Đám đại thần phía dưới hai mặt nhìn nhau, Hoàng thượng không có thời gian nghĩ xem rốt cuộc Tiêu Yên có thuộc loại âm mưu toan tính hay không, vung tay lên, dứt khoát nói.
Sau khi hoàng thượng nói xong, thái giám vừa rồi phát thẻ bài, lập tức cất giọng the thé: “Cho mời Lâu tiểu thư.”
Sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt lúc này có thể nói là trắng như sương, lại như màu đất, loại từ ngữ hạn hẹp này không đủ để miêu tả.
Lúc này nàng ta hận đến thối ruột rồi, không ngờ Tiêu Yên lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Hoàng thượng mở kim khẩu, nếu nàng dám từ chối, chính là nói, công khai chống đối thánh thượng, nặng hơn thì tru di cửu tộc.
Thân hình gầy gò của Lâu Tâm Nguyệt lay động giống như bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tiêu Yên vừa nhìn đã biết chủ ý của nàng ta, đây nhất định là muốn dùng thân thể khó chịu làm cái cớ từ chối, tránh khỏi lần thi đấu nhất định sẽ thua này.
Nàng cười lạnh trong lòng, muốn chạy trốn, vậy phải xem bổn cô nương có cho ngươi cơ hội hay không.
Nàng nâng nụ cười thuần khiết như sen trắng, như chú chim nhỏ nhấc làn váy chạy tới bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt.
Thân mật ôm lấy cánh tay nàng ta, giống như tiểu muội làm nũng với tỷ tỷ, lớn giọng: “Lâu tỷ tỷ, chẳng phải mới vừa rồi còn nói chuẩn bị một tiết mục rất đặc biệt sao, muội muội đợi lâu lắm rồi đấy, lúc này chỉ muốn được nhìn ngay lập tức.”
Cơ thể Lâu Tâm Nguyệt lúc này đã cứng ngắc như đá, cách mấy tầng y phục, Tiêu Yên vẫn có thể cảm giác được làn da nàng ta truyền tới cảm giác lạnh lẽo.
Diễn trò, đây là sở trường của nàng đó nha, tỷ muội tình thâm vừa đưa ra, chính là đoạn đường lui của ngươi đó.
Mai quý phi nhắm vào Lâu Tâm Nguyệt đã lâu, lúc này ủng hộ Tiêu Yên không chút kiêng dè, nàng cười lạnh nói với tiểu lão bà giáp ngồi bên cạnh:
“Phải không? Bản cũng cũng không đợi được mà muốn nhìn ngay đây, Lâu gia cô nương học nhiều thi thư, tài hoa hơn người, tất nhiên so với tiểu xảo của Yên nhi phải lợi hại hơn rất nhiều.”
Ngoài mặt thì Mai quý phi chê bai Tiêu Yên, đề cao Lâu Tâm Nguyệt.
Nhưng thật ra là đâm một nhát xuyên tim.
Tiêu Yên nhà người ta tùy tiện dùng chút tiểu xảo cũng có thể kéo tới vô số hồ điệp, ngươi lợi hại như vậy, nhất định là không thua kém.
Đối với Mai quý phi giữa đường nhảy vào Tiêu Yên càng thêm vui vẻ, ôm cánh tay Lâu Tâm Nguyệt lắc lư hai cái.
“Quý phi cô cô nói đúng nha, một chút tiểu xảo của ta, căn bản không đáng nhắc tới, Lâu tỷ tỷ mới là người lợi hại nhất.”
Sau khi hoàng thượng nói xong, thái giám vừa rồi phát thẻ bài, lập tức cất giọng the thé: “Cho mời Lâu tiểu thư.”
Sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt lúc này có thể nói là trắng như sương, lại như màu đất, loại từ ngữ hạn hẹp này không đủ để miêu tả.
Lúc này nàng ta hận đến thối ruột rồi, không ngờ Tiêu Yên lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Hoàng thượng mở kim khẩu, nếu nàng dám từ chối, chính là nói, công khai chống đối thánh thượng, nặng hơn thì tru di cửu tộc.
Thân hình gầy gò của Lâu Tâm Nguyệt lay động giống như bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tiêu Yên vừa nhìn đã biết chủ ý của nàng ta, đây nhất định là muốn dùng thân thể khó chịu làm cái cớ từ chối, tránh khỏi lần thi đấu nhất định sẽ thua này.
Nàng cười lạnh trong lòng, muốn chạy trốn, vậy phải xem bổn cô nương có cho ngươi cơ hội hay không.
Nàng nâng nụ cười thuần khiết như sen trắng, như chú chim nhỏ nhấc làn váy chạy tới bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt.
Thân mật ôm lấy cánh tay nàng ta, giống như tiểu muội làm nũng với tỷ tỷ, lớn giọng: “Lâu tỷ tỷ, chẳng phải mới vừa rồi còn nói chuẩn bị một tiết mục rất đặc biệt sao, muội muội đợi lâu lắm rồi đấy, lúc này chỉ muốn được nhìn ngay lập tức.”
Cơ thể Lâu Tâm Nguyệt lúc này đã cứng ngắc như đá, cách mấy tầng y phục, Tiêu Yên vẫn có thể cảm giác được làn da nàng ta truyền tới cảm giác lạnh lẽo.
Diễn trò, đây là sở trường của nàng đó nha, tỷ muội tình thâm vừa đưa ra, chính là đoạn đường lui của ngươi đó.
Mai quý phi nhắm vào Lâu Tâm Nguyệt đã lâu, lúc này ủng hộ Tiêu Yên không chút kiêng dè, nàng cười lạnh nói với tiểu lão bà giáp ngồi bên cạnh:
“Phải không? Bản cũng cũng không đợi được mà muốn nhìn ngay đây, Lâu gia cô nương học nhiều thi thư, tài hoa hơn người, tất nhiên so với tiểu xảo của Yên nhi phải lợi hại hơn rất nhiều.”
Ngoài mặt thì Mai quý phi chê bai Tiêu Yên, đề cao Lâu Tâm Nguyệt.
Nhưng thật ra là đâm một nhát xuyên tim.
Tiêu Yên nhà người ta tùy tiện dùng chút tiểu xảo cũng có thể kéo tới vô số hồ điệp, ngươi lợi hại như vậy, nhất định là không thua kém.
Đối với Mai quý phi giữa đường nhảy vào Tiêu Yên càng thêm vui vẻ, ôm cánh tay Lâu Tâm Nguyệt lắc lư hai cái.
“Quý phi cô cô nói đúng nha, một chút tiểu xảo của ta, căn bản không đáng nhắc tới, Lâu tỷ tỷ mới là người lợi hại nhất.”
/310
|