Tiêu Yên sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu thật lâu mới mở miệng nói.
“Chuyện này… là… hai người thân mật, nam nữ thích nhau mới có thể làm, giống như…như là vợ chồng, à à phu thê, là phu thê ngươi hiểu không?”
Tiêu Yên dừng một chút ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Cẩm Y, thấy vẻ mặt mê man của hắn không khỏi muốn phát điên.
Lại hít sâu một cái, tiếp tục nói: “Phu thê là hai người cả đời cùng sinh hoạt chung một chỗ, sau khi thành thân bọn họ mới có thể làm như vậy, hai chúng ta mặc dù quen thuộc, nhưng không phải loại quan hệ kia, chúng ta là bằng hữu không phải phu thê, ta nói vậy ngươi hiểu chưa?”
Lệnh Hồ Cẩm Y mở to mắt nai vô tội, đầu tiên là lắc đầu, sau lại nhẹ gật một cái.
Hắn không hiểu câu đầu, nhưng khúc sau có thể hiểu chút ít.
Hắn rất rối ren, chẳng lẽ hai người bọn họ không phải đang rất thân mật sao? Về phần thích, hẳn là hắn rất thích nàng, nếu không thích thì vì cái gì mà cho phép nàng đến gần, vì cái gì mà muốn bảo vệ nàng?
“Nha… vậy ta thích ngươi là được.”
Đầu Tiêu Yên càng đau, cái gì gọi là… ta thích ngươi là được? Chẳng lẽ thích nàng là một việc rất miễn cưỡng?
Phi phi phi, ngã ba đường, đây không phải vấn đề thích hay không, mặt hàng Lệnh Hồ Cẩm Y này có biết thích nghĩa là gì sao?
Người có thể dạy hắn chữ này, chỉ có thể là nữ chủ.
Tiêu Yên gãi đầu, liếm môi, tận tình lôi kéo khuyên bảo Lệnh Hồ Cẩm Y nghĩ về hướng chính đạo.
“Ngươi còn nhỏ, còn chưa hiểu được thích là gì, chờ sau này ngươi gặp được người trog lòng, liền biết lời ngươi nói với ta lúc này, chỉ là trẻ con nhất thời.”
Tiêu Yên luôn tự nói với chính mình, Lệnh Hồ Cẩm Y rồi sẽ gặp được chân mệnh trong đời hắn, bây giờ chỉ thích nàng chút xíu, nói thẳng ra chỉ là một chút hảo cảm mà thôi.
Nàng nghĩ, có lẽ dứt khoát lừa hắn đến kinh thành đi, thúc đẩy hai nhân vật chính hội hợp lại thôi.
“Ta đi kinh thành, ngươi cung có thể đi a.” Sau khi nói ra nàng lại có chút hối hận, nàng đây là đang dụ dỗ Lệnh Hồ Cẩm Y đi kinh thành gieo họa cho dân chúng a.
“Chuyện này… là… hai người thân mật, nam nữ thích nhau mới có thể làm, giống như…như là vợ chồng, à à phu thê, là phu thê ngươi hiểu không?”
Tiêu Yên dừng một chút ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Cẩm Y, thấy vẻ mặt mê man của hắn không khỏi muốn phát điên.
Lại hít sâu một cái, tiếp tục nói: “Phu thê là hai người cả đời cùng sinh hoạt chung một chỗ, sau khi thành thân bọn họ mới có thể làm như vậy, hai chúng ta mặc dù quen thuộc, nhưng không phải loại quan hệ kia, chúng ta là bằng hữu không phải phu thê, ta nói vậy ngươi hiểu chưa?”
Lệnh Hồ Cẩm Y mở to mắt nai vô tội, đầu tiên là lắc đầu, sau lại nhẹ gật một cái.
Hắn không hiểu câu đầu, nhưng khúc sau có thể hiểu chút ít.
Hắn rất rối ren, chẳng lẽ hai người bọn họ không phải đang rất thân mật sao? Về phần thích, hẳn là hắn rất thích nàng, nếu không thích thì vì cái gì mà cho phép nàng đến gần, vì cái gì mà muốn bảo vệ nàng?
“Nha… vậy ta thích ngươi là được.”
Đầu Tiêu Yên càng đau, cái gì gọi là… ta thích ngươi là được? Chẳng lẽ thích nàng là một việc rất miễn cưỡng?
Phi phi phi, ngã ba đường, đây không phải vấn đề thích hay không, mặt hàng Lệnh Hồ Cẩm Y này có biết thích nghĩa là gì sao?
Người có thể dạy hắn chữ này, chỉ có thể là nữ chủ.
Tiêu Yên gãi đầu, liếm môi, tận tình lôi kéo khuyên bảo Lệnh Hồ Cẩm Y nghĩ về hướng chính đạo.
“Ngươi còn nhỏ, còn chưa hiểu được thích là gì, chờ sau này ngươi gặp được người trog lòng, liền biết lời ngươi nói với ta lúc này, chỉ là trẻ con nhất thời.”
Tiêu Yên luôn tự nói với chính mình, Lệnh Hồ Cẩm Y rồi sẽ gặp được chân mệnh trong đời hắn, bây giờ chỉ thích nàng chút xíu, nói thẳng ra chỉ là một chút hảo cảm mà thôi.
Nàng nghĩ, có lẽ dứt khoát lừa hắn đến kinh thành đi, thúc đẩy hai nhân vật chính hội hợp lại thôi.
“Ta đi kinh thành, ngươi cung có thể đi a.” Sau khi nói ra nàng lại có chút hối hận, nàng đây là đang dụ dỗ Lệnh Hồ Cẩm Y đi kinh thành gieo họa cho dân chúng a.
/310
|