“Người đâu, kiểm tra tất cả những đội ngũ vào thành trong hôm nay, xem có bị trà trộn vào hay không.” Phượng Húc vỗ vỗ bao bố tràn đầy lương thực, mỗi cái vỗ của hắn, Tiêu Yên cảm thấy tâm can nàng rung động rung động vài lần.
“Vương gia, vậy…xe lương thảo này cũng kiểm tra luôn sao?” đội trưởng chỉ năm xe chở lương.
Tiêu Yên nhắm mặt lại nặn ra hai giọt nước, con bà nó chứ, hiện tại nàng ngay cả tâm tư cắn lưỡi tự sát cũng có luôn rồi.
Nàng cho là cuộc đánh cuộc này của mình nhất định sẽ suôn sẻ, không ngờ luôn luôn hữu dụng cũng có một ngày thất bại, hôn nay…hành trình con tin của nàng, kết thúc rồi.
Hay là… hay là nàng tự thú để được hưởng khoan hồng đây.
Ha, không phải vận may của nàng không tốt, Phượng Húc nhìn bao bố, lại nói:
“Ngươi nhìn lương thực này xem, mỗi bao đều nặng bằng ngươi, cho dù là nam nhân khỏe mạnh, cũng không chịu nổi quãng đường dài xóc nảy, đè ép, nếu nàng trốn chỗ này, nhất định đã sớm chui ra.”
Tiêu Yên nghe xong cảm giác như mới dạo qua một vòng quỷ môn quan, hoàn hảo, trời cao phù hộ đây mà, mệnh nàng vẫn chưa tới cuối đường, Duệ vương lại thua một lần nữa chỉ vì tính tự phụ của y, đánh giá sai lầm, một nữ nhân cùng đường có thể chấp nhận bất cứ hoàn cảnh ác liệt nào.
Chỉ cần nàng có thể vào thành, nàng luôn có biện pháp tránh khỏi tầm mắt Duệ vương, chờ thời cơ tiến cung.
Sau khi kiểm tra tất cả, không có gì khác lạ, Phượng Húc nhìn đội ngũ hơn ba mươi người từ từ tiến vào thành.
Tầm mắt của hắn đặt trên xe ngựa cuối cùng, khóe miệng nâng lên nụ cười thị huyết.
“Canh chừng chiếc xe ngựa kia cho bổn vương, không được đả thảo kinh xà, đó chính là con mồi của bổn vương, ai cũng không được đụng.”
Võ công Phượng Húc cao cường, nội công thâm hậu, ở khoảng cách gần như vậy sao lại không nghe tiếng hít thở cơ chứ.
Hừ, lá gan nữ nhân này cũng không phải lớn bình thường, dám dùng cách này để thông quan, nếu hôm nay hắn không canh giữ ở cổng thành này, thật sự đã để nàng thoát.
Giờ thì, bồi nàng vui đùa một chút, xem ai… mới là người thắng cuối cùng.
Trò mèo vờn chuột, mèo chưa bao giờ cắn chết chuột ngay từ ban đầu, nó luôn bắt chuột lại rồi thả ra, lại bắt về, rồi lại để chuột có hi vọng chạy trốn, nhưng lại không cho nó có cơ hội chạy trốn.
Từ từ tra tấn, đợi tới khi thể xác lần tinh thần nàng mệt mỏi, hồn vía lên mây, niềm tin vỡ nát, lúc đó mới một ngụm nuốt trọn.
“Vương gia, vậy…xe lương thảo này cũng kiểm tra luôn sao?” đội trưởng chỉ năm xe chở lương.
Tiêu Yên nhắm mặt lại nặn ra hai giọt nước, con bà nó chứ, hiện tại nàng ngay cả tâm tư cắn lưỡi tự sát cũng có luôn rồi.
Nàng cho là cuộc đánh cuộc này của mình nhất định sẽ suôn sẻ, không ngờ luôn luôn hữu dụng cũng có một ngày thất bại, hôn nay…hành trình con tin của nàng, kết thúc rồi.
Hay là… hay là nàng tự thú để được hưởng khoan hồng đây.
Ha, không phải vận may của nàng không tốt, Phượng Húc nhìn bao bố, lại nói:
“Ngươi nhìn lương thực này xem, mỗi bao đều nặng bằng ngươi, cho dù là nam nhân khỏe mạnh, cũng không chịu nổi quãng đường dài xóc nảy, đè ép, nếu nàng trốn chỗ này, nhất định đã sớm chui ra.”
Tiêu Yên nghe xong cảm giác như mới dạo qua một vòng quỷ môn quan, hoàn hảo, trời cao phù hộ đây mà, mệnh nàng vẫn chưa tới cuối đường, Duệ vương lại thua một lần nữa chỉ vì tính tự phụ của y, đánh giá sai lầm, một nữ nhân cùng đường có thể chấp nhận bất cứ hoàn cảnh ác liệt nào.
Chỉ cần nàng có thể vào thành, nàng luôn có biện pháp tránh khỏi tầm mắt Duệ vương, chờ thời cơ tiến cung.
Sau khi kiểm tra tất cả, không có gì khác lạ, Phượng Húc nhìn đội ngũ hơn ba mươi người từ từ tiến vào thành.
Tầm mắt của hắn đặt trên xe ngựa cuối cùng, khóe miệng nâng lên nụ cười thị huyết.
“Canh chừng chiếc xe ngựa kia cho bổn vương, không được đả thảo kinh xà, đó chính là con mồi của bổn vương, ai cũng không được đụng.”
Võ công Phượng Húc cao cường, nội công thâm hậu, ở khoảng cách gần như vậy sao lại không nghe tiếng hít thở cơ chứ.
Hừ, lá gan nữ nhân này cũng không phải lớn bình thường, dám dùng cách này để thông quan, nếu hôm nay hắn không canh giữ ở cổng thành này, thật sự đã để nàng thoát.
Giờ thì, bồi nàng vui đùa một chút, xem ai… mới là người thắng cuối cùng.
Trò mèo vờn chuột, mèo chưa bao giờ cắn chết chuột ngay từ ban đầu, nó luôn bắt chuột lại rồi thả ra, lại bắt về, rồi lại để chuột có hi vọng chạy trốn, nhưng lại không cho nó có cơ hội chạy trốn.
Từ từ tra tấn, đợi tới khi thể xác lần tinh thần nàng mệt mỏi, hồn vía lên mây, niềm tin vỡ nát, lúc đó mới một ngụm nuốt trọn.
/310
|