Ny Na cố nén cười nói :
-Hảo, hai người các ngươi đi về trước đi. Cứ theo lời Âm Trúc chuyên tâm luyện một khúc cầm thôi.
Dù thân phận của Hương Loan là công chúa nhưng Ny Na chính là cô cô của nàng, là đại công chúa của Mễ Thước Lan đế quốc, nàng tự nhiên không dám làm càn, quay về phía Âm Trúc lè lưỡi một cái rồi mới kéo Hải Dương chạy đi. Ny Na mỉm cười nói :
-Nha đầu này thật tinh quái a ! Không biết nó suy nghĩ gì nữa, Tương lai như thế nào gả ra ngoài. Âm Trúc, hôm nay ngươi giảng cho học sinh năm đầu đối với ta rung động rất lớn. Vừa rồi ta và mấy vị sư phụ khác thương lượng qua. Quyết định tiếp tục cho ngươi thành trợ giảng, ngươi thấy sao ?
-Trợ giảng ?
Ny Na gật đầu nói :
-Ở học viện, giáo sư thường đi từ thấp đến cao chia làm trợ giảng, giáo sư, cao cấp giáo sư, học hệ chủ nhiệm bốn cấp bậc. Trợ giảng bình thường sẽ giúp cao cấp giáo sư giảng dậy. Ngươi thân là đệ tử nên chỉ có thể an bài cho ngươi trợ giảng thôi.
Âm Trúc sửng sốt nói :
-Nhưng ta không biết dạy cái gì a !
-Không cần ngươi dạy cái gì, ngươi chỉ cần chủ trì chương trình chuyên chú đan tu nhạc khúc thần âm hệ mà ngươi đề ra đó, nếu thành công, học hệ nhất định sẽ có thưởng cho ngươi, thậm chí học viện cũng có phần. Đương nhiên, sau khi làm trợ giảng mỗi tháng ngươi sẽ có tiền lương nhất định. Tiền lương của các học hệ trong học viện đều căn cứ vào thành tựu của các đệ tử quyết định. Thần âm hệ chúng ta cũng theo vậy, tiền lương của ngươi tạm thời là một trăm kim tệ một tháng đi, ngươi thấy sao ?
Bất luận là do Ny Na yêu cầu hay là vì nguyên nhân có lương mà Diệp Âm Trúc không còn có lý do để cự tuyệt, chỉ đành đáp ứng. Có một trăm kim tệ mỗi tháng cuộc sống sau này của hắn và Tô Lạp có thể ung dung rồi.
Khi Diệp Âm Trúc trở lại túc xá, mùi thơm của thức ăn quen thuộc đã bay tới, không khỏi khiến ngón trỏ của hắn đại động. Vừa nghĩ đến ăn cơm trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, nhớ tới chuyện bữa sáng nay. Tay nghề nấu ăn của Tô Lạp rất cao, điểm này Âm Trúc đã thích ứng được nhưng khi Tô Lạp dọn bữa sáng lên hắn còn chưa có động thủ thì Ly Sát đang minh tư ở trong phòng ngủ đã chạy ra, chẳng những ăn tươi suất bữa sáng của nàng còn viện lý do đang lúc trưởng thành nên nuốt nốt suất của Âm Trúc khiến cuối cùng Âm Trúc phải ăn chung một suất cùng Tô Lạp, bây giờ sớm đã đói đến run cả người.
Mở cửa túc xá ra đôi mắt Âm Trúc chợt hiện lên một đạo tinh quang. Chân vừa định bước vào nhà nhất thời ngừng lại, cảm giác nhạy cảm của hắn chợt nhận ra điều gì đó. Đầu tiên hắn nhận ra trong túc xá ngoài Tô Lạp và Ly Sát còn có thêm một người, hơn nữa còn là một người rất mạnh.
-Âm Trúc, ngươi đã về rồi. Chờ một chút là có thể ăn cơm .
Tô Lạp ló đầu ra từ nhà bếp, chiều nào học xong hắn cũng sớm về nhà, theo cách nói của Âm Trúc thì hắn tuyệt đối rất hợp với cương vị một quản gia. Diệp Âm Trúc tò mò hỏi :
-Ai tới vậy ?
Tô Lạp nhìn về phía phòng ngủ nhăn mặt nói :
-Ngươi tự đi xem thì biết, hôm nay chỉ e rằng chúng ta sẽ có bốn người cùng ăn đó.
Khi Âm Trúc bước vào phòng thì sự cảnh giác trong lòng cũng tự nhiên tiêu mất, trong phòng ngủ quả thật có thêm một người nhưng không phải là địch nhân. Trong lòng Âm Trúc không nhin được nghĩ thầm, xem ra hai ngày này nhiều chuyện phát sinh quá khiến thần kinh của mình thành quá mẫn cảm. Không xa phía trước là một gã trung niên nhân anh tuấn, đó là khế ước ma thú của nguyên soái Tây Đa Phu, Ngân long Á Tu Tư. Vừa thấy Âm Trúc đi đến hắn liền nở nụ cười đầy thiện ý :
-Diệp Âm Trúc, bản lãnh của ngươi thật là giỏi a !
Tinh thần Diệp Âm Trúc vừa mới buông lỏng lại lập tức khẩn trương trở lại, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ Á Tu Tư phát hiện mình dụng Cửu Châm Phong Thần đối với Ly Sát hay sao ? Không có khả năng a ! Khí tức của Tử Trúc thần châm rất tự nhiên, cho dù dụng ma pháp cũng không thể nhận ra.
-Ngài hảo, Á Tu Tư tiền bối.
Hắn cũng không biết xưng hô thế nào với Á Tu Tư nữa. Nếu tính tuổi Á Tu Tư không biết già hơn hắn bao nhiêu nữa, dụng hai chữ tiền bối dám chắc không thể sai được. Á Tu Tư mỉm cười nói :
-Không ngờ, công chúa Ngân long tộc chúng ta lại tiến hành Linh hồn y phụ với ngươi. Còn may không phải là Linh hồn khế ước, nếu không ta cũng không thể giải thích thế nào với đại trưởng lão được.
Thì ra là bởi vì chuyện Linh hồn y phụ, Diệp Âm Trúc yên lòng gãi gãi đầu nói :
-Chỉ là vận khí mà thôi.
Á Tu Tư nhìn Diệp Âm Trúc xong lại quay sang thấy vẻ mặt đầy mất hứng của Ly Sát liền mỉm cười nói :
-Cũng có lúc vận khí cũng rất quan trọng. Nếu không có trình độ nhất định thì vận khí cho dù tốt cũng có tác dụng gì đâu? Ta nghe Ly Sát nói đêm qua có Hắc long đến tập kích ngươi, không ngờ phản ứng của bọn họ lại nhanh như vậy. Chuyện này ngươi không cần phải lo, Mễ Thước Lan đế quốc và Ngân long thành sẽ xử lý. Lam Địch Á Tư và Hắc long thành lại dám to gan hành động trong phạm vi Mễ Thước Lan đế quốc sao. Có Ly Sát ở đây bảo vệ ngươi ta cũng có chút yên tâm rồi. Đợi 10 ngày nữa các ngươi hãy lập tức tới Ngân long thành.
Có lời cam đoan của Á Tu Tư hiển nhiên sự an toàn của Diệp Âm Trúc cũng cao hơn :
-Cảm ơn ngài, Á Tu Tư tiền bối.
Á Tu Tư nói :
-Không cần khách sáo. Thế nhưng ngươi không được khi dễ Ly Sát a ! Trước đây nó chưa bao giờ ở đại lục lịch lãm, dù thực lực đạt tới tử cấp ngũ giai nhưng tính tình lại chỉ tương đương với tuổi của nhân loại như ngươi mà thôi. Nếu ngươi khi dễ nó chẳng những ta sẽ không tha cho ngươi mà Ngân long thành cũng sẽ không bỏ qua.
Diệp Âm Trúc nhíu mày, sự tôn kính trên mặt giảm đi vài phần, hắn rất ghét người nào uy hiếp hắn nên chỉ nhàn nhạt nói :
-Nàng không khi dễ ta đã là tốt lắm rồi ta có thể khi dễ được nàng sao ?
Nói dứt hắn liền quay người bước ra khỏi phòng ngủ. Chẳng biết có phải vì Cửu Châm Phong Thần hay không mà Ly Sát có vẻ rất trầm mặc. Cả lúc ăn cơm cũng không hề nói thêm điều gì. Vốn Á Tu Tư cũng không định ở lại ăn cơm nhưng thủ nghệ của Tô Lạp thật sự quá hấp dẫn ngay cả vị lão long cũng bị quyến rũ đến không chịu được. Long tộc sức ăn có thể bao nhiêu ? Diệp Âm Trúc và Tô Lạp xem như có thể mở rộng tầm mắt, kết quả cuối cùng, bốn người tất nhiên là không thể no được.
Thần âm hệ đã thành lệ buổi chiều là thời gian tự tập, Diệp Âm Trúc rốt cục đã có thời gian để minh tư khôi phục tinh thần lực của chính mình. Lúc màn đêm buông xuống dưới sự áp bức yêu cầu của Ly Sát khiến cả Âm Trúc và Tô Lạp đều bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, may là cả thần âm sư và thích khách đều có thể thông qua tu luyện để tiêu hết khoảng thời gian buồn chán cả đêm. Hôm nay cũng không xảy ra chuyện gì giống như trước, Diệp Âm Trúc chỉ thấy kỳ quái là đối với việc Ly Sát xâm chiếm phòng ngủ đuổi cả mình và Tô Lạp ra ngoài mà Tô Lạp hình như không hề có ý phản đối, ngược lại còn coi đó là việc đương nhiên rất bình thường.
-Ta đã không thể liên lạc được với Dạ Tinh Hủ nữa, có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không về được nữa.
Thanh âm Hắc Thiên lạnh như băng vang lên trong mật thất làm tên nam tử cao lớn đang trầm ngâm bừng tỉnh:
-Ngươi nói cái gì ? Hành động của Dạ Tinh Hủ thất bại sao ?
Nam tử kia có vẻ rất kinh ngạc
- Điều này làm sao có thể. Dạ Tinh Hủ là một trong những thanh niên xuất sắc của Hắc long tộc các ngươi cho dù không hoàn thành nhiệm vụ tối thiểu hắn cũng có thể toàn thân trở về chứ.
Âm thanh lạnh lùng của Hắc Thiên lại cất lên :
-Ta cũng hy vọng biết đáp án của chuyện này. Chắc chắn chuyện này có sự tham gia của Ngân long tộc, Mễ Thước Lan đế quốc thật sự là là nơi tàng long ngọa hổ sao ? Cùng lắm thì tự ta sẽ đi xem sao.
-Không thể.
Nam tử cao lớn xua tay nói :
-Nếu hành động của Dạ Tinh Hủ đã thất bại , ý đồ của chúng ta nhất định đã bị Mễ Thước Lan đế quốc phát hiện, dù Mễ Thước Lan đế quốc không có ai có thể chống lại ngươi nhưng còn có sự tồn tại của Ngân long thành, bọn họ sẽ không ngồi nhìn đâu. Ta đoán, không lâu nữa sẽ có tin tức từ Mễ Thước Lan đế quốc truyền đến. Chúng ta tạm thời chờ đợi thì tốt hơn. Sự chuẩn bị của chúng ta còn chưa có đầy đủ, tuyệt đối không thể xung đột cùng Mễ Thước Lan đế quốc trực diện xung đột.
Hắc Thiên hừ lạnh một tiếng nói :
-Ngươi sợ?
-Đương nhiên không, nếu ta sợ thì đã không có ngày hôm nay rồi. Nhưng không phải mọi chuyện trên thế giới đều có thể giải quyết bằng sức mạnh được. Nếu chúng ta chưa có tuyệt đối ưu thế thì tuyệt đối không thể thường vọng động được. Tây Nhĩ Duy Áo không phải kẻ ngu, ta tuyệt không muốn hắn phát hiện thêm điều gì. Lần trước thú nhân bất ngờ tấn công sợ rằng đã khiến hắn hoài nghi rồi.
Hắc Thiên trầm giọng nói :
-Có thể ngươi không muốn bắt tên thần âm sư của Mễ Thước Lan ma vũ học viện kia nhưng Hắc long nhất tộc chúng ta không thể hy sinh oan uổng được. Hẳn ngươi đã biết phía trên ta còn có đại trưởng lão, ta phải có lời giải thích thỏa đáng.
Nam tử cao lớn suy nghĩ một chút rồi nói :
-Ta sẽ đến Hắc long thành cùng ngươi, chuyện giải thích cứ để ta nói đi. Về chuyện tên thần âm sư kia tạm thời còn không thể có gì uy hiếp tới Hắc long tộc các ngươi, rồi cũng sẽ có lúc có cơ hội. Hắn dù sao cũng chỉ là một thần âm sư cấp thấp mà thôi, cho dù Ngân long tộc muốn lợi dụng hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chúng ta bây giờ còn có rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm.
Mười ngày thời gian đã rất nhanh kết thúc, sự kiện xuất hiện trận chiến cấm chú cũng dần phai nhạt trong lòng của mọi người, có Ly Sát giải thích Mễ Thước Lan đế quốc tự nhiên sẽ không điều tra thêm điều gì nữa, nhưng phòng ngự xung quanh Mễ Thước Lan thành tăng thêm rõ ràng. Điều chứng minh rõ nhất là hai vị Tử Tinh Long kỵ tướng đều luân lưu đóng ở trong hoàng cung khoảng thời gian này. Diệp Âm Trúc lại trải qua một cuộc sống yên lặng, đương nhiên, ngoại trừ phòng ngủ bị chiếm mất thì Ly Sát cũng rất yên lặng, có lẽ vì long tộc bình thường cũng rất tịch mịch nên nàng rất ít khi rời khỏi phòng ngủ của Diệp Âm Trúc và Tô Lạp. Cho dù lúc ăn cơm cũng rất ít khi nói chuyện. Vì có thêm nàng nên mức tiêu thụ đồ ăn của Tô Lạp và Diệp Âm Trúc rõ ràng tăng lên, may là chỉ có mười ngày. Khí trời phương bắc rất lạnh, dù Mễ Thước Lan đế quốc không lạnh buốt như cực bắc hoang nguyên nhưng độ ấm cũng rất thấp, những nhà quý tộc có tiền đều mặc áo lông cừu, cho dù người thường thì cũng đều có quần áo dầy chống lạnh. Cứ nhìn một tên khất cái của Mễ Thước Lan thành thì có thể thấy sự cường đại của đế quốc, điểm này vốn xuất thân từ A Tạp Địch Á như Diệp Âm Trúc không cách nào so sánh được.
Khí trời hôm nay rất tốt, mặc dù tiết trời vẫn lạnh như trước nhưng ánh nắng mặt trời lại mang đến cho mọi người Mễ Lan thành vài phần ấm áp. Mùa đông đã bắt đầu rời đi, ngày xuân đã đến không xa?
-Phanh phanh.
Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa túc xá truyền đến tiếng Hương Loan quen thuộc mà dễ nghe
-Diệp Âm Trúc, chúng ta tới.
Hôm nay đã tới ngày hẹn, cũng là một lần trị liệu cuối cùng cho Hải Dương. Dựa theo Diệp Âm Trúc giải thích như vậy, vừa đến giữa trưa, Hương Loan và Hải Dương đồng thời đi đến túc xá của Diệp Âm Trúc và Tô Lạp.
Tô Lạp đi ra cửa, mở cửa là Diệp Âm Trúc, Hải Dương và Hương Loan tiến đến.
Hai người hôm nay trang phục đều làm cho người trước mặt có cảm giác sáng ngời. Hương Loan mặc da cừu màu hồng, thân thể mềm mại hoàn toàn bên trong, chỉ hé ra khuôn mặt cười không giận không mừng. Áo cừu hoa lệ nâng cao tư dung ưu nhã của nàng càng tăng thêm vài phần mỹ lệ.
So với nàng, Hải Dương đơn giản và tao nhã hơn nhiều. Áo da cừu màu trắng nhìn qua đơn bạc hơn một chút, tóc dài màu đen cũng giấu trong áo cừu. Đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên ánh mắt có phần bi thương, cúi đầu có phần không dám nhìn Diệp Âm Trúc. Đôi tay mềm mại của nàng nắm lấy nhau trước người, móng tay thon dài lóe lên ánh sáng nhàn nhạt như thủy tinh.
Đóng cửa túc xá ngăn cách cái rét của bên ngoài, Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Các ngươi trước tiên ngồi một chút.
Nói xong hắn hướng vào phòng ngủ hô:
-Ly Sát, các đồng học của ta tới. Phiền ngươi ra ngoài nhường phòng ngủ.
Cái rét đối với Ly Sát mà nói hiển nhiên không có tác dụng gì, nàng như trước vẫn là trường bào màu bạc. Khi Ly Sát từ trong phòng ngủ đi tới, ánh mắt Hải Dương và Hương Loan không khỏi đồng thời ngưng đọng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hương Loan kinh ngạc nhìn Ly Sát, lại nhìn Diệp Âm Trúc. Ngoại trừ có phần bất ngờ còn mang theo vài phần phẫn nộ, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, cau mày nói:
-Diệp Âm Trúc. Nàng là ai?
Diệp Âm Trúc vừa muốn trả lời, nhưng lại thấy được vẻ mặt của Hải Dương, trong phút chốc hắn chỉ cảm thấy trong lòng hơi nhói đau phảng phất như bị tử trúc thần châm đâm vào tim.
Hải Dương hai mắt đen thâm sâu cũng không có vẻ phong phú như Hương Loan nhưng nhìn qua rất trống rỗng. Vẻ mặt vốn lạnh như băng đã từ từ hòa tan lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa tựa hồ đóng băng càng sâu. Hai tay nắm vào nhau trong lúc nhất thời bởi vì dùng sức mà thành màu trắng xanh. Trong túc xá không khí nhất thời trở nên trầm trọng.
Hương Loan thấy Diệp Âm Trúc không có trả lời, không nhịn được cả giận nói:
-Không nghĩ tới ngươi là người như thế, dĩ nhiên cũng lưu nữ hài tử. Năm nay ngươi mới bao nhiêu tuổi?
-Không phải như ngươi nghĩ đâu.
Diệp Âm Trúc lập tức giải thích, nhưng không biết tại sao khi hắn phát hiện biến hóa của Hải Dương đột nhiên hiểu được lời nói của mình lại kém cỏi như thế.
-Không phải vậy thì là thế nào? Diệp Âm Trúc, ngươi nói rõ cho ta.
Một tay chống nạnh, một tay chỉ vào cái mũi Diệp Âm Trúc, lúc này biểu hiện của Hương Loan cực kỳ mạnh mẽ. Ngay lập tức có thể trở mặt cùng Diệp Âm Trúc.
-Hương Loan tỷ, đừng như vậy, chúng ta đi thôi.
Hải Dương kéo tay Hương Loan, không hề nhìn Diệp Âm Trúc, cũng không nhìn Ly Sát mà là trực tiếp đi ra bên ngoài.
Ngay khi Hải Dương chuẩn bị lôi kéo Hương Loan rời đi, đột nhiên nàng cảm thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, đã có thêm một người đứng chắn trước đường đi của các nàng.
-Nhìn không ra, ngươi nóng tính như vậy. Ngươi chính là cháu gái của Tây Đa Phu sao. Nếu không phải bởi vì ngươi, ta cũng không cần phải ở chỗ này chờ mười ngày.
Người cản đường đi của các nàng đúng là Ly Sát. Nàng tới không phải muốn giúp Diệp Âm Trúc, chỉ là hy vọng trị liệu có thể mau chóng chấm dứt, nàng cũng mang theo Diệp Âm Trúc về Ngân long thành.
Hải Dương sửng sốt một chút, tốc đột xuất hiện đột ngột này rõ ràng không phải đấu khí có thể đạt tới. Ngân bào mỹ nữ trước mắt giống như là tự nhiên xuất hiện, ma pháp nguyên tố trong không khí nói cho nàng biết, cái này là một cái thuấn di ma pháp.
Phản ứng của Hương Loan nhanh hơn so với Hải Dương
-Chờ mười ngày? Chẳng lẽ ngươi chính là Ngân long thành phái tới?
Người khác không biết người của Ngân long thành tìm Diệp Âm Trúc phiền toái, nàng làm sao lại không biết. Nàng chẳng những biết Ngân long thành muốn mang Diệp Âm Trúc đi, ngày đó Diệp Âm Trúc bởi vì chuyện của Hải Dương mà lưu lại nàng cũng hoàn toàn biết. Vì việc này, Hải Dương rất cảm động. Nếu không, hôm nay đột nhiên thấy một mỹ nữ đi ra từ phòng ngủ của Diệp Âm Trúc, nàng cũng sẽ không phản ứng bất bình thay cho Hải Dương như vậy.
Diệp Âm Trúc cười khổ tiếp lời:
-Không phải nàng ta thì còn ai nữa? Ngay cả phòng ngủ của ta và Tô Lạp đều bị nàng ta chiếm.
Hương Loan nhất thời hiểu được, khuôn mặt đỏ hồng vì phẫn nộ từ từ khôi phục tươi cười như bình thường. Chẳng biết nghĩ được chuyện gì buồn cười, bật ra một tiếng cười, nụ cười giống như gió xuân thổi tan băng giá, ngay cả Ly Sát nhìn thấy cũng không khỏi ngẩn ngơ. Ghé vào bên tai Hải Dương nói nhỏ vài câu.
Nghe Hương Loan nói, sắc mặt Hải Dương tái nhợt từ từ khôi phục vài phần huyết sắc, nhìn nhìn Ly Sát trước mặt, lúc này mới chậm rãi xoay người một vầng mây đỏ nổi lên bên ngoài nửa khuôn mặt kiều diễm nhưng không mở miệng. Lúc này nàng mới phát hiện, phản ứng của mình tựa hồ có chút quá kịch liệt hoàn toàn không giống một bằng hữu bình thường. Trong lúc nhất thời ngượng ngùng chẳng biết nên như thế nào là tốt. Những đầu móng tay lại nắm vào một chỗ, chỉ bất quá lúc này và lúc trước hoàn toàn là hai loại tâm tình khác nhau.
Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không hiểu tâm sự của nữ hài tử, chỉ là ngây ngốc đứng nhìn các nàng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Hải Dương còn không có hiểu được sao? Hương Loan học tỷ hẳn là nói cho nàng biết chuyện gì xảy ra.
Hương Loan cười đẩy Hải Dương đến trước mặt Diệp Âm Trúc
-Được rồi, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Các ngươi mau nhanh bắt đầu đi, Âm Trúc, ngươi không phải nói giữa trưa dương khí mạnh nhất là lúc thi thuật tốt nhất sao?
-Ừm.
Diệp Âm Trúc đáp ứng một tiếng, hướng tới Hải Dương làm một cái thủ thế mời, lúc này hướng vào trong phòng ngủ đi tới.
Hải Dương cắn cắn môi dưới, nhìn thoáng qua Hương Loan bên cạnh, nhận được ánh mắt cổ vũ, cố gắng nén ngượng ngùng trong lòng đi theo sau Diệp Âm Trúc vào phòng ngủ.
Mới vừa tới cửa phòng ngủ, Diệp Âm Trúc đã đi vào lại đi ra, vừa lúc đụng vào Hải Dương đang đầy tâm sự.
-A! Ngươi làm gì?
Hải Dương như là chim sợ cành cong hô nhỏ một tiếng, hạ ý thức lui về phía sau vài bước.
Diệp Âm Trúc xấu hổ nói:
-Xin lỗi, Hải Dương học tỷ, không đụng vào ngươi chứ. Ta chỉ là muốn nói cho Hương Loan học tỷ và Ly Sát, trong lúc trị liệu cho ngươi, là không thể bị cái gì quấy rầy, nếu không rất dễ dàng xảy ra nguy hiểm.
Hương Loan đi tới bên người Hải Dương,cười nói:
-Được rồi. Các ngươi đi đi. Ta ở chỗ này canh cho các ngươi, sẽ không cho ai tới quấy rầy. Bất quá, Âm Trúc ngươi không nên chiếm tiện nghi Hải Dương của chúng ta nha.
Vừa nói, nàng còn hung hăng trừng mắt liếc Diệp Âm Trúc một cái, dứ dứ nắm tay nhỏ bé không hề có lực uy hiếp của mình.
Chứng kiến bộ dáng Diệp Âm Trúc gật đầu, Hương Loan tới bên tai Hải Dương thấp giọng nói:
-Nha đầu ngốc, ngươi sợ cái gì. Âm Trúc tiểu tử ngốc này cái gì cũng đều không hiểu. Ngươi buông lỏng một chút, cho dù coi trọng hắn, cũng trước tiên phải khôi phục dung mạo rồi hãy nói a! Có tỷ tỷ ở bên ngoài, nếu hắn dám khi dễ ngươi thì kêu lên.
Hải Dương khẽ mấp máy môi:
-Âm Trúc sẽ không như vậy đâu.
Hương Loan cười trộm nói:
-Vừa rồi không biết là ai tâm như tro tàn muốn đi, bây giờ lại nói tốt cho người ta, xong hết rồi Hải Dương a,ngươi cũng thích tên ngay thẳng giống như tờ giấy trắng này rồi.
Hải Dương tựa hồ dưới sự kích thích của Hương Loan ngược lại trấn định hơn, liếc nàng một cái, nói:
-Ngươi gặp qua một người tâm như tờ giấy trắng lúc đối mặt hơn vạn thú nhân có thể trấn định đánh lui địch quân sao? Hương Loan tỷ, đối với Diệp Âm Trúc ngươi cũng không xem rõ như ta.
Nói xong, không đợi Hương Loan mở miệng, nhanh bước vào phòng ngủ.
Hương Loan ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc đóng cửa phòng ngủ, trong đầu vương vấn lời nói của Hải Dương
-Ta thật sự không hiểu rõ như nàng ư ?
-Nàng nói không sai, Diệp Âm Trúc tuyệt không đơn giản giống như ngoài mặt hắn.
Thanh âm Ly Sát có chút lạnh như băng truyền vào trong tai Hương Loan. Mặc dù Hương Loan và Hải Dương nói chuyện với nhau thanh âm rất thấp, nhưng đối với Ngân Long có thể đem ma pháp nguyên tố khống chế như cử động ngón tay mà nói, thanh âm của các nàng tự nhiên không còn là bí mật.
Hương Loan xoay người lại nhìn về phía Ly Sát, nói:
-Ngươi cũng hiểu được Âm Trúc không đơn giản sao? Nhưng là, tâm tính của hắn quả thật rất đơn thuần !
Ly Sát nhàn nhạt nói:
-Hắn mặc dù đơn thuần, nhưng hắn cũng rất thông minh.
Hương Loan có chút không cho là đúng:
-Có lẽ vậy, bất quá ta còn nghĩ hắn giống một tiểu đệ đệ đáng yêu.
Ly Sát dù sao cũng là cự long sinh sống mấy ngàn năm, mặc dù dựa theo tuổi loài người mà tính toán thì mới mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi, nhưng hiểu biết so với Hương Loan tự nhiên nhiều hơn một chút
-Ngươi có biết tiểu đệ đệ còn có một ý nghĩa khác ?
-A……, ngươi……
Hương Loan lúc này mới ý thức được chính mình lỡ miệng, bất quá nàng phảng ứng rất nhanh, lập tực nói sang chuyện khác
-Tỷ tỷ, ngươi là Ngân Long, vậy ngươi có nhận chủ hay chưa? Không bằng ngươi theo ta có được không? Điều kiện gì ta đều có thể thỏa mãn ngươi.
Nhìn Hương Loan tuyệt sắc mỉm cười có thể so với thần khí, Ly Sát có chút kinh ngạc nói:
-Cái gì đều có thể thỏa mãn ta ?
Hương Loan chăm chú nói:
-Đúng vậy! Ta vẫn chưa có ma thú làm bạn, tỷ tỷ ngươi xinh đẹp như vậy, không bằng cùng một chỗ với ta, ta là một thần âm sư, nếu là có ngươi bảo vệ, sau này sẽ không bị thua thiệt nữa. Ngân long các ngươi không phải thích các loại bảo vật sao? Còn có thức ăn ngon nữa, ta đều có thể cho ngươi. Từ nhỏ ta luôn hy vọng có thể có một Ngân long làm ma thú đồng bọn của ta mà. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chúng ta Mễ Lan đế quốc và các ngươi Ngân Long, đều là tượng trưng lẫn nhau, không phân biệt, là công chúa duy nhất của Mễ Lan đế quốc, ta nghĩ, thân phận của ta không làm nhục tỷ tỷ đâu.
Ly Sát trong mắt tử quang lóe ra, phảng phất muốn đem Hương Loan nhìn thấu, Hương Loan đưa cặp mắt trong suốt nhìn lại, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập ánh mắt chờ mong, nhưng lại cũng không có một tia chùn bước bởi vì Ly Sát nhìn kỹ.
Ly Sát hài lòng gật đầu, nói:
-Dám nhìn thẳng ánh mắt của Ngân Long, chứng minh trong lòng ngươi không hề đen tối. Hơn nữa có thể nhìn ra được, ngươi là xử nữ. Đã phù hợp với điều kiện cơ bản thực hiện khế ước với Ngân Long. Hơn nữa ngươi là minh hữu của Ngân Long thành chúng ta, thân phận Mễ Lan đế quốc công chúa, quả thật có thể thực hiện khế ước với Ngân Long. Chỉ là thực lực của ngươi còn thấp, Ngân Long đều chỉ cùng người mạnh thực hiện khế ước.
Nghe xong Ly Sát nói, Hương Loan mừng rỡ
-Thật sự có thể sao? Thực lực không thành vấn đề, ta sẽ cố gắng tu luyện. Hôm nay Âm Trúc còn dạy chúng ta một phương pháp làm cho thần âm sư đề cao tinh thần lực. Hơn nữa ta cũng có thể dựa vào một ít ma pháp vật phẩm cao cấp nâng thực lực của chính mình lên một trình độ nhất định. Ngân Long tỷ tỷ, ngươi có phải là đồng ý rồi không?
Ly Sát lắc đầu, nói:
-Ta chỉ nói ngươi phù hợp điều kiện cơ bản, nhưng chưa nói qua đáp ứng ngươi. Mặc dù ta còn không có cùng bất luận kẻ nào thực hiện linh hồn khế ước, nhưng là, lại không thể cùng ngươi thực hiện khế ước.
Hương Loan ngạc nhiên nói:
-Tại sao?
Ly Sát nói:
-Bởi vì Ngân Long tiến hành linh hồn y phụ, bản thân linh hồn không còn toàn vẹn, không cách nào thực hiện linh hồn khế ước nữa. Huống chi, ngươi mặc dù là Mễ Lan đế quốc công chúa,nhưng ta tại Ngân Long thành địa vị tương đương ngươi tại Mễ Lan đế quốc.
Hương Loan kinh ngạc nói:
-Cái gì? Nguyên lai tỷ tỷ ngươi là Ngân Long công chúa a! Vậy sao ngươi lại tự mình tới bắt Âm Trúc? Còn có, cư nhiên có người có thể làm cho ngươi linh hồn y phụ? Người này là ai? Quá ghê tởm.
Thật vất vả có cơ hội thân cận với Ngân Long, nàng tự nhiên không muốn bỏ qua, nghe được Ly Sát nói đã tiến hành linh hồn y phụ, không khỏi cảm thấy có chút chán nản.
Ly Sát rất tự nhiên chỉ chỉ hướng phòng ngủ, nói:
-Không phải là cái tên tâm ngay thẳng như tờ giấy trắng kia của ngươi sao?
-Ngươi, ngươi nói là Âm Trúc, hắn……
Hương Loan hoàn toàn ngây ngốc. Lúc tân sinh so tài nàng chỉ biết Diệp Âm Trúc đã có ký khế ước với ma thú, mà vị Ngân Long công chúa trước mắt này, dĩ nhiên đối với hắn tiến hành linh hồn y phụ. Nàng đột nhiên hiểu được, chính mình có lẽ thật sự sai, nhìn lầm tên Diệp Âm Trúc này.
Bên ngoài Hương Loan và Ly Sát nói chuyện với nhau, mà trong phòng ngủ, Diệp Âm Trúc và Hải Dương lại gặp phải xấu hổ thật lớn.
Diệp Âm Trúc nhìn Hải Dương ngồi ở trên giường, vài lần muốn nói lại thôi, xấu hổ cúi đầu.
Hải Dương nhìn bộ dáng của hắn không khỏi mỉm cười, nói:
-Âm Trúc. Vừa rồi thật xin lỗi, hiểu lầm ngươi.
Diệp Âm Trúc nói:
-Không có gì. Hôm trước Mã Lương tới nơi này thấy Ly Sát phản ứng so với các ngươi còn kịch liệt hơn.
Hải Dương nhìn sắc trời bên ngoài một chút,nói:
-Bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta bắt đầu chưa?
Diệp Âm Trúc do dự một chút, cắn răng nói:
-Hải Dương, còn nhớ kỹ lời ta nói với ngươi ngày đó không? Lúc này và lúc trước sẽ có bất đồng. Ta sẽ với tử trúc thần châm, thông qua tác dụng của đấu khí, kích hoạt bộ mặt của ngươi đưa độc tố hoàn toàn đẩy ra ngoài, cũng rót vào sinh mệnh khí tức mạnh hơn, cho vết thương trên mặt ngươi tự động khôi phục. Trong quá trình này, ta phải hạ châm nhiều chỗ trên người ngươi.
Hải Dương mặt cười ửng đỏ gật đầu, nói:
-Ngươi lần trước đã nói qua. Vậy bây giờ bắt đầu đi, ta tin tưởng ngươi.
Vừa nói, nàng cởi áo da cừu màu trắng đang mặc bên ngoài xuống đặt ở một bên, giống như lần trị liệu trước, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khiến Hải Dương kỳ quái là, Diệp Âm Trúc vẫn không cử động. Tò mò nàng không khỏi một lần nữa mở hai mắt, chỉ thấy Diệp Âm Trúc như trước vẻ mặt khó khăn đứng đó, khuôn mặt anh tuấn ưu nhã bởi vì lo lắng mà có chút đỏ lên.
-Âm Trúc, ngươi làm sao vậy?
Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi
-Học tỷ, ta nói thẳng vậy. Ta tu luyện tử trúc thần châm này chỉ có thời gian hơn một năm. Mặc dù công hiệu các phương diện thi triển ra không có vấn đề gì. Nhưng là, ta học tập thời gian ngắn ngủi, không cách nào nhận mạch qua quần áo, cho nên……
-Oanh !
Hải Dương chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng, không thể nhận mạch qua quần áo, đây là ý gì? Hay chính là nói phải trực tiếp đối mặt với da thịt mới có thể làm được. Nghĩ lại vài lần thi châm trước, cũng quả nhiên mỗi một lần Diệp Âm Trúc đều là đối mặt với da thịt của mình mà thi triển. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ là vị trí bả vai mà thôi. Hắn nói lần này phải càng nhiều chỗ hạ châm, chẳng lẽ là muốn……
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
-Ta cũng biết làm như vậy sẽ làm khó một nữ hài tử như ngươi. Nhưng gia gia của ta nói qua,thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ. Bây giờ đối với ngươi mà nói ta chính là một thầy thuốc, hy vọng ngươi có thể hiểu. Hải Dương học tỷ, lần thi châm cuối cùng hôm nay là lần thi châm mấu chốt nhất,không thể có gì sai sót. Cho nên……
Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc. Ánh mắt nàng từ từ trở nên mê ly.
-Ngươi không cần giải thích, đại khái phải hạ châm ở chỗ nào?
Diệp Âm Trúc đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó mới có chút khó khăn nói:
-Toàn thân.
-Toàn…… thân……
Thanh âm của Hải Dương rõ ràng run rẩy hẳn lên. Phải hạ châm toàn thân, ý nghĩa là gì? Vậy ý nghĩa là nàng phải cởi tất cả quần áo toàn thân, đưa thân thể mình hoàn toàn hiện ra trước mặt Diệp Âm Trúc a!
Hai người đều trầm mặc, Diệp Âm Trúc là bởi vì đã giải thích rõ ràng tất cả, hắn đang đợi Hải Dương trả lời. Mà Hải Dương nội tâm ở sâu thẳm không ngừng đấu tranh. Trong mắt ánh mắt không ngừng sinh ra biến hóa.
Nếu, lần đầu tiên Diệp Âm Trúc trị liệu nói cho Hải Dương lần cuối cùng phải tiến hành phương thức như vậy. Vậy, cho dù là bỏ qua khôi phục dung mạo, Hải Dương tuyệt sẽ không để cho hắn trị liệu. Nhưng khi đó Diệp Âm Trúc đối với việc nam nữ căn bản không hiểu, cũng không đem việc xấu hổ trước mắt là việc to lớn gì.
Ở chung mấy tháng, một lần lại một lần trị liệu, Hải Dương và Diệp Âm Trúc thời gian tiếp xúc chính thức mặc dù không dài như Tô Lạp, nhưng mỗi một lần đều lại hết thảy cảm thụ sự sâu sắc của Diệp Âm Trúc. Cuộc chiến Cầm thành, vì một lần trị liệu cuối cùng của nàng mà không ngại đối kháng Ngân Long thành, hết thảy tất cả những việc này, đã không thể khiến cho Hải Dương giống lúc vừa nhận biết Diệp Âm Trúc có thể hạ quyết tâm hủy bỏ trị liệu.
-Không có biện pháp khác sao?
Hải Dương ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Âm Trúc, tóc đen bay ra đàng sau, lộ ra một nửa mặt có vết sẹo của nàng.
Diệp Âm Trúc ngay sắc mặt nói:
-Đó là biện pháp duy nhất. Học tỷ, xin lỗi. Lúc vừa trị liệu cho ngươi, ta không nghĩ nhiều lắm, chỉ là muốn trợ giúp ngươi mà thôi. Gần đây ta tại thư viện hoàng gia đọc rất nhiều sách, mới biết được nam nhân và nữ nhân có rất nhiều khác biệt.
-Được rồi.
Cơ hồ là ngoài ý nghĩ của Diệp Âm Trúc. Hải Dương đáp ứng rất dứt khoát. Lời thề của nàng vang lên, nếu không cách nào khôi phục dung mạo, mình có thể lập gia đình sao? Đáp án đương nhiên là không. Mà nếu Diệp Âm Trúc giúp mình khôi phục dung mạo, dựa theo lời thề lúc đầu, mình nên……, nếu hắn không muốn mình, kết cục như trước và không trị liệu là như nhau. Hắn vì mình nỗ lực rất nhiều, chuyện tới trước mắt, mình còn có thể do dự cái gì? Nhân phẩm của hắn, chẳng lẽ không đáng giá cho mình tín nhiệm sao?
Nghĩ thông suốt đáp án vấn đề này, Hải Dương không do dự nữa, từ trên giường chậm rãi đứng lên, ngón tay nhỏ bé mịn màng, khẽ run rẩy chậm rãi đặt lên nút thắt áo.
Diệp Âm Trúc nhìn thẳng vào Hải Dương, hắn đột nhiên hiểu được tiếng nói của mình có chút khô khốc, tốc độ tim đập nhanh hơn, muốn không chế nhưng lại không thể khống chế được.
-Ngươi quay mặt đi.
Hải Dương thấp giọng nói.
-A?
Diệp Âm Trúc sửng sốt.
Hải Dương e thẹn nói:
-Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta cởi quần áo sao?
-A……
Diệp Âm Trúc dùng tốc độ nhanh nhất lập tức xoay người. Nhưng là, hắn đột nhiên phát hiện, thính giác đôi lúc khiến người ta tưởng tượng tốt hơn thị giác.
Thanh âm sột soạt vang lên rất nhẹ. Diệp Âm Trúc trong đầu bây giờ hoàn toàn có thể xuất hiện một cảnh tượng, Hải Dương vẻ mặt đỏ bừng cởi quần áo. Da thịt nàng nhất định rất đẹp, Diệp Âm Trúc âm thầm nghĩ ngợi. Trời ạ! Diệp Âm Trúc, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế, như thế nào có thể có ý niệm xấu xa này trong đầu. Dùng sức lắc đầu, cố gắng đem ý nghĩ trong đầu khiến miệng nóng lưỡi khô này xóa đi, nhưng nội tâm ở chỗ sâu trong lại như có ngàn vạn con kiến nhỏ cắn xé, xích tử cầm tâm của hắn luôn luôn ổn định, phảng phất cũng bị một cỗ lửa nóng mãnh liệt đột phá.
Không biết thời gian trôi qua lâu bao nhiêu, thanh âm sột soạt đột nhiên ngừng lại
-Âm Trúc, nội, nội y sát người cũng phải cởi sao?
Thanh âm của Hải Dương nghe như là muỗi vo ve.
-Nội y?
Diệp Âm Trúc không hiểu được hàm nghĩa của từ này, do dự một chút, nói:
-Nếu không ngươi cứ mặc vào trước, nếu phải cởi, ngươi cởi sau cũng được.
Lời nói vừa ra, hắn phảng phất nghe được tiếng Hải Dương thở phào nhẹ nhõm.
-Vậy ngươi quay qua đây đi, có thể bắt đầu rồi.
Còn một đạo phòng tuyến cuối cùng, đang khẩn trương khiến nàng tựa hồ dễ chịu vài phần.
-Ừhm.
Diệp Âm Trúc chậm rãi xoay người lại, trong một quá trình ngắn ngủi, trong đầu hắn đã xuất hiện không biết bao nhiêu loại phán đoán. Nhưng là khi hắn chính thức quay lại đã có chút thất vọng. Không phải bởi vì vóc người hay da thịt Hải Dương không đẹp, mà lúc này Hải Dương xuất hiện trước mắt hắn, một lần nữa mặc trên người cái áo khoác ngoài da cừu, che đi thân thể trần truồng của mình.
Mà trên giường lại chỉnh tề một đống quần áo vừa cởi.
Hải Dương đưa lưng về phía Diệp Âm Trúc, nhưng cặp tai đáng yêu tựa như bạch ngọc điêu khắc tạo thành lại bán đứng tâm tình của nàng lúc này, bạch ngọc biến thành hồng ngọc, nàng hơi cúi đầu.
-Ta bắt đầu.
Diệp Âm Trúc lén nuốt một ngụm nước miếng.
-Bắt đầu từ chỗ nào?
Hải Dương tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng thanh âm nàng vẫn rất nhỏ như trước.
-Đầu và lưng, ngươi nằm lên giường đi.
Chậm rãi nằm lên giường, Hải Dương đối với thân thể của mình chăm sóc rất tốt, chỉ là dưới da cừu lộ ra một cái chân nhỏ trắng muốt.
-Âm Trúc.
-Hả?
-Ngươi phải hạ châm lúc nào, thì tự mình kéo quần áo xuống nhé.
-Hảo, hai người các ngươi đi về trước đi. Cứ theo lời Âm Trúc chuyên tâm luyện một khúc cầm thôi.
Dù thân phận của Hương Loan là công chúa nhưng Ny Na chính là cô cô của nàng, là đại công chúa của Mễ Thước Lan đế quốc, nàng tự nhiên không dám làm càn, quay về phía Âm Trúc lè lưỡi một cái rồi mới kéo Hải Dương chạy đi. Ny Na mỉm cười nói :
-Nha đầu này thật tinh quái a ! Không biết nó suy nghĩ gì nữa, Tương lai như thế nào gả ra ngoài. Âm Trúc, hôm nay ngươi giảng cho học sinh năm đầu đối với ta rung động rất lớn. Vừa rồi ta và mấy vị sư phụ khác thương lượng qua. Quyết định tiếp tục cho ngươi thành trợ giảng, ngươi thấy sao ?
-Trợ giảng ?
Ny Na gật đầu nói :
-Ở học viện, giáo sư thường đi từ thấp đến cao chia làm trợ giảng, giáo sư, cao cấp giáo sư, học hệ chủ nhiệm bốn cấp bậc. Trợ giảng bình thường sẽ giúp cao cấp giáo sư giảng dậy. Ngươi thân là đệ tử nên chỉ có thể an bài cho ngươi trợ giảng thôi.
Âm Trúc sửng sốt nói :
-Nhưng ta không biết dạy cái gì a !
-Không cần ngươi dạy cái gì, ngươi chỉ cần chủ trì chương trình chuyên chú đan tu nhạc khúc thần âm hệ mà ngươi đề ra đó, nếu thành công, học hệ nhất định sẽ có thưởng cho ngươi, thậm chí học viện cũng có phần. Đương nhiên, sau khi làm trợ giảng mỗi tháng ngươi sẽ có tiền lương nhất định. Tiền lương của các học hệ trong học viện đều căn cứ vào thành tựu của các đệ tử quyết định. Thần âm hệ chúng ta cũng theo vậy, tiền lương của ngươi tạm thời là một trăm kim tệ một tháng đi, ngươi thấy sao ?
Bất luận là do Ny Na yêu cầu hay là vì nguyên nhân có lương mà Diệp Âm Trúc không còn có lý do để cự tuyệt, chỉ đành đáp ứng. Có một trăm kim tệ mỗi tháng cuộc sống sau này của hắn và Tô Lạp có thể ung dung rồi.
Khi Diệp Âm Trúc trở lại túc xá, mùi thơm của thức ăn quen thuộc đã bay tới, không khỏi khiến ngón trỏ của hắn đại động. Vừa nghĩ đến ăn cơm trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, nhớ tới chuyện bữa sáng nay. Tay nghề nấu ăn của Tô Lạp rất cao, điểm này Âm Trúc đã thích ứng được nhưng khi Tô Lạp dọn bữa sáng lên hắn còn chưa có động thủ thì Ly Sát đang minh tư ở trong phòng ngủ đã chạy ra, chẳng những ăn tươi suất bữa sáng của nàng còn viện lý do đang lúc trưởng thành nên nuốt nốt suất của Âm Trúc khiến cuối cùng Âm Trúc phải ăn chung một suất cùng Tô Lạp, bây giờ sớm đã đói đến run cả người.
Mở cửa túc xá ra đôi mắt Âm Trúc chợt hiện lên một đạo tinh quang. Chân vừa định bước vào nhà nhất thời ngừng lại, cảm giác nhạy cảm của hắn chợt nhận ra điều gì đó. Đầu tiên hắn nhận ra trong túc xá ngoài Tô Lạp và Ly Sát còn có thêm một người, hơn nữa còn là một người rất mạnh.
-Âm Trúc, ngươi đã về rồi. Chờ một chút là có thể ăn cơm .
Tô Lạp ló đầu ra từ nhà bếp, chiều nào học xong hắn cũng sớm về nhà, theo cách nói của Âm Trúc thì hắn tuyệt đối rất hợp với cương vị một quản gia. Diệp Âm Trúc tò mò hỏi :
-Ai tới vậy ?
Tô Lạp nhìn về phía phòng ngủ nhăn mặt nói :
-Ngươi tự đi xem thì biết, hôm nay chỉ e rằng chúng ta sẽ có bốn người cùng ăn đó.
Khi Âm Trúc bước vào phòng thì sự cảnh giác trong lòng cũng tự nhiên tiêu mất, trong phòng ngủ quả thật có thêm một người nhưng không phải là địch nhân. Trong lòng Âm Trúc không nhin được nghĩ thầm, xem ra hai ngày này nhiều chuyện phát sinh quá khiến thần kinh của mình thành quá mẫn cảm. Không xa phía trước là một gã trung niên nhân anh tuấn, đó là khế ước ma thú của nguyên soái Tây Đa Phu, Ngân long Á Tu Tư. Vừa thấy Âm Trúc đi đến hắn liền nở nụ cười đầy thiện ý :
-Diệp Âm Trúc, bản lãnh của ngươi thật là giỏi a !
Tinh thần Diệp Âm Trúc vừa mới buông lỏng lại lập tức khẩn trương trở lại, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ Á Tu Tư phát hiện mình dụng Cửu Châm Phong Thần đối với Ly Sát hay sao ? Không có khả năng a ! Khí tức của Tử Trúc thần châm rất tự nhiên, cho dù dụng ma pháp cũng không thể nhận ra.
-Ngài hảo, Á Tu Tư tiền bối.
Hắn cũng không biết xưng hô thế nào với Á Tu Tư nữa. Nếu tính tuổi Á Tu Tư không biết già hơn hắn bao nhiêu nữa, dụng hai chữ tiền bối dám chắc không thể sai được. Á Tu Tư mỉm cười nói :
-Không ngờ, công chúa Ngân long tộc chúng ta lại tiến hành Linh hồn y phụ với ngươi. Còn may không phải là Linh hồn khế ước, nếu không ta cũng không thể giải thích thế nào với đại trưởng lão được.
Thì ra là bởi vì chuyện Linh hồn y phụ, Diệp Âm Trúc yên lòng gãi gãi đầu nói :
-Chỉ là vận khí mà thôi.
Á Tu Tư nhìn Diệp Âm Trúc xong lại quay sang thấy vẻ mặt đầy mất hứng của Ly Sát liền mỉm cười nói :
-Cũng có lúc vận khí cũng rất quan trọng. Nếu không có trình độ nhất định thì vận khí cho dù tốt cũng có tác dụng gì đâu? Ta nghe Ly Sát nói đêm qua có Hắc long đến tập kích ngươi, không ngờ phản ứng của bọn họ lại nhanh như vậy. Chuyện này ngươi không cần phải lo, Mễ Thước Lan đế quốc và Ngân long thành sẽ xử lý. Lam Địch Á Tư và Hắc long thành lại dám to gan hành động trong phạm vi Mễ Thước Lan đế quốc sao. Có Ly Sát ở đây bảo vệ ngươi ta cũng có chút yên tâm rồi. Đợi 10 ngày nữa các ngươi hãy lập tức tới Ngân long thành.
Có lời cam đoan của Á Tu Tư hiển nhiên sự an toàn của Diệp Âm Trúc cũng cao hơn :
-Cảm ơn ngài, Á Tu Tư tiền bối.
Á Tu Tư nói :
-Không cần khách sáo. Thế nhưng ngươi không được khi dễ Ly Sát a ! Trước đây nó chưa bao giờ ở đại lục lịch lãm, dù thực lực đạt tới tử cấp ngũ giai nhưng tính tình lại chỉ tương đương với tuổi của nhân loại như ngươi mà thôi. Nếu ngươi khi dễ nó chẳng những ta sẽ không tha cho ngươi mà Ngân long thành cũng sẽ không bỏ qua.
Diệp Âm Trúc nhíu mày, sự tôn kính trên mặt giảm đi vài phần, hắn rất ghét người nào uy hiếp hắn nên chỉ nhàn nhạt nói :
-Nàng không khi dễ ta đã là tốt lắm rồi ta có thể khi dễ được nàng sao ?
Nói dứt hắn liền quay người bước ra khỏi phòng ngủ. Chẳng biết có phải vì Cửu Châm Phong Thần hay không mà Ly Sát có vẻ rất trầm mặc. Cả lúc ăn cơm cũng không hề nói thêm điều gì. Vốn Á Tu Tư cũng không định ở lại ăn cơm nhưng thủ nghệ của Tô Lạp thật sự quá hấp dẫn ngay cả vị lão long cũng bị quyến rũ đến không chịu được. Long tộc sức ăn có thể bao nhiêu ? Diệp Âm Trúc và Tô Lạp xem như có thể mở rộng tầm mắt, kết quả cuối cùng, bốn người tất nhiên là không thể no được.
Thần âm hệ đã thành lệ buổi chiều là thời gian tự tập, Diệp Âm Trúc rốt cục đã có thời gian để minh tư khôi phục tinh thần lực của chính mình. Lúc màn đêm buông xuống dưới sự áp bức yêu cầu của Ly Sát khiến cả Âm Trúc và Tô Lạp đều bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, may là cả thần âm sư và thích khách đều có thể thông qua tu luyện để tiêu hết khoảng thời gian buồn chán cả đêm. Hôm nay cũng không xảy ra chuyện gì giống như trước, Diệp Âm Trúc chỉ thấy kỳ quái là đối với việc Ly Sát xâm chiếm phòng ngủ đuổi cả mình và Tô Lạp ra ngoài mà Tô Lạp hình như không hề có ý phản đối, ngược lại còn coi đó là việc đương nhiên rất bình thường.
-Ta đã không thể liên lạc được với Dạ Tinh Hủ nữa, có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không về được nữa.
Thanh âm Hắc Thiên lạnh như băng vang lên trong mật thất làm tên nam tử cao lớn đang trầm ngâm bừng tỉnh:
-Ngươi nói cái gì ? Hành động của Dạ Tinh Hủ thất bại sao ?
Nam tử kia có vẻ rất kinh ngạc
- Điều này làm sao có thể. Dạ Tinh Hủ là một trong những thanh niên xuất sắc của Hắc long tộc các ngươi cho dù không hoàn thành nhiệm vụ tối thiểu hắn cũng có thể toàn thân trở về chứ.
Âm thanh lạnh lùng của Hắc Thiên lại cất lên :
-Ta cũng hy vọng biết đáp án của chuyện này. Chắc chắn chuyện này có sự tham gia của Ngân long tộc, Mễ Thước Lan đế quốc thật sự là là nơi tàng long ngọa hổ sao ? Cùng lắm thì tự ta sẽ đi xem sao.
-Không thể.
Nam tử cao lớn xua tay nói :
-Nếu hành động của Dạ Tinh Hủ đã thất bại , ý đồ của chúng ta nhất định đã bị Mễ Thước Lan đế quốc phát hiện, dù Mễ Thước Lan đế quốc không có ai có thể chống lại ngươi nhưng còn có sự tồn tại của Ngân long thành, bọn họ sẽ không ngồi nhìn đâu. Ta đoán, không lâu nữa sẽ có tin tức từ Mễ Thước Lan đế quốc truyền đến. Chúng ta tạm thời chờ đợi thì tốt hơn. Sự chuẩn bị của chúng ta còn chưa có đầy đủ, tuyệt đối không thể xung đột cùng Mễ Thước Lan đế quốc trực diện xung đột.
Hắc Thiên hừ lạnh một tiếng nói :
-Ngươi sợ?
-Đương nhiên không, nếu ta sợ thì đã không có ngày hôm nay rồi. Nhưng không phải mọi chuyện trên thế giới đều có thể giải quyết bằng sức mạnh được. Nếu chúng ta chưa có tuyệt đối ưu thế thì tuyệt đối không thể thường vọng động được. Tây Nhĩ Duy Áo không phải kẻ ngu, ta tuyệt không muốn hắn phát hiện thêm điều gì. Lần trước thú nhân bất ngờ tấn công sợ rằng đã khiến hắn hoài nghi rồi.
Hắc Thiên trầm giọng nói :
-Có thể ngươi không muốn bắt tên thần âm sư của Mễ Thước Lan ma vũ học viện kia nhưng Hắc long nhất tộc chúng ta không thể hy sinh oan uổng được. Hẳn ngươi đã biết phía trên ta còn có đại trưởng lão, ta phải có lời giải thích thỏa đáng.
Nam tử cao lớn suy nghĩ một chút rồi nói :
-Ta sẽ đến Hắc long thành cùng ngươi, chuyện giải thích cứ để ta nói đi. Về chuyện tên thần âm sư kia tạm thời còn không thể có gì uy hiếp tới Hắc long tộc các ngươi, rồi cũng sẽ có lúc có cơ hội. Hắn dù sao cũng chỉ là một thần âm sư cấp thấp mà thôi, cho dù Ngân long tộc muốn lợi dụng hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chúng ta bây giờ còn có rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm.
Mười ngày thời gian đã rất nhanh kết thúc, sự kiện xuất hiện trận chiến cấm chú cũng dần phai nhạt trong lòng của mọi người, có Ly Sát giải thích Mễ Thước Lan đế quốc tự nhiên sẽ không điều tra thêm điều gì nữa, nhưng phòng ngự xung quanh Mễ Thước Lan thành tăng thêm rõ ràng. Điều chứng minh rõ nhất là hai vị Tử Tinh Long kỵ tướng đều luân lưu đóng ở trong hoàng cung khoảng thời gian này. Diệp Âm Trúc lại trải qua một cuộc sống yên lặng, đương nhiên, ngoại trừ phòng ngủ bị chiếm mất thì Ly Sát cũng rất yên lặng, có lẽ vì long tộc bình thường cũng rất tịch mịch nên nàng rất ít khi rời khỏi phòng ngủ của Diệp Âm Trúc và Tô Lạp. Cho dù lúc ăn cơm cũng rất ít khi nói chuyện. Vì có thêm nàng nên mức tiêu thụ đồ ăn của Tô Lạp và Diệp Âm Trúc rõ ràng tăng lên, may là chỉ có mười ngày. Khí trời phương bắc rất lạnh, dù Mễ Thước Lan đế quốc không lạnh buốt như cực bắc hoang nguyên nhưng độ ấm cũng rất thấp, những nhà quý tộc có tiền đều mặc áo lông cừu, cho dù người thường thì cũng đều có quần áo dầy chống lạnh. Cứ nhìn một tên khất cái của Mễ Thước Lan thành thì có thể thấy sự cường đại của đế quốc, điểm này vốn xuất thân từ A Tạp Địch Á như Diệp Âm Trúc không cách nào so sánh được.
Khí trời hôm nay rất tốt, mặc dù tiết trời vẫn lạnh như trước nhưng ánh nắng mặt trời lại mang đến cho mọi người Mễ Lan thành vài phần ấm áp. Mùa đông đã bắt đầu rời đi, ngày xuân đã đến không xa?
-Phanh phanh.
Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa túc xá truyền đến tiếng Hương Loan quen thuộc mà dễ nghe
-Diệp Âm Trúc, chúng ta tới.
Hôm nay đã tới ngày hẹn, cũng là một lần trị liệu cuối cùng cho Hải Dương. Dựa theo Diệp Âm Trúc giải thích như vậy, vừa đến giữa trưa, Hương Loan và Hải Dương đồng thời đi đến túc xá của Diệp Âm Trúc và Tô Lạp.
Tô Lạp đi ra cửa, mở cửa là Diệp Âm Trúc, Hải Dương và Hương Loan tiến đến.
Hai người hôm nay trang phục đều làm cho người trước mặt có cảm giác sáng ngời. Hương Loan mặc da cừu màu hồng, thân thể mềm mại hoàn toàn bên trong, chỉ hé ra khuôn mặt cười không giận không mừng. Áo cừu hoa lệ nâng cao tư dung ưu nhã của nàng càng tăng thêm vài phần mỹ lệ.
So với nàng, Hải Dương đơn giản và tao nhã hơn nhiều. Áo da cừu màu trắng nhìn qua đơn bạc hơn một chút, tóc dài màu đen cũng giấu trong áo cừu. Đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên ánh mắt có phần bi thương, cúi đầu có phần không dám nhìn Diệp Âm Trúc. Đôi tay mềm mại của nàng nắm lấy nhau trước người, móng tay thon dài lóe lên ánh sáng nhàn nhạt như thủy tinh.
Đóng cửa túc xá ngăn cách cái rét của bên ngoài, Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Các ngươi trước tiên ngồi một chút.
Nói xong hắn hướng vào phòng ngủ hô:
-Ly Sát, các đồng học của ta tới. Phiền ngươi ra ngoài nhường phòng ngủ.
Cái rét đối với Ly Sát mà nói hiển nhiên không có tác dụng gì, nàng như trước vẫn là trường bào màu bạc. Khi Ly Sát từ trong phòng ngủ đi tới, ánh mắt Hải Dương và Hương Loan không khỏi đồng thời ngưng đọng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hương Loan kinh ngạc nhìn Ly Sát, lại nhìn Diệp Âm Trúc. Ngoại trừ có phần bất ngờ còn mang theo vài phần phẫn nộ, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, cau mày nói:
-Diệp Âm Trúc. Nàng là ai?
Diệp Âm Trúc vừa muốn trả lời, nhưng lại thấy được vẻ mặt của Hải Dương, trong phút chốc hắn chỉ cảm thấy trong lòng hơi nhói đau phảng phất như bị tử trúc thần châm đâm vào tim.
Hải Dương hai mắt đen thâm sâu cũng không có vẻ phong phú như Hương Loan nhưng nhìn qua rất trống rỗng. Vẻ mặt vốn lạnh như băng đã từ từ hòa tan lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa tựa hồ đóng băng càng sâu. Hai tay nắm vào nhau trong lúc nhất thời bởi vì dùng sức mà thành màu trắng xanh. Trong túc xá không khí nhất thời trở nên trầm trọng.
Hương Loan thấy Diệp Âm Trúc không có trả lời, không nhịn được cả giận nói:
-Không nghĩ tới ngươi là người như thế, dĩ nhiên cũng lưu nữ hài tử. Năm nay ngươi mới bao nhiêu tuổi?
-Không phải như ngươi nghĩ đâu.
Diệp Âm Trúc lập tức giải thích, nhưng không biết tại sao khi hắn phát hiện biến hóa của Hải Dương đột nhiên hiểu được lời nói của mình lại kém cỏi như thế.
-Không phải vậy thì là thế nào? Diệp Âm Trúc, ngươi nói rõ cho ta.
Một tay chống nạnh, một tay chỉ vào cái mũi Diệp Âm Trúc, lúc này biểu hiện của Hương Loan cực kỳ mạnh mẽ. Ngay lập tức có thể trở mặt cùng Diệp Âm Trúc.
-Hương Loan tỷ, đừng như vậy, chúng ta đi thôi.
Hải Dương kéo tay Hương Loan, không hề nhìn Diệp Âm Trúc, cũng không nhìn Ly Sát mà là trực tiếp đi ra bên ngoài.
Ngay khi Hải Dương chuẩn bị lôi kéo Hương Loan rời đi, đột nhiên nàng cảm thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, đã có thêm một người đứng chắn trước đường đi của các nàng.
-Nhìn không ra, ngươi nóng tính như vậy. Ngươi chính là cháu gái của Tây Đa Phu sao. Nếu không phải bởi vì ngươi, ta cũng không cần phải ở chỗ này chờ mười ngày.
Người cản đường đi của các nàng đúng là Ly Sát. Nàng tới không phải muốn giúp Diệp Âm Trúc, chỉ là hy vọng trị liệu có thể mau chóng chấm dứt, nàng cũng mang theo Diệp Âm Trúc về Ngân long thành.
Hải Dương sửng sốt một chút, tốc đột xuất hiện đột ngột này rõ ràng không phải đấu khí có thể đạt tới. Ngân bào mỹ nữ trước mắt giống như là tự nhiên xuất hiện, ma pháp nguyên tố trong không khí nói cho nàng biết, cái này là một cái thuấn di ma pháp.
Phản ứng của Hương Loan nhanh hơn so với Hải Dương
-Chờ mười ngày? Chẳng lẽ ngươi chính là Ngân long thành phái tới?
Người khác không biết người của Ngân long thành tìm Diệp Âm Trúc phiền toái, nàng làm sao lại không biết. Nàng chẳng những biết Ngân long thành muốn mang Diệp Âm Trúc đi, ngày đó Diệp Âm Trúc bởi vì chuyện của Hải Dương mà lưu lại nàng cũng hoàn toàn biết. Vì việc này, Hải Dương rất cảm động. Nếu không, hôm nay đột nhiên thấy một mỹ nữ đi ra từ phòng ngủ của Diệp Âm Trúc, nàng cũng sẽ không phản ứng bất bình thay cho Hải Dương như vậy.
Diệp Âm Trúc cười khổ tiếp lời:
-Không phải nàng ta thì còn ai nữa? Ngay cả phòng ngủ của ta và Tô Lạp đều bị nàng ta chiếm.
Hương Loan nhất thời hiểu được, khuôn mặt đỏ hồng vì phẫn nộ từ từ khôi phục tươi cười như bình thường. Chẳng biết nghĩ được chuyện gì buồn cười, bật ra một tiếng cười, nụ cười giống như gió xuân thổi tan băng giá, ngay cả Ly Sát nhìn thấy cũng không khỏi ngẩn ngơ. Ghé vào bên tai Hải Dương nói nhỏ vài câu.
Nghe Hương Loan nói, sắc mặt Hải Dương tái nhợt từ từ khôi phục vài phần huyết sắc, nhìn nhìn Ly Sát trước mặt, lúc này mới chậm rãi xoay người một vầng mây đỏ nổi lên bên ngoài nửa khuôn mặt kiều diễm nhưng không mở miệng. Lúc này nàng mới phát hiện, phản ứng của mình tựa hồ có chút quá kịch liệt hoàn toàn không giống một bằng hữu bình thường. Trong lúc nhất thời ngượng ngùng chẳng biết nên như thế nào là tốt. Những đầu móng tay lại nắm vào một chỗ, chỉ bất quá lúc này và lúc trước hoàn toàn là hai loại tâm tình khác nhau.
Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không hiểu tâm sự của nữ hài tử, chỉ là ngây ngốc đứng nhìn các nàng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Hải Dương còn không có hiểu được sao? Hương Loan học tỷ hẳn là nói cho nàng biết chuyện gì xảy ra.
Hương Loan cười đẩy Hải Dương đến trước mặt Diệp Âm Trúc
-Được rồi, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Các ngươi mau nhanh bắt đầu đi, Âm Trúc, ngươi không phải nói giữa trưa dương khí mạnh nhất là lúc thi thuật tốt nhất sao?
-Ừm.
Diệp Âm Trúc đáp ứng một tiếng, hướng tới Hải Dương làm một cái thủ thế mời, lúc này hướng vào trong phòng ngủ đi tới.
Hải Dương cắn cắn môi dưới, nhìn thoáng qua Hương Loan bên cạnh, nhận được ánh mắt cổ vũ, cố gắng nén ngượng ngùng trong lòng đi theo sau Diệp Âm Trúc vào phòng ngủ.
Mới vừa tới cửa phòng ngủ, Diệp Âm Trúc đã đi vào lại đi ra, vừa lúc đụng vào Hải Dương đang đầy tâm sự.
-A! Ngươi làm gì?
Hải Dương như là chim sợ cành cong hô nhỏ một tiếng, hạ ý thức lui về phía sau vài bước.
Diệp Âm Trúc xấu hổ nói:
-Xin lỗi, Hải Dương học tỷ, không đụng vào ngươi chứ. Ta chỉ là muốn nói cho Hương Loan học tỷ và Ly Sát, trong lúc trị liệu cho ngươi, là không thể bị cái gì quấy rầy, nếu không rất dễ dàng xảy ra nguy hiểm.
Hương Loan đi tới bên người Hải Dương,cười nói:
-Được rồi. Các ngươi đi đi. Ta ở chỗ này canh cho các ngươi, sẽ không cho ai tới quấy rầy. Bất quá, Âm Trúc ngươi không nên chiếm tiện nghi Hải Dương của chúng ta nha.
Vừa nói, nàng còn hung hăng trừng mắt liếc Diệp Âm Trúc một cái, dứ dứ nắm tay nhỏ bé không hề có lực uy hiếp của mình.
Chứng kiến bộ dáng Diệp Âm Trúc gật đầu, Hương Loan tới bên tai Hải Dương thấp giọng nói:
-Nha đầu ngốc, ngươi sợ cái gì. Âm Trúc tiểu tử ngốc này cái gì cũng đều không hiểu. Ngươi buông lỏng một chút, cho dù coi trọng hắn, cũng trước tiên phải khôi phục dung mạo rồi hãy nói a! Có tỷ tỷ ở bên ngoài, nếu hắn dám khi dễ ngươi thì kêu lên.
Hải Dương khẽ mấp máy môi:
-Âm Trúc sẽ không như vậy đâu.
Hương Loan cười trộm nói:
-Vừa rồi không biết là ai tâm như tro tàn muốn đi, bây giờ lại nói tốt cho người ta, xong hết rồi Hải Dương a,ngươi cũng thích tên ngay thẳng giống như tờ giấy trắng này rồi.
Hải Dương tựa hồ dưới sự kích thích của Hương Loan ngược lại trấn định hơn, liếc nàng một cái, nói:
-Ngươi gặp qua một người tâm như tờ giấy trắng lúc đối mặt hơn vạn thú nhân có thể trấn định đánh lui địch quân sao? Hương Loan tỷ, đối với Diệp Âm Trúc ngươi cũng không xem rõ như ta.
Nói xong, không đợi Hương Loan mở miệng, nhanh bước vào phòng ngủ.
Hương Loan ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc đóng cửa phòng ngủ, trong đầu vương vấn lời nói của Hải Dương
-Ta thật sự không hiểu rõ như nàng ư ?
-Nàng nói không sai, Diệp Âm Trúc tuyệt không đơn giản giống như ngoài mặt hắn.
Thanh âm Ly Sát có chút lạnh như băng truyền vào trong tai Hương Loan. Mặc dù Hương Loan và Hải Dương nói chuyện với nhau thanh âm rất thấp, nhưng đối với Ngân Long có thể đem ma pháp nguyên tố khống chế như cử động ngón tay mà nói, thanh âm của các nàng tự nhiên không còn là bí mật.
Hương Loan xoay người lại nhìn về phía Ly Sát, nói:
-Ngươi cũng hiểu được Âm Trúc không đơn giản sao? Nhưng là, tâm tính của hắn quả thật rất đơn thuần !
Ly Sát nhàn nhạt nói:
-Hắn mặc dù đơn thuần, nhưng hắn cũng rất thông minh.
Hương Loan có chút không cho là đúng:
-Có lẽ vậy, bất quá ta còn nghĩ hắn giống một tiểu đệ đệ đáng yêu.
Ly Sát dù sao cũng là cự long sinh sống mấy ngàn năm, mặc dù dựa theo tuổi loài người mà tính toán thì mới mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi, nhưng hiểu biết so với Hương Loan tự nhiên nhiều hơn một chút
-Ngươi có biết tiểu đệ đệ còn có một ý nghĩa khác ?
-A……, ngươi……
Hương Loan lúc này mới ý thức được chính mình lỡ miệng, bất quá nàng phảng ứng rất nhanh, lập tực nói sang chuyện khác
-Tỷ tỷ, ngươi là Ngân Long, vậy ngươi có nhận chủ hay chưa? Không bằng ngươi theo ta có được không? Điều kiện gì ta đều có thể thỏa mãn ngươi.
Nhìn Hương Loan tuyệt sắc mỉm cười có thể so với thần khí, Ly Sát có chút kinh ngạc nói:
-Cái gì đều có thể thỏa mãn ta ?
Hương Loan chăm chú nói:
-Đúng vậy! Ta vẫn chưa có ma thú làm bạn, tỷ tỷ ngươi xinh đẹp như vậy, không bằng cùng một chỗ với ta, ta là một thần âm sư, nếu là có ngươi bảo vệ, sau này sẽ không bị thua thiệt nữa. Ngân long các ngươi không phải thích các loại bảo vật sao? Còn có thức ăn ngon nữa, ta đều có thể cho ngươi. Từ nhỏ ta luôn hy vọng có thể có một Ngân long làm ma thú đồng bọn của ta mà. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chúng ta Mễ Lan đế quốc và các ngươi Ngân Long, đều là tượng trưng lẫn nhau, không phân biệt, là công chúa duy nhất của Mễ Lan đế quốc, ta nghĩ, thân phận của ta không làm nhục tỷ tỷ đâu.
Ly Sát trong mắt tử quang lóe ra, phảng phất muốn đem Hương Loan nhìn thấu, Hương Loan đưa cặp mắt trong suốt nhìn lại, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập ánh mắt chờ mong, nhưng lại cũng không có một tia chùn bước bởi vì Ly Sát nhìn kỹ.
Ly Sát hài lòng gật đầu, nói:
-Dám nhìn thẳng ánh mắt của Ngân Long, chứng minh trong lòng ngươi không hề đen tối. Hơn nữa có thể nhìn ra được, ngươi là xử nữ. Đã phù hợp với điều kiện cơ bản thực hiện khế ước với Ngân Long. Hơn nữa ngươi là minh hữu của Ngân Long thành chúng ta, thân phận Mễ Lan đế quốc công chúa, quả thật có thể thực hiện khế ước với Ngân Long. Chỉ là thực lực của ngươi còn thấp, Ngân Long đều chỉ cùng người mạnh thực hiện khế ước.
Nghe xong Ly Sát nói, Hương Loan mừng rỡ
-Thật sự có thể sao? Thực lực không thành vấn đề, ta sẽ cố gắng tu luyện. Hôm nay Âm Trúc còn dạy chúng ta một phương pháp làm cho thần âm sư đề cao tinh thần lực. Hơn nữa ta cũng có thể dựa vào một ít ma pháp vật phẩm cao cấp nâng thực lực của chính mình lên một trình độ nhất định. Ngân Long tỷ tỷ, ngươi có phải là đồng ý rồi không?
Ly Sát lắc đầu, nói:
-Ta chỉ nói ngươi phù hợp điều kiện cơ bản, nhưng chưa nói qua đáp ứng ngươi. Mặc dù ta còn không có cùng bất luận kẻ nào thực hiện linh hồn khế ước, nhưng là, lại không thể cùng ngươi thực hiện khế ước.
Hương Loan ngạc nhiên nói:
-Tại sao?
Ly Sát nói:
-Bởi vì Ngân Long tiến hành linh hồn y phụ, bản thân linh hồn không còn toàn vẹn, không cách nào thực hiện linh hồn khế ước nữa. Huống chi, ngươi mặc dù là Mễ Lan đế quốc công chúa,nhưng ta tại Ngân Long thành địa vị tương đương ngươi tại Mễ Lan đế quốc.
Hương Loan kinh ngạc nói:
-Cái gì? Nguyên lai tỷ tỷ ngươi là Ngân Long công chúa a! Vậy sao ngươi lại tự mình tới bắt Âm Trúc? Còn có, cư nhiên có người có thể làm cho ngươi linh hồn y phụ? Người này là ai? Quá ghê tởm.
Thật vất vả có cơ hội thân cận với Ngân Long, nàng tự nhiên không muốn bỏ qua, nghe được Ly Sát nói đã tiến hành linh hồn y phụ, không khỏi cảm thấy có chút chán nản.
Ly Sát rất tự nhiên chỉ chỉ hướng phòng ngủ, nói:
-Không phải là cái tên tâm ngay thẳng như tờ giấy trắng kia của ngươi sao?
-Ngươi, ngươi nói là Âm Trúc, hắn……
Hương Loan hoàn toàn ngây ngốc. Lúc tân sinh so tài nàng chỉ biết Diệp Âm Trúc đã có ký khế ước với ma thú, mà vị Ngân Long công chúa trước mắt này, dĩ nhiên đối với hắn tiến hành linh hồn y phụ. Nàng đột nhiên hiểu được, chính mình có lẽ thật sự sai, nhìn lầm tên Diệp Âm Trúc này.
Bên ngoài Hương Loan và Ly Sát nói chuyện với nhau, mà trong phòng ngủ, Diệp Âm Trúc và Hải Dương lại gặp phải xấu hổ thật lớn.
Diệp Âm Trúc nhìn Hải Dương ngồi ở trên giường, vài lần muốn nói lại thôi, xấu hổ cúi đầu.
Hải Dương nhìn bộ dáng của hắn không khỏi mỉm cười, nói:
-Âm Trúc. Vừa rồi thật xin lỗi, hiểu lầm ngươi.
Diệp Âm Trúc nói:
-Không có gì. Hôm trước Mã Lương tới nơi này thấy Ly Sát phản ứng so với các ngươi còn kịch liệt hơn.
Hải Dương nhìn sắc trời bên ngoài một chút,nói:
-Bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta bắt đầu chưa?
Diệp Âm Trúc do dự một chút, cắn răng nói:
-Hải Dương, còn nhớ kỹ lời ta nói với ngươi ngày đó không? Lúc này và lúc trước sẽ có bất đồng. Ta sẽ với tử trúc thần châm, thông qua tác dụng của đấu khí, kích hoạt bộ mặt của ngươi đưa độc tố hoàn toàn đẩy ra ngoài, cũng rót vào sinh mệnh khí tức mạnh hơn, cho vết thương trên mặt ngươi tự động khôi phục. Trong quá trình này, ta phải hạ châm nhiều chỗ trên người ngươi.
Hải Dương mặt cười ửng đỏ gật đầu, nói:
-Ngươi lần trước đã nói qua. Vậy bây giờ bắt đầu đi, ta tin tưởng ngươi.
Vừa nói, nàng cởi áo da cừu màu trắng đang mặc bên ngoài xuống đặt ở một bên, giống như lần trị liệu trước, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khiến Hải Dương kỳ quái là, Diệp Âm Trúc vẫn không cử động. Tò mò nàng không khỏi một lần nữa mở hai mắt, chỉ thấy Diệp Âm Trúc như trước vẻ mặt khó khăn đứng đó, khuôn mặt anh tuấn ưu nhã bởi vì lo lắng mà có chút đỏ lên.
-Âm Trúc, ngươi làm sao vậy?
Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi
-Học tỷ, ta nói thẳng vậy. Ta tu luyện tử trúc thần châm này chỉ có thời gian hơn một năm. Mặc dù công hiệu các phương diện thi triển ra không có vấn đề gì. Nhưng là, ta học tập thời gian ngắn ngủi, không cách nào nhận mạch qua quần áo, cho nên……
-Oanh !
Hải Dương chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng, không thể nhận mạch qua quần áo, đây là ý gì? Hay chính là nói phải trực tiếp đối mặt với da thịt mới có thể làm được. Nghĩ lại vài lần thi châm trước, cũng quả nhiên mỗi một lần Diệp Âm Trúc đều là đối mặt với da thịt của mình mà thi triển. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ là vị trí bả vai mà thôi. Hắn nói lần này phải càng nhiều chỗ hạ châm, chẳng lẽ là muốn……
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
-Ta cũng biết làm như vậy sẽ làm khó một nữ hài tử như ngươi. Nhưng gia gia của ta nói qua,thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ. Bây giờ đối với ngươi mà nói ta chính là một thầy thuốc, hy vọng ngươi có thể hiểu. Hải Dương học tỷ, lần thi châm cuối cùng hôm nay là lần thi châm mấu chốt nhất,không thể có gì sai sót. Cho nên……
Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc. Ánh mắt nàng từ từ trở nên mê ly.
-Ngươi không cần giải thích, đại khái phải hạ châm ở chỗ nào?
Diệp Âm Trúc đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó mới có chút khó khăn nói:
-Toàn thân.
-Toàn…… thân……
Thanh âm của Hải Dương rõ ràng run rẩy hẳn lên. Phải hạ châm toàn thân, ý nghĩa là gì? Vậy ý nghĩa là nàng phải cởi tất cả quần áo toàn thân, đưa thân thể mình hoàn toàn hiện ra trước mặt Diệp Âm Trúc a!
Hai người đều trầm mặc, Diệp Âm Trúc là bởi vì đã giải thích rõ ràng tất cả, hắn đang đợi Hải Dương trả lời. Mà Hải Dương nội tâm ở sâu thẳm không ngừng đấu tranh. Trong mắt ánh mắt không ngừng sinh ra biến hóa.
Nếu, lần đầu tiên Diệp Âm Trúc trị liệu nói cho Hải Dương lần cuối cùng phải tiến hành phương thức như vậy. Vậy, cho dù là bỏ qua khôi phục dung mạo, Hải Dương tuyệt sẽ không để cho hắn trị liệu. Nhưng khi đó Diệp Âm Trúc đối với việc nam nữ căn bản không hiểu, cũng không đem việc xấu hổ trước mắt là việc to lớn gì.
Ở chung mấy tháng, một lần lại một lần trị liệu, Hải Dương và Diệp Âm Trúc thời gian tiếp xúc chính thức mặc dù không dài như Tô Lạp, nhưng mỗi một lần đều lại hết thảy cảm thụ sự sâu sắc của Diệp Âm Trúc. Cuộc chiến Cầm thành, vì một lần trị liệu cuối cùng của nàng mà không ngại đối kháng Ngân Long thành, hết thảy tất cả những việc này, đã không thể khiến cho Hải Dương giống lúc vừa nhận biết Diệp Âm Trúc có thể hạ quyết tâm hủy bỏ trị liệu.
-Không có biện pháp khác sao?
Hải Dương ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Âm Trúc, tóc đen bay ra đàng sau, lộ ra một nửa mặt có vết sẹo của nàng.
Diệp Âm Trúc ngay sắc mặt nói:
-Đó là biện pháp duy nhất. Học tỷ, xin lỗi. Lúc vừa trị liệu cho ngươi, ta không nghĩ nhiều lắm, chỉ là muốn trợ giúp ngươi mà thôi. Gần đây ta tại thư viện hoàng gia đọc rất nhiều sách, mới biết được nam nhân và nữ nhân có rất nhiều khác biệt.
-Được rồi.
Cơ hồ là ngoài ý nghĩ của Diệp Âm Trúc. Hải Dương đáp ứng rất dứt khoát. Lời thề của nàng vang lên, nếu không cách nào khôi phục dung mạo, mình có thể lập gia đình sao? Đáp án đương nhiên là không. Mà nếu Diệp Âm Trúc giúp mình khôi phục dung mạo, dựa theo lời thề lúc đầu, mình nên……, nếu hắn không muốn mình, kết cục như trước và không trị liệu là như nhau. Hắn vì mình nỗ lực rất nhiều, chuyện tới trước mắt, mình còn có thể do dự cái gì? Nhân phẩm của hắn, chẳng lẽ không đáng giá cho mình tín nhiệm sao?
Nghĩ thông suốt đáp án vấn đề này, Hải Dương không do dự nữa, từ trên giường chậm rãi đứng lên, ngón tay nhỏ bé mịn màng, khẽ run rẩy chậm rãi đặt lên nút thắt áo.
Diệp Âm Trúc nhìn thẳng vào Hải Dương, hắn đột nhiên hiểu được tiếng nói của mình có chút khô khốc, tốc độ tim đập nhanh hơn, muốn không chế nhưng lại không thể khống chế được.
-Ngươi quay mặt đi.
Hải Dương thấp giọng nói.
-A?
Diệp Âm Trúc sửng sốt.
Hải Dương e thẹn nói:
-Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta cởi quần áo sao?
-A……
Diệp Âm Trúc dùng tốc độ nhanh nhất lập tức xoay người. Nhưng là, hắn đột nhiên phát hiện, thính giác đôi lúc khiến người ta tưởng tượng tốt hơn thị giác.
Thanh âm sột soạt vang lên rất nhẹ. Diệp Âm Trúc trong đầu bây giờ hoàn toàn có thể xuất hiện một cảnh tượng, Hải Dương vẻ mặt đỏ bừng cởi quần áo. Da thịt nàng nhất định rất đẹp, Diệp Âm Trúc âm thầm nghĩ ngợi. Trời ạ! Diệp Âm Trúc, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế, như thế nào có thể có ý niệm xấu xa này trong đầu. Dùng sức lắc đầu, cố gắng đem ý nghĩ trong đầu khiến miệng nóng lưỡi khô này xóa đi, nhưng nội tâm ở chỗ sâu trong lại như có ngàn vạn con kiến nhỏ cắn xé, xích tử cầm tâm của hắn luôn luôn ổn định, phảng phất cũng bị một cỗ lửa nóng mãnh liệt đột phá.
Không biết thời gian trôi qua lâu bao nhiêu, thanh âm sột soạt đột nhiên ngừng lại
-Âm Trúc, nội, nội y sát người cũng phải cởi sao?
Thanh âm của Hải Dương nghe như là muỗi vo ve.
-Nội y?
Diệp Âm Trúc không hiểu được hàm nghĩa của từ này, do dự một chút, nói:
-Nếu không ngươi cứ mặc vào trước, nếu phải cởi, ngươi cởi sau cũng được.
Lời nói vừa ra, hắn phảng phất nghe được tiếng Hải Dương thở phào nhẹ nhõm.
-Vậy ngươi quay qua đây đi, có thể bắt đầu rồi.
Còn một đạo phòng tuyến cuối cùng, đang khẩn trương khiến nàng tựa hồ dễ chịu vài phần.
-Ừhm.
Diệp Âm Trúc chậm rãi xoay người lại, trong một quá trình ngắn ngủi, trong đầu hắn đã xuất hiện không biết bao nhiêu loại phán đoán. Nhưng là khi hắn chính thức quay lại đã có chút thất vọng. Không phải bởi vì vóc người hay da thịt Hải Dương không đẹp, mà lúc này Hải Dương xuất hiện trước mắt hắn, một lần nữa mặc trên người cái áo khoác ngoài da cừu, che đi thân thể trần truồng của mình.
Mà trên giường lại chỉnh tề một đống quần áo vừa cởi.
Hải Dương đưa lưng về phía Diệp Âm Trúc, nhưng cặp tai đáng yêu tựa như bạch ngọc điêu khắc tạo thành lại bán đứng tâm tình của nàng lúc này, bạch ngọc biến thành hồng ngọc, nàng hơi cúi đầu.
-Ta bắt đầu.
Diệp Âm Trúc lén nuốt một ngụm nước miếng.
-Bắt đầu từ chỗ nào?
Hải Dương tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng thanh âm nàng vẫn rất nhỏ như trước.
-Đầu và lưng, ngươi nằm lên giường đi.
Chậm rãi nằm lên giường, Hải Dương đối với thân thể của mình chăm sóc rất tốt, chỉ là dưới da cừu lộ ra một cái chân nhỏ trắng muốt.
-Âm Trúc.
-Hả?
-Ngươi phải hạ châm lúc nào, thì tự mình kéo quần áo xuống nhé.
/336
|