Mà người trở lại kia khuôn mặt ngờ nghệch, mặt mũi đầy nước mắt, hành động cứng ngắc như robo, rõ ràng là trải qua kích thích thật lớn.
Nàng thấy, có hai lần nữ hài nhi trở về ở trên làn váy còn có vết máu.
Chính bởi vì vậy, số lượng người ở phía đối diện giảm mạnh, dần dần không còn ai nói nhà giam của các nàng chật chội nữa.
Trong đầu Tiêu Yên hiện lên một suy nghĩ khiến người ta rợn tóc gáy, không phải mỗi lần dẫn đi hai người, sau đó cho các nàng biết, giữa hai chỉ được sống một, nếu muốn sống sót phải giết người kia?
Nàng bắt đầu xem xét lại tình huống của mình, trong rương chỉ có Âm Dương tán là có chút tác dụng, nhưng thứ này phải gặp được bọn họ mới có thể phát huy tác dụng.
Cứ ngồi chờ chết như vậy thì không ổn, nàng nhất định phải ra ngoài, biết rõ địa hình nơi này, điều tra rõ nhân viên từng khu, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp chạy.
Có lẽ cầu nguyện của nàng có tác dụng, đêm đó, sau khi một tiểu cô nương ngờ nghệch trở về.
Nàng lao ra cửa nhìn xem đây là người mới, hay là hắc y nhân hôm đó mang nàng ra khỏi hầm, hắn cười nói với nàng: “Này, tiểu nhân nhi, đi thôi.”
“Đại ca, đi đâu?” Tiêu Yên giật mình hoảng sợ, ngay sau đó là nở một nụ cười như hoa. Có thể ra ngoài là tốt rồi, chỉ có ra ngoài mới thăm dò được lai lịch kẻ địch.
Hai con mắt lộ ra của hắc y nhân đảo vài vòng, nhả ra ba chữ: “Ấm giường đó!”
Đầu gối Tiêu Yên mềm nhũn suýt chút nữa quỳ trên đất, lập tức cảm giác được nhà giam phía đối diện, có vài ánh mắt khinh bỉ ném về phía nàng.
“Khụ khụ… cho ai?”
“Đương nhiên là người ngươi nhất thính chung tình.”
Tiêu Yên nghiến răng, đôi môi căng thẳng mím lại, nàng không thể trừng mắt với một tên thổ phỉ giết người không chớp mắt, nàng phải nhẫn nhịn.
Tiêu Yên yếu ớt nhìn hắc y nhân: “Đại ca, có thể không cần che mắt không, uhm.. hoặc là trước khi nhìn thấy gia thì lại bịt lại, ca ca tốt, đã lâu rồi ta chưa thấy ánh mặt trời, cho dù là phạm nhân cũng có lúc cần hít khí trời đấy, ngươi phát từ bi một lần được không?”
Hắc y nhân thấy Tiêu Yên nói cũng có lý, hoặc có lẽ vì một câu nhõng nhẽo “ca ca tốt”, thỏa mãn chủ nghĩa nam nhân của hắn.
Huống chi hắn không tin một tiểu cô nương rất sợ chết, lại có thể từ trong vòng vây của bọn họ chạy đi.
“Được, trước không bịt mắt ngươi, nhưng tới trước phòng của gia, nhất định phải bịt lại.”
Nàng thấy, có hai lần nữ hài nhi trở về ở trên làn váy còn có vết máu.
Chính bởi vì vậy, số lượng người ở phía đối diện giảm mạnh, dần dần không còn ai nói nhà giam của các nàng chật chội nữa.
Trong đầu Tiêu Yên hiện lên một suy nghĩ khiến người ta rợn tóc gáy, không phải mỗi lần dẫn đi hai người, sau đó cho các nàng biết, giữa hai chỉ được sống một, nếu muốn sống sót phải giết người kia?
Nàng bắt đầu xem xét lại tình huống của mình, trong rương chỉ có Âm Dương tán là có chút tác dụng, nhưng thứ này phải gặp được bọn họ mới có thể phát huy tác dụng.
Cứ ngồi chờ chết như vậy thì không ổn, nàng nhất định phải ra ngoài, biết rõ địa hình nơi này, điều tra rõ nhân viên từng khu, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp chạy.
Có lẽ cầu nguyện của nàng có tác dụng, đêm đó, sau khi một tiểu cô nương ngờ nghệch trở về.
Nàng lao ra cửa nhìn xem đây là người mới, hay là hắc y nhân hôm đó mang nàng ra khỏi hầm, hắn cười nói với nàng: “Này, tiểu nhân nhi, đi thôi.”
“Đại ca, đi đâu?” Tiêu Yên giật mình hoảng sợ, ngay sau đó là nở một nụ cười như hoa. Có thể ra ngoài là tốt rồi, chỉ có ra ngoài mới thăm dò được lai lịch kẻ địch.
Hai con mắt lộ ra của hắc y nhân đảo vài vòng, nhả ra ba chữ: “Ấm giường đó!”
Đầu gối Tiêu Yên mềm nhũn suýt chút nữa quỳ trên đất, lập tức cảm giác được nhà giam phía đối diện, có vài ánh mắt khinh bỉ ném về phía nàng.
“Khụ khụ… cho ai?”
“Đương nhiên là người ngươi nhất thính chung tình.”
Tiêu Yên nghiến răng, đôi môi căng thẳng mím lại, nàng không thể trừng mắt với một tên thổ phỉ giết người không chớp mắt, nàng phải nhẫn nhịn.
Tiêu Yên yếu ớt nhìn hắc y nhân: “Đại ca, có thể không cần che mắt không, uhm.. hoặc là trước khi nhìn thấy gia thì lại bịt lại, ca ca tốt, đã lâu rồi ta chưa thấy ánh mặt trời, cho dù là phạm nhân cũng có lúc cần hít khí trời đấy, ngươi phát từ bi một lần được không?”
Hắc y nhân thấy Tiêu Yên nói cũng có lý, hoặc có lẽ vì một câu nhõng nhẽo “ca ca tốt”, thỏa mãn chủ nghĩa nam nhân của hắn.
Huống chi hắn không tin một tiểu cô nương rất sợ chết, lại có thể từ trong vòng vây của bọn họ chạy đi.
“Được, trước không bịt mắt ngươi, nhưng tới trước phòng của gia, nhất định phải bịt lại.”
/310
|