Xuất hiện trong phòng của Diệp Âm Trúc đúng là vị Ngân Long công chúa Ly Sát lạnh như băng tuyết.
-Ly Sát? Sao ngươi lại tới đây?
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn vị mỹ nữ Ngân Long tộc ày. Có một đoạn thời gian không thấy, hắn phát hiện, Ly Sát nhìn qua so với lần trước dĩ nhiên tiều tụy đi vài phần. Nhưng khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng lại nhu hòa đi vài phần.
Nhìn kỹ Diệp Âm Trúc, Ly Sát nhàn nhạt nói:
-Là ông nội sai ta tới tìm ngươi, theo ta về Ngân Long thành.
Nàng nói chính là giản khiết như vậy, nhưng tâm của nàng lúc này, lại hoàn toàn bất đồng với trước kia. Nhìn Diệp Âm Trúc, không biết tại sao, nàng phát hiện đôi mắt tím của mình dĩ nhiên không cách nào rời đi. Cùng lần trước gặp mặt thời gian cũng không tính là quá dài, nhưng lúc này, giờ phút này, nàng lại phát hiện, khi mình gặp lại nam nhân anh tuấn này, trong lòng sinh ra một loại tâm tình thỏa mãn.
Khí chất của hắn vẫn ưu nhã như vậy, vẫn là ma pháp bào màu trắng phảng phất vĩnh viễn không thay đổi, chỉ là ánh mắt trong suốt của hắn tựa hồ trở nên thâm thúy rất nhiều, khí tức cũng trở nên càng khó có thể nắm bắt.
-Đi Ngân Long thành? Làm gì? Sẽ không phải là lại muốn khảo nghiệm gì với ta chứ.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói, mặc dù hắn rất không thích địa phương đó, nhưng hắn cũng biết, trước khi mình làm ra cử động gì, Ngân Long thành tuyệt đối sẽ không sinh ra uy hiếp gì với mình.
Ly Sát nhíu nhíu mày,
-Ngươi tựa hồ rất ghi nhớ cừu hận.
Diệp Âm Trúc nói:
-Ta không nên nhớ cừu hận sao? May là ta còn sống, nếu không, ngay cả ghi nhớ cừu hận cũng không có khả năng.
Ly Sát nhìn kỹ Diệp Âm Trúc.
-Vậy ngươi đi hay là không? Đừng quên, ngươi bây giờ đã là một ngoại tịch Ngân Long.
Diệp Âm Trúc bày ra một bộ dáng bất đắc dĩ,
-Đương nhiên phải đi. Ngân Long vương cho gọi, ta như thế nào có thể không đi đây? Ly Sát, có thể tiết lộ trước một chút hay không, ông nội ngươi tìm ta, đến tột cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Ly Sát nhìn Diệp Âm Trúc, nàng vốn định cự tuyệt nghi vấn như vậy, nhưng không biết tại sao, tâm lại đột nhiên mềm nhũn. Cúi đầu nói:
-Nu là chuyện xấu, ta sẽ tìm đến ngươi sao? Đương nhiên, cũng không phải chuyện tốt gì. Ngươi từ trong Ngân Long tộc được rất nhiều lực lượng, cũng nên vì Ngân Long tộc làm một chút. Dù sao, ngươi cũng là một thành viên trong chúng ta.
Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia trào phúng.
-Một thành viên trong các ngươi? Có thể chỉ có ngươi mới có thể xem là như vậy. Chờ ta một chút, ta để lại cho bạn cùng phòng một phong thư, hy vọng lần này đi thời gian không quá dài.
Tô Lạp tới thích khách hệ báo cáo, Diệp Âm Trúc cũng không biết nàng bận việc gì, đơn giản viết lại mấy câu, nói cho Tô Lạp mình ra ngoài có việc, sẽ rất mau quay trở về.
-Chúng ta đi.
Quang mang từ thủy tinh cầu màu tím trong nháy mắt bao phủ cả phòng, pháp trận thần kỳ dưới chân lóe sáng, ánh sáng lóe lên, Diệp Âm Trúc đã mang theo Ly Sát tiến vào đặc thù không gian trong truyền tống trận.
Định vị pháp trận tại Ngân Long thành, ngay trong sào huyệt của Đại trưởng lão Ngân Long tộc Hoắc Hoa Đức, cho nên khi Diệp Âm Trúc và Ly Sát mới từ ma pháp trận xuất hiện, hắn đã nhìn thấy thân thể khổng lồ của Hoắc Hoa Đức. Chỉ bất quá, gặp lại Hoắc Hoa Đức lại khiến cho Diệp Âm Trúc trong lòng chấn động.
Lần trước lúc nhìn thấy Hoắc Hoa Đức, lân phiến trên người lão vẫn còn là màu tím, ước chừng có hai phần ba là màu tím, mà lần này gặp lại, Hoắc Hoa Đức đã hoàn toàn là một con rồng màu tím, kỳ dị hơn chính là, thân thể lão tựa hồ trở nên nhỏ một chút. Mà khí tức của lão cũng so với lần trước gặp Diệp Âm Trúc thu liễm rất nhiều. Không biết tại sao, Diệp Âm Trúc ngược lại hiểu được bây giờ Hoắc Hoa Đức nguy hiểm hơn. Trong mơ hồ, từ ngoại hình của Hoắc Hoa Đức hắn hiểu được chút ít.
-Ông nội, Diệp Âm Trúc tới.
Ly Sát vẫn lạnh như băng như trước. cho dù đối mặt với ông nội của mình.
"Oh?" Ngân Long vương Hoắc Hoa Đức lại dương dương mở long mục, ánh mắt lão nhìn qua có chút mê ly, tựa hồ ngủ chưa tỉnh. Chứng kiến Diệp Âm Trúc, cái đầu thật lớn chậm rãi ngẩng lên,
-Hoan nghênh ngươi, ngoại tịch Ngân Long trẻ tuổi.
Diệp Âm Trúc hướng Hoắc Hoa Đức gật đầu,
-Xin chào ngài, Hoắc Hoa Đức trưởng lão. Chẳng biết cho gọi ta có chuyện gì.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Lần này tìm ngươi tới, là hy vọng ngươi vì Ngân Long tộc làm một việc, chuẩn xác mà nói, là đại biểu Ngân Long tộc xuất chiến.
-Xuất chiến?
Diệp Âm Trúc tò mò nhìn Hoắc Hoa Đức,
-Ngân Long tộc nhân thủ như rừng, cho dù đối phó ngoại địch, tựa hồ cũng không dùng tới ngoại tịch nhỏ yếu như ta.
Hắn có chút không rõ ý tứ của Hoắc Hoa Đức, chẳng lẽ lão giá này não có vấn đề rồi?
Hoắc Hoa Đức ha ha cười,
-Không nên nghi hoặc, tiểu tử. Ta cũng không có nói sai. Ta đã nghĩ kỹ, ngươi quả thật là người thích hợp nhất.
Diệp Âm Trúc nói:
-Xin trưởng lão nói rõ.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Tại Long Khi Nỗ Tư đại lục, bất luận là quốc qua hay là Thất long thành chúng ta, đều có xếp hạng. Ngươi hẳn là biết, mà xếp hạng này, đối với chúng ta mà nói, không chỉ là vinh dự, đồng thời cũng là lực lượng uy hiếp, điểm này ngươi hẳn là hiểu được.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Đúng vậy. Mễ Lan đế quốc thủy chúng là đại lục đệ nhất cường quốc. Mà Ngân Long thành cũng là mạnh nhất trong Thất long thành.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Đúng vậy. Nhưng ngươi có biết xếp hạng này là như thế nào?
Diệp Âm Trúc ngạc nhiên nói:
-Chẳng lẽ xếp hạng này không phải căn cứ vào tổng hợp thực lực mà xếp hay sao?
Hoắc Hoa Đức lắc lắc cái đầu thật lớn,
-Đương nhiên không phải. Tổng hợp thực lực? Vậy muốn làm như thế nào tính toán? Thẳng thắn mà nói, từ thực lực mà xem, Ngân Long thành chúng ta kỳ thật yếu hơn Hắc Long thành. Mặc dù cùng giai Ngân Long trên Hắc Long một bậc. Nhưng Ngân Long chúng ta số lượng là ít nhất trong Thất long thành. Chúng ta sở dĩ có thể bảo trì vị trí đứng đầu Thất long thành, phải cảm tạ Mễ Lan đế quốc. Đúng là bởi vì cùng họ hợp tác, chúng ta mới có thể vẫn ngồi yên ổn ở vị trí này.
Nghe xong Hoắc Hoa Đức nói, Diệp Âm Trúc không khỏi trong lòng tràn ngập nghi hoặc, mơ hồ cảm giác được, lần này Ngân Long vương gọi mình tới, sợ rằng cùng việc xếp hạng này có liên quan.
Quả nhiên, Hoắc Hoa Đức tiếp tục nói:
-Vốn bất luận là Thất long thành chúng ta hay là tám quốc gia trên đại lục bây giờ thường xuyên phát sinh chiến tranh. Nhưng là bởi vì Pháp Lam tồn tại, chiến tranh phần lớn chỉ là trò chơi nho nhỏ mà thôi. Pháp lam bởi vì điều hòa thế lực các nơi, cũng để cho uy hiếp lẫn nhau, cứ mười năm sẽ cử hành một lần thất quốc thất long chiến đấu xếp hạng. Trong cuộc chiến xếp hạng, quyết định vị trí các nước và thất long thành chúng ta. Không nên nghi hoặc, tại xếp hạng này, là không có vương quốc nhỏ yếu nhất A Tạp Địch Á. Cho nên mới là thất quốc.
-Pháp lam?
Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, đối với địa phương thần bí này, cũng là nơi phong ấn một không gian vực sâu khác, là nơi có dấu vết của tổ tiên thần long của mình, hắn sớm đã tràn ngập sự hướng tới.
-Hoắc Hoa Đức trưởng lão, có thể xin ngài nói cẩn thận một chút được không.
Hoắc Hoa Đức gật đầu, nói:
-Đương nhiên. Đây là điều ngươi phải hiểu rõ. Nguyên thất quốc thất long xếp hạng chiến, chính là khảo nghiệm khắp nơi tổng hợp thực lực. Cũng là khảo nghiệm năng lực phát triển. Trong đó trọng yếu nhất, chính là loài người cùng Long tộc liên hợp lực lượng. Pháp lam cử hành xếp hạng chiến này, không chỉ vì xếp hạng các quốc gia và long thành thực lực mạnh yếu, đồng thời cũng là cho loài người các ngươi cùng Long tộc chúng ta có sự liên hợp tốt. Từ điểm này mà nói, Pháp Lam là vì tăng cường thực lực cả đại lục chúng ta. Trong xếp hạng chiến này. Nếu chỉ long tộc hoặc loài người một phương cường đại, đều không thể quyết định thắng bại cuối cùng. Quy tắc là như thế này, quốc gia tham gia xếp hạng chiến, đều tự phái ra một đạo quân năm trăm người. Mà chúng ta thất long thành đều tự phái ra hai vị Long tộc. Do Long tộc cùng đồng bọn loài người của mình phối hợp, tạo thành liên quân, cùng với quốc gia của hắn và tổ hợp Long thành tiến hành đấu vòng tròn. Quốc gia chiến thắng cuối cùng, thắng nhiều nhất chính là quán quân cuối cùng. Nếu xếp đầu tiên có hai quốc gia có số lượng thắng giống nhau, vậy, tiến hành đấu chung kết."
Diệp Âm Trúc đến đây mới hiểu được một chút,
-Ý của ngài là nói, Ngân Long thành cùng Mễ Lan đế quốc liên hợp, tham gia trận chiến thất quốc thất long xếp hạng này sao?
Hoắc Hoa Đức gật đầu, nói:
-Không sai, là như vậy. Trong trận chiến xếp hạng lần trước, chúng ta cùng Mễ Lan đế quốc phối hợp rất tốt, thu được thắng lợi cuối cùng, lực áp Hắc Long thành cùng Lam Địch Á Tư đế quốc, trở thành quốc gia và long thành đều xếp thứ nhất. Lúc này, ta cũng hy vọng các ngươi có thể lấy được thắng lợi. Việc này quan hệ tới vinh dự Ngân Long tộc chúng ta, không cho phép thất bại.
-Chờ một chút. Hoắc Hoa Đức trưởng lão, ý ngài không phải là để cho ta đại biểu Ngân Long tộc xuất chiến chứ?
Diệp Âm Trúc trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Hoa Đức.
Hoắc Hoa Đức mỉm cười, nói:
-Không sai, chính là để cho ngươi đại biểu Ngân Long thành. Ta vừa rồi nói qua, ngươi là người thích hợp nhất.
Diệp Âm Trúc giật mình nói:
-Nhưng Mà, Ngân Long thành tùy tiện một vị trưởng thành Ngân Long thực lực so với ta đều cường đại hơn nhiều. Cho dù là một ấu long chưa trưởng thành cũng sẽ không yếu hơn so với ta chứ. Ngài tại sao lại lựa chọn ta?
Hoắc Hoa Đức nói:
-Đây là bởi vì quy tắc thất quốc thất long xếp hạng chiến. Vì triển vọng thực lực tương lai Long thành cùng quốc gia có thể phát triển. Tuổi của những người tham gia có yêu cầu nghiêm khắc, quốc gia phái ra quân đội năm trăm người, tuổi không thể vượt qua hai mươi lăm, mà Long tộc chúng ta phái ra, tuổi không thể vượt qua hai ngàn. Ngươi năm nay chưa đến hai mươi tuổi. Chẳng những phù hợp, hơn nữa bởi vì tuổi quá nhỏ, còn có ưu thế có thể mang theo linh hồn hiến tế của một ma thú tham dự. Cho nên, ngươi tự nhiên là thích hợp nhất, đương nhiên, ta càng thêm coi trọng là cầm khúc của ngươi. Khúc "Long tường thao" của ngươi cơ hồ có thể ảnh hưởng đến tất cả long tộc, khi các ngươi đối mặt long tộc khác, bằng vào thần kỳ cầm khúc đó của ngươi, tuyệt đối có thể ngăn chặn hai con rồng đối phương công kích, như vậy khả năng chiến thắng của chúng ta càng lớn."
Nghe xong Hoắc Hoa Đức nói, Diệp Âm Trúc không khỏi trầm ngâm một trận, như vậy cũng được, bất quá hắn cũng không muốn cự tuyệt. Pháp lam, vậy là phải tới Pháp lam! Nếu nói trên đại lục có chỗ nào hắn muốn đi nhất, Pháp lam không thể nghi ngờ là xếp hạng đầu tiên.
Hoắc Hoa Đức thấy Diệp Âm Trúc không nói lời nào, sợ hắn lo lắng, vội vàng nói:
-Lần này tham chiến cùng ngươi là Ly Sát, nó có thực lực cực mạnh. Trong Long tộc ở cùng độ tuổi với nó tuyệt đối không thể có người vượt trội hơn. Nó và ngươi lại có linh hồn y phụ, việc phối hợp tác chiến tự nhiên dễ dàng hơn nhiều. Ta với nó sẽ kiếm cho ngươi một con Ma Thú thật mạnh, thông qua linh hồn hiến tế, cho ngươi mang lên chiến đài. Như vậy sẽ nắm chắc phần thắng rồi.
-Linh hồn hiến tế??
Diệp Âm Trúc ngạc nhiên hỏi:
-Phép thuật này không phải là chỉ có ma thú mới tiếp nhận được sao?
Hoắc Hoa Đức hai mắt chợt lóe lên một tia khó hiểu:
-Đừng quên, bây giờ ngươi đã là ngoại tịch Ngân Long. Ta cũgn đã từng nói qua, sau khi trở thành ngoại tộc Ngân Long, ngươi có thể có được một ít năng lực của Long tộc. Linh Hồn hiến tế chính là một trong số những năng lực đó. Dĩ nhiên là với thực lực của ngươi bây giờ, Linh hồn hiến tế cũng chỉ có thể tiến hành với một con ma thú mà thôi, nếu không rất dễ bị phản phệ. Đối với Long tộc mà nói, có rất ít người chịu tiếp nhận phép thuật này, đơn giản là Ma Thú linh hồn hiến tế bị coi khinh. Nhưng lần này là bài vị chiến nên coi như phá lệ một lần. Theo quy định nếu có hai điều long dưới hai nghìn tuổi tham gia thì mới cho phép hỗ trợ thêm một đầu Ma Thú linh hồn hiến tế. Nhưng chuyện này cũng rất hiếm thấy. Dù sao chúng ta cũng là Long tộc tối cường đại. Lần này ngươi vất vả một chút, chúng ta không để ngươi chịu thiệt đâu.
Diệp Âm Trúc tim đập thình thịch, hắn cảm thấy cực kì hưng phấn. Mình cuối cùng cũng đã có thể tiếp nhận Linh Hồn hiến tế sao? Nếu là như vậy, Tử là thần thú mười cấp , có thể tiếp nhận Linh hồn hiến tế với mười con Ma thú khác. Mặt khác đều phải là ma thú của mình để tránh bị phản phệ. Nhưng mà cửu cấp Ma thú có thể tiến hành Linh Hồn hiến tế cũng chỉ có ba con mà thôi.
Đúng vậy! Hoắc Hoa Đức đã đề tỉnh mình một chuyện, Từ khi lập đồng đẳng bổn mạng khế ước với Tử, mình đã không còn là nhân loại thuần túy nữa rồi. Huống chi trong cơ thể mình còn có dòng máu của Tử đang chảy. Từ lần cùng Tử hoàn toàn dung hợp, lực lượng vô hình tăng lên rất nhiều. Bây giờ mình không chỉ có Tử Tinh huyết mạch, còn là ngoại tịch Ngân Long, vậy mình có thể cai quản được bao nhiêu Ma Thú Linh hồn hiến tế đây?
Phải biết rằng thêm một đầu ma thú là tăng thêm một phần thực lực. Thiểm – Lôi hai tên tiểu tử là huyết khế, đương nhiên không tính vào Ma thú linh hồn hiến tế. Thực ra, chân chính lập khế ước với mình cũng chỉ có Tử. Ly Sát là linh hồn y phụ, mình không thể ước thúc được. Quay về nhất định phải tìm Tử hỏi kĩ một phen, mình rốt cuộc là có thể tiếp nhận bao nhiêu đầu Ma Thú linh hồn hiến tế? Ma thú nhiều chút có lẽ sẽ an toàn hơn. Nếu tính toán theo Tử Tinh huyết mạch, ít nhất mình cũng có thể thu phục được mười đầu ma thú. Hoàng Kim Bỉ Mông cũng tốt, Băng Cực Ma Viên cũng được, đều là lựa chọn đúng đắn cả. Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên nét hưng phấn khó có thể che dấu.
-Ngươi không phản đối đề nghị của ta chứ?
Hoắc Hoa Đức hỏi Diệp Âm Trúc.
-A? Không, tất nhiên là không rồi. Ta là ngoại tịch Ngân Long đương nhiên phải xuất lực rồi.
Tại sao ta lại phải phản đối chứ? Diệp Âm Trúc trong lòng cười thầm. Nếu mình phản đối mệnh lệnh thì chỉ sợ rằng lão Long này sẽ lập tức trở mặt ah.
Hoắc Hoa Đức mỉm cười, trong mắt tràn ngập vẻ kiêu hãnh:
-Ngươi là một đứa nhỏ rất thông minh. Lần này chỉ cần các ngươi duy trì vị trí đầu tiên, dù bây giờ Thất quốc thất long bài vị chiến cũng đã chẳng còn nhiều ý nghĩa nữa rồi.
Nhìn Long Lân thuần màu tím trên người Hoắc Hoa Đức, Diệp Âm Trúc trong lòng hoàn toàn hiểu rõ. Tử từng nói, Thần thánh cự long chỉ có thể có một con duy nhất. Cho dù chỉ tồn tại ở dạng Linh hồn thì cũng không thể xuất hiện một Thần thánh cự long khác. Nói cho đúng thì là chính mình đã thành toàn cho Hoắc Hoa Đức. Nặc Khắc Hi đã bị giết, linh hồn bị mình phong ấn vào trong Khô Mộc Long Ngâm cầm. Nhờ vậy lão Long vương Hoắc Hoa Đức này mới có thể tiến hóa nhanh hơn.
Nếu mình đoán không sai thì lão Long Hoắc Hoa Đức cũng đã tiến hóa gần đến cảnh giới rồi. Khi Long Lân của hắn hoàn toàn chuyển thành màu trắng nhũ thì tức là một tân Thần thánh cự long sẽ ra đời. Đương nhiên, tương lai hắn cũng sẽ là địch nhân cường đại nhất, cho nên Diệp Âm Trúc tuyệt đối không để lộ ra ý nghĩ ở trong lòng. Bây giờ còn phải chịu khó hòa hõan với hắn một thời gian. Như vậy đối với mình và Tử đều rất có lợi.
Hoắc Hoa Đức tự nhiên không biết những suy tính trong đầu Diệp Âm Trúc, trầm giọng nói:
-Lần này chỉ được phép thắng không thể bại, mấu chốt là ở ngươi. Đương nhiên, khi chiến đấu có thể có một chút nguy hiểm, nhưng cũng sẽ không quá đáng đâu. Trong Thất quốc thất long bài vị chiến, mỗi đội đều xuất ra một kiện thần khí, có thể tùy ý lựa chọn phương thức tranh đấu. Đến khi kết thúc cuộc chiến, mỗi đội sẽ được quyền lựa chọn hai kiện thần khí bất kì theo thứ tự ưu tiên, bài danh càng cao thì càng được ưu tiên chọn trước. Chuyện này cũng giống như trao đổi thần khí vậy. Lần này Long tộc chúng ta xuất ra chỉ là thần khí phẩm chất bình thường. Nếu ngươi có thể trợ giúp Ly Sát và Mễ Thước Lan đế quốc dùng ngôi quán quân thì ta sẽ cho ngươi mượn dùng thần khí đó trong năm năm. Có thần khí trong tay, thực lực của ngươi tăng mạnh như thế nào có lẽ không cần ta phải nói nữa.
Mượn? Diệp Âm Trúc cười thầm trong lòng, lão Long vương này thật quá khinh người, nhưng chuyện thần khí hắn nói cũng không phải là không có lý, thêm một kiện thần khí phòng thân mình cũng sẽ an toàn thêm một chút.
Năm năm sao? Nếu là năm năm nữa thì với thực lực của mình lúc đó, kiện thần khí này cũng chẳng cần dùng đến nữa. Hắn phát hiện, mỗi lần đến Ngân Long tộc, khát vọng tăng cường lực lượng lại tăng thêm một chút, có lẽ là do lão Ngân Long Vương Hoắc Hoa Đức đã không ngừng gây áp lực cho hắn.
-Cám ơn ngài đã tín nhiệm ta. Ta nhất định dốc toàn lực hoàn thành!
Diệp Âm Trúc tỏ vẻ cung kính nói.
Hoắc Hoa Đức hài lòng gật đầu:
-Kiện thần khí nọ đang ở chỗ Ly Sát. Tốt lắm, các ngươi có thể đi được rồi. Thất quốc thất long bài vị chiến còn hai tháng nữa mới diễn ra. Từ lúc này, Ly Sát sẽ đi cùng ngươi. Có nó giúp đỡ tốc độ đề thăng thực lực của ngươi cũng sẽ nhanh hơn một chút. Đồng thời các ngươi cũng có thể tìm hiểu cách phối hợp tốt nhất với năm trăm quân do Mễ Lan đế quốc phái đi. Không nên để thất bại, ta rất chán gét chuyện thất bại!
Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt mông lung của Hoắc Hoa Đức chợt mở ra, ánh mắt như hai đạo điện quang chiếu thẳng vào mắt Diệp Âm Trúc. Một tia sát khí băng lãnh mà cường liệt tỏa ra suýt nữa đã kích khởi khí tức của Tử Tinh Bỉ Mông trong người Diệp Âm Trúc. May mà hắn phản ứng kịp thời, lập tức áp chế nó xuống.
Cúi đầu xuống, Diệp Âm Trúc cố không để lộ ra ánh mặt tràn đầy phẫn hận. Hắn biết, đối với Ngân Long vương Hoắc Hoa Đức mà nói, mình chẳng qua cũng chỉ là một công cụ của hắn mà thôi. Hoắc Hoa Đức, ngươi cứ chờ xem,. Nặc Khắc Hi cũng đã từng muốn biến ta thành công cụ giúp hắn củng cố Long vực, kết quả cuối cùng lại thành Cầm hồn của ta. Kết cục của ngươi thế nào, ta cũng rất muốn biết.
Hoắc Hoa Đức hiển nhiên là rất không thích bị quấy rầy. Hắn đã tiến hóa đến thời điểm mấu chốt, trực tiếp ra lệnh cho Ly Sát và Diệp Âm Trúc quay trở về Mễ Lan.
Một lần nữa quay về Kí túc xá, sắc mặt Diệp Âm Trúc đã trở nên âm trầm hơn rất nhiều. Điều khiến hắn bực mình không phải là vì Thất quốc thất long bài vị chiến, lí do chính là thái độ bức bách của Hoắc Hoa Đức. Lần thất quốc thất long bài vị chiến này đối với hắn cũng có thể coi là một chuyện tốt. Chẳng những có thể tìm hiểu được thực lực tuổi trẻ của các quốc gia và các Long thành, ngoài ra còn có cơ hội tiếp cận với Pháp Lam. Đối với việc sau này trợ giúp Đông Long bát tông chống lại Pháp Lam có rất nhiều lợi ích.
Nhưng cảm giác bị lão Long vương lợi dụng quả thật là rất khó chịu. Hắn dễ dàng nhận thấy ánh mắt Hoắc Hoa Đức nhìn mình tràn đầy vẻ khinh khi, miệt thị. Long tộc cao ngạo căn bản không để hắn vào trong mắt, nhưng mà hắn lại không thể phát tiết. loại cảm giác như vậy thử hỏi ai có thể cảm thấy dễ chịu cho nổi đây?
-Ông nội là như thế. Vì lợi ích của Ngân Long thành, ông có thể lợi dụng bất cứ kẻ nào. Làm người đứng đầu thống lĩnh Ngân Long thành từng ấy năm rồi, đừng nói là ngươi mà cho dù là Hoàng đế Tây Nhĩ Duy Áo của Mễ Lan đế quốc, trong mắt ông cũng chỉ là một công cụ lợi dụng không hơn không kém.
Ly Sát đứng ở bên cạnh Diệp Âm Trúc, bình tĩnh nói. Trong giọng nói thậm chí không một chút ba động tình cảm. Mặc dù là có ý an ủi nhưng nghe ra thì lại có chút không tự nhiên.
Nhắm chặt hai mắt, tinh thần lực phóng thích tâm linh thủ hộ, một cỗ khí tức băng lương lập tức tràn xuống áp chế nội tâm đang nổi loạn của hắn, dần bình tĩnh lại. Khi Diệp Âm Trúc mở mắt ra thì đã hoàn toàn khôi phục sự bình thản như trước.
-Cảm ơn người Ly Sát, ta không sao. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ hỗ trợ ngươi giành thắng lợi cuối cùng!
Nhìn Ly Sát, Diệp Âm Trúc tươi cười bảo. Nhưng Ly Sát lại cảm giác được hắn không nói thật. Hàn ý lóe lên tận sâu trong đáy mắt Diệp Âm Trúc khiến nàng không khỏi rúng động.
Diệp Âm Trúc đưa tay cầm lấy phong thư viết cho Tô Lạp còn để trên bàn. Đến Ngân Long thành rồi lại trở về đều rất nhanh, thậm chí Tô Lạp còn chưa trở về.
-Ly Sát, ngươi tạm thời ở lại đây, ta còn có một số việc phải xử lí.
Nói rồi đi thẳng ra ngoài.
-Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ ngươi không định đi tìm kiếm ma thú cùng ta ưh? Ông nội mặc dù nói rất dễ dàng, nhưng Hắc Long tộc và Kim Long tộc đâu dễ đối phó như vậy? Nếu không có một đầu ma thú cường đại, ai có thể bảo đảm an toàn cho ngươi?
Thanh âm Ly Sát có chút cấp bách.
Diệp Âm Trúc hơi sửng sốt:
-Tìm kiếm ma thú? Ý ngươi là Ma thú linh hồn hiến tế? Ngươi có tính toán gì không?
Ly Sát nói:
-Ta hi vọng có thể giúp ngươi tìm được một con ma thú phòng ngự cấp tám thật cường đại, nhưng muốn để ma thú chấp nhận Linh hồn hiến tế là cực kì khó khăn, nhất là ngươi lại là nhân loại. Trong thời gian hai tháng này, chỉ sợ toàn bộ tâm lực của chúng ta cũng đều tiêu tốn vì chuyện này. Cho nên không thể lãng phí thời gian được. Ngươi mau đem mọi chuyện nói rõ cho học viện rồi theo ra đi. Ta dẫn ngươi đi bắt ma thú.
Diệp Âm Trúc mỉm cười đáp:
-Thật không ngờ, ngươi lại quan tâm đến ta như vậy!
-Ai thèm quan tâm đến ngươi?
Ly Sát giả vờ cả giận nói:
-Điều ta quan tâm là thắng lợi của Ngân Long thành. Ta hi vọng ngươi đừng có nói như vậy với ta nữa.
-Thật thế sao? Ta nghĩ không cần thiết. Tại học viện ta còn có nhiều việc phải xử lí. Còn muốn tham gia lần tân sanh đại hội này nữa. yên tâm đi, Ma Thú linh hồn hiến tế ta tự có biện pháp, ngươi không cần phí tâm nữa.
Ly Sát sững sờ nhìn vẻ thong dong của Diệp Âm Trúc, trong lòng thật sự có chút nổi giận. Từ nhỏ tới giờ nàng chưa từng quan tâm đến một ai như hắn, vậy mà đối phương lại không chịu lĩnh tình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
-Tùy ngươi, chết cũng đừng trách.
Lạnh lùng bỏ lại một câu, Ly Sát lập tức tiến vào phòng ngủ của Diệp Âm Trúc, trầm giọng bảo:
-Từ bây giờ phògn ngủ của ngươi là của ta, ngươi tìm chỗ nào đó tùy tiện mà ngủ đi.
-Ah? Không nên bá đạo như vậy chứ. Còn có Tô Lạp nữa! Chẳng lẽ ngươi ngủ với hắn sao?
Ly Sát dừng chân, quay đầu lại nhìn Diệp Âm Trúc:
-Ta sửa đổi một chút, từ bây giờ phòng ngủ của các ngươi bị ta trưng dụng, hiểu chưa?
-Ngươi…
Diệp Âm Trúc tức tối nhưng lại không thể phát tác. Với thực lực của hắn bây giờ hoàn toàn không hề e ngại Ly Sát. Nhưng đối với vị Ngân Long công chúa này hắn không thể có ác cảm như với Ngân Long vương. Chỉ đành lắc đầu xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa kí túc xá, Diệp Âm Trúc đã gặp ngay Ny Na đang dẫn theo mười một Lam tinh linh mĩ nữ đi đến chỗ hắn, trong tay mỗi nàng đều mang theo một kiện nhạc khí. Điều khiến Diệp Âm Trúc cảm thấy buồn cười nhất chính là lựa chọn của Yên La. Thân là đệ nhất mĩ nữ trong mười một người nhưng nhạc khí nàng chọn lại là cổ (một loại trống lớn, bằng kim loại), hơn nữa lại là loại cổ lớn nhất. Nhìn nàng mang theo cũng hết sức khó khăn, phải nhờ đến sự giúp đỡ của các tỷ muội mới có thể đi được.
-nãi nãi.
Diệp Âm Trúc bây giờ phần lớn đều xưng hô với Ny Na theo cách giản tiện này, nhất là khi khôgn có người ngoài.
Ny Na vẻ mặt tươi cười đi tới. Bây giờ vẻ trang nghiêm thường lệ của Chủ nhiệm Thần âm hệ đã biến đâu mất:
-Âm Trúc, ngươi chọn lựa thật không sai. Tân sanh lần này so ra xuất sắc hơn các khóa trước rất nhiều, nhất là mười một cô nương do ngươi giới thiệu. Mặc dù các nàng thực lực còn chưa đủ, nhưng trình độ giải thích đối với âm nhạc có thể so với Hải Dương ah. Đã đến lúc Thần Âm hệ chúng ta có thể ngẩng cao đầu hả giận rồi. Àh, "tân sanh đại tái" ta cũng đã ghi danh cho ngươi rồi. Vừa rồi ta có thương lượng qua với mấy cô nương này, chọn ra bốn người cùng với ngươi tham gia. Mục đích duy nhất của ngươi là giúp đỡ bọn họ.
Thấy quan hệ giữa Ny Na và các nàng, tâm tình Diệp Âm Trúc tốt hơn rất nhiều, mỉm cười gật đầu hỏi:
-Con sẽ cố gắng hết mình. Nãi nãi, bố trí cho các nàng ở đâu đây?
Ny Na bảo:
-Yên tâm đi, ta đã an bài ổn thỏa rồi, bây giờ đang dẫn bọn họ tới đó đây. Âm Trúc nghe ta nói, ngươi cũng không thể quá hoa tâm được. Rốt cuộc là Hải Dương với Hương Loan ngươi thích ai? Các nàng trong lòng ta đều giống như là con cháu thân sinh. Ta tuyệt đối không cho phép ngươi trở thành một kẻ bạc tình bạc nghĩa. Mau lựa chọn lấy một người, nếu ngươi còn dám bắt cá hai tay coi chừng ta cắt cái đó của ngươi đấy.
Trưởng công chúa của Đế quốc quả thật cũng rất ngoan độc ah, chỉ là từ trước đến giờ chưa lộ ra mà thôi.
Kỳ thật, khi nghe Hương Loan tuyên bố Diệp Âm Trúc là bạn trai của mình, Ny Na cũng rất mâu thuẫn. Theo tình cảm mà nói, nàng (mạn phép) dĩ nhiên hi vọng Hương Loan và Diệp Âm Trúc có thể có kết cục tốt, đền bù những thiếu sót của mình lúc đầu.
Nhưng Hải Dương là đệ tử mà nàng thích nhất, lại là cháu gái của Đế quốc Nguyên soái Tây Đa Phu. Giữa hai nàng đó ngay cả Ny Na cũng không biết nên lựa chọn thế nào, tính thế nào cũng không được, thôi thì đành đẩy cho Diệp Âm Trúc lựa chọn vậy. Ny Na đâu biết rằng những hành vi gần đây của Hương Loan chỉ là để trả thù Diệp Âm Trúc mà thôi!
Vừa nghe Ny Na nhắc tới Hương Loan, Diệp Âm Trúc lập tức nổi lên một trận đau đầu. Càng nghĩ càng thấy nữ tử thật là phiền toái (quá chí lí, nhưng dở quá, ta mới 10 tuổi đã nhận ra điều này ).
Hải Dương thật quá hoàn hảo, ôn nhu thiện lương là điều mà Diệp Âm Trúc thích nhất. Bây giờ Hương Loan lại hí lộng mình tan tác như gà bị cáo đuổi. Trước mắt lại còn phải an bài cho mười một Lam tinh linh thiếu nữ này nữa, rồi còn việc trợ giúp các nàng tu luyện. Trong phòng lại có thêm một ả Ngân Long ngang ngạng bá đạo. Xem ra cũng chỉ có Tô Lạp là tốt nhất! Chỉ có hắn mới có thể đỡ bớt gánh nặng cho mình, ít nhất là ở trong túc xá mình cũng không cần phải động tay động chân gì. Vừa nghĩ tới Tô Lạp thì lập tức bóng lưng yêu kiều đang tắm rửa đó lại nổi lên trong đầu Diệp Âm Trúc.
Ny Na mang bọn Yên La đi rồi, Diệp Âm Trúc cũng rời khỏi kí túc xá, mục đích chính là tìm Hải Dương. Chuyện phiền toái với Hương Loan phải giải quyết trước đã. Hắn đang lo lắng không biết làm thế nào để có thể gọi mình Hải Dương ra từ kí túc xá thì đã gặp Tô Lạp từ đó đi ra.
Bỏ giáo phục năm thứ hai đi, Tô Lạp lập tức trở nên cực kì bình thường. Trong đám người đông đảo đó, nếu không chú ý thì cũng rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn. Có lẽ chỉ với bề ngoài như vậy mới thích hợp trở thành một gã thích khách thượng đẳng. Nhìn sắc mặt hắn tựa hồ có chút khó coi, giống như là đang có điều gì đó phân vân, đến tận cửa kí túc xá mới thấy Diệp Âm Trúc đang đứng đó.
-Tô Lạp, ngươi quay về rồi àh? Còn chưa chính thức đi học, ngươi đi đâu vậy?
Diệp Âm Trúc tiến lên hỏi.
Tô Lạp thở dài than thầm trong lòng, chuyện phiền toái của ta làm sao có thể nói cùng ngươi được? có nói cũng làm được gì chứ?
-Không có gì, vừa quay trở lại ta cũng muốn đi dạo một vòng xem phong cảnh học viện có gì thay đổi không thôi. Âm Trúc, ngươi còn đứng đây làm gì? Sắp đến giờ cơm trưa rồi, về ta nấu cơm ăn rồi muốn đi đâu thì đi.
Diệp Âm Trúc trả lời:
-Ta đi chút nữa rồi về, được rồi, Ly Sát lại đến nữa rồi. Ngươi cẩn thận một chút, tính tình của nàng ta luôn không được tốt lắm.
-Ly Sát?
Tô Lạp kinh ngạc nhìn Âm Trúc,
-Nàng ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ Ngân Long thành muốn gây phiền toái cho ngươi sao?
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ bảo:
-Lần này không phải là Ngân Long thành gây phiền toái mà là mang đến cho ta một ít phiền toái. Tô Lạp, ngươi đã nghe nói đến Thất quốc thất long bài vị chiến chưa?
Nghe được bảy chữ đơn giản đó, Tô Lạp lập tức đờ người ra, thần sắc liên tục biến hóa khiến Diệp Âm Trúc cũng sửng sốt kêu lên:
-Tô Lạp, ngươi làm sao vậy?
Vẻ mặt Tô Lạp có chút khó coi nói:
-Thất quốc thất long bài vị chiến đương nhiên ta biết. Không phải ngươi định nói với ta, lần này cô ta và ngươi đại biểu cho Ngân Long Thành tham gia đó chứ?
Diệp Âm Trúc nhún vai chán nản:
-Có muốn không đi cũng không được. Ta là ngoại tịch Ngân Long, thế nào cũng không thể trốn được. Được rồi, ngươi về trước đi, sợ rằng cơm trưa hôm nay ta không ăn được rồi.
Vừa nói hắn vừa chuyển thân nhằm thẳng kí túc xá của Hương Loan và Hải Dương đi tới.
Tô Lạp đứng như trời trồng, Diệp Âm Trúc đi được một lúc rồi hắn mới khôi phục lại một chút, nhưng giáng vẻ lại thêm sầu não: "Thất quốc thất long bài vị chiến, Âm Trúc, tại sao ngươi lại tham gia chứ?"
Vừa nghĩ hắn vừa trở về kí túc xá.
-Ai đó?
Tô Lạp vừa đến cửa đã nghe âm thanh lạnh băng của Ly Sát vang lên.
-Ly Sát, ngươi khỏe không?
Tô Lạp chậm rãi đi vào phòng ngủ trong kí túc xá.
Ly Sát đang ngồi nghiễm nhiên trên giường Diệp Âm Trúc, thấy hắn tiến đến trong mắt toát ra vài phần quái dị:
-Tên ngốc kia còn chưa biết hay sao?
Tô Lạp cười khổ nói:
-Không phải ngươi cũng bảo hắn ngốc đó sao? Không biết cũng tốt, ta hy vọng hắn vĩnh viễn không biết được.
Trong mắt Ly Sát thoáng qua một tia trào lộng:
-Ngươi nói có chút không trung thực. Tên ngốc kia tại sao lại không có cảm giác chứ, bàng quan như ta mà vừa nhìn thấy đã biết. Tô Lạp, mặc dù ta chưa thấy qua chân diện của ngươi nhưng ta có cảm giác ngươi là một nữ tử rất đẹp.
Tô Lạp ngốc nghếch ngồi nghe:
-Ly Sát, có lẽ sâu trong lòng mình, ta thật sự mong hắn phát hiện ra, nhưng lý trí lại bảo rằng không được. Ly Sát, đây là chuyện riêng của ta và Âm Trúc, hi vọng ngươi không nói cho hắn nghe, như vậy chỉ khiến ta càng thêm khổ tâm hơn thôi.
Ly Sát hừ lạnh một tiếng:
-Chuyện của ngươi và hắn ta không có hứng quản. Bất quá, Tô Lạp, ngươi có thể cho ta xem chân diện mục của ngươi được không. Có rất ít chuyện có thể khiến cho ta mong chờ, diện mạo của ngươi là một trong đó.
Tô Lạp kiên định lắc đầu:
-Không được, chuyện này tuyệt đối không được.
Ly Sát không nghĩ nàng ta lại kiên quyết cự tưyệt như vậy:
-vậy thì thôi vậy. bất quá có thể tu luyện biến hình thuật và ma pháp tu luyện tới trình độ này cũng thật không đơn giản. Tương lai ngươi nhất định sẽ là một thích khách xuất sắc. Sợ rằng chuyện ngươi ma vũ song tu Diệp Âm Trúc cũng không biết.
Có thể khiến cho một Ngân Long mở miệng nói ra hai chữ "xuất sắc", có thể thấy tiềm lực của Tô Lạp lớn như thế nào.
Diệp Âm Trúc đến bên ngoài phòng của Hương Loan và Hải Dương thì dừng lại, điều hắn hi vọng nhất bây giờ là Hương Loan không có mặt ở trong phòng, chỉ có Hải Dương ở nhà là tốt nhất. Nhưng biết làm thế nào mà xác định đây? Nếu có Tử ở đây thì tốt quá, hắn đối với sinh mệnh khí tức cực kì nhạy cảm, nhất định có thể thăm dò được trong phòng có mấy người. Nếu không triệu hoán Tử thì Diệp Âm Trúc cũng vô phương làm được điều này.
Đúng lúc hắn đang do dự không biết có nên gõ cửa hay không thì Hải Dương từ trong cửa đi ra. Diệp Âm Trúc mừng rỡ, vội tiến lên một bước, cầm lấy tay nàng kéo ra.
-A, Âm Trúc, tại sao ngươi lại tới đây?
Đột nhiên thấy Diệp Âm Trúc, Hải Dương có chút kinh hãi kêu lên.
-Suỵt…
Diệp Âm Trúc hất hàm vào trong phòng nàng, ra dấu im lặng. Hắn rất tự nhiên cầm tay Hải Dương đi đến bên khu rừng nhỏ bên cạnh kí túc xá.
Khuôn mặt đỏ bừng, trống ngực đập thình thịch. Từ khí mấy người bọn Yên La quay về cùng mọi người, thời gian tiếp xúc giữa hai người rất ít. Âm Trúc thì luôn bận rộn, nàng cũng phải chỉ điểm cho bọn Yên La các điểm cơ bản của Thần Âm sư, đành phải dẹp tình cảm riêng sang một bên.
Lúc này Diệp Âm Trúc tự chủ động đến tìm nàng, lại có động tác thân mật như vậy, nhất thời trong lòng nàng nổi lên một cỗ ngọt ngào. Hắn dẫn đến rừng cây nhỏ này không biết là có ý gì? Không phải là muốn thân thiết cùng ta ở đây chứ? Nhưng mà tên đầu gỗ này làm sao lại biết làm ra cái trò này chứ? Hải Dương đã bắt đầu suy nghĩ lung tung.
-Ly Sát? Sao ngươi lại tới đây?
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn vị mỹ nữ Ngân Long tộc ày. Có một đoạn thời gian không thấy, hắn phát hiện, Ly Sát nhìn qua so với lần trước dĩ nhiên tiều tụy đi vài phần. Nhưng khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng lại nhu hòa đi vài phần.
Nhìn kỹ Diệp Âm Trúc, Ly Sát nhàn nhạt nói:
-Là ông nội sai ta tới tìm ngươi, theo ta về Ngân Long thành.
Nàng nói chính là giản khiết như vậy, nhưng tâm của nàng lúc này, lại hoàn toàn bất đồng với trước kia. Nhìn Diệp Âm Trúc, không biết tại sao, nàng phát hiện đôi mắt tím của mình dĩ nhiên không cách nào rời đi. Cùng lần trước gặp mặt thời gian cũng không tính là quá dài, nhưng lúc này, giờ phút này, nàng lại phát hiện, khi mình gặp lại nam nhân anh tuấn này, trong lòng sinh ra một loại tâm tình thỏa mãn.
Khí chất của hắn vẫn ưu nhã như vậy, vẫn là ma pháp bào màu trắng phảng phất vĩnh viễn không thay đổi, chỉ là ánh mắt trong suốt của hắn tựa hồ trở nên thâm thúy rất nhiều, khí tức cũng trở nên càng khó có thể nắm bắt.
-Đi Ngân Long thành? Làm gì? Sẽ không phải là lại muốn khảo nghiệm gì với ta chứ.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói, mặc dù hắn rất không thích địa phương đó, nhưng hắn cũng biết, trước khi mình làm ra cử động gì, Ngân Long thành tuyệt đối sẽ không sinh ra uy hiếp gì với mình.
Ly Sát nhíu nhíu mày,
-Ngươi tựa hồ rất ghi nhớ cừu hận.
Diệp Âm Trúc nói:
-Ta không nên nhớ cừu hận sao? May là ta còn sống, nếu không, ngay cả ghi nhớ cừu hận cũng không có khả năng.
Ly Sát nhìn kỹ Diệp Âm Trúc.
-Vậy ngươi đi hay là không? Đừng quên, ngươi bây giờ đã là một ngoại tịch Ngân Long.
Diệp Âm Trúc bày ra một bộ dáng bất đắc dĩ,
-Đương nhiên phải đi. Ngân Long vương cho gọi, ta như thế nào có thể không đi đây? Ly Sát, có thể tiết lộ trước một chút hay không, ông nội ngươi tìm ta, đến tột cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Ly Sát nhìn Diệp Âm Trúc, nàng vốn định cự tuyệt nghi vấn như vậy, nhưng không biết tại sao, tâm lại đột nhiên mềm nhũn. Cúi đầu nói:
-Nu là chuyện xấu, ta sẽ tìm đến ngươi sao? Đương nhiên, cũng không phải chuyện tốt gì. Ngươi từ trong Ngân Long tộc được rất nhiều lực lượng, cũng nên vì Ngân Long tộc làm một chút. Dù sao, ngươi cũng là một thành viên trong chúng ta.
Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia trào phúng.
-Một thành viên trong các ngươi? Có thể chỉ có ngươi mới có thể xem là như vậy. Chờ ta một chút, ta để lại cho bạn cùng phòng một phong thư, hy vọng lần này đi thời gian không quá dài.
Tô Lạp tới thích khách hệ báo cáo, Diệp Âm Trúc cũng không biết nàng bận việc gì, đơn giản viết lại mấy câu, nói cho Tô Lạp mình ra ngoài có việc, sẽ rất mau quay trở về.
-Chúng ta đi.
Quang mang từ thủy tinh cầu màu tím trong nháy mắt bao phủ cả phòng, pháp trận thần kỳ dưới chân lóe sáng, ánh sáng lóe lên, Diệp Âm Trúc đã mang theo Ly Sát tiến vào đặc thù không gian trong truyền tống trận.
Định vị pháp trận tại Ngân Long thành, ngay trong sào huyệt của Đại trưởng lão Ngân Long tộc Hoắc Hoa Đức, cho nên khi Diệp Âm Trúc và Ly Sát mới từ ma pháp trận xuất hiện, hắn đã nhìn thấy thân thể khổng lồ của Hoắc Hoa Đức. Chỉ bất quá, gặp lại Hoắc Hoa Đức lại khiến cho Diệp Âm Trúc trong lòng chấn động.
Lần trước lúc nhìn thấy Hoắc Hoa Đức, lân phiến trên người lão vẫn còn là màu tím, ước chừng có hai phần ba là màu tím, mà lần này gặp lại, Hoắc Hoa Đức đã hoàn toàn là một con rồng màu tím, kỳ dị hơn chính là, thân thể lão tựa hồ trở nên nhỏ một chút. Mà khí tức của lão cũng so với lần trước gặp Diệp Âm Trúc thu liễm rất nhiều. Không biết tại sao, Diệp Âm Trúc ngược lại hiểu được bây giờ Hoắc Hoa Đức nguy hiểm hơn. Trong mơ hồ, từ ngoại hình của Hoắc Hoa Đức hắn hiểu được chút ít.
-Ông nội, Diệp Âm Trúc tới.
Ly Sát vẫn lạnh như băng như trước. cho dù đối mặt với ông nội của mình.
"Oh?" Ngân Long vương Hoắc Hoa Đức lại dương dương mở long mục, ánh mắt lão nhìn qua có chút mê ly, tựa hồ ngủ chưa tỉnh. Chứng kiến Diệp Âm Trúc, cái đầu thật lớn chậm rãi ngẩng lên,
-Hoan nghênh ngươi, ngoại tịch Ngân Long trẻ tuổi.
Diệp Âm Trúc hướng Hoắc Hoa Đức gật đầu,
-Xin chào ngài, Hoắc Hoa Đức trưởng lão. Chẳng biết cho gọi ta có chuyện gì.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Lần này tìm ngươi tới, là hy vọng ngươi vì Ngân Long tộc làm một việc, chuẩn xác mà nói, là đại biểu Ngân Long tộc xuất chiến.
-Xuất chiến?
Diệp Âm Trúc tò mò nhìn Hoắc Hoa Đức,
-Ngân Long tộc nhân thủ như rừng, cho dù đối phó ngoại địch, tựa hồ cũng không dùng tới ngoại tịch nhỏ yếu như ta.
Hắn có chút không rõ ý tứ của Hoắc Hoa Đức, chẳng lẽ lão giá này não có vấn đề rồi?
Hoắc Hoa Đức ha ha cười,
-Không nên nghi hoặc, tiểu tử. Ta cũng không có nói sai. Ta đã nghĩ kỹ, ngươi quả thật là người thích hợp nhất.
Diệp Âm Trúc nói:
-Xin trưởng lão nói rõ.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Tại Long Khi Nỗ Tư đại lục, bất luận là quốc qua hay là Thất long thành chúng ta, đều có xếp hạng. Ngươi hẳn là biết, mà xếp hạng này, đối với chúng ta mà nói, không chỉ là vinh dự, đồng thời cũng là lực lượng uy hiếp, điểm này ngươi hẳn là hiểu được.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Đúng vậy. Mễ Lan đế quốc thủy chúng là đại lục đệ nhất cường quốc. Mà Ngân Long thành cũng là mạnh nhất trong Thất long thành.
Hoắc Hoa Đức nói:
-Đúng vậy. Nhưng ngươi có biết xếp hạng này là như thế nào?
Diệp Âm Trúc ngạc nhiên nói:
-Chẳng lẽ xếp hạng này không phải căn cứ vào tổng hợp thực lực mà xếp hay sao?
Hoắc Hoa Đức lắc lắc cái đầu thật lớn,
-Đương nhiên không phải. Tổng hợp thực lực? Vậy muốn làm như thế nào tính toán? Thẳng thắn mà nói, từ thực lực mà xem, Ngân Long thành chúng ta kỳ thật yếu hơn Hắc Long thành. Mặc dù cùng giai Ngân Long trên Hắc Long một bậc. Nhưng Ngân Long chúng ta số lượng là ít nhất trong Thất long thành. Chúng ta sở dĩ có thể bảo trì vị trí đứng đầu Thất long thành, phải cảm tạ Mễ Lan đế quốc. Đúng là bởi vì cùng họ hợp tác, chúng ta mới có thể vẫn ngồi yên ổn ở vị trí này.
Nghe xong Hoắc Hoa Đức nói, Diệp Âm Trúc không khỏi trong lòng tràn ngập nghi hoặc, mơ hồ cảm giác được, lần này Ngân Long vương gọi mình tới, sợ rằng cùng việc xếp hạng này có liên quan.
Quả nhiên, Hoắc Hoa Đức tiếp tục nói:
-Vốn bất luận là Thất long thành chúng ta hay là tám quốc gia trên đại lục bây giờ thường xuyên phát sinh chiến tranh. Nhưng là bởi vì Pháp Lam tồn tại, chiến tranh phần lớn chỉ là trò chơi nho nhỏ mà thôi. Pháp lam bởi vì điều hòa thế lực các nơi, cũng để cho uy hiếp lẫn nhau, cứ mười năm sẽ cử hành một lần thất quốc thất long chiến đấu xếp hạng. Trong cuộc chiến xếp hạng, quyết định vị trí các nước và thất long thành chúng ta. Không nên nghi hoặc, tại xếp hạng này, là không có vương quốc nhỏ yếu nhất A Tạp Địch Á. Cho nên mới là thất quốc.
-Pháp lam?
Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, đối với địa phương thần bí này, cũng là nơi phong ấn một không gian vực sâu khác, là nơi có dấu vết của tổ tiên thần long của mình, hắn sớm đã tràn ngập sự hướng tới.
-Hoắc Hoa Đức trưởng lão, có thể xin ngài nói cẩn thận một chút được không.
Hoắc Hoa Đức gật đầu, nói:
-Đương nhiên. Đây là điều ngươi phải hiểu rõ. Nguyên thất quốc thất long xếp hạng chiến, chính là khảo nghiệm khắp nơi tổng hợp thực lực. Cũng là khảo nghiệm năng lực phát triển. Trong đó trọng yếu nhất, chính là loài người cùng Long tộc liên hợp lực lượng. Pháp lam cử hành xếp hạng chiến này, không chỉ vì xếp hạng các quốc gia và long thành thực lực mạnh yếu, đồng thời cũng là cho loài người các ngươi cùng Long tộc chúng ta có sự liên hợp tốt. Từ điểm này mà nói, Pháp Lam là vì tăng cường thực lực cả đại lục chúng ta. Trong xếp hạng chiến này. Nếu chỉ long tộc hoặc loài người một phương cường đại, đều không thể quyết định thắng bại cuối cùng. Quy tắc là như thế này, quốc gia tham gia xếp hạng chiến, đều tự phái ra một đạo quân năm trăm người. Mà chúng ta thất long thành đều tự phái ra hai vị Long tộc. Do Long tộc cùng đồng bọn loài người của mình phối hợp, tạo thành liên quân, cùng với quốc gia của hắn và tổ hợp Long thành tiến hành đấu vòng tròn. Quốc gia chiến thắng cuối cùng, thắng nhiều nhất chính là quán quân cuối cùng. Nếu xếp đầu tiên có hai quốc gia có số lượng thắng giống nhau, vậy, tiến hành đấu chung kết."
Diệp Âm Trúc đến đây mới hiểu được một chút,
-Ý của ngài là nói, Ngân Long thành cùng Mễ Lan đế quốc liên hợp, tham gia trận chiến thất quốc thất long xếp hạng này sao?
Hoắc Hoa Đức gật đầu, nói:
-Không sai, là như vậy. Trong trận chiến xếp hạng lần trước, chúng ta cùng Mễ Lan đế quốc phối hợp rất tốt, thu được thắng lợi cuối cùng, lực áp Hắc Long thành cùng Lam Địch Á Tư đế quốc, trở thành quốc gia và long thành đều xếp thứ nhất. Lúc này, ta cũng hy vọng các ngươi có thể lấy được thắng lợi. Việc này quan hệ tới vinh dự Ngân Long tộc chúng ta, không cho phép thất bại.
-Chờ một chút. Hoắc Hoa Đức trưởng lão, ý ngài không phải là để cho ta đại biểu Ngân Long tộc xuất chiến chứ?
Diệp Âm Trúc trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Hoa Đức.
Hoắc Hoa Đức mỉm cười, nói:
-Không sai, chính là để cho ngươi đại biểu Ngân Long thành. Ta vừa rồi nói qua, ngươi là người thích hợp nhất.
Diệp Âm Trúc giật mình nói:
-Nhưng Mà, Ngân Long thành tùy tiện một vị trưởng thành Ngân Long thực lực so với ta đều cường đại hơn nhiều. Cho dù là một ấu long chưa trưởng thành cũng sẽ không yếu hơn so với ta chứ. Ngài tại sao lại lựa chọn ta?
Hoắc Hoa Đức nói:
-Đây là bởi vì quy tắc thất quốc thất long xếp hạng chiến. Vì triển vọng thực lực tương lai Long thành cùng quốc gia có thể phát triển. Tuổi của những người tham gia có yêu cầu nghiêm khắc, quốc gia phái ra quân đội năm trăm người, tuổi không thể vượt qua hai mươi lăm, mà Long tộc chúng ta phái ra, tuổi không thể vượt qua hai ngàn. Ngươi năm nay chưa đến hai mươi tuổi. Chẳng những phù hợp, hơn nữa bởi vì tuổi quá nhỏ, còn có ưu thế có thể mang theo linh hồn hiến tế của một ma thú tham dự. Cho nên, ngươi tự nhiên là thích hợp nhất, đương nhiên, ta càng thêm coi trọng là cầm khúc của ngươi. Khúc "Long tường thao" của ngươi cơ hồ có thể ảnh hưởng đến tất cả long tộc, khi các ngươi đối mặt long tộc khác, bằng vào thần kỳ cầm khúc đó của ngươi, tuyệt đối có thể ngăn chặn hai con rồng đối phương công kích, như vậy khả năng chiến thắng của chúng ta càng lớn."
Nghe xong Hoắc Hoa Đức nói, Diệp Âm Trúc không khỏi trầm ngâm một trận, như vậy cũng được, bất quá hắn cũng không muốn cự tuyệt. Pháp lam, vậy là phải tới Pháp lam! Nếu nói trên đại lục có chỗ nào hắn muốn đi nhất, Pháp lam không thể nghi ngờ là xếp hạng đầu tiên.
Hoắc Hoa Đức thấy Diệp Âm Trúc không nói lời nào, sợ hắn lo lắng, vội vàng nói:
-Lần này tham chiến cùng ngươi là Ly Sát, nó có thực lực cực mạnh. Trong Long tộc ở cùng độ tuổi với nó tuyệt đối không thể có người vượt trội hơn. Nó và ngươi lại có linh hồn y phụ, việc phối hợp tác chiến tự nhiên dễ dàng hơn nhiều. Ta với nó sẽ kiếm cho ngươi một con Ma Thú thật mạnh, thông qua linh hồn hiến tế, cho ngươi mang lên chiến đài. Như vậy sẽ nắm chắc phần thắng rồi.
-Linh hồn hiến tế??
Diệp Âm Trúc ngạc nhiên hỏi:
-Phép thuật này không phải là chỉ có ma thú mới tiếp nhận được sao?
Hoắc Hoa Đức hai mắt chợt lóe lên một tia khó hiểu:
-Đừng quên, bây giờ ngươi đã là ngoại tịch Ngân Long. Ta cũgn đã từng nói qua, sau khi trở thành ngoại tộc Ngân Long, ngươi có thể có được một ít năng lực của Long tộc. Linh Hồn hiến tế chính là một trong số những năng lực đó. Dĩ nhiên là với thực lực của ngươi bây giờ, Linh hồn hiến tế cũng chỉ có thể tiến hành với một con ma thú mà thôi, nếu không rất dễ bị phản phệ. Đối với Long tộc mà nói, có rất ít người chịu tiếp nhận phép thuật này, đơn giản là Ma Thú linh hồn hiến tế bị coi khinh. Nhưng lần này là bài vị chiến nên coi như phá lệ một lần. Theo quy định nếu có hai điều long dưới hai nghìn tuổi tham gia thì mới cho phép hỗ trợ thêm một đầu Ma Thú linh hồn hiến tế. Nhưng chuyện này cũng rất hiếm thấy. Dù sao chúng ta cũng là Long tộc tối cường đại. Lần này ngươi vất vả một chút, chúng ta không để ngươi chịu thiệt đâu.
Diệp Âm Trúc tim đập thình thịch, hắn cảm thấy cực kì hưng phấn. Mình cuối cùng cũng đã có thể tiếp nhận Linh Hồn hiến tế sao? Nếu là như vậy, Tử là thần thú mười cấp , có thể tiếp nhận Linh hồn hiến tế với mười con Ma thú khác. Mặt khác đều phải là ma thú của mình để tránh bị phản phệ. Nhưng mà cửu cấp Ma thú có thể tiến hành Linh Hồn hiến tế cũng chỉ có ba con mà thôi.
Đúng vậy! Hoắc Hoa Đức đã đề tỉnh mình một chuyện, Từ khi lập đồng đẳng bổn mạng khế ước với Tử, mình đã không còn là nhân loại thuần túy nữa rồi. Huống chi trong cơ thể mình còn có dòng máu của Tử đang chảy. Từ lần cùng Tử hoàn toàn dung hợp, lực lượng vô hình tăng lên rất nhiều. Bây giờ mình không chỉ có Tử Tinh huyết mạch, còn là ngoại tịch Ngân Long, vậy mình có thể cai quản được bao nhiêu Ma Thú Linh hồn hiến tế đây?
Phải biết rằng thêm một đầu ma thú là tăng thêm một phần thực lực. Thiểm – Lôi hai tên tiểu tử là huyết khế, đương nhiên không tính vào Ma thú linh hồn hiến tế. Thực ra, chân chính lập khế ước với mình cũng chỉ có Tử. Ly Sát là linh hồn y phụ, mình không thể ước thúc được. Quay về nhất định phải tìm Tử hỏi kĩ một phen, mình rốt cuộc là có thể tiếp nhận bao nhiêu đầu Ma Thú linh hồn hiến tế? Ma thú nhiều chút có lẽ sẽ an toàn hơn. Nếu tính toán theo Tử Tinh huyết mạch, ít nhất mình cũng có thể thu phục được mười đầu ma thú. Hoàng Kim Bỉ Mông cũng tốt, Băng Cực Ma Viên cũng được, đều là lựa chọn đúng đắn cả. Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên nét hưng phấn khó có thể che dấu.
-Ngươi không phản đối đề nghị của ta chứ?
Hoắc Hoa Đức hỏi Diệp Âm Trúc.
-A? Không, tất nhiên là không rồi. Ta là ngoại tịch Ngân Long đương nhiên phải xuất lực rồi.
Tại sao ta lại phải phản đối chứ? Diệp Âm Trúc trong lòng cười thầm. Nếu mình phản đối mệnh lệnh thì chỉ sợ rằng lão Long này sẽ lập tức trở mặt ah.
Hoắc Hoa Đức mỉm cười, trong mắt tràn ngập vẻ kiêu hãnh:
-Ngươi là một đứa nhỏ rất thông minh. Lần này chỉ cần các ngươi duy trì vị trí đầu tiên, dù bây giờ Thất quốc thất long bài vị chiến cũng đã chẳng còn nhiều ý nghĩa nữa rồi.
Nhìn Long Lân thuần màu tím trên người Hoắc Hoa Đức, Diệp Âm Trúc trong lòng hoàn toàn hiểu rõ. Tử từng nói, Thần thánh cự long chỉ có thể có một con duy nhất. Cho dù chỉ tồn tại ở dạng Linh hồn thì cũng không thể xuất hiện một Thần thánh cự long khác. Nói cho đúng thì là chính mình đã thành toàn cho Hoắc Hoa Đức. Nặc Khắc Hi đã bị giết, linh hồn bị mình phong ấn vào trong Khô Mộc Long Ngâm cầm. Nhờ vậy lão Long vương Hoắc Hoa Đức này mới có thể tiến hóa nhanh hơn.
Nếu mình đoán không sai thì lão Long Hoắc Hoa Đức cũng đã tiến hóa gần đến cảnh giới rồi. Khi Long Lân của hắn hoàn toàn chuyển thành màu trắng nhũ thì tức là một tân Thần thánh cự long sẽ ra đời. Đương nhiên, tương lai hắn cũng sẽ là địch nhân cường đại nhất, cho nên Diệp Âm Trúc tuyệt đối không để lộ ra ý nghĩ ở trong lòng. Bây giờ còn phải chịu khó hòa hõan với hắn một thời gian. Như vậy đối với mình và Tử đều rất có lợi.
Hoắc Hoa Đức tự nhiên không biết những suy tính trong đầu Diệp Âm Trúc, trầm giọng nói:
-Lần này chỉ được phép thắng không thể bại, mấu chốt là ở ngươi. Đương nhiên, khi chiến đấu có thể có một chút nguy hiểm, nhưng cũng sẽ không quá đáng đâu. Trong Thất quốc thất long bài vị chiến, mỗi đội đều xuất ra một kiện thần khí, có thể tùy ý lựa chọn phương thức tranh đấu. Đến khi kết thúc cuộc chiến, mỗi đội sẽ được quyền lựa chọn hai kiện thần khí bất kì theo thứ tự ưu tiên, bài danh càng cao thì càng được ưu tiên chọn trước. Chuyện này cũng giống như trao đổi thần khí vậy. Lần này Long tộc chúng ta xuất ra chỉ là thần khí phẩm chất bình thường. Nếu ngươi có thể trợ giúp Ly Sát và Mễ Thước Lan đế quốc dùng ngôi quán quân thì ta sẽ cho ngươi mượn dùng thần khí đó trong năm năm. Có thần khí trong tay, thực lực của ngươi tăng mạnh như thế nào có lẽ không cần ta phải nói nữa.
Mượn? Diệp Âm Trúc cười thầm trong lòng, lão Long vương này thật quá khinh người, nhưng chuyện thần khí hắn nói cũng không phải là không có lý, thêm một kiện thần khí phòng thân mình cũng sẽ an toàn thêm một chút.
Năm năm sao? Nếu là năm năm nữa thì với thực lực của mình lúc đó, kiện thần khí này cũng chẳng cần dùng đến nữa. Hắn phát hiện, mỗi lần đến Ngân Long tộc, khát vọng tăng cường lực lượng lại tăng thêm một chút, có lẽ là do lão Ngân Long Vương Hoắc Hoa Đức đã không ngừng gây áp lực cho hắn.
-Cám ơn ngài đã tín nhiệm ta. Ta nhất định dốc toàn lực hoàn thành!
Diệp Âm Trúc tỏ vẻ cung kính nói.
Hoắc Hoa Đức hài lòng gật đầu:
-Kiện thần khí nọ đang ở chỗ Ly Sát. Tốt lắm, các ngươi có thể đi được rồi. Thất quốc thất long bài vị chiến còn hai tháng nữa mới diễn ra. Từ lúc này, Ly Sát sẽ đi cùng ngươi. Có nó giúp đỡ tốc độ đề thăng thực lực của ngươi cũng sẽ nhanh hơn một chút. Đồng thời các ngươi cũng có thể tìm hiểu cách phối hợp tốt nhất với năm trăm quân do Mễ Lan đế quốc phái đi. Không nên để thất bại, ta rất chán gét chuyện thất bại!
Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt mông lung của Hoắc Hoa Đức chợt mở ra, ánh mắt như hai đạo điện quang chiếu thẳng vào mắt Diệp Âm Trúc. Một tia sát khí băng lãnh mà cường liệt tỏa ra suýt nữa đã kích khởi khí tức của Tử Tinh Bỉ Mông trong người Diệp Âm Trúc. May mà hắn phản ứng kịp thời, lập tức áp chế nó xuống.
Cúi đầu xuống, Diệp Âm Trúc cố không để lộ ra ánh mặt tràn đầy phẫn hận. Hắn biết, đối với Ngân Long vương Hoắc Hoa Đức mà nói, mình chẳng qua cũng chỉ là một công cụ của hắn mà thôi. Hoắc Hoa Đức, ngươi cứ chờ xem,. Nặc Khắc Hi cũng đã từng muốn biến ta thành công cụ giúp hắn củng cố Long vực, kết quả cuối cùng lại thành Cầm hồn của ta. Kết cục của ngươi thế nào, ta cũng rất muốn biết.
Hoắc Hoa Đức hiển nhiên là rất không thích bị quấy rầy. Hắn đã tiến hóa đến thời điểm mấu chốt, trực tiếp ra lệnh cho Ly Sát và Diệp Âm Trúc quay trở về Mễ Lan.
Một lần nữa quay về Kí túc xá, sắc mặt Diệp Âm Trúc đã trở nên âm trầm hơn rất nhiều. Điều khiến hắn bực mình không phải là vì Thất quốc thất long bài vị chiến, lí do chính là thái độ bức bách của Hoắc Hoa Đức. Lần thất quốc thất long bài vị chiến này đối với hắn cũng có thể coi là một chuyện tốt. Chẳng những có thể tìm hiểu được thực lực tuổi trẻ của các quốc gia và các Long thành, ngoài ra còn có cơ hội tiếp cận với Pháp Lam. Đối với việc sau này trợ giúp Đông Long bát tông chống lại Pháp Lam có rất nhiều lợi ích.
Nhưng cảm giác bị lão Long vương lợi dụng quả thật là rất khó chịu. Hắn dễ dàng nhận thấy ánh mắt Hoắc Hoa Đức nhìn mình tràn đầy vẻ khinh khi, miệt thị. Long tộc cao ngạo căn bản không để hắn vào trong mắt, nhưng mà hắn lại không thể phát tiết. loại cảm giác như vậy thử hỏi ai có thể cảm thấy dễ chịu cho nổi đây?
-Ông nội là như thế. Vì lợi ích của Ngân Long thành, ông có thể lợi dụng bất cứ kẻ nào. Làm người đứng đầu thống lĩnh Ngân Long thành từng ấy năm rồi, đừng nói là ngươi mà cho dù là Hoàng đế Tây Nhĩ Duy Áo của Mễ Lan đế quốc, trong mắt ông cũng chỉ là một công cụ lợi dụng không hơn không kém.
Ly Sát đứng ở bên cạnh Diệp Âm Trúc, bình tĩnh nói. Trong giọng nói thậm chí không một chút ba động tình cảm. Mặc dù là có ý an ủi nhưng nghe ra thì lại có chút không tự nhiên.
Nhắm chặt hai mắt, tinh thần lực phóng thích tâm linh thủ hộ, một cỗ khí tức băng lương lập tức tràn xuống áp chế nội tâm đang nổi loạn của hắn, dần bình tĩnh lại. Khi Diệp Âm Trúc mở mắt ra thì đã hoàn toàn khôi phục sự bình thản như trước.
-Cảm ơn người Ly Sát, ta không sao. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ hỗ trợ ngươi giành thắng lợi cuối cùng!
Nhìn Ly Sát, Diệp Âm Trúc tươi cười bảo. Nhưng Ly Sát lại cảm giác được hắn không nói thật. Hàn ý lóe lên tận sâu trong đáy mắt Diệp Âm Trúc khiến nàng không khỏi rúng động.
Diệp Âm Trúc đưa tay cầm lấy phong thư viết cho Tô Lạp còn để trên bàn. Đến Ngân Long thành rồi lại trở về đều rất nhanh, thậm chí Tô Lạp còn chưa trở về.
-Ly Sát, ngươi tạm thời ở lại đây, ta còn có một số việc phải xử lí.
Nói rồi đi thẳng ra ngoài.
-Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ ngươi không định đi tìm kiếm ma thú cùng ta ưh? Ông nội mặc dù nói rất dễ dàng, nhưng Hắc Long tộc và Kim Long tộc đâu dễ đối phó như vậy? Nếu không có một đầu ma thú cường đại, ai có thể bảo đảm an toàn cho ngươi?
Thanh âm Ly Sát có chút cấp bách.
Diệp Âm Trúc hơi sửng sốt:
-Tìm kiếm ma thú? Ý ngươi là Ma thú linh hồn hiến tế? Ngươi có tính toán gì không?
Ly Sát nói:
-Ta hi vọng có thể giúp ngươi tìm được một con ma thú phòng ngự cấp tám thật cường đại, nhưng muốn để ma thú chấp nhận Linh hồn hiến tế là cực kì khó khăn, nhất là ngươi lại là nhân loại. Trong thời gian hai tháng này, chỉ sợ toàn bộ tâm lực của chúng ta cũng đều tiêu tốn vì chuyện này. Cho nên không thể lãng phí thời gian được. Ngươi mau đem mọi chuyện nói rõ cho học viện rồi theo ra đi. Ta dẫn ngươi đi bắt ma thú.
Diệp Âm Trúc mỉm cười đáp:
-Thật không ngờ, ngươi lại quan tâm đến ta như vậy!
-Ai thèm quan tâm đến ngươi?
Ly Sát giả vờ cả giận nói:
-Điều ta quan tâm là thắng lợi của Ngân Long thành. Ta hi vọng ngươi đừng có nói như vậy với ta nữa.
-Thật thế sao? Ta nghĩ không cần thiết. Tại học viện ta còn có nhiều việc phải xử lí. Còn muốn tham gia lần tân sanh đại hội này nữa. yên tâm đi, Ma Thú linh hồn hiến tế ta tự có biện pháp, ngươi không cần phí tâm nữa.
Ly Sát sững sờ nhìn vẻ thong dong của Diệp Âm Trúc, trong lòng thật sự có chút nổi giận. Từ nhỏ tới giờ nàng chưa từng quan tâm đến một ai như hắn, vậy mà đối phương lại không chịu lĩnh tình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
-Tùy ngươi, chết cũng đừng trách.
Lạnh lùng bỏ lại một câu, Ly Sát lập tức tiến vào phòng ngủ của Diệp Âm Trúc, trầm giọng bảo:
-Từ bây giờ phògn ngủ của ngươi là của ta, ngươi tìm chỗ nào đó tùy tiện mà ngủ đi.
-Ah? Không nên bá đạo như vậy chứ. Còn có Tô Lạp nữa! Chẳng lẽ ngươi ngủ với hắn sao?
Ly Sát dừng chân, quay đầu lại nhìn Diệp Âm Trúc:
-Ta sửa đổi một chút, từ bây giờ phòng ngủ của các ngươi bị ta trưng dụng, hiểu chưa?
-Ngươi…
Diệp Âm Trúc tức tối nhưng lại không thể phát tác. Với thực lực của hắn bây giờ hoàn toàn không hề e ngại Ly Sát. Nhưng đối với vị Ngân Long công chúa này hắn không thể có ác cảm như với Ngân Long vương. Chỉ đành lắc đầu xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa kí túc xá, Diệp Âm Trúc đã gặp ngay Ny Na đang dẫn theo mười một Lam tinh linh mĩ nữ đi đến chỗ hắn, trong tay mỗi nàng đều mang theo một kiện nhạc khí. Điều khiến Diệp Âm Trúc cảm thấy buồn cười nhất chính là lựa chọn của Yên La. Thân là đệ nhất mĩ nữ trong mười một người nhưng nhạc khí nàng chọn lại là cổ (một loại trống lớn, bằng kim loại), hơn nữa lại là loại cổ lớn nhất. Nhìn nàng mang theo cũng hết sức khó khăn, phải nhờ đến sự giúp đỡ của các tỷ muội mới có thể đi được.
-nãi nãi.
Diệp Âm Trúc bây giờ phần lớn đều xưng hô với Ny Na theo cách giản tiện này, nhất là khi khôgn có người ngoài.
Ny Na vẻ mặt tươi cười đi tới. Bây giờ vẻ trang nghiêm thường lệ của Chủ nhiệm Thần âm hệ đã biến đâu mất:
-Âm Trúc, ngươi chọn lựa thật không sai. Tân sanh lần này so ra xuất sắc hơn các khóa trước rất nhiều, nhất là mười một cô nương do ngươi giới thiệu. Mặc dù các nàng thực lực còn chưa đủ, nhưng trình độ giải thích đối với âm nhạc có thể so với Hải Dương ah. Đã đến lúc Thần Âm hệ chúng ta có thể ngẩng cao đầu hả giận rồi. Àh, "tân sanh đại tái" ta cũng đã ghi danh cho ngươi rồi. Vừa rồi ta có thương lượng qua với mấy cô nương này, chọn ra bốn người cùng với ngươi tham gia. Mục đích duy nhất của ngươi là giúp đỡ bọn họ.
Thấy quan hệ giữa Ny Na và các nàng, tâm tình Diệp Âm Trúc tốt hơn rất nhiều, mỉm cười gật đầu hỏi:
-Con sẽ cố gắng hết mình. Nãi nãi, bố trí cho các nàng ở đâu đây?
Ny Na bảo:
-Yên tâm đi, ta đã an bài ổn thỏa rồi, bây giờ đang dẫn bọn họ tới đó đây. Âm Trúc nghe ta nói, ngươi cũng không thể quá hoa tâm được. Rốt cuộc là Hải Dương với Hương Loan ngươi thích ai? Các nàng trong lòng ta đều giống như là con cháu thân sinh. Ta tuyệt đối không cho phép ngươi trở thành một kẻ bạc tình bạc nghĩa. Mau lựa chọn lấy một người, nếu ngươi còn dám bắt cá hai tay coi chừng ta cắt cái đó của ngươi đấy.
Trưởng công chúa của Đế quốc quả thật cũng rất ngoan độc ah, chỉ là từ trước đến giờ chưa lộ ra mà thôi.
Kỳ thật, khi nghe Hương Loan tuyên bố Diệp Âm Trúc là bạn trai của mình, Ny Na cũng rất mâu thuẫn. Theo tình cảm mà nói, nàng (mạn phép) dĩ nhiên hi vọng Hương Loan và Diệp Âm Trúc có thể có kết cục tốt, đền bù những thiếu sót của mình lúc đầu.
Nhưng Hải Dương là đệ tử mà nàng thích nhất, lại là cháu gái của Đế quốc Nguyên soái Tây Đa Phu. Giữa hai nàng đó ngay cả Ny Na cũng không biết nên lựa chọn thế nào, tính thế nào cũng không được, thôi thì đành đẩy cho Diệp Âm Trúc lựa chọn vậy. Ny Na đâu biết rằng những hành vi gần đây của Hương Loan chỉ là để trả thù Diệp Âm Trúc mà thôi!
Vừa nghe Ny Na nhắc tới Hương Loan, Diệp Âm Trúc lập tức nổi lên một trận đau đầu. Càng nghĩ càng thấy nữ tử thật là phiền toái (quá chí lí, nhưng dở quá, ta mới 10 tuổi đã nhận ra điều này ).
Hải Dương thật quá hoàn hảo, ôn nhu thiện lương là điều mà Diệp Âm Trúc thích nhất. Bây giờ Hương Loan lại hí lộng mình tan tác như gà bị cáo đuổi. Trước mắt lại còn phải an bài cho mười một Lam tinh linh thiếu nữ này nữa, rồi còn việc trợ giúp các nàng tu luyện. Trong phòng lại có thêm một ả Ngân Long ngang ngạng bá đạo. Xem ra cũng chỉ có Tô Lạp là tốt nhất! Chỉ có hắn mới có thể đỡ bớt gánh nặng cho mình, ít nhất là ở trong túc xá mình cũng không cần phải động tay động chân gì. Vừa nghĩ tới Tô Lạp thì lập tức bóng lưng yêu kiều đang tắm rửa đó lại nổi lên trong đầu Diệp Âm Trúc.
Ny Na mang bọn Yên La đi rồi, Diệp Âm Trúc cũng rời khỏi kí túc xá, mục đích chính là tìm Hải Dương. Chuyện phiền toái với Hương Loan phải giải quyết trước đã. Hắn đang lo lắng không biết làm thế nào để có thể gọi mình Hải Dương ra từ kí túc xá thì đã gặp Tô Lạp từ đó đi ra.
Bỏ giáo phục năm thứ hai đi, Tô Lạp lập tức trở nên cực kì bình thường. Trong đám người đông đảo đó, nếu không chú ý thì cũng rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn. Có lẽ chỉ với bề ngoài như vậy mới thích hợp trở thành một gã thích khách thượng đẳng. Nhìn sắc mặt hắn tựa hồ có chút khó coi, giống như là đang có điều gì đó phân vân, đến tận cửa kí túc xá mới thấy Diệp Âm Trúc đang đứng đó.
-Tô Lạp, ngươi quay về rồi àh? Còn chưa chính thức đi học, ngươi đi đâu vậy?
Diệp Âm Trúc tiến lên hỏi.
Tô Lạp thở dài than thầm trong lòng, chuyện phiền toái của ta làm sao có thể nói cùng ngươi được? có nói cũng làm được gì chứ?
-Không có gì, vừa quay trở lại ta cũng muốn đi dạo một vòng xem phong cảnh học viện có gì thay đổi không thôi. Âm Trúc, ngươi còn đứng đây làm gì? Sắp đến giờ cơm trưa rồi, về ta nấu cơm ăn rồi muốn đi đâu thì đi.
Diệp Âm Trúc trả lời:
-Ta đi chút nữa rồi về, được rồi, Ly Sát lại đến nữa rồi. Ngươi cẩn thận một chút, tính tình của nàng ta luôn không được tốt lắm.
-Ly Sát?
Tô Lạp kinh ngạc nhìn Âm Trúc,
-Nàng ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ Ngân Long thành muốn gây phiền toái cho ngươi sao?
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ bảo:
-Lần này không phải là Ngân Long thành gây phiền toái mà là mang đến cho ta một ít phiền toái. Tô Lạp, ngươi đã nghe nói đến Thất quốc thất long bài vị chiến chưa?
Nghe được bảy chữ đơn giản đó, Tô Lạp lập tức đờ người ra, thần sắc liên tục biến hóa khiến Diệp Âm Trúc cũng sửng sốt kêu lên:
-Tô Lạp, ngươi làm sao vậy?
Vẻ mặt Tô Lạp có chút khó coi nói:
-Thất quốc thất long bài vị chiến đương nhiên ta biết. Không phải ngươi định nói với ta, lần này cô ta và ngươi đại biểu cho Ngân Long Thành tham gia đó chứ?
Diệp Âm Trúc nhún vai chán nản:
-Có muốn không đi cũng không được. Ta là ngoại tịch Ngân Long, thế nào cũng không thể trốn được. Được rồi, ngươi về trước đi, sợ rằng cơm trưa hôm nay ta không ăn được rồi.
Vừa nói hắn vừa chuyển thân nhằm thẳng kí túc xá của Hương Loan và Hải Dương đi tới.
Tô Lạp đứng như trời trồng, Diệp Âm Trúc đi được một lúc rồi hắn mới khôi phục lại một chút, nhưng giáng vẻ lại thêm sầu não: "Thất quốc thất long bài vị chiến, Âm Trúc, tại sao ngươi lại tham gia chứ?"
Vừa nghĩ hắn vừa trở về kí túc xá.
-Ai đó?
Tô Lạp vừa đến cửa đã nghe âm thanh lạnh băng của Ly Sát vang lên.
-Ly Sát, ngươi khỏe không?
Tô Lạp chậm rãi đi vào phòng ngủ trong kí túc xá.
Ly Sát đang ngồi nghiễm nhiên trên giường Diệp Âm Trúc, thấy hắn tiến đến trong mắt toát ra vài phần quái dị:
-Tên ngốc kia còn chưa biết hay sao?
Tô Lạp cười khổ nói:
-Không phải ngươi cũng bảo hắn ngốc đó sao? Không biết cũng tốt, ta hy vọng hắn vĩnh viễn không biết được.
Trong mắt Ly Sát thoáng qua một tia trào lộng:
-Ngươi nói có chút không trung thực. Tên ngốc kia tại sao lại không có cảm giác chứ, bàng quan như ta mà vừa nhìn thấy đã biết. Tô Lạp, mặc dù ta chưa thấy qua chân diện của ngươi nhưng ta có cảm giác ngươi là một nữ tử rất đẹp.
Tô Lạp ngốc nghếch ngồi nghe:
-Ly Sát, có lẽ sâu trong lòng mình, ta thật sự mong hắn phát hiện ra, nhưng lý trí lại bảo rằng không được. Ly Sát, đây là chuyện riêng của ta và Âm Trúc, hi vọng ngươi không nói cho hắn nghe, như vậy chỉ khiến ta càng thêm khổ tâm hơn thôi.
Ly Sát hừ lạnh một tiếng:
-Chuyện của ngươi và hắn ta không có hứng quản. Bất quá, Tô Lạp, ngươi có thể cho ta xem chân diện mục của ngươi được không. Có rất ít chuyện có thể khiến cho ta mong chờ, diện mạo của ngươi là một trong đó.
Tô Lạp kiên định lắc đầu:
-Không được, chuyện này tuyệt đối không được.
Ly Sát không nghĩ nàng ta lại kiên quyết cự tưyệt như vậy:
-vậy thì thôi vậy. bất quá có thể tu luyện biến hình thuật và ma pháp tu luyện tới trình độ này cũng thật không đơn giản. Tương lai ngươi nhất định sẽ là một thích khách xuất sắc. Sợ rằng chuyện ngươi ma vũ song tu Diệp Âm Trúc cũng không biết.
Có thể khiến cho một Ngân Long mở miệng nói ra hai chữ "xuất sắc", có thể thấy tiềm lực của Tô Lạp lớn như thế nào.
Diệp Âm Trúc đến bên ngoài phòng của Hương Loan và Hải Dương thì dừng lại, điều hắn hi vọng nhất bây giờ là Hương Loan không có mặt ở trong phòng, chỉ có Hải Dương ở nhà là tốt nhất. Nhưng biết làm thế nào mà xác định đây? Nếu có Tử ở đây thì tốt quá, hắn đối với sinh mệnh khí tức cực kì nhạy cảm, nhất định có thể thăm dò được trong phòng có mấy người. Nếu không triệu hoán Tử thì Diệp Âm Trúc cũng vô phương làm được điều này.
Đúng lúc hắn đang do dự không biết có nên gõ cửa hay không thì Hải Dương từ trong cửa đi ra. Diệp Âm Trúc mừng rỡ, vội tiến lên một bước, cầm lấy tay nàng kéo ra.
-A, Âm Trúc, tại sao ngươi lại tới đây?
Đột nhiên thấy Diệp Âm Trúc, Hải Dương có chút kinh hãi kêu lên.
-Suỵt…
Diệp Âm Trúc hất hàm vào trong phòng nàng, ra dấu im lặng. Hắn rất tự nhiên cầm tay Hải Dương đi đến bên khu rừng nhỏ bên cạnh kí túc xá.
Khuôn mặt đỏ bừng, trống ngực đập thình thịch. Từ khí mấy người bọn Yên La quay về cùng mọi người, thời gian tiếp xúc giữa hai người rất ít. Âm Trúc thì luôn bận rộn, nàng cũng phải chỉ điểm cho bọn Yên La các điểm cơ bản của Thần Âm sư, đành phải dẹp tình cảm riêng sang một bên.
Lúc này Diệp Âm Trúc tự chủ động đến tìm nàng, lại có động tác thân mật như vậy, nhất thời trong lòng nàng nổi lên một cỗ ngọt ngào. Hắn dẫn đến rừng cây nhỏ này không biết là có ý gì? Không phải là muốn thân thiết cùng ta ở đây chứ? Nhưng mà tên đầu gỗ này làm sao lại biết làm ra cái trò này chứ? Hải Dương đã bắt đầu suy nghĩ lung tung.
/336
|