Nàng ngồi trên giường, vừa ngửa mặt đếm thời gian, vừa diễn kịch, giọng nói kéo hồn người, cho dù ai nghe cũng nổi lên ý nghĩ không trong sạch.
Như vậy sẽ làm bọn thị vệ giữ cửa nghĩ rằng gia bọn họ như rồng như hổ, sức chiến đấu ở trên giường rất kinh người, hoàn toàn không hoài nghi thật ra gia bọn họ sớm đã hết cơm.
Hắc y nhân gác cửa nghe được tiếng rên của Tiêu Yên, đúng là không thoải mái chút nào, khuôn mặt bên trong miếng vải đen đỏ lên, cố gắng khiến tâm không nghe những gì trải qua trong phòng, nhưng vẫn không được.
Tiêu Yên trông thấy văn chương trên bàn, trong đầu hiện lên một ý nghĩ tà ác.
Nàng lập tức nhảy xuống, vẽ một con rùa đen thật sống động lên hai bên mặt, trên mai rùa lại phân biệt viết “Tiểu rùa đen” “Vương bát”.
Sau khi vẽ xong còn vuốt cằm thưởng thức, giễu cợt nói: “Tỷ vẽ thật đẹp, vẽ tranh trên mặt ngươi, đó là để mắt tới ngươi, không cần cám ơn ta đâu.”
Tính toán thời gian, có lẽ đã đến lúc, Tiêu Yên kéo y phục của mình xuống, để lộ nửa bên vai trắng như tuyết, nhéo mặt vài cái tạo thành màu hồng, hốc mắt nặn ra vài giọt nước.
Nàng nhẹ nhàng kéo cửa, lộ ra một cái đầu, làm như vô tình để thị vệ nhìn thấy bả vai của nàng.
Thị vệ nghe tiếng động lập tức quay đầu, sau khi thấy Tiêu Yên, ánh mắt có chút không tự nhiên.
Nàng ước lượng khoảng cách của hai người, khoảng bốn năm nước, vẫn còn xa, không thể ra tay.
“Đại ca… này, cái này…” nàng ra vẻ sợ hãi luống cuống, vài giọt nước trong mắt rơi xuống.
Mỹ nữ trước mắt ai nhìn mà không thương xót, nội tâm thị vệ vừa động, vội vàng dời ánh mắt: “Gia đâu…”
Như vậy sẽ làm bọn thị vệ giữ cửa nghĩ rằng gia bọn họ như rồng như hổ, sức chiến đấu ở trên giường rất kinh người, hoàn toàn không hoài nghi thật ra gia bọn họ sớm đã hết cơm.
Hắc y nhân gác cửa nghe được tiếng rên của Tiêu Yên, đúng là không thoải mái chút nào, khuôn mặt bên trong miếng vải đen đỏ lên, cố gắng khiến tâm không nghe những gì trải qua trong phòng, nhưng vẫn không được.
Tiêu Yên trông thấy văn chương trên bàn, trong đầu hiện lên một ý nghĩ tà ác.
Nàng lập tức nhảy xuống, vẽ một con rùa đen thật sống động lên hai bên mặt, trên mai rùa lại phân biệt viết “Tiểu rùa đen” “Vương bát”.
Sau khi vẽ xong còn vuốt cằm thưởng thức, giễu cợt nói: “Tỷ vẽ thật đẹp, vẽ tranh trên mặt ngươi, đó là để mắt tới ngươi, không cần cám ơn ta đâu.”
Tính toán thời gian, có lẽ đã đến lúc, Tiêu Yên kéo y phục của mình xuống, để lộ nửa bên vai trắng như tuyết, nhéo mặt vài cái tạo thành màu hồng, hốc mắt nặn ra vài giọt nước.
Nàng nhẹ nhàng kéo cửa, lộ ra một cái đầu, làm như vô tình để thị vệ nhìn thấy bả vai của nàng.
Thị vệ nghe tiếng động lập tức quay đầu, sau khi thấy Tiêu Yên, ánh mắt có chút không tự nhiên.
Nàng ước lượng khoảng cách của hai người, khoảng bốn năm nước, vẫn còn xa, không thể ra tay.
“Đại ca… này, cái này…” nàng ra vẻ sợ hãi luống cuống, vài giọt nước trong mắt rơi xuống.
Mỹ nữ trước mắt ai nhìn mà không thương xót, nội tâm thị vệ vừa động, vội vàng dời ánh mắt: “Gia đâu…”
/310
|