[Hệ thống] :Bbáo động, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, duy trì thời gian liên tục… Chú ý tình huống.
Thân thể Tiêu Yên sáng lên một chút, Hệ thống tỷ tỷ đúng là trâu bò, chuyện như vậy cũng muốn xem tình huống mà định ra.
Bất quá… Nếu phải chuẩn bị chiến đấu, thì nàng nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
Tiêu Yên tinh thần phấn chấn, mang theo nhiệt tình sung mãn, hướng về phía Lâu Tâm Nguyệt mà đi.
Đây chỉ là một tràng thi đấu của đám nữ nhân, vì cái đầu của mình, vì vị trí Duệ Vương phi, cứ để đám pháo hôi ra trước đi.
Lâu Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy dường như trong nháy mắt thân thể Tiêu Yên sáng lên, trong bóng đêm hết sức chói mắt, trong lòng nàng thế nhưng…
Thế nhưng lại xuất hiện một loại tâm tình tự ti mặc cảm.
Tiêu Yên nội liễm hàm súc còn mang theo sự trong trẻo kính nể, chân thành mà nói:
“Lâu cô nương cũng không cần khen ta, thân phận ta thấp kém, bất quá đồ có hai phần màu sắc thôi, nào có thể tức giận cái gì khí độ cái gì không khí độ , so sánh với Lâu cô nương một bụng đầy thi thư là đệ nhất tài nữ, ta đây cũng chỉ là một điểm màu sắc, quả thực quá tầm thường.”
Âm thanh Tiêu Yên không cao bằng Lâu Tâm Nguyệt, nhưng là… Luôn có thể làm cho người hai hai bên trái phải nghe rõ ràng rành mạch, tỷ như bên phải là
tuyển thủ giáp, tuyển thủ ất.
Hai cái tuyển thủ này, sẽ thập phần tích cực đem lời của nàng di tản ra ngoài.
Quả nhiên nàng vừa dứt lời, tuyển thủ ất liền thật nhanh nghiêng người nằm sấp ở bên phải tuyển thủ Bính nói thầm bên tai một hồi .
Nhờ sự việc này, căn bản không cần chính mình tự thân xuất mã.
Tiêu Yên chỉ nghe thấy từ trong tay áo Lâu Tâm Nguyệt truyền đến một tiếng “Pằng” , thanh âm thập phần nhỏ, nếu không phải nàng có thính giác tốt, căn bản nghe không được.
Tiêu Yên trong lòng thở dài, ai nha nha, Lâu cô nương, móng tay của ngươi gãy rồi kìa, có đau hay không a?
Nghĩ như vậy, Tiêu Yên trong nháy mắt đã thoải mái lên rất nhiều, chân thành kính nể, vẻ mặt càng thêm chân thật.
Xem ánh mắt của Lâu Tâm Nguyệt kia, long lanh ngập nước quả thực là vô cùng khiến người khác thương tiếc.
Lâu Tâm Nguyệt đã điều chỉnh vẻ mặt xong, rất có giáo dưỡng mà hỏi:
“Cô nương biết ta?”
“Tài danh Lâu tiểu thư không ai không biết, ta… Đúng là vẫn luôn rất ngưỡng mộ Lâu tiểu thư, hôm nay có thể nhìn thấy, thực là vinh hạnh của ta.”
Tiêu Yên sau khi nói xong, còn nháy hai con mắt, lông mi thật dài chứa đựng một giọt nước mắt kích động.
Môi đỏ mọng kiều diễm, thu thủy tiễn đồng, yêu kiều không nói, đưa tình ẩn tình, nếu ở trước mắt thú nam, nhất định sẽ nhiệt huyết sôi trào.
Thân thể Tiêu Yên sáng lên một chút, Hệ thống tỷ tỷ đúng là trâu bò, chuyện như vậy cũng muốn xem tình huống mà định ra.
Bất quá… Nếu phải chuẩn bị chiến đấu, thì nàng nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
Tiêu Yên tinh thần phấn chấn, mang theo nhiệt tình sung mãn, hướng về phía Lâu Tâm Nguyệt mà đi.
Đây chỉ là một tràng thi đấu của đám nữ nhân, vì cái đầu của mình, vì vị trí Duệ Vương phi, cứ để đám pháo hôi ra trước đi.
Lâu Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy dường như trong nháy mắt thân thể Tiêu Yên sáng lên, trong bóng đêm hết sức chói mắt, trong lòng nàng thế nhưng…
Thế nhưng lại xuất hiện một loại tâm tình tự ti mặc cảm.
Tiêu Yên nội liễm hàm súc còn mang theo sự trong trẻo kính nể, chân thành mà nói:
“Lâu cô nương cũng không cần khen ta, thân phận ta thấp kém, bất quá đồ có hai phần màu sắc thôi, nào có thể tức giận cái gì khí độ cái gì không khí độ , so sánh với Lâu cô nương một bụng đầy thi thư là đệ nhất tài nữ, ta đây cũng chỉ là một điểm màu sắc, quả thực quá tầm thường.”
Âm thanh Tiêu Yên không cao bằng Lâu Tâm Nguyệt, nhưng là… Luôn có thể làm cho người hai hai bên trái phải nghe rõ ràng rành mạch, tỷ như bên phải là
tuyển thủ giáp, tuyển thủ ất.
Hai cái tuyển thủ này, sẽ thập phần tích cực đem lời của nàng di tản ra ngoài.
Quả nhiên nàng vừa dứt lời, tuyển thủ ất liền thật nhanh nghiêng người nằm sấp ở bên phải tuyển thủ Bính nói thầm bên tai một hồi .
Nhờ sự việc này, căn bản không cần chính mình tự thân xuất mã.
Tiêu Yên chỉ nghe thấy từ trong tay áo Lâu Tâm Nguyệt truyền đến một tiếng “Pằng” , thanh âm thập phần nhỏ, nếu không phải nàng có thính giác tốt, căn bản nghe không được.
Tiêu Yên trong lòng thở dài, ai nha nha, Lâu cô nương, móng tay của ngươi gãy rồi kìa, có đau hay không a?
Nghĩ như vậy, Tiêu Yên trong nháy mắt đã thoải mái lên rất nhiều, chân thành kính nể, vẻ mặt càng thêm chân thật.
Xem ánh mắt của Lâu Tâm Nguyệt kia, long lanh ngập nước quả thực là vô cùng khiến người khác thương tiếc.
Lâu Tâm Nguyệt đã điều chỉnh vẻ mặt xong, rất có giáo dưỡng mà hỏi:
“Cô nương biết ta?”
“Tài danh Lâu tiểu thư không ai không biết, ta… Đúng là vẫn luôn rất ngưỡng mộ Lâu tiểu thư, hôm nay có thể nhìn thấy, thực là vinh hạnh của ta.”
Tiêu Yên sau khi nói xong, còn nháy hai con mắt, lông mi thật dài chứa đựng một giọt nước mắt kích động.
Môi đỏ mọng kiều diễm, thu thủy tiễn đồng, yêu kiều không nói, đưa tình ẩn tình, nếu ở trước mắt thú nam, nhất định sẽ nhiệt huyết sôi trào.
/310
|