Tiêu Yên phì cười, nha đầu Thúy Trúc đi theo nàng, những bản lãnh khác không nói, nhưng da mặt thì ngày càng dày, tư tình luyến ai mà một cô nương chưa chồng cũng có thể nói ra miệng.
Thúy Trúc nhắc đến Duệ vương phi khiến Tiêu Yên nhớ tới một chuyện, thuận miệng hỏi: “Thúy Trúc, cái vị Duệ vương khiến mọi người tranh đoạt tên là gì thế?”
Tiêu Yên chỉ quan tâm tới mạng nhỏ của mình, đối với cái gì mà Duệ vương Huệ vương, một chút cũng không hứng thú, đương nhiên cũng không biết cái người nam nhân mình phải tốn công đi tranh giành tên là gì.
“Nô tỳ nghe người ta gọi tục danh của Duệ vương là Phựơng Húc.”
“Cái tên này có chút quen , tự của hai chữ kia?” Tiêu Yên cảm thấy tên này rất quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra.
“Hình như là Phượng trong Phượng hoàng, Húc trong mặt trời mọc, tiểu thư nô tỳ thấy cái tên này rất hay, nô tỳ còn nghe nói Duệ vương gia là một người rất lợi hại tướng mạo cũng rất tốt, tiểu thư…không bằng mục tiêu của người là khiến Duệ vương xem người như vị hôn thê tương lại đi.”
Tiêu Yên chỉ nghe thấy câu trước, câu sau căn bản không quan tâm, chỉ gật đầu bừa.
Cái tên Phượng Húc này, sao nàng cứ cảm thấy, nghe ở đâu rồi nhỉ?
Phượng Húc, Phượng Húc? Là một trong số những phu quân của Lâu Tâm Nguyệt trong nguyên tác.
Nhưng mà, trong nguyên tác cũng không có nói là Lâu Tâm Nguyệt thích Duệ vương, nhưng hiện tại nàng có thể khẳng định Lâu Tâm Nguyệt rất rất thích vị Duệ vương kia.
Nàng thật buồn bực, dù cố gắng nhớ lại cũng không thể nhớ hết những nam nhân dính dáng đến Lâu Tâm Nguyệt.
Đột nhiên linh quang chợt lóe, bỗng chốc ngồi dậy.
Nàng nhớ rồi, trong nguyên tác, sau khi Lâu Tâm Nguyệt trốn khỏi Tu La cung, quen một nam nhân tên là Phong Hứa.
Trong sách chỉ nói qua loa rằng nam nhân kia có thân phận không đơn giản, Lâu Tâm Nguyệt lại yêu mến hắn.
Nhưng người nam nhân kia gọi là Phong Hứa chứ không phải Phượng Húc.
Khoan đã, Tiêu Yên đột nhiên nghĩ tới một khả năng – lỗi chính tả. [vấn đề này chỉ có người biết tiếng Tung hiểu, chứ ad ko hiểu xíu nào về hai chữ đó có giống nhau hay ko nên ko thể giải thích nha.]
Nghĩ tới đây nàng lập tức giận sôi gan, xúc động đến mức muốn giết tác giả.
Khóe miệng nàng giật giật, lại tiếp tục nằm xuống, dựng ngón giữa với đỉnh màn.
Đột nhiên trước mặt hiện ra một cái đầu bù xù: “Tiểu thư đang làm gì đó, tuyện tập mắt quáng gà sao?”
Thúy Trúc nhắc đến Duệ vương phi khiến Tiêu Yên nhớ tới một chuyện, thuận miệng hỏi: “Thúy Trúc, cái vị Duệ vương khiến mọi người tranh đoạt tên là gì thế?”
Tiêu Yên chỉ quan tâm tới mạng nhỏ của mình, đối với cái gì mà Duệ vương Huệ vương, một chút cũng không hứng thú, đương nhiên cũng không biết cái người nam nhân mình phải tốn công đi tranh giành tên là gì.
“Nô tỳ nghe người ta gọi tục danh của Duệ vương là Phựơng Húc.”
“Cái tên này có chút quen , tự của hai chữ kia?” Tiêu Yên cảm thấy tên này rất quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra.
“Hình như là Phượng trong Phượng hoàng, Húc trong mặt trời mọc, tiểu thư nô tỳ thấy cái tên này rất hay, nô tỳ còn nghe nói Duệ vương gia là một người rất lợi hại tướng mạo cũng rất tốt, tiểu thư…không bằng mục tiêu của người là khiến Duệ vương xem người như vị hôn thê tương lại đi.”
Tiêu Yên chỉ nghe thấy câu trước, câu sau căn bản không quan tâm, chỉ gật đầu bừa.
Cái tên Phượng Húc này, sao nàng cứ cảm thấy, nghe ở đâu rồi nhỉ?
Phượng Húc, Phượng Húc? Là một trong số những phu quân của Lâu Tâm Nguyệt trong nguyên tác.
Nhưng mà, trong nguyên tác cũng không có nói là Lâu Tâm Nguyệt thích Duệ vương, nhưng hiện tại nàng có thể khẳng định Lâu Tâm Nguyệt rất rất thích vị Duệ vương kia.
Nàng thật buồn bực, dù cố gắng nhớ lại cũng không thể nhớ hết những nam nhân dính dáng đến Lâu Tâm Nguyệt.
Đột nhiên linh quang chợt lóe, bỗng chốc ngồi dậy.
Nàng nhớ rồi, trong nguyên tác, sau khi Lâu Tâm Nguyệt trốn khỏi Tu La cung, quen một nam nhân tên là Phong Hứa.
Trong sách chỉ nói qua loa rằng nam nhân kia có thân phận không đơn giản, Lâu Tâm Nguyệt lại yêu mến hắn.
Nhưng người nam nhân kia gọi là Phong Hứa chứ không phải Phượng Húc.
Khoan đã, Tiêu Yên đột nhiên nghĩ tới một khả năng – lỗi chính tả. [vấn đề này chỉ có người biết tiếng Tung hiểu, chứ ad ko hiểu xíu nào về hai chữ đó có giống nhau hay ko nên ko thể giải thích nha.]
Nghĩ tới đây nàng lập tức giận sôi gan, xúc động đến mức muốn giết tác giả.
Khóe miệng nàng giật giật, lại tiếp tục nằm xuống, dựng ngón giữa với đỉnh màn.
Đột nhiên trước mặt hiện ra một cái đầu bù xù: “Tiểu thư đang làm gì đó, tuyện tập mắt quáng gà sao?”
/310
|