Tiêu Yên quét một lượt qua đám cô nương kia, không nhìn thì thôi, vừa nhìn mới biết hình như tất cả đều là thiên kim tiểu thư tham gia ứng cử Duệ vương phi.
Người này thật khó lường, trói người từ trong hoàng cung ra đã đủ lợi hại.
Vậy mà vẫn có thể đồng thời đem nữ nhi của đám đại thần trói đến.
Ngươi nghĩ xem trong thiên hạ này ai có thể chơi đùa đám cán bộ cao cấp của kinh đô đây, ra vào hậu hoa viên nhà người ta, mà cứ như là dạo hậu hoa viên nhà mình?
Nàng nghĩ thật lâu vẫn không có đầu mối, chỉ có thể đối với người nam nhân này vạn phần bái phục.
Nếu như không phải hắn có quyền thế ngất trời, vậy thì chính là hắn không hề lo sợ.
Còn nữa, mục đích của người này là gì, không muốn Duệ vương thú lão bà? Hay không muốn hắn cùng hoàng tử nào đó kết liên minh?
Lúc đến gần hắn, nàng ngửi được mùi thơm cực kỳ thanh nhã khiến lòng người khoan khoái thoải mái.
Không phải là hương hoa cỏ, cũng không phải xạ hương, mùi rất đặc biệt, chỉ cần ngửi qua một lần nhất định không quên.
Lúc ở cạnh Mai quý phi từng ngửi một lần, bà ta nói, loại hương này quy định đẳng cấp rất nghiêm khắc, là huân hương ngự chế*. [chế riêng cho vua.]
Chỉ có hoàng đế cùng thân vương, hoàng hậu quý phi mới được dùng, trong thiên hạ người có thể dùng hương này không quá mấy chục.
Vậy người bắt các nàng, khẳng định không phải hoàng đế, cũng không phải vợ lớn và đám tiểu lão bà hoàng đế, còn dư lại chính là anh em nhà hoàng đế và đám con cháu. [nàng ấy suy nghĩ dùng từ hiện đại nên ta giữ nguyên hđ nha, chứ ko phải truyện cổ đại mà dùng từ hđ đâu.]
Lúc nàng đang khổ sở suy luận, đám tiểu cô nương đối diện sợ hãi khi nhận ra nàng chính là người thanh danh vang dội trong yến hội, Tiêu Yên nhất họa kinh thiên*. [một bức tranh kinh động lòng người.]
Chỉ là các nàng không vội vàng liên thủ.
Ngược lại lại nổi lên nội chiến trước, nguyên nhân nội chiến chính là chế độ “Nhà giam” không công bằng.
Một người mặc y phục mát mẻ trắng mịn đến gần cửa, ngước khuôn mặt cùng ánh mắt hoa đào gào khóc, dáng vẻ bất thiện hướng về Tiêu Yên.
“Này, vì sao ngươi có thể ở một mình một gian, chúng ta lại nhét mười mấy người chung một chỗ, có phải ngươi có liên quan đến đám cướp này, bắt chúng ta đến đây, có liên quan tới ngươi không?”
Rất nhanh có người phụ họa: “Đúng vậy, tất cả mọi người đều bị bắt tới, ngươi là cái thá gì, dựa vào đâu mà được ưu đãi đặc biệt?” [ thế này mà ưu đãi đặc biệt?]
Người này thật khó lường, trói người từ trong hoàng cung ra đã đủ lợi hại.
Vậy mà vẫn có thể đồng thời đem nữ nhi của đám đại thần trói đến.
Ngươi nghĩ xem trong thiên hạ này ai có thể chơi đùa đám cán bộ cao cấp của kinh đô đây, ra vào hậu hoa viên nhà người ta, mà cứ như là dạo hậu hoa viên nhà mình?
Nàng nghĩ thật lâu vẫn không có đầu mối, chỉ có thể đối với người nam nhân này vạn phần bái phục.
Nếu như không phải hắn có quyền thế ngất trời, vậy thì chính là hắn không hề lo sợ.
Còn nữa, mục đích của người này là gì, không muốn Duệ vương thú lão bà? Hay không muốn hắn cùng hoàng tử nào đó kết liên minh?
Lúc đến gần hắn, nàng ngửi được mùi thơm cực kỳ thanh nhã khiến lòng người khoan khoái thoải mái.
Không phải là hương hoa cỏ, cũng không phải xạ hương, mùi rất đặc biệt, chỉ cần ngửi qua một lần nhất định không quên.
Lúc ở cạnh Mai quý phi từng ngửi một lần, bà ta nói, loại hương này quy định đẳng cấp rất nghiêm khắc, là huân hương ngự chế*. [chế riêng cho vua.]
Chỉ có hoàng đế cùng thân vương, hoàng hậu quý phi mới được dùng, trong thiên hạ người có thể dùng hương này không quá mấy chục.
Vậy người bắt các nàng, khẳng định không phải hoàng đế, cũng không phải vợ lớn và đám tiểu lão bà hoàng đế, còn dư lại chính là anh em nhà hoàng đế và đám con cháu. [nàng ấy suy nghĩ dùng từ hiện đại nên ta giữ nguyên hđ nha, chứ ko phải truyện cổ đại mà dùng từ hđ đâu.]
Lúc nàng đang khổ sở suy luận, đám tiểu cô nương đối diện sợ hãi khi nhận ra nàng chính là người thanh danh vang dội trong yến hội, Tiêu Yên nhất họa kinh thiên*. [một bức tranh kinh động lòng người.]
Chỉ là các nàng không vội vàng liên thủ.
Ngược lại lại nổi lên nội chiến trước, nguyên nhân nội chiến chính là chế độ “Nhà giam” không công bằng.
Một người mặc y phục mát mẻ trắng mịn đến gần cửa, ngước khuôn mặt cùng ánh mắt hoa đào gào khóc, dáng vẻ bất thiện hướng về Tiêu Yên.
“Này, vì sao ngươi có thể ở một mình một gian, chúng ta lại nhét mười mấy người chung một chỗ, có phải ngươi có liên quan đến đám cướp này, bắt chúng ta đến đây, có liên quan tới ngươi không?”
Rất nhanh có người phụ họa: “Đúng vậy, tất cả mọi người đều bị bắt tới, ngươi là cái thá gì, dựa vào đâu mà được ưu đãi đặc biệt?” [ thế này mà ưu đãi đặc biệt?]
/310
|