Khẩu khí Lý Trường Thuận lúc này phi thường lớn, đến cả Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cũng lấy ra.
Tiêu lão gia bị hù dọa ngồi phịch một tiếng trên ghế, sắc mặt trắng bệch phờ phạc, đôi môi run rẩy hiện lên màu tím quỷ dị….
Tiêu Yên không nói gì cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng hơi ảo não, nếu không phải Lý Trường Thuận nói ra, thiếu chút nữa nàng cũng quên mất Tam và Ngũ hoàng tử.
Bọn họ là hai đứa con trai của Mai quý phi, trong nguyên tác có lướt qua hai lần, trên cơ bản hoàn toàn không xuất hiện.
Không miêu tả tướng mạo, tính tình cũng không, thậm chí số tuổi cũng không có! A hơn nữa, tên cũng không viết ra.
Tiêu Yên thở dài, hi vọng là hai người khéo léo, ngàn vạn đừng là loại được nuông chiều thành Hỗn Thế Ma Vương [ hại đời hại người].
Lý Trường Thuân liên tục chỉa mũi đao đả kích Tiêu lão gia, dọa lão sợ đến suýt chết, sau đó dẫn Tiêu Yên ngoan ngoãn nghe lời cáo lui.
Ra khỏi đại sảnh, Tiêu Yên nhìn thoáng qua bụi hoa đang lay động ở hướng Tây bắc, khóe môi giương lên nụ cười vui vẻ mê hoặc.
Sợ hãi đi, run rẩy đi! Ha!
Nếm thử cảm giác bị người kẹp cổ, không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết là cảm giác gì.
Loại cảm giác này nàng đã nếm hết mười bảy năm, cho đến bây giờ buổi tối vẫn chưa từng ngủ ngon, ngày qua ngày đều run sợ trong lòng, sợ một khi không cẩn thận liền bị tiện nhân Triệu thị kia giết chết.
Hôm nay, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, phong thủy thay đổi!
Mặc dù Tiêu Yên không biết vận mệnh đang chờ nàng trong nội cung kia như nào, có lẽ tranh đấu lợi hại hơn hiện tại.
Nhưng mà…. So với ở Tiêu gia ngày ngày chờ chết vẫn tốt hơn, muốn nắm vận mệnh mình trong tay, có lẽ…. Phải bước từng bước thăm dò mới biết con đường đó đúng hay sai…
A! Cảm giác nông nô nổi dậy xướng ca thật là tốt, bị ức hiếp hơn mười năm, rốt cuộc cũng nhổ được ngụm ác khí, toàn thân sảng khoái sung sướng a.
Sau khi cáo biệt Lý Trường Thuận, Tiêu Yên trở lại tiểu viện của mình.
Vừa đẩy cửa ra liền có cảm giác có đồ vật rơi xuống ‘Bịch’ một tiếng, có thứ gì đó bò lên trên người nàng.
Tiêu Yên run rẩy cúi đầu, nhìn xuống hông thấy vật nhỏ đang lung lay sắp rớt quấn lấy nàng, khóe miệng giật giật.
Tiêu lão gia bị hù dọa ngồi phịch một tiếng trên ghế, sắc mặt trắng bệch phờ phạc, đôi môi run rẩy hiện lên màu tím quỷ dị….
Tiêu Yên không nói gì cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng hơi ảo não, nếu không phải Lý Trường Thuận nói ra, thiếu chút nữa nàng cũng quên mất Tam và Ngũ hoàng tử.
Bọn họ là hai đứa con trai của Mai quý phi, trong nguyên tác có lướt qua hai lần, trên cơ bản hoàn toàn không xuất hiện.
Không miêu tả tướng mạo, tính tình cũng không, thậm chí số tuổi cũng không có! A hơn nữa, tên cũng không viết ra.
Tiêu Yên thở dài, hi vọng là hai người khéo léo, ngàn vạn đừng là loại được nuông chiều thành Hỗn Thế Ma Vương [ hại đời hại người].
Lý Trường Thuân liên tục chỉa mũi đao đả kích Tiêu lão gia, dọa lão sợ đến suýt chết, sau đó dẫn Tiêu Yên ngoan ngoãn nghe lời cáo lui.
Ra khỏi đại sảnh, Tiêu Yên nhìn thoáng qua bụi hoa đang lay động ở hướng Tây bắc, khóe môi giương lên nụ cười vui vẻ mê hoặc.
Sợ hãi đi, run rẩy đi! Ha!
Nếm thử cảm giác bị người kẹp cổ, không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết là cảm giác gì.
Loại cảm giác này nàng đã nếm hết mười bảy năm, cho đến bây giờ buổi tối vẫn chưa từng ngủ ngon, ngày qua ngày đều run sợ trong lòng, sợ một khi không cẩn thận liền bị tiện nhân Triệu thị kia giết chết.
Hôm nay, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, phong thủy thay đổi!
Mặc dù Tiêu Yên không biết vận mệnh đang chờ nàng trong nội cung kia như nào, có lẽ tranh đấu lợi hại hơn hiện tại.
Nhưng mà…. So với ở Tiêu gia ngày ngày chờ chết vẫn tốt hơn, muốn nắm vận mệnh mình trong tay, có lẽ…. Phải bước từng bước thăm dò mới biết con đường đó đúng hay sai…
A! Cảm giác nông nô nổi dậy xướng ca thật là tốt, bị ức hiếp hơn mười năm, rốt cuộc cũng nhổ được ngụm ác khí, toàn thân sảng khoái sung sướng a.
Sau khi cáo biệt Lý Trường Thuận, Tiêu Yên trở lại tiểu viện của mình.
Vừa đẩy cửa ra liền có cảm giác có đồ vật rơi xuống ‘Bịch’ một tiếng, có thứ gì đó bò lên trên người nàng.
Tiêu Yên run rẩy cúi đầu, nhìn xuống hông thấy vật nhỏ đang lung lay sắp rớt quấn lấy nàng, khóe miệng giật giật.
/310
|