Âm Trúc nghi hoặc nói:
-Năm đầu cửu cấp ma thú hạ vị này nếu có thể đánh bại tuyết long báo, tại sao bọn họ trước kia không hành động? Chẳng lẽ là bọn hắn vừa mới tiến hóa sao?
Tử suy nghĩ một chút nói:
-Cũng có thể. Nhưng trạng thái của tuyết long báo nhìn qua cũng không tốt, theo ta được biết, loại cửu cấp ma thú cường đại trời sinh này ngoại trừ công kích và phòng ngự cường hãn ra, tốc độ cũng là thứ nó am hiểu nhất, giống như tình huống bị công kích lúc này, nó hoàn toàn có thể tránh né mà không đánh, năm cửu cấp ma thú này không có ai là đối thủ của nó, sau này có thể tìm cơ hội hạ từng tên một, vị trí bá chủ nơi này dĩ nhiên là của nó. Nhưng tốc độ của đầu tuyết long báo này lại không giống với ta được biết, mặc dù cũng tính là nhanh, nhưng hoàn so ra còn kém vợ chồng Minh Huy, cái này có chút không bình thường. Chẳng lẽ trên người nó còn có vấn đề gì?
Lại là một tiếng gầm phẫn nộ, trên người tuyết long báo lại có thêm một vết thương, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi màu lam quang, khí tức đại nhược, xem ra không chống đỡ nổi nữa rồi.
Diệp Âm Trúc nói với Tử:
-Giúp hắn đi.
Tử gật đầu, phất tay lên, Địch Tư nhìn mấy cửu cấp ma thú đấu với nhau đã có chút nhịn không được lập tức xông ra ngoài. Rống giận một tiếng, kim quang đại phóng, trong khoảnh khắc biến thành bản thể, bộ lông màu vàng kim giữa tuyết trắng chung quanh trông khí phách mười phần, trực tiếp đánh về phía ba đầu cửu cấp ma thú vây công tuyết long báo.
Hoàng kim bỉ mông, cửu cấp thượng vị ma thú, mặc dù Địch Tư thực lực còn không có tiến hóa đến trạng thái cực mạnh của hoàng kim bỉ mông, nhưng thực lực của hắn cũng đủ để làm phần lớn cửu cấp ma thú sợ hãi. Hoàng kim bỉ mông, ma thú không có ma pháp công kích, thân thể cường hãn, bất cứ ma thú nào cũng không thề so sánh được, cho dù cự long cũng vậy.
Địch Tư vừa nhảy vào chiến trường, lập tức triển hiện ra sự bá đạo của hắn, một mình đánh với hai đầu băng cực ma viên, băng cực ma viên cao sáu thước còn chưa tới phần eo của hắn, Địch Tư ngạnh tiếp lấy hai đạo băng quyển cường hãn, mỗi tên một cước đá hai băng cực ma viên bay ra ngoài.
-Hống –
Địch Tư dùng sức đấm vào ngực mình, mặc dù hai chân tạm thời đóng băng không thể truy kích được, nhưng sự gia nhập của hắn là tình hình chiến trường nghịch chuyển.
Tuyết long báo thấy Địch Tư xuất hiện thì đồng tử cũng co rút lại, mắt thấy Địch Tư lại trợ giúp mình thì khí thế nhất thời đại thịnh, nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức vương giả trời sinh hiện ra, triển khai long dực sau lưng, hung hăng đánh về phía cự phong mãng vương.
Tử không có động, đối thủ trước mắt đều là cửu cấp ma thú, mặc dù thân là tử tinh bỉ mông nhưng vẫn còn chưa phát triển hoàn toàn, trong sân có đến chín đầu cửu cấp ma thú tham chiến, chỉ riêng nguyên tố ba động cực kỳ mạnh mẽ giữa sân thôi hắn cũng đã chịu đựng rất khó khăn. Trừ phi mạnh mẽ phát động kỹ năng cường đại của tử tinh bỉ mông, nếu không gia nhập chiến trường cũng không tác dụng gì. Huống chi bên người còn có Diệp Âm Trúc tương đối yếu một ít, lưu lại bảo vệ Diệp Âm Trúc mới là lựa chọn tốt nhất.
Tử nhạy cảm phán đoán tình huống trước mắt, lúc này chiến trường mặc dù đã tiến vào trạng thái cân bằng, nhưng tuyết long báo không biết bị vây công bao lâu rồi, mặc dù sau khi Địch Tư gia nhập thì có vẻ mạnh hơn rất nhiều, nhưng không biết hắn có thể kiên trì bao lâu. Lúc này có thể thay đổi chiến trường không phải là ba cửu cấp ma thú bên mình vừa tham chiến, mà chính là Diệp Âm Trúc bên người mình.
Trong lúc Địch Tư chạy vội ra, Diệp Âm có đã ngồi xuống tại chỗ, có Tử bên người, cho tới bây giờ hắn không hề lo lắng về an toàn của mình, cho dù trước mặt đang đánh nhau chết sống đều là cửu cấp ma thú.
Thần khí Phi bộc liên châu cầm, một trong tam đại thần khúc của cầm tông cửu đại danh khúc "Cao sơn lưu thủy" ngay lập tức vang lên.
Hai tay phất ra, thanh âm trường xuyến hóa thành tự khúc, trong số cửu cấp ma thú ở đây, Địch Tư đối với cầm khúc của Diệp Âm Trúc là quen thuộc nhất, thất bại tại cầm thành cùng với rất nhiều lợi ích sau đó đều làm hắn rất tín nhiệm với vị Cầm Đế này. Mặc dù "Cao sơn lưu thủy" còn không có phát xuất uy lực, nhưng tinh thần của hắn đã đại chấn, hai chân bị đóng băng lúc nãy đã bình thường trở lại, hung hăng đón đánh hai băng cực ma viên, quang mang màu vàng kim giống như đấu khí bình thường phát ra, danh hiệu "Lục chiến vô đcịh" của Bỉ Mông cự thú không phải hư danh.
Địch Tư công kích rất bá đạo, hoàn toàn không phòng ngự, tựa như không phát hiện hai băng cực ma viên đang công kích mình, dù một địch hai nhưng vẫn lựa chọn đôi công như trước, nương theo một tiếng rống giận đinh tai nhức óc, thân thể cao lớn nhất trong sân đã nhào tới, nắm tay giống như cự chùy bình thường đánh về phía trước làm cho hai băng cực ma viên chỉ có thể cuống quít né tránh, ngay cả băng hệ ma pháp cũng không thể hoàn toàn phát huy hiệu quả.
Có Địch Tư gia nhập, vợ chồng Minh Huy trong nháy mắt hỗn hợp cùng một chỗ, đồng thời đối mặt hai ma thú. Hai vợi chồng này sinh tồn cùng một chỗ đã hơn ngàn năm, sự ăn ý thì hai ma thú trước mắt tuyệt đối không thể so sánh được, từng đạo hắc ám năng lượng tinh thuần, nguyên tố ba động hỗn hợp khổng lồ tạo ra tầng tầng khí tức cường đại tràn nhập hủ thực tính điên cuồng va châm với tổ hợp của băng cực ma viên và kiếm xỉ hổ, đưa đối phương vào thế hạ phong.
"Cao sơn lưu thủy", hư nhược, tăng cường. Làm thực lực của đối thủ yếu đi và tăng cường thực lực của mình, hơn nữa còn có tác dụng kích thích, ngay khi năm cửu cấp ma thú kia phát hiện ra sự kỳ dị trong cầm khúc thì tiềm lực của vợ chồng Minh Huy, Địch Tư cùng với tuyết long báo đã hoàn toàn kích phát.
Đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc sử dụng "Cao sơn lưu thủy" trước mặt số lượng nhiều như vậy, may là tinh thần lực của hắn sau khi thu nhận Thiểm, Lôi đã tăng lên tới kiếm đảm cầm tâm thất giai, nếu không tinh thần lực căn bản không cách nào khống chế khả năng hư nhược và tăng cường chuẩn xác như vậy. Cùng một tiếng đàn, nhưng chín đạo tinh thần ba động hiểu quả khác nhau đồng thời truyền vào tai chín cửu cấp ma thú. Giờ phút này, Diệp Âm Trúc mới thực sự là Cầm Đế, chúa tể của tất cả. Hiệu quả tăng cường phần lớn đều tập trung lên người tuyết long báo, bởi vì tình thế của nó là nguy hiểm nhất, tiếp theo là Địch Tư, dù sao hắn là một địch hai, về phần vợ chồng Minh Huy vốn đã chiếm thượng phong, đối thủ lại bị làm hư nhược thì hiệu quả tăng cường giảm đi một ít.
Sau khi cầm khúc của Diệp Âm Trúc gia nhập, thế cân bằng trên chiến trường lập tức xảy ra biến hóa cực lớn. Bộc phát đầu tiên chính là tuyết long báo.
Một tầng quang mang màu trắng sữa hỗn hợp một chút lam tinh từ trong cơ thể nó phát ra, đôi mắt màu lam xinh đẹp giống như lam bảo thạch của nó sáng lên, một cơn lốc thuần năng lượng băng tuyết phát ra xé nát phong nhận của cự phong mãng vương, long dực huy động, thân thể dài hơn bảy thước của nó giống như một đạo hư ảnh tiến tới, không cho đối thủ cơ hội thích phóng ma pháp, trực tiếp tấn công đối phương.
Hai long trảo như kim chúc lóe ra màu lam sáng bóng, trong lúc cự phong mãng vương không kịp đề phòng, trực tiếp trảo về phía cự phong mãng vương, trảo của tuyết long báo cực kỳ sắc bén, mạnh mẽ phá vỡ mãng bì rắn chắc của cự phong mãng vương, tê lạp một tiếng, thân trên của cự phong mãng vương vỡ tan, tuyết long báo thuận thế cắn vào cánh nó một cái, xé đứt một mảnh. Từng tảng lớn mãng huyết văng ra. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hống - , tiếng long ngâm tràn ngập uy ngiêm của vương giả, bắt đầu từ long trảo, quang mang màu lam trong nháy mắt kéo dài, bắt đầu từ phần thân trên bể nát của cự phong mãng vương, máu toàn thân trong nháy mắt đống kết, theo sự ba động mãnh liệt của lam quang, trong khi thân thể của cự phong mãng vương cuốn lấy tuyết long báo thì thân thể đóng băng của nó bị tuyết long báo xé thành hai nửa, mắt thấy không sống nổi rồi.
Năm mất đi một, kết quả chiến trường đã không thể thay đổi, Địch Tư liều mạng tiếp một kích của đối phương, mạnh mẽ đánh hai băng cực ma viên văng ra ngoài giống như đạn pháo đập vào trụ băng, thanh âm xương cốt gãy vỡ vang lên rõ ràng, không chết cũng trọng thương. Vật lý cường hãn của hoàng kim bỉ mông hoàn toàn triển hiện, dưới tác dụng tăng cường của phi bộc liên châu cầm, Địch Tư tựa hồ càng thêm cuồng bạo, thân thể sau khi cuồng hóa giống như một tòa thành màu vàng rắn chắc dị thường.
Hai đạo thân ảnh màu ám lam từ hai phương hướng bất đồng, từ một góc độ cực kỳ quỷ dị tựa như hai thanh đao cực kỳ phong nhuệ, kim văn kiếm xỉ hổ bương ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, thân thể bị suy yếu của hắn lúc trước đã bị u minh tuyết phách hủ nhược ,giờ bị cắt làm bốn mảnh, dưới tình huống chiếm ưu thế tuyệt đối thì thắng bại của cửu cấp ma thú thường chỉ trong một chiêu. Mà kẻ thất bại kết cục phần lớn đều là tử vong.
Vợ chồng Minh Huy toàn lực công kích cũng làm thân thể của bọn họ cao hơn, đấu băng cực ma viên cuối cùng còn an lành bắt đầu nổi điên. Hắn không thể nào kế hoạch rất tốt lại biến thành kết cuộc này. Kim văn kiếm xỉ hổ vương chết cũng không có gì, cụ phong mãng vương bị giết hắn cũng không đau lòng, nhưng mà hai đệ đệ lại bị hoàng kim bỉ mông đánh trọng thương, mắt thấy đối thủ cường thế, tất nhiên sẽ không lưu lại người sống. Tạo thành hậu quả như vậy dĩ nhiên là ba cửu cấp ma thú gia nhập vào trận chiến, nhưng loài người tuyệt đối không thuộc về băng sâm kia mới là đáng sợ nhất. Chính sau khi thanh âm quái dị kia gia nhập mới làm chúng bại vong cực nhanh.
Cũng giống như Địch Tư, Mạt Kim Tư nổi điên ở Cầm thành lúc đầu hay vẫn còn là Khoa Ni Á Thành, băng cực ma viên tạm thời không có đối thủ này lựa chọn Diệp Âm Trúc để trả thù.
Thân thể thật lớn giống như một viên tuyết cầu bắn về phía Diệp Âm Trúc, băng nguyên tố màu lam dưới sự điên cuồng của hắn cũng ngưng tụ thành thật thể, đó không phải băng bình thường, mà là băng nguyên tố tinh khiết hình thành công kích a! Uy lực cực kỳ kinh khủng, chỉ có khi phải đối mặt mới có thể cảm nhận uy lực của nó.
Độ ấm chung quanh trong nháy mắt giảm xuống đến một trình độ cực kỳ đáng sợ, băng trùy, phong duệ cơ hồ bằng với thể tích của băng cực ma viên đã làm trái tim Diệp Âm Trúc cơ hồ đông lại.
Âm Trúc không dừng tay lại, bởi vì chiến đấu còn không có chấm dứt, "Cao sơn lưu thủy" như phi bộc lưu tuyền phát ra, sự nguy nga của khúc ý giống như thân thể của hắn, tất cả chung quanh giống như không có quan hệ với hắn. bởi vì hắn tín nhiệm bằng hữu của mình, tín nhiệm huynh đệ của mình.
Tử chưa từng làm cho Diệp Âm Trúc thất vọng, cho tới bây giờ cũng không có. Cho nên ngay khi Diệp Âm Trúc vừa mới bị uy hiếp thì thân ảnh màu tím khôi vĩ đã chắn trước mặt hắn.
Đối mặt băng cực ma viên, thân thể của Tử giống như rất nhỏ, nhưng khí thế của hắn hoàn toàn áp đảo băng cực ma viên.
Tử quang bành trướng trong nháy mắt, không có rống giận, bởi vì địch nhân trước mắt căn bản không xứng để Tử phẫn nộ. Thân thể bành trướng với tốc độ kinh khủng, trong nháy mắt đã cao hơn hai mươi thước, tử tinh cự kiếm dài mười ba thước mang theo tử quang huyễn lệ xuất hiện, cự kiếm như thế nhưng ngoại trừ quang thải huyễn lệ ra thì không phát ra một chút thanh âm.
Băng trùy dừng lại, bởi vì nó mất đi động lực tiến tới, một đạo ánh sáng màu tím xuất hiện ở trung tâm băng trùy, xẻ dọc nó xuống. Phanh một tiếng, một lần nữa hóa thành băng nguyên tố tiêu tán trong không trung.
Một đạo huyết tuyến kéo dài từ trán đến bụng của băng cực ma viên, thân thể hắn hoàn toàn ngốc trệ, bởi vì hắn căn bản không dám động, cũng động không được, đối mặt tử tinh bỉ mông, đừng nói là hắn chỉ là ma thú vừa mới tiến hóa thành cửu cấp hạ vị, cho dù là thượng vị như hoàng kim bỉ mông và u minh tuyết phách cũng phải thần phục a!
Tử tinh cự kiếm cũng không có ở trên thân thể của băng cực ma viên, thân kiếm thật lớn đã bị tử nắm trong tay giống như một ngọn cỏ bình thường, phảng phất như không có sức nặng, mũi kiếm chỉ vào ngực của băng cực ma viên, Tử hiện ra bản thể, thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm.
-Thần phục,hay là tử vong.
Băng tuyết yểm ánh, tử tinh cự kiếm tản ra quang huy đế vương chỉ thuộc về tử tinh bỉ mông, uy áp cường đại làm hồng quang trong mắt băng cực ma viên từ từ tiêu thất, lửa giận cuồng bạo giống như bị tạt một bát nước lạnh mau chóng bị dập tắt. Hắn cũng muốn phản kháng, cũng muốn liều mạng. Nhưng sinh tồn hơn trăm năm, trải qua vô số khó khăn mới đạt đến cấp bậc bây giờ, hắn không nỡ chết, huống chi dưới sự uy áp của tử tinh bỉ mông trước mặt, ngay cả tâm tình lựa chọn tử vong cũng không thể xuất hiện.
Băng cực ma viên trong mắt lộ vẻ khủng hoảng, run rẩy hé miệng ra, một ngọn lửa màu lam đậm từ trong miệng hắn phát ra. Đó cũng không phải là ngọn lửa thật sự, mà là băng cực ma viên khi tiến hóa lên cửu cấp mới có, linh hồn chi hỏa.
Bản thân ma thú không thể thiêm định khế ước với các ma thú khác, nhưng có thể thông qua phương pháp khác thu phục kẻ dưới tay, nhưng đây là năng lực chỉ ma thú có trí tuệ mới có, hiến tế linh hồn chi hỏa chính là thủ đoạn hàng phục tàn khốc nhất. Một khi linh hồn chi hỏa hiến tế cho đối phương thì cả đời đều bị khống chế, thậm chí ngay cả ý nghĩ phản bội cũng không có. Chỉ có thể làm kẻ dưới tay trung thành nhất của đối phương. Rất ít có ma thú lựa chọn hiến tế, cho dù là chết cũng không muốn linh hồn mình bị chỉ huy. Nhưng đối mặt với uy áp của tử tinh bỉ mông, băng cực ma viên không có lựa chọn khác, chỉ có thể hiến xuất ra thứ trân quý nhất.
Tử há mồm ra, linh hồn chi hỏa của băng cực ma viên đã bị hắn thu. Tử quang hiện lên, tử tinh cự kiếm biến mất, thân thể của Tử cũng một lần nữa huyễn hóa thành hình người. Mặc dù sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng đứng ở nơi này vẫn nguy nga như trước.
-Nếu không phải bởi vì các ngươi có ba huynh đệ, ngươi thậm chí còn không có tư cách hiến tế với ta.
Tử tinh bỉ mông cao ngạo sẽ không thu phục kẻ dưới tay yếu đuối. Hoàng kim bỉ mông mặc dù là cửu cấp ma thú thượng vị, nhưng bởi vì đồng tộc, hơn nữa lại tuyệt đối trung thành với Tử nên hắn cũng không có hiến tế linh hồn.
Tiếng đàn biến mất, Diệp Âm Trúc thu hồi Phi Bộc Liên Châu cầm, đứng bên người lộ ra ánh mắt thắc mắc về phía Tử. Hắn biết thực lực của Tử chưa đủ để hiện ra bản thể, mặc dù có tác dụng tăng cường của "Cao sơn lưu thủy", nhưng vẫn không đủ duy trì sự tiêu hao của một kiếm lúc nãy. Tình huống khi Tử hóa thành bản thể lần trước hắn vẫn còn nhớ rõ.
-Tử ca ca.
An Kỳ đột nhiên kêu một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Tử tràn ngập ân cần, hai tay gắt gao nắm lấy bàn tay to của Tử.
Tử lúc này quả thật rất suy yếu, mặc dù Âm Trúc đề thăng cùng với hắn tự thân tu luyện, thực lực so với lần biến thân trước tăng lên không ít. Lại có "Cao sơn lưu thủy" phụ trợ, nhưng hóa thân thành bản thể vẫn làm hắn tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nếu không cũng không cần mau chóng hóa thân thành hình người như vậy. Tuy bây giờ hắn đứng rất trầm ổn, nhưng năng lượng bên trong vẫn đang xáo trộn. Đúng lúc này thì hắn phát hiện một luồng nguyên tố lực cực kỳ tinh thuần thì bàn tay An Kỳ truyền đến, giống như quỳnh tương ngọc dịch làm dịu lại thân thể của hắn.
Năng lượng của An Kỳ so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều, giống như trường giang thao thao bất tuyệt, hơn nữa nàng cố ý áp chế năng lượng hắc ám của mình, chỉ đem năng lượng tự nhiên truyền đi.
Dưới sự trợ giúp của An Kỳ, sắc mặt có chút tái nhợt của Tử hòa hoãn lại, giơ tay kia lên sờ sờ đầu An Kỳ, trên mặt lộ ra một tia ấm áp.
-Tử ca ca.
Kêu nhẹ một tiếng, An Kỳ tựa ở trong lòng Tử , bộ dáng vui mừng, tựa hồ cảm giác được Tử đã khôi phục.
Tử chuyển hướng nhìn băng cực ma viên trước mắt, nhàn nhạt nói:
-Hai huynh đệ của ngươi còn không chết được, gọi bọn hắn lại đây hiến tế.
-Vâng, Tử Đế tôn kính.
Hiến tế linh hồn chi hỏa xong, băng cực ma viên nhất thời trở nên ôn thuận, ngay cà vết thương do tử tinh kiếm tạo ra trên người cũng không kịp xử lý, vội vàng đi tìm hai huynh đệ bị Địch Tư đánh bay đi.
Hai băng cực ma viên bị Địch Tư đánh lúc này mới từ từ tỉnh lại, há mồm phun ra một ngụm khí lưu màu lam, thở dài một hơi
-Mẹ kiếp, đau chết lão tử rồi.
-Tử đế, tuyết huynh tựa hồ không được.
Tiếng kêu của Minh Huy vang lên, làm Diệp Âm Trúc và Tử bừng tỉnh. Hai người phát hiện tuyết long báo sau khi giết chết cự phong mãng vương đang nằm trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, mỗi lần thở ra trong miệng đều xuất ra một ngụm máu, quang mang trong đôi mắt to màu lam đã hoàn toàn ảm đạm, biến thành một mảnh xám trắng.
Thấy tình huống tuyết long báo, Tử biết, lúc trước hắn bộc phát chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Dù sao trước khi mọi người đến, hắn là một mình đối mặt năm cửu cấp ma thú vây công a! Có thể kiên trì đến bây giờ đã khá lắm rồi.
Diệp Âm Trúc và tử tiến lên, Địch Tư tiến tới. Vợ chồng Minh Huy đứng ở bên người tuyết long báo, đang cố gắng đưa nguyên tố lực của mình vào trong người tuyết long báo. Nhưng nhìn qua hiệu quả cũng không lớn.
-Minh Huy huynh đệ, không cần lãng phí năng lượng của ngươi. Ta đã không được rồi.
Thanh âm tuyết long báo đích có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí có chút hưng phấn. Cặp mắt ảm đạm của nó lúc này đang nhìn Tử và Diệp Âm Trúc. Làm cho Diệp Âm Trúc kỳ quái chính là thanh âm của tuyết long báo là thanh âm của nữ.
-Trước khi chết có thể nhìn thấy tử tinh bỉ mông trong truyền thuyết của thú nhân, ta cũng vui mừng lắm rồi. Tử Đế, xin ngài tha thứ cho, ta không thể nào tham bái.
Ánh mắt tử tịch của tuyết long báo nhìn qua rất nhu hòa, một điểm cũng không có sự cuồng phách lúc trước.
Tử lắc đầu, nói:
-Nếu ta hấp thu một phần năng lượng trong cơ thể ngươi, sau đó giúp ngươi tái tạo lại thân thể, có lẽ có thể bảo trụ tính mạng của ngươi.
Mắt tuyết long báo sáng rực lên một chút, nhưng rất nhanh ảm đảm trở lại
-Ngài nói chính là việt cấp trọng tổ sao? Không, ta không muốn biến thành đê cấp ma thú. Cho dù chết, ta cũng muốn giữ lấy tôn nghiêm của ma thú trí tuệ.
Tử tinh bỉ mông có một loại đặc thù năng lực, tên là việt cấp trọng tổ. Loại năng lượng này dùng để lưu giữ năng lượng, nhưng chỉ có một phần rất nhỏ, khi cường đại ma thú sắp tử vong, dùng phương pháp này hấp thu một phần năng lượng của nó, loại trừ đi tử khí, trợ giúp ma thú một lần nữa tố tạo thân thể. Tỷ lệ sống sót là năm mươi phần trăm. Nhưng bất luận ma thú cường đại đến mức nào, sau khi trọng tố đều biến thành thất cấp ma thú trở xuống, biến thành ma thú không có trí tuệ. Ma thú cao cấp bình thường sẽ không chọn phương pháp này. Bọn họ không thể chịu được việc từ thượng vị biến thành hạ vị, sự thống khổ khi mất đi trí tuệ so với chết còn lớn hơn.
Tử cũng biết tuyết long báo sẽ không lựa chọn như vậy, thở dài một tiếng, nói: "
-Ngươi còn có chuyện gì cần giúp không, có lẽ ta có thể giúp ngươi hoàn thành một ít tâm nguyện. Đáng tiếc, ngươi là cửu cấp ma thú trung vị đã tiến hóa đến thượng vị. Sau này có thể càng trở nên mạnh thêm.
Nghe xong Tử nói, trong mắt tuyết long báo nhất thời toát ra vẻ cảm kích mãnh liệt, mỗi một ma thú hoặc là thú nhân đều biết, tử tinh bỉ mông đã hứa thì nhất định sẽ làm.
-Tử đế, ta muốn ta muốn giao hài tử của ta cho ngài.
Tuyết long báo không có chút do dự, lập tức nói ra lo lắng cuối cùng của mình.
-Hài tử? Tuyết huynh, ngươi lúc nào thì có hài tử?
<Ặk,là nữ tử sao tác giả vẫn gọi huynh ^^! –wind >
Minh Nguyệt kinh ngạc nói.
Ánh mắt tuyết long báo thoáng trở nên xấu hổ một chút
-Minh Nguyệt, ngươi cũng biết, trong băng sâm này, ma thú chúng ta tranh đấu cực kỳ kịch liệt. Đặc biệt là bát đại ma thú trấn thủ, ta không thể để cho người khác biết ta đang trong trạng thái suy yếu. Xin lỗi, ta cũng không phải không tín nhiệm các ngươi, chỉ là ……
Minh Nguyệt than nhẹ một tiếng
-Ta hiểu được. Nếu là ta cũng sẽ lựa chọn như vậy. Khó trách tốc độ của ngươi chậm lại rất nhiều. Thì ra là bởi vì có hài tử.
Tuyết long báo nhìn về phía băng cực ma viên đã mang hai huynh đệ lại, trong mắt toát ra hận ý mãnh liệt, nhưng cũng biết băng cực ma viên đã hiến tế linh hồn cho Tử rồi, mình muốn báo thù cũng không có khả năng.
-Trong lúc triêu bái khiêu chiến hôm nay, ta vô tình lộ ra sơ hở khi lựa chọn thực vật nên mới để mấy tên hỗn đản này lợi dụng. Nếu ta còn trong trạng thái bình thường, bọn họ làm sao có thể vây ta ở chỗ này?
Thanh âm Tuyết long báo tràn ngập cảm giác không cam lòng.
Tử nhàn nhạt nói:
-Là ngươi tự mình mắc sơ xuất nên phải nhận kết quả. Nói đi, ngươi muốn ta giúp hài tử của ngươi thế nào?
Khí tức của tuyết long báo trở nên dồn dập hơn vài phần
-Tử đế tôn kính, ta bây giờ sẽ dùng hết khí lực để sinh hài tử ra, nhưng đến khi ta chết thì hài tử mới ra đời, ta sẽ dùng năng lượng cuối cùng của mình kết thành một cái kén để bảo vệ chúng nó, để cho chúng nó có đủ chất dinh dưỡng. Vị này là bằng hữu của ngài sao?
Ánh mắt nàng rơi vào trên người Diệp Âm Trúc.
Tử gật đầu, nói:
-Âm Trúc là huynh đệ của ta. Hắn gọi là Diệp Âm Trúc.
Tuyết long báo do dự một chút mới tiếp tục nói:
-Diệp Âm Trúc, cám ơn ngài trợ giúp. Tiếng đàn của ngài thật sự rất kỳ lạ. Lúc ta như đèn hết dầu mà vẫn có thể giúp ta khôi phục lại một chút lực lượng để ta tiêu diệt cự phong mãng vương. Nếu ngài nguyện ý, ta muốn mời ngài cùng hài tử của ta thiêm đính khế ước. Có ngài và Tử Đế bảo vệ, hài tử của ta nhất định có thể phát triển thuận lợi.
Minh Huy kinh ngạc nói:
-Tuyết huynh, chẳng lẽ ngươi muốn hài tử của ngươi rời khỏi băng sâm sao?
Tuyết long báo cười khổ một tiếng
-Không rời đi thì sao chứ? Chẳng lẽ ma thú nơi này có thể trơ mắt nhìn hài tử của ta phát triển sao? Bọn họ sẽ không cho phép uy hiếp như vậy tồn tại. Cho dù là thực lực của các ngươi cũng không chắc có thể bảo vệ an toàn cho hài tử của ta. Chỉ có rời khỏi nơi này, rời khỏi sự cạnh tranh khốc liệt này, chúng nó mới có thể sinh tồn được. Cũng chỉ có cùng loài người thiêm đính khế ước, chúng nó mới có thể phát triển nhanh hơn. Mặc dù làm vậy sẽ làm hài tử của ta mất đi tự do, nhưng chúng nó có thể tiến hóa trong một thời gian ngắn, mới có thể có thực lực bảo vệ chính mình.
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra vài phần khâm phục
-Tuyết long báo, ngài làm cho ta nhìn thấy một vị mẫu thân vĩ đại, vì hài tử đã suy nghĩ chu toàn như vậy. Nhưng ta không thể đáp ứng được, bởi vì ta đã thiêm đính khế ước rồi.
Tuyết long báo giật mình nhìn Diệp Âm Trúc
-Thiêm đính khế ước cũng có thể giải trừ. Ta có thể dùng chút linh hồn lực cuối cùng của ta giúp ngài giải trừ linh hồn lạc ấn khế ước lúc trước sinh ra, một lần nữa thiêm đính khế ước. Có lẽ ngài không biết, hài tử của ta là một đôi song bào thai. Bởi vì là song bào thai cùng trứng, một khi thiêm đính khế ước rồi, khi chúng nó phát triển thì ngài có hai cửu cấp ma thú a!
Diệp Âm Trúc nhìn thoáng qua Tử bên cạnh, nói:
-Không được, ta phải thừa nhận là rất hấp dẫn. Nhưng không được, ta sẽ không cùng bằng hữu của ta giải trừ khế ước.
Tuyết long báo khó hiểu hỏi:
-Tại sao? Chẳng lẽ bằng hữu của ngài cũng là cửu cấp ma thú sao? Nhưng hài tử của ta có đến hai. Chúng nó sẽ kế thừa toàn bộ năng lực của ta, tương lai đều trở thành cửu cấp ma thú thượng vị a! Ta tưởng tượng không ra, ma thú gì có thể cùng chúng nó so sánh. Có thể nói cho ta biết thiêm ước ma thú của ngài là gì không?
-Là ta.
Tử nhàn nhạt nói. Mục quang hắn nhìn tuyết long báo trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
-Cái này ……
Ánh mắt tuyết long báo nhất thời ngốc trệ, ngay cả hai vị u minh tuyết phách một bên cũng giật mình mở to hai mắt nhìn. Bọn họ không cách nào tưởng tượng được, đỉnh cấp của ma thú và thú nhân, thập cấp cường giả tử tinh bỉ mông cũng thiêm đính khế ước với loài người. Đối với Diệp Âm Trúc, bọn họ phải đánh giá lại lần nữa.
Vẻ mặt tuyết long báo đọng lại cả nửa ngày,một hồi lâu, thở dốc càng thêm kịch liệt, từ thần sắc xem ra không kiên trì không được bao lâu nữa.
-Xin lỗi, tử đế. Ta vô tình mạo phạm tôn nghiêm của ngài.
Tuyết long báo có chút sợ hãi nói.
Tử lạnh nhạt nói:
-Nếu ngươi cố ý, ngươi cũng không cách nào mở miệng ra nữa rồi.
Tuyết long báo cắn răng, hướng Diệp Âm Trúc nói:
-Nếu ngài và tử đế là khế ước bằng hữu, hài tử của ta đương nhiên không cách nào so sánh được. Nhưng ta vẫn hi vọng có thể giao hài tử của ta cho ngài và tử đế. Ta tin tưởng ánh mắt của ngài, xin để ngài và Tử đế quyết định vận mệnh tương lai cho hài tử của ta. Vi chúng nó lựa chọn một người thích hợp, một người thiện lương thiêm đính khế ước cùng chúng nó, được không?
Nếu lúc này có người chứng kiến cảnh tượng trước mắt này, nhất định sẽ giật mình đến không ngậm miệng lại được, cửu cấp ma thú cầu xin một con người mang hài tử còn chưa xuất sinh của mình đi ra ngoài, điều này cơ hồ là không thể tưởng tượng được.
Diệp Âm Trúc trịnh trọng gật đầu, nói:
-Cảm tạ ngươi đã tín nhiệm. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm một bằng hữu thích hợp cho hài tử của ngươi. Chỉ cần ta và Tử còn sống, chúng nó sẽ được bảo vệ an toàn.
Tuyết long báo gật đầu, ánh mắt có chút cầu khẩn nhìn về phía Tử, Tử tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng, nhàn nhạt nói:
-Âm Trúc nói chính là ta nói. Ngươi có thể yên tâm.
Tuyết long báo lúc này mới hoàn toàn trầm tĩnh lại
-Cám ơn ngài, tử đế, cũng cám ơn ngài, Diệp Âm Trúc. Ta có thể yên tâm đi rồi.
Tròng mắt mờ mịt của nàng đột nhiên sáng rực lên, thân thể vốn đã suy yếu đột nhiên phát ra một tầng quang mang nhàn nhạt.
-Chờ một chút.
Tử tiến lên một bước, một chưởng đặt ở trên đầu tuyết long báo
-Ta biết ngươi sao lại lựa chọn như vậy, cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng trước khi ngươi ra đi, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.
Tuyết long báo sửng sốt một chút, lại phun ra một ngụm máu tươi
-Tử đế, thời gian của ta không nhiều lắm, ta sợ chậm nữa thì không kịp mất.
Tử nói:
-Vấn đề của ta rất đơn giản. Thân là một trong bát đại ma thú trấn thủ của băng sâm, ngươi có biết trong bảy ma thú khác có ai là sơn lĩnh cự nhân hay chiến tranh cự thú không?
Tuyết long báo lắc đầu, nói:
-Không có, ta có thể dám chắc là không có. Ta mặc dù là yếu nhất trong số bát đại ma thú trấn thủ, nhưng thực lực so với các ma thú trấn thủ khác cũng không thua kém bao nhiêu, đa số đều là tương đương với tử cấp bát giai hoặc cửu giai của loài người. Tuyệt đối không có ma thú là thập cấp thần thú như ngài.
Tử biết lúc này tuyết long báo không có khả năng lừa gạt mình, cám thấy thất vọng, không nhịn được nhíu mày.
-Nhưng mà…
Tuyết long báo tựa hồ nhớ tới cái gì, đột nhiên nói.
-Nhưng mà cái gì?
Tử nhìn về phía nàng.
Tuyết long báo nói:
-Trong khi ta tuổi còn trẻ, từng cùng với phụ thân của hài tử tiến vào băng quyển, hạch tâm của băng sâm. Còn có rất nhiều ma thú cường đại muốn đi cùng chúng ta. Nhưng khi chúng ta chính thức tiến đến chung quanh băng quyền thì cảm giác được một cổ áp lực vô cùng lớn xuất hiện. Ai cũng không biết áp lực này từ đâu mà đến. Đại đa số ma thú đều lui bước, chỉ có một ít cường giả thượng vị ma thú đắn đo một chút rồi quyết định tiến vào trong, trượng phu của ta cũng là một trong số đó. Chính vì vậy nên hài tử của ta mất đi phụ thân. Nếu hắn còn, ta cũng không cần một mình cực khổ ở chổ này. Hài tử trải qua trăm năm sắp xuất thế thì lại mất đi mẫu thân.
Hai giọt nước mắt thật lớn từ trong mắt tuyết long báo chảy xuống, hóa thành một mảnh băng rồi vỡ thành băng phấn.
Tử nhíu mày nói:
-Đến tột cùng là uy áp như thế nào, còn có, tại sao mấy cửu cấp ma thú thượng vị này lại muốn vào trong băng quyển?
Tuyết long báo nói:
-Bởi vì chúng ta cảm giác được một cổ hấp dẫn lực cường đại, tựa hồ như có vật gì vậy đản sinh, hình như là một sinh vật. Nguyên tố năng lượng khổng lồ trần ngập. Nếu chúng ta có thể ăn được sinh vật kia, nói không chừng có thể đột phá bình cảnh của cửu cấp ma thú thượng vị, tiến hóa đến thập cấp vĩnh viễn là giấc mộng của chúng ta. Nhưng số cửu cấp ma thú thượng vị đi vào không có ai quay trở ra. Ta ở bên ngoài băng quyển gian khổ chờ đợi, nhưng chỉ nghe được một tiếng rên rỉ và một thanh âm như trâu hống, cả băng quyển tựa hồ đều vì tiếng trâu hống đó mà run rẩy. Nếu ta đoán không sai, tại băng quyển rất có thể có thập cấp cường giả sinh sống. Nếu không thì bốn cửu cấp ma thú thượng vị kể cả trượng phu của ta sao không ai có thể sống sót rời khỏi."
-Ngưu hống.
Trong mắt Tử toát ra một tia suy tư, đôi mắt màu tím của hắn cũng từ từ sáng lên.
Tuyết long báo biết sứ mạng của mình đã hoàn thành rồi, trong đôi mắt màu lam mang theo một chút buồn bã, hai ngọn lửa từ trong mắt toát ra, trong nháy mắt kéo dài ra khắp thân thể, hoàn toàn bao phủ lấy thân thể thật lớn của nàng.
Minh Huy, Minh Nguyệt đồng thời kinh hô một tiếng
-Linh hồn thiêu đốt?
Minh Huy lo lắng nói:
-Tuyết huynh, ngươi làm như vậy sẽ làm linh hồn lạc ấn của mình vĩnh viễn biến mất.
Tuyết long báo cười buồn bã, nói:
-Nhưng chỉ có như vậy mới có thể bảo tồn năng lực của ta để lưu lại cho hài tử. Đây là việc cuối cùng ta có thể làm cho chúng nó. Diệp Âm Trúc, phiền toái ngài. Sau khi ta đi, ngoại trừ hài tử của ta thì còn có tinh hạch của ta, xin ngài đem tinh hạch này giao cho chủ nhân tương lai của hài tử ta, để cho hắn ăn vào. Như vậy thì hài tử của ta sau khi thiêm đính khế ước xong sẽ có được sự giúp đỡ từ tinh hạch của ta, có thể phát triển tốt hơn. Trong …… tinh hạch …… của ta …… củng có đủ năng lượng …… đối với…người …… kia …… sinh ra …… trợ giúp …… nhất định. Cũng …… thay ta …… chăm sóc …… hài tử……, để cho …… chúng nó …… lớn lên. …… đây là …… tâm nguyện …… cuối cùng …… của ta, van cầu …… ngài ……, nhất định giúp …… ta …… hoàn thành …….
Linh hồn chi hỏa màu lam từ từ thôn phệ thân thể tuyết long báo, thanh âm càng về cuối càng trở nên đứt quãng.
Tâm của Diệp Âm Trúc rất khó chịu, hắn đột nhiên phát hiện mình rất nhớ mẫu thân, mẫu ái vĩnh viễn là thứ vĩ đại nhất, vô tư nhất trên thế giới này, vĩnh viễn nỗ lực nhưng không cần hồi đáp.
Hắn trịnh trọng mà kiên định gật đầu
-Ta đáp ứng ngươi.
Đôi mắt màu lam toát ra ý cười thỏa mãn, linh hồn chi hỏa trong nháy mắt bão tăng, không có nhiệt lượng, nhưng mang đi tính mạnh vĩ đại của người làm mẫu thân.
Tthậm chí không có một chút tro tàn lưu lại, khi linh hồn chi hỏa màu lam biến mất trước mặt Diệp Âm Trúc thì chỉ còn lại một viên lam tinh thạch hình tròn và một cái kén lớn màu trắng đường kính khoảng một thước. Vì hài tử của mình, tuyết long báo dùng linh hồn chi hỏa tịnh hóa tất cả tạp chất của thân thể, dựa vào năng lượng tinh thuần biến thành cái kén này, đem hai hài tử của mình bảo vệ bên trong.
Cầm tinh thạch lên, Diệp Âm Trúc sờ sờ cái kén hình tròn, thở dài một tiếng, thu chúng nó vào trong không gian giới chỉ.
-Năm đầu cửu cấp ma thú hạ vị này nếu có thể đánh bại tuyết long báo, tại sao bọn họ trước kia không hành động? Chẳng lẽ là bọn hắn vừa mới tiến hóa sao?
Tử suy nghĩ một chút nói:
-Cũng có thể. Nhưng trạng thái của tuyết long báo nhìn qua cũng không tốt, theo ta được biết, loại cửu cấp ma thú cường đại trời sinh này ngoại trừ công kích và phòng ngự cường hãn ra, tốc độ cũng là thứ nó am hiểu nhất, giống như tình huống bị công kích lúc này, nó hoàn toàn có thể tránh né mà không đánh, năm cửu cấp ma thú này không có ai là đối thủ của nó, sau này có thể tìm cơ hội hạ từng tên một, vị trí bá chủ nơi này dĩ nhiên là của nó. Nhưng tốc độ của đầu tuyết long báo này lại không giống với ta được biết, mặc dù cũng tính là nhanh, nhưng hoàn so ra còn kém vợ chồng Minh Huy, cái này có chút không bình thường. Chẳng lẽ trên người nó còn có vấn đề gì?
Lại là một tiếng gầm phẫn nộ, trên người tuyết long báo lại có thêm một vết thương, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi màu lam quang, khí tức đại nhược, xem ra không chống đỡ nổi nữa rồi.
Diệp Âm Trúc nói với Tử:
-Giúp hắn đi.
Tử gật đầu, phất tay lên, Địch Tư nhìn mấy cửu cấp ma thú đấu với nhau đã có chút nhịn không được lập tức xông ra ngoài. Rống giận một tiếng, kim quang đại phóng, trong khoảnh khắc biến thành bản thể, bộ lông màu vàng kim giữa tuyết trắng chung quanh trông khí phách mười phần, trực tiếp đánh về phía ba đầu cửu cấp ma thú vây công tuyết long báo.
Hoàng kim bỉ mông, cửu cấp thượng vị ma thú, mặc dù Địch Tư thực lực còn không có tiến hóa đến trạng thái cực mạnh của hoàng kim bỉ mông, nhưng thực lực của hắn cũng đủ để làm phần lớn cửu cấp ma thú sợ hãi. Hoàng kim bỉ mông, ma thú không có ma pháp công kích, thân thể cường hãn, bất cứ ma thú nào cũng không thề so sánh được, cho dù cự long cũng vậy.
Địch Tư vừa nhảy vào chiến trường, lập tức triển hiện ra sự bá đạo của hắn, một mình đánh với hai đầu băng cực ma viên, băng cực ma viên cao sáu thước còn chưa tới phần eo của hắn, Địch Tư ngạnh tiếp lấy hai đạo băng quyển cường hãn, mỗi tên một cước đá hai băng cực ma viên bay ra ngoài.
-Hống –
Địch Tư dùng sức đấm vào ngực mình, mặc dù hai chân tạm thời đóng băng không thể truy kích được, nhưng sự gia nhập của hắn là tình hình chiến trường nghịch chuyển.
Tuyết long báo thấy Địch Tư xuất hiện thì đồng tử cũng co rút lại, mắt thấy Địch Tư lại trợ giúp mình thì khí thế nhất thời đại thịnh, nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức vương giả trời sinh hiện ra, triển khai long dực sau lưng, hung hăng đánh về phía cự phong mãng vương.
Tử không có động, đối thủ trước mắt đều là cửu cấp ma thú, mặc dù thân là tử tinh bỉ mông nhưng vẫn còn chưa phát triển hoàn toàn, trong sân có đến chín đầu cửu cấp ma thú tham chiến, chỉ riêng nguyên tố ba động cực kỳ mạnh mẽ giữa sân thôi hắn cũng đã chịu đựng rất khó khăn. Trừ phi mạnh mẽ phát động kỹ năng cường đại của tử tinh bỉ mông, nếu không gia nhập chiến trường cũng không tác dụng gì. Huống chi bên người còn có Diệp Âm Trúc tương đối yếu một ít, lưu lại bảo vệ Diệp Âm Trúc mới là lựa chọn tốt nhất.
Tử nhạy cảm phán đoán tình huống trước mắt, lúc này chiến trường mặc dù đã tiến vào trạng thái cân bằng, nhưng tuyết long báo không biết bị vây công bao lâu rồi, mặc dù sau khi Địch Tư gia nhập thì có vẻ mạnh hơn rất nhiều, nhưng không biết hắn có thể kiên trì bao lâu. Lúc này có thể thay đổi chiến trường không phải là ba cửu cấp ma thú bên mình vừa tham chiến, mà chính là Diệp Âm Trúc bên người mình.
Trong lúc Địch Tư chạy vội ra, Diệp Âm có đã ngồi xuống tại chỗ, có Tử bên người, cho tới bây giờ hắn không hề lo lắng về an toàn của mình, cho dù trước mặt đang đánh nhau chết sống đều là cửu cấp ma thú.
Thần khí Phi bộc liên châu cầm, một trong tam đại thần khúc của cầm tông cửu đại danh khúc "Cao sơn lưu thủy" ngay lập tức vang lên.
Hai tay phất ra, thanh âm trường xuyến hóa thành tự khúc, trong số cửu cấp ma thú ở đây, Địch Tư đối với cầm khúc của Diệp Âm Trúc là quen thuộc nhất, thất bại tại cầm thành cùng với rất nhiều lợi ích sau đó đều làm hắn rất tín nhiệm với vị Cầm Đế này. Mặc dù "Cao sơn lưu thủy" còn không có phát xuất uy lực, nhưng tinh thần của hắn đã đại chấn, hai chân bị đóng băng lúc nãy đã bình thường trở lại, hung hăng đón đánh hai băng cực ma viên, quang mang màu vàng kim giống như đấu khí bình thường phát ra, danh hiệu "Lục chiến vô đcịh" của Bỉ Mông cự thú không phải hư danh.
Địch Tư công kích rất bá đạo, hoàn toàn không phòng ngự, tựa như không phát hiện hai băng cực ma viên đang công kích mình, dù một địch hai nhưng vẫn lựa chọn đôi công như trước, nương theo một tiếng rống giận đinh tai nhức óc, thân thể cao lớn nhất trong sân đã nhào tới, nắm tay giống như cự chùy bình thường đánh về phía trước làm cho hai băng cực ma viên chỉ có thể cuống quít né tránh, ngay cả băng hệ ma pháp cũng không thể hoàn toàn phát huy hiệu quả.
Có Địch Tư gia nhập, vợ chồng Minh Huy trong nháy mắt hỗn hợp cùng một chỗ, đồng thời đối mặt hai ma thú. Hai vợi chồng này sinh tồn cùng một chỗ đã hơn ngàn năm, sự ăn ý thì hai ma thú trước mắt tuyệt đối không thể so sánh được, từng đạo hắc ám năng lượng tinh thuần, nguyên tố ba động hỗn hợp khổng lồ tạo ra tầng tầng khí tức cường đại tràn nhập hủ thực tính điên cuồng va châm với tổ hợp của băng cực ma viên và kiếm xỉ hổ, đưa đối phương vào thế hạ phong.
"Cao sơn lưu thủy", hư nhược, tăng cường. Làm thực lực của đối thủ yếu đi và tăng cường thực lực của mình, hơn nữa còn có tác dụng kích thích, ngay khi năm cửu cấp ma thú kia phát hiện ra sự kỳ dị trong cầm khúc thì tiềm lực của vợ chồng Minh Huy, Địch Tư cùng với tuyết long báo đã hoàn toàn kích phát.
Đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc sử dụng "Cao sơn lưu thủy" trước mặt số lượng nhiều như vậy, may là tinh thần lực của hắn sau khi thu nhận Thiểm, Lôi đã tăng lên tới kiếm đảm cầm tâm thất giai, nếu không tinh thần lực căn bản không cách nào khống chế khả năng hư nhược và tăng cường chuẩn xác như vậy. Cùng một tiếng đàn, nhưng chín đạo tinh thần ba động hiểu quả khác nhau đồng thời truyền vào tai chín cửu cấp ma thú. Giờ phút này, Diệp Âm Trúc mới thực sự là Cầm Đế, chúa tể của tất cả. Hiệu quả tăng cường phần lớn đều tập trung lên người tuyết long báo, bởi vì tình thế của nó là nguy hiểm nhất, tiếp theo là Địch Tư, dù sao hắn là một địch hai, về phần vợ chồng Minh Huy vốn đã chiếm thượng phong, đối thủ lại bị làm hư nhược thì hiệu quả tăng cường giảm đi một ít.
Sau khi cầm khúc của Diệp Âm Trúc gia nhập, thế cân bằng trên chiến trường lập tức xảy ra biến hóa cực lớn. Bộc phát đầu tiên chính là tuyết long báo.
Một tầng quang mang màu trắng sữa hỗn hợp một chút lam tinh từ trong cơ thể nó phát ra, đôi mắt màu lam xinh đẹp giống như lam bảo thạch của nó sáng lên, một cơn lốc thuần năng lượng băng tuyết phát ra xé nát phong nhận của cự phong mãng vương, long dực huy động, thân thể dài hơn bảy thước của nó giống như một đạo hư ảnh tiến tới, không cho đối thủ cơ hội thích phóng ma pháp, trực tiếp tấn công đối phương.
Hai long trảo như kim chúc lóe ra màu lam sáng bóng, trong lúc cự phong mãng vương không kịp đề phòng, trực tiếp trảo về phía cự phong mãng vương, trảo của tuyết long báo cực kỳ sắc bén, mạnh mẽ phá vỡ mãng bì rắn chắc của cự phong mãng vương, tê lạp một tiếng, thân trên của cự phong mãng vương vỡ tan, tuyết long báo thuận thế cắn vào cánh nó một cái, xé đứt một mảnh. Từng tảng lớn mãng huyết văng ra. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hống - , tiếng long ngâm tràn ngập uy ngiêm của vương giả, bắt đầu từ long trảo, quang mang màu lam trong nháy mắt kéo dài, bắt đầu từ phần thân trên bể nát của cự phong mãng vương, máu toàn thân trong nháy mắt đống kết, theo sự ba động mãnh liệt của lam quang, trong khi thân thể của cự phong mãng vương cuốn lấy tuyết long báo thì thân thể đóng băng của nó bị tuyết long báo xé thành hai nửa, mắt thấy không sống nổi rồi.
Năm mất đi một, kết quả chiến trường đã không thể thay đổi, Địch Tư liều mạng tiếp một kích của đối phương, mạnh mẽ đánh hai băng cực ma viên văng ra ngoài giống như đạn pháo đập vào trụ băng, thanh âm xương cốt gãy vỡ vang lên rõ ràng, không chết cũng trọng thương. Vật lý cường hãn của hoàng kim bỉ mông hoàn toàn triển hiện, dưới tác dụng tăng cường của phi bộc liên châu cầm, Địch Tư tựa hồ càng thêm cuồng bạo, thân thể sau khi cuồng hóa giống như một tòa thành màu vàng rắn chắc dị thường.
Hai đạo thân ảnh màu ám lam từ hai phương hướng bất đồng, từ một góc độ cực kỳ quỷ dị tựa như hai thanh đao cực kỳ phong nhuệ, kim văn kiếm xỉ hổ bương ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, thân thể bị suy yếu của hắn lúc trước đã bị u minh tuyết phách hủ nhược ,giờ bị cắt làm bốn mảnh, dưới tình huống chiếm ưu thế tuyệt đối thì thắng bại của cửu cấp ma thú thường chỉ trong một chiêu. Mà kẻ thất bại kết cục phần lớn đều là tử vong.
Vợ chồng Minh Huy toàn lực công kích cũng làm thân thể của bọn họ cao hơn, đấu băng cực ma viên cuối cùng còn an lành bắt đầu nổi điên. Hắn không thể nào kế hoạch rất tốt lại biến thành kết cuộc này. Kim văn kiếm xỉ hổ vương chết cũng không có gì, cụ phong mãng vương bị giết hắn cũng không đau lòng, nhưng mà hai đệ đệ lại bị hoàng kim bỉ mông đánh trọng thương, mắt thấy đối thủ cường thế, tất nhiên sẽ không lưu lại người sống. Tạo thành hậu quả như vậy dĩ nhiên là ba cửu cấp ma thú gia nhập vào trận chiến, nhưng loài người tuyệt đối không thuộc về băng sâm kia mới là đáng sợ nhất. Chính sau khi thanh âm quái dị kia gia nhập mới làm chúng bại vong cực nhanh.
Cũng giống như Địch Tư, Mạt Kim Tư nổi điên ở Cầm thành lúc đầu hay vẫn còn là Khoa Ni Á Thành, băng cực ma viên tạm thời không có đối thủ này lựa chọn Diệp Âm Trúc để trả thù.
Thân thể thật lớn giống như một viên tuyết cầu bắn về phía Diệp Âm Trúc, băng nguyên tố màu lam dưới sự điên cuồng của hắn cũng ngưng tụ thành thật thể, đó không phải băng bình thường, mà là băng nguyên tố tinh khiết hình thành công kích a! Uy lực cực kỳ kinh khủng, chỉ có khi phải đối mặt mới có thể cảm nhận uy lực của nó.
Độ ấm chung quanh trong nháy mắt giảm xuống đến một trình độ cực kỳ đáng sợ, băng trùy, phong duệ cơ hồ bằng với thể tích của băng cực ma viên đã làm trái tim Diệp Âm Trúc cơ hồ đông lại.
Âm Trúc không dừng tay lại, bởi vì chiến đấu còn không có chấm dứt, "Cao sơn lưu thủy" như phi bộc lưu tuyền phát ra, sự nguy nga của khúc ý giống như thân thể của hắn, tất cả chung quanh giống như không có quan hệ với hắn. bởi vì hắn tín nhiệm bằng hữu của mình, tín nhiệm huynh đệ của mình.
Tử chưa từng làm cho Diệp Âm Trúc thất vọng, cho tới bây giờ cũng không có. Cho nên ngay khi Diệp Âm Trúc vừa mới bị uy hiếp thì thân ảnh màu tím khôi vĩ đã chắn trước mặt hắn.
Đối mặt băng cực ma viên, thân thể của Tử giống như rất nhỏ, nhưng khí thế của hắn hoàn toàn áp đảo băng cực ma viên.
Tử quang bành trướng trong nháy mắt, không có rống giận, bởi vì địch nhân trước mắt căn bản không xứng để Tử phẫn nộ. Thân thể bành trướng với tốc độ kinh khủng, trong nháy mắt đã cao hơn hai mươi thước, tử tinh cự kiếm dài mười ba thước mang theo tử quang huyễn lệ xuất hiện, cự kiếm như thế nhưng ngoại trừ quang thải huyễn lệ ra thì không phát ra một chút thanh âm.
Băng trùy dừng lại, bởi vì nó mất đi động lực tiến tới, một đạo ánh sáng màu tím xuất hiện ở trung tâm băng trùy, xẻ dọc nó xuống. Phanh một tiếng, một lần nữa hóa thành băng nguyên tố tiêu tán trong không trung.
Một đạo huyết tuyến kéo dài từ trán đến bụng của băng cực ma viên, thân thể hắn hoàn toàn ngốc trệ, bởi vì hắn căn bản không dám động, cũng động không được, đối mặt tử tinh bỉ mông, đừng nói là hắn chỉ là ma thú vừa mới tiến hóa thành cửu cấp hạ vị, cho dù là thượng vị như hoàng kim bỉ mông và u minh tuyết phách cũng phải thần phục a!
Tử tinh cự kiếm cũng không có ở trên thân thể của băng cực ma viên, thân kiếm thật lớn đã bị tử nắm trong tay giống như một ngọn cỏ bình thường, phảng phất như không có sức nặng, mũi kiếm chỉ vào ngực của băng cực ma viên, Tử hiện ra bản thể, thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm.
-Thần phục,hay là tử vong.
Băng tuyết yểm ánh, tử tinh cự kiếm tản ra quang huy đế vương chỉ thuộc về tử tinh bỉ mông, uy áp cường đại làm hồng quang trong mắt băng cực ma viên từ từ tiêu thất, lửa giận cuồng bạo giống như bị tạt một bát nước lạnh mau chóng bị dập tắt. Hắn cũng muốn phản kháng, cũng muốn liều mạng. Nhưng sinh tồn hơn trăm năm, trải qua vô số khó khăn mới đạt đến cấp bậc bây giờ, hắn không nỡ chết, huống chi dưới sự uy áp của tử tinh bỉ mông trước mặt, ngay cả tâm tình lựa chọn tử vong cũng không thể xuất hiện.
Băng cực ma viên trong mắt lộ vẻ khủng hoảng, run rẩy hé miệng ra, một ngọn lửa màu lam đậm từ trong miệng hắn phát ra. Đó cũng không phải là ngọn lửa thật sự, mà là băng cực ma viên khi tiến hóa lên cửu cấp mới có, linh hồn chi hỏa.
Bản thân ma thú không thể thiêm định khế ước với các ma thú khác, nhưng có thể thông qua phương pháp khác thu phục kẻ dưới tay, nhưng đây là năng lực chỉ ma thú có trí tuệ mới có, hiến tế linh hồn chi hỏa chính là thủ đoạn hàng phục tàn khốc nhất. Một khi linh hồn chi hỏa hiến tế cho đối phương thì cả đời đều bị khống chế, thậm chí ngay cả ý nghĩ phản bội cũng không có. Chỉ có thể làm kẻ dưới tay trung thành nhất của đối phương. Rất ít có ma thú lựa chọn hiến tế, cho dù là chết cũng không muốn linh hồn mình bị chỉ huy. Nhưng đối mặt với uy áp của tử tinh bỉ mông, băng cực ma viên không có lựa chọn khác, chỉ có thể hiến xuất ra thứ trân quý nhất.
Tử há mồm ra, linh hồn chi hỏa của băng cực ma viên đã bị hắn thu. Tử quang hiện lên, tử tinh cự kiếm biến mất, thân thể của Tử cũng một lần nữa huyễn hóa thành hình người. Mặc dù sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng đứng ở nơi này vẫn nguy nga như trước.
-Nếu không phải bởi vì các ngươi có ba huynh đệ, ngươi thậm chí còn không có tư cách hiến tế với ta.
Tử tinh bỉ mông cao ngạo sẽ không thu phục kẻ dưới tay yếu đuối. Hoàng kim bỉ mông mặc dù là cửu cấp ma thú thượng vị, nhưng bởi vì đồng tộc, hơn nữa lại tuyệt đối trung thành với Tử nên hắn cũng không có hiến tế linh hồn.
Tiếng đàn biến mất, Diệp Âm Trúc thu hồi Phi Bộc Liên Châu cầm, đứng bên người lộ ra ánh mắt thắc mắc về phía Tử. Hắn biết thực lực của Tử chưa đủ để hiện ra bản thể, mặc dù có tác dụng tăng cường của "Cao sơn lưu thủy", nhưng vẫn không đủ duy trì sự tiêu hao của một kiếm lúc nãy. Tình huống khi Tử hóa thành bản thể lần trước hắn vẫn còn nhớ rõ.
-Tử ca ca.
An Kỳ đột nhiên kêu một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Tử tràn ngập ân cần, hai tay gắt gao nắm lấy bàn tay to của Tử.
Tử lúc này quả thật rất suy yếu, mặc dù Âm Trúc đề thăng cùng với hắn tự thân tu luyện, thực lực so với lần biến thân trước tăng lên không ít. Lại có "Cao sơn lưu thủy" phụ trợ, nhưng hóa thân thành bản thể vẫn làm hắn tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nếu không cũng không cần mau chóng hóa thân thành hình người như vậy. Tuy bây giờ hắn đứng rất trầm ổn, nhưng năng lượng bên trong vẫn đang xáo trộn. Đúng lúc này thì hắn phát hiện một luồng nguyên tố lực cực kỳ tinh thuần thì bàn tay An Kỳ truyền đến, giống như quỳnh tương ngọc dịch làm dịu lại thân thể của hắn.
Năng lượng của An Kỳ so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều, giống như trường giang thao thao bất tuyệt, hơn nữa nàng cố ý áp chế năng lượng hắc ám của mình, chỉ đem năng lượng tự nhiên truyền đi.
Dưới sự trợ giúp của An Kỳ, sắc mặt có chút tái nhợt của Tử hòa hoãn lại, giơ tay kia lên sờ sờ đầu An Kỳ, trên mặt lộ ra một tia ấm áp.
-Tử ca ca.
Kêu nhẹ một tiếng, An Kỳ tựa ở trong lòng Tử , bộ dáng vui mừng, tựa hồ cảm giác được Tử đã khôi phục.
Tử chuyển hướng nhìn băng cực ma viên trước mắt, nhàn nhạt nói:
-Hai huynh đệ của ngươi còn không chết được, gọi bọn hắn lại đây hiến tế.
-Vâng, Tử Đế tôn kính.
Hiến tế linh hồn chi hỏa xong, băng cực ma viên nhất thời trở nên ôn thuận, ngay cà vết thương do tử tinh kiếm tạo ra trên người cũng không kịp xử lý, vội vàng đi tìm hai huynh đệ bị Địch Tư đánh bay đi.
Hai băng cực ma viên bị Địch Tư đánh lúc này mới từ từ tỉnh lại, há mồm phun ra một ngụm khí lưu màu lam, thở dài một hơi
-Mẹ kiếp, đau chết lão tử rồi.
-Tử đế, tuyết huynh tựa hồ không được.
Tiếng kêu của Minh Huy vang lên, làm Diệp Âm Trúc và Tử bừng tỉnh. Hai người phát hiện tuyết long báo sau khi giết chết cự phong mãng vương đang nằm trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, mỗi lần thở ra trong miệng đều xuất ra một ngụm máu, quang mang trong đôi mắt to màu lam đã hoàn toàn ảm đạm, biến thành một mảnh xám trắng.
Thấy tình huống tuyết long báo, Tử biết, lúc trước hắn bộc phát chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Dù sao trước khi mọi người đến, hắn là một mình đối mặt năm cửu cấp ma thú vây công a! Có thể kiên trì đến bây giờ đã khá lắm rồi.
Diệp Âm Trúc và tử tiến lên, Địch Tư tiến tới. Vợ chồng Minh Huy đứng ở bên người tuyết long báo, đang cố gắng đưa nguyên tố lực của mình vào trong người tuyết long báo. Nhưng nhìn qua hiệu quả cũng không lớn.
-Minh Huy huynh đệ, không cần lãng phí năng lượng của ngươi. Ta đã không được rồi.
Thanh âm tuyết long báo đích có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí có chút hưng phấn. Cặp mắt ảm đạm của nó lúc này đang nhìn Tử và Diệp Âm Trúc. Làm cho Diệp Âm Trúc kỳ quái chính là thanh âm của tuyết long báo là thanh âm của nữ.
-Trước khi chết có thể nhìn thấy tử tinh bỉ mông trong truyền thuyết của thú nhân, ta cũng vui mừng lắm rồi. Tử Đế, xin ngài tha thứ cho, ta không thể nào tham bái.
Ánh mắt tử tịch của tuyết long báo nhìn qua rất nhu hòa, một điểm cũng không có sự cuồng phách lúc trước.
Tử lắc đầu, nói:
-Nếu ta hấp thu một phần năng lượng trong cơ thể ngươi, sau đó giúp ngươi tái tạo lại thân thể, có lẽ có thể bảo trụ tính mạng của ngươi.
Mắt tuyết long báo sáng rực lên một chút, nhưng rất nhanh ảm đảm trở lại
-Ngài nói chính là việt cấp trọng tổ sao? Không, ta không muốn biến thành đê cấp ma thú. Cho dù chết, ta cũng muốn giữ lấy tôn nghiêm của ma thú trí tuệ.
Tử tinh bỉ mông có một loại đặc thù năng lực, tên là việt cấp trọng tổ. Loại năng lượng này dùng để lưu giữ năng lượng, nhưng chỉ có một phần rất nhỏ, khi cường đại ma thú sắp tử vong, dùng phương pháp này hấp thu một phần năng lượng của nó, loại trừ đi tử khí, trợ giúp ma thú một lần nữa tố tạo thân thể. Tỷ lệ sống sót là năm mươi phần trăm. Nhưng bất luận ma thú cường đại đến mức nào, sau khi trọng tố đều biến thành thất cấp ma thú trở xuống, biến thành ma thú không có trí tuệ. Ma thú cao cấp bình thường sẽ không chọn phương pháp này. Bọn họ không thể chịu được việc từ thượng vị biến thành hạ vị, sự thống khổ khi mất đi trí tuệ so với chết còn lớn hơn.
Tử cũng biết tuyết long báo sẽ không lựa chọn như vậy, thở dài một tiếng, nói: "
-Ngươi còn có chuyện gì cần giúp không, có lẽ ta có thể giúp ngươi hoàn thành một ít tâm nguyện. Đáng tiếc, ngươi là cửu cấp ma thú trung vị đã tiến hóa đến thượng vị. Sau này có thể càng trở nên mạnh thêm.
Nghe xong Tử nói, trong mắt tuyết long báo nhất thời toát ra vẻ cảm kích mãnh liệt, mỗi một ma thú hoặc là thú nhân đều biết, tử tinh bỉ mông đã hứa thì nhất định sẽ làm.
-Tử đế, ta muốn ta muốn giao hài tử của ta cho ngài.
Tuyết long báo không có chút do dự, lập tức nói ra lo lắng cuối cùng của mình.
-Hài tử? Tuyết huynh, ngươi lúc nào thì có hài tử?
<Ặk,là nữ tử sao tác giả vẫn gọi huynh ^^! –wind >
Minh Nguyệt kinh ngạc nói.
Ánh mắt tuyết long báo thoáng trở nên xấu hổ một chút
-Minh Nguyệt, ngươi cũng biết, trong băng sâm này, ma thú chúng ta tranh đấu cực kỳ kịch liệt. Đặc biệt là bát đại ma thú trấn thủ, ta không thể để cho người khác biết ta đang trong trạng thái suy yếu. Xin lỗi, ta cũng không phải không tín nhiệm các ngươi, chỉ là ……
Minh Nguyệt than nhẹ một tiếng
-Ta hiểu được. Nếu là ta cũng sẽ lựa chọn như vậy. Khó trách tốc độ của ngươi chậm lại rất nhiều. Thì ra là bởi vì có hài tử.
Tuyết long báo nhìn về phía băng cực ma viên đã mang hai huynh đệ lại, trong mắt toát ra hận ý mãnh liệt, nhưng cũng biết băng cực ma viên đã hiến tế linh hồn cho Tử rồi, mình muốn báo thù cũng không có khả năng.
-Trong lúc triêu bái khiêu chiến hôm nay, ta vô tình lộ ra sơ hở khi lựa chọn thực vật nên mới để mấy tên hỗn đản này lợi dụng. Nếu ta còn trong trạng thái bình thường, bọn họ làm sao có thể vây ta ở chỗ này?
Thanh âm Tuyết long báo tràn ngập cảm giác không cam lòng.
Tử nhàn nhạt nói:
-Là ngươi tự mình mắc sơ xuất nên phải nhận kết quả. Nói đi, ngươi muốn ta giúp hài tử của ngươi thế nào?
Khí tức của tuyết long báo trở nên dồn dập hơn vài phần
-Tử đế tôn kính, ta bây giờ sẽ dùng hết khí lực để sinh hài tử ra, nhưng đến khi ta chết thì hài tử mới ra đời, ta sẽ dùng năng lượng cuối cùng của mình kết thành một cái kén để bảo vệ chúng nó, để cho chúng nó có đủ chất dinh dưỡng. Vị này là bằng hữu của ngài sao?
Ánh mắt nàng rơi vào trên người Diệp Âm Trúc.
Tử gật đầu, nói:
-Âm Trúc là huynh đệ của ta. Hắn gọi là Diệp Âm Trúc.
Tuyết long báo do dự một chút mới tiếp tục nói:
-Diệp Âm Trúc, cám ơn ngài trợ giúp. Tiếng đàn của ngài thật sự rất kỳ lạ. Lúc ta như đèn hết dầu mà vẫn có thể giúp ta khôi phục lại một chút lực lượng để ta tiêu diệt cự phong mãng vương. Nếu ngài nguyện ý, ta muốn mời ngài cùng hài tử của ta thiêm đính khế ước. Có ngài và Tử Đế bảo vệ, hài tử của ta nhất định có thể phát triển thuận lợi.
Minh Huy kinh ngạc nói:
-Tuyết huynh, chẳng lẽ ngươi muốn hài tử của ngươi rời khỏi băng sâm sao?
Tuyết long báo cười khổ một tiếng
-Không rời đi thì sao chứ? Chẳng lẽ ma thú nơi này có thể trơ mắt nhìn hài tử của ta phát triển sao? Bọn họ sẽ không cho phép uy hiếp như vậy tồn tại. Cho dù là thực lực của các ngươi cũng không chắc có thể bảo vệ an toàn cho hài tử của ta. Chỉ có rời khỏi nơi này, rời khỏi sự cạnh tranh khốc liệt này, chúng nó mới có thể sinh tồn được. Cũng chỉ có cùng loài người thiêm đính khế ước, chúng nó mới có thể phát triển nhanh hơn. Mặc dù làm vậy sẽ làm hài tử của ta mất đi tự do, nhưng chúng nó có thể tiến hóa trong một thời gian ngắn, mới có thể có thực lực bảo vệ chính mình.
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra vài phần khâm phục
-Tuyết long báo, ngài làm cho ta nhìn thấy một vị mẫu thân vĩ đại, vì hài tử đã suy nghĩ chu toàn như vậy. Nhưng ta không thể đáp ứng được, bởi vì ta đã thiêm đính khế ước rồi.
Tuyết long báo giật mình nhìn Diệp Âm Trúc
-Thiêm đính khế ước cũng có thể giải trừ. Ta có thể dùng chút linh hồn lực cuối cùng của ta giúp ngài giải trừ linh hồn lạc ấn khế ước lúc trước sinh ra, một lần nữa thiêm đính khế ước. Có lẽ ngài không biết, hài tử của ta là một đôi song bào thai. Bởi vì là song bào thai cùng trứng, một khi thiêm đính khế ước rồi, khi chúng nó phát triển thì ngài có hai cửu cấp ma thú a!
Diệp Âm Trúc nhìn thoáng qua Tử bên cạnh, nói:
-Không được, ta phải thừa nhận là rất hấp dẫn. Nhưng không được, ta sẽ không cùng bằng hữu của ta giải trừ khế ước.
Tuyết long báo khó hiểu hỏi:
-Tại sao? Chẳng lẽ bằng hữu của ngài cũng là cửu cấp ma thú sao? Nhưng hài tử của ta có đến hai. Chúng nó sẽ kế thừa toàn bộ năng lực của ta, tương lai đều trở thành cửu cấp ma thú thượng vị a! Ta tưởng tượng không ra, ma thú gì có thể cùng chúng nó so sánh. Có thể nói cho ta biết thiêm ước ma thú của ngài là gì không?
-Là ta.
Tử nhàn nhạt nói. Mục quang hắn nhìn tuyết long báo trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
-Cái này ……
Ánh mắt tuyết long báo nhất thời ngốc trệ, ngay cả hai vị u minh tuyết phách một bên cũng giật mình mở to hai mắt nhìn. Bọn họ không cách nào tưởng tượng được, đỉnh cấp của ma thú và thú nhân, thập cấp cường giả tử tinh bỉ mông cũng thiêm đính khế ước với loài người. Đối với Diệp Âm Trúc, bọn họ phải đánh giá lại lần nữa.
Vẻ mặt tuyết long báo đọng lại cả nửa ngày,một hồi lâu, thở dốc càng thêm kịch liệt, từ thần sắc xem ra không kiên trì không được bao lâu nữa.
-Xin lỗi, tử đế. Ta vô tình mạo phạm tôn nghiêm của ngài.
Tuyết long báo có chút sợ hãi nói.
Tử lạnh nhạt nói:
-Nếu ngươi cố ý, ngươi cũng không cách nào mở miệng ra nữa rồi.
Tuyết long báo cắn răng, hướng Diệp Âm Trúc nói:
-Nếu ngài và tử đế là khế ước bằng hữu, hài tử của ta đương nhiên không cách nào so sánh được. Nhưng ta vẫn hi vọng có thể giao hài tử của ta cho ngài và tử đế. Ta tin tưởng ánh mắt của ngài, xin để ngài và Tử đế quyết định vận mệnh tương lai cho hài tử của ta. Vi chúng nó lựa chọn một người thích hợp, một người thiện lương thiêm đính khế ước cùng chúng nó, được không?
Nếu lúc này có người chứng kiến cảnh tượng trước mắt này, nhất định sẽ giật mình đến không ngậm miệng lại được, cửu cấp ma thú cầu xin một con người mang hài tử còn chưa xuất sinh của mình đi ra ngoài, điều này cơ hồ là không thể tưởng tượng được.
Diệp Âm Trúc trịnh trọng gật đầu, nói:
-Cảm tạ ngươi đã tín nhiệm. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm một bằng hữu thích hợp cho hài tử của ngươi. Chỉ cần ta và Tử còn sống, chúng nó sẽ được bảo vệ an toàn.
Tuyết long báo gật đầu, ánh mắt có chút cầu khẩn nhìn về phía Tử, Tử tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng, nhàn nhạt nói:
-Âm Trúc nói chính là ta nói. Ngươi có thể yên tâm.
Tuyết long báo lúc này mới hoàn toàn trầm tĩnh lại
-Cám ơn ngài, tử đế, cũng cám ơn ngài, Diệp Âm Trúc. Ta có thể yên tâm đi rồi.
Tròng mắt mờ mịt của nàng đột nhiên sáng rực lên, thân thể vốn đã suy yếu đột nhiên phát ra một tầng quang mang nhàn nhạt.
-Chờ một chút.
Tử tiến lên một bước, một chưởng đặt ở trên đầu tuyết long báo
-Ta biết ngươi sao lại lựa chọn như vậy, cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng trước khi ngươi ra đi, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.
Tuyết long báo sửng sốt một chút, lại phun ra một ngụm máu tươi
-Tử đế, thời gian của ta không nhiều lắm, ta sợ chậm nữa thì không kịp mất.
Tử nói:
-Vấn đề của ta rất đơn giản. Thân là một trong bát đại ma thú trấn thủ của băng sâm, ngươi có biết trong bảy ma thú khác có ai là sơn lĩnh cự nhân hay chiến tranh cự thú không?
Tuyết long báo lắc đầu, nói:
-Không có, ta có thể dám chắc là không có. Ta mặc dù là yếu nhất trong số bát đại ma thú trấn thủ, nhưng thực lực so với các ma thú trấn thủ khác cũng không thua kém bao nhiêu, đa số đều là tương đương với tử cấp bát giai hoặc cửu giai của loài người. Tuyệt đối không có ma thú là thập cấp thần thú như ngài.
Tử biết lúc này tuyết long báo không có khả năng lừa gạt mình, cám thấy thất vọng, không nhịn được nhíu mày.
-Nhưng mà…
Tuyết long báo tựa hồ nhớ tới cái gì, đột nhiên nói.
-Nhưng mà cái gì?
Tử nhìn về phía nàng.
Tuyết long báo nói:
-Trong khi ta tuổi còn trẻ, từng cùng với phụ thân của hài tử tiến vào băng quyển, hạch tâm của băng sâm. Còn có rất nhiều ma thú cường đại muốn đi cùng chúng ta. Nhưng khi chúng ta chính thức tiến đến chung quanh băng quyền thì cảm giác được một cổ áp lực vô cùng lớn xuất hiện. Ai cũng không biết áp lực này từ đâu mà đến. Đại đa số ma thú đều lui bước, chỉ có một ít cường giả thượng vị ma thú đắn đo một chút rồi quyết định tiến vào trong, trượng phu của ta cũng là một trong số đó. Chính vì vậy nên hài tử của ta mất đi phụ thân. Nếu hắn còn, ta cũng không cần một mình cực khổ ở chổ này. Hài tử trải qua trăm năm sắp xuất thế thì lại mất đi mẫu thân.
Hai giọt nước mắt thật lớn từ trong mắt tuyết long báo chảy xuống, hóa thành một mảnh băng rồi vỡ thành băng phấn.
Tử nhíu mày nói:
-Đến tột cùng là uy áp như thế nào, còn có, tại sao mấy cửu cấp ma thú thượng vị này lại muốn vào trong băng quyển?
Tuyết long báo nói:
-Bởi vì chúng ta cảm giác được một cổ hấp dẫn lực cường đại, tựa hồ như có vật gì vậy đản sinh, hình như là một sinh vật. Nguyên tố năng lượng khổng lồ trần ngập. Nếu chúng ta có thể ăn được sinh vật kia, nói không chừng có thể đột phá bình cảnh của cửu cấp ma thú thượng vị, tiến hóa đến thập cấp vĩnh viễn là giấc mộng của chúng ta. Nhưng số cửu cấp ma thú thượng vị đi vào không có ai quay trở ra. Ta ở bên ngoài băng quyển gian khổ chờ đợi, nhưng chỉ nghe được một tiếng rên rỉ và một thanh âm như trâu hống, cả băng quyển tựa hồ đều vì tiếng trâu hống đó mà run rẩy. Nếu ta đoán không sai, tại băng quyển rất có thể có thập cấp cường giả sinh sống. Nếu không thì bốn cửu cấp ma thú thượng vị kể cả trượng phu của ta sao không ai có thể sống sót rời khỏi."
-Ngưu hống.
Trong mắt Tử toát ra một tia suy tư, đôi mắt màu tím của hắn cũng từ từ sáng lên.
Tuyết long báo biết sứ mạng của mình đã hoàn thành rồi, trong đôi mắt màu lam mang theo một chút buồn bã, hai ngọn lửa từ trong mắt toát ra, trong nháy mắt kéo dài ra khắp thân thể, hoàn toàn bao phủ lấy thân thể thật lớn của nàng.
Minh Huy, Minh Nguyệt đồng thời kinh hô một tiếng
-Linh hồn thiêu đốt?
Minh Huy lo lắng nói:
-Tuyết huynh, ngươi làm như vậy sẽ làm linh hồn lạc ấn của mình vĩnh viễn biến mất.
Tuyết long báo cười buồn bã, nói:
-Nhưng chỉ có như vậy mới có thể bảo tồn năng lực của ta để lưu lại cho hài tử. Đây là việc cuối cùng ta có thể làm cho chúng nó. Diệp Âm Trúc, phiền toái ngài. Sau khi ta đi, ngoại trừ hài tử của ta thì còn có tinh hạch của ta, xin ngài đem tinh hạch này giao cho chủ nhân tương lai của hài tử ta, để cho hắn ăn vào. Như vậy thì hài tử của ta sau khi thiêm đính khế ước xong sẽ có được sự giúp đỡ từ tinh hạch của ta, có thể phát triển tốt hơn. Trong …… tinh hạch …… của ta …… củng có đủ năng lượng …… đối với…người …… kia …… sinh ra …… trợ giúp …… nhất định. Cũng …… thay ta …… chăm sóc …… hài tử……, để cho …… chúng nó …… lớn lên. …… đây là …… tâm nguyện …… cuối cùng …… của ta, van cầu …… ngài ……, nhất định giúp …… ta …… hoàn thành …….
Linh hồn chi hỏa màu lam từ từ thôn phệ thân thể tuyết long báo, thanh âm càng về cuối càng trở nên đứt quãng.
Tâm của Diệp Âm Trúc rất khó chịu, hắn đột nhiên phát hiện mình rất nhớ mẫu thân, mẫu ái vĩnh viễn là thứ vĩ đại nhất, vô tư nhất trên thế giới này, vĩnh viễn nỗ lực nhưng không cần hồi đáp.
Hắn trịnh trọng mà kiên định gật đầu
-Ta đáp ứng ngươi.
Đôi mắt màu lam toát ra ý cười thỏa mãn, linh hồn chi hỏa trong nháy mắt bão tăng, không có nhiệt lượng, nhưng mang đi tính mạnh vĩ đại của người làm mẫu thân.
Tthậm chí không có một chút tro tàn lưu lại, khi linh hồn chi hỏa màu lam biến mất trước mặt Diệp Âm Trúc thì chỉ còn lại một viên lam tinh thạch hình tròn và một cái kén lớn màu trắng đường kính khoảng một thước. Vì hài tử của mình, tuyết long báo dùng linh hồn chi hỏa tịnh hóa tất cả tạp chất của thân thể, dựa vào năng lượng tinh thuần biến thành cái kén này, đem hai hài tử của mình bảo vệ bên trong.
Cầm tinh thạch lên, Diệp Âm Trúc sờ sờ cái kén hình tròn, thở dài một tiếng, thu chúng nó vào trong không gian giới chỉ.
/336
|