Nếu như hỏi nam nhân nổi danh nhất kinh thành là ai, tất cả mọi người sẽ nói là Duệ vương Phượng Húc, nữ nhân á, đương nhiên là Tiêu cô nương bị dán truy nã khắp thành.
Nếu như ngươi hỏi Duệ vương đang làm gì? Nhất định sẽ có người nhiệt tình nói cho ngươi biết, đang canh của thành đấy.
Vậy nếu như có người hỏi Tiêu cô nương? Tất nhiên người trả lời sẽ nói là đang chạy trốn Duệ vương truy bắt.
Phương Húc hận Tiêu Yên, có thể nói qua một ngày hận sâu thêm một tầng, mỗi ngày trôi qua giống như là sống trên đống lửa vậy.
Bọn thuộc hạ thì đi về trong nước sôi lửa bỏng, có thể nói là khổ không thể tả thành lời, bọn họ không dám oán chủ tử của mình, cho nên chỉ có thể hận Tiêu Yên.
Ngươi nói xem, một cô nương gia có thể lợi hại đến vậy sao? Học những thứ tiểu cô nương nên học, đàng hoàng ngây ngốc ở nhà lao được rồi, đến thời gian tự động sẽ thả các ngươi ra ngoài, ngươi nói xem ngươi chạy cái gì đây?
Theo thời gian trôi, kế hoạch ôm cây đợi thỏ của Duệ vương thất bại, liên tục tra xét mười ngày, đừng nói thấy Tiêu Yên, ngay cả chút tin tức cũng chẳng có.
Tiêu Yên không có bản lãnh nhiều nhưng chữ Nhẫn này nàng học vô cùng tốt.
Duệ vương muốn truy nã nàng, vậy trước hết nên tránh đầu sóng ngọn gió, lúc này nàng tuyệt đối không ngông cuồng vào kinh, phải từ từ suy nghĩ cách.
Lúc Trần Đại mang nàng về thôn, khi đó tờ mờ sáng vắng vẻ không ai thấy, vì vậy nàng ẩn núp trong Trần gia, không bước chân ra khỏi nhà.
Ngay cả làng xóm cũng không biết Trần gia chứa chấp nữ đào phạm đang bị truy nã.
Càng không tìm được Tiêu Yên, Phượng Húc càng hốt hoảng.
Gấp gáp dễ phạm sai lầm, làm rối loạn tổ chức, như thế Tiêu Yên mới có thể nhân cơ hội chui vào chỗ sơ hở.
Mãi không tìm ra Tiêu Yên, Duệ vương kết luận nàng hẳn vẫn còn ở ngoài thành, vì vậy y bắt đầu phái người lục soát thôn dân phụ cận.
Không lâu sau, binh mã Duệ vương lục soát đến thôn của Trần gia, lúc nghe được tin này, Tiêu Yên giật bắn cả người, Trần gia cũng bị dọa đến hoảng loạn.
Nàng trấn an mọi người, lại nhét hai cây trâm vào tay Trần đại tẩu, nghĩ mọi người hiền lành, cả nhà đều thành thật, nhất định sẽ không bán đứng nàng.
Tiêu Yên định trốn vào trong hầm của Trần gia, chờ trời tối lại đi lên.
Người của Duệ vương đến lúc trời tối, cho nên bọn họ không có rời đi, chỉ tập trung ở giữa thôn đốt nửa nấu cơm.
Đột nhiên trong lòng nàng xuất hiện một ý tưởng mạo hiểm, nàng cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt.
Nếu như ngươi hỏi Duệ vương đang làm gì? Nhất định sẽ có người nhiệt tình nói cho ngươi biết, đang canh của thành đấy.
Vậy nếu như có người hỏi Tiêu cô nương? Tất nhiên người trả lời sẽ nói là đang chạy trốn Duệ vương truy bắt.
Phương Húc hận Tiêu Yên, có thể nói qua một ngày hận sâu thêm một tầng, mỗi ngày trôi qua giống như là sống trên đống lửa vậy.
Bọn thuộc hạ thì đi về trong nước sôi lửa bỏng, có thể nói là khổ không thể tả thành lời, bọn họ không dám oán chủ tử của mình, cho nên chỉ có thể hận Tiêu Yên.
Ngươi nói xem, một cô nương gia có thể lợi hại đến vậy sao? Học những thứ tiểu cô nương nên học, đàng hoàng ngây ngốc ở nhà lao được rồi, đến thời gian tự động sẽ thả các ngươi ra ngoài, ngươi nói xem ngươi chạy cái gì đây?
Theo thời gian trôi, kế hoạch ôm cây đợi thỏ của Duệ vương thất bại, liên tục tra xét mười ngày, đừng nói thấy Tiêu Yên, ngay cả chút tin tức cũng chẳng có.
Tiêu Yên không có bản lãnh nhiều nhưng chữ Nhẫn này nàng học vô cùng tốt.
Duệ vương muốn truy nã nàng, vậy trước hết nên tránh đầu sóng ngọn gió, lúc này nàng tuyệt đối không ngông cuồng vào kinh, phải từ từ suy nghĩ cách.
Lúc Trần Đại mang nàng về thôn, khi đó tờ mờ sáng vắng vẻ không ai thấy, vì vậy nàng ẩn núp trong Trần gia, không bước chân ra khỏi nhà.
Ngay cả làng xóm cũng không biết Trần gia chứa chấp nữ đào phạm đang bị truy nã.
Càng không tìm được Tiêu Yên, Phượng Húc càng hốt hoảng.
Gấp gáp dễ phạm sai lầm, làm rối loạn tổ chức, như thế Tiêu Yên mới có thể nhân cơ hội chui vào chỗ sơ hở.
Mãi không tìm ra Tiêu Yên, Duệ vương kết luận nàng hẳn vẫn còn ở ngoài thành, vì vậy y bắt đầu phái người lục soát thôn dân phụ cận.
Không lâu sau, binh mã Duệ vương lục soát đến thôn của Trần gia, lúc nghe được tin này, Tiêu Yên giật bắn cả người, Trần gia cũng bị dọa đến hoảng loạn.
Nàng trấn an mọi người, lại nhét hai cây trâm vào tay Trần đại tẩu, nghĩ mọi người hiền lành, cả nhà đều thành thật, nhất định sẽ không bán đứng nàng.
Tiêu Yên định trốn vào trong hầm của Trần gia, chờ trời tối lại đi lên.
Người của Duệ vương đến lúc trời tối, cho nên bọn họ không có rời đi, chỉ tập trung ở giữa thôn đốt nửa nấu cơm.
Đột nhiên trong lòng nàng xuất hiện một ý tưởng mạo hiểm, nàng cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt.
/310
|