Ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không biết Cầm thành còn thiếu cái gì, nhưng những vật tư này, nhiều một chút cũng không sao. Cầm thành thời tiết khô lạnh, chỉ cần cất giữ cẩn thận, phỏng chừng lương thực dùng trong mười năm cũng không có vấn đề.
Đương nhiên, vận chuyển đại lượng vật tư như thế, cũng làm cho Kim Sắc cùng bộ đội vận chuyển của hắn cực khổ một chút, may là từ Mễ Lan đông bộ đến bắc bộ khoảng cách cũng không quá xa.
Cuộc tẩy kiếp (cướp bóc) từ giữa trưa đến buổi tối, lúc màn đêm buông xuống, thì Diệp Âm Trúc mới ra lệnh rút lui. Nghỉ ngơi ở bên trong thành thị cố nhiên là sẽ thoải mái hơn, nhưng cũng dễ dàng bại lộ tung tích. Nếu Khố Tư Lặc mà đái lĩnh khinh kỵ binh tới, tuyệt đối sẽ không để bọn hắn trốn thoát.
Sau khi cướp bóc cả một tòa thành, Cầm thành chiến sĩ rút lui êm thắm. Mà sự hỗn loạn ở Nặc Đinh thành, thậm chí còn lợi hại hơn so với Tây Phi thành. Dù sao, dân chúng nơi này cũng rất ít tiếp xúc với ngoại giới, đối với bọn họ thì những đại quý tộc cũng đã chết, nếu không nhân cơ hội trả thù hoặc chiếm chút tiện nghi thì làm sao có thể đối diện với chính mình đây?
Từ khi bắt đầu, phương hướng truy tìm của Khố Tư Lặc vốn đã sai lầm, hắn tưởng rằng Diệp Âm Trúc sẽ mang Cầm thành chiến sĩ đến hướng đông, nhưng kỳ thật là quân đội Cầm thành lại hướng phía đông nam mà đi. Mà làm Khố Tư Lặc lo lắng nhất là, những thám báo mà hắn cử đi vẫn chưa có người nào quay lại. Lúc tìm được những thám báo này, còn lại chỉ là một cỗ thi thể, không phải cổ bị xuyên thủng thì trên ngực cũng có nhiều lỗ thủng, rõ ràng là do lợi tiễn xạ sát.
Khố Tư Lặc căn bản là không biết Diệp Âm Trúc như thế nào có thể làm được, chính mình phái ra nhiều thám báo như vậy, nhưng lại không có một người còn sống quay về, chẳng lẽ nói, thám báo bộ đội của Cầm thành còn nhiều hơn bên mình ?
Đúng như lời nói của Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp, Khố Tư Lặc bây giờ giống như người tàn tật điếc, mù vậy. Diệp Âm Trúc biết được vị trí chính xác của hắn, còn hắn thì không. Nhưng bởi vì hắn không biết được sự tồn tại của giác ưng kỵ sĩ đoàn, cho nên hắn cũng không thể phát hiện được nơi hạ lạc của Diệp Âm Trúc cùng Cầm thành quân đội.
Hai ngày sau, khi Khố Tư Lặc nghe được tin tức Nặc Đinh thành bị tẩy kiếp, chút nữa hắn từ trên lưng của cự long té xuống. Hỗn loạn ở Tây Phi thành còn chưa bình định, lại tới Nặc Đinh thành bị tẩy kiếp, quân đội Cầm thành đúng là xuất quỷ nhập thần, tốc độ kinh nhân đó làm cho hắn bị đả kích rất lớn.
Vốn sau khi nghe được tin tức Tây Phi thành bị cướp bóc, Khố Tư Lặc còn định giấu giếm một đoạn thời gian mà không báo cáo, chỉ cần chính mình có thể đem quân đội Cầm thành này hoàn toàn hủy diệt, thì có thể xem như là lấy công chuộc tội. Nhưng lúc này, đã có hai tòa thành thị bị tẩy kiếp, mấy ngàn quý tộc bị giết, tài vật bị đoạt đi không biết bao nhiêu. Khố Tư Lặc biết, chính mình cuối cùng cũng không thể giấu giếm nữa, đồng thời, hắn cũng ý thức được tình cảnh khốn đốn trước mắt của mình.
Nếu nói về thực lực, Cầm thành hiển nhiên không thể là đối thủ của hơn hai mươi vạn đại quân. Nhưng là, người Cầm thành quả thực quá giảo hoạt, căn bản là không cùng hắn chính diện giao chiến, khiến cho Khố Tư Lặc không tài nào bắt được.
Đồng thời, càng khiến cho Khố Tư Lặc thống khổ là hắn không có tin tình báo sung túc, không có tình báo cũng có nghĩa là không biết được động hướng của đại quân Cầm thành. Phật La quốc thổ mặc dù không khổng lồ như Mễ Lan đế quốc, nhưng cũng tương đối lớn, quân đội Cầm thành bất quá cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi, không có tin tình báo, hơn mười vạn đại quân đang nắm trong tay của hắn cũng không có khả tìm được tung tích của đối phương.
Cứ như vậy, chính mình tựu chỉ có thể đuổi theo sau lưng của Cầm thành đại quân. Mắt thấy tình hình Phật La càng ngày càng rơi vào tình thế bất lợi. Bây giờ, Khố Tư Lặc cảm giác được đối với Diệp Âm Trúc cùng quân đội Cầm thành mình hoàn toàn vô lực. Hắn hiện giờ cần nhất là sự trợ giúp.
Sau khi hiểu rõ được vấn đề này rồi, Khố Tư Lặc đái lĩnh khinh kỵ binh của hắn dụng tốc độ nhanh nhất chạy tới Nặc Đinh thành. Một mặt ổn định cục diên bên trong, một mặt phái long kỵ có tốc độ nhanh nhất trở về Phật La vương quốc thủ đô Luân Tát thành hồi báo với quốc vương Phật La.
Do thời gian trì hoãn, cho đến khi Phật La quốc vương nhận được tin tức cũng là bảy ngày sau, mà lúc này, Diệp Âm Trúc mang theo quân đội Cầm thành trước sau đã " quang lâm" tới hai tòa thành thị. Mặc dù quy mô của hai tòa thành thị này nhỏ một chút, nhưng ở gần một tòa thành thị trong đó có một mỏ kim loại, cũng đã bị cướp đoạt sạch, thậm chí ngay cả một mảnh lương thực cũng chưa từng lưu lại cho cả hai tòa thành này.
Sau khi Phật La quốc vương Đức Lạp Ngõa Lai nhận được tinh tức, phản ứng đầu tiên là cực kỳ phẫn nộ, mắng Khố Tư Lặc trên đại điện. Nếu không phải có đế quốc thủ tướng Đạt Lý Áo ngăn cản, hắn sẽ hạ lệnh xử tử Khố Tư Lặc.
" Bệ hạ xin bình tĩnh, hắn bây giờ là hy vọng sống còn của vương quốc, ngài nhất định không thể manh động a". Đạt Lý Áo quỳ xuống trước mặt Đức Lạp Ngõa Lai khổ khổ cầu khẩn.
Đức Lạp Ngõa Lai sắc mặt đã hoàn toàn tím tái, " bình tĩnh ? Ngươi nói bổn vương làm sao có thể bình tĩnh đây ? Khố Tư Lặc đã phạm việc gì ? Chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Năm mươi vạn đại quân, toàn thể năm mươi vạn đại quân. Hơn nữa sau khi bổ sung đã vượt qua bảy mươi vạn người.
Bây giờ dưới tay hắn còn bao nhiêu người ? Nếu hơn mười vạn đai quân của hắn cũng mất, thì hắn làm nguyên soái như thế nào ? Ba ngày trước, ta vừa mới nhận được tín hàm của Lam Địch Á Tư đế quốc truyền đến. Ngươi biết ta phải chịu bao nhiêu áp lực không ? Chúng ta đã đắc tội với Mễ Lan đế quốc quá nhiều, nếu không thừa dịp này giúp Lam Địch Á Tư đế quốc hủy diệt Mễ Lan, đó là chúng ta tự hủy diệt chính mình. Nhưng mà, Khố Tư Lặc đã làm cái gì ? Hơn hai mươi vạn đại quân hy sinh vô ích, nhưng ngay cả một tòa thành ở biên cảnh của Mễ Lan cũng không đoạt được. Trước đó ta đã nhịn, hy vọng hắn có thể tìm được cơ hội cho đối thủ một kích trí mạng. Nhưng bây giờ, người Mễ Lan đã đánh tới bên trong nước chúng ta, hai tòa thành bị tẩy kiếp không còn gì, cả ngàn quý tộc bị đoạt mệnh, ngươi nói ta làm sao có thể chủ trì công đạo cho quốc dân ?"
Đạt Lý Áo cũng biết lời của Đức Lạp Ngõa Lai là thật, hắn càng biết rõ hơn Đức Lạp Ngõa phải chịu bao nhiêu áp lực, ba ngày trước, tin tức của Lam Địch Á Tư đế quốc truyền đến cũng không phải chỉ đơn giản là chất vấn, mà thực ra là hạ tử lệnh, buộc Phật La vương quốc trong vòng ba tháng phải công phá được phòng ngự của phương đông quân đoàn của Mễ Lan đế quốc, tiến vào bên trong Mễ Lan đế quốc gây hỗn loạn.
Chiến trận ở nam tuyến của Lam Địch Á Tư tiến hành cũng không thuận lợi lắm, phương nam quân đoàn hoàn quy súc phòng ngự đã phát huy được ưu thế về quốc lực của Mễ Lan đế quốc, đại lượng vật tư tiếp tế cùng thành trì kiên cố, làm cho liên quân của Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng bị ngăn cản bên ngoài. Qua vài tràng đại chiến, song phương tiêu hao cũng không ít, nhưng Lam Địch Á Tư vẫn cũng như trước không cách nào tiến được nửa bước. Cục diện chiến tranh đã trở lại trạng thái giằng co ban đầu.
Làm một đời thống soái, Tây Đa Phu nguyên soái thống lĩnh Mễ Lan phương nam quân đoàn kiên quyết phòng ngự không hề ra ngoài nghênh chiến, căn bản không để cho Lam Địch Á Tư một chút cơ hội nào. Dựa theo hướng phát triển của tình huống bây giờ, song phương bây giờ là so sánh về tư nguyên. Mễ Lan phương nam quân đoàn dựa vào quốc gia của chính mình, hậu cần tiếp tế cuồn cuộn không dứt. Mà Lam Địch Á Tư muốn công kích Mễ Lan thì phải vòng qua khu vực Pháp Lam kia. Cho nên việc tiếp tế cũng tương đối phiền toái. Cứ tiếp tục tiêu hao như thế, hươu chết về tay ai còn chưa biết!
Bởi vậy, điều mà Lam Địch Á Tư hy vọng nhất là chứng kiến cục diện phòng tuyến của Mễ Lan đế quốc phương đông quân đoàn cùng phương bắc quân đoàn không trụ nổi, từ lúc bắt đầu đến giờ, phòng tuyến của Mễ Lan có hy vọng phá vỡ nhất chính là bên phía Phật La vương quốc, nhưng kết cục lại không giống như phía Lam Địch Á Tư dự liệu. Tự nhiên Phật La vuơng quốc sẽ bị áp lực cực lớn.
" Bệ hạ, bất luận nói thế nào, thì Khố Tư Lặc nguyên soái cũng là một vị tử tinh long kỵ tướng duy nhất của chúng ta. Cục diện của chiến trường luôn thiên biến vạn hóa. Nếu bây giờ ngài xử trí Khố Tư Lặc nguyên soái, chỉ làm cho quân tâm của quân ta dao động mà thôi. Chiến dịch lần này thất bại, cũng không phải hoàn toàn là trách nhiệm của Khố Tư Lặc nguyên soái, đột biến lớn nhất là do Cầm thành kia gia nhập, nhất là bọn họ lại sở hữu một biên chế có Bỉ Mông cự thú quân đoàn như thế. Đối với chúng ta bây giờ mà nói, quan trọng nhất là giải quyết chi Cầm thành quân đội này. Chỉ có hoàn toàn hủy diệt bọn họ, chúng ta mới có thể tiếp tục hướng Mễ Lan phát động công kích".
Nghe Đạt Lý Áo nói, tâm trạng của Đức Lạp Ngõa Lai miễn cưỡng bình phục lại một chút, nhìn những Phật La trọng thần câm như hến phía dưới, tức giận hừ một tiếng, " Quốc gia đã không còn đường lui nữa. Lần chiến tranh này cơ hồ tiêu hao quốc lực của chúng ta đã tích súc mấy trăm năm, tất cả lực lượng đều cũng đã phái đến tiền tuyến hết rồi. Nếu không thể nhất cử thành công, vậy, chúng ta tại tương lai không lâu sẽ trở thành món ăn của Mễ Lan đế quốc. Đạt Lý Áo, ta biết ngươi một lòng vì đất nước, đứng lên đi".
Đạt Lý Áo âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới từ từ đứng lên, nếu nói lại, hắn đối với Khố Tư Lặc nguyên soái một điểm hảo cảm cũng không có. Văn võ song phương bất luận là tại quốc gia nào mà nói, phần lớn đều là đối lập. Nhưng có thể trở thành một vương quốc thủ tướng (giống kiểu tể tướng hả?), Đạt Lý Áo này hiển nhiên là một người thông minh, đối với những lời nói của Đức Lạp Ngõa Lai hắn rất rõ ràng, thậm chí so với Đức Lạp Ngõa Lai hắn còn hiểu rõ hơn tính trọng yếu của việc thắng bại trong tràng chiến tranh này. Bởi vậy, ngày lúc này hắn mới giúp cho Khố Tư Lặc, cũng vì tuyệt đối không hy vọng Phật La bị tiêu diệt.
Đức Lạp Ngõa Lai nhìn thoáng qua các đại thần phía dưới, trong lòng thầm than, nhiều đại thần như vậy, nhưng tại thời khắc mấu chốt chính thức có tác dụng cũng chỉ là số ít.
" Đạt Lý Áo, đối với tình huống hỗn loạn bây giờ, ngươi có đề nghị gì ?"
Lý Áo nói : " Bệ hạ, trước tiên chúng ta nên bình tĩnh tự vấn lại một chút. Tra xét lại, Cầm thành này vốn là một tòa thành thị rất nhỏ bên trong cảnh nội Mễ Lan đế quốc, từ khi Cầm thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc kia tới mới thay đổi. Cầm thành lĩnh chủ kia vốn xuất thân từ Đông Long bát tông, lực lượng thủ hạ dưới tay hắn bây giờ rất khó dò. Rất rõ ràng, bây giờ hắn cùng Mễ Lan đế quốc hẳn là quan hệ minh hữu, cho nên mới gặp hắn tại lúc chiến trường phía đông của Mễ Lan đang gặp trùng trùng nguy cơ. Mặc dù Cầm Thành mang đến cho chúng ta tổn thất rất lớn, thậm chí là thay đổi luôn cục diện chiến tranh. Nhưng đồng thời cũng cho chúng ta biết được phòng tuyến phía đông của Mễ Lan đế quốc lực phòng ngự yếu nhược giống như chúng ta đã phán đoán. Nếu không, Cầm thành này tại sao lại không tiến ra bắc tuyến hoặc chiến trường chính thức ở nam tuyến chứ ?"
Đức Lạp Ngõa Lai gật đầu, thừa nhận lời nói của Đạt Lý Áo.
- Nói tiếp!
Đạt Lý Áo nói tiếp : "chúng ta sở dĩ tại lúc đối mặt với Cầm Thành bị tổn thất thảm trọng nguyên nhân chủ yếu chính là do số lượng phỏng chừng không đủ, đồng thời trong tính toán chiến thuật cũng có sai lầm nhất định. Lại sau này bị đối thủ dùng tốc độ chặt đứt hậu cần tiếp tế nên mới phát sinh hậu quả nghiêm trọng. Lam Địch Á Tư bức bách quả thực mang đến cho ta áp lực rất lớn. Nhưng ngay lúc này, thần cho rằng không nên vội vàng. Cùng với việc hướng Mễ Lan đế quốc phát động công kích, không bằng trước mắt hãy ổn định đã, củng cố căn cơ của chúng ta. Chỉ có như vậy, đối với việc tiến công Mễ Lan của chúng ta mới có hiệu quả".
Tài vụ đại thần ở một bên đứng dậy, nói : " Thần tán đồng ý kiến của thủ tướng đại nhân. Không ngừng vận chuyển hậu cần tiếp tế, đã làm cho phương diện tài lực của ta hao tổn nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thích hợp phát động đại quy mô chiến tranh".
Đạt Lý Áo gật gật đầu, nói : " Đúng là vậy! Theo thần thấy, Mễ Lan đế quốc phương đông quân đoàn không đủ gây ra nguy cơ. Lần chiến tranh này mặc dù chúng ta tổn thất thảm trọng, nhưng bên phía thủ thành, bọn họ cũng sẽ tổn thất không ít. Do đó càng làm cho lực phòng ngự Mễ Lan đế quốc đông tuyến càng thêm bạc nhược. Đối với chúng ta, uy hiếp lớn nhất ngược lại chính là người Cầm thành. Căn cứ tình huống Khố Tư Lặc nguyên soái giao thủ với chúng vài lần. Xem ra số lượng của chi Cầm thành quân đội này ước chừng chỉ khoảng trên dưới ba ngàn người. Chia làm mấy chủng tộc, có tốc độ cực nhanh mà mạnh mẽ là kỵ binh, có Bỉ Mông cự thú quân đoàn, còn có một chút chiến đấu lực đặc thù do ma pháp sư tạo thành. Tốc độ di động của bọn họ phi thường nhanh, đây cũng là nguyên nhân tại sao Khố Tư Lặc nguyên soái không cách nào bắt được bọn chúng. Đồng thời, nếu ta đoán không sai, chi Cầm thành quân đội này trong đó còn tồn tại một lực lượng đang ẩn giấu, có thể mang đến đầy đủ tin tức cho bọn họ, làm cho người Cầm thành có khả năng trong thời khắc nguy cơ bị chúng ta bao vây mà chạy đi. Làm cho Khố Tư Lặc nguyên soái không thể gặp được".
Đức Lạp Ngõa Lai thở dài một tiếng, nói : " Chính là, chúng ta bây giờ còn có lực lượng nào để ngăn cản bọn họ đây ? Nói vậy mọi người cũng biết, quân lực chủ yếu của ta toàn bộ đều đầu nhập ra chiến trường rồi. Theo lời thủ tướng nói, người Cầm thành có phương pháp đặc thù để nắm bắt tin tức, nắm chặt động hướng của quân ta. Cho nên, trừ phi chúng ta đại quân có thể hình thành một cái lưới thật lớn làm cho bọn hắn không có chỗ trốn, nếu không với tính cơ động của bọn họ, chúng ta thậm chí cơ hôi bắt được bọn họ cũng không có.
Đạt Lý Áo sau khi suy xét về tình thế, rốt cục cũng đã xuất biện pháp của mình, " Bệ hạ, theo ý kiến của thần, từ phương diện trước mắt của chúng ta. Đầu tiên, đừng nên để cho Khố Tư Lặc nguyên soái tiếp tục đuổi theo đối phương nữa, việc này căn bản không có ý nghĩa, chỉ có thể từng bước làm tiêu lực chiến đấu của Khố Tư Lặc nguyên soái cùng quân đội mà thôi. Vừa mới trải qua tràng đại chiến, bọn họ bây giờ chính là cần phải dưỡng sức. Cho nên, việc đầu tiên là nên để Khố Tư Lặc nguyên soái đái lĩnh đại quân chủ lực trở về bên trong nước để dưỡng sức. Còn chọn ra năm vạn kỵ binh tinh nhuệ, tùy thời chuẩn bị ứng biến. Chỉ cần có một thời gian để bồi dưỡng sinh khí, thần tin tưởng đại quân chủ lực của nước ta nhất định có thể khôi phục nguyên khí".
Đức Lạp Ngõa Lai nói : " Việc này đương nhiên có thể. Nhưng là, những người Cầm thành đó bây giờ nên giải quyết như thế nào ? Quân đội hậu cần tiếp tế của chúng ta, từng bị bọn họ dùng ba ngàn phá hai vạn. Mặc dù ta hận không thể bầm thây bọn hắn ra vạn đoạn, nhưng cũng không thể không công nhận lực chiến đấu của bọn họ".
Đạt Lý Áo trong mắt hiện lên một tia hàn quang, " Quân đội Cầm thành mặc dù năng lực chiến đấu của bản thân mạnh, nhưng bọn họ lại quên rằng, đây dù sao cũng là quốc gia của chúng ta, là Phật La vương quốc, mà không phải là Cầm thành của bọn hắn. Muốn đem chi Cầm thành đại quân này hủy diệt hoàn toàn, chúng ta phải mở ra một cái lưới khổng lồ để chờ bọn họ, để cho bọn hắn tự chui đầu vào lưới. Mặc dù chúng ta sẽ tổn thất không ít thành thị cùng tài phú, nhưng chỉ cần đem tất cả bọn hắn diệt sạch xong. Khi chúng ta tái công kích vào Mễ Lan cảnh nội, lại sợ không lấy lại được những gì đã mất sao ?"
Đức Lạp Ngõa Lai ánh mắt sáng ngời, " Ý tứ của ngươi ta hiểu được, nhưng làm sao để mở ra cái đại lưới này đây ?"
Đạt Lý Áo trầm giọng nói : " Người Cầm thành sau khi tiến vào thành thị của chúng ta, dù đồ sát quý tộc cũng không đả thương bình dân, điều này cho thấy bon hắn phi thường có lý trí. Nhưng việc này đồng thời cũng làm ảnh hưởng đến lợi ích của giới quý tộc. Như vậy, làm sao quý tộc có thể sinh tồn được ? Bệ hạ, mặc dù chúng ta tập trung chủ yếu ra tiền tuyến, nhưng không có nghĩa là tất cả".
Đức Lạp Ngõa Lai rốt cục đã hiểu được ý tứ của Đạt Lý Áo. " Ngươi nói tới là, vũ trang tư nhân của quý tộc ?"
Đạt Lý Áo ánh mắt thoáng đảo qua trên người các vị trọng thần. Có thể đứng trên đại điện này, thì còn người nào không phải là quý tộc đây ? Khẽ gật đầu nói : " Bệ hạ, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Thần nguyện ý đem toàn bộ ba ngàn tư binh cống hiến cho vương quốc. Vì tương lai của vương quốc…"
Vừa nghe Đạt Lý Áo nói, các vị Phật La đại thần xung quanh vẻ mặt thoáng có chút mất tự nhiên.
Trong các quý tộc, nhất là tại lãnh địa của chính họ, đều là tư binh của bản thân, những tư binh này không thuộc biên chế của quốc gia, đều do quý tộc tự tiến hành huấn luyện, phát lương. Quý tộc cấp bậc khác nhau, cũng có số lượng tư binh không giống nhau. Nhiều nhất là thân vương, có thể chính mình sở hữu một vạn danh tư binh, tiếp theo là công tước có năm ngàn danh tư binh, giống như Đạt Lý Áo là chính mình là hầu tước cũng có ba ngàn danh tư binh, bá tước có một ngàn tư binh. Tử tước nếu có lãnh địa riêng cũng có thể có năm trăm tư binh. Nam tước có một trăm tư binh, có thể không tính tới.
Quốc gia nào mà không có đông đảo quý tộc, nhờ Đạt Lý Áo nhắc nhở, Đức Lạp Ngõa Lai lúc này mới nhớ tới, bên trong vương quốc còn có một chi lực lượng này.
Diệp Âm Trúc tập kích những đại thành thị kia hiển nhiên không có khả năng trở thành lãnh địa của quý tộc, đại đa số quý tộc mà hắn giết cũng không thuộc loại có một lãnh địa riêng. Những quý tộc có quyền thế chính thức đều ở trong lãnh địa của chính mình, đều là tư binh của bọn hắn nắm giữ quyền khống chế lãnh địa, dùng để áp chế bình dân, là vũ khí thủ hộ lợi ích của bọn hắn.
Lúc này vừa mới nghe Đạt Lý Áo nói, những trọng thần ở đây trong lòng đều đem mười tám đời tổ tông của hắn ra mắng chửi. Cống hiến tư binh? Có khả năng trở về mới lạ. Những quý tộc đó đã không biết hao phí biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể tích cóp được lực lượng như thế.
Ai cũng không muốn đem tư binh của chính mình giao ra, nhưng lúc này Phật La quốc vương Đức Lạp Ngõa Lai ánh mắt đang quét qua một lượt, những vương quốc trọng thần này còn biện pháp gì nữa sao ?
Làm quốc vương, Đức Lạp Ngõa Lai tự nhiên cũng hiểu rõ tầm quan trọng của tư binh đối với quý tộc, cũng hiểu được cường hành bắt những quý tộc này đem tư binh của chính mình giao ra là không thực tế. Nhưng ngay bây giờ, không có biện pháp nào tốt hơn so với việc này.
Chậm rãi từ trên vương vị đi xuống, Đức Lạp Ngõa Lai trầm giọng nói:
- Các vị, vừa rồi bổn vương cùng thủ tướng Đạt Lý Áo nói hẳn mọi người đều nghe được. Quốc gia của chúng ta, hiện tại đang tràn ngập trong nguy cơ. Ta hiểu được ý nghĩ của các vị, ai cũng không muốn đem tiền vốn cuối cùng của chính mình giao ra. Nhưng các người có nghĩ tơí không ? Bằng vào tư binh của các người có thể ngăn cản sự công kích của người Cầm thành sao ? Bây giờ chỉ có thể đem tất cả lực lượng tập trung lại một chỗ, mới có thể đem khỏa độc lựu này hoàn toàn diệt trừ. Ngay tại đây, ta lấy thân phận quốc vương hướng các người cam đoan, chỉ cần sau khi diệt trừ quân đội Cầm thành, thì tư binh của các ngươi có thể lập tức trở về, nếu trên chiến trường hy sinh, sẽ do quốc gia ra mặt trợ cấp. Nếu trên chiến trường có công lao, đồng dạng công lao đó sẽ được ghi vào trong tước vị của các ngươi. Nếu tương lai chúng ta có thể tiến công vào trong Mễ Lan đế quốc, đoạt được lãnh thổ, sẽ ưu tiên ban thưởng cho các trọng thần có công lao trong lần chiến đấu này.
Chúng thần tử đối diện với nhau, quang mang trong mắt dần dần sáng lên, bọn họ cũng biết, đây là giới tuyến cuối cùng của Đức Lạp Ngõa Lai. Một bên bị Lam Địch Á Tư mang đến cự đại áp lực cùng bên trong lại bị ngoại hoạn (tai nạn từ bên ngoài), vị quốc vương này đã không còn giữ lại gì nữa đưa ra hứa hẹn rất lớn.
Ít nhất bọn họ cũng có chút nhận ra được, một khi Phật La xong đời, bọn họ cũng không còn gì để mất nữa.
" Bệ hạ, thần nguyện ý đem tất cả tư binh giao cho quốc gia thống nhất chỉ huy. Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách". Người vừa lên tiếng chính là tài vụ đại thần, hắn lập tức đi ra nêu cao "lòng trung thành" đối với quốc gia của mình, đây đúng là thời khắc thể hiện giá của sự trị trung thành của chính mình.
- Tốt, thư ký quan đâu, ghi lại.
Phía dưới tài vụ đại thần, các vị đại thần mặc dù trong lòng còn chần chừ, nhưng không ai dám kéo dài thời gian. Nếu bắt buộc phải cống hiến tư binh của chính mình, vậy không bằng cống hiến sớm một chút, cũng là để quốc vương bệ hạ lưu lại một ấn tượng tốt.
Đức Lạp Ngõa Lai nhìn chúng thần đăng ký số lượng tư binh của chính mình, chậm rãi đi tới bên người Đạt Lý Áo, dùng âm thanh chỉ để đủ cho bọn họ hai người nghe, thấp giọng nói : " Đạt Lý Áo nếu tràng chiến tranh này có thể thu được thắng lợi cuối cùng, bổn vương sẽ cho ngươi ghi công đầu".
Đạt Lý Áo khom người nói : " Bệ hạ, công lao thì không dám nhận. Nếu bây giờ chúng ta có thể có một chi lực lượng mà đối phương không biết như vậy, thì cũng nên lên kế hoạch làm sao để cấp cho người Cầm thành một kích thống khổ. Quân đội Cầm thành tựa như hồ ly giảo hoạt, cơ hội của chúng ta chỉ có một lần, nếu không thể nắm bắt được, sau này còn muốn để cho bọn họ tự cắn câu là cực kỳ khó khăn".
Đức Lạp Ngõa Lai gật gật đầu, " sau khi bãi triều, ta tại tẩm cung chờ ngươi. Tin tức này phải giữ bí mật".
Thắng lợi nối tiếp thắng lợi, làm cho Cầm thành chiến sĩ càng thêm tự tin, bốn lần chiến đấu không gặp phải trở ngại gì, giúp cho bọn hắn thu được tài phú của bốn thành thị, đó chính là bốn tòa thành thị a. Cho dù không thể mang đi tất cả, thì tài phú của bốn tòa thành thị cũng là thiên văn sổ tự.
Từ lúc chiến tranh bắt đầu cho đến giờ, đã gần ba tháng thời gian qua đi. Trong ba tháng này, cục diện biến ảo nhanh nhất liền phải nói đến Mễ Lan đông tuyến. Mà chuyện khó có thể đo lường nhất trong đó là Cầm thành – đây có thể nói là một biến số.
" Âm Trúc, mục tiêu kế tiếp của chúng ta nên lựa chọn tòa thành này đi". Áo Lợi Duy Lạp chỉ chỉ trên bản đồ bằng da, lựa chọn con đường công kích tốt nhất cho Diệp Âm Trúc xem.
Diệp Âm Trúc gật gật đầu, nói : " Tình huống của đại quân Phật La bên kia như thế nào?"
Áo Lợi Duy Lạp nói : " Trước mắt không có chuyển biến gì, căn cứ vào hồi báo của giác ưng kỵ sĩ của chúng ta, sau khi Phật La nguyên soái Khố Tư Lặc suất lĩnh khinh kỵ binh tiến vào Nặc Đinh thành đến giờ vẫn không có dấu hiệu rời đi. Người này sẽ không bị chúng ta chọc cho tức khí mà chết rồi chứ ?"
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói : " hy vọng như thế, hắn dù sao cũng là một gã tử tinh long kỵ tướng. Nếu nguyên soái mà chết, quần long vô thủ thì Phật La vương quốc càng không phải là đối thủ của chúng ta. Trong khoảng thời gian đột nhập vào bên trong Phật La, các huynh đệ đều khổ cực nhiều, chờ sau khi chúng ta cướp bóc một tòa thành thị nữa, thì sẽ cấp cho Phật La quốc một sự biến mất ngoạn mục như thế nào ?"
Áo Lợi Duy Lạp tự nhiên hiểu được ý tứ của Diệp Âm Trúc, quay qua hắn giơ một ngón tay cái, " Cho quân sỹ nghỉ ngơi cũng là một chủ ý tốt".
Ba ngày sau đang tiến hành tẩy kiếp toà thành thứ năm của Phật La vương quốc, quân đội Cầm thành đột nhiên thất tung. Một lần biến mất này là suốt một tháng, dưới tình huống đó, nhất thời khiến cho Phật La đang dần dần chuẩn bị sẵn sàng có chút thấp thỏm.
Quân doanh Phật La.
Khố Tư Lặc nguyên soái nhìn sứ giả do Phật La Luân Tát thành phái tới, trầm giọng nói: " thật sự là kỳ quái, chẳng lẽ người Cầm thành này đã vượt qua phòng tuyến của chúng ta phản hồi về Mễ Lan đế quốc rồi sao ? Tài phú của năm tòa thành thị đã đủ cho bọn họ thỏa mãn sao ?"
Sứ giả do vương quốc phái tới tự nhiên là đại diện của quốc vương Đức Lạp Ngõa Lai. " Nguyên soái đại nhân, căn cứ theo ý tứ của bệ hạ cùng thủ tướng đại nhân, cũng là phỏng đoán như thế. Dùng nhân lực vận chuyển tài phú của năm tòa thành thị, thực sự khổng lồ. Cho dù có đại lượng không gian tồn trữ vật phẩm để vận chuyển, cũng không thể dễ dàng vận chuyển được. Thủ tướng đại nhân phỏng đoán, có thể người Cầm thành nhận ra một khi đạt tới cực hạn vận chuyển thì không có cách nào từ vị trí của quân ta mà phản hồi Mễ Lan được".
" Ba – " Khố Tư Lặc một chưởng nặng nề phách lên trên đống tài liệu, "hổn đản, tự nhiên lại chạy sao ? Không bỏ ra nỗ lực đại giới gì mà đã bỏ chạy rồi? Thủ tướng đại nhân có nói chúng ta bây giờ nên xử trí như thế nào không ?"
Sứ giả nói : " Ý tứ của thủ tướng đại nhân là chờ đợi. Trước đó chúng ta trong chiến tranh tiêu hao thật sự rất lớn. Phải cần thời gian khôi phục lại nguyên khí. Mà Mễ Lan bên kia, chúng ta căn bản không sợ bọn họ có viện quân tới. Tại nam tuyến Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng mang đến cho họ áp lực càng ngày càng lớn, mà ở phương bắc, theo thời tiết dần dần chuyển sang ấm áp, chiến đấu lực của quân đoàn thú nhân cũng từ từ tăng cường. Nên quân đoàn tinh nhuệ nhất của Mễ Lan đế quốc là phương bắc quân đoàn cũng không có khả năng trích ra một bộ phận nào. Cho nên, ý tứ của bệ hạ cùng thủ tướng đại nhân là cứ tiếp tục điều dưỡng tu chỉnh. Mà mười vạn tân binh vừa tuyển trong quốc nội còn cần thời gian để huấn luyện. Hơn nữa, ngày xuân đã sắp tới, đại lượng lương thực tiêu hao cũng phải có thời gian để khôi phục. Dựa theo ý tứ của bệ hạ, là đợi đến cuối mùa xuân, đầu mùa hạ. Lúc mọi thức đều chuẩn bị ổn thỏa, sẽ đánh một kích trí mạng – sét đánh không kịp bưng tai , hoàn toàn phá hủy Mễ Lan phương đông phòng tuyến. Nguyên soái đại nhân, thủ tướng đại nhân nhắn ta nói lại với ngài, lúc này đây, không còn cơ hội để thất bại nữa".
Bên trong Phật La vương quốc xảy ra việc gì Khố Tư Lặc tự nhiên cũng biết một ít, nhờ Đạt Lý Áo cầu xin nên hắn mới bảo vệ được tính mạng, làm cho những khúc mắc của hắn cùng vị thủ tướng đại nhân này trong lúc đó giảm đi rất nhiều, nghe vậy gật đầu, nói : " Trở về nói với thủ tướng đại nhân, ta nhất định sẽ cẩn thận tình thế. Bất quá, ta có cảm giác những người Cầm thành này cuối cùng sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu bọn họ có thể âm thầm rời đi, cũng nhất định có năng lực quay lại. Chúng ta nên tiếp tục giăng lưới, chờ hắn quay lại. Không đem con muỗi Cầm thành này bóp chết, lòng ta như thế nào cũng không bình tĩnh lại được".
" Vâng. Ta sẽ chuyển hồi ý tứ của ngài cho bệ hạ cùng thủ tướng đại nhân".
Diệp Âm Trúc bọn họ thực sự đã trở về Mễ Lan đế quốc, trở về Cầm thành rồi sao ? Đáp án dĩ nhiên là không. Nói ra không phải Diệp Âm Trúc có lòng tham, mà là Phật La vương quốc căn bản là chưa bị ảnh hưởng nhiều lắm, hắn như thế nào có thể dễ dàng chấm dứt trận chiến lần này đây ?
Một tháng trước, sau khi Cầm thành chiến sĩ tẩy kiếp xong tòa thành thị thứ năm, dựa theo ý tứ của Diệp Âm Trúc là tìm một địa điểm bí ẩn dưới lòng đất điều dưỡng một thời gian, trường kỳ chiến đấu, cho dù là Bỉ Mông cự thú cũng tiêu hao quá thể. Nhưng là, làm hắn không nghĩ tới chính là, trong quá trình tìm kiếm địa điểm bí ẩn để quân đội Cầm thành điều dưỡng, thì lại phát hiện được một chỗ phong thủy bảo địa
Đương nhiên nơi phong thủy bảo địa này cũng không phải là Diệp Âm Trúc phát hiện mà là Hồng Linh.
Rời khỏi tòa thành thị đã tẩy kiếp cuối cùng, đem tất cả vật tư trong tu di thần giới thông qua truyền tống ma pháp trận giao cho Kim Sắc vận chuyển tới Cầm thành. Diệp Âm Trúc đái lĩnh đại quân Cầm thành nhắm hướng đông tiếp tục đi tới, đi được trên dưới hai trăm dặm, đang lúc bọn họ tìm kiếm một chỗ yên ổn nghỉ ngơi, thì Hồng Linh lại đột nhiên từ trạng thái phụ thể thoát ra.
Hồng Linh nói cho Diệp Âm Trúc, hắn phát hiện ra một phú quáng. Cách địa phương quân đội Cầm thành đang ở ước chừng ngoài mười dặm.
Diệp Âm Trúc liền đại hỷ, cướp bóc thành thị mục đích là đem tư nguyên của Phật La đến Cầm thành để kiến thiết. Quáng tàng tư nguyên của Phật La vương quốc tự nhiên là càng là đồ vật tốt. Quáng tàng có thể để cho Hồng Linh coi trọng, lại có thể là bình thường sao?
Vì vậy, đại quân Cầm thành đang điều dưỡng tự nhiên cũng tùy Hồng Linh dẫn đường, đi tới một vùng đồi núi vắng người. Diệp Âm Trúc hạ lệnh mãnh cầm Đức Lỗ Y phụ trách mở rộng phạm vi trinh sát, còn lại Cầm thành chủ lực thì dừng lại trong vùng đồi núi này tạm thời nghỉ ngơi.
Quáng tàng lần này Hồng Linh phát hiện cũng không giống lúc đầu tại cực bắc hoang nguyên phát hiện ma ngân quáng tàng trân quý, dù sao, ma ngân cùng bạn sanh kim cương tinh đều là cực phẩm quáng thạch cả. Mặc dù vậy, nhưng phú quáng phát hiện lần này cũng đủ làm cho cho Diệp Âm Trúc đại kinh hỷ. Đây là một mỏ bí ngân.
Bí ngân mặc dù hiệu quả không cường hãn như ma ngân, nhưng cũng là một trong những kim chút cần thiết đối với ma pháp sư, cũng nằm trong số những kim chúc hữu ích nhất dùng để chú tạo ma pháp vật phẩm. Bình thường mà nói, bất luận là vũ khí hay là khải giáp, chỉ cần có thể hợp với một chút bí ngân, là có thể gia phụ trên đó một ít ma pháp. Mà bí ngân nhiều hay ít cũng là mấu chốt cho hiệu quả của ma pháp trận cùng với việc mạnh yếu của ma pháp uy lực.
Lần này Hồng Linh phát hiện ra một mỏ bí ngân thật lớn, căn cứ vào kết quả mà Hồng Linh cùng Áo Lợi Duy Lạp đang tính toán, thì tổng sản lượng của mỏ bí ngân này cơ hồ tương đương với sản lượng bí ngân cả năm của Mễ Lan đế quốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Cũng không phải nói sản lượng của cả đế quốc Mễ Lan không bằng một cái quáng tàng này, mà chủ yếu nhất là, mặc dù tìm kiếm bí ngân cũng không quá khó khăn, nhưng để đề luyện bí ngân thì cực kỳ phức tạp. Tại một tấn bí ngân của quáng tàng cuối cùng có thể đề luyện ra bất quá chỉ là trên dưới một cân mà thôi. Trong lúc đề luyện nếu phát sinh vấn đề gì, thì bí ngân quáng có thể mất đi hiệu dụng của nó.
Mà đối với Diệp Âm Trúc cùng Cầm thành của hắn mà nói, hiển nhiên không cần lo lắng về vấn đề này. Lúc Hồng Linh còn là thất cấp cũng đã có thể rất nhanh đề luyện ra ma ngân cùng kim cương tinh, càng huống chi bây giờ hắn đã là cửu cấp.
Diệp Âm Trúc phát hiện, hiệu quả khi thực lực của Hồng Linh tăng lên cùng với đấu khí của chiến sĩ nhân loại lại trái ngược nhau. Đấu khí của chiến sĩ nhân loại khi tăng lên, là bắt đầu từ khí. Lúc ban đầu, khi đấu khí hình thành trong cơ thể là ở trạng thái khí, khi đấu khí không ngừng tăng cường, thì trạng thái khí của đấu khí cũng càng ngày càng trở nên đậm đặc hơn, cho đến khi đột phá được bình cảnh tử cấp mới có thể chuyển hóa thành dịch thái (trạng thái chất lỏng). Về phần dịch thái đến tột cùng hình thái cuối cùng có phải là trạng thái rắn hay không, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả thứ thần cấp mới biết được.
Tình huống của Hồng Linh linh lại vừa vặn trái ngược. Lúc đầu là xích tinh, sau khi ăn kim chúc đặc thù, hấp thu chính là kim chúc ở trạng thái rắn có chứa các loại nguyên tố, theo thực lực tăng lên, đến lúc đạt tới thất cấp ma thú, kim chúc sau khi được nuốt vào sẽ trực tiếp biến thành trạng thái lỏng, dễ dàng đề luyện cùng hấp thu hơn. Lúc này, Hồng Linh đang ở trạng thái cửu cấp càng có thể đem kim chúc biến thành trạng thái khí, tự nhiên việc đề luyện cũng dễ hơn rất nhiều.
Là hi hữu kim chúc, bí ngân cũng có bạn sanh kim chúc của chính mình, đó chính là tinh kim. Tinh kim so với bí ngân càng thêm trân quý, những để đề luyện cũng càng thêm khó khăn. Tinh kim tác dụng gần giống với ma ngân, trong phương diện tăng phúc ma pháp có hiệu quả rất lớn. Một tấn bí ngân quáng chỉ có luyện ra một cân bí ngân, mà tinh kim lại chỉ có một trăm khắc ( gam?), có thể thấy được độ trân quý của nó.
Sau khi xác định được sự tồn tại của bí ngân quáng mạch, lúc bắt đầu khai thác, đã thể hiện lợi thế của Diệp Âm Trúc. Ba mươi tên Địa Tinh cùng những tê liệt giả được bọn hắn điều khiển đã phát huy tác dụng lớn nhất.
Cho dù là Bỉ Mông cự thú, trong việc khai thác quáng tàng này cũng không có cách nào có thể so sánh với Địa Tinh tê liệt giả, loại cơ giới khổng lồ Địa Tinh tê liệt giả này, Địa Tinh tộc trải qua không biết bao nhiêu thử nghiệm mới có được hiệu quả như bây giờ. Một đoạn thời gian trước khi xuất phát, Diệp Âm Trúc đã nhờ các đại sư Ải Nhân tộc chú tạo nên các Địa Tinh tê liệt giả này, nhờ các đại sư chế tạo Ải Nhân tộc cùng các thiết kế giả Địa tinh tộc tăng cường khả năng khai thác này. Bởi vậy, trên cánh tay của Địa tinh tê liệt giả này ngay cả công cụ khai thác hoàn toàn là do kim cương tinh chú tạo mà thành, cực kỳ cứng rắn, sắc bén.
Ba mươi Địa Tinh tê liệt giả khổng lồ sử dụng hết mã lực, thông qua năng lượng của ma tinh thạch rất nhanh bắt đầu khai thác phiến quáng tàng này. Mà Hồng Linh càng trở thành mấu chốt trong mấu chốt. Bí ngân được khai thác sẽ tập trung lại một chỗ, tùy Hồng Linh tiếng hành đề luyện. Mặc dù trong lúc đề luyện, Hồng Linh chính mình cũng phải lấy một ít để bổ sung năng lượng. Nhưng hắn là một cửu cấp Xích Tinh chưa hề có tiền lệ nên tốc độ đề luyện của hắn cũng làm cho mọi người sợ hãi than thầm.
Ba mươi Địa Tinh tê liệt giả, mỗi ngày có thể khai thác trên một trăm tấn bí ngân quáng, mà một mình Hồng Linh là có thể đề luyện hơn một nữa số lượng. Đừng nói Diệp Âm Trúc, cho dù là tâm thần kiên nghị như Tử khi thấy nhiều bí ngân cùng tinh kim xuất hiện trước mặt mình như vậy, cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi. Có những đồ vật này, lại trãi qua đại sự Ải Nhân tộc chú tạo, thì có thể tưởng tượng được trang bị tương lai của Cầm thành sẽ hào hoa cỡ nào.
Mười ngày sau, việc khai thác bí ngân quáng đã kết thúc, mà thời gian để Hồng Linh đề luyện cũng chỉ có mười lăm ngày. Cuối cùng, tổng cộng đề luyện ra hơn tám trăm cân bí ngân, tinh kim thì có hơn bảy mươi cân. Những hi hữu kim chúc này, so với trước đó bọn họ cướp bóc tất cả tích trữ của quý tộc ở năm tòa thành thị thậm chí còn muốn nhiều hơn.
Đương nhiên, vận chuyển đại lượng vật tư như thế, cũng làm cho Kim Sắc cùng bộ đội vận chuyển của hắn cực khổ một chút, may là từ Mễ Lan đông bộ đến bắc bộ khoảng cách cũng không quá xa.
Cuộc tẩy kiếp (cướp bóc) từ giữa trưa đến buổi tối, lúc màn đêm buông xuống, thì Diệp Âm Trúc mới ra lệnh rút lui. Nghỉ ngơi ở bên trong thành thị cố nhiên là sẽ thoải mái hơn, nhưng cũng dễ dàng bại lộ tung tích. Nếu Khố Tư Lặc mà đái lĩnh khinh kỵ binh tới, tuyệt đối sẽ không để bọn hắn trốn thoát.
Sau khi cướp bóc cả một tòa thành, Cầm thành chiến sĩ rút lui êm thắm. Mà sự hỗn loạn ở Nặc Đinh thành, thậm chí còn lợi hại hơn so với Tây Phi thành. Dù sao, dân chúng nơi này cũng rất ít tiếp xúc với ngoại giới, đối với bọn họ thì những đại quý tộc cũng đã chết, nếu không nhân cơ hội trả thù hoặc chiếm chút tiện nghi thì làm sao có thể đối diện với chính mình đây?
Từ khi bắt đầu, phương hướng truy tìm của Khố Tư Lặc vốn đã sai lầm, hắn tưởng rằng Diệp Âm Trúc sẽ mang Cầm thành chiến sĩ đến hướng đông, nhưng kỳ thật là quân đội Cầm thành lại hướng phía đông nam mà đi. Mà làm Khố Tư Lặc lo lắng nhất là, những thám báo mà hắn cử đi vẫn chưa có người nào quay lại. Lúc tìm được những thám báo này, còn lại chỉ là một cỗ thi thể, không phải cổ bị xuyên thủng thì trên ngực cũng có nhiều lỗ thủng, rõ ràng là do lợi tiễn xạ sát.
Khố Tư Lặc căn bản là không biết Diệp Âm Trúc như thế nào có thể làm được, chính mình phái ra nhiều thám báo như vậy, nhưng lại không có một người còn sống quay về, chẳng lẽ nói, thám báo bộ đội của Cầm thành còn nhiều hơn bên mình ?
Đúng như lời nói của Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp, Khố Tư Lặc bây giờ giống như người tàn tật điếc, mù vậy. Diệp Âm Trúc biết được vị trí chính xác của hắn, còn hắn thì không. Nhưng bởi vì hắn không biết được sự tồn tại của giác ưng kỵ sĩ đoàn, cho nên hắn cũng không thể phát hiện được nơi hạ lạc của Diệp Âm Trúc cùng Cầm thành quân đội.
Hai ngày sau, khi Khố Tư Lặc nghe được tin tức Nặc Đinh thành bị tẩy kiếp, chút nữa hắn từ trên lưng của cự long té xuống. Hỗn loạn ở Tây Phi thành còn chưa bình định, lại tới Nặc Đinh thành bị tẩy kiếp, quân đội Cầm thành đúng là xuất quỷ nhập thần, tốc độ kinh nhân đó làm cho hắn bị đả kích rất lớn.
Vốn sau khi nghe được tin tức Tây Phi thành bị cướp bóc, Khố Tư Lặc còn định giấu giếm một đoạn thời gian mà không báo cáo, chỉ cần chính mình có thể đem quân đội Cầm thành này hoàn toàn hủy diệt, thì có thể xem như là lấy công chuộc tội. Nhưng lúc này, đã có hai tòa thành thị bị tẩy kiếp, mấy ngàn quý tộc bị giết, tài vật bị đoạt đi không biết bao nhiêu. Khố Tư Lặc biết, chính mình cuối cùng cũng không thể giấu giếm nữa, đồng thời, hắn cũng ý thức được tình cảnh khốn đốn trước mắt của mình.
Nếu nói về thực lực, Cầm thành hiển nhiên không thể là đối thủ của hơn hai mươi vạn đại quân. Nhưng là, người Cầm thành quả thực quá giảo hoạt, căn bản là không cùng hắn chính diện giao chiến, khiến cho Khố Tư Lặc không tài nào bắt được.
Đồng thời, càng khiến cho Khố Tư Lặc thống khổ là hắn không có tin tình báo sung túc, không có tình báo cũng có nghĩa là không biết được động hướng của đại quân Cầm thành. Phật La quốc thổ mặc dù không khổng lồ như Mễ Lan đế quốc, nhưng cũng tương đối lớn, quân đội Cầm thành bất quá cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi, không có tin tình báo, hơn mười vạn đại quân đang nắm trong tay của hắn cũng không có khả tìm được tung tích của đối phương.
Cứ như vậy, chính mình tựu chỉ có thể đuổi theo sau lưng của Cầm thành đại quân. Mắt thấy tình hình Phật La càng ngày càng rơi vào tình thế bất lợi. Bây giờ, Khố Tư Lặc cảm giác được đối với Diệp Âm Trúc cùng quân đội Cầm thành mình hoàn toàn vô lực. Hắn hiện giờ cần nhất là sự trợ giúp.
Sau khi hiểu rõ được vấn đề này rồi, Khố Tư Lặc đái lĩnh khinh kỵ binh của hắn dụng tốc độ nhanh nhất chạy tới Nặc Đinh thành. Một mặt ổn định cục diên bên trong, một mặt phái long kỵ có tốc độ nhanh nhất trở về Phật La vương quốc thủ đô Luân Tát thành hồi báo với quốc vương Phật La.
Do thời gian trì hoãn, cho đến khi Phật La quốc vương nhận được tin tức cũng là bảy ngày sau, mà lúc này, Diệp Âm Trúc mang theo quân đội Cầm thành trước sau đã " quang lâm" tới hai tòa thành thị. Mặc dù quy mô của hai tòa thành thị này nhỏ một chút, nhưng ở gần một tòa thành thị trong đó có một mỏ kim loại, cũng đã bị cướp đoạt sạch, thậm chí ngay cả một mảnh lương thực cũng chưa từng lưu lại cho cả hai tòa thành này.
Sau khi Phật La quốc vương Đức Lạp Ngõa Lai nhận được tinh tức, phản ứng đầu tiên là cực kỳ phẫn nộ, mắng Khố Tư Lặc trên đại điện. Nếu không phải có đế quốc thủ tướng Đạt Lý Áo ngăn cản, hắn sẽ hạ lệnh xử tử Khố Tư Lặc.
" Bệ hạ xin bình tĩnh, hắn bây giờ là hy vọng sống còn của vương quốc, ngài nhất định không thể manh động a". Đạt Lý Áo quỳ xuống trước mặt Đức Lạp Ngõa Lai khổ khổ cầu khẩn.
Đức Lạp Ngõa Lai sắc mặt đã hoàn toàn tím tái, " bình tĩnh ? Ngươi nói bổn vương làm sao có thể bình tĩnh đây ? Khố Tư Lặc đã phạm việc gì ? Chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Năm mươi vạn đại quân, toàn thể năm mươi vạn đại quân. Hơn nữa sau khi bổ sung đã vượt qua bảy mươi vạn người.
Bây giờ dưới tay hắn còn bao nhiêu người ? Nếu hơn mười vạn đai quân của hắn cũng mất, thì hắn làm nguyên soái như thế nào ? Ba ngày trước, ta vừa mới nhận được tín hàm của Lam Địch Á Tư đế quốc truyền đến. Ngươi biết ta phải chịu bao nhiêu áp lực không ? Chúng ta đã đắc tội với Mễ Lan đế quốc quá nhiều, nếu không thừa dịp này giúp Lam Địch Á Tư đế quốc hủy diệt Mễ Lan, đó là chúng ta tự hủy diệt chính mình. Nhưng mà, Khố Tư Lặc đã làm cái gì ? Hơn hai mươi vạn đại quân hy sinh vô ích, nhưng ngay cả một tòa thành ở biên cảnh của Mễ Lan cũng không đoạt được. Trước đó ta đã nhịn, hy vọng hắn có thể tìm được cơ hội cho đối thủ một kích trí mạng. Nhưng bây giờ, người Mễ Lan đã đánh tới bên trong nước chúng ta, hai tòa thành bị tẩy kiếp không còn gì, cả ngàn quý tộc bị đoạt mệnh, ngươi nói ta làm sao có thể chủ trì công đạo cho quốc dân ?"
Đạt Lý Áo cũng biết lời của Đức Lạp Ngõa Lai là thật, hắn càng biết rõ hơn Đức Lạp Ngõa phải chịu bao nhiêu áp lực, ba ngày trước, tin tức của Lam Địch Á Tư đế quốc truyền đến cũng không phải chỉ đơn giản là chất vấn, mà thực ra là hạ tử lệnh, buộc Phật La vương quốc trong vòng ba tháng phải công phá được phòng ngự của phương đông quân đoàn của Mễ Lan đế quốc, tiến vào bên trong Mễ Lan đế quốc gây hỗn loạn.
Chiến trận ở nam tuyến của Lam Địch Á Tư tiến hành cũng không thuận lợi lắm, phương nam quân đoàn hoàn quy súc phòng ngự đã phát huy được ưu thế về quốc lực của Mễ Lan đế quốc, đại lượng vật tư tiếp tế cùng thành trì kiên cố, làm cho liên quân của Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng bị ngăn cản bên ngoài. Qua vài tràng đại chiến, song phương tiêu hao cũng không ít, nhưng Lam Địch Á Tư vẫn cũng như trước không cách nào tiến được nửa bước. Cục diện chiến tranh đã trở lại trạng thái giằng co ban đầu.
Làm một đời thống soái, Tây Đa Phu nguyên soái thống lĩnh Mễ Lan phương nam quân đoàn kiên quyết phòng ngự không hề ra ngoài nghênh chiến, căn bản không để cho Lam Địch Á Tư một chút cơ hội nào. Dựa theo hướng phát triển của tình huống bây giờ, song phương bây giờ là so sánh về tư nguyên. Mễ Lan phương nam quân đoàn dựa vào quốc gia của chính mình, hậu cần tiếp tế cuồn cuộn không dứt. Mà Lam Địch Á Tư muốn công kích Mễ Lan thì phải vòng qua khu vực Pháp Lam kia. Cho nên việc tiếp tế cũng tương đối phiền toái. Cứ tiếp tục tiêu hao như thế, hươu chết về tay ai còn chưa biết!
Bởi vậy, điều mà Lam Địch Á Tư hy vọng nhất là chứng kiến cục diện phòng tuyến của Mễ Lan đế quốc phương đông quân đoàn cùng phương bắc quân đoàn không trụ nổi, từ lúc bắt đầu đến giờ, phòng tuyến của Mễ Lan có hy vọng phá vỡ nhất chính là bên phía Phật La vương quốc, nhưng kết cục lại không giống như phía Lam Địch Á Tư dự liệu. Tự nhiên Phật La vuơng quốc sẽ bị áp lực cực lớn.
" Bệ hạ, bất luận nói thế nào, thì Khố Tư Lặc nguyên soái cũng là một vị tử tinh long kỵ tướng duy nhất của chúng ta. Cục diện của chiến trường luôn thiên biến vạn hóa. Nếu bây giờ ngài xử trí Khố Tư Lặc nguyên soái, chỉ làm cho quân tâm của quân ta dao động mà thôi. Chiến dịch lần này thất bại, cũng không phải hoàn toàn là trách nhiệm của Khố Tư Lặc nguyên soái, đột biến lớn nhất là do Cầm thành kia gia nhập, nhất là bọn họ lại sở hữu một biên chế có Bỉ Mông cự thú quân đoàn như thế. Đối với chúng ta bây giờ mà nói, quan trọng nhất là giải quyết chi Cầm thành quân đội này. Chỉ có hoàn toàn hủy diệt bọn họ, chúng ta mới có thể tiếp tục hướng Mễ Lan phát động công kích".
Nghe Đạt Lý Áo nói, tâm trạng của Đức Lạp Ngõa Lai miễn cưỡng bình phục lại một chút, nhìn những Phật La trọng thần câm như hến phía dưới, tức giận hừ một tiếng, " Quốc gia đã không còn đường lui nữa. Lần chiến tranh này cơ hồ tiêu hao quốc lực của chúng ta đã tích súc mấy trăm năm, tất cả lực lượng đều cũng đã phái đến tiền tuyến hết rồi. Nếu không thể nhất cử thành công, vậy, chúng ta tại tương lai không lâu sẽ trở thành món ăn của Mễ Lan đế quốc. Đạt Lý Áo, ta biết ngươi một lòng vì đất nước, đứng lên đi".
Đạt Lý Áo âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới từ từ đứng lên, nếu nói lại, hắn đối với Khố Tư Lặc nguyên soái một điểm hảo cảm cũng không có. Văn võ song phương bất luận là tại quốc gia nào mà nói, phần lớn đều là đối lập. Nhưng có thể trở thành một vương quốc thủ tướng (giống kiểu tể tướng hả?), Đạt Lý Áo này hiển nhiên là một người thông minh, đối với những lời nói của Đức Lạp Ngõa Lai hắn rất rõ ràng, thậm chí so với Đức Lạp Ngõa Lai hắn còn hiểu rõ hơn tính trọng yếu của việc thắng bại trong tràng chiến tranh này. Bởi vậy, ngày lúc này hắn mới giúp cho Khố Tư Lặc, cũng vì tuyệt đối không hy vọng Phật La bị tiêu diệt.
Đức Lạp Ngõa Lai nhìn thoáng qua các đại thần phía dưới, trong lòng thầm than, nhiều đại thần như vậy, nhưng tại thời khắc mấu chốt chính thức có tác dụng cũng chỉ là số ít.
" Đạt Lý Áo, đối với tình huống hỗn loạn bây giờ, ngươi có đề nghị gì ?"
Lý Áo nói : " Bệ hạ, trước tiên chúng ta nên bình tĩnh tự vấn lại một chút. Tra xét lại, Cầm thành này vốn là một tòa thành thị rất nhỏ bên trong cảnh nội Mễ Lan đế quốc, từ khi Cầm thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc kia tới mới thay đổi. Cầm thành lĩnh chủ kia vốn xuất thân từ Đông Long bát tông, lực lượng thủ hạ dưới tay hắn bây giờ rất khó dò. Rất rõ ràng, bây giờ hắn cùng Mễ Lan đế quốc hẳn là quan hệ minh hữu, cho nên mới gặp hắn tại lúc chiến trường phía đông của Mễ Lan đang gặp trùng trùng nguy cơ. Mặc dù Cầm Thành mang đến cho chúng ta tổn thất rất lớn, thậm chí là thay đổi luôn cục diện chiến tranh. Nhưng đồng thời cũng cho chúng ta biết được phòng tuyến phía đông của Mễ Lan đế quốc lực phòng ngự yếu nhược giống như chúng ta đã phán đoán. Nếu không, Cầm thành này tại sao lại không tiến ra bắc tuyến hoặc chiến trường chính thức ở nam tuyến chứ ?"
Đức Lạp Ngõa Lai gật đầu, thừa nhận lời nói của Đạt Lý Áo.
- Nói tiếp!
Đạt Lý Áo nói tiếp : "chúng ta sở dĩ tại lúc đối mặt với Cầm Thành bị tổn thất thảm trọng nguyên nhân chủ yếu chính là do số lượng phỏng chừng không đủ, đồng thời trong tính toán chiến thuật cũng có sai lầm nhất định. Lại sau này bị đối thủ dùng tốc độ chặt đứt hậu cần tiếp tế nên mới phát sinh hậu quả nghiêm trọng. Lam Địch Á Tư bức bách quả thực mang đến cho ta áp lực rất lớn. Nhưng ngay lúc này, thần cho rằng không nên vội vàng. Cùng với việc hướng Mễ Lan đế quốc phát động công kích, không bằng trước mắt hãy ổn định đã, củng cố căn cơ của chúng ta. Chỉ có như vậy, đối với việc tiến công Mễ Lan của chúng ta mới có hiệu quả".
Tài vụ đại thần ở một bên đứng dậy, nói : " Thần tán đồng ý kiến của thủ tướng đại nhân. Không ngừng vận chuyển hậu cần tiếp tế, đã làm cho phương diện tài lực của ta hao tổn nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thích hợp phát động đại quy mô chiến tranh".
Đạt Lý Áo gật gật đầu, nói : " Đúng là vậy! Theo thần thấy, Mễ Lan đế quốc phương đông quân đoàn không đủ gây ra nguy cơ. Lần chiến tranh này mặc dù chúng ta tổn thất thảm trọng, nhưng bên phía thủ thành, bọn họ cũng sẽ tổn thất không ít. Do đó càng làm cho lực phòng ngự Mễ Lan đế quốc đông tuyến càng thêm bạc nhược. Đối với chúng ta, uy hiếp lớn nhất ngược lại chính là người Cầm thành. Căn cứ tình huống Khố Tư Lặc nguyên soái giao thủ với chúng vài lần. Xem ra số lượng của chi Cầm thành quân đội này ước chừng chỉ khoảng trên dưới ba ngàn người. Chia làm mấy chủng tộc, có tốc độ cực nhanh mà mạnh mẽ là kỵ binh, có Bỉ Mông cự thú quân đoàn, còn có một chút chiến đấu lực đặc thù do ma pháp sư tạo thành. Tốc độ di động của bọn họ phi thường nhanh, đây cũng là nguyên nhân tại sao Khố Tư Lặc nguyên soái không cách nào bắt được bọn chúng. Đồng thời, nếu ta đoán không sai, chi Cầm thành quân đội này trong đó còn tồn tại một lực lượng đang ẩn giấu, có thể mang đến đầy đủ tin tức cho bọn họ, làm cho người Cầm thành có khả năng trong thời khắc nguy cơ bị chúng ta bao vây mà chạy đi. Làm cho Khố Tư Lặc nguyên soái không thể gặp được".
Đức Lạp Ngõa Lai thở dài một tiếng, nói : " Chính là, chúng ta bây giờ còn có lực lượng nào để ngăn cản bọn họ đây ? Nói vậy mọi người cũng biết, quân lực chủ yếu của ta toàn bộ đều đầu nhập ra chiến trường rồi. Theo lời thủ tướng nói, người Cầm thành có phương pháp đặc thù để nắm bắt tin tức, nắm chặt động hướng của quân ta. Cho nên, trừ phi chúng ta đại quân có thể hình thành một cái lưới thật lớn làm cho bọn hắn không có chỗ trốn, nếu không với tính cơ động của bọn họ, chúng ta thậm chí cơ hôi bắt được bọn họ cũng không có.
Đạt Lý Áo sau khi suy xét về tình thế, rốt cục cũng đã xuất biện pháp của mình, " Bệ hạ, theo ý kiến của thần, từ phương diện trước mắt của chúng ta. Đầu tiên, đừng nên để cho Khố Tư Lặc nguyên soái tiếp tục đuổi theo đối phương nữa, việc này căn bản không có ý nghĩa, chỉ có thể từng bước làm tiêu lực chiến đấu của Khố Tư Lặc nguyên soái cùng quân đội mà thôi. Vừa mới trải qua tràng đại chiến, bọn họ bây giờ chính là cần phải dưỡng sức. Cho nên, việc đầu tiên là nên để Khố Tư Lặc nguyên soái đái lĩnh đại quân chủ lực trở về bên trong nước để dưỡng sức. Còn chọn ra năm vạn kỵ binh tinh nhuệ, tùy thời chuẩn bị ứng biến. Chỉ cần có một thời gian để bồi dưỡng sinh khí, thần tin tưởng đại quân chủ lực của nước ta nhất định có thể khôi phục nguyên khí".
Đức Lạp Ngõa Lai nói : " Việc này đương nhiên có thể. Nhưng là, những người Cầm thành đó bây giờ nên giải quyết như thế nào ? Quân đội hậu cần tiếp tế của chúng ta, từng bị bọn họ dùng ba ngàn phá hai vạn. Mặc dù ta hận không thể bầm thây bọn hắn ra vạn đoạn, nhưng cũng không thể không công nhận lực chiến đấu của bọn họ".
Đạt Lý Áo trong mắt hiện lên một tia hàn quang, " Quân đội Cầm thành mặc dù năng lực chiến đấu của bản thân mạnh, nhưng bọn họ lại quên rằng, đây dù sao cũng là quốc gia của chúng ta, là Phật La vương quốc, mà không phải là Cầm thành của bọn hắn. Muốn đem chi Cầm thành đại quân này hủy diệt hoàn toàn, chúng ta phải mở ra một cái lưới khổng lồ để chờ bọn họ, để cho bọn hắn tự chui đầu vào lưới. Mặc dù chúng ta sẽ tổn thất không ít thành thị cùng tài phú, nhưng chỉ cần đem tất cả bọn hắn diệt sạch xong. Khi chúng ta tái công kích vào Mễ Lan cảnh nội, lại sợ không lấy lại được những gì đã mất sao ?"
Đức Lạp Ngõa Lai ánh mắt sáng ngời, " Ý tứ của ngươi ta hiểu được, nhưng làm sao để mở ra cái đại lưới này đây ?"
Đạt Lý Áo trầm giọng nói : " Người Cầm thành sau khi tiến vào thành thị của chúng ta, dù đồ sát quý tộc cũng không đả thương bình dân, điều này cho thấy bon hắn phi thường có lý trí. Nhưng việc này đồng thời cũng làm ảnh hưởng đến lợi ích của giới quý tộc. Như vậy, làm sao quý tộc có thể sinh tồn được ? Bệ hạ, mặc dù chúng ta tập trung chủ yếu ra tiền tuyến, nhưng không có nghĩa là tất cả".
Đức Lạp Ngõa Lai rốt cục đã hiểu được ý tứ của Đạt Lý Áo. " Ngươi nói tới là, vũ trang tư nhân của quý tộc ?"
Đạt Lý Áo ánh mắt thoáng đảo qua trên người các vị trọng thần. Có thể đứng trên đại điện này, thì còn người nào không phải là quý tộc đây ? Khẽ gật đầu nói : " Bệ hạ, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Thần nguyện ý đem toàn bộ ba ngàn tư binh cống hiến cho vương quốc. Vì tương lai của vương quốc…"
Vừa nghe Đạt Lý Áo nói, các vị Phật La đại thần xung quanh vẻ mặt thoáng có chút mất tự nhiên.
Trong các quý tộc, nhất là tại lãnh địa của chính họ, đều là tư binh của bản thân, những tư binh này không thuộc biên chế của quốc gia, đều do quý tộc tự tiến hành huấn luyện, phát lương. Quý tộc cấp bậc khác nhau, cũng có số lượng tư binh không giống nhau. Nhiều nhất là thân vương, có thể chính mình sở hữu một vạn danh tư binh, tiếp theo là công tước có năm ngàn danh tư binh, giống như Đạt Lý Áo là chính mình là hầu tước cũng có ba ngàn danh tư binh, bá tước có một ngàn tư binh. Tử tước nếu có lãnh địa riêng cũng có thể có năm trăm tư binh. Nam tước có một trăm tư binh, có thể không tính tới.
Quốc gia nào mà không có đông đảo quý tộc, nhờ Đạt Lý Áo nhắc nhở, Đức Lạp Ngõa Lai lúc này mới nhớ tới, bên trong vương quốc còn có một chi lực lượng này.
Diệp Âm Trúc tập kích những đại thành thị kia hiển nhiên không có khả năng trở thành lãnh địa của quý tộc, đại đa số quý tộc mà hắn giết cũng không thuộc loại có một lãnh địa riêng. Những quý tộc có quyền thế chính thức đều ở trong lãnh địa của chính mình, đều là tư binh của bọn hắn nắm giữ quyền khống chế lãnh địa, dùng để áp chế bình dân, là vũ khí thủ hộ lợi ích của bọn hắn.
Lúc này vừa mới nghe Đạt Lý Áo nói, những trọng thần ở đây trong lòng đều đem mười tám đời tổ tông của hắn ra mắng chửi. Cống hiến tư binh? Có khả năng trở về mới lạ. Những quý tộc đó đã không biết hao phí biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể tích cóp được lực lượng như thế.
Ai cũng không muốn đem tư binh của chính mình giao ra, nhưng lúc này Phật La quốc vương Đức Lạp Ngõa Lai ánh mắt đang quét qua một lượt, những vương quốc trọng thần này còn biện pháp gì nữa sao ?
Làm quốc vương, Đức Lạp Ngõa Lai tự nhiên cũng hiểu rõ tầm quan trọng của tư binh đối với quý tộc, cũng hiểu được cường hành bắt những quý tộc này đem tư binh của chính mình giao ra là không thực tế. Nhưng ngay bây giờ, không có biện pháp nào tốt hơn so với việc này.
Chậm rãi từ trên vương vị đi xuống, Đức Lạp Ngõa Lai trầm giọng nói:
- Các vị, vừa rồi bổn vương cùng thủ tướng Đạt Lý Áo nói hẳn mọi người đều nghe được. Quốc gia của chúng ta, hiện tại đang tràn ngập trong nguy cơ. Ta hiểu được ý nghĩ của các vị, ai cũng không muốn đem tiền vốn cuối cùng của chính mình giao ra. Nhưng các người có nghĩ tơí không ? Bằng vào tư binh của các người có thể ngăn cản sự công kích của người Cầm thành sao ? Bây giờ chỉ có thể đem tất cả lực lượng tập trung lại một chỗ, mới có thể đem khỏa độc lựu này hoàn toàn diệt trừ. Ngay tại đây, ta lấy thân phận quốc vương hướng các người cam đoan, chỉ cần sau khi diệt trừ quân đội Cầm thành, thì tư binh của các ngươi có thể lập tức trở về, nếu trên chiến trường hy sinh, sẽ do quốc gia ra mặt trợ cấp. Nếu trên chiến trường có công lao, đồng dạng công lao đó sẽ được ghi vào trong tước vị của các ngươi. Nếu tương lai chúng ta có thể tiến công vào trong Mễ Lan đế quốc, đoạt được lãnh thổ, sẽ ưu tiên ban thưởng cho các trọng thần có công lao trong lần chiến đấu này.
Chúng thần tử đối diện với nhau, quang mang trong mắt dần dần sáng lên, bọn họ cũng biết, đây là giới tuyến cuối cùng của Đức Lạp Ngõa Lai. Một bên bị Lam Địch Á Tư mang đến cự đại áp lực cùng bên trong lại bị ngoại hoạn (tai nạn từ bên ngoài), vị quốc vương này đã không còn giữ lại gì nữa đưa ra hứa hẹn rất lớn.
Ít nhất bọn họ cũng có chút nhận ra được, một khi Phật La xong đời, bọn họ cũng không còn gì để mất nữa.
" Bệ hạ, thần nguyện ý đem tất cả tư binh giao cho quốc gia thống nhất chỉ huy. Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách". Người vừa lên tiếng chính là tài vụ đại thần, hắn lập tức đi ra nêu cao "lòng trung thành" đối với quốc gia của mình, đây đúng là thời khắc thể hiện giá của sự trị trung thành của chính mình.
- Tốt, thư ký quan đâu, ghi lại.
Phía dưới tài vụ đại thần, các vị đại thần mặc dù trong lòng còn chần chừ, nhưng không ai dám kéo dài thời gian. Nếu bắt buộc phải cống hiến tư binh của chính mình, vậy không bằng cống hiến sớm một chút, cũng là để quốc vương bệ hạ lưu lại một ấn tượng tốt.
Đức Lạp Ngõa Lai nhìn chúng thần đăng ký số lượng tư binh của chính mình, chậm rãi đi tới bên người Đạt Lý Áo, dùng âm thanh chỉ để đủ cho bọn họ hai người nghe, thấp giọng nói : " Đạt Lý Áo nếu tràng chiến tranh này có thể thu được thắng lợi cuối cùng, bổn vương sẽ cho ngươi ghi công đầu".
Đạt Lý Áo khom người nói : " Bệ hạ, công lao thì không dám nhận. Nếu bây giờ chúng ta có thể có một chi lực lượng mà đối phương không biết như vậy, thì cũng nên lên kế hoạch làm sao để cấp cho người Cầm thành một kích thống khổ. Quân đội Cầm thành tựa như hồ ly giảo hoạt, cơ hội của chúng ta chỉ có một lần, nếu không thể nắm bắt được, sau này còn muốn để cho bọn họ tự cắn câu là cực kỳ khó khăn".
Đức Lạp Ngõa Lai gật gật đầu, " sau khi bãi triều, ta tại tẩm cung chờ ngươi. Tin tức này phải giữ bí mật".
Thắng lợi nối tiếp thắng lợi, làm cho Cầm thành chiến sĩ càng thêm tự tin, bốn lần chiến đấu không gặp phải trở ngại gì, giúp cho bọn hắn thu được tài phú của bốn thành thị, đó chính là bốn tòa thành thị a. Cho dù không thể mang đi tất cả, thì tài phú của bốn tòa thành thị cũng là thiên văn sổ tự.
Từ lúc chiến tranh bắt đầu cho đến giờ, đã gần ba tháng thời gian qua đi. Trong ba tháng này, cục diện biến ảo nhanh nhất liền phải nói đến Mễ Lan đông tuyến. Mà chuyện khó có thể đo lường nhất trong đó là Cầm thành – đây có thể nói là một biến số.
" Âm Trúc, mục tiêu kế tiếp của chúng ta nên lựa chọn tòa thành này đi". Áo Lợi Duy Lạp chỉ chỉ trên bản đồ bằng da, lựa chọn con đường công kích tốt nhất cho Diệp Âm Trúc xem.
Diệp Âm Trúc gật gật đầu, nói : " Tình huống của đại quân Phật La bên kia như thế nào?"
Áo Lợi Duy Lạp nói : " Trước mắt không có chuyển biến gì, căn cứ vào hồi báo của giác ưng kỵ sĩ của chúng ta, sau khi Phật La nguyên soái Khố Tư Lặc suất lĩnh khinh kỵ binh tiến vào Nặc Đinh thành đến giờ vẫn không có dấu hiệu rời đi. Người này sẽ không bị chúng ta chọc cho tức khí mà chết rồi chứ ?"
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói : " hy vọng như thế, hắn dù sao cũng là một gã tử tinh long kỵ tướng. Nếu nguyên soái mà chết, quần long vô thủ thì Phật La vương quốc càng không phải là đối thủ của chúng ta. Trong khoảng thời gian đột nhập vào bên trong Phật La, các huynh đệ đều khổ cực nhiều, chờ sau khi chúng ta cướp bóc một tòa thành thị nữa, thì sẽ cấp cho Phật La quốc một sự biến mất ngoạn mục như thế nào ?"
Áo Lợi Duy Lạp tự nhiên hiểu được ý tứ của Diệp Âm Trúc, quay qua hắn giơ một ngón tay cái, " Cho quân sỹ nghỉ ngơi cũng là một chủ ý tốt".
Ba ngày sau đang tiến hành tẩy kiếp toà thành thứ năm của Phật La vương quốc, quân đội Cầm thành đột nhiên thất tung. Một lần biến mất này là suốt một tháng, dưới tình huống đó, nhất thời khiến cho Phật La đang dần dần chuẩn bị sẵn sàng có chút thấp thỏm.
Quân doanh Phật La.
Khố Tư Lặc nguyên soái nhìn sứ giả do Phật La Luân Tát thành phái tới, trầm giọng nói: " thật sự là kỳ quái, chẳng lẽ người Cầm thành này đã vượt qua phòng tuyến của chúng ta phản hồi về Mễ Lan đế quốc rồi sao ? Tài phú của năm tòa thành thị đã đủ cho bọn họ thỏa mãn sao ?"
Sứ giả do vương quốc phái tới tự nhiên là đại diện của quốc vương Đức Lạp Ngõa Lai. " Nguyên soái đại nhân, căn cứ theo ý tứ của bệ hạ cùng thủ tướng đại nhân, cũng là phỏng đoán như thế. Dùng nhân lực vận chuyển tài phú của năm tòa thành thị, thực sự khổng lồ. Cho dù có đại lượng không gian tồn trữ vật phẩm để vận chuyển, cũng không thể dễ dàng vận chuyển được. Thủ tướng đại nhân phỏng đoán, có thể người Cầm thành nhận ra một khi đạt tới cực hạn vận chuyển thì không có cách nào từ vị trí của quân ta mà phản hồi Mễ Lan được".
" Ba – " Khố Tư Lặc một chưởng nặng nề phách lên trên đống tài liệu, "hổn đản, tự nhiên lại chạy sao ? Không bỏ ra nỗ lực đại giới gì mà đã bỏ chạy rồi? Thủ tướng đại nhân có nói chúng ta bây giờ nên xử trí như thế nào không ?"
Sứ giả nói : " Ý tứ của thủ tướng đại nhân là chờ đợi. Trước đó chúng ta trong chiến tranh tiêu hao thật sự rất lớn. Phải cần thời gian khôi phục lại nguyên khí. Mà Mễ Lan bên kia, chúng ta căn bản không sợ bọn họ có viện quân tới. Tại nam tuyến Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng mang đến cho họ áp lực càng ngày càng lớn, mà ở phương bắc, theo thời tiết dần dần chuyển sang ấm áp, chiến đấu lực của quân đoàn thú nhân cũng từ từ tăng cường. Nên quân đoàn tinh nhuệ nhất của Mễ Lan đế quốc là phương bắc quân đoàn cũng không có khả năng trích ra một bộ phận nào. Cho nên, ý tứ của bệ hạ cùng thủ tướng đại nhân là cứ tiếp tục điều dưỡng tu chỉnh. Mà mười vạn tân binh vừa tuyển trong quốc nội còn cần thời gian để huấn luyện. Hơn nữa, ngày xuân đã sắp tới, đại lượng lương thực tiêu hao cũng phải có thời gian để khôi phục. Dựa theo ý tứ của bệ hạ, là đợi đến cuối mùa xuân, đầu mùa hạ. Lúc mọi thức đều chuẩn bị ổn thỏa, sẽ đánh một kích trí mạng – sét đánh không kịp bưng tai , hoàn toàn phá hủy Mễ Lan phương đông phòng tuyến. Nguyên soái đại nhân, thủ tướng đại nhân nhắn ta nói lại với ngài, lúc này đây, không còn cơ hội để thất bại nữa".
Bên trong Phật La vương quốc xảy ra việc gì Khố Tư Lặc tự nhiên cũng biết một ít, nhờ Đạt Lý Áo cầu xin nên hắn mới bảo vệ được tính mạng, làm cho những khúc mắc của hắn cùng vị thủ tướng đại nhân này trong lúc đó giảm đi rất nhiều, nghe vậy gật đầu, nói : " Trở về nói với thủ tướng đại nhân, ta nhất định sẽ cẩn thận tình thế. Bất quá, ta có cảm giác những người Cầm thành này cuối cùng sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu bọn họ có thể âm thầm rời đi, cũng nhất định có năng lực quay lại. Chúng ta nên tiếp tục giăng lưới, chờ hắn quay lại. Không đem con muỗi Cầm thành này bóp chết, lòng ta như thế nào cũng không bình tĩnh lại được".
" Vâng. Ta sẽ chuyển hồi ý tứ của ngài cho bệ hạ cùng thủ tướng đại nhân".
Diệp Âm Trúc bọn họ thực sự đã trở về Mễ Lan đế quốc, trở về Cầm thành rồi sao ? Đáp án dĩ nhiên là không. Nói ra không phải Diệp Âm Trúc có lòng tham, mà là Phật La vương quốc căn bản là chưa bị ảnh hưởng nhiều lắm, hắn như thế nào có thể dễ dàng chấm dứt trận chiến lần này đây ?
Một tháng trước, sau khi Cầm thành chiến sĩ tẩy kiếp xong tòa thành thị thứ năm, dựa theo ý tứ của Diệp Âm Trúc là tìm một địa điểm bí ẩn dưới lòng đất điều dưỡng một thời gian, trường kỳ chiến đấu, cho dù là Bỉ Mông cự thú cũng tiêu hao quá thể. Nhưng là, làm hắn không nghĩ tới chính là, trong quá trình tìm kiếm địa điểm bí ẩn để quân đội Cầm thành điều dưỡng, thì lại phát hiện được một chỗ phong thủy bảo địa
Đương nhiên nơi phong thủy bảo địa này cũng không phải là Diệp Âm Trúc phát hiện mà là Hồng Linh.
Rời khỏi tòa thành thị đã tẩy kiếp cuối cùng, đem tất cả vật tư trong tu di thần giới thông qua truyền tống ma pháp trận giao cho Kim Sắc vận chuyển tới Cầm thành. Diệp Âm Trúc đái lĩnh đại quân Cầm thành nhắm hướng đông tiếp tục đi tới, đi được trên dưới hai trăm dặm, đang lúc bọn họ tìm kiếm một chỗ yên ổn nghỉ ngơi, thì Hồng Linh lại đột nhiên từ trạng thái phụ thể thoát ra.
Hồng Linh nói cho Diệp Âm Trúc, hắn phát hiện ra một phú quáng. Cách địa phương quân đội Cầm thành đang ở ước chừng ngoài mười dặm.
Diệp Âm Trúc liền đại hỷ, cướp bóc thành thị mục đích là đem tư nguyên của Phật La đến Cầm thành để kiến thiết. Quáng tàng tư nguyên của Phật La vương quốc tự nhiên là càng là đồ vật tốt. Quáng tàng có thể để cho Hồng Linh coi trọng, lại có thể là bình thường sao?
Vì vậy, đại quân Cầm thành đang điều dưỡng tự nhiên cũng tùy Hồng Linh dẫn đường, đi tới một vùng đồi núi vắng người. Diệp Âm Trúc hạ lệnh mãnh cầm Đức Lỗ Y phụ trách mở rộng phạm vi trinh sát, còn lại Cầm thành chủ lực thì dừng lại trong vùng đồi núi này tạm thời nghỉ ngơi.
Quáng tàng lần này Hồng Linh phát hiện cũng không giống lúc đầu tại cực bắc hoang nguyên phát hiện ma ngân quáng tàng trân quý, dù sao, ma ngân cùng bạn sanh kim cương tinh đều là cực phẩm quáng thạch cả. Mặc dù vậy, nhưng phú quáng phát hiện lần này cũng đủ làm cho cho Diệp Âm Trúc đại kinh hỷ. Đây là một mỏ bí ngân.
Bí ngân mặc dù hiệu quả không cường hãn như ma ngân, nhưng cũng là một trong những kim chút cần thiết đối với ma pháp sư, cũng nằm trong số những kim chúc hữu ích nhất dùng để chú tạo ma pháp vật phẩm. Bình thường mà nói, bất luận là vũ khí hay là khải giáp, chỉ cần có thể hợp với một chút bí ngân, là có thể gia phụ trên đó một ít ma pháp. Mà bí ngân nhiều hay ít cũng là mấu chốt cho hiệu quả của ma pháp trận cùng với việc mạnh yếu của ma pháp uy lực.
Lần này Hồng Linh phát hiện ra một mỏ bí ngân thật lớn, căn cứ vào kết quả mà Hồng Linh cùng Áo Lợi Duy Lạp đang tính toán, thì tổng sản lượng của mỏ bí ngân này cơ hồ tương đương với sản lượng bí ngân cả năm của Mễ Lan đế quốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Cũng không phải nói sản lượng của cả đế quốc Mễ Lan không bằng một cái quáng tàng này, mà chủ yếu nhất là, mặc dù tìm kiếm bí ngân cũng không quá khó khăn, nhưng để đề luyện bí ngân thì cực kỳ phức tạp. Tại một tấn bí ngân của quáng tàng cuối cùng có thể đề luyện ra bất quá chỉ là trên dưới một cân mà thôi. Trong lúc đề luyện nếu phát sinh vấn đề gì, thì bí ngân quáng có thể mất đi hiệu dụng của nó.
Mà đối với Diệp Âm Trúc cùng Cầm thành của hắn mà nói, hiển nhiên không cần lo lắng về vấn đề này. Lúc Hồng Linh còn là thất cấp cũng đã có thể rất nhanh đề luyện ra ma ngân cùng kim cương tinh, càng huống chi bây giờ hắn đã là cửu cấp.
Diệp Âm Trúc phát hiện, hiệu quả khi thực lực của Hồng Linh tăng lên cùng với đấu khí của chiến sĩ nhân loại lại trái ngược nhau. Đấu khí của chiến sĩ nhân loại khi tăng lên, là bắt đầu từ khí. Lúc ban đầu, khi đấu khí hình thành trong cơ thể là ở trạng thái khí, khi đấu khí không ngừng tăng cường, thì trạng thái khí của đấu khí cũng càng ngày càng trở nên đậm đặc hơn, cho đến khi đột phá được bình cảnh tử cấp mới có thể chuyển hóa thành dịch thái (trạng thái chất lỏng). Về phần dịch thái đến tột cùng hình thái cuối cùng có phải là trạng thái rắn hay không, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả thứ thần cấp mới biết được.
Tình huống của Hồng Linh linh lại vừa vặn trái ngược. Lúc đầu là xích tinh, sau khi ăn kim chúc đặc thù, hấp thu chính là kim chúc ở trạng thái rắn có chứa các loại nguyên tố, theo thực lực tăng lên, đến lúc đạt tới thất cấp ma thú, kim chúc sau khi được nuốt vào sẽ trực tiếp biến thành trạng thái lỏng, dễ dàng đề luyện cùng hấp thu hơn. Lúc này, Hồng Linh đang ở trạng thái cửu cấp càng có thể đem kim chúc biến thành trạng thái khí, tự nhiên việc đề luyện cũng dễ hơn rất nhiều.
Là hi hữu kim chúc, bí ngân cũng có bạn sanh kim chúc của chính mình, đó chính là tinh kim. Tinh kim so với bí ngân càng thêm trân quý, những để đề luyện cũng càng thêm khó khăn. Tinh kim tác dụng gần giống với ma ngân, trong phương diện tăng phúc ma pháp có hiệu quả rất lớn. Một tấn bí ngân quáng chỉ có luyện ra một cân bí ngân, mà tinh kim lại chỉ có một trăm khắc ( gam?), có thể thấy được độ trân quý của nó.
Sau khi xác định được sự tồn tại của bí ngân quáng mạch, lúc bắt đầu khai thác, đã thể hiện lợi thế của Diệp Âm Trúc. Ba mươi tên Địa Tinh cùng những tê liệt giả được bọn hắn điều khiển đã phát huy tác dụng lớn nhất.
Cho dù là Bỉ Mông cự thú, trong việc khai thác quáng tàng này cũng không có cách nào có thể so sánh với Địa Tinh tê liệt giả, loại cơ giới khổng lồ Địa Tinh tê liệt giả này, Địa Tinh tộc trải qua không biết bao nhiêu thử nghiệm mới có được hiệu quả như bây giờ. Một đoạn thời gian trước khi xuất phát, Diệp Âm Trúc đã nhờ các đại sư Ải Nhân tộc chú tạo nên các Địa Tinh tê liệt giả này, nhờ các đại sư chế tạo Ải Nhân tộc cùng các thiết kế giả Địa tinh tộc tăng cường khả năng khai thác này. Bởi vậy, trên cánh tay của Địa tinh tê liệt giả này ngay cả công cụ khai thác hoàn toàn là do kim cương tinh chú tạo mà thành, cực kỳ cứng rắn, sắc bén.
Ba mươi Địa Tinh tê liệt giả khổng lồ sử dụng hết mã lực, thông qua năng lượng của ma tinh thạch rất nhanh bắt đầu khai thác phiến quáng tàng này. Mà Hồng Linh càng trở thành mấu chốt trong mấu chốt. Bí ngân được khai thác sẽ tập trung lại một chỗ, tùy Hồng Linh tiếng hành đề luyện. Mặc dù trong lúc đề luyện, Hồng Linh chính mình cũng phải lấy một ít để bổ sung năng lượng. Nhưng hắn là một cửu cấp Xích Tinh chưa hề có tiền lệ nên tốc độ đề luyện của hắn cũng làm cho mọi người sợ hãi than thầm.
Ba mươi Địa Tinh tê liệt giả, mỗi ngày có thể khai thác trên một trăm tấn bí ngân quáng, mà một mình Hồng Linh là có thể đề luyện hơn một nữa số lượng. Đừng nói Diệp Âm Trúc, cho dù là tâm thần kiên nghị như Tử khi thấy nhiều bí ngân cùng tinh kim xuất hiện trước mặt mình như vậy, cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi. Có những đồ vật này, lại trãi qua đại sự Ải Nhân tộc chú tạo, thì có thể tưởng tượng được trang bị tương lai của Cầm thành sẽ hào hoa cỡ nào.
Mười ngày sau, việc khai thác bí ngân quáng đã kết thúc, mà thời gian để Hồng Linh đề luyện cũng chỉ có mười lăm ngày. Cuối cùng, tổng cộng đề luyện ra hơn tám trăm cân bí ngân, tinh kim thì có hơn bảy mươi cân. Những hi hữu kim chúc này, so với trước đó bọn họ cướp bóc tất cả tích trữ của quý tộc ở năm tòa thành thị thậm chí còn muốn nhiều hơn.
/336
|