Tâm tình Tiêu Yên tốt hơn, mặc kệ mục đích là gì, nhưng ít nhất cũng giải quyết vấn đề ở Trường Xuân cung giúp nàng.
Đoán chừng sau khi đánh chết hai cung nữ này, sẽ không còn ai dám xem thường nàng nữa.
“Tiểu thư có đói không, Quý phi nương nương lo tiểu thư đi đường mệt nhọc nên không có đánh thức người, bữa tối đều ở trên bàn, nhưng nguội hết rồi, nếu không nô tỳ đi hâm nóng nhé.”
Tiêu Yên kéo Thúy Trúc lại: “Hâm làm gì, ăn được là được, lúc này đã qua bữa tối, ngày đầu tiên chúng ta tới đây, đừng bày nhiều chuyện, dù bọn họ không nói gì, nhưng trong lòng nhất định không ưa ta.”
“Trong cung nhìn đẹp đẽ vậy, nhưng người ở đây chẳng tốt thế đâu.”
Mặc dù mới tới nửa ngày, nhưng Thúy Trúc đối với hoàng cung đã có nhận thức mới, bề ngoài tráng lệ để che giấu những thứ u ám bên trong.
Tiêu Yên ăn vài miếng, nuốt không trôi, dứt khoát buông đũa.
“Thúy Trúc lúc này không cần hầu hạ ta, nhanh chóng làm quen với cung nữ thái giám trong Trường Xuân cung đi, sau đó nghĩ biện pháp moi tin từ trong miệng bọn họ, xem xem Mai quý phi đưa ta đến đây với mục đích gì?”
“Tiểu thư yên tâm, đây là sở trường của nô tỳ.”
Tiêu Yên cứ vậy ở trong hoàng cung, nữ nhân được phép ở trong nội cung, ngoại trừ tranh sủng ngoài ra chẳng còn gì để làm, quá là nhàm chán, không có tiết mục gì hay, cho nên một cái biểu muội ngoại thích tới đây đều được xem là chuyện lạ.
Vì vậy một đám vợ bé của hoàng đế tập hợp thành một đoàn đến cửa vây xem Tiêu Yên. [ Cứ như xem động vật quý hiếm trong sở thú =))]
Từ ngày thứ hai Tiêu Yên vào cung đã bắt đầu, lời mà mỗi ngày nói nhiều nhất chính là – tham kiến xx nương nương. [xx: tên ]
Chuyện làm nhiều nhất chính là – quỳ xuống.
Lại có thêm Lý Tiêu, cuộc sống của Tiêu Yên sôi động hẳn ra, vợ bé của hoàng đế người tới ta đi, có thời gian lại cùng sắc lang “chơi trốn tìm”.
Lý Tiêu giống như rất thích Tiêu Yên, trước kia không có nàng mười ngày nửa tháng hắn cũng không tới thăm mẫu thân một lần, giờ thì tốt hơn, ngày ngày đúng hẹn giống như hẹn giờ.
Điều này khiến Tiêu Yên hận đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ Mai quý phi phán tội nàng câu dẫn nhi tử nàng ta.
Đoán chừng sau khi đánh chết hai cung nữ này, sẽ không còn ai dám xem thường nàng nữa.
“Tiểu thư có đói không, Quý phi nương nương lo tiểu thư đi đường mệt nhọc nên không có đánh thức người, bữa tối đều ở trên bàn, nhưng nguội hết rồi, nếu không nô tỳ đi hâm nóng nhé.”
Tiêu Yên kéo Thúy Trúc lại: “Hâm làm gì, ăn được là được, lúc này đã qua bữa tối, ngày đầu tiên chúng ta tới đây, đừng bày nhiều chuyện, dù bọn họ không nói gì, nhưng trong lòng nhất định không ưa ta.”
“Trong cung nhìn đẹp đẽ vậy, nhưng người ở đây chẳng tốt thế đâu.”
Mặc dù mới tới nửa ngày, nhưng Thúy Trúc đối với hoàng cung đã có nhận thức mới, bề ngoài tráng lệ để che giấu những thứ u ám bên trong.
Tiêu Yên ăn vài miếng, nuốt không trôi, dứt khoát buông đũa.
“Thúy Trúc lúc này không cần hầu hạ ta, nhanh chóng làm quen với cung nữ thái giám trong Trường Xuân cung đi, sau đó nghĩ biện pháp moi tin từ trong miệng bọn họ, xem xem Mai quý phi đưa ta đến đây với mục đích gì?”
“Tiểu thư yên tâm, đây là sở trường của nô tỳ.”
Tiêu Yên cứ vậy ở trong hoàng cung, nữ nhân được phép ở trong nội cung, ngoại trừ tranh sủng ngoài ra chẳng còn gì để làm, quá là nhàm chán, không có tiết mục gì hay, cho nên một cái biểu muội ngoại thích tới đây đều được xem là chuyện lạ.
Vì vậy một đám vợ bé của hoàng đế tập hợp thành một đoàn đến cửa vây xem Tiêu Yên. [ Cứ như xem động vật quý hiếm trong sở thú =))]
Từ ngày thứ hai Tiêu Yên vào cung đã bắt đầu, lời mà mỗi ngày nói nhiều nhất chính là – tham kiến xx nương nương. [xx: tên ]
Chuyện làm nhiều nhất chính là – quỳ xuống.
Lại có thêm Lý Tiêu, cuộc sống của Tiêu Yên sôi động hẳn ra, vợ bé của hoàng đế người tới ta đi, có thời gian lại cùng sắc lang “chơi trốn tìm”.
Lý Tiêu giống như rất thích Tiêu Yên, trước kia không có nàng mười ngày nửa tháng hắn cũng không tới thăm mẫu thân một lần, giờ thì tốt hơn, ngày ngày đúng hẹn giống như hẹn giờ.
Điều này khiến Tiêu Yên hận đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ Mai quý phi phán tội nàng câu dẫn nhi tử nàng ta.
/310
|