Sau khi thấy rõ người đến mới nhẹ nhàng thở ra: “Ngụy Thái, sao ngươi lại tới đây?”
Đã có kinh nghiệm, lúc này Tiêu Yên không hoảng sợ: “Gia bảo ta đi xung quanh xem xét, ngươi lén ngủ gật đúng không.”
“Dừng, gia làm gì có thời gian mà đi quản ta.”
“Đúng là gia không có rảnh.”
“Muộn thế này, gia còn có việc?”
Tiêu Yên phun ra ba chữ lạnh băng: “Làm tân lang.”
Người kia ngẩn người một chút, chợt cười trộm: “Hiểu, hiểu luôn…há há, ngươi đi ra ngoài hóng gió, giải nhiệt…”
“Hừ…” Tiêu Yên hậm hực, tỏ vẻ khinh thường, lướt qua bên cạnh hắn, đưa tay muốn đẩy cửa gỗ.
Lúc này nàng thật hồi hộp, nếu như có thể vượt qua cửa ải này thì thật tốt, nhưng lỡ đâu…
Đúng lúc này, người kia bỗng mở miệng: “Khoan đã… Ngụy Thái, sao hôm nay ta cảm thấy, ngươi… có chút khác thường?”
“Mắt ngươi có vấn đề?” Tiêu Yên không dừng lại, gỡ then cài cửa.
“Cộp” người kia dùng đao chặn cửa, quyết không cho Tiêu Yên mở ra.
“Phải không? Vậy… tìm người khác hỏi một chút, không phải mắt ai cũng có vấn đề chứ.”
Tiêu Yên nghiến răng, âm thầm nguyền rủa tên này không biết thức thời, chẳng qua nàng vẫn biểu hiện như bình thường: “Tự nhiên.”
Ánh mắt người kia lướt qua lướt lại trên người nàng, cuối cùng thu đao lại, cúi đầu lấy ra đạn tín hiệu: “Được, vậy ta gọi người…”
Tiêu Yên vừa nhìn liền biết không ổn, lập tức vung nắm thuốc trong tay, nhưng thật bất hạnh, đúng lúc thuốc bay ra ngoài thì một cơn gió ngược chiều thổi tới, một chút cũng không bay tới người kia.
Người nọ còn chưa phát giác ra hành động của nàng, đang chuẩn bị mở đạn tín hiệu.
Tiêu Yên thầm kêu không tốt, tiện tay cầm then cài vừa tháo xuống, dùng sức đập vào sau gáy y, một tiếng rên đau đớn vang lên, người kia ngã trên mặt đất.
Nàng giật mình, này…vậy cũng ngất? đánh.. cũng không mạnh lắm mà.
Nàng cũng không biết sau khi dùng thuốc tăng lực, sức lực của nàng lúc này, mặc dù không đến nỗi một đấm chết bò, nhưng đánh ngất một người thì vẫn đơn giản.
Phòng ngừa y tỉnh lại, nàng đổ nốt chỗ Âm Dương tán còn sót lại vào miệng y, lại còn chỉnh một tư thế ngủ gà ngủ gật, lúc này mới đóng của vội vã rời đi.
Đã có kinh nghiệm, lúc này Tiêu Yên không hoảng sợ: “Gia bảo ta đi xung quanh xem xét, ngươi lén ngủ gật đúng không.”
“Dừng, gia làm gì có thời gian mà đi quản ta.”
“Đúng là gia không có rảnh.”
“Muộn thế này, gia còn có việc?”
Tiêu Yên phun ra ba chữ lạnh băng: “Làm tân lang.”
Người kia ngẩn người một chút, chợt cười trộm: “Hiểu, hiểu luôn…há há, ngươi đi ra ngoài hóng gió, giải nhiệt…”
“Hừ…” Tiêu Yên hậm hực, tỏ vẻ khinh thường, lướt qua bên cạnh hắn, đưa tay muốn đẩy cửa gỗ.
Lúc này nàng thật hồi hộp, nếu như có thể vượt qua cửa ải này thì thật tốt, nhưng lỡ đâu…
Đúng lúc này, người kia bỗng mở miệng: “Khoan đã… Ngụy Thái, sao hôm nay ta cảm thấy, ngươi… có chút khác thường?”
“Mắt ngươi có vấn đề?” Tiêu Yên không dừng lại, gỡ then cài cửa.
“Cộp” người kia dùng đao chặn cửa, quyết không cho Tiêu Yên mở ra.
“Phải không? Vậy… tìm người khác hỏi một chút, không phải mắt ai cũng có vấn đề chứ.”
Tiêu Yên nghiến răng, âm thầm nguyền rủa tên này không biết thức thời, chẳng qua nàng vẫn biểu hiện như bình thường: “Tự nhiên.”
Ánh mắt người kia lướt qua lướt lại trên người nàng, cuối cùng thu đao lại, cúi đầu lấy ra đạn tín hiệu: “Được, vậy ta gọi người…”
Tiêu Yên vừa nhìn liền biết không ổn, lập tức vung nắm thuốc trong tay, nhưng thật bất hạnh, đúng lúc thuốc bay ra ngoài thì một cơn gió ngược chiều thổi tới, một chút cũng không bay tới người kia.
Người nọ còn chưa phát giác ra hành động của nàng, đang chuẩn bị mở đạn tín hiệu.
Tiêu Yên thầm kêu không tốt, tiện tay cầm then cài vừa tháo xuống, dùng sức đập vào sau gáy y, một tiếng rên đau đớn vang lên, người kia ngã trên mặt đất.
Nàng giật mình, này…vậy cũng ngất? đánh.. cũng không mạnh lắm mà.
Nàng cũng không biết sau khi dùng thuốc tăng lực, sức lực của nàng lúc này, mặc dù không đến nỗi một đấm chết bò, nhưng đánh ngất một người thì vẫn đơn giản.
Phòng ngừa y tỉnh lại, nàng đổ nốt chỗ Âm Dương tán còn sót lại vào miệng y, lại còn chỉnh một tư thế ngủ gà ngủ gật, lúc này mới đóng của vội vã rời đi.
/310
|