Tang thác tư có chút kinh ngạc liếc nhìn Âm Trúc một cái, nhưng hiển nhiên hắn không để Âm Trúc và Tử để trong mắt, cho dù trước mắt hai người kia đều là cửu cấp ma thú biến thành. Hắn cũng không quan tâm.
Hoàng Kim Bỉ Mông thực lực cửu cấp ma thú mà Tang Thác Thư cùng Hoàng Kim Bỉ Mông chính là đệ nhất cao thủ, cũng là chỉ huy thống lĩnh cự thú trong bộ lạc Lôi thần.
Địa vị là thị vệ thân cận của Cổ Đế, cho dù là đang ở Cực Bắc Hoang nguyên , nhưng uy danh hắn vẫn hiển hách vô cùng.
Lúc đầu Tang Thác Tư từng bằng vào thực lực bản thân hủy diệt hai cự long cửu cấp, lực lượng hắn có thể so sánh với Hoàng Kim Bỉ Mông, thậm chí hắn có thể hóa thân được thành thập cấp ma thú.
Ta hỏi các ngươi không nghe thấy sao?
Một cỗ uy thế cường hãn hướng thẳng đến Âm Trúc và Tử. Bình thường ở cạnh Hoàng Kim Bỉ Mông chưa từng thấy loại khí thế này.
Áp lức thật lớn ngay lập tức kiềm chế khí tức của Dạ Âm Trúc, đầu vai hơi trùng xuống, hai luồng khí tức ôn hòa theo song chưởng chảy vào trong cơ thể, mới chịu nổi uy lực kia. Khí tức Kim Giáp Cấm Trùng đủ để chống đỡ áp của cửu cấp ma thú dồn đến.
Lúc này Tang Thác Tư thật sự kinh ngạc, chính mình phát tán khí tức ra, thế mà Tử kia vẻ mặt không chút biến hóa, người kia ban đầu cũng có chút kinh động, nhưng rất nhanh khôi phục lại. ựa hồ uy áp của mình đối với họ không có chút tác dụng, cũng không sinh ra cảm giác tràn ngập toàn thân. Tang Thác Tư ý thức được liền dừng cước bộ lại.
Đại ca ngươi không nhận ra ta hả?
Tử ngẩng đầu nhìn về phía Tang Thác Tư bình tĩnh nói.
Nghe được tiếng đại ca này xưng hô không chỉ có Tang Thác Tư biến đổi một chút , mà Âm Trúc cũng kinh ngạc không hiểu.
Tang Thác Tư giật mình nhìn Tử
Ngươi là?
Tử thản nhiên nói:
Vài chục năm trước, Hoàng Kim Bỉ Mông có mang theo một nam hài tử chính là đệ đệ của hắn tại trước mặt thần thú thề: "Ta, Tang Thác Ti cho dù bao nhiêu năm tháng cũng vĩnh viễn bảo vệ đệ đệ an toàn, hắn cũng chính là huynh đệ thân ái nhất của ta, bất cứ ai dám đụng đến hắn , ta sẽ dùng hai cánh tay này băm thành từng mảnh.
Nói đến nơi đây ,Tử hai mắt đột nhiên sáng ngời nhìn lên, từ đôi mắt hắn ẩn trong đêm Âm Trúc thấy được cái gì đó trong suốt.
"Ngươi ,ngươi là Tử?
Tang Thác Tư gầm nhẹ một tiếng, kim quang chợt lóe lên.
Thân hình khổng lồ của hắn chớp mắt đã biến lại thành một tráng khôi ngô, mái tóc màu vàng.Đồng thời áp lức kinh khúc lúc trước theo sự biến đổi nhân hình của hắn mà giảm bớt đi. Đôi mắt lóe kinh quang đầy vẻ kinh nghi không chắc.
Tử thấy hắn bình tĩnh lại, âm thanh vài phần run rẩy:
Bỉ Mông có một đứa nhỏ, khi còn bé đứa nhỏ đó chẳng có lực lượng gì, trong mắt tộc nhân của hắn thì hắn chính là phế vật, nhưng mà càng về sau thực lực hắn càng tăng theo tuổi của hắn. Tuy hắn không có lực lượng, nhưng chưa người nào dám khi thường hắn. Bởi vì hắn có một ca ca, một người ca ca vĩ đại, phàm ai dám khi dễ hắn đều bị vị ca ca này đánh đuổi. Vị ca ca này cũng như thần hộ mệnh của hắn, vĩnh viễn che ở trước mắt hắn, cứu giúp hắn lúc nguy hiểm.
Nước mắt không chịu sự khống chế của Tử mà rơi ra, hai mắt nhìn Tang Thác Ti trước mặt đã mông lung.
Tang Thác Tư nổi giận gầm lên một tiếng di chuyển đến bên cạnh nơi thạch chế kiến trúc một trận kích động phát run:
Tử ngươi thật là đệ đệ ,Tử …
Chỉ một bước dài Tang Thác Ti đã tới trước mặt Tử, hai bàn tay to nắm lấy đầu vai Tử, tóc vàng trên đầu không còn dựng đứng đã trở lại bình thường, mà hai mắt vốn phát ra kim quang cũng biến thành màu đỏ.
Đại ca!
Tử hét lớn một tiếng, vòng tay mở rộng ôm lấy Tang Thác Ti.
Dạ Âm Trúc đứng một bên, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới trên thế giới này Tử còn có thân nhân.
Từ trong giọng nói, hắn có thể hiểu được vị ca ca này của Tử là dạng gì, niềm cao hứng trào dâng lên từ nội tâm.
Nơi này không phải chỗ để nói chuyện,chúng ta trở về rồi hãy nói.
Tang Thác Tư cảm khái ngẩng đầu lên trong mắt hiện lên hung quang nhìn Dạ Âm Trúc nói:
Ngươi là ai?
Tử buông hay tay huynh trưởng ra nói:
Đại ca, đây là huynh đệ tốt nhất của đệ. Âm Trúc.
Tang Thác Tư nhíu mày :
Tới nhà của chúng ta, ai dám gây rối. Có ta ở đây, Lôi Thần Chi Chuy này, ai còn dám gây hấn với các ngươi? Nếu có người nào dám gây bất lợi với các ngươi, ta nhất định lấy đầu của hắn.
Đại ca đừng xúc động người nghe chúng ta nói. Không phải gây bất lợi cho chúng ta, mà là cả thú nhân tộc thông tri giả.
Âm thanh của Tử có chút dồn dập, không còn băng lạnh như trước, hận ý mãnh liệt hiện ra trogn đôi mắt màu tím. Tang thác Tư yên lặng một chút:
Tử ngươi ý tứ gì vậy.Nếu như vậy ,các ngươi theo ta đên đây đi.Đi đến nơi nào đó so với các ngươi ở đây thì ở đây đảm bảo an toàn hơn.
Tử hướng về Diệp Âm Trúc gật đầu, hai người đi theo thân thể cao lớn của Tang Thác Ti . Dưới sự dẫn đường của Tang Thác Ti, hai người rất nhanh đến sân một tòa nhà đá rất lớn.
Ở đây mỗi tòa nhà đá đều cao hơn hai mươi thước, phóng mắt nhìn kiến trúc quy mô ở đây dĩ nhiên không kém hơn Lôi Thần Thương Hội.
Vừa vào cửa Âm Trúc cảm giác được đông đảo khí tức của cự thú, xem ra lần này đã đến tận hang ổ của bọn chúng rồi.
Canh giữ cửa chính là hai thân hình cao lớn bỉ mông cuồng bạo, mắt thấy Tang Thác Ti đã trở về vội vàng cung kính mở đại môn nhường đường cho ba người đi vào.
Tang Thác Ti mang theo Tử và Diệp Âm Trúc đi vào một gian đá lớn nhất, không đợi cửa đóng vào hắn đã hỏi ngay:
Tử, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, lúc trước gia đình chúng ta có vấn đề gì? Đến lúc ta quay về, Cổ Đế nói các ngươi bị Long tộc đánh lén đều đã chết, cha chết, mẹ chết, ngươi cũng chết. Thậm chí thân thể các ngươi cũng bị lửa thiêu hết rồi. Khi đó ta cảm giác như mình phát điên. Suốt mấy năm sau đó đều đắm chìm trong cừu hận, nhưng không biết cừu nhân là kẻ nào?
Nếu ngươi không chết, vậy ba mẹ chắc cũng còn sống, họ đang ở nơi nào?"
Nghe Tang Thác Ti hỏi liện tục, mắt Tử càng thêm lạnh lung oán hận nói:
Đúng vậy, Cổ Đế đương nhiên nói với đại ca như vậy, ngay từ đầu hắn không cho ngươi tham chiến chỉ vì không muốn mất đi đệ nhất dũng sĩ của Mông tộc mà thôi. Đại ca, bây giờ ngươi vẫn chưa rõ sao. Nếu là do Long tộc đánh lén, tại sao chỉ nhắm vào mỗi gia đình ta? Thuộc hạ của Cổ Đế lại chẳng có chút phản ứng gì? Tất cả là do Cổ Đế nghĩ ra. Không sai , ta còn sống, nhưng cha mẹ thật sự đã chết rồi. Bọn họ vì bảo vệ ta mà mà phải chết.
Tang Thác Ti im lặng không nói gì, hắn vẫn chưa tin nhìn Tử:
Tại sao, tại sao như vây? Gia đình chúng ta trong Bỉ Mông nhất tộc cũng là danh môn, mặc dù chúng ta chỉ có bốn người nhưng trong Bỉ Mông tộc không ai không biết đến uy danh cua Tang Thác Ti ta. Cổ Đế tại sao phải làm như vậy? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Tử hít một hơi sâu, ánh mắt chằm chằm nhìn đại ca mình nói từng chữ:
Bởi vì ta là Tử Tinh Bỉ Mông.
Tang Thác Ti toàn thân chấn động, là đệ nhất dũng sĩ trong hoàng tộc Bỉ Mông, hắn đương nhiên biết bốn chữ Tử Tinh Bỉ Mông này có ý nghĩa gì, giật mình nhìn đệ đệ của mình nói
Tử Tinh Bỉ Mông, không phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi sao? Ngươi thế nào… như thế nào?
Trong mắt lóe hàn quang, Tử lạnh giọng nói
Nếu không phải bởi vì ta là Tử Tinh Bỉ Mông, thì làm sao gia đình ta lại gặp tai nạn như thế, cha mẹ cũng vì thế mà chết. Từ nhỏ ta không giống các đứa trẻ khác, không phải vì ta là phế vật, mà thật ra ta kế thừa Tử Tinh huyết mạch từ viễn cổ truyền xuống.
Tang Thác Ti nói:
Nhưng Tử Tinh Bỉ Mông không phải là thần thú đệ nhất trong Thú nhân tộc chúng ta sao? Tại sao Cổ Đế lại muốn giết ngươi?
Tử nói:
Là dã tâm, hắn sợ ta làm dao động địa vị trong bộ lạc Lôi Thần. Đại ca người quá ngây thơ, ngươi quên mất Tử Tinh Bỉ Mông còn có một tên gọi khác là Thú Hoàng.
Làm gì có ai đang thống trị mọi người nguyện ý để một người khác uy hiếp địa vị của mình xuất hiện? Tử Tinh Bỉ Mông cũng không phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cơ hồ cứ một ngàn năm lại xuất hiện một lần.
Sở dĩ ngoại trừ Viễn Cổ ra thì trên đại lục bây giờ không còn nữa. Chỉ bởi vì các thống trị giả cứ phát hiện ra Tử Tinh Bỉ Mông, ngay lập tức hạ sát chúng từ bé"
Quang mang nhàn nhạt từ người Tử phóng ra. Đó chính là khí tức của Tử Tinh Bỉ Mông. Mặc dù không gây ra uy áp. Nhưng bá khí vương giả này đủ làm Tang Thác Ti sáng tỏ hết.
Tang Thác Ti không hổ là Bỉ Mông đệ nhất dũng sĩ. Cho dù đối mặt với uy áp của Tử Tinh Bỉ Mông, hắn cũng không lộ ra vẻ sợ hãi. Trogn mắt hung quang không ngừng lóe lên, tựa hồ đang nghĩ chuyện gì đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tử không làm phiền hắn, chỉ lẳng lặng đứng im bên cạnh, nhưng sắc mặt càng thêm trầm trọng.
Hắn bây giờ muốn biết nhất, chính là Tang Thác Ti là thần hộ mệnh từ bé của hắn sẽ làm gì.
Đột nhiên Tang Thác Ti đầu vai cử động, đi nhanh ra ngoài.
Đại Ca ngươi định làm gì?
Tử chạy đến kéo tay Tang Thác Ti, may là Tang Thác Ti bây giờ không ở trọng bản thể, hơn nữa Tử cũng gần đạt đến trình độ Cửu cấp thần thú cho nên lúc này mới giữ được tay của đệ nhất dũng sĩ Bỉ Mông .
Thả ta ra, Tử, ta phải đi tìm tên hỗn đản đó tính sổ, Không trách trước tiên hắn phái ta ra tiền tuyến rồi lại gọi ta về, đối xử tốt với ta như vậy hóa ra là muốn lợi dụng ta. Hắn làm ta tan nhà nát cửa, làm hại cha mẹ anh em của ta, ta nhất đinh phải tính sổ với hắn…
Vừa nói hắn vừa nhoài người ra, đến một người khỏe mạnh như Tử mà cũgn phải rất vất vả mới giữ được hắn lại:
Đại ca, bây giờ không thể đi được!
Đúng lúc Tang Thác Tư mở cửa ra thì Tử chợt hét lên một tiếng, một luồng khí tức cường đại của Tử Tinh Bỉ Mông tỏa ra, lập tức kiềm chế nộ hỏa trong người Tang Thác Tư, hắn từ từ xoay người lại hỏi:
Tại sao?
Tang Thác Tư giữ tư thế chiến đâu, lúc nào cũng có thể phóng thích sức mạnh bản thân ra ngoài.
Tử trầm trọng nói:
Đại ca bây giờ thời cơ còn chưa đến, ngươi đừng quên cổ đế trong tay có lôi thần chùy, hơn nữa hắn lại là Thú Nhân đệ nhất cao thủ, ngươi không đánh lại hắn đâu. Ta đã mất đi cha mẹ, chẳng lẽ còn mỗi ca ca duy nhất cũng mất luôn hay sao?
Tang Thác Tư bình tĩnh lại một chút mặc dù hắn luôn tự thị là cao thủ. Nhưng uy lực của Lôi Thần chùy là không thể bàn cãi, hắn nén thở vài hơi để lấy lại bình tĩnh:
Đừng quên ta là Bỉ Mông thống lĩnh, tất cả các tộc nhân Bỉ Mông tộc đều chỉ nghe lệnh của ta. Kể cả Cổ Đế có Lôi Thần Chùy trong tay cũng không thể đối mặt với sự vây công của cả Bỉ Mông tộc.
Tử trầm giọng nói:
Nhưng hắn là tù trưởng của Lôi Thần bộ lạc, cho dù có giết được hắn thì ngươi nghĩ là bộ tộc chúng ta còn có thể sống ở đây sao? Quan trọng nhất là khi đó các thế lực trong thành Lôi Thần chùy sẽ mất đi cân bằng, nội loạn sẽ lập tức xảy ra. Chẳng lẽ ngươi muốn trở thành tội nhân dịệt cả thú nhân tộc sao?
Tang Thác Tư nổi giận gầm lên một tiếng:
Vậy làm sao bây giờ,chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho hắn?
Tử lãnh đạm nói
Đương nhiên không phải đại ca ngươi trước tiên tỉnh táo một chút nghe ta nói.
Tang Tha Ti lại đóng cửa lại, đúng như lời hắn nói, trong Bỉ Mông tộc, uy nghiêm của hắn tuyệt đối là chí tôn. Dù nơi này có phát sinh tiếng động lớn như vậy mà vẫn không có một bóng dáng Bỉ Mông cự thú nào dám đến gần quấy nhiễu hắn.
Hắn quay lại trong phòng, Tang Thác Ti trầm trọng đi đi lại lại, thở hồng hộc giống như một ngọn núi lửa đang sắp phun trào vậy. Lực lượng ẩn dấu trong thân thể hùng tráng của hắn thật sự quá kinh khủng, ngay cả Diệp Âm Trúc đang đứng một bên cũng phải âm thầm kinh hãi.
Lập tức, Tử đem hết mọi chuyện kể từ khi mình rời bỏ Lôi Thần bộ lạc kể qua một lần cho hắn nghe, từ chuyện bị hãm hại thế nào, được thúc thúc cứu chạy thế nào, rồi lần lượt đến chuyện tiến vào thế giới loài người, đến chuyện gặp được Diệp Âm Trúc. Trong mười năm nhờ sự trợ giúp của hắn mà thuận lợi tu luyện lên tới cảnh giới Thất cấp Ma thú, rồi cũng Diệp Âm Trúc thành lập đồng đẳng bổn mạng khế ước, thậm chí cả chuyện lần trước tới băng quyển, đại chiến với Chiến Tranh cự thú cũng kể hết. Thêm chuyện Diệp Âm Trúc dùng tính mạng lực của hắn để cứu sống Tử thì ánh mắt Tang Thác Ti nhìn về Diệp Âm Trúc cũng trở nên nhu hoà hơn rất nhiều.
Hảo huynh đệ, nguyên lai nhiều năm nay ngươi phải chịu khổ như vậy. Ta thân là đại ca mà lại ở lại thành Lôi Thần Chùy này sướng khoái hưởng lạc, lại còn trợ giúp cừu nhân thu phục hết kẻ thù cho hắn. Ta đúng là chẳng ra gì mà!
Tang Thác Ti bi thống rống lên một tiếng, giống như những uất ức trong lòng muốn trào ra mà không có chỗ phát tiết.
Đại ca, không nên như vậy. Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, chúng ta chỉ còn có thể dũng cảm mà đối mặt với nó thôi. Vì thú nhân tộc, vì mối cừu hận của chúng ta, hiện thời chỉ có thể ẩn nhẫn. Ngươi yên tâm, lần này chúng ta đã thu phục được Chiến Tranh cự thú, tin rằng không lâu nữa chúng ta sẽ có đủ thực lực để chống lại tam đại bộ lạc. Đợi đến khi ta chân chính trở thành Tử Tinh Bỉ Mông, khi đó lập tức đến thành Lôi Thần Chùy này thanh toán hết nợ nần với hắn.
Tang Thác Ti ánh mắt kiên định nhìn đệ đệ, gật đầu một cái:
Tốt. Tử Tinh Bỉ Mông! Như vậy ta phải gọi ngươi một tiếng Tử Đế rồi. Đệ đệ tốt của ta, ta và ngươi cùng ra đi, lại có thêm hai trăm tộc nhân hỗ trợ, thử hỏi thiên hạ này có ai ngăn cản được chúng ta!
Không. Đại ca không đi được!
Tử lắc đầu nói:
Vì việc báo thù sau này ngươi không thể đi cùng chúng ta. Làm như vậy việc ta còn sống lập tức bị bại lộ, lúc đó chúng ta sẽ phải đối mặt với tam đại bộ lạc của Thú nhân tộc, cho dù là huy động hết tộc nhân cũng không có khả năng chống lại hơn ngàn vạn thú nhân đâu!
Tang Thác Ti cảm thấy mờ mịt, nộ khí cùng kinh hỉ nhìn huynh đệ thân sinh của mình:
Ta bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ lại lưu lại làm trâu chó cho Cổ Đế sao?
Tử Bất đắc dĩ nói:
Đại ca, trước mắt chúng ta chỉ có thể làm như vậy thôi. Vì tương lai của chúng ta mà nhẫn nại!
Lôi thần thương hội
Ai Mạc Sâm một thân pháp bào màu đen xuất hiện trong mật thất của hội trường. Lôi thần thương hội bề ngoài là do Ai Thác Áo cầm đầu nhưng thực ra hắn mới là chủ nhân chân chính.
Ai Thác Áo, ngươi vội vàng gọi ta như vậy có chuyện gì?
Ai Mạc Sâm lạnh lùng hỏi.
Ai Thác Áo đưa tay lấy ra một khối kim loại trình lên Ai Mạc Sâm:
Đại ca, ngươi xem đây là cái gì?
A?
Ai Mạc Sâm cả kinh kêu lên một tiếng, lập tức cầm lấy khối kim loại trong tay Ai Thác Áo, năng lượng khí tức đặc thù tràn ngập trong mắt hắn.
Khắc kim, đúng là khắc kim rồi, ngươi làm sao mà có được?
Ai Thác Áo đem hết sự tình xảy ra trong ngày hôm nay thuật qua một lần với hắn rồi nói:
Đại ca, người nói xem có phải mảnh khắc kim này là một phần của khối khắc kim mà chúng ta đưa đến cho Cổ Đế? Ngươi xem, bề mặt của mảnh khắc kim này cực kì trơn nhẵn, chắc chắn là bị lợi khí cực kì sắc bén cắt ra. Nếu chuyện này là thật thì hai tên khách thương nọ chắc chắn là đã bắt được Xích Tinh rồi!
Ai Mạc Sâm cẩn thận đánh giá mảnh khắc kim trong tay, ánh mắt tà ác không ngừng lóe sáng:
Ngươi nói không sai. Đây rất có thể là một phần của khối khắc kim đó. Mặc dù ở Cực bắc Hoang nguyên không thiếu các loại kim chuc, nhưng chỉ có loại Khắc kim này là không có. Khối khắc kim mà chúng ta đưa cho Cổ Đế tương đương với sản lượng của cả Long Khi Nỗ Tư đại lục trong một trăm năm. Độ trân quý không gì có thể so sánh được. Nếu không phải là ta thấy hắn còn có tác dụng thì cũng không tặng cho hắn lễ vật trân quý như thế, thật không ngờ lại bị một tên tiểu Xích Tinh trộm mất. Nếu chúng ta có thể thu hồi khối khắc kim từ hai tên đó, có thể nói đây là một công lao vô cũng lớn. Hai người đó hiện giờ ở đâu?
Ai Thác Áo nói:
Ta đã phái người theo dõi, chỉ cần tìm ra chỗ trú chân của họ thì không sợ bọn chúng chạy thoát.
Ai Mạc Sâm gật đầu hài lòng:
Không sai, chuyện này ngươi làm khá lắm. Kể từ khi để mất khối khắc kim này Cổ Đế tâm tình không lúc nào yên tĩnh, hay nổi giận bất thường, cũng không biết là đã có bao nhiêu đàn bà chết dưới tay hắn rồi. Thật không hiểu hắn cần khối khắc kim kia để làm gì? Với kĩ thuật của thú nhân tộc tuyệt không thể luyện chế được thần khí, theo ta thấy chắc hắn chỉ tham lam đồ vật có giá trị cao mà thôi!
Ai Thác Áo nghi hoặc hỏi:
Chẳng lẽ còn có chuyện gì bí ẩn sao?
Ai Mạc Sâm gật đầu nói:
Rất có thể, chuyện này ta sẽ điều tra. Bất luận là thế nào, đêm nay phải tìm ra chỗ trú chân của hai người nọ rồi động thủ ngay. Mọi chuyện giao cho ngươi làm, miễn sao đưa được khối khắc kim về là được!
Ai Thác Áo cung kính nói:
Vâng, nhưng mà hai người nọ thực lực cũng rất mạnh, hôm nay lúc đi vào, một người tỏa ra khí thế cực kì mạnh mẽ, ngay cả loại bỉ mông hung tàn cũng bị áp chế đến không dám ngẩng đầu lên nhìn. Ngoài ra tên còn lại cũng rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã giết chết Trư vương Trư Hồng Tuấn, mà lúc đó bên cạnh con heo thối tha này còn có hơn chục tên Hào Trư hộ vệ. Đối mặt với từng đó Hoàng cấp hộ vệ mà vẫn ung dung lợi dụng kĩ xảo qua mặt họ, ta thấy thực lực tên này không nhược. Ta nghĩ, hai tên này có thể là do ma thú cấp chín biến hóa thành. Dù Xích Tinh thực lực không mạnh nhưng năng lượng chính thức cũng rất cường đại. Lúc trước Lang kỵ binh đuổi theo Xích Tinh trở về không phải nói là đã gặp hai tên Hoàng Kim Bỉ Mông sao? Ngươi xem hai người đó có phải là do hai tên Hoàng Kim Bỉ Mông đó biến hóa ra không?
Ai Mạc Sâm suy nghĩ một chút,quả quyết nói:
Điều này không có khả năng. Hoàng Kim Bỉ Mông mặc dù khả năng biến hóa thành người rất chuẩn theo hình dạng, nhưng đại đa số bộ phận cũng đều rất cao lớn. Hơn nữa theo lời ngươi nói thì, tên uy nhiếp Bỉ Mông nhân có thể là Hoàng Kim Bỉ Mông hóa thành; tên kia sử dụng kĩ xảo thì nhất định là không phải. Hoàng Kim Bỉ Mông luôn luôn dùng bạo lực, vốn nổi danh bởi sức mạnh và phòng ngự siêu cường, tốc độ còn không đáng để ý thì làm sao dùng kĩ xảo được. Bất luận thế nào cứ bắt được hai người đó đã rồi hẵng nói sau. Tìm được trú điểm của bọn họ rồi, ngươi lập tức dẫn theo Hắc Bách Hợp tiểu đội bao vây lại, cho dù là hai Cửu cấp cự thú cũng có thể dễ dàng bắt được.
Nghe nói đến Hắc Bách Hợp tiểu đội, hai con mắt của Ai Thác Áo lập tức sáng lên. Thật không ngờ đại ca lại giao đội ngũ cực kì thần bí này cho hắn sử dụng.
Chuyện đến đây bỗng dưng bên ngoài có người la hoảng:
Hội trưởng, không hay rồi!
Ai Thác Áo trừng mắt hỏi:
Xảy ra chuỵện gì?
Hội trưởng đại nhân, mấy người phái đi theo dõi vị khách số mười sáu đều chết cả rồi. Tử trạng giống nhau, đều bị một kiếm cắt cổ, không sót một ai. Hai vị khách nọ cũng thất tung rồi!
Cái gì?
Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Ai Mạc Sâm bên cạnh, Ai Thác Áo lập tức đổ mồ hôi lạnh:
Khốn kiếp, các ngươi thật là vô dụng.
Đại ca, ta lập tức thân hành, nhất định tìm ra hạ lạc của hai tên đó!
Ai Mạc Sâm hừ lạnh một tiếng:
Chuyện này nếu ngươi không làm cho tốt thì đừng trách ta không niệm tình huynh đệ. Hai người kia rất trọng yếu, rất có thể liên quan đến việc hơn mười bỉ mông cự thú mất tích lần trước. Ngươi lập tức điều tra, cho dù thế nào cũng phải bắt hai người kia cho ta.Mang theo Hắc Bách Hợp tiểu đội."
Vâng, đại ca.
Ai Thác Áo vội vàng đáp ứng một tiếng, thân hình chợt lóe cực nhanh rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi Ai Mặc Sâm tức giận hừ một tiếng,"thật sự là phế vật nếu không phải ở chỗ này không có cách nào sử dụng ma pháp,còn phải dùng đến ngươi sao? Chuyện ta quan tâm chính là việc hơn mười Bỉ Mông cự thú đã đi đâu. Hi vọng lần này có thể có được đáp án.
Tử, đại ca thật sự không muốn xa ngươi. Vừa gặp lại đã phải chia tay, đại ca thật không nỡ!
Tang Thác Ti hai mắt rưng rưng nhìn Tử. Vừa rồi Tử an bài mọi việc sau này với hắn, hắn cũng đã chấp nhận. Nhưng cũng không trách được hắn, khó khăn lắm mới gặp lại thân đệ đệ - người thân duy nhất còn lại của mình, làm sao có thể bảo hắn nói chia tay là chia tay được.
Tử thở dài một tiếng, cười khổ nói:
Đại ca, ta cũng không muốn xa ngươi. Nhưng chúng ta phải đi, đại ca, ngươi trước mặt Cổ Tư nhất định không được để lộ ra sơ hở. Phải tìm cách thu phục tộc nhân của chúng ta. Nếu cần có thể đêm tin tức Tử Tinh Bỉ Mông xuất hiện nói cho bọn chúng. Hai đại bộ lạc Bỉ Mông này rất quan trọng, sau này khi ta chính thức phát động công kích, tộc nhân sẽ là quân bài chính.
Tang Thác Tư gật đầu nói:
Điều này ta hiểu. Ngươi cũng nhất định phải cẩn thận. Cổ Đế người này rất không đơn giản. Hắn chẳng những thực lực cường đại còn có thần khí cực mạnh lôi thần chùy, cho dù ở thế giới loài người hay pháp lam thất tháp những lão già này cũng không muốn trêu chọc hắn. Lôi thần chùy hơn nữa là ma pháp cấm kị, ma pháp sư ở chỗ này đều không thể làm được chuyện gì cả. Ta nghe Cổ Đế nói qua, ma pháp sư trừ phi vượt qua Thải Hồng đẳng cấp của nhân loại mới thoát khỏi cấm chế của thần khí này. Nhưng loại này pháp sư vô cùng cường đại này ngay cả trong Pháp Lam vị tất cũng đã tồn tại.
Từ đầu đến giờ chưa từng nói một câu nào, Diệp Âm Trúc lúc này đột nhiên khai khẩu:
Tang Thác Ti đại ca, ta có chuyện này chưa rõ. Thần khí càng mạnh thì lực lượng sử dụng lại phải càng cường đại. Theo như ngươi nói thì Lôi Thần Chùy này còn có tính năng cấm chế ma pháp nguyên tố, ta sợ rằng nó không đơn giản chỉ là Thần khí mà thôi, thậm chí có thể nói là siêu cấp thần khí. Nhưng nếu nó đúng là Siêu cấp Thần khí thì Cổ Đế làm sao có thể sử dụng. Theo hiểu biết của ngươi về hắn thì Cổ Đế có thể phát huynh được mấy phần sức mạnh của Lôi Thần Chùy??
Tang THác Ti không chút do dự nói:
Phát huy hoàn toàn uy lực Lôi Thần Chùy. Điểm này ta có thể chắc chắn như vậy! Dù sao ta cũng ở bên cạnh hắn hơn mười năm, thực lực của hắn không ai hiểu rõ bằng ta. Nhưng ta cũng vô ý biết được một bí mật của hắn. Diệp huynh đệ nói không sai, Lôi Thần Chùy dù không phải là siêu cấp thần khí thì cũng gần như thế, muốn sử dụng nó thì năng lượng hao phí cực lớn, nhưng Cổ Đế phải lập nên một ma pháp trận, mượn lực lượng trong tự nhiên để sử dụng Lôi Thần Chùy đạt tới mức uy lực cao nhất. Hơn nữa, cũng chỉ có thể sử dụng trong phạm vi ma pháp cấm chế mà thôi.
Ma pháp trận??
Diệp Âm Trúc và Tử kinh ngạc nhìn nhau, tin tức này đối với họ thật quá trọng yếu. Dùng Lôi Thần chùy phải có ma pháp trận hỗ trợ, điều này chứng minh rằng Lôi Thần Chùy cực mạnh, ngay cả tử cảnh bát cấp như Cổ Đế mà cũng không đủ năng lực khống chế. Nói cách khác, nếu phá đi ma pháp trận thì sự uy hiếp của Lôi THần Chùy không còn quá ghê gớm nữa, đối với chuyện phát động công kích trong tương lai của Tử cực kì có lợi
Tang Thác Ti bảo:
Giờ các ngươi về nghỉ ngơi đi, sáng mai hãy đến tìm ta. Àh, mà các khỏa tàng trữ sinh mệnh bảo thạch đó mặc dù bình thường tác dụng không lớn, nhưng các ngươi muốn ra khỏi thành thì vẫn còn cần đến nó. Từ màu sắc và ba động năng lượng của nó, ta đoán ít nhất có thể chứa khoảng trăm người đó!
Diệp Âm Trúc lúc này mới nhớ mình đã dùng khắc kim đổi lấy một bảo bối, trong đó còn có chứa mấy Lam tinh linh mĩ nữ. Hắn thở dài một hơi, móc khối Tàng trữ sinh mệnh bảo thạch ra hỏi:
Tang Thác Ti đại ca, khối tàng trữ sinh mệnh bảo thạch này rốt cục là có bí ẩn gì?
Có thể chứa đựng và bảo tồn các sinh mạng? Diệp Âm Trúc ngạc nhiên nhìn viên bảo thạch đang lấp lóe trong tay hắn, lòng khấp khởi mừng thầm. Khó trách bên trong có thể chứa đến mười Lam tinh mĩ nữ, chuyện thần kì trên địa lục thật không thể nào ngờ hết được.
Tử hỏi:
Đại ca, vậy cái Lôi thần thương hội kia là thế nào vậy? Hôm nay đấu giá hai vật phẩm tại thế giới loài người có thể xem là chẳng có mấy giá trị, nhưng đến thú nhân tộc chúng ta thì lại đổi được một lượng lớn kim tệ. Cổ Đế không lẽ lại ngu đến thế sao?
Tang Thác Ti hừ lạnh một tiếng:
Cổ Đế làm sao mà ngốc đến thế chứ, hắn được nhận ba phần lợi nhuận từ cái Lôi Thần thương hội đó mà. Hơn nữa không biết hắn còn nhận được lợi ích gì khác từ cái Lôi Thần thương hội đó mà ra lệnh cấm tất cả chúng ta không được dùng vũ lực với bọn chúng. Nếu không bọn chúng làm sao có thể an lành ở trong địa phận của chúng ta mà càn rỡ thế được! Nghe nói, hôm nay đấu giá mười tinh linh mĩ nữ, nhưng người đẹp nhất thì lại được dâng cho Cổ Đế. Hắn nhận được nhiều cái hay như vậy tất nhiên là bỏ mặc sinh tử của tộc nhân rồi. Bọn quý tộc chính là những kẻ bị bóc lột đầu tiên.
Tử giận dữ nói:
Đây gọi là rượu thịt che hết nhân tình (câu này mượn của nhân loại nhé). Đại ca, vừa rồi ngươi nói còn có một tinh linh thiếu nữ bị đem tặng cho Cổ Đế đúng không?
Tang Thác Ti gật đầu:
Đúng vậy! Àh mà hôm nay các ngươi dùng vật gì để đổi lấy mười Lam tinh mĩ nữ vậy. Huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có hứng thú với họ sao?
Tử cười khổ nói:
Đương nhiên là không phải, ta và Âm Trúc có một bằng hữu ta Tinh linh tộc. Thấy tộc nhân của nàng ta phải chịu đày đọa như thế, thật không nỡ đứng nhìn. Chúng ta dùng khắc kim để đổi đó.
Khắc kim? Chẳng lẽ tên Xích Tinh lần trước làm Cổ Đế tức giận đến nỗi giết mấy ngàn Lang kị binh lại bị các ngươi bắt được?
Diệp Âm Trúc và Tử nhìn nhau cười, Âm Trúc nói:
Không phải bắt mà là hợp tác. Xích Tinh bây giờ là bằng hữu của chúng ta.
Tang Thác Ti cười ha hả:
Hay! Thật thống khoái! Các ngươi chưa trông thấy bộ dạng khổ sở của Cổ Đế lúc đó. Mặc dù ta không biết hắn cần khắc kim để làm gì, nhưng theo ta thấy thì hắn cực kì quý trọng khối khắc kim đó. Thế nên những Lang kỵ binh phụ trách truy bắt Xích Tinh thất bại trở về đều bị giết. Hơn nữa còn phái hầu như tất cả Lang kỵ binh truy tìm nhưng không thấy. Vì chuyện này mà đến giờ Cổ Đế vẫn chưa hết tức giận…
Diệp Âm Trúc hỏi:
Tang đại ca, vừa rồi người nói còn có một tinh linh mĩ nữ bị tặng cho Cổ Đế?
Tang Thác Ti gật đầu bảo:
Ta nghe bọn người dưới nói vậy. Thế nào? Các ngươi định một mẻ quét sạch sao, ngay cả Tinh linh kia cũng cướp luôn?
Tử nói:
Đã giúp thì giúp cho trót. Có đại ca ở đây chúng ta không cần lo chuyện tìm cách thoát đi nữa. Cho nên chúg ta có thể thoải mái mà thử một phen. Nếu canh phòng nghiêm mật quá thì cũng chỉ có thể bỏ qua mà thôi.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
Ta cũng nghĩ như vậy. Tang đại ca, chỗ ở của Cổ Đế có bao nhiêu binh lính thú nhân?
Thật ra vẫn có cơ hội. Cổ Đế luôn tự thị là đệ nhất nhân của Thú nhân tộc, cho nên nhà của hắn ngoài thê thiếp ra thì không có nhiều binh vệ. Trong đó có bốn tên Bỉ Mông thuộc hạ của ta, còn lại đều là cao thủ Sư Nhân tộc, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi tên mà thôi. So với đế vương của nhân loại các ngươi thì không thể nào sánh được, cho nên chỉ cần các ngươi cẩn thận một chút thì không phải là không thể làm được. Có cần ta điều mấy tên Bỉ Mông thuộc hạ về không?
Tử lắc đầu:
Khôgn cần! Làm như thế đại ca sẽ bị nghi ngờ. Để ta tính toán lại xem sao. Với thực lực của ta và Âm Trúc dù không cứu được người cũng có thể ung dung đào thoát.
Tang Thác Ti cười lạnh một tiếng:
Nếu các ngươi bị Cổ Đế phát hiện thì cứ phát tín hiệu, cùng lắm thì chúng ta liều mạng với bọn chúng một trận.
Cảm nhận được sự ân cần quan tâm của huynh trưởng, Tử trầm giọng nói:
Đại ca, trừ phi vạn bất đắc dĩ, ngươi tuyệt không được khinh thường vọng động. Tin tưởng vào chúng ta!
Tang Thác Ti nói:
Nếu gặp phải Lôi Thần Chùy thì vạn lần không được ngạnh tiếp. Vật này chúgn ta vẫn chưa thể chống được.
Tử gật đầu bảo:
Đại ca, chúng ta đi. Nếu mọi việc thuận lợi thì sáng mai chúng ta sẽ đến tìm, phiền ngươi giúp chúng ta rời thành.
Cáo biệt Tang Thác Ti, Tử và Diệp Âm Trúc đi về phía ngã tư Hắc Ám nhai đạo. Lúc này đã gần tới nửa đêm, trên ngã tư đường bóng dángthú nhân đi lại cũng đã ít đi nhiều.
Tử tự nhiên là phải biết chỗ ở của Cổ Đế, bàn bạc với Diệp Âm Trúc vài câu rồi hai người lặng lẽ nhằm trung tâm thành đi tới.
Đúng như lời Tang Thác Ti nói, chỗ ở của Cổ Đế quả nhiên cao lớn khác biệt, chuyện này với thể hình cự đại của Bỉ Mông cự thú nhất định là có liên quan với nhau. Bờ tường cao năm thước ngăn hết mọi ánh mắt, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy mơ hồ đỉnh chóp các kiến trúc cao lớn ở bên trong.
Diệp Âm Trúc và Tử hai người dừng lại bên ngoài bờ tường âm u, Tử đưa tay chỉ vào trong, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Khí tức màu tím nhàn nhạt từ trên người hắn tỏa ra rồi từ từ biến mất trong trời đêm
Hoàng Kim Bỉ Mông thực lực cửu cấp ma thú mà Tang Thác Thư cùng Hoàng Kim Bỉ Mông chính là đệ nhất cao thủ, cũng là chỉ huy thống lĩnh cự thú trong bộ lạc Lôi thần.
Địa vị là thị vệ thân cận của Cổ Đế, cho dù là đang ở Cực Bắc Hoang nguyên , nhưng uy danh hắn vẫn hiển hách vô cùng.
Lúc đầu Tang Thác Tư từng bằng vào thực lực bản thân hủy diệt hai cự long cửu cấp, lực lượng hắn có thể so sánh với Hoàng Kim Bỉ Mông, thậm chí hắn có thể hóa thân được thành thập cấp ma thú.
Ta hỏi các ngươi không nghe thấy sao?
Một cỗ uy thế cường hãn hướng thẳng đến Âm Trúc và Tử. Bình thường ở cạnh Hoàng Kim Bỉ Mông chưa từng thấy loại khí thế này.
Áp lức thật lớn ngay lập tức kiềm chế khí tức của Dạ Âm Trúc, đầu vai hơi trùng xuống, hai luồng khí tức ôn hòa theo song chưởng chảy vào trong cơ thể, mới chịu nổi uy lực kia. Khí tức Kim Giáp Cấm Trùng đủ để chống đỡ áp của cửu cấp ma thú dồn đến.
Lúc này Tang Thác Tư thật sự kinh ngạc, chính mình phát tán khí tức ra, thế mà Tử kia vẻ mặt không chút biến hóa, người kia ban đầu cũng có chút kinh động, nhưng rất nhanh khôi phục lại. ựa hồ uy áp của mình đối với họ không có chút tác dụng, cũng không sinh ra cảm giác tràn ngập toàn thân. Tang Thác Tư ý thức được liền dừng cước bộ lại.
Đại ca ngươi không nhận ra ta hả?
Tử ngẩng đầu nhìn về phía Tang Thác Tư bình tĩnh nói.
Nghe được tiếng đại ca này xưng hô không chỉ có Tang Thác Tư biến đổi một chút , mà Âm Trúc cũng kinh ngạc không hiểu.
Tang Thác Tư giật mình nhìn Tử
Ngươi là?
Tử thản nhiên nói:
Vài chục năm trước, Hoàng Kim Bỉ Mông có mang theo một nam hài tử chính là đệ đệ của hắn tại trước mặt thần thú thề: "Ta, Tang Thác Ti cho dù bao nhiêu năm tháng cũng vĩnh viễn bảo vệ đệ đệ an toàn, hắn cũng chính là huynh đệ thân ái nhất của ta, bất cứ ai dám đụng đến hắn , ta sẽ dùng hai cánh tay này băm thành từng mảnh.
Nói đến nơi đây ,Tử hai mắt đột nhiên sáng ngời nhìn lên, từ đôi mắt hắn ẩn trong đêm Âm Trúc thấy được cái gì đó trong suốt.
"Ngươi ,ngươi là Tử?
Tang Thác Tư gầm nhẹ một tiếng, kim quang chợt lóe lên.
Thân hình khổng lồ của hắn chớp mắt đã biến lại thành một tráng khôi ngô, mái tóc màu vàng.Đồng thời áp lức kinh khúc lúc trước theo sự biến đổi nhân hình của hắn mà giảm bớt đi. Đôi mắt lóe kinh quang đầy vẻ kinh nghi không chắc.
Tử thấy hắn bình tĩnh lại, âm thanh vài phần run rẩy:
Bỉ Mông có một đứa nhỏ, khi còn bé đứa nhỏ đó chẳng có lực lượng gì, trong mắt tộc nhân của hắn thì hắn chính là phế vật, nhưng mà càng về sau thực lực hắn càng tăng theo tuổi của hắn. Tuy hắn không có lực lượng, nhưng chưa người nào dám khi thường hắn. Bởi vì hắn có một ca ca, một người ca ca vĩ đại, phàm ai dám khi dễ hắn đều bị vị ca ca này đánh đuổi. Vị ca ca này cũng như thần hộ mệnh của hắn, vĩnh viễn che ở trước mắt hắn, cứu giúp hắn lúc nguy hiểm.
Nước mắt không chịu sự khống chế của Tử mà rơi ra, hai mắt nhìn Tang Thác Ti trước mặt đã mông lung.
Tang Thác Tư nổi giận gầm lên một tiếng di chuyển đến bên cạnh nơi thạch chế kiến trúc một trận kích động phát run:
Tử ngươi thật là đệ đệ ,Tử …
Chỉ một bước dài Tang Thác Ti đã tới trước mặt Tử, hai bàn tay to nắm lấy đầu vai Tử, tóc vàng trên đầu không còn dựng đứng đã trở lại bình thường, mà hai mắt vốn phát ra kim quang cũng biến thành màu đỏ.
Đại ca!
Tử hét lớn một tiếng, vòng tay mở rộng ôm lấy Tang Thác Ti.
Dạ Âm Trúc đứng một bên, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới trên thế giới này Tử còn có thân nhân.
Từ trong giọng nói, hắn có thể hiểu được vị ca ca này của Tử là dạng gì, niềm cao hứng trào dâng lên từ nội tâm.
Nơi này không phải chỗ để nói chuyện,chúng ta trở về rồi hãy nói.
Tang Thác Tư cảm khái ngẩng đầu lên trong mắt hiện lên hung quang nhìn Dạ Âm Trúc nói:
Ngươi là ai?
Tử buông hay tay huynh trưởng ra nói:
Đại ca, đây là huynh đệ tốt nhất của đệ. Âm Trúc.
Tang Thác Tư nhíu mày :
Tới nhà của chúng ta, ai dám gây rối. Có ta ở đây, Lôi Thần Chi Chuy này, ai còn dám gây hấn với các ngươi? Nếu có người nào dám gây bất lợi với các ngươi, ta nhất định lấy đầu của hắn.
Đại ca đừng xúc động người nghe chúng ta nói. Không phải gây bất lợi cho chúng ta, mà là cả thú nhân tộc thông tri giả.
Âm thanh của Tử có chút dồn dập, không còn băng lạnh như trước, hận ý mãnh liệt hiện ra trogn đôi mắt màu tím. Tang thác Tư yên lặng một chút:
Tử ngươi ý tứ gì vậy.Nếu như vậy ,các ngươi theo ta đên đây đi.Đi đến nơi nào đó so với các ngươi ở đây thì ở đây đảm bảo an toàn hơn.
Tử hướng về Diệp Âm Trúc gật đầu, hai người đi theo thân thể cao lớn của Tang Thác Ti . Dưới sự dẫn đường của Tang Thác Ti, hai người rất nhanh đến sân một tòa nhà đá rất lớn.
Ở đây mỗi tòa nhà đá đều cao hơn hai mươi thước, phóng mắt nhìn kiến trúc quy mô ở đây dĩ nhiên không kém hơn Lôi Thần Thương Hội.
Vừa vào cửa Âm Trúc cảm giác được đông đảo khí tức của cự thú, xem ra lần này đã đến tận hang ổ của bọn chúng rồi.
Canh giữ cửa chính là hai thân hình cao lớn bỉ mông cuồng bạo, mắt thấy Tang Thác Ti đã trở về vội vàng cung kính mở đại môn nhường đường cho ba người đi vào.
Tang Thác Ti mang theo Tử và Diệp Âm Trúc đi vào một gian đá lớn nhất, không đợi cửa đóng vào hắn đã hỏi ngay:
Tử, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, lúc trước gia đình chúng ta có vấn đề gì? Đến lúc ta quay về, Cổ Đế nói các ngươi bị Long tộc đánh lén đều đã chết, cha chết, mẹ chết, ngươi cũng chết. Thậm chí thân thể các ngươi cũng bị lửa thiêu hết rồi. Khi đó ta cảm giác như mình phát điên. Suốt mấy năm sau đó đều đắm chìm trong cừu hận, nhưng không biết cừu nhân là kẻ nào?
Nếu ngươi không chết, vậy ba mẹ chắc cũng còn sống, họ đang ở nơi nào?"
Nghe Tang Thác Ti hỏi liện tục, mắt Tử càng thêm lạnh lung oán hận nói:
Đúng vậy, Cổ Đế đương nhiên nói với đại ca như vậy, ngay từ đầu hắn không cho ngươi tham chiến chỉ vì không muốn mất đi đệ nhất dũng sĩ của Mông tộc mà thôi. Đại ca, bây giờ ngươi vẫn chưa rõ sao. Nếu là do Long tộc đánh lén, tại sao chỉ nhắm vào mỗi gia đình ta? Thuộc hạ của Cổ Đế lại chẳng có chút phản ứng gì? Tất cả là do Cổ Đế nghĩ ra. Không sai , ta còn sống, nhưng cha mẹ thật sự đã chết rồi. Bọn họ vì bảo vệ ta mà mà phải chết.
Tang Thác Ti im lặng không nói gì, hắn vẫn chưa tin nhìn Tử:
Tại sao, tại sao như vây? Gia đình chúng ta trong Bỉ Mông nhất tộc cũng là danh môn, mặc dù chúng ta chỉ có bốn người nhưng trong Bỉ Mông tộc không ai không biết đến uy danh cua Tang Thác Ti ta. Cổ Đế tại sao phải làm như vậy? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Tử hít một hơi sâu, ánh mắt chằm chằm nhìn đại ca mình nói từng chữ:
Bởi vì ta là Tử Tinh Bỉ Mông.
Tang Thác Ti toàn thân chấn động, là đệ nhất dũng sĩ trong hoàng tộc Bỉ Mông, hắn đương nhiên biết bốn chữ Tử Tinh Bỉ Mông này có ý nghĩa gì, giật mình nhìn đệ đệ của mình nói
Tử Tinh Bỉ Mông, không phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi sao? Ngươi thế nào… như thế nào?
Trong mắt lóe hàn quang, Tử lạnh giọng nói
Nếu không phải bởi vì ta là Tử Tinh Bỉ Mông, thì làm sao gia đình ta lại gặp tai nạn như thế, cha mẹ cũng vì thế mà chết. Từ nhỏ ta không giống các đứa trẻ khác, không phải vì ta là phế vật, mà thật ra ta kế thừa Tử Tinh huyết mạch từ viễn cổ truyền xuống.
Tang Thác Ti nói:
Nhưng Tử Tinh Bỉ Mông không phải là thần thú đệ nhất trong Thú nhân tộc chúng ta sao? Tại sao Cổ Đế lại muốn giết ngươi?
Tử nói:
Là dã tâm, hắn sợ ta làm dao động địa vị trong bộ lạc Lôi Thần. Đại ca người quá ngây thơ, ngươi quên mất Tử Tinh Bỉ Mông còn có một tên gọi khác là Thú Hoàng.
Làm gì có ai đang thống trị mọi người nguyện ý để một người khác uy hiếp địa vị của mình xuất hiện? Tử Tinh Bỉ Mông cũng không phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cơ hồ cứ một ngàn năm lại xuất hiện một lần.
Sở dĩ ngoại trừ Viễn Cổ ra thì trên đại lục bây giờ không còn nữa. Chỉ bởi vì các thống trị giả cứ phát hiện ra Tử Tinh Bỉ Mông, ngay lập tức hạ sát chúng từ bé"
Quang mang nhàn nhạt từ người Tử phóng ra. Đó chính là khí tức của Tử Tinh Bỉ Mông. Mặc dù không gây ra uy áp. Nhưng bá khí vương giả này đủ làm Tang Thác Ti sáng tỏ hết.
Tang Thác Ti không hổ là Bỉ Mông đệ nhất dũng sĩ. Cho dù đối mặt với uy áp của Tử Tinh Bỉ Mông, hắn cũng không lộ ra vẻ sợ hãi. Trogn mắt hung quang không ngừng lóe lên, tựa hồ đang nghĩ chuyện gì đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tử không làm phiền hắn, chỉ lẳng lặng đứng im bên cạnh, nhưng sắc mặt càng thêm trầm trọng.
Hắn bây giờ muốn biết nhất, chính là Tang Thác Ti là thần hộ mệnh từ bé của hắn sẽ làm gì.
Đột nhiên Tang Thác Ti đầu vai cử động, đi nhanh ra ngoài.
Đại Ca ngươi định làm gì?
Tử chạy đến kéo tay Tang Thác Ti, may là Tang Thác Ti bây giờ không ở trọng bản thể, hơn nữa Tử cũng gần đạt đến trình độ Cửu cấp thần thú cho nên lúc này mới giữ được tay của đệ nhất dũng sĩ Bỉ Mông .
Thả ta ra, Tử, ta phải đi tìm tên hỗn đản đó tính sổ, Không trách trước tiên hắn phái ta ra tiền tuyến rồi lại gọi ta về, đối xử tốt với ta như vậy hóa ra là muốn lợi dụng ta. Hắn làm ta tan nhà nát cửa, làm hại cha mẹ anh em của ta, ta nhất đinh phải tính sổ với hắn…
Vừa nói hắn vừa nhoài người ra, đến một người khỏe mạnh như Tử mà cũgn phải rất vất vả mới giữ được hắn lại:
Đại ca, bây giờ không thể đi được!
Đúng lúc Tang Thác Tư mở cửa ra thì Tử chợt hét lên một tiếng, một luồng khí tức cường đại của Tử Tinh Bỉ Mông tỏa ra, lập tức kiềm chế nộ hỏa trong người Tang Thác Tư, hắn từ từ xoay người lại hỏi:
Tại sao?
Tang Thác Tư giữ tư thế chiến đâu, lúc nào cũng có thể phóng thích sức mạnh bản thân ra ngoài.
Tử trầm trọng nói:
Đại ca bây giờ thời cơ còn chưa đến, ngươi đừng quên cổ đế trong tay có lôi thần chùy, hơn nữa hắn lại là Thú Nhân đệ nhất cao thủ, ngươi không đánh lại hắn đâu. Ta đã mất đi cha mẹ, chẳng lẽ còn mỗi ca ca duy nhất cũng mất luôn hay sao?
Tang Thác Tư bình tĩnh lại một chút mặc dù hắn luôn tự thị là cao thủ. Nhưng uy lực của Lôi Thần chùy là không thể bàn cãi, hắn nén thở vài hơi để lấy lại bình tĩnh:
Đừng quên ta là Bỉ Mông thống lĩnh, tất cả các tộc nhân Bỉ Mông tộc đều chỉ nghe lệnh của ta. Kể cả Cổ Đế có Lôi Thần Chùy trong tay cũng không thể đối mặt với sự vây công của cả Bỉ Mông tộc.
Tử trầm giọng nói:
Nhưng hắn là tù trưởng của Lôi Thần bộ lạc, cho dù có giết được hắn thì ngươi nghĩ là bộ tộc chúng ta còn có thể sống ở đây sao? Quan trọng nhất là khi đó các thế lực trong thành Lôi Thần chùy sẽ mất đi cân bằng, nội loạn sẽ lập tức xảy ra. Chẳng lẽ ngươi muốn trở thành tội nhân dịệt cả thú nhân tộc sao?
Tang Thác Tư nổi giận gầm lên một tiếng:
Vậy làm sao bây giờ,chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho hắn?
Tử lãnh đạm nói
Đương nhiên không phải đại ca ngươi trước tiên tỉnh táo một chút nghe ta nói.
Tang Tha Ti lại đóng cửa lại, đúng như lời hắn nói, trong Bỉ Mông tộc, uy nghiêm của hắn tuyệt đối là chí tôn. Dù nơi này có phát sinh tiếng động lớn như vậy mà vẫn không có một bóng dáng Bỉ Mông cự thú nào dám đến gần quấy nhiễu hắn.
Hắn quay lại trong phòng, Tang Thác Ti trầm trọng đi đi lại lại, thở hồng hộc giống như một ngọn núi lửa đang sắp phun trào vậy. Lực lượng ẩn dấu trong thân thể hùng tráng của hắn thật sự quá kinh khủng, ngay cả Diệp Âm Trúc đang đứng một bên cũng phải âm thầm kinh hãi.
Lập tức, Tử đem hết mọi chuyện kể từ khi mình rời bỏ Lôi Thần bộ lạc kể qua một lần cho hắn nghe, từ chuyện bị hãm hại thế nào, được thúc thúc cứu chạy thế nào, rồi lần lượt đến chuyện tiến vào thế giới loài người, đến chuyện gặp được Diệp Âm Trúc. Trong mười năm nhờ sự trợ giúp của hắn mà thuận lợi tu luyện lên tới cảnh giới Thất cấp Ma thú, rồi cũng Diệp Âm Trúc thành lập đồng đẳng bổn mạng khế ước, thậm chí cả chuyện lần trước tới băng quyển, đại chiến với Chiến Tranh cự thú cũng kể hết. Thêm chuyện Diệp Âm Trúc dùng tính mạng lực của hắn để cứu sống Tử thì ánh mắt Tang Thác Ti nhìn về Diệp Âm Trúc cũng trở nên nhu hoà hơn rất nhiều.
Hảo huynh đệ, nguyên lai nhiều năm nay ngươi phải chịu khổ như vậy. Ta thân là đại ca mà lại ở lại thành Lôi Thần Chùy này sướng khoái hưởng lạc, lại còn trợ giúp cừu nhân thu phục hết kẻ thù cho hắn. Ta đúng là chẳng ra gì mà!
Tang Thác Ti bi thống rống lên một tiếng, giống như những uất ức trong lòng muốn trào ra mà không có chỗ phát tiết.
Đại ca, không nên như vậy. Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, chúng ta chỉ còn có thể dũng cảm mà đối mặt với nó thôi. Vì thú nhân tộc, vì mối cừu hận của chúng ta, hiện thời chỉ có thể ẩn nhẫn. Ngươi yên tâm, lần này chúng ta đã thu phục được Chiến Tranh cự thú, tin rằng không lâu nữa chúng ta sẽ có đủ thực lực để chống lại tam đại bộ lạc. Đợi đến khi ta chân chính trở thành Tử Tinh Bỉ Mông, khi đó lập tức đến thành Lôi Thần Chùy này thanh toán hết nợ nần với hắn.
Tang Thác Ti ánh mắt kiên định nhìn đệ đệ, gật đầu một cái:
Tốt. Tử Tinh Bỉ Mông! Như vậy ta phải gọi ngươi một tiếng Tử Đế rồi. Đệ đệ tốt của ta, ta và ngươi cùng ra đi, lại có thêm hai trăm tộc nhân hỗ trợ, thử hỏi thiên hạ này có ai ngăn cản được chúng ta!
Không. Đại ca không đi được!
Tử lắc đầu nói:
Vì việc báo thù sau này ngươi không thể đi cùng chúng ta. Làm như vậy việc ta còn sống lập tức bị bại lộ, lúc đó chúng ta sẽ phải đối mặt với tam đại bộ lạc của Thú nhân tộc, cho dù là huy động hết tộc nhân cũng không có khả năng chống lại hơn ngàn vạn thú nhân đâu!
Tang Thác Ti cảm thấy mờ mịt, nộ khí cùng kinh hỉ nhìn huynh đệ thân sinh của mình:
Ta bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ lại lưu lại làm trâu chó cho Cổ Đế sao?
Tử Bất đắc dĩ nói:
Đại ca, trước mắt chúng ta chỉ có thể làm như vậy thôi. Vì tương lai của chúng ta mà nhẫn nại!
Lôi thần thương hội
Ai Mạc Sâm một thân pháp bào màu đen xuất hiện trong mật thất của hội trường. Lôi thần thương hội bề ngoài là do Ai Thác Áo cầm đầu nhưng thực ra hắn mới là chủ nhân chân chính.
Ai Thác Áo, ngươi vội vàng gọi ta như vậy có chuyện gì?
Ai Mạc Sâm lạnh lùng hỏi.
Ai Thác Áo đưa tay lấy ra một khối kim loại trình lên Ai Mạc Sâm:
Đại ca, ngươi xem đây là cái gì?
A?
Ai Mạc Sâm cả kinh kêu lên một tiếng, lập tức cầm lấy khối kim loại trong tay Ai Thác Áo, năng lượng khí tức đặc thù tràn ngập trong mắt hắn.
Khắc kim, đúng là khắc kim rồi, ngươi làm sao mà có được?
Ai Thác Áo đem hết sự tình xảy ra trong ngày hôm nay thuật qua một lần với hắn rồi nói:
Đại ca, người nói xem có phải mảnh khắc kim này là một phần của khối khắc kim mà chúng ta đưa đến cho Cổ Đế? Ngươi xem, bề mặt của mảnh khắc kim này cực kì trơn nhẵn, chắc chắn là bị lợi khí cực kì sắc bén cắt ra. Nếu chuyện này là thật thì hai tên khách thương nọ chắc chắn là đã bắt được Xích Tinh rồi!
Ai Mạc Sâm cẩn thận đánh giá mảnh khắc kim trong tay, ánh mắt tà ác không ngừng lóe sáng:
Ngươi nói không sai. Đây rất có thể là một phần của khối khắc kim đó. Mặc dù ở Cực bắc Hoang nguyên không thiếu các loại kim chuc, nhưng chỉ có loại Khắc kim này là không có. Khối khắc kim mà chúng ta đưa cho Cổ Đế tương đương với sản lượng của cả Long Khi Nỗ Tư đại lục trong một trăm năm. Độ trân quý không gì có thể so sánh được. Nếu không phải là ta thấy hắn còn có tác dụng thì cũng không tặng cho hắn lễ vật trân quý như thế, thật không ngờ lại bị một tên tiểu Xích Tinh trộm mất. Nếu chúng ta có thể thu hồi khối khắc kim từ hai tên đó, có thể nói đây là một công lao vô cũng lớn. Hai người đó hiện giờ ở đâu?
Ai Thác Áo nói:
Ta đã phái người theo dõi, chỉ cần tìm ra chỗ trú chân của họ thì không sợ bọn chúng chạy thoát.
Ai Mạc Sâm gật đầu hài lòng:
Không sai, chuyện này ngươi làm khá lắm. Kể từ khi để mất khối khắc kim này Cổ Đế tâm tình không lúc nào yên tĩnh, hay nổi giận bất thường, cũng không biết là đã có bao nhiêu đàn bà chết dưới tay hắn rồi. Thật không hiểu hắn cần khối khắc kim kia để làm gì? Với kĩ thuật của thú nhân tộc tuyệt không thể luyện chế được thần khí, theo ta thấy chắc hắn chỉ tham lam đồ vật có giá trị cao mà thôi!
Ai Thác Áo nghi hoặc hỏi:
Chẳng lẽ còn có chuyện gì bí ẩn sao?
Ai Mạc Sâm gật đầu nói:
Rất có thể, chuyện này ta sẽ điều tra. Bất luận là thế nào, đêm nay phải tìm ra chỗ trú chân của hai người nọ rồi động thủ ngay. Mọi chuyện giao cho ngươi làm, miễn sao đưa được khối khắc kim về là được!
Ai Thác Áo cung kính nói:
Vâng, nhưng mà hai người nọ thực lực cũng rất mạnh, hôm nay lúc đi vào, một người tỏa ra khí thế cực kì mạnh mẽ, ngay cả loại bỉ mông hung tàn cũng bị áp chế đến không dám ngẩng đầu lên nhìn. Ngoài ra tên còn lại cũng rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã giết chết Trư vương Trư Hồng Tuấn, mà lúc đó bên cạnh con heo thối tha này còn có hơn chục tên Hào Trư hộ vệ. Đối mặt với từng đó Hoàng cấp hộ vệ mà vẫn ung dung lợi dụng kĩ xảo qua mặt họ, ta thấy thực lực tên này không nhược. Ta nghĩ, hai tên này có thể là do ma thú cấp chín biến hóa thành. Dù Xích Tinh thực lực không mạnh nhưng năng lượng chính thức cũng rất cường đại. Lúc trước Lang kỵ binh đuổi theo Xích Tinh trở về không phải nói là đã gặp hai tên Hoàng Kim Bỉ Mông sao? Ngươi xem hai người đó có phải là do hai tên Hoàng Kim Bỉ Mông đó biến hóa ra không?
Ai Mạc Sâm suy nghĩ một chút,quả quyết nói:
Điều này không có khả năng. Hoàng Kim Bỉ Mông mặc dù khả năng biến hóa thành người rất chuẩn theo hình dạng, nhưng đại đa số bộ phận cũng đều rất cao lớn. Hơn nữa theo lời ngươi nói thì, tên uy nhiếp Bỉ Mông nhân có thể là Hoàng Kim Bỉ Mông hóa thành; tên kia sử dụng kĩ xảo thì nhất định là không phải. Hoàng Kim Bỉ Mông luôn luôn dùng bạo lực, vốn nổi danh bởi sức mạnh và phòng ngự siêu cường, tốc độ còn không đáng để ý thì làm sao dùng kĩ xảo được. Bất luận thế nào cứ bắt được hai người đó đã rồi hẵng nói sau. Tìm được trú điểm của bọn họ rồi, ngươi lập tức dẫn theo Hắc Bách Hợp tiểu đội bao vây lại, cho dù là hai Cửu cấp cự thú cũng có thể dễ dàng bắt được.
Nghe nói đến Hắc Bách Hợp tiểu đội, hai con mắt của Ai Thác Áo lập tức sáng lên. Thật không ngờ đại ca lại giao đội ngũ cực kì thần bí này cho hắn sử dụng.
Chuyện đến đây bỗng dưng bên ngoài có người la hoảng:
Hội trưởng, không hay rồi!
Ai Thác Áo trừng mắt hỏi:
Xảy ra chuỵện gì?
Hội trưởng đại nhân, mấy người phái đi theo dõi vị khách số mười sáu đều chết cả rồi. Tử trạng giống nhau, đều bị một kiếm cắt cổ, không sót một ai. Hai vị khách nọ cũng thất tung rồi!
Cái gì?
Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Ai Mạc Sâm bên cạnh, Ai Thác Áo lập tức đổ mồ hôi lạnh:
Khốn kiếp, các ngươi thật là vô dụng.
Đại ca, ta lập tức thân hành, nhất định tìm ra hạ lạc của hai tên đó!
Ai Mạc Sâm hừ lạnh một tiếng:
Chuyện này nếu ngươi không làm cho tốt thì đừng trách ta không niệm tình huynh đệ. Hai người kia rất trọng yếu, rất có thể liên quan đến việc hơn mười bỉ mông cự thú mất tích lần trước. Ngươi lập tức điều tra, cho dù thế nào cũng phải bắt hai người kia cho ta.Mang theo Hắc Bách Hợp tiểu đội."
Vâng, đại ca.
Ai Thác Áo vội vàng đáp ứng một tiếng, thân hình chợt lóe cực nhanh rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi Ai Mặc Sâm tức giận hừ một tiếng,"thật sự là phế vật nếu không phải ở chỗ này không có cách nào sử dụng ma pháp,còn phải dùng đến ngươi sao? Chuyện ta quan tâm chính là việc hơn mười Bỉ Mông cự thú đã đi đâu. Hi vọng lần này có thể có được đáp án.
Tử, đại ca thật sự không muốn xa ngươi. Vừa gặp lại đã phải chia tay, đại ca thật không nỡ!
Tang Thác Ti hai mắt rưng rưng nhìn Tử. Vừa rồi Tử an bài mọi việc sau này với hắn, hắn cũng đã chấp nhận. Nhưng cũng không trách được hắn, khó khăn lắm mới gặp lại thân đệ đệ - người thân duy nhất còn lại của mình, làm sao có thể bảo hắn nói chia tay là chia tay được.
Tử thở dài một tiếng, cười khổ nói:
Đại ca, ta cũng không muốn xa ngươi. Nhưng chúng ta phải đi, đại ca, ngươi trước mặt Cổ Tư nhất định không được để lộ ra sơ hở. Phải tìm cách thu phục tộc nhân của chúng ta. Nếu cần có thể đêm tin tức Tử Tinh Bỉ Mông xuất hiện nói cho bọn chúng. Hai đại bộ lạc Bỉ Mông này rất quan trọng, sau này khi ta chính thức phát động công kích, tộc nhân sẽ là quân bài chính.
Tang Thác Tư gật đầu nói:
Điều này ta hiểu. Ngươi cũng nhất định phải cẩn thận. Cổ Đế người này rất không đơn giản. Hắn chẳng những thực lực cường đại còn có thần khí cực mạnh lôi thần chùy, cho dù ở thế giới loài người hay pháp lam thất tháp những lão già này cũng không muốn trêu chọc hắn. Lôi thần chùy hơn nữa là ma pháp cấm kị, ma pháp sư ở chỗ này đều không thể làm được chuyện gì cả. Ta nghe Cổ Đế nói qua, ma pháp sư trừ phi vượt qua Thải Hồng đẳng cấp của nhân loại mới thoát khỏi cấm chế của thần khí này. Nhưng loại này pháp sư vô cùng cường đại này ngay cả trong Pháp Lam vị tất cũng đã tồn tại.
Từ đầu đến giờ chưa từng nói một câu nào, Diệp Âm Trúc lúc này đột nhiên khai khẩu:
Tang Thác Ti đại ca, ta có chuyện này chưa rõ. Thần khí càng mạnh thì lực lượng sử dụng lại phải càng cường đại. Theo như ngươi nói thì Lôi Thần Chùy này còn có tính năng cấm chế ma pháp nguyên tố, ta sợ rằng nó không đơn giản chỉ là Thần khí mà thôi, thậm chí có thể nói là siêu cấp thần khí. Nhưng nếu nó đúng là Siêu cấp Thần khí thì Cổ Đế làm sao có thể sử dụng. Theo hiểu biết của ngươi về hắn thì Cổ Đế có thể phát huynh được mấy phần sức mạnh của Lôi Thần Chùy??
Tang THác Ti không chút do dự nói:
Phát huy hoàn toàn uy lực Lôi Thần Chùy. Điểm này ta có thể chắc chắn như vậy! Dù sao ta cũng ở bên cạnh hắn hơn mười năm, thực lực của hắn không ai hiểu rõ bằng ta. Nhưng ta cũng vô ý biết được một bí mật của hắn. Diệp huynh đệ nói không sai, Lôi Thần Chùy dù không phải là siêu cấp thần khí thì cũng gần như thế, muốn sử dụng nó thì năng lượng hao phí cực lớn, nhưng Cổ Đế phải lập nên một ma pháp trận, mượn lực lượng trong tự nhiên để sử dụng Lôi Thần Chùy đạt tới mức uy lực cao nhất. Hơn nữa, cũng chỉ có thể sử dụng trong phạm vi ma pháp cấm chế mà thôi.
Ma pháp trận??
Diệp Âm Trúc và Tử kinh ngạc nhìn nhau, tin tức này đối với họ thật quá trọng yếu. Dùng Lôi Thần chùy phải có ma pháp trận hỗ trợ, điều này chứng minh rằng Lôi Thần Chùy cực mạnh, ngay cả tử cảnh bát cấp như Cổ Đế mà cũng không đủ năng lực khống chế. Nói cách khác, nếu phá đi ma pháp trận thì sự uy hiếp của Lôi THần Chùy không còn quá ghê gớm nữa, đối với chuyện phát động công kích trong tương lai của Tử cực kì có lợi
Tang Thác Ti bảo:
Giờ các ngươi về nghỉ ngơi đi, sáng mai hãy đến tìm ta. Àh, mà các khỏa tàng trữ sinh mệnh bảo thạch đó mặc dù bình thường tác dụng không lớn, nhưng các ngươi muốn ra khỏi thành thì vẫn còn cần đến nó. Từ màu sắc và ba động năng lượng của nó, ta đoán ít nhất có thể chứa khoảng trăm người đó!
Diệp Âm Trúc lúc này mới nhớ mình đã dùng khắc kim đổi lấy một bảo bối, trong đó còn có chứa mấy Lam tinh linh mĩ nữ. Hắn thở dài một hơi, móc khối Tàng trữ sinh mệnh bảo thạch ra hỏi:
Tang Thác Ti đại ca, khối tàng trữ sinh mệnh bảo thạch này rốt cục là có bí ẩn gì?
Có thể chứa đựng và bảo tồn các sinh mạng? Diệp Âm Trúc ngạc nhiên nhìn viên bảo thạch đang lấp lóe trong tay hắn, lòng khấp khởi mừng thầm. Khó trách bên trong có thể chứa đến mười Lam tinh mĩ nữ, chuyện thần kì trên địa lục thật không thể nào ngờ hết được.
Tử hỏi:
Đại ca, vậy cái Lôi thần thương hội kia là thế nào vậy? Hôm nay đấu giá hai vật phẩm tại thế giới loài người có thể xem là chẳng có mấy giá trị, nhưng đến thú nhân tộc chúng ta thì lại đổi được một lượng lớn kim tệ. Cổ Đế không lẽ lại ngu đến thế sao?
Tang Thác Ti hừ lạnh một tiếng:
Cổ Đế làm sao mà ngốc đến thế chứ, hắn được nhận ba phần lợi nhuận từ cái Lôi Thần thương hội đó mà. Hơn nữa không biết hắn còn nhận được lợi ích gì khác từ cái Lôi Thần thương hội đó mà ra lệnh cấm tất cả chúng ta không được dùng vũ lực với bọn chúng. Nếu không bọn chúng làm sao có thể an lành ở trong địa phận của chúng ta mà càn rỡ thế được! Nghe nói, hôm nay đấu giá mười tinh linh mĩ nữ, nhưng người đẹp nhất thì lại được dâng cho Cổ Đế. Hắn nhận được nhiều cái hay như vậy tất nhiên là bỏ mặc sinh tử của tộc nhân rồi. Bọn quý tộc chính là những kẻ bị bóc lột đầu tiên.
Tử giận dữ nói:
Đây gọi là rượu thịt che hết nhân tình (câu này mượn của nhân loại nhé). Đại ca, vừa rồi ngươi nói còn có một tinh linh thiếu nữ bị đem tặng cho Cổ Đế đúng không?
Tang Thác Ti gật đầu:
Đúng vậy! Àh mà hôm nay các ngươi dùng vật gì để đổi lấy mười Lam tinh mĩ nữ vậy. Huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có hứng thú với họ sao?
Tử cười khổ nói:
Đương nhiên là không phải, ta và Âm Trúc có một bằng hữu ta Tinh linh tộc. Thấy tộc nhân của nàng ta phải chịu đày đọa như thế, thật không nỡ đứng nhìn. Chúng ta dùng khắc kim để đổi đó.
Khắc kim? Chẳng lẽ tên Xích Tinh lần trước làm Cổ Đế tức giận đến nỗi giết mấy ngàn Lang kị binh lại bị các ngươi bắt được?
Diệp Âm Trúc và Tử nhìn nhau cười, Âm Trúc nói:
Không phải bắt mà là hợp tác. Xích Tinh bây giờ là bằng hữu của chúng ta.
Tang Thác Ti cười ha hả:
Hay! Thật thống khoái! Các ngươi chưa trông thấy bộ dạng khổ sở của Cổ Đế lúc đó. Mặc dù ta không biết hắn cần khắc kim để làm gì, nhưng theo ta thấy thì hắn cực kì quý trọng khối khắc kim đó. Thế nên những Lang kỵ binh phụ trách truy bắt Xích Tinh thất bại trở về đều bị giết. Hơn nữa còn phái hầu như tất cả Lang kỵ binh truy tìm nhưng không thấy. Vì chuyện này mà đến giờ Cổ Đế vẫn chưa hết tức giận…
Diệp Âm Trúc hỏi:
Tang đại ca, vừa rồi người nói còn có một tinh linh mĩ nữ bị tặng cho Cổ Đế?
Tang Thác Ti gật đầu bảo:
Ta nghe bọn người dưới nói vậy. Thế nào? Các ngươi định một mẻ quét sạch sao, ngay cả Tinh linh kia cũng cướp luôn?
Tử nói:
Đã giúp thì giúp cho trót. Có đại ca ở đây chúng ta không cần lo chuyện tìm cách thoát đi nữa. Cho nên chúg ta có thể thoải mái mà thử một phen. Nếu canh phòng nghiêm mật quá thì cũng chỉ có thể bỏ qua mà thôi.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
Ta cũng nghĩ như vậy. Tang đại ca, chỗ ở của Cổ Đế có bao nhiêu binh lính thú nhân?
Thật ra vẫn có cơ hội. Cổ Đế luôn tự thị là đệ nhất nhân của Thú nhân tộc, cho nên nhà của hắn ngoài thê thiếp ra thì không có nhiều binh vệ. Trong đó có bốn tên Bỉ Mông thuộc hạ của ta, còn lại đều là cao thủ Sư Nhân tộc, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi tên mà thôi. So với đế vương của nhân loại các ngươi thì không thể nào sánh được, cho nên chỉ cần các ngươi cẩn thận một chút thì không phải là không thể làm được. Có cần ta điều mấy tên Bỉ Mông thuộc hạ về không?
Tử lắc đầu:
Khôgn cần! Làm như thế đại ca sẽ bị nghi ngờ. Để ta tính toán lại xem sao. Với thực lực của ta và Âm Trúc dù không cứu được người cũng có thể ung dung đào thoát.
Tang Thác Ti cười lạnh một tiếng:
Nếu các ngươi bị Cổ Đế phát hiện thì cứ phát tín hiệu, cùng lắm thì chúng ta liều mạng với bọn chúng một trận.
Cảm nhận được sự ân cần quan tâm của huynh trưởng, Tử trầm giọng nói:
Đại ca, trừ phi vạn bất đắc dĩ, ngươi tuyệt không được khinh thường vọng động. Tin tưởng vào chúng ta!
Tang Thác Ti nói:
Nếu gặp phải Lôi Thần Chùy thì vạn lần không được ngạnh tiếp. Vật này chúgn ta vẫn chưa thể chống được.
Tử gật đầu bảo:
Đại ca, chúng ta đi. Nếu mọi việc thuận lợi thì sáng mai chúng ta sẽ đến tìm, phiền ngươi giúp chúng ta rời thành.
Cáo biệt Tang Thác Ti, Tử và Diệp Âm Trúc đi về phía ngã tư Hắc Ám nhai đạo. Lúc này đã gần tới nửa đêm, trên ngã tư đường bóng dángthú nhân đi lại cũng đã ít đi nhiều.
Tử tự nhiên là phải biết chỗ ở của Cổ Đế, bàn bạc với Diệp Âm Trúc vài câu rồi hai người lặng lẽ nhằm trung tâm thành đi tới.
Đúng như lời Tang Thác Ti nói, chỗ ở của Cổ Đế quả nhiên cao lớn khác biệt, chuyện này với thể hình cự đại của Bỉ Mông cự thú nhất định là có liên quan với nhau. Bờ tường cao năm thước ngăn hết mọi ánh mắt, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy mơ hồ đỉnh chóp các kiến trúc cao lớn ở bên trong.
Diệp Âm Trúc và Tử hai người dừng lại bên ngoài bờ tường âm u, Tử đưa tay chỉ vào trong, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Khí tức màu tím nhàn nhạt từ trên người hắn tỏa ra rồi từ từ biến mất trong trời đêm
/336
|