm một chút thời gian, không cần Hồng Linh động thủ thì ông cũng vì không thở được mà tử vong.
Hồng quang lóe lên, tàn ảnh nhàn nhạt nhấp nháy, Hồng Linh đã cung kính quay về bên Diệp Âm Trúc.
Áp lực trên thân đột nhiên biến mất, Ngô Đạo lập tức cảm giác toàn thân nhẹ bỗng, thở hổn hển từng ngụm lớn, lúc nhìn ánh mắt toàn màu sắc kì dị của Hồng Linh, ấy tịnh không phải là phẫn nộ hoặc là oán hận, mà là hiếu kì. Họa Tông là một dạng đặc thù ma pháp sư thuộc triệu hoán hệ ma pháp, cảm thấy hứng thú rất lớn đối với các loại ma thú. Bề ngoài bọn họ triệu hoán ma thú dù rất dễ dàng, nhưng trên thực tế lại có rất nhiều điều kiện hạn chế. Ví dụ như vào lúc triệu hoán cao cấp ma thú, sẽ phải thông qua huyết dịch của bản thân cao cấp ma thú hoặc là một phần thân thể tổ thành bộ phận để làm vật dẫn cho triệu hoán. Đồng thời, bọn họ còn phải hiểu rất rõ ma thú triệu hoán của mình mới được. Đột nhiên xuất hiện Hồng Linh dạng ma thú đặc thù như vậy, Ngô Đạo không cảm thấy hứng thú mới là lạ.
"Ngô tông chủ, sợ là ông thua rồi." Diệp Âm Trúc nói với Ngô Đạo.
Ngô Đạo gật gật đầu nói: "Ta thua rồi. Chẳng qua, có thể nói cho ta hay không, hắn là ma thú dạng gì vậy, là khế ước ma thú của ngươi à?"
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói: "Hồng Linh là bằng hữu của ta, không phải là khế ước ma thú. Hắn là một dạng cao cấp ma thú cực kì hi hữu, tên là Xích Tinh, có thể Ngô tông chủ từng nghe nói qua. Đương nhiên, Hồng Linh và Xích Tinh phổ thông có một chút bất đồng, ta không tiện nói ra với tông chủ." Trong các người của Đông Long Bát Tông, Diệp Âm Trúc rất không có hảo cảm chính là Cúc Tông, còn mấy tông kia cùng tiếp xúc không nhiều. Từ thái độ lập tức nhận thua của Ngô Đạo mà xem, chí ít ông cũng là một người quang minh lỗi lạc.
"Xích Tinh? Nguyên lai lại là Xích Tinh. Ta còn cho là dạng ma thú này căn bản không có tồn tại. Chỉ là không nghe thấy Xích Tinh có năng lực chiến đấu gì! Năng lực bản thân của hắn đáng ra là..."
Ngô Đạo vừa nói đến đây, lời ông nói lập tức bị Diệp Âm Trúc ngắt, "Ngô tông chủ, tỉ thí của ngài đã kết thúc rồi, sau đây, chúng ta cần tiếp tục tỉ thí."
Lúc đầu, Ngô Đạo có chút giật mình nhưng sau đó, ông rất nhanh minh bạch ý tứ của Diệp Âm Trúc, nhìn sâu hắn một cái, lại tịnh không nói thêm gì, quay người đi về bản trận.
Trải qua ba trận chiến đấu đầu tiên, Cầm Thành nhất phương tạm thời vượt lên với hai trận thắng. Kết quả này cũng khiến lòng cảnh giác của Đông Long Bát Tông đại tăng. Rất nhanh, thái thượng trưởng lão Vị Minh không thể không cùng bát tông tông chủ và thái thượng trưởng lão còn lại thương thảo chọn người xuất chiến tiếp theo. Mười trận chiến định thắng thua, nếu như trận thứ tư lại thua, khiến chênh lệch thắng thua lên đến 2 trận thì muốn đuổi kịp cũng không dễ dàng gì.
Bên phía Cầm Thành tương đối bình tĩnh hơn, An Nhã và Tử nhỏ giọng nói mấy câu gì đó, chiến sĩ xuất chiến thứ tư của Cầm Thành đã đi ra khỏi đám đông.
Đầu trọc lốc, thân thể hùng tráng , cơ bắp cuồn cuộn như cầu long của hắn tựa hồ như lúc nào cũng có thể làm rách tung y phục trên thân, chính là chiến sĩ hạng nhất, thủ hạ của Tử, Hoàng Kim Bỉ Mông Địch Tư.
Địch Tư biến thành hình người xem ra vẫn tràn đầy bá khí. Thân thể cao hơn hai thước, giống như một cái xe công thành, bước bước lớn đến bên Diệp Âm Trúc, cung kính hướng Diệp Âm Trúc hành lễ, nói:
- Cầm Đế đại nhân.
Diệp Âm Trúc gật đầu với Địch Tư, thấy Địch Tư xuất chiến, Diệp Âm Trúc biết, thắng lợi của trận chiến đấu này đối với tứ đại dị tộc của Cầm Thành mà nói, khả năng chiến thắng là rất lớn. Tịnh không phải vì Địch Tư dưới tình huống ảnh hưởng của Tử đã đề thăng thực lực bản thân từ cửu giai thượng vị ma thú lên rất nhiều, mà vì trong quá trình chiến đấu Địch Tư có thể thi triển tịnh không phải chỉ là sức mạnh của một mình hắn.
Lấy thực lực của ma thú và nhân loại để so sánh mà nói, cửu giai thượng vị ma thú tương đương với tử cấp lục giai chiến sĩ trong nhân loại trở lên. Chỉ vì ứng dụng đấu khí bản thân của nhân loại nếu so với thiên phú kĩ năng của ma thú thì linh hoạt hơn nhiều, ma thú ở cùng cấp bậc nếu so với chiến sĩ nhân loại ở cùng cấp bậc thì chênh lệch một chút mà thôi. Nhưng, bản thân Hoàng Kim Bỉ Mông chính là chủng tộc cường lực. Năng lực thực chiến của bọn họ hoàn toàn ngang ngửa so với chiến sĩ nhân loại ở cùng cấp bậc. Đương nhiên, chiến sĩ đề cập đến ở đây tịnh không phải là Đông Long Bát Tông. Vũ kĩ kĩ xảo của Đông Long Bát Tông thì tám quốc gia hiện hữu trên Long Khi Nỗ Tư đại lục còn cách xa, vô pháp so sánh được. Không nói là cùng cấp bậc, dới tình huống một chọi một, Diệp Âm Trúc biết, một vị tông chủ bất kì nào trong vũ kĩ tứ tông của Đông Long Bát Tông, đều có thể nhẹ nhàng đánh bại Địch Tư, cho dù là so sánh tu vi Ngạo Trúc kiếm pháp của vị nhị gia gia kia của mình cùng Địch Tư thực chiến mà nói, sợ rằng cơ hội chiến thắng cũng rất lớn. Nhưng hình như đã nói, Địch Tư sở hữu tịnh không phải là sức mạnh của chỉ một người.
Trải qua thương lượng tỉ mỉ, người thứ tư xuất chiến của Đông Long Bát Tông đã đi ra, đại biểu Đông Long Bát Tông xuất hiện trên chiến trường là một trong ba vị thái thượng trưởng lão, xuất thân từ Mai Tông, Mai Thanh trưởng lão.
Mai Thanh cước bộ rất chậm, nhưng trong quá trình tiến lên, toàn bộ người ông phảng phất như một đám phù vân, nhẹ nhàng bay lên phía trước, hoàn toàn như không chịu lực. Trên mặt mang theo một tia cười nhẹ nhàng, khí tức tường hòa xoay quanh thân thể chầm chậm dao động. Diệp Âm Trúc có thể cảm thụ rõ ràng, khí tức trên thân thể Mai Thanh phóng ra phảng phất như hoàn toàn dung hợp thành một với hoàn cảnh xung quanh. Trong tay nâng một thanh trường kiếm cổ phác, toàn bộ động tác xem ra đều hài hòa như thế, tựa như lưu thuỷ hành vân.
- Đông Long đế quốc. Mai Thanh.
Vị thái thượng trưởng lão này giới thiệu về chính mình quả thực rất đơn giản.
- Cầm Thành thủ hạ của Cầm Tử nhị đế. Địch Tư!
Địch Tư vỗ vỗ lên cái đầu trọc lốc của mình, hung quang trong mắt lúc ẩn lúc hiện, tỉ mỉ nhìn địch nhân trước mặt mình.
Vào lúc nghe thấy Địch Tư nói đến chữ "đế", đầu mày Mai Thanh nhíu lại rõ ràng, lườm Diệp Âm Trúc một cái, nhưng lại tịnh không nói thêm gì.
Diệp Âm Trúc tự nhiên biết trong lòng lão đang nghi hoặc, cũng tịnh không giải thích. Đông Long Bát Tông từ sau khi đến nơi này đã vì việc chinh phục Cầm Thành mà đối với mình có hoài nghi rất sâu sắc, hiện tại giải thích thế nào cũng không có tác dụng gì, còn không tốt bằng chẳng nói gì.
Diệp Âm Trúc ra hướng song phương, nói:
- Trận tỉ thí thứ tư. Bắt đầu.
Mai Thanh vẫn trầm ổn như cũ. "Ông…!" một tiếng kiếm minh vang lên, trường kiếm trong tay thoát ra khỏi bao. Thân kiếm lấp lánh ánh sáng màu hồng nhạt, hàn khí triển lộ ra bên ngoài, hiển nhiên là một thanh bảo kiếm. Chỉ thấy cổ tay lão nhẹ nhàng rung lên, tạo ra một thế kiếm mời. Diệp Âm Trúc nhìn thấy Mai Tông tuyệt kĩ Nhất Kiếm Cửu Mai trên tay Tây Đa Phu xuất hiện trong nháy mắt, chín đóa hoa mai hình miệng bát lớn bé đều đặn huy sái trên không trung, mỗi một cánh hoa đều triển hiện cực kì rõ ràng trước mặt Diệp Âm Trúc và Địch Tư.
Trong lòng Diệp Âm Trúc âm thầm kinh ngạc, vị Mai Thanh trưởng lão này luận thực lực sợ là còn cao hơn cả Tây Đa Phu nguyên soái, Mai Tông kiếm pháp của lão còn muốn tinh thuần hơn nhiều, dù còn chưa lộ ra thực lực đấu khí, nhưng từ kiếm pháp mà xem, lão đã đạt được tinh thần và cốt tủy của Mai Tông tuyệt học.
Cảm giác của Địch Tư lại không giống Diệp Âm Trúc. Dù trên thân Mai Thanh không có phóng ra một tia đấu khí, cũng tịnh không vào thế, nhưng đối diện với vị thái thượng trưởng lão của Đông Long Bát Tông này, Địch Tư lại cảm giác thấy rõ ràng, lồng ngực mình phảng phất như bị ép bởi một khối đá lớn, đấy là một dạng cảm giác khó có thể gọi tên, Địch Tư từ một kẻ không biết sợ là gì, vậy mà lúc này từ thân thể đối thủ trước mặt cảm thấy một chút sợ hãi. Đấy là cảm giác không thể chiến thắng.
"Hống - - " Địch Tư ngẩng lên trời phát ra một tiếng gầm chói tai, ngay sau đó, kim quang cường liệt lập tức từ thân thể hắn tràn ra, sức mạnh điên cuồng khiến cơ nhục toàn thân hắn tiếp túc bành trướng, nhanh chóng khiến y phục trên thân rách tung. Tiếp nữa, hắn đột nhiên bước lên một bước, kim quang toàn thân trong nháy mắt hoàn toàn ngưng tụ vào quyền phải của hắn, xuất ra.
Trong một khoảng thời gian ngắn súc lực ngưng tụ, nếu như là Địch Tư trước đây thì tuyệt đối vô pháp có thể dễ dàng làm như vậy, nhưng dưới sự trợ giúp của năng lượng của Tử, hắn đã thăng tiến lên ma thú càng cao cấp hơn.
Quyền phải được kim quang dầy đặc bao quanh tịnh không phải đánh về phía thái thượng trưởng lão Mai Thanh, mà là nện lên mặt đất.
Ầm - -, một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên khiến cả tòa Cầm Thành rung động, thanh âm cuồng bạo vọng lại từ Bố Luân Nạp Sơn Mạch, chiến sĩ của hai bên thực lực hơi kém một chút, có không ít do việc Địch Tư đánh rung mặt đất không trụ vững thân thể ngã xuống đất.
Thực lực của Mai Thanh tuyệt đối cường đại, nhưng lão lại chưa từng nhìn thấy phương pháp chiến đấu của Hoàng Kim Bỉ Mông. Cả đời nghiên cứu Đông Long Bát Tông vũ kĩ nên hiểu biết của lão với ma thú rất ít, thậm chí không nhìn ra Địch Tư là Hoàng Kim Bỉ Mông huyễn hóa mà thành. Mắt thấy một quyền của Địch Tư nện lên mặt đất, trong lòng Mai Thanh không khỏi có chút kinh ngạc, đó chính là phương pháp chiến đấu của dị tộc sao?
Kim quang cuồng bạo nhanh chóng khuyếch tán, cuộn lên toàn bộ mặt đất, năng lượng điên cuồng bành trướng lên, sóng địa chấn hình nửa vòng cung cao đến mười thước, hoàn toàn bao trùm phương hướng mà thái thượng trưởng lão Mai Thanh có thể né tránh. Lực chấn động kịch liệt dù cho là Diệp Âm Trúc người đã lùi rất xa, cũng có thể cảm thụ được rõ ràng dao động năng lượng cường hãn.
Dù hoàng kim chiến khí của Địch Tư vô pháp so sánh với đánh nhau theo kiểu dậm chân của Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư, nhưng xét đến cùng hắn cũng là cửu cấp thượng vị ma thú. Ngày trước, lần đầu tiên đến Cầm Thành, trong khi phẫn nộ, hắn đã từng một quyền nện bằng đỉnh núi, lúc này sau khi thực lực đề thăng, sự cường hãn sản sinh do năng lượng của một kích toàn lực càng trở nên khủng bố.
Xa xa, các cường giả của Đông Long Bát Tông nhìn thấy một màn như vậy sắc mặt đồng thời biến đổi. Khiến họ kinh ngạc, trái lại không phải vì lực công kích của Địch Tư có bao nhiêu sức mạnh, mà có 2 phương diện. Một chính là ánh sáng Địch Tư phóng ra là kim sắc, đấy cùng là trái với nguyên tắc của thải hồng cấp bậc, dù cho Đông Long Bát Tông cũng vậy, không tuân theo thải hồng cấp bậc, cũng chưa từng thấy dạng đấu khí này. Còn một mặt nữa, chính là vì bọn họ nghĩ đến phương thức chiến đấu như vậy của Địch Tư, nếu như dùng trên chiến trường thì sẽ sản sinh hiệu quả thế nào. Phương vị sóng địa chấn bao trùm rất rộng lớn, còn cả sức mạnh của lực xung kích khiến các núi đều vang vọng lại, một khi áp dụng trong chiến đấu nhất là ở mức quân đoàn thì hiệu quả có thể mang lại không cần phải nói. Trải qua mấy tràng chiến đấu này, mọi người của Đông Long Bát Tông ngược lại càng thêm hiểu vì sao Diệp Âm Trúc vô pháp thuyết phục các dị tộc kia quy thuộc Đông Long. Xét đến cùng, mấy vị cường giả của tứ đại dị tộc của Cầm Thành xuất chiến trước mặt, không một ai không trên tử cấp, một phương thực lực cường đại như vậy sao có thể cam chịu ở dưới người khác?
Mắt nhìn sóng địa chấn to lớn xung kích tới mình, sau khi trải qua trạng thái kinh ngạc ngắn ngủi, thái thượng trưởng lão Mai Thanh tịnh không có kinh hoảng gì, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, đưa thân thể nhanh chóng lui lại, đồng thời thân thể ở giữa không trung nhanh chóng xoay người, trong khi cổ tay rung nhẹ, một đóa tử sắc mai hoa tạo hình hoàn chỉnh tung bay. Tại lúc này đây, hắn giống như "hoa trung chi thần" hướng ra ngoài reo rắc lạc ấn mai hoa.
Khí kình dày đặc giao tranh tạo lên một âm thanh bạo phá, giống như hơn ngàn quả pháo đồng thời phóng ra. Hào quang hai màu vàng, tím ở chỗ va chạm điên cuồng va chạm kịch liệt sinh ra tiếng nổ to. Mỗi một đóa mai hoa mà trường kiếm của Mai Thanh đưa ra đều do không biết bao nhiêu kiếm tổ thành. Mỗi một kiếm đâm ra, đều điểm lên chỗ trống của sóng địa chấn tràn đến, những đoá mai hoa nhìn rất đẹp ấy, chính đang như một xoáy nước chết chóc đánh nhau sinh tử với sóng địa chấn.
Trên mặt Địch Tư lộ ra một tia quang mang hung ác, song quyền lại nâng lên, đồng thời nện xuống mặt đất. Lúc này, lấy thân thể hắn làm trung tâm, mặt đất xung quanh đã toàn bộ bạo liệt, mặt đất lõm xuống hơn ba thước, các vết nứt nẻ và lõm xuống tựa hồ do sóng địa chấn gây ra, vết nứt hình rẻ quạt to lớn lan rộng ra phía trước.
Lại là hai quầng, lần thứ nhất, tịnh không có âm thanh kịch liệt như lúc trước, nhưng Mai Thanh đang ở trung tâm sóng địa chấn nhẹ nhàng múa kiếm bất chợt sắc mặt tái biến. Vì, hai bên sóng địa chấn nguyên bản hình rẻ quạt, đột nhiên truyền đến hai luồng chấn động kịch liệt, tiếp sau đó, phương hướng xung kích của sóng địa chấn vậy mà phát sinh biến đổi. Chấn động này lướt qua hai bên thân thể hắn, vậy mà lúc này hợp lại một chỗ sau lưng, hoàn toàn quây cả người Mai Thanh tại trung tâm. Như thế, Mai Thanh cần ứng phó không chỉ là công kích phía trước, mà là năng lượng dao động từ bốn phương tám hướng đồng thời xông đến.
Kinh nghiệm chiến đấu của vị thái thượng trưởng lão này quả thực rất phong phú, lần đầu tiên đưa ra phản ứng tối chuẩn xác, bay lên không hầu như là theo bản năng, không trung là phương hướng duy nhất không có công kích và ngăn trở gì. Tử quang xung thiên, thân thể Mai Thanh xoay tròn lao lên trên không, trường kiếm trong tay bảo vệ xung quanh thân thể mình kín đáo không lọt một ngọn gió, thậm chí ngay cả một chút bụi cũng vô pháp xông vào trong vòng phòng ngự của hắn.
Mai Thanh chọn như vậy, tịnh không phải là đấu khí của lão vô pháp chống lại sóng địa chấn xung kích đồng thời ở xung quanh truyền đến, mà vì hắn không muốn vừa mới chiến đấu đã tiêu hao đấu khí của mình quá độ. Đối với thực lực của Địch Tư hắn còn chưa hiểu rõ hoàn toàn, đã có biện pháp có thể tiết kiệm đấu khí mà thoát ly công kích của đối phương, vì sao lại phải lấy cứng chọi cứng? Mai Thanh sớm đã không phải là người trẻ tuổi bồng bột nữa, cho nên khẳng định là lão chọn phương thức thích hợp nhất để tiếp tục chiến đấu.
Trong tiếng ầm vang, sóng địa chấn từng lớp đánh về phía Mai Thanh tại trung tâm, bạo phát ra lực xung kích cuồng bạo, đương nhiên, lần này là xông thẳng lên trên. Dưới tác dụng của sóng xung kích cường đại, thân thể thái thượng trưởng lão Mai Thanh tá lực liệng lên, trong chớp mặt đã lên cao trăm thước.
Cũng vào lúc này, hai đạo thân ảnh cao lớn phát ra khí tức cực hàn hầu như cùng nhau từ thân thể Địch Tư phân ly nhảy ra, lúc thân ảnh ly khai Địch Tư thì cũng là cùng nhau không ngừng phóng lớn. Lúc mọi người nhìn rõ hình dạng chúng mới kinh hãi phát hiện, thân thể hai đại gia hỏa này vậy mà cao hớn bảy thước, bả vai rộng lớn, cứng rắn như đá hoa cương cuồn cuộn cơ bắp, không gì không chứng minh sức mạnh cường đại của bọn chúng. Đó là hai cự viên, chúng nhân của Đông Long Bát Tông chưa từng thấy cự viên.
Trước khi 10 trận tỉ thí bắt đầu, đâu có ai nói không cho phép sử dụng triệu hoán ma thú, Địch Tư xuất chiến chính là lợi dụng điểm này. Trong số ma thú có linh hồn hiến tế của hắn, trừ A Đại lần trước giúp Diệp Âm Trúc chống địch bị trọng thương chưa lành ra, A Nhị, A Tam thực vẫn hoàn hảo như xưa. Dù bọn chúng là cửu cấp hạ vị ma thú, nhưng cũng có sức mạnh tử cấp! Địch Tư chọn thời cơ thích hợp nhất mới phóng xuất hai Băng Cực Ma Viên ra.
A Nhị, A Tam vừa xuất hiện, lập tức bay lên không, là biến dị Ma Viên, lực nhảy lên của bọn chúng tuyệt đối là khủng bố. Chớp mắt nhảy lên, mặt đất lưu lại vết chân rất sâu, thân thể cao đến bảy thước trực tiếp lướt lên độ cao hơn bốn mươi thước lúc này mới chậm lại.
Hai tiếng gầm hùng hậu mà có phần sắc nhọn đồng thời vang lên từ trong miệng chúng, tiếp sau đó, trên không đã có thêm một tầng băng vụ màu lam nhạt. Vô số băng tinh bao phủ thiên không, giống như một cái lồng hàn băng to lớn bao trùm về phía thân thể thái thượng trưởng lão Mai Thanh.
Mai Thanh thực lực đấu khí chính là giống với Tây Đa Phu, đếu là tử cấp lục giai, chỉ vì thủy chung chìm đắm trong tu luyện Mai Tông công pháp, không như Tây Đa Phu có nhiều tục sự phiền nhiễu mà thực lực cường đại một chút. Cho nên, hắn cũng không thể bay, ở nửa tầng không, toàn bộ người hư không nhận lực, hạn chế lớn lên chiến đấu kĩ xảo của hắn. Mắt nhìn băng vụ tràn đến, lão cùng chỉ có thể thôi động đấu khí ở xung quanh thân thể mình huyễn hóa ra một bức tường kiếm dày đặc để bảo hộ chính mình.
Nhưng, rất nhanh Mai Thanh đã phát hiện ra có điều không đúng. Vì cái công kích lão tịnh không chỉ là xung kích lực của băng vụ kia, mà càng đáng sợ là biến hóa về nhiệt độ quanh thân thể. Mùa thu ở cực bắc hoang nguyên vốn đã đạt đến nhiệt độ của mùa đông trong Đông Long, lúc này, trong chớp mắt lại hạ xuống hơn vài chục độ.
Lúc còn trong thất quốc thất long bài vị chiến, Diệp Âm Trúc đã từng thể hội sự thống khổ của việc dùng sức người chống lại đại tự nhiên. Lúc này, Mai Thanh cũng có cảm thụ như vậy, dù đây không phải là tai nạn của đại tự nhiên. Nhưng không khí hàn lãnh xung quanh, lập tức đối với đấu khí và trạng thái thân thể của hắn, sản sinh ảnh hưởng rất lớn. Đầu tiên, hàn lãnh làm cho tốc độ huyết dịch lưu thông chậm lại. Tốc độ vận hành đấu khí giảm xuống, Mai Tông kiếm pháp của hắn tựa hồ cũng không như dạng hành vân lưu thủy không chút trở ngại lúc trước nữa.
Mà vào lúc thân thể Mai Thanh bắt đầu rơi nhanh xuống, toàn thân vì ở trong vòng vây của cực hàn mà thực lực giảm xuống, hắn nhìn thấy một đoàn kim quang chói mắt.
Kim quang ở giữa không trung nhanh chóng khuyếch đại. Thân thể nguyên bản chỉ cao hai thước, vậy mà trực tiếp khuyếch đại đến trên mười bảy thước. Lực nhảy khủng bố khiến thân thể to lớn của Địch Tư nhanh chóng vượt qua hai Băng Cực Ma Viên, hai cánh tay thô tráng ở hai bên thân thể triển khai. Kim quang trên bàn tay to lớn vươn ra, mỗi bên tự búng ra bách thốn lợi trảo. Không có kĩ xảo gì, chỉ có tốc độ và sức mạnh nện thẳng đến thân thể đang rơi xuống của Mai Thanh.
"Hoàng Kim Bỉ Mông??" Dù các cường giả của Đông Long Bát Tông không có gặp qua, thì vẫn còn nhận ra được Bỉ Mông cự thú. Vào chớp mắt Địch Tư triển hiện bản thể, không ít người trong bọn họ lập tức kinh hô thành tiếng. Danh xưng Bỉ Mông cự thú lục chiến vô địch, bọn họ đã nghe rất nhiều. Nhưng chân chính nhìn thấy Bỉ Mông cự thú mà còn là Hoàng Kim Bỉ Mông vương giả trong Bỉ Mông thì rất nhiều người trọng bọn họ lại là lần đầu.
Kinh ngạc cũng xuất hiện đồng thời ở phe Cầm Thành. 3.000 chiến sĩ phe Cầm Thành đương nhiên đều biết sự khủng bố của Bỉ Mông cự thú. Bọn họ cũng từng trong cuộc chiến mà Diệp Âm Trúc thành danh năm xưa, nhìn thấy sự cường hãn của Hoàng Kim Bỉ Mông. Lúc này, gặp lại Bỉ Mông cự thú, sự sợ hãi trong lòng họ sản sinh ra khó mà nói được. Nhưng, họ lại không có kinh hoảng, vị họ biết, Hoàng Kim Bỉ Mông trước mặt đó là ở phe mình.
Từ sau khi Diệp Âm Trúc trở thành chủ nhân của Cầm Thành, toàn thể Cầm Thành đều đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Dưới sự quản lý của An Nhã, người Cầm Thành, nguyên bản ngày ngày đều phải vào núi săn bắn để qua ngày thì ngày nay sinh hoạt sung túc so với trước kia hơn không biết bao nhiêu. Bọn họ không cần phải tiếp tục săn bắn, mỗi cá nhân đếu có phân công lao động khác nhau. Nguyên bản thực vật, trang bị, các dạng phồn hoa trong thành thị, bọn họ ngay cả nghĩ đến cũng không dám tưởng tượng, đều vì sự giáng lâm của Diệp Âm Trúc sau khi thành chủ nhân Cầm Thành mà rơi xuống thân họ. Nguyên bản bọn họ nhận mình là sơn dã thôn phu, hiện tại đã biến thành chiến sĩ chân chính. Tốc độ phát triển nhanh chóng của Cầm Thành, mỗi cá nhân đều nhìn tận mắt, dù sự xuất hiện của Bỉ Mông cự thú khiến họ có chút khủng hoảng, nhưng đối với những người thống trị Cầm Thành, bọn họ lại càng thêm tín nhiệm.
Bình dân kỳ thật rất dễ thỏa mãn, ăn no mặc ấm, trở thành một mục tiêu để cộng đồng nỗ lực khi kiến thiết Cầm Thành như vậy đấy, cũng trở thành lạc thú lớn nhất của họ. Việc ngưng tụ lực cho Cầm Thành, sớm vào lúc nó bắt đầu kiến thiết đã dần dần hình thành, hướng tới phương hướng phát triển càng tốt hơn.
Bách thốn lợi trảo của Địch Tư, dưới ánh sáng mặt trời, lấp lóe giống như hàn quang của tu la đao, nhãn thần khát máu của hắn phóng ra ánh sáng hưng phấn. Kim hoàng sắc chiến mang phủ khắp lợi trảo, dưới tình huống như thế, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, đối thủ của mình căn bản không có khả năng gì để né tránh, chỉ có thể chọi cứng với mình. Chiến mang so với đấu khí của đối phương tịnh không rơi vào hạ phong, mà huống gì mình còn có sức mạnh cường đại của Hoàng Kim Bỉ Mông!
Vào lúc trận tỉ thí đầu tiên bắt đầu, Địch Tư đã trăn trở xem sau này mình xuất trường sẽ nên đánh nhau với đối thủ như thế nào. Mắt nhìn kĩ xảo của Diệp Ly cường đại như vậy, ngay cả An Nhã cũng suýt nữa chống không nổi, hắn càng hiểu rõ sở dĩ Diệp Âm Trúc nói, không nên giao đấu về ảo diệu kĩ xảo. Sau khi thương lượng với Tử, mới có sự xuất hiện của một màn trước mắt.
Thái thượng trưởng lão Mai Thanh biết, mình từ lúc bắt đầu chiến đấu đã rơi và cạm bẫy của đối phương. Sóng địa chấn kia như muốn tiêu hao lượng lớn đấu khí đặt mình vào trong một cục, bức bách mình nhảy lên không, hạn chế sự linh hoạt và kĩ xảo căn bản là ưu thế lớn nhất của mình, đối phương lại triệu hoán ra 2 trợ thủ lợi hại, dùng năng lượng cực hàn khiến thực lực mình giảm xuống, mà Hoàng Kim Bỉ Mông trong chớp mắt hóa thành bản thể kia mới đánh một kích tối hậu về phía mình.
Gặp phải tuyệt cảnh, tinh quang trong mắt Mai Thanh bạo xạ, vào giây phút này, thực lực chân chánh của hắn mới hiển thị ra.
Hoa Mai, chính băng lãnh mà cô ngạo, lúc này Mai Thanh thân tại không trung thi triển ra chính là khí chất như vậy, toàn thể người đều như biến thành một đóa mai hoa nở trong hàn lãnh. Hàn lãnh xung quanh thân thể, tựa hồ đối với hắn không có ảnh hưởng gì nữa, trường kiếm trong tay chầm chậm giương lên, lần đầu tiên xuất hiện chỉ có một đóa mai hoa. Nhưng lại không phải là tử sắc, mà là bạch sắc, bạch sắc chân chính.
Nhìn thấy bạch sắc quang mang đột nhiên xuất hiện trong không trung, Diệp Âm Trúc đang quan chiến phía dưới, trong lòng đại kinh, bạch sắc đại biểu cho cái gì hắn biết quá rõ. Đó chính là thực lực của thứ thần cấp! Hắn hoàn toàn vô pháp tưởng tượng, đấu khí mà thái thượng trưởng lão Mai Thanh lúc trước thi triển ra còn là tử cấp lục giai, vì sao đột nhiên lại phóng ra đấu khí mức thần cấp. Dù chỉ là màu trắng nhạt, nhưng đối với tử cấp mà nói, bạch cấp chỉ có thể dùng từ ác mộng mà hình dung.
Thái thượng trưởng lão Vị Minh vào lúc nhìn thất một đóa bạch mai xuất hiện, thần tình lập tức biến thành kích động.
- Nhất Tiễn Hàn Mai, đã lâu không nhìn thấy Nhất Tiễn Hàn Mai của Mai Tông rồi. Vạn Mai Triều Bái, Nhất Tiễn Hàn Mai. Mai Thanh trưởng lão lần này chân đích xuất toàn lực rồi.
Tiếng ông minh nhẹ vang lên, ở giữa thiên không, lúc này một đóa bạch mai đó đã trở thành trung tâm của tất cả.
Trong sát na này, trong lòng Diệp Âm Trúc đột nhiên có cảm giác kì dị, tâm thần phảng phất dung nhập vào trong toàn bộ hoàn cảnh, dù mắt hắn nhìn không rõ, nhưng tâm thần lại nắm chắc rõ ràng tất cả xung quanh, thông qua cảm giác huyền diệu như vậy, trong ý thức của hắn sản sinh ra phán đoán về một đóa bạch mai đó. Cũng vào sát na này, hắn đã minh bạch nguyên nhân xuất hiện của bạch sắc quang mang đại biểu thứ thần cấp lực lượng.
Một đóa bạch mai đó của Mai Thanh trưởng lão do 18 đạo hào quang tổ thành, nhìn thì tựa hồ là công kích do 18 kiếm đâm ra mà hình thành, nhưng Diệp Âm Trúc lại thông qua cảm giác huyền diệu của thiên nhân hợp nhất, phát hiện trong 18 đạo hào quang đó, mỗi một đạo đều do tròn 100 kiếm trùng hợp đâm vào cùng một vị trí mà thành, và còn nữa, mỗi một nhát kiếm đều tuyệt đối là toàn lực. Cũng chính là nói, một đóa bạch mai xem có vẻ giản đơn đó, lại là 1800 nhát kiếm toàn lực đâm ra trong thời gian rất ngắn! Đây là khái niệm gì vậy? Cũng chính là đấu khí của 1800 nhát kiếm trùng điệp, mới sản sinh ra hào quang bạch sắc đó.
Nếu không có trải qua thiên chùy bách luyện, làm sao có thể đâm ra một kiếm như vậy. Lúc này, Diệp Âm Trúc mới được coi là chân chính hiểu rõ, vì sao trong vũ kĩ tứ tông, Mai Tông đứng đầu. Dù cho thủ tịch thái thượng trưởng lão xuất thân từ Cúc Tông, thì Mai Tông vẫn là một chi cường đại nhất của vũ kĩ tứ tông.
/336
|