Âm Trúc trong lòng trào dâng lên nỗi xúc động bồi hồi, hắn có cơ hội nghe được tâm tình bị sát hại của Thần Long vương, nhưng là, hắn vẫn chưa hiểu rõ lời của Thần Long vương, làm cho thực lực của toàn đại lục cả thể tăng lên ba thành, cho dù hắn là Thần, tựa hồ đây cũng là một cái nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành được a.
"Ta biết ngươi đang nghi ngờ về cái gì, bây giờ ngươi cũng chưa cần biết rõ chi lắm. Chờ ngươi chữa trị hoàn toàn bình phục mắt và lưỡi, khi sáu cảm giác phục hồi đầy đủ, ta sẽ đem ngọn nguồn những điều này nói cho ngươi biết."
"Thần Long vương, thị giác và vị giác của ta thật sự còn có thể khôi phục sao?"
Diệp Âm Trúc hỏi.
Thần Long vương đáp:
"Đương nhiên có thể. Mặc dù việc ngươi hoàn thành chú ngữ trớ chú kia hàm chứa rất bá đạo, nhưng cũng không phải không có cách giải trừ. ngươi hẳn là biết cái đạo lý này, bất cứ Ma Pháp nào thành lập hoàn toàn, khi nó đã đứng vững ngược lại gặp phải một năng lượng mạnh vượt hơn gấp nhiều lần đánh sâu vào nó, thì có thành lập hoàn toàn cũng sẽ bị phá hỏng. Nói cách khác, ở trên thế giới này, căn bản là không có chuyện gì là tuyệt đối. Cũng giống ta bây giờ mặc dù đã chết, nhưng cũng không phải không có khả năng sống lại, chẳng qua là... cái năng lượng rất cần thiết kia, chỉ sợ cũng không phải đại lục có đủ khả năng chịu đựng, tỷ suất để thành công e rằng lại càng rất thấp. Ngươi mất đi vị giác và thị giác, là bởi vì ngươi trớ chú chính mình, tương ứng với sinh mạng lực chuyển đi. Nếu muốn khôi phục, chỉ cần tìm được một loại năng lực nào đó có thể trong nháy mắt làm cho sinh mạng lực của ngươi tăng lên tới mức độ kinh khủng thì tự nhiên sẽ phá tan ảnh hưởng xấu do trớ chú gây ra."
Nghe Thần Long vương vừa nói như thế, trong đầu Diệp Âm Trúc lập tức liên tưởng đến một cái tên:
"Sinh Mệnh Chi Thủy. Ngài nói chính là Sinh Mệnh Chi Thủy phải không?"
"Đúng rồi, ta nói đó là Sinh Mệnh Chi Thủy. Trong Sinh Mệnh Chi Thủy hàm chứa sinh mạng lực khổng lồ, đủ để phá tan trớ chú trước đây của ngươi, giúp thân thể ngươi hoàn toàn khôi phục lại."
Diệp Âm Trúc cười khổ nói: "Nhưng mà, theo ta được biết, thu được Sinh Mệnh Chi Thủy cũng không phải một chuyện dễ dàng. Đừng nói thu được nó, dù là tìm ra được nó cũng vô cùng khó khăn rồi. Ta có một vị bằng hữu Tinh Linh tộc từng đã nói với ta, Sinh Mệnh Thủy Tuyền vị trí của nó là không cố định, hầu như bất cứ lúc nào cũng đang di chuyển. hoàn toàn không thể nào nắm được phương vị của nó."
Thần Long vương thản nhiên cười một tiếng, nói:
"Đó là bởi vì, nàng cũng không biết Sinh Mệnh Chi Thủy đến tột cùng là cái gì. ngươi có thể nói cho ta biết, Sinh Mệnh Chi Thủy là cái gì không? Nó vừa xuất hiện là lúc nào?"
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, hắn rất thông minh, từ trong giọng nói của Thần Long vương, hắn lập tức nghĩ đến một điểm mấu chốt nào đó buộc miệng thốt lên: "Chẳng lẽ... Sinh Mệnh Chi Thủy này cùng Đông Long chúng ta có liên quan? Hay là nói, hồi đó nó vốn chính là thuộc về Đông Long đại lục chúng ta?"
Thần Long vương nói:
"Câu trước ngươi nói rất đúng... Sinh Mệnh Chi Thủy này đúng là cùng Đông Long chúng ta có liên quan, nhưng câu sau thì không đúng, tuyệt không thể nói nó nguyên vốn là thuộc về Đông Long đại lục chúng ta. Bởi vì, nó là vào khoảng vạn năm trước mới xuất hiện, cũng chính là lúc Đông Long đại lục chúng ta cùng Tây Long đại lục xung đột, sau khi bức bách Mẫu Yêu chạy về Thâm Uyên vị diện mới xuất hiện. Bởi vậy Sinh Mệnh Chi Thủy, cũng không phải là nước thực sự, mà là máu huyết của Thần Long nhất tộc chúng ta."
"Cái gì?" Mặc dù Diệp Âm Trúc đã đoán được Sinh Mệnh Chi Thủy cùng Đông Long có liên quan, nhưng khi Thần Long vương nói ra những lời này, hắn cũng phải hết sức kinh hãi. Sinh Mệnh Chi Thủy vậy mà là máu huyết của Thần Long…
Trong lòng Thần Long vương tràn ngập khí tức bi thương:
"Lúc đó, chúng ta dùng sức đánh bại Mẫu Yêu, ép bức chúng nó trở lại Thâm Uyên vị diện. Nhưng mà, Thần Long nhất tộc cũng tổn thất hầu như không còn gì. Thân là tộc trưởng, ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân mình từng người từng người chết đi, ngươi có biết đó là loại thống khổ như thế nào không? Máu huyết của Thần Long tuôn chảy thành sông, gom lại cùng một chỗ, hình thành dòng suối đó. Sinh mạng lực của chúng ta to lớn như thế nào ngươi cũng biết, vì để duy trì giữ lại chút huyết mạch Thần Long nhất tộc này, ta đem tất cả ngưng tụ vào một chỗ. Dựa vào Thần Long huyết mạch có năng lực đặc thù không hề bốc hơi tan đi, mới hình thành nên dòng suối ấy. Đó chính là chỗ tồn tại huyết mạch cuối cùng của Đông Long chúng ta."
Diệp Âm Trúc chìm vào tĩnh lặng, hắn có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi bi thương trong nội tâm Thần Long vương. Ông thân là tộc trưởng nhưng không có năng lực cứu vớt tộc nhân của mình dẫn đến cả chủng tộc bị tiêu diệt, đó là nỗi thống khổ biết bao.
"Trong Long Khi Nỗ Tư đại lục, Sinh Mệnh Chi Thủy chỉ xuất hiện vài lần rất ít ỏi. Toàn cả đại lục, cũng chỉ có ta mới có thể nắm chắc vị trí tồn tại thực sự của nó. Bởi vì năng lực không ngừng dời chuyển đó của nó chính là ta áp đặt. Đi thôi, tìm tới Sinh Mệnh Thủy Tuyền, dùng lực lượng của nó để khôi phục thị giác cùng vị giác của ngươi. Đúng là lúc Thần Long huyết mạch nên thấy lại ánh mặt trời, đây cũng là lúc ta có thể giao cho ngươi thứ quý giá nhất. Có nó, ngươi chẳng những có thể khôi phục đủ sáu cảm giác, sinh mạng lực bản thân cũng sẽ nâng cao độ tăng trưởng, đồng thời, ngươi cũng có thể dùng nó để trợ giúp Tinh Linh tộc, để cho bọn họ tạo thành một chi Quân Đoàn càng thêm hùng mạnh phụ trợ ngươi."
Trong lòng Diệp Âm Trúc đang chấn động, hắn biết, trách nhiệm trên vai mình trở nên càng thêm nặng nề. Thần Long vương chờ đợi và mong mỏi đã vạn năm, mối cừu hận của tổ tiên, tất cả đều rơi vào mỗi mình hắn.
Nếu như hắn không thể thay thế nguyện vọng của Thần Long vương hoàn thành công cuộc phản công Thâm Uyên vị diện, không thể thay tổ tiên của mình báo thù, như vậy, bản thân mình cũng không thể tha thứ được.
"Tìm kiếm Sinh Mệnh Thủy Tuyền chỉ có thể là một mình ngươi đi, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ cố định làm cho nó dừng lại ở một nơi nào đó chờ ngươi. Có lẽ, ở nơi đó ngươi sẽ gặp phải một chút khảo nghiệm, nhưng ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể thông qua khảo nghiệm để nhận được sự chấp nhận của nó. Được rồi, ngươi đi đi. Âm Trúc, nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là người thay mặt ta, cũng là người thay mặt Đông Long chúng ta."
Một đoạn ảnh tượng rõ ràng xuất hiện ở chỗ sâu trong óc Diệp Âm Trúc, đó chính là vị trí tồn tại của Sinh Mệnh Thủy Tuyền.
"Dạ, Thần Long vương tôn kính, tổ tiên của ta, ta nhất định sẽ không để ngài thất vọng." Diệp Âm Trúc chưa bao giờ có khoảnh khắc nghiêm túc như vậy, câu trả lời đơn giản này cũng chứng tỏ rằng, hắn đem phần trách nhiệm này hoàn toàn gánh vác trên vai mình.
Thần Long vương khí tức cường đại mà ôn hòa chậm rãi tán đi, hết thảy chung quanh một lần nữa trở nên yên lặng lại, nhưng Diệp Âm Trúc đang ở trong thế giới tinh thần của mình, vẫn như trước có thể cảm nhận được rõ ràng hết thảy mọi sự ở bên ngoài, đây chính là quyền lực của Thần Long vương truyền lại cho hắn.
Tinh thần gom trở về lại bên trong, tâm thần của Diệp Âm Trúc sau khi trao đổi cùng Thần Long vương quay về bản thể, hắn lập tức liền cảm nhận được mười hai đạo ánh mắt đang chiếu lên người mình.
Không biết từ lúc nào, sáu vị tháp chủ Pháp Lam kia đã đến đông đủ, bọn họ đều đang căng thẳng dồn ánh mắt chăm chú nhìn vào Diệp Âm Trúc.
Mặc dù bọn họ cũng không biết Diệp Âm Trúc là đang cùng Thần Long vương chuyện trò, nhưng nhìn rõ kim quang từ trên của di thể Thần Long vương phóng thích ra thế nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Trong mơ hồ, tâm tình sáu vị tháp chủ cũng trở nên có chút căng thẳng nôn nóng, bọn họ không biết Diệp Âm Trúc đến tột cùng cảm nhận được cái gì, nhưng ở sâu trong nội tâm bọn họ, lại rất mong mỏi Diệp Âm Trúc có thể nhận được chỉ bảo của Thần Long, như vậy, đối với việc bảo vệ duy trì phong ấn tuyệt đối sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cùng lúc tinh thần của Diệp Âm Trúc thu liễm lại, nhìn thấy rõ ràng thân thể Thần Long vương một lần nữa khôi phục hình dáng ban đầu, tia áp lực oai nghiêm kia vô hình trung cũng lặng lẽ tiêu tán đi.
"Các vị sư huynh!" Diệp Âm Trúc trầm mặc một hồi lâu, sắp xếp mạch suy nghĩ trong đầu, mới mở miệng nói.
Ánh mắt sáu vị tháp chủ đồng thời gom lại, Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân là người luôn trầm ổn gần như không thể chờ đợi được nôn nóng hỏi:
"Âm Trúc, ngươi cảm nhận được cái gì?"
Diệp Âm Trúc sắc mặt ngưng trọng nói:
"Xin lỗi, các vị sư huynh, ta sợ rằng phải báo cho các người một cái tin tức không tốt." Khi nói những lời này ở sâu trong nội tâm Diệp Âm Trúc cũng đồng thời thầm thở dài, thật có lỗi với các vị, ta không thể không lừa gạt các người, vì để thay thế tổ tiên báo thù, chuyện sai lầm của Tây Long đế quốc gây ra lúc trước, cũng đúng lúc để Đông Long chúng ta trả hận rồi.
Trong lòng sáu vị tháp chủ cùng lúc căng thẳng, bọn họ đã thật lâu không có xuất hiện tâm tình như vậy, đồng thời trở nên trầm mặc, ánh mắt nhìn chăm chú vào Diệp Âm Trúc cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, nét mặt cũng biến sắc tái đi, mặc dù Diệp Âm Trúc cũng chưa nói gì, nhưng dự cảm không lành trong lòng bọn họ đã báo cho bọn họ rất nhiều thứ.
Chính lúc Diệp Âm Trúc đang suy nghĩ nên nói như thế nào, Áo Bố Lai Ân đã trầm giọng nói:
"Âm Trúc, ngươi nói đi! Phong ấn còn có thể kiên trì được mấy năm? Chúng ta rốt cục có khả năng làm cho nó khôi phục lại vững chắc như trước kia hay không?"
Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, trầm giọng nói:
"Đúng như sư huynh ngài liệu đoán, bởi vì ta có được huyết mạch truyền thừa của Đông Long, trong lúc vừa rồi, ta cùng tổ tiên ta, Thần Long vương vĩ đại giao lưu trò chuyện. Thần Long vương nói cho ta biết, trải qua vạn năm phóng thích không ngừng, năng lượng người còn sót lại đã gần như cạn kiệt. mà cái phong ấn này cần phải có một nguồn năng lượng khổng lồ, cũng không phải tất cả nhân lực chúng ta có đủ khả năng để bù đắp. Chúng ta trước sau ước chừng còn có thời gian khoảng hai mươi năm gì đó, có thể còn ít hơn."
"Cái gì?" Sáu vị tháp chủ cùng lúc thất thanh kinh hô.
Hai mươi năm cái thờì hạn này là bọn họ đã dự đoán được, nhưng một câu phong ấn không ai có thể có khả năng bù đắp kia của Diệp Âm Trúc...lại hoàn toàn dẫn đưa tâm hồn bọn họ liên tưởng đến Thâm Uyên.
Áo Bố Lai Ân ngơ ngác nói: "Không thể bù đắp, vậy mà lại thật sự không thể bù đắp. nói cách khác, sau hai mươi năm, chúng ta nhất định phải chịu tai nạn từ Thâm Uyên vị diện mang đến…"
Diệp Âm Trúc cảm nhận được nỗi thất vọng, cô đơn cùng với các loại ưu tư không ngừng nảy sinh trên nét mặt của sáu vị tháp chủ, hắn biết, đúng là lúc để nói:
"Nhưng mà, cũng có một cái tin tức tốt."
"Tin tức tốt? Sau cái loại tin tức quá xấu này, còn có thể có cái tin tức tốt gì đây chứ?" Áo Bố Lai Ân vừa gượng cười vừa nói, ông cũng không có hy vọng cái tin tức này mang lại điều tốt gì, đối với Pháp Lam mà nói, không có chuyện gì trọng yếu hơn so với phong ấn, nếu phong ấn không thể nào ổn định được, thì bất cứ những tin tức nào khác cũng trở nên không còn ý nghĩa nữa.
Diệp Âm Trúc nói:
"Cái tin tức tốt này chính là, Mẫu Yêu của Thâm Uyên vị diện chưa chắc đã hùng mạnh như trong tưởng tượng của chúng ta."
Lời này vừa nói ra, lập tức thu hút sự chú ý của sáu vị tháp chủ, ánh mắt sáu người chăm chú nhìn về Diệp Âm Trúc một lần nữa ngưng trọng lại, Áo Bố Lai Ân mơ hồ nắm bắt được chút gì đó:
"Âm Trúc, ngươi nói sao?"
Âm Trúc lắc đầu, nói:
- Cái này cũng không phải ta nghĩ ra, mà là Thần Long vương nói cho ta biết, trong trận chiến vạn năm trước ấy, Đông Long Đế Quốc chúng ta mặc dù tổn thất thảm trọng, tổ tiên Thần Long môn của ta phải trả một cái giá rất đắt, nhưng đả kích đối với Mẫu Yêu nhất tộc cũng rất là trầm trọng. Vạn năm nay, Đông Long Đế Quốc chúng ta bị diệt quốc, mất đi hy vọng khôi phục quốc lực, nhưng Mẫu Yêu nhất tộc cũng không có khả năng khôi phục lại sự huy hoàng của vạn năm trước đây. Nói cách khác, Thâm Uyên vị diện cũng không phải không thể chiến thắng. Vì để duy trì công cuộc bảo hộ cái thế giới này của chúng ta, chúng ta cần phải phát động một trường chiến tranh, đây là cuộc "Thánh Chiến" quan hệ đến "sinh tử tồn vong" của hai chủng tộc.
Nghe những lời này của Diệp Âm Trúc, tâm tình Áo Bố Lai Ân không ngừng biến hóa dần dần ổn định lại, trầm giọng hỏi:
- Âm Trúc, đây thật sự là chỉ thị của Thần Long Vương đại nhân chứ? Vạn năm nay, Thần Long Vương đại nhân cũng không có truyền tin tức gì cho chúng ta, hôm nay ngươi lại đột nhiên nói cho chúng ta biết những điều này, xin lỗi, ta thật sự rất khó tin tưởng, hoặc là nói, ta không muốn tin là sự thật phong ấn không còn cách nào duy trì nữa.
Mặc dù ông không có nói rõ, nhưng ý tứ của ông đã rất rõ ràng, nếu ngươi là người thay mặt Thần Long vương, vậy ngươi nhất định phải chứng minh với chúng ta điểm này. Dù sao, bất luận nói như thế nào, Diệp Âm Trúc là tới từ Đông Long, Đông Long coi như là kẻ địch của Pháp Lam.
Diệp Âm Trúc ung dung cười nói:
- Một khi ta đã trở thành người thay mặt Thần Long Vương đại nhân, đương nhiên cần phải biểu hiện một dấu hiệu nào đó với các vị sư huynh.
Chậm rãi ngẩng đầu, mở hai tay ra, quay mắt về phía di thể Thần Long vương nơi đỉnh động, Diệp Âm Trúc từ trong lòng mình phát ra tiếng kêu gọi.
Trong phút chốc, kim quang nhất thời đại thịnh, so với lúc trước Diệp Âm Trúc cùng Thần Long vương bàn bạc trao đổi thì còn mạnh hơn gấp nhiều lần, trong nháy mắt ấy đã nảy sinh ra uy áp khổng lồ khiến sáu vị tháp chủ Pháp Lam đồng thời mất đi năng lực hành động.
Phải biết rằng, sáu vị tháp chủ này đều là thực lực Thứ Thần Cấp, Áo Bố Lai Ân lại đã đạt tới Thứ Thần Cấp bát giai càng kinh khủng hơn, với uy áp khổng lồ thế này, từ khi sinh ra tới nay bọn hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, chẳng qua là trong nháy mắt ấy, bọn họ đã không còn bất cứ mối hoài nghi nào. Ngoại trừ Thần Long vương Thần cấp kia ra, còn có ai có thể sinh ra áp lực cường đại đến như thế chứ?
Thực lực, thường thường so với bất cứ lời nói nào nếu muốn được chuẩn xác, hiệu quả thực tế lúc nào cũng tốt hơn nhiều.
Nhưng là, hết thảy còn chưa kết thúc, giữa không trung, di thể Thần Long vương thật lớn kia phảng phất đột nhiên giống như còn sống, đôi mắt hồng sắc kia của ông chợt phóng xuất ra quang mang mãnh liệt, ngay sau đó, một đạo quang ảnh kim sắc rực rỡ từ trên trời giáng xuống, hình dáng quang ảnh kia lại cùng di thể của Thần Long vương giống nhau như đúc, chẳng qua là thu nhỏ lại hơn trăm lần, mặc dù đó là ánh sáng, nhưng trông rất sống động, ngay cả mỗi một mãnh lân phiến cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, quang mang phủ xuống, tất cả đều ngưng tụ lại trong nháy mắt năng lượng khổng lồ chập chờn bồng bềnh phủ xuống, mặc dù đã thu nhỏ gấp trăm lần. nhưng thân thể Thần Long vương vẫn như trước thật to lớn, hình bóng ấy cứ như vậy bao phủ khối bảo thạch hắc sắc bồng bềnh quẩn quanh nơi Diệp Âm Trúc hắn đang ngồi, làm cho thân thể Diệp Âm Trúc cũng được chiếu rọi biến thành kim sắc.
Thanh âm uy nghiêm mạnh mẽ vang rền bên trong động thất:
- Bắt đầu từ bây giờ, với tư cách là truyền nhân của Long, Diệp Âm Trúc truyền thừa huyết mạch Thần Long nhất tộc chúng ta, trở thành người thay mặt cho ta. Bất cứ sự hoài nghi nào đối với hắn, cũng chỉ có thể làm cho tai họa xảy ra trước thời hạn. Thời gian phong ấn bị phá hỏng, hết thảy nguyên nhân đem đến cũng bởi vì các ngươi nhìn thấy được mà thời gian rút ngắn một năm.
Kim quang lóe lên, Kim Long bay lên trời, một lần nữa dung nhập vào trong di thể khổng lồ kia, uy áp cũng theo đó tản mát theo làn gió.
Nghe được thời gian phong ấn bị phá hỏng lại đến sớm trước một năm, Áo Bố Lai Ân cùng năm vị tháp chủ kia sắc mặt cũng đều trở nên ngưng đọng lại, mặc dù lời nói là Áo Bố Lai Ân nói ra, nhưng ý tứ của ông cũng đại biểu cho sáu người bọn họ, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, nhất thời hoài nghi vậy mà lại đổi lấy cái kết quả như vậy.
Diệp Âm Trúc cũng có chút ngoài ý muốn, thậm chí có chút buồn cười, Thần Long vương chẳng những phối hợp với mình, còn để lại cho các tháp chủ này một liều thuốc mãnh liệt, bất quá, cứ như vậy, chính mình tiếp tục cùng bọn họ bàn bạc trao đổi, cũng tự nhiên sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
- Xin lỗi, Âm Trúc, ta không nên hoài nghi ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, chúng ta bảo vệ nơi này lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua Thần Long Vương đại nhân, cũng không biết Thần Long Vương đại nhân có thật sự còn tồn tại hay không, cho nên…
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:
- Sư huynh, ngài không cần phải nói. Ta hiểu sự khó xử của các người. Bây giờ đối với chúng ta mà nói, trọng yếu nhất là làm thế nào để cứu vãn lại trường hạo kiếp này.
Áo Bố Lai Ân nghiêm túc gật gật đầu, chân thành nói:
- Ngươi nói đi, Thần Long Vương đại nhân có chỉ thị gì?
Diệp Âm Trúc nói:
- Thần Long Vương đại nhân nói cho ta biết, mặc dù ông không thể đoan chắc thực lực của Mẫu Yêu nhất tộc khôi phục tới trình độ nào, nhưng có thể khẳng định là, bọn họ chắc chắn không cách nào ngang bằng với thời gian lúc trước xâm nhập Long Khi Nỗ Tư, mặc dù thân thể Thần Long Vương đại nhân đã chết đi, nhưng linh hồn thần cấp của ông trước sau vẫn tồn tại. Trải qua vạn năm nay, luôn luôn chú ý tới tình hình trên đại lục của chúng ta đây. Đồng thời, ông cũng hao phí hết tâm lực, dùng sinh mạng của các Thần Long phụng hiến năm đó đổi lấy lực lượng chống đỡ phong ấn. Nhưng qua thời gian vạn năm lại khiến ông đã không chịu nổi gánh nặng.
- Ta biết các vị sư huynh đang lo lắng cái gì, mặc dù Thần Long Vương đại nhân đối với năm đó Tây Long đế quốc hủy diệt Đông Long Đế Quốc của ta trong lòng còn phẫn nộ, nhưng mà, ông cũng nói cho ta biết, bất luận nói như thế nào, Tây Long nhân cũng là loài người, chúng ta cùng thuộc về một vị diện, dầu có nói gì đi nữa cũng là chuyện riêng của loài người chúng ta, vì để chống lại ngoại địch, ông có thể quên đi mối cừu hận ngày trước. Thần Long Vương đại nhân tổng hợp đánh giá thực lực của cả đại lục chúng ta hiện có, so sánh với Đông Long Đế Quốc của chúng ta thưở trước, khi đó chúng ta có được thực lực khoảng năm thành, vì sao là năm thành, trọng yếu nhất chính là bởi vì chúng ta cũng không có một vị cường giả thần cấp. Còn tình hình của Mẫu Yêu nhất tộc mặc dù cụ thể cũng không rõ ràng lắm, nhưng Thần Long vương đại nhân nói, bọn họ đồng dạng cũng không có khả năng có được cường giả tồn tại như Mẫu Yêu Vương vậy. Do đó, thánh chiến đối chúng ta mà nói, thu được thắng lợi cuối cùng đúng là rất có khả năng.
Nghe xong Diệp Âm Trúc giải thích, sắc mặt sáu vị tháp chủ rạng rỡ lên rất nhiều, cùng lúc gật gật đầu, trong mắt toát ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
Áo Bố Lai Ân nói:
- Kết hợp thực lực toàn bộ các tộc trên đại lục, tập kết đại quân cùng Mẫu Yêu đối kháng, đây là chỉ thị của Thần Long Vương đại nhân cho chúng ta phải không?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
- Chúng ta bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác. Thần Long Vương đại nhân sẽ dùng hết khả năng trợ giúp chúng ta. Không biết các vị sư huynh có nghe nói qua Sinh Mệnh Chi Thủy hay không?
- Sinh Mệnh Chi Thủy? Áo Bố Lai Ân thần sắc vừa động, hắn đương nhiên nghe nói qua nước suối thần kỳ này.
Diệp Âm Trúc hờ hững cười, đem những điều Thần Long vương giảng giải về Sinh Mệnh Chi Thủy tường tận kể lại một lần.
Nghe xong lời của hắn, Áo Bố Lai Ân trên mặt toát ra nét vui mừng:
- Nói như vậy, Sinh Mệnh Chi Thủy chẳng những có thể trợ giúp ngươi khôi phục lại đủ sáu cảm giác, đồng thời cũng có năng lực trọng yếu nhất trợ giúp Tinh Linh tộc đạt tới thực lực của thời kỳ toàn thịnh, thậm chí vượt qua thời kỳ toàn thịnh trước kia?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
- Ta đã nghe An Nhã tỷ tỷ nói qua, Tinh Linh tộc có vài binh chủng thế lực rất mạnh mẽ, đều đòi hỏi Sinh Mệnh Cổ Thụ của Tinh Linh tộc phải đạt tới Vĩnh Hằng Chi Thụ sau đó mới có thể xuất hiện, đồng thời, Vĩnh Hằng Chi Thụ cũng có thể làm cho các Chiến Sĩ Tinh Linh tộc có được thực lực tăng cường với mức độ to lớn, cứ như vậy, mặt thắng lợi của chúng ta sẽ trở nên lớn hơn nữa. Thêm vào đó Cầm Thành chúng ta đang tích góp lực lượng Ma Pháp khoa học kỹ thuật, chúng ta hoàn toàn có năng lực phát động cuộc thánh chiến này, mà còn có thể thu được thắng lợi cũng sẽ tăng lên với mức độ lớn hơn.
Áo Bố Lai Ân thở dài một tiếng, nói:
- Xem ra, cuộc chiến này đã không thể tránh được rồi. chẳng qua là, đại lục lại khó tránh khỏi sinh linh đồ thán. Cho dù chúng ta giành được thắng lợi cuối cùng, chỉ sợ rằng, đây cũng là một trận thắng thảm hại.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
- Có một biện pháp, có thể làm cho tổn thất rơi xuống chúng ta với mức thấp nhất. Đây chính là Thần Long Vương đại nhân đề nghị, ta cho rằng rất tốt."
- Ồ? Là cái biện pháp gì? Áo Bố Lai Ân tò mò hỏi.
Diệp Âm Trúc trầm giọng nói:
- Tại sao chúng ta nhất định cứ phải chờ Thâm Uyên vị diện đến tấn công chứ? Một khi cừu hận và mâu thuẫn giữa song phương đúng là không thể hòa giải. Chúng ta tại sao phải để chiến trường xảy ra tại Long Khi Nỗ Tư? Chẳng lẽ, chúng ta lại không thể để cho chiến trường chuyển qua Thâm Uyên vị diện sao? Nếu như vậy, ít nhất bình dân bá tánh của chúng ta sẽ không gặp phải tai ương, chúng ta còn có được hậu phương lớn của mình. Tiến có thể công, lui có thể thủ. Một trong các năng lực cực mạnh của Mẫu yêu chính là ôn dịch, nghĩ muốn làm cho tổn thất giáng xuống thấp nhất, vấn đề đầu tiên chúng ta cần phải giải quyết, chính là không thể để cho ôn dịch lan tràn ra tại Long Khi Nỗ Tư, còn như chiến đấu tại Thâm Uyên vị diện, cái vấn đề này tự nhiên sẽ không tồn tại rồi.
- Phản công? Áo Bố Lai Ân đột nhiên từ trên bảo thạch vụt đứng lên.
Từ trước tới nay, những suy nghĩ và việc làm của Pháp Lam, đều là làm sao để duy trì phong ấn, ngăn cản Mẫu Yêu. Mà theo như lời của Diệp Âm Trúc, giống như là một viên tạc đạn nổ bùng lên trong lòng ông.
Đúng vậy! Tại sao loài người chúng ta cứ nhất định phải bị động chịu đòn, chờ người ta xâm lược tới tận nhà, chẳng lẽ, chúng ta không thể xâm lược trở lại sao?
Mạch Khắc Mễ Lan nói:
- Nhưng là, chúng ta đối với tình hình Thâm Uyên vị diện cũng không biết rõ, chiến đấu ở trong địa bàn của địch nhân, thiên thời, địa lợi, nhân hòa cũng đều không thuộc về phía chúng ta, có thể đạt được thắng lợi mức độ giảm ít đi nhiều, một khi chủ lực bị đối phương đánh bại, kết quả không phải cũng giống nhau sao?
- Không, kết quả đem lại sẽ hoàn toàn không giống nhau. bởi vì, cho dù thất bại đi nữa, chúng ta cũng có lui về phòng thủ phong ấn, tại sao chúng ta cứ nhất định phải chờ cho phong ấn bị phá hỏng đi mới hành động chứ? Chúng ta có thể hành động trước thời hạn một chút, như vậy, cho dù thất bại, phong ấn cũng có thể giúp chúng ta tạm thời ngăn trở địch nhân. Hơn nữa, đem chiến trường đặt ở Thâm Uyên vị diện, Long Khi Nỗ Tư đại lục chúng ta có thể liên tục không ngừng sản xuất các loại nguyên vật liệu, cung cấp bổ sung cho Chiến Sĩ trên chiến trường nhiều hơn. Ở dưới tình huống không bị quấy nhiễu, năng lực sản xuất của cả đại lục có thể đạt tới mạnh mẽ biết bao? Các vị sư huynh hẳn là nhìn thấy cách truyền tống của Cầm Thành ta, trong vòng vài năm, ta hoàn toàn nắm chắc có thể cung cấp cho các quốc gia trên đại lục một vài phương pháp truyền tống giống như vậy, giúp cho binh sĩ và nguyên vật liệu của họ trước tiên vận chuyển đến Pháp Lam, thông qua phong ấn tiến vào chiến đấu.
- Chúng ta đem trận địa thiết lập tại địa bàn của địch nhân, lưng dựa vào phong ấn, nhờ vào chi viện của lục địa liên tục không ngừng, cho dù đây là một trận chiến tranh kéo dài ngày, chúng ta cũng không phải tiêu hao không dậy nổi. Ít nhất, đại lục của chúng ta dứt khoát không bị uy hiếp.
Tháp chủ Hỏa tháp Tang Đức Tư gật gật đầu, nói:
- Biện pháp này rất hay, Âm Trúc, ta ủng hộ ngươi. Ngươi nói đúng, vì sao chỉ chờ bọn họ xâm lược, chúng ta cũng làm kẻ xâm lược một lần. Mặc dù không biết tình hình Thâm Uyên Vị Diện đó như thế nào, chỉ cần đem Mẫu Yêu tiêu diệt đi, diện tích của đại lục chúng ta chẳng khác nào được mở rộng lớn hơn. chúng ta thậm chí có thể hứa hẹn cấp cho các quốc gia trên đại lục, công lao của ai nhiều hơn, thì sau khi tấn công chiếm được Thâm Uyên Vị Diện, có thể ở nơi đó giành được lãnh thổ quốc gia càng lớn hơn.
- Dựa vào phong ấn trợ giúp, đem chiến trường đặt ở thế giới của địch nhân, không để Long Khi Nỗ Tư bị xâm lược. Thần Long Vương đại nhân quả nhiên thị Thần Long Vương đại nhân a! Áo Bố Lai Ân vừa chậm rãi gật gật đầu, vừa nói:
- Chúng ta thậm chí có thể tại lối ra ở bên kia thông đạo, thừa dịp Mẫu Yêu nhất tộc chưa kịp phản ứng tới trước tiên thành lập một tòa Cứ điểm vững vàng, lấy nơi này làm căn cứ từng bước từng bước xâm chiếm thực lực của Mẫu Yêu. Như vậy sẽ càng thêm vững chắc. Âm Trúc, ma đạo pháo của Cầm Thành các ngươi cũng có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
- Nói như vậy, sư huynh đã đồng ý rồi?"
Áo Bố Lai Ân thản nhiên cười, nói:
- Ta còn có lý do gì không đồng ý chứ? Với tình hình trước mắt xem ra, không có biện pháp nào tốt hơn được. So ra thụ động chịu đòn, không bằng trở nên chủ động lại. May mà quân chủ của tám nước còn chưa có rời đi, xem ra, ta cùng với bọn họ một lần nữa nói chuyện, đem hai cái tin tức một tốt một xấu trước nói cho bọn họ biết mới tốt. Nếu cuộc thánh chiến có thể sẽ kéo dài ngày, như vậy, chiến tranh bắt đầu càng sớm, đối với chúng ta cũng càng có lợi, bởi vì phong ấn còn có thể làm tấm bình phong che chắn cho chúng ta. Tại thế giới của đối phương tận dụng hết khả năng thành lập Cứ điểm, chính là việc đầu tiên chúng ta cần làm.
Diệp Âm Trúc nói:
- Đã như vậy, ta cũng lập tức đi tìm Sinh Mệnh Chi Thủy. chúng ta đồng loạt hành động, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, tụ tập thành lập một lực lượng lớn nhất. Đồng thời, ta cũng sẽ thúc giục Cầm Thành dùng tốc độ nhanh nhất để chế tạo, còn về phương diện nguyên vật liệu, phải phiền đến các vị sư huynh rồi. Cứ theo chiến lược đã định, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, chờ ta trở lại sau đó, ta sẽ tự đi Thâm Uyên Vị Diện một chuyến, để dò la tin tức, như vậy, ít nhất chúng ta có thể có hiểu biết sơ bộ về Thâm Uyên Vị Diện, chiến tranh cũng có thể tiến hành dễ dàng thêm phần nào.
Áo Bố Lai Ân trầm ngâm suy nghĩ, nói:
- Về mặt nguyên vật liệu ngươi có thể yên tâm, cho dù Pháp Lam sau này không thể cung cấp đủ nguyên vật liệu, cũng còn có tám quốc gia trên đại lục. Chúng ta sẽ toàn lực ứng phó để duy trì cho ngươi. Vì cuộc thánh chiến, chúng ta cũng không thể giữ lại bất cứ gì. Chờ khi nào có đủ ma đạo pháo vận chuyển đến: Chính là lúc chúng ta hành động. Vì thế về mặt quân đội ngươi không cần lo lắng. Tại dưới tình huống có cùng chung địch nhân, ta nghĩ quân chủ các quốc gia đều sẽ trở nên nhìn xa trông rộng hẳn lên, không phải sao?
Không có trì hoãn, Diệp Âm Trúc cùng sáu vị tháp chủ rời khỏi di tích. Đều tự triển khai hành động của mình.
Trên đoạn đường quay trở về Ám tháp, Diệp Âm Trúc có một chút cảm thán. Hôm nay trước khi đi tới di tích, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được lại có thể gặp những chuyện này. Mang lại nhiều hy vọng, cũng mang đến nhiều trách nhiệm.
Vốn tưởng rằng tại trong di tích chỉ là trải qua một thời gian ngắn, nhưng khi Diệp Âm Trúc từ trong Quang Minh tháp đi ra mới phát hiện, trời đã tối rồi, tại trong thế giới tinh thần, hắn và Thần Long Vương bàn bạc trao đổi thế mà trôi qua gần một ngày.
Ánh tà dương buổi chiều dần dần biến mất, sao trên bầu trời tranh nhau khoe sắc màu dần dần lập lòe chiếu rọi, cảm nhận được tinh quang, Diệp Âm Trúc không khỏi nghĩ tới bảy khỏa thiên cương bắc đẩu ấy lóe sáng, dùng sức nắm chặt quyền đầu, mối cừu hận vạn năm, đúng là lúc cần phải rửa sạch rồi.
Ám tháp như xưa, Diệp Âm Trúc không có cho người thông báo với Tô Lạp và Hải Dương mình đã trở về, mặc dù Tô Lạp nôn ọe không tính là nghiêm trọng lắm, nhưng trong lòng Diệp Âm Trúc tình thương yêu đối với nàng lại càng sâu đậm. Hắn còn nhớ rõ câu Mã Tây Mạc nói với hắn, "Tô Lạp có nói qua, ngươi là thân nhân duy nhất của nàng ở trên thế giới này".
Bước nhanh đi lên Ám tháp, Diệp Âm Trúc biết, lần này sau khi chia tay, chính mình cũng không biết khi nào mới có thể yên ổn trở lại, cùng các nàng cùng nhau trải qua cuộc sống yên bình ổn định. hắn có chút bồi bồi vội nghĩ đến các thê tử của mình, còn có hài tử chưa ra đời.
Còn chưa đi đến đỉnh tháp, thiên nhân hợp nhất của Diệp Âm Trúc đã vội vàng cảm nhận tới trong phòng. Hắn "chứng kiến", trong phòng, Tô Lạp đang ngã người tựa vào lòng ghế trường kỷ, còn Hải Dương ngồi bên cạnh nàng, hai người đang thủ thỉ trò chuyện.
Tô Lạp toàn thân đều phát ra khí tức hạnh phúc, nét cười trên mặt mang theo vài phần đỏ hồng, một tay xoa nhè nhẹ trên bụng mình, tay kia chống đầu, nhẹ giọng nhìn Hải Dương nói:
- Hải Dương tỷ, tỷ nói, bé cưng bây giờ có thể nhúc nhích sao?
Hải Dương bật cười, nói:
- Ta thấy muội a, là không biết bảo vệ hắn thế nào mới tốt. Mặc dù ta chưa sanh nở qua, nhưng ta cũng biết hắn mới nhỏ xíu như vậy, có lẽ còn chưa có thành hình đấy, làm sao có thể nhúc nhích đây?
Tô Lạp nhu mì cười, nói:
- Không biết hắn là nam hay là nữ. Hải Dương tỷ, tỷ nói chúng ta là muốn có nam hài tốt hay là muốn nữ hài?
Hải Dương nói:
- Ngốc nha đầu, Âm Trúc không phải nói rồi sao, bất luận hắn là nam hay là nữ, có thiên phú hay không, chỉ cần thân thể hắn khỏe mạnh là tốt rồi, chúng ta đối với hắn cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là hy vọng hắn có thể lanh lợi vui vẻ. Âm Trúc từ lâu đã phấn đấu để cho hài tử của chúng ta không cần phải lăn lộn chiến đấu nữa, chúng ta chỉ hy vọng nhìn thấy hắn hạnh phúc vậy là đủ rồi.
Tô Lạp nét tươi vui hạnh phúc trên mặt nhất thời trở nên càng thêm nồng đậm.
- Có Áo Bố Lai Ân thần thánh đại sư chúc phúc, có lẽ đứa nhỏ này tưởng không khỏe mạnh cũng không được đây.
Hải Dương khẽ cười nói:
- Nhìn muội kìa, thần tình đều là sáng rực mẫu tính, thực rất hâm mộ muội đấy, thậm chí có chút ghen ghét, ta cũng muốn tiểu hài tử, thật tốt để nhận thức được cảm giác tuyệt vời như muội."
Tô Lạp nắm tay Hải Dương nói:
- Chúng ta còn trẻ, sau này khi có thời gian, tỷ tỷ cũng không cần tránh thai nữa, huynh ấy đến nơi đây rõ ràng phải bận rộn nhiều hơn, thời gian dành cho chúng ta cũng sẽ tương ứng ít đi, không bằng tỷ cũng nên có hài tử được rồi, để cho Âm Trúc tại trên mình tỷ cày tăng cường độ lên, còn sợ không có hài tử sao?"
Hải Dương bị nàng ta nói gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
- Đáng ghét, lời này muội cũng nói ra được sao?
Tô Lạp dựa vào trong lòng Hải Dương, cười nói:
- Sợ cái gì, vừa không có người ngoài, nơi này lại cách âm đúng là rất tốt đấy, không có phân phó của chúng ta hoặc là Âm Trúc, ai cũng không thể đến đây.
Hải Dương bật cười, nói:
- Được, để ta sờ xem bé cưng tương lai của chúng ta, tốt hay không? Nói xong, bàn tay liền hướng vào bên trong y phục của Tô Lạp.
- Không được, muội sợ nhột. Tô Lạp khẽ cười một tiếng, hữu chưởng ấn nhẹ lên trường kỷ, thân mình đã như viên đạn phóng vút lên, dù rằng nàng đang mang thai, nhưng thực lực của cường giả Tử Cấp cũng không có bởi vậy mà yếu bớt, nhẹ nhàng hạ xuống cửa phòng.
- Không cho nàng ta sờ, vậy, để ta sờ xem được rồi. Một đôi bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng không một tiếng động ôm Tô Lạp vào trong lòng mình, chỉ một tay thành công tìm được bên trong y phục của nàng, dừng ở chỗ nhô lên bóng láng trên bụng nàng.
Sau phút kinh ngạc, Tô Lạp lập tức phản ứng lại, cầm bàn tay to đặt tại trên bụng mình, nhẹ dựa vào trong lòng hắn.
- Huynh đã trở lại rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Diệp Âm Trúc ôm Tô Lạp nhẹ bay lên, dán sát vào nhau cùng di chuyển, thoáng chốc đã tới trường kỷ.
- Ta nếu như không trở về lại, còn không được nghe những lời đối thoại hay tuyệt của các người đấy.
Cười tủm tỉm hướng về phía Hải Dương.
- Vừa rồi, ta tựa như nghe được người nào đó đối với lão công của hắn bất mãn a."
Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc le le lưỡi, cố ý nói:
- Có sao? Là ai a?
Diệp Âm Trúc cười hắc hắc, nói:
- Là ai không quan trọng, ta chỉ biết là nàng ta rất muốn có tiểu hài tử, cho nên, ta quyết định tối hôm nay nhất định phải phá lệ cố gắng mới được.
"A!" Hải Dương giữa lúc ngượng ngùng đã nghĩ chạy trốn, nhưng nàng trốn sao qua được bàn tay Diệp Âm Trúc, khi thân thể của nàng ngã vào trong lòng Diệp Âm Trúc, nàng đã hạnh phúc mà ngượng ngùng buông xuôi mặc cho số phận.
- Âm Trúc! Tô Lạp dường như là có một cổ dũng khí kêu lên.
"Ồ?"
- Muội cũng muốn. Nói xong những lời này, Tô Lạp đã thẹn thùng chui vào trong lòng ngực hắn không dám ngẩng đầu lên.
- Nhưng mà, có thương tổn đến hài tử của chúng ta hay không. Diệp Âm Trúc có chút khẩn trương, nhưng cũng có chút hưng phấn. Vì bé cưng, hắn đã thật lâu không có đụng tới Tô Lạp rồi.
- Có Áo Bố Lai Ân thần thánh đại sư chúc phúc bảo vệ, hài tử sẽ không có việc gì, nhưng huynh cũng nên dịu dàng một chút.
- Ách, nếu để cho sư huynh biết, thần thánh chúc phúc của ông bị chúng ta lạm dụng như vậy, có lẽ…
Tô Lạp ngẩng đầu lên, có chút uy hiếp tựa như so so nắm tay nhỏ nhắn của mình.
- Như thế nào, huynh không muốn sao?
Diệp Âm Trúc cười nói:
- Nguyện ý, đương nhiên là muốn rồi. Bất quá, ta nhớ là ai nói không dậy nổi. Nam nhân thích nhất đúng là nghe nữ nhân nói "ta muốn", sợ nhất đúng là khi nghe được nữ nhân nói "ta còn muốn". Bất quá, cho dù hôm nay muội kêu lên "còn muốn", ta cũng nhất định sẽ làm thỏa mãn muội.
- Đáng ghét! Huynh muốn trước tiên ăn một chút gì hay không.
- Không, ăn các người vậy là đủ rồi. Muội không nghe nói qua sắc đẹp thanh tú có thể thay cơm sao?
Ôm hai vị thê tử, Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng phóng thẳng đến phòng ngủ, trong không khí còn lưu lại thanh âm của hắn:
- Bé cưng, ba ba muốn vào để thăm ngươi rồi…
Ánh trăng lặng lẽ kéo qua một đám mây che đi ánh mắt ngượng ngùng của mình, nhất định vì điều hạnh phúc này mà đêm khuya tưng bừng vui sướng.
Không biết qua đi thời gian bao lâu, khi hai vị mỹ nữ mặt đều đỏ ửng, nhắm nghiền hai mắt thỏa mãn lẳng lặng tựa trong lòng Diệp Âm Trúc, hắn đem hết thảy những chuyện gặp gỡ trong ngày của mình không giấu diếm chút nào nói cho các nàng biết.
- Lại sắp chiến tranh rồi sao? Hải Dương nhẹ thở dài.
Sinh Mệnh Chi Thủy có thể mang đến cho Âm Trúc chỗ tốt lớn như thế, nhưng là hắn thực có thể dễ dàng tìm được sao?
"Ta biết ngươi đang nghi ngờ về cái gì, bây giờ ngươi cũng chưa cần biết rõ chi lắm. Chờ ngươi chữa trị hoàn toàn bình phục mắt và lưỡi, khi sáu cảm giác phục hồi đầy đủ, ta sẽ đem ngọn nguồn những điều này nói cho ngươi biết."
"Thần Long vương, thị giác và vị giác của ta thật sự còn có thể khôi phục sao?"
Diệp Âm Trúc hỏi.
Thần Long vương đáp:
"Đương nhiên có thể. Mặc dù việc ngươi hoàn thành chú ngữ trớ chú kia hàm chứa rất bá đạo, nhưng cũng không phải không có cách giải trừ. ngươi hẳn là biết cái đạo lý này, bất cứ Ma Pháp nào thành lập hoàn toàn, khi nó đã đứng vững ngược lại gặp phải một năng lượng mạnh vượt hơn gấp nhiều lần đánh sâu vào nó, thì có thành lập hoàn toàn cũng sẽ bị phá hỏng. Nói cách khác, ở trên thế giới này, căn bản là không có chuyện gì là tuyệt đối. Cũng giống ta bây giờ mặc dù đã chết, nhưng cũng không phải không có khả năng sống lại, chẳng qua là... cái năng lượng rất cần thiết kia, chỉ sợ cũng không phải đại lục có đủ khả năng chịu đựng, tỷ suất để thành công e rằng lại càng rất thấp. Ngươi mất đi vị giác và thị giác, là bởi vì ngươi trớ chú chính mình, tương ứng với sinh mạng lực chuyển đi. Nếu muốn khôi phục, chỉ cần tìm được một loại năng lực nào đó có thể trong nháy mắt làm cho sinh mạng lực của ngươi tăng lên tới mức độ kinh khủng thì tự nhiên sẽ phá tan ảnh hưởng xấu do trớ chú gây ra."
Nghe Thần Long vương vừa nói như thế, trong đầu Diệp Âm Trúc lập tức liên tưởng đến một cái tên:
"Sinh Mệnh Chi Thủy. Ngài nói chính là Sinh Mệnh Chi Thủy phải không?"
"Đúng rồi, ta nói đó là Sinh Mệnh Chi Thủy. Trong Sinh Mệnh Chi Thủy hàm chứa sinh mạng lực khổng lồ, đủ để phá tan trớ chú trước đây của ngươi, giúp thân thể ngươi hoàn toàn khôi phục lại."
Diệp Âm Trúc cười khổ nói: "Nhưng mà, theo ta được biết, thu được Sinh Mệnh Chi Thủy cũng không phải một chuyện dễ dàng. Đừng nói thu được nó, dù là tìm ra được nó cũng vô cùng khó khăn rồi. Ta có một vị bằng hữu Tinh Linh tộc từng đã nói với ta, Sinh Mệnh Thủy Tuyền vị trí của nó là không cố định, hầu như bất cứ lúc nào cũng đang di chuyển. hoàn toàn không thể nào nắm được phương vị của nó."
Thần Long vương thản nhiên cười một tiếng, nói:
"Đó là bởi vì, nàng cũng không biết Sinh Mệnh Chi Thủy đến tột cùng là cái gì. ngươi có thể nói cho ta biết, Sinh Mệnh Chi Thủy là cái gì không? Nó vừa xuất hiện là lúc nào?"
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, hắn rất thông minh, từ trong giọng nói của Thần Long vương, hắn lập tức nghĩ đến một điểm mấu chốt nào đó buộc miệng thốt lên: "Chẳng lẽ... Sinh Mệnh Chi Thủy này cùng Đông Long chúng ta có liên quan? Hay là nói, hồi đó nó vốn chính là thuộc về Đông Long đại lục chúng ta?"
Thần Long vương nói:
"Câu trước ngươi nói rất đúng... Sinh Mệnh Chi Thủy này đúng là cùng Đông Long chúng ta có liên quan, nhưng câu sau thì không đúng, tuyệt không thể nói nó nguyên vốn là thuộc về Đông Long đại lục chúng ta. Bởi vì, nó là vào khoảng vạn năm trước mới xuất hiện, cũng chính là lúc Đông Long đại lục chúng ta cùng Tây Long đại lục xung đột, sau khi bức bách Mẫu Yêu chạy về Thâm Uyên vị diện mới xuất hiện. Bởi vậy Sinh Mệnh Chi Thủy, cũng không phải là nước thực sự, mà là máu huyết của Thần Long nhất tộc chúng ta."
"Cái gì?" Mặc dù Diệp Âm Trúc đã đoán được Sinh Mệnh Chi Thủy cùng Đông Long có liên quan, nhưng khi Thần Long vương nói ra những lời này, hắn cũng phải hết sức kinh hãi. Sinh Mệnh Chi Thủy vậy mà là máu huyết của Thần Long…
Trong lòng Thần Long vương tràn ngập khí tức bi thương:
"Lúc đó, chúng ta dùng sức đánh bại Mẫu Yêu, ép bức chúng nó trở lại Thâm Uyên vị diện. Nhưng mà, Thần Long nhất tộc cũng tổn thất hầu như không còn gì. Thân là tộc trưởng, ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân mình từng người từng người chết đi, ngươi có biết đó là loại thống khổ như thế nào không? Máu huyết của Thần Long tuôn chảy thành sông, gom lại cùng một chỗ, hình thành dòng suối đó. Sinh mạng lực của chúng ta to lớn như thế nào ngươi cũng biết, vì để duy trì giữ lại chút huyết mạch Thần Long nhất tộc này, ta đem tất cả ngưng tụ vào một chỗ. Dựa vào Thần Long huyết mạch có năng lực đặc thù không hề bốc hơi tan đi, mới hình thành nên dòng suối ấy. Đó chính là chỗ tồn tại huyết mạch cuối cùng của Đông Long chúng ta."
Diệp Âm Trúc chìm vào tĩnh lặng, hắn có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi bi thương trong nội tâm Thần Long vương. Ông thân là tộc trưởng nhưng không có năng lực cứu vớt tộc nhân của mình dẫn đến cả chủng tộc bị tiêu diệt, đó là nỗi thống khổ biết bao.
"Trong Long Khi Nỗ Tư đại lục, Sinh Mệnh Chi Thủy chỉ xuất hiện vài lần rất ít ỏi. Toàn cả đại lục, cũng chỉ có ta mới có thể nắm chắc vị trí tồn tại thực sự của nó. Bởi vì năng lực không ngừng dời chuyển đó của nó chính là ta áp đặt. Đi thôi, tìm tới Sinh Mệnh Thủy Tuyền, dùng lực lượng của nó để khôi phục thị giác cùng vị giác của ngươi. Đúng là lúc Thần Long huyết mạch nên thấy lại ánh mặt trời, đây cũng là lúc ta có thể giao cho ngươi thứ quý giá nhất. Có nó, ngươi chẳng những có thể khôi phục đủ sáu cảm giác, sinh mạng lực bản thân cũng sẽ nâng cao độ tăng trưởng, đồng thời, ngươi cũng có thể dùng nó để trợ giúp Tinh Linh tộc, để cho bọn họ tạo thành một chi Quân Đoàn càng thêm hùng mạnh phụ trợ ngươi."
Trong lòng Diệp Âm Trúc đang chấn động, hắn biết, trách nhiệm trên vai mình trở nên càng thêm nặng nề. Thần Long vương chờ đợi và mong mỏi đã vạn năm, mối cừu hận của tổ tiên, tất cả đều rơi vào mỗi mình hắn.
Nếu như hắn không thể thay thế nguyện vọng của Thần Long vương hoàn thành công cuộc phản công Thâm Uyên vị diện, không thể thay tổ tiên của mình báo thù, như vậy, bản thân mình cũng không thể tha thứ được.
"Tìm kiếm Sinh Mệnh Thủy Tuyền chỉ có thể là một mình ngươi đi, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ cố định làm cho nó dừng lại ở một nơi nào đó chờ ngươi. Có lẽ, ở nơi đó ngươi sẽ gặp phải một chút khảo nghiệm, nhưng ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể thông qua khảo nghiệm để nhận được sự chấp nhận của nó. Được rồi, ngươi đi đi. Âm Trúc, nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là người thay mặt ta, cũng là người thay mặt Đông Long chúng ta."
Một đoạn ảnh tượng rõ ràng xuất hiện ở chỗ sâu trong óc Diệp Âm Trúc, đó chính là vị trí tồn tại của Sinh Mệnh Thủy Tuyền.
"Dạ, Thần Long vương tôn kính, tổ tiên của ta, ta nhất định sẽ không để ngài thất vọng." Diệp Âm Trúc chưa bao giờ có khoảnh khắc nghiêm túc như vậy, câu trả lời đơn giản này cũng chứng tỏ rằng, hắn đem phần trách nhiệm này hoàn toàn gánh vác trên vai mình.
Thần Long vương khí tức cường đại mà ôn hòa chậm rãi tán đi, hết thảy chung quanh một lần nữa trở nên yên lặng lại, nhưng Diệp Âm Trúc đang ở trong thế giới tinh thần của mình, vẫn như trước có thể cảm nhận được rõ ràng hết thảy mọi sự ở bên ngoài, đây chính là quyền lực của Thần Long vương truyền lại cho hắn.
Tinh thần gom trở về lại bên trong, tâm thần của Diệp Âm Trúc sau khi trao đổi cùng Thần Long vương quay về bản thể, hắn lập tức liền cảm nhận được mười hai đạo ánh mắt đang chiếu lên người mình.
Không biết từ lúc nào, sáu vị tháp chủ Pháp Lam kia đã đến đông đủ, bọn họ đều đang căng thẳng dồn ánh mắt chăm chú nhìn vào Diệp Âm Trúc.
Mặc dù bọn họ cũng không biết Diệp Âm Trúc là đang cùng Thần Long vương chuyện trò, nhưng nhìn rõ kim quang từ trên của di thể Thần Long vương phóng thích ra thế nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Trong mơ hồ, tâm tình sáu vị tháp chủ cũng trở nên có chút căng thẳng nôn nóng, bọn họ không biết Diệp Âm Trúc đến tột cùng cảm nhận được cái gì, nhưng ở sâu trong nội tâm bọn họ, lại rất mong mỏi Diệp Âm Trúc có thể nhận được chỉ bảo của Thần Long, như vậy, đối với việc bảo vệ duy trì phong ấn tuyệt đối sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cùng lúc tinh thần của Diệp Âm Trúc thu liễm lại, nhìn thấy rõ ràng thân thể Thần Long vương một lần nữa khôi phục hình dáng ban đầu, tia áp lực oai nghiêm kia vô hình trung cũng lặng lẽ tiêu tán đi.
"Các vị sư huynh!" Diệp Âm Trúc trầm mặc một hồi lâu, sắp xếp mạch suy nghĩ trong đầu, mới mở miệng nói.
Ánh mắt sáu vị tháp chủ đồng thời gom lại, Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân là người luôn trầm ổn gần như không thể chờ đợi được nôn nóng hỏi:
"Âm Trúc, ngươi cảm nhận được cái gì?"
Diệp Âm Trúc sắc mặt ngưng trọng nói:
"Xin lỗi, các vị sư huynh, ta sợ rằng phải báo cho các người một cái tin tức không tốt." Khi nói những lời này ở sâu trong nội tâm Diệp Âm Trúc cũng đồng thời thầm thở dài, thật có lỗi với các vị, ta không thể không lừa gạt các người, vì để thay thế tổ tiên báo thù, chuyện sai lầm của Tây Long đế quốc gây ra lúc trước, cũng đúng lúc để Đông Long chúng ta trả hận rồi.
Trong lòng sáu vị tháp chủ cùng lúc căng thẳng, bọn họ đã thật lâu không có xuất hiện tâm tình như vậy, đồng thời trở nên trầm mặc, ánh mắt nhìn chăm chú vào Diệp Âm Trúc cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, nét mặt cũng biến sắc tái đi, mặc dù Diệp Âm Trúc cũng chưa nói gì, nhưng dự cảm không lành trong lòng bọn họ đã báo cho bọn họ rất nhiều thứ.
Chính lúc Diệp Âm Trúc đang suy nghĩ nên nói như thế nào, Áo Bố Lai Ân đã trầm giọng nói:
"Âm Trúc, ngươi nói đi! Phong ấn còn có thể kiên trì được mấy năm? Chúng ta rốt cục có khả năng làm cho nó khôi phục lại vững chắc như trước kia hay không?"
Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, trầm giọng nói:
"Đúng như sư huynh ngài liệu đoán, bởi vì ta có được huyết mạch truyền thừa của Đông Long, trong lúc vừa rồi, ta cùng tổ tiên ta, Thần Long vương vĩ đại giao lưu trò chuyện. Thần Long vương nói cho ta biết, trải qua vạn năm phóng thích không ngừng, năng lượng người còn sót lại đã gần như cạn kiệt. mà cái phong ấn này cần phải có một nguồn năng lượng khổng lồ, cũng không phải tất cả nhân lực chúng ta có đủ khả năng để bù đắp. Chúng ta trước sau ước chừng còn có thời gian khoảng hai mươi năm gì đó, có thể còn ít hơn."
"Cái gì?" Sáu vị tháp chủ cùng lúc thất thanh kinh hô.
Hai mươi năm cái thờì hạn này là bọn họ đã dự đoán được, nhưng một câu phong ấn không ai có thể có khả năng bù đắp kia của Diệp Âm Trúc...lại hoàn toàn dẫn đưa tâm hồn bọn họ liên tưởng đến Thâm Uyên.
Áo Bố Lai Ân ngơ ngác nói: "Không thể bù đắp, vậy mà lại thật sự không thể bù đắp. nói cách khác, sau hai mươi năm, chúng ta nhất định phải chịu tai nạn từ Thâm Uyên vị diện mang đến…"
Diệp Âm Trúc cảm nhận được nỗi thất vọng, cô đơn cùng với các loại ưu tư không ngừng nảy sinh trên nét mặt của sáu vị tháp chủ, hắn biết, đúng là lúc để nói:
"Nhưng mà, cũng có một cái tin tức tốt."
"Tin tức tốt? Sau cái loại tin tức quá xấu này, còn có thể có cái tin tức tốt gì đây chứ?" Áo Bố Lai Ân vừa gượng cười vừa nói, ông cũng không có hy vọng cái tin tức này mang lại điều tốt gì, đối với Pháp Lam mà nói, không có chuyện gì trọng yếu hơn so với phong ấn, nếu phong ấn không thể nào ổn định được, thì bất cứ những tin tức nào khác cũng trở nên không còn ý nghĩa nữa.
Diệp Âm Trúc nói:
"Cái tin tức tốt này chính là, Mẫu Yêu của Thâm Uyên vị diện chưa chắc đã hùng mạnh như trong tưởng tượng của chúng ta."
Lời này vừa nói ra, lập tức thu hút sự chú ý của sáu vị tháp chủ, ánh mắt sáu người chăm chú nhìn về Diệp Âm Trúc một lần nữa ngưng trọng lại, Áo Bố Lai Ân mơ hồ nắm bắt được chút gì đó:
"Âm Trúc, ngươi nói sao?"
Âm Trúc lắc đầu, nói:
- Cái này cũng không phải ta nghĩ ra, mà là Thần Long vương nói cho ta biết, trong trận chiến vạn năm trước ấy, Đông Long Đế Quốc chúng ta mặc dù tổn thất thảm trọng, tổ tiên Thần Long môn của ta phải trả một cái giá rất đắt, nhưng đả kích đối với Mẫu Yêu nhất tộc cũng rất là trầm trọng. Vạn năm nay, Đông Long Đế Quốc chúng ta bị diệt quốc, mất đi hy vọng khôi phục quốc lực, nhưng Mẫu Yêu nhất tộc cũng không có khả năng khôi phục lại sự huy hoàng của vạn năm trước đây. Nói cách khác, Thâm Uyên vị diện cũng không phải không thể chiến thắng. Vì để duy trì công cuộc bảo hộ cái thế giới này của chúng ta, chúng ta cần phải phát động một trường chiến tranh, đây là cuộc "Thánh Chiến" quan hệ đến "sinh tử tồn vong" của hai chủng tộc.
Nghe những lời này của Diệp Âm Trúc, tâm tình Áo Bố Lai Ân không ngừng biến hóa dần dần ổn định lại, trầm giọng hỏi:
- Âm Trúc, đây thật sự là chỉ thị của Thần Long Vương đại nhân chứ? Vạn năm nay, Thần Long Vương đại nhân cũng không có truyền tin tức gì cho chúng ta, hôm nay ngươi lại đột nhiên nói cho chúng ta biết những điều này, xin lỗi, ta thật sự rất khó tin tưởng, hoặc là nói, ta không muốn tin là sự thật phong ấn không còn cách nào duy trì nữa.
Mặc dù ông không có nói rõ, nhưng ý tứ của ông đã rất rõ ràng, nếu ngươi là người thay mặt Thần Long vương, vậy ngươi nhất định phải chứng minh với chúng ta điểm này. Dù sao, bất luận nói như thế nào, Diệp Âm Trúc là tới từ Đông Long, Đông Long coi như là kẻ địch của Pháp Lam.
Diệp Âm Trúc ung dung cười nói:
- Một khi ta đã trở thành người thay mặt Thần Long Vương đại nhân, đương nhiên cần phải biểu hiện một dấu hiệu nào đó với các vị sư huynh.
Chậm rãi ngẩng đầu, mở hai tay ra, quay mắt về phía di thể Thần Long vương nơi đỉnh động, Diệp Âm Trúc từ trong lòng mình phát ra tiếng kêu gọi.
Trong phút chốc, kim quang nhất thời đại thịnh, so với lúc trước Diệp Âm Trúc cùng Thần Long vương bàn bạc trao đổi thì còn mạnh hơn gấp nhiều lần, trong nháy mắt ấy đã nảy sinh ra uy áp khổng lồ khiến sáu vị tháp chủ Pháp Lam đồng thời mất đi năng lực hành động.
Phải biết rằng, sáu vị tháp chủ này đều là thực lực Thứ Thần Cấp, Áo Bố Lai Ân lại đã đạt tới Thứ Thần Cấp bát giai càng kinh khủng hơn, với uy áp khổng lồ thế này, từ khi sinh ra tới nay bọn hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, chẳng qua là trong nháy mắt ấy, bọn họ đã không còn bất cứ mối hoài nghi nào. Ngoại trừ Thần Long vương Thần cấp kia ra, còn có ai có thể sinh ra áp lực cường đại đến như thế chứ?
Thực lực, thường thường so với bất cứ lời nói nào nếu muốn được chuẩn xác, hiệu quả thực tế lúc nào cũng tốt hơn nhiều.
Nhưng là, hết thảy còn chưa kết thúc, giữa không trung, di thể Thần Long vương thật lớn kia phảng phất đột nhiên giống như còn sống, đôi mắt hồng sắc kia của ông chợt phóng xuất ra quang mang mãnh liệt, ngay sau đó, một đạo quang ảnh kim sắc rực rỡ từ trên trời giáng xuống, hình dáng quang ảnh kia lại cùng di thể của Thần Long vương giống nhau như đúc, chẳng qua là thu nhỏ lại hơn trăm lần, mặc dù đó là ánh sáng, nhưng trông rất sống động, ngay cả mỗi một mãnh lân phiến cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, quang mang phủ xuống, tất cả đều ngưng tụ lại trong nháy mắt năng lượng khổng lồ chập chờn bồng bềnh phủ xuống, mặc dù đã thu nhỏ gấp trăm lần. nhưng thân thể Thần Long vương vẫn như trước thật to lớn, hình bóng ấy cứ như vậy bao phủ khối bảo thạch hắc sắc bồng bềnh quẩn quanh nơi Diệp Âm Trúc hắn đang ngồi, làm cho thân thể Diệp Âm Trúc cũng được chiếu rọi biến thành kim sắc.
Thanh âm uy nghiêm mạnh mẽ vang rền bên trong động thất:
- Bắt đầu từ bây giờ, với tư cách là truyền nhân của Long, Diệp Âm Trúc truyền thừa huyết mạch Thần Long nhất tộc chúng ta, trở thành người thay mặt cho ta. Bất cứ sự hoài nghi nào đối với hắn, cũng chỉ có thể làm cho tai họa xảy ra trước thời hạn. Thời gian phong ấn bị phá hỏng, hết thảy nguyên nhân đem đến cũng bởi vì các ngươi nhìn thấy được mà thời gian rút ngắn một năm.
Kim quang lóe lên, Kim Long bay lên trời, một lần nữa dung nhập vào trong di thể khổng lồ kia, uy áp cũng theo đó tản mát theo làn gió.
Nghe được thời gian phong ấn bị phá hỏng lại đến sớm trước một năm, Áo Bố Lai Ân cùng năm vị tháp chủ kia sắc mặt cũng đều trở nên ngưng đọng lại, mặc dù lời nói là Áo Bố Lai Ân nói ra, nhưng ý tứ của ông cũng đại biểu cho sáu người bọn họ, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, nhất thời hoài nghi vậy mà lại đổi lấy cái kết quả như vậy.
Diệp Âm Trúc cũng có chút ngoài ý muốn, thậm chí có chút buồn cười, Thần Long vương chẳng những phối hợp với mình, còn để lại cho các tháp chủ này một liều thuốc mãnh liệt, bất quá, cứ như vậy, chính mình tiếp tục cùng bọn họ bàn bạc trao đổi, cũng tự nhiên sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
- Xin lỗi, Âm Trúc, ta không nên hoài nghi ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, chúng ta bảo vệ nơi này lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua Thần Long Vương đại nhân, cũng không biết Thần Long Vương đại nhân có thật sự còn tồn tại hay không, cho nên…
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:
- Sư huynh, ngài không cần phải nói. Ta hiểu sự khó xử của các người. Bây giờ đối với chúng ta mà nói, trọng yếu nhất là làm thế nào để cứu vãn lại trường hạo kiếp này.
Áo Bố Lai Ân nghiêm túc gật gật đầu, chân thành nói:
- Ngươi nói đi, Thần Long Vương đại nhân có chỉ thị gì?
Diệp Âm Trúc nói:
- Thần Long Vương đại nhân nói cho ta biết, mặc dù ông không thể đoan chắc thực lực của Mẫu Yêu nhất tộc khôi phục tới trình độ nào, nhưng có thể khẳng định là, bọn họ chắc chắn không cách nào ngang bằng với thời gian lúc trước xâm nhập Long Khi Nỗ Tư, mặc dù thân thể Thần Long Vương đại nhân đã chết đi, nhưng linh hồn thần cấp của ông trước sau vẫn tồn tại. Trải qua vạn năm nay, luôn luôn chú ý tới tình hình trên đại lục của chúng ta đây. Đồng thời, ông cũng hao phí hết tâm lực, dùng sinh mạng của các Thần Long phụng hiến năm đó đổi lấy lực lượng chống đỡ phong ấn. Nhưng qua thời gian vạn năm lại khiến ông đã không chịu nổi gánh nặng.
- Ta biết các vị sư huynh đang lo lắng cái gì, mặc dù Thần Long Vương đại nhân đối với năm đó Tây Long đế quốc hủy diệt Đông Long Đế Quốc của ta trong lòng còn phẫn nộ, nhưng mà, ông cũng nói cho ta biết, bất luận nói như thế nào, Tây Long nhân cũng là loài người, chúng ta cùng thuộc về một vị diện, dầu có nói gì đi nữa cũng là chuyện riêng của loài người chúng ta, vì để chống lại ngoại địch, ông có thể quên đi mối cừu hận ngày trước. Thần Long Vương đại nhân tổng hợp đánh giá thực lực của cả đại lục chúng ta hiện có, so sánh với Đông Long Đế Quốc của chúng ta thưở trước, khi đó chúng ta có được thực lực khoảng năm thành, vì sao là năm thành, trọng yếu nhất chính là bởi vì chúng ta cũng không có một vị cường giả thần cấp. Còn tình hình của Mẫu Yêu nhất tộc mặc dù cụ thể cũng không rõ ràng lắm, nhưng Thần Long vương đại nhân nói, bọn họ đồng dạng cũng không có khả năng có được cường giả tồn tại như Mẫu Yêu Vương vậy. Do đó, thánh chiến đối chúng ta mà nói, thu được thắng lợi cuối cùng đúng là rất có khả năng.
Nghe xong Diệp Âm Trúc giải thích, sắc mặt sáu vị tháp chủ rạng rỡ lên rất nhiều, cùng lúc gật gật đầu, trong mắt toát ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
Áo Bố Lai Ân nói:
- Kết hợp thực lực toàn bộ các tộc trên đại lục, tập kết đại quân cùng Mẫu Yêu đối kháng, đây là chỉ thị của Thần Long Vương đại nhân cho chúng ta phải không?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
- Chúng ta bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác. Thần Long Vương đại nhân sẽ dùng hết khả năng trợ giúp chúng ta. Không biết các vị sư huynh có nghe nói qua Sinh Mệnh Chi Thủy hay không?
- Sinh Mệnh Chi Thủy? Áo Bố Lai Ân thần sắc vừa động, hắn đương nhiên nghe nói qua nước suối thần kỳ này.
Diệp Âm Trúc hờ hững cười, đem những điều Thần Long vương giảng giải về Sinh Mệnh Chi Thủy tường tận kể lại một lần.
Nghe xong lời của hắn, Áo Bố Lai Ân trên mặt toát ra nét vui mừng:
- Nói như vậy, Sinh Mệnh Chi Thủy chẳng những có thể trợ giúp ngươi khôi phục lại đủ sáu cảm giác, đồng thời cũng có năng lực trọng yếu nhất trợ giúp Tinh Linh tộc đạt tới thực lực của thời kỳ toàn thịnh, thậm chí vượt qua thời kỳ toàn thịnh trước kia?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
- Ta đã nghe An Nhã tỷ tỷ nói qua, Tinh Linh tộc có vài binh chủng thế lực rất mạnh mẽ, đều đòi hỏi Sinh Mệnh Cổ Thụ của Tinh Linh tộc phải đạt tới Vĩnh Hằng Chi Thụ sau đó mới có thể xuất hiện, đồng thời, Vĩnh Hằng Chi Thụ cũng có thể làm cho các Chiến Sĩ Tinh Linh tộc có được thực lực tăng cường với mức độ to lớn, cứ như vậy, mặt thắng lợi của chúng ta sẽ trở nên lớn hơn nữa. Thêm vào đó Cầm Thành chúng ta đang tích góp lực lượng Ma Pháp khoa học kỹ thuật, chúng ta hoàn toàn có năng lực phát động cuộc thánh chiến này, mà còn có thể thu được thắng lợi cũng sẽ tăng lên với mức độ lớn hơn.
Áo Bố Lai Ân thở dài một tiếng, nói:
- Xem ra, cuộc chiến này đã không thể tránh được rồi. chẳng qua là, đại lục lại khó tránh khỏi sinh linh đồ thán. Cho dù chúng ta giành được thắng lợi cuối cùng, chỉ sợ rằng, đây cũng là một trận thắng thảm hại.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
- Có một biện pháp, có thể làm cho tổn thất rơi xuống chúng ta với mức thấp nhất. Đây chính là Thần Long Vương đại nhân đề nghị, ta cho rằng rất tốt."
- Ồ? Là cái biện pháp gì? Áo Bố Lai Ân tò mò hỏi.
Diệp Âm Trúc trầm giọng nói:
- Tại sao chúng ta nhất định cứ phải chờ Thâm Uyên vị diện đến tấn công chứ? Một khi cừu hận và mâu thuẫn giữa song phương đúng là không thể hòa giải. Chúng ta tại sao phải để chiến trường xảy ra tại Long Khi Nỗ Tư? Chẳng lẽ, chúng ta lại không thể để cho chiến trường chuyển qua Thâm Uyên vị diện sao? Nếu như vậy, ít nhất bình dân bá tánh của chúng ta sẽ không gặp phải tai ương, chúng ta còn có được hậu phương lớn của mình. Tiến có thể công, lui có thể thủ. Một trong các năng lực cực mạnh của Mẫu yêu chính là ôn dịch, nghĩ muốn làm cho tổn thất giáng xuống thấp nhất, vấn đề đầu tiên chúng ta cần phải giải quyết, chính là không thể để cho ôn dịch lan tràn ra tại Long Khi Nỗ Tư, còn như chiến đấu tại Thâm Uyên vị diện, cái vấn đề này tự nhiên sẽ không tồn tại rồi.
- Phản công? Áo Bố Lai Ân đột nhiên từ trên bảo thạch vụt đứng lên.
Từ trước tới nay, những suy nghĩ và việc làm của Pháp Lam, đều là làm sao để duy trì phong ấn, ngăn cản Mẫu Yêu. Mà theo như lời của Diệp Âm Trúc, giống như là một viên tạc đạn nổ bùng lên trong lòng ông.
Đúng vậy! Tại sao loài người chúng ta cứ nhất định phải bị động chịu đòn, chờ người ta xâm lược tới tận nhà, chẳng lẽ, chúng ta không thể xâm lược trở lại sao?
Mạch Khắc Mễ Lan nói:
- Nhưng là, chúng ta đối với tình hình Thâm Uyên vị diện cũng không biết rõ, chiến đấu ở trong địa bàn của địch nhân, thiên thời, địa lợi, nhân hòa cũng đều không thuộc về phía chúng ta, có thể đạt được thắng lợi mức độ giảm ít đi nhiều, một khi chủ lực bị đối phương đánh bại, kết quả không phải cũng giống nhau sao?
- Không, kết quả đem lại sẽ hoàn toàn không giống nhau. bởi vì, cho dù thất bại đi nữa, chúng ta cũng có lui về phòng thủ phong ấn, tại sao chúng ta cứ nhất định phải chờ cho phong ấn bị phá hỏng đi mới hành động chứ? Chúng ta có thể hành động trước thời hạn một chút, như vậy, cho dù thất bại, phong ấn cũng có thể giúp chúng ta tạm thời ngăn trở địch nhân. Hơn nữa, đem chiến trường đặt ở Thâm Uyên vị diện, Long Khi Nỗ Tư đại lục chúng ta có thể liên tục không ngừng sản xuất các loại nguyên vật liệu, cung cấp bổ sung cho Chiến Sĩ trên chiến trường nhiều hơn. Ở dưới tình huống không bị quấy nhiễu, năng lực sản xuất của cả đại lục có thể đạt tới mạnh mẽ biết bao? Các vị sư huynh hẳn là nhìn thấy cách truyền tống của Cầm Thành ta, trong vòng vài năm, ta hoàn toàn nắm chắc có thể cung cấp cho các quốc gia trên đại lục một vài phương pháp truyền tống giống như vậy, giúp cho binh sĩ và nguyên vật liệu của họ trước tiên vận chuyển đến Pháp Lam, thông qua phong ấn tiến vào chiến đấu.
- Chúng ta đem trận địa thiết lập tại địa bàn của địch nhân, lưng dựa vào phong ấn, nhờ vào chi viện của lục địa liên tục không ngừng, cho dù đây là một trận chiến tranh kéo dài ngày, chúng ta cũng không phải tiêu hao không dậy nổi. Ít nhất, đại lục của chúng ta dứt khoát không bị uy hiếp.
Tháp chủ Hỏa tháp Tang Đức Tư gật gật đầu, nói:
- Biện pháp này rất hay, Âm Trúc, ta ủng hộ ngươi. Ngươi nói đúng, vì sao chỉ chờ bọn họ xâm lược, chúng ta cũng làm kẻ xâm lược một lần. Mặc dù không biết tình hình Thâm Uyên Vị Diện đó như thế nào, chỉ cần đem Mẫu Yêu tiêu diệt đi, diện tích của đại lục chúng ta chẳng khác nào được mở rộng lớn hơn. chúng ta thậm chí có thể hứa hẹn cấp cho các quốc gia trên đại lục, công lao của ai nhiều hơn, thì sau khi tấn công chiếm được Thâm Uyên Vị Diện, có thể ở nơi đó giành được lãnh thổ quốc gia càng lớn hơn.
- Dựa vào phong ấn trợ giúp, đem chiến trường đặt ở thế giới của địch nhân, không để Long Khi Nỗ Tư bị xâm lược. Thần Long Vương đại nhân quả nhiên thị Thần Long Vương đại nhân a! Áo Bố Lai Ân vừa chậm rãi gật gật đầu, vừa nói:
- Chúng ta thậm chí có thể tại lối ra ở bên kia thông đạo, thừa dịp Mẫu Yêu nhất tộc chưa kịp phản ứng tới trước tiên thành lập một tòa Cứ điểm vững vàng, lấy nơi này làm căn cứ từng bước từng bước xâm chiếm thực lực của Mẫu Yêu. Như vậy sẽ càng thêm vững chắc. Âm Trúc, ma đạo pháo của Cầm Thành các ngươi cũng có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
- Nói như vậy, sư huynh đã đồng ý rồi?"
Áo Bố Lai Ân thản nhiên cười, nói:
- Ta còn có lý do gì không đồng ý chứ? Với tình hình trước mắt xem ra, không có biện pháp nào tốt hơn được. So ra thụ động chịu đòn, không bằng trở nên chủ động lại. May mà quân chủ của tám nước còn chưa có rời đi, xem ra, ta cùng với bọn họ một lần nữa nói chuyện, đem hai cái tin tức một tốt một xấu trước nói cho bọn họ biết mới tốt. Nếu cuộc thánh chiến có thể sẽ kéo dài ngày, như vậy, chiến tranh bắt đầu càng sớm, đối với chúng ta cũng càng có lợi, bởi vì phong ấn còn có thể làm tấm bình phong che chắn cho chúng ta. Tại thế giới của đối phương tận dụng hết khả năng thành lập Cứ điểm, chính là việc đầu tiên chúng ta cần làm.
Diệp Âm Trúc nói:
- Đã như vậy, ta cũng lập tức đi tìm Sinh Mệnh Chi Thủy. chúng ta đồng loạt hành động, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, tụ tập thành lập một lực lượng lớn nhất. Đồng thời, ta cũng sẽ thúc giục Cầm Thành dùng tốc độ nhanh nhất để chế tạo, còn về phương diện nguyên vật liệu, phải phiền đến các vị sư huynh rồi. Cứ theo chiến lược đã định, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, chờ ta trở lại sau đó, ta sẽ tự đi Thâm Uyên Vị Diện một chuyến, để dò la tin tức, như vậy, ít nhất chúng ta có thể có hiểu biết sơ bộ về Thâm Uyên Vị Diện, chiến tranh cũng có thể tiến hành dễ dàng thêm phần nào.
Áo Bố Lai Ân trầm ngâm suy nghĩ, nói:
- Về mặt nguyên vật liệu ngươi có thể yên tâm, cho dù Pháp Lam sau này không thể cung cấp đủ nguyên vật liệu, cũng còn có tám quốc gia trên đại lục. Chúng ta sẽ toàn lực ứng phó để duy trì cho ngươi. Vì cuộc thánh chiến, chúng ta cũng không thể giữ lại bất cứ gì. Chờ khi nào có đủ ma đạo pháo vận chuyển đến: Chính là lúc chúng ta hành động. Vì thế về mặt quân đội ngươi không cần lo lắng. Tại dưới tình huống có cùng chung địch nhân, ta nghĩ quân chủ các quốc gia đều sẽ trở nên nhìn xa trông rộng hẳn lên, không phải sao?
Không có trì hoãn, Diệp Âm Trúc cùng sáu vị tháp chủ rời khỏi di tích. Đều tự triển khai hành động của mình.
Trên đoạn đường quay trở về Ám tháp, Diệp Âm Trúc có một chút cảm thán. Hôm nay trước khi đi tới di tích, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được lại có thể gặp những chuyện này. Mang lại nhiều hy vọng, cũng mang đến nhiều trách nhiệm.
Vốn tưởng rằng tại trong di tích chỉ là trải qua một thời gian ngắn, nhưng khi Diệp Âm Trúc từ trong Quang Minh tháp đi ra mới phát hiện, trời đã tối rồi, tại trong thế giới tinh thần, hắn và Thần Long Vương bàn bạc trao đổi thế mà trôi qua gần một ngày.
Ánh tà dương buổi chiều dần dần biến mất, sao trên bầu trời tranh nhau khoe sắc màu dần dần lập lòe chiếu rọi, cảm nhận được tinh quang, Diệp Âm Trúc không khỏi nghĩ tới bảy khỏa thiên cương bắc đẩu ấy lóe sáng, dùng sức nắm chặt quyền đầu, mối cừu hận vạn năm, đúng là lúc cần phải rửa sạch rồi.
Ám tháp như xưa, Diệp Âm Trúc không có cho người thông báo với Tô Lạp và Hải Dương mình đã trở về, mặc dù Tô Lạp nôn ọe không tính là nghiêm trọng lắm, nhưng trong lòng Diệp Âm Trúc tình thương yêu đối với nàng lại càng sâu đậm. Hắn còn nhớ rõ câu Mã Tây Mạc nói với hắn, "Tô Lạp có nói qua, ngươi là thân nhân duy nhất của nàng ở trên thế giới này".
Bước nhanh đi lên Ám tháp, Diệp Âm Trúc biết, lần này sau khi chia tay, chính mình cũng không biết khi nào mới có thể yên ổn trở lại, cùng các nàng cùng nhau trải qua cuộc sống yên bình ổn định. hắn có chút bồi bồi vội nghĩ đến các thê tử của mình, còn có hài tử chưa ra đời.
Còn chưa đi đến đỉnh tháp, thiên nhân hợp nhất của Diệp Âm Trúc đã vội vàng cảm nhận tới trong phòng. Hắn "chứng kiến", trong phòng, Tô Lạp đang ngã người tựa vào lòng ghế trường kỷ, còn Hải Dương ngồi bên cạnh nàng, hai người đang thủ thỉ trò chuyện.
Tô Lạp toàn thân đều phát ra khí tức hạnh phúc, nét cười trên mặt mang theo vài phần đỏ hồng, một tay xoa nhè nhẹ trên bụng mình, tay kia chống đầu, nhẹ giọng nhìn Hải Dương nói:
- Hải Dương tỷ, tỷ nói, bé cưng bây giờ có thể nhúc nhích sao?
Hải Dương bật cười, nói:
- Ta thấy muội a, là không biết bảo vệ hắn thế nào mới tốt. Mặc dù ta chưa sanh nở qua, nhưng ta cũng biết hắn mới nhỏ xíu như vậy, có lẽ còn chưa có thành hình đấy, làm sao có thể nhúc nhích đây?
Tô Lạp nhu mì cười, nói:
- Không biết hắn là nam hay là nữ. Hải Dương tỷ, tỷ nói chúng ta là muốn có nam hài tốt hay là muốn nữ hài?
Hải Dương nói:
- Ngốc nha đầu, Âm Trúc không phải nói rồi sao, bất luận hắn là nam hay là nữ, có thiên phú hay không, chỉ cần thân thể hắn khỏe mạnh là tốt rồi, chúng ta đối với hắn cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là hy vọng hắn có thể lanh lợi vui vẻ. Âm Trúc từ lâu đã phấn đấu để cho hài tử của chúng ta không cần phải lăn lộn chiến đấu nữa, chúng ta chỉ hy vọng nhìn thấy hắn hạnh phúc vậy là đủ rồi.
Tô Lạp nét tươi vui hạnh phúc trên mặt nhất thời trở nên càng thêm nồng đậm.
- Có Áo Bố Lai Ân thần thánh đại sư chúc phúc, có lẽ đứa nhỏ này tưởng không khỏe mạnh cũng không được đây.
Hải Dương khẽ cười nói:
- Nhìn muội kìa, thần tình đều là sáng rực mẫu tính, thực rất hâm mộ muội đấy, thậm chí có chút ghen ghét, ta cũng muốn tiểu hài tử, thật tốt để nhận thức được cảm giác tuyệt vời như muội."
Tô Lạp nắm tay Hải Dương nói:
- Chúng ta còn trẻ, sau này khi có thời gian, tỷ tỷ cũng không cần tránh thai nữa, huynh ấy đến nơi đây rõ ràng phải bận rộn nhiều hơn, thời gian dành cho chúng ta cũng sẽ tương ứng ít đi, không bằng tỷ cũng nên có hài tử được rồi, để cho Âm Trúc tại trên mình tỷ cày tăng cường độ lên, còn sợ không có hài tử sao?"
Hải Dương bị nàng ta nói gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
- Đáng ghét, lời này muội cũng nói ra được sao?
Tô Lạp dựa vào trong lòng Hải Dương, cười nói:
- Sợ cái gì, vừa không có người ngoài, nơi này lại cách âm đúng là rất tốt đấy, không có phân phó của chúng ta hoặc là Âm Trúc, ai cũng không thể đến đây.
Hải Dương bật cười, nói:
- Được, để ta sờ xem bé cưng tương lai của chúng ta, tốt hay không? Nói xong, bàn tay liền hướng vào bên trong y phục của Tô Lạp.
- Không được, muội sợ nhột. Tô Lạp khẽ cười một tiếng, hữu chưởng ấn nhẹ lên trường kỷ, thân mình đã như viên đạn phóng vút lên, dù rằng nàng đang mang thai, nhưng thực lực của cường giả Tử Cấp cũng không có bởi vậy mà yếu bớt, nhẹ nhàng hạ xuống cửa phòng.
- Không cho nàng ta sờ, vậy, để ta sờ xem được rồi. Một đôi bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng không một tiếng động ôm Tô Lạp vào trong lòng mình, chỉ một tay thành công tìm được bên trong y phục của nàng, dừng ở chỗ nhô lên bóng láng trên bụng nàng.
Sau phút kinh ngạc, Tô Lạp lập tức phản ứng lại, cầm bàn tay to đặt tại trên bụng mình, nhẹ dựa vào trong lòng hắn.
- Huynh đã trở lại rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Diệp Âm Trúc ôm Tô Lạp nhẹ bay lên, dán sát vào nhau cùng di chuyển, thoáng chốc đã tới trường kỷ.
- Ta nếu như không trở về lại, còn không được nghe những lời đối thoại hay tuyệt của các người đấy.
Cười tủm tỉm hướng về phía Hải Dương.
- Vừa rồi, ta tựa như nghe được người nào đó đối với lão công của hắn bất mãn a."
Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc le le lưỡi, cố ý nói:
- Có sao? Là ai a?
Diệp Âm Trúc cười hắc hắc, nói:
- Là ai không quan trọng, ta chỉ biết là nàng ta rất muốn có tiểu hài tử, cho nên, ta quyết định tối hôm nay nhất định phải phá lệ cố gắng mới được.
"A!" Hải Dương giữa lúc ngượng ngùng đã nghĩ chạy trốn, nhưng nàng trốn sao qua được bàn tay Diệp Âm Trúc, khi thân thể của nàng ngã vào trong lòng Diệp Âm Trúc, nàng đã hạnh phúc mà ngượng ngùng buông xuôi mặc cho số phận.
- Âm Trúc! Tô Lạp dường như là có một cổ dũng khí kêu lên.
"Ồ?"
- Muội cũng muốn. Nói xong những lời này, Tô Lạp đã thẹn thùng chui vào trong lòng ngực hắn không dám ngẩng đầu lên.
- Nhưng mà, có thương tổn đến hài tử của chúng ta hay không. Diệp Âm Trúc có chút khẩn trương, nhưng cũng có chút hưng phấn. Vì bé cưng, hắn đã thật lâu không có đụng tới Tô Lạp rồi.
- Có Áo Bố Lai Ân thần thánh đại sư chúc phúc bảo vệ, hài tử sẽ không có việc gì, nhưng huynh cũng nên dịu dàng một chút.
- Ách, nếu để cho sư huynh biết, thần thánh chúc phúc của ông bị chúng ta lạm dụng như vậy, có lẽ…
Tô Lạp ngẩng đầu lên, có chút uy hiếp tựa như so so nắm tay nhỏ nhắn của mình.
- Như thế nào, huynh không muốn sao?
Diệp Âm Trúc cười nói:
- Nguyện ý, đương nhiên là muốn rồi. Bất quá, ta nhớ là ai nói không dậy nổi. Nam nhân thích nhất đúng là nghe nữ nhân nói "ta muốn", sợ nhất đúng là khi nghe được nữ nhân nói "ta còn muốn". Bất quá, cho dù hôm nay muội kêu lên "còn muốn", ta cũng nhất định sẽ làm thỏa mãn muội.
- Đáng ghét! Huynh muốn trước tiên ăn một chút gì hay không.
- Không, ăn các người vậy là đủ rồi. Muội không nghe nói qua sắc đẹp thanh tú có thể thay cơm sao?
Ôm hai vị thê tử, Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng phóng thẳng đến phòng ngủ, trong không khí còn lưu lại thanh âm của hắn:
- Bé cưng, ba ba muốn vào để thăm ngươi rồi…
Ánh trăng lặng lẽ kéo qua một đám mây che đi ánh mắt ngượng ngùng của mình, nhất định vì điều hạnh phúc này mà đêm khuya tưng bừng vui sướng.
Không biết qua đi thời gian bao lâu, khi hai vị mỹ nữ mặt đều đỏ ửng, nhắm nghiền hai mắt thỏa mãn lẳng lặng tựa trong lòng Diệp Âm Trúc, hắn đem hết thảy những chuyện gặp gỡ trong ngày của mình không giấu diếm chút nào nói cho các nàng biết.
- Lại sắp chiến tranh rồi sao? Hải Dương nhẹ thở dài.
Sinh Mệnh Chi Thủy có thể mang đến cho Âm Trúc chỗ tốt lớn như thế, nhưng là hắn thực có thể dễ dàng tìm được sao?
/336
|