Hạ Hà quỳ trên mặt đất bóp chân cho Mai quý phi, đồng ý nói: “Nương nương nói phải, không chừng là Thu Sương Đông Tuyết làm việc không tốt chọc giận tân chủ tử, khiến chủ tử không vui, cho nên mới bị điện hạ dạy dỗ.”
Lời này của Hạ Hà ngoài mặt nói Thu Sương Đông Tuyết không hiểu quy củ, nhưng thật ra là nói xấu Tiêu Yên, châm ngòi ly gián quan hệ giữa nàng và Mai quý phi.
Ám chỉ nàng mới tiến cung đã bắt bẻ hai cung nữ Mai quý phi đưa, còn xúi giục Lý Tiêu giết người.
Con người ý mà, toàn thích lựa hồng mềm mà nắn, Thu Sương Đông Tuyết chết, Hạ Hà đương nhiên không dám trách móc Lý Tiêu chút nào, cho nên toàn bộ oán hận đều dồn vào Tiêu Yên.
Nàng cảm thấy nhất định là Tiêu Yên tố cáo với Lý Tiêu , cho nên hắn mới đánh chết Thu Sương Đông Tuyết.
Mai quý phi cười như không cười nhìn thoáng qua Hạ Hà, chỉ một ánh mắt này cũng đủ khiến nàng ta sợ mất hồn, sống lưng tê dại.
“Gọi Bát Cân tới cho bản cung.” Mai quý phi nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
Rất nhanh Bát Cân đã quỳ trước mặt Mai quý phi.
“Tại sao Ngũ hoàng tử lại đánh chết hai tỳ nữ kia, ngươi đem chuyện xảy ra thuật lại từ đầu cho bản cung, không được giấu giếm.”
Mai quý phi yêu cầu, Bát Cân đương nhiên không dám giấu, huống hồ hắn là người của Lý Tiêu, tâm tư của chủ tử hắn rõ rang hướng về vị tiểu thư mới tới kia, cho nên tự nhiên hắn cũng hướng về Tiêu Yên.
Bát Cân đem chuyện Thu Sương Đông Tuyết coi thường Tiêu Yên như nào, lúc Lý Tiêu dạy dỗ các nàng thì Thu Sương trả lời như nào, tất cả đều nói hết.
Trong lúc kể lại, trên mặt Mai quý phi vẫn luân giữ nụ cười ôn hòa, Hạ Hà thì mồ hôi lạnh tuôn rơi, không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Nàng chỉ lo giúp Thu Sương đòi công đạo, lại không nghĩ đến thì ra trong chuyện này còn có ẩn tình.
Hạ Hà thầm mắng Thu Sương thật quá càn quấy, làm nô tài, mệnh ở trong tay chủ tử, nàng ta ở trong cung hầu hạ nhiều năm như vậy, làm sao mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, lại còn hết lần này tới lần khác rơi vào trong tay Ngũ hoàng tử…
Lại còn hại tính mạng Đông Tuyết, ngay cả nàng… không chừng về sau tầm quan trọng của nàng trong lòng Mai quý phi cũng giảm bớt.
Chờ Bát Cân nói xong, Mai quý phi phất tay cho hắn lui xuống.
Sau khi đám người kia rời đi, nụ cười trên mặt Mai quý phi mới thu lại, “Đã nghe rõ rồi?”
Lời này của Hạ Hà ngoài mặt nói Thu Sương Đông Tuyết không hiểu quy củ, nhưng thật ra là nói xấu Tiêu Yên, châm ngòi ly gián quan hệ giữa nàng và Mai quý phi.
Ám chỉ nàng mới tiến cung đã bắt bẻ hai cung nữ Mai quý phi đưa, còn xúi giục Lý Tiêu giết người.
Con người ý mà, toàn thích lựa hồng mềm mà nắn, Thu Sương Đông Tuyết chết, Hạ Hà đương nhiên không dám trách móc Lý Tiêu chút nào, cho nên toàn bộ oán hận đều dồn vào Tiêu Yên.
Nàng cảm thấy nhất định là Tiêu Yên tố cáo với Lý Tiêu , cho nên hắn mới đánh chết Thu Sương Đông Tuyết.
Mai quý phi cười như không cười nhìn thoáng qua Hạ Hà, chỉ một ánh mắt này cũng đủ khiến nàng ta sợ mất hồn, sống lưng tê dại.
“Gọi Bát Cân tới cho bản cung.” Mai quý phi nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
Rất nhanh Bát Cân đã quỳ trước mặt Mai quý phi.
“Tại sao Ngũ hoàng tử lại đánh chết hai tỳ nữ kia, ngươi đem chuyện xảy ra thuật lại từ đầu cho bản cung, không được giấu giếm.”
Mai quý phi yêu cầu, Bát Cân đương nhiên không dám giấu, huống hồ hắn là người của Lý Tiêu, tâm tư của chủ tử hắn rõ rang hướng về vị tiểu thư mới tới kia, cho nên tự nhiên hắn cũng hướng về Tiêu Yên.
Bát Cân đem chuyện Thu Sương Đông Tuyết coi thường Tiêu Yên như nào, lúc Lý Tiêu dạy dỗ các nàng thì Thu Sương trả lời như nào, tất cả đều nói hết.
Trong lúc kể lại, trên mặt Mai quý phi vẫn luân giữ nụ cười ôn hòa, Hạ Hà thì mồ hôi lạnh tuôn rơi, không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Nàng chỉ lo giúp Thu Sương đòi công đạo, lại không nghĩ đến thì ra trong chuyện này còn có ẩn tình.
Hạ Hà thầm mắng Thu Sương thật quá càn quấy, làm nô tài, mệnh ở trong tay chủ tử, nàng ta ở trong cung hầu hạ nhiều năm như vậy, làm sao mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, lại còn hết lần này tới lần khác rơi vào trong tay Ngũ hoàng tử…
Lại còn hại tính mạng Đông Tuyết, ngay cả nàng… không chừng về sau tầm quan trọng của nàng trong lòng Mai quý phi cũng giảm bớt.
Chờ Bát Cân nói xong, Mai quý phi phất tay cho hắn lui xuống.
Sau khi đám người kia rời đi, nụ cười trên mặt Mai quý phi mới thu lại, “Đã nghe rõ rồi?”
/310
|