[Hệ thống]: Chúc mừng người chơi Tiêu Yên hoàn thành nhiệm vụ Thần Trí Chi Bút, thăng cấp làm họa sĩ trung cấp, nhận được 79 điểm kinh nghiệm, 250 lượng bạc, hai bình Thiên Lí Hương.
Tiêu Yên: Tại sao lại ngu ngốc?
[Hệ thống]: Bởi vì ngươi là họa sĩ trung cấp, cho nên là một kẻ ngốc.
Tiêu Yên: cái gì, nếu là cao cấp chẳng lẽ lại ngốc gấp hai.
[Hệ thống]: Trả lời chính xác, +3 điểm kinh nghiệm.
Tiêu Yên… -_-
“Trăm hoa cũ tàn, hoa ta nở”, mọi người nghe được câu thơ từ trong miệng hoàng thượng, khuôn mặt hiện lên bất đồng.
Câu nói này, lộ ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo, đứng đầu ngọn gió, xuất sắc hơn người, ý đồ rõ ràng, quá mức kiêu ngạo a.
Nhiều người không khỏi liên tưởng, các vị cô nương trẻ tuổi đang ngồi ở đây, ai không phải là đóa hoa tươi kiều diễm.
Nhưng người ta không cho ngươi cô hội thể hiện, hơn nữa người ta còn lớn giọng tuyên bố với mọi người: sau khi bổn cô nương tỏa sang, các ngươi đừng hòng vượt qua ta.
Tự tin, phách lối, nhưng lại khiến người ta không thể chán ghét, ở đây làm gì có ai tùy tiện vẽ một bức tranh hoa cúc rồi dẫn đến thật nhiều hồ điệp, ngươi có thể sao, hiển nhiên là không! Cho nên người ta dám nói, trăm hoa cũ tàn, hoa ta nở.
Tiêu Yên nhất thời cao hứng viết câu thơ này, nhưng nàng thừa nhận, chính xác là nàng có ám chỉ khác.
Ai bảo Lâu Tâm Nguyệt đoạt thẻ bài của nàng, ngươi dám đoạt đồ của bổn cô nương, vậy bổn cô nương liền khiến tâm tư của ngươi hỏng từ trong trứng, muốn vướt qua ta, có giỏi thì tỏa sang đi.
Tỷ đây chính là một ngọn núi, tỷ chặn chết ngươi.
Hoàng thượng nở nụ cười đầy mặt, vuốt râu ngồi lại long ỷ, “Rất tốt, trẫm quá mức vui vẻ, Yên nhi, ngươi muốn được ban thưởng gì, trẫm…đều đáp ứng.”
Con ngươi Tiêu Yên đảo một vòng, “Dân nữ muốn gì đều được sao?”
Hoàng thượng ý vị thâm thường cười: “Đương nhiên, ngươi muốn cái gì trẫm đều đồng ý.”
Lời hoàng thượng nói nhất ngôn cửu đỉnh, khiến tất cả người nghe đều căng thẳng, vểnh tai muốn nghe xem Tiêu Yên muốn ban thưởng cái gì, xem nàng có nhân cơ hội này yêu cầu vị trí Duệ vương phi hay không.
Nhất là Lâu Tâm Nguyệt, sống lưng tẳng tắp, môi mím lại, khuôn mặt trắng bệch, chậc chậc… thật là đáng thương.
Ánh mắt nhìn Tiêu Yên quả thực là không đội trời chung, cừu nhân không chết không thôi.
Mai quý phi nghe hoàng thượng nói thật cao hứng, nhưng vừa nghĩ lại, sắc mặt lập tức trắng vài phần, sợ Tiêu Yên nói chuyện không nên nói.
Tiêu Yên: Tại sao lại ngu ngốc?
[Hệ thống]: Bởi vì ngươi là họa sĩ trung cấp, cho nên là một kẻ ngốc.
Tiêu Yên: cái gì, nếu là cao cấp chẳng lẽ lại ngốc gấp hai.
[Hệ thống]: Trả lời chính xác, +3 điểm kinh nghiệm.
Tiêu Yên… -_-
“Trăm hoa cũ tàn, hoa ta nở”, mọi người nghe được câu thơ từ trong miệng hoàng thượng, khuôn mặt hiện lên bất đồng.
Câu nói này, lộ ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo, đứng đầu ngọn gió, xuất sắc hơn người, ý đồ rõ ràng, quá mức kiêu ngạo a.
Nhiều người không khỏi liên tưởng, các vị cô nương trẻ tuổi đang ngồi ở đây, ai không phải là đóa hoa tươi kiều diễm.
Nhưng người ta không cho ngươi cô hội thể hiện, hơn nữa người ta còn lớn giọng tuyên bố với mọi người: sau khi bổn cô nương tỏa sang, các ngươi đừng hòng vượt qua ta.
Tự tin, phách lối, nhưng lại khiến người ta không thể chán ghét, ở đây làm gì có ai tùy tiện vẽ một bức tranh hoa cúc rồi dẫn đến thật nhiều hồ điệp, ngươi có thể sao, hiển nhiên là không! Cho nên người ta dám nói, trăm hoa cũ tàn, hoa ta nở.
Tiêu Yên nhất thời cao hứng viết câu thơ này, nhưng nàng thừa nhận, chính xác là nàng có ám chỉ khác.
Ai bảo Lâu Tâm Nguyệt đoạt thẻ bài của nàng, ngươi dám đoạt đồ của bổn cô nương, vậy bổn cô nương liền khiến tâm tư của ngươi hỏng từ trong trứng, muốn vướt qua ta, có giỏi thì tỏa sang đi.
Tỷ đây chính là một ngọn núi, tỷ chặn chết ngươi.
Hoàng thượng nở nụ cười đầy mặt, vuốt râu ngồi lại long ỷ, “Rất tốt, trẫm quá mức vui vẻ, Yên nhi, ngươi muốn được ban thưởng gì, trẫm…đều đáp ứng.”
Con ngươi Tiêu Yên đảo một vòng, “Dân nữ muốn gì đều được sao?”
Hoàng thượng ý vị thâm thường cười: “Đương nhiên, ngươi muốn cái gì trẫm đều đồng ý.”
Lời hoàng thượng nói nhất ngôn cửu đỉnh, khiến tất cả người nghe đều căng thẳng, vểnh tai muốn nghe xem Tiêu Yên muốn ban thưởng cái gì, xem nàng có nhân cơ hội này yêu cầu vị trí Duệ vương phi hay không.
Nhất là Lâu Tâm Nguyệt, sống lưng tẳng tắp, môi mím lại, khuôn mặt trắng bệch, chậc chậc… thật là đáng thương.
Ánh mắt nhìn Tiêu Yên quả thực là không đội trời chung, cừu nhân không chết không thôi.
Mai quý phi nghe hoàng thượng nói thật cao hứng, nhưng vừa nghĩ lại, sắc mặt lập tức trắng vài phần, sợ Tiêu Yên nói chuyện không nên nói.
/310
|