Đội ngũ mang nàng vào thành đang ăn cơm, Tiêu Yên hít thở không khí tự do, các huynh đệ, đa tạ!
Nàng bước nhanh, vừa đi vừa chạy, cho đến khi xác định đằng sau không còn ai theo dõi, không có người đáng nghi, lúc này mới hướng về mục tiêu chạy đi.
ở kinh thành nàng “đưa mắt không quen”, “đưa tay không ai”, đương nhiên… ngoại trừ tiểu cô Quý phi họ ngoại, chẳng qua hai người các nàng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Mai quý phi muốn nắm trong tay vị trí Duệ vương phi, mà nàng lại là người duy nhất thoát khỏi bàn tay Duệ vương, đương nhiên nàng chính là người duy nhất kia.
Đây là điều kiện chính miệng Phượng Húc nêu ra, nếu hắn không tuân thủ chẳng lẽ lại tự mình vả miệng mình.
Nếu như Tiêu Yên không hồi cung, nghĩa là bị Phượng Húc bắt, rồi bí mật thủ tiêu nàng, lại nói với bên ngoài là hắn căn bản không có gặp, vậy coi như xong.
Cho dù mọi người biết hắn chính là người hạ thủ, nhưng lại không thể nói gì, dù sao bọn họ không có ai tận mắt chứng kiến hắn hạ thủ.
Nhưng chỉ cần nàng vào cung, lại để Mai quý phi truyền tin tức nàng hồi cung ra ngoài, khiến tất cả mọi người đều biết.
Lúc đó dù Phượng Húc có quyền thế ngập trời, cũng nhất định không thể thò bàn tay vào hậu cung, nếu như hắn dám, hoàng thượng chính là người thứ nhất không tha.
Hoàng thượng cho phép hắn kiêu căng, cuồng vọng, nhưng nhất quyết không cho hắn khiêu chiến hoàng quyền.
Cho nên điều quan trọng trước mắt, chính là tiến cung.
Vấn đề Tiêu Yên suy nghĩ, đương nhiên Mai quý phi cũng hiểu.
Mai quý phi mặc kệ tranh đấu giữa Tiêu Yên và Phượng Húc, cái bà ta quan tâm chính là danh phận, thứ có thể trợ giúp con trai bà leo lên ngôi vị.
Nhưng, không thể ngang nhiên vào cung, Phượng Húc đã mở trạm kiểm tra ở cửa thành, đương nhiên cũng có tai mắt ở cửa cung.
Nàng không biết Ngô phủ ở nơi nào, nhưng nàng biết rõ ngõ quý tộc quan lại ở kinh thành.
Mẫu thân đã chết của Tiêu Yên từng nói, đối diện nhà bọn họ có một cây Hòe, mỗi khi tuyết mùa đông tan chảy, sẽ có mùi thơm ngát lan tỏa.
Dựa vào cái kí hiệu nổi bật này, nàng rất nhanh chóng tìm được Ngô phủ, sau khi gõ cửa ngọ môn, một gã sai vặt thấy Tiêu Yên bẩn thỉu, lập tức lộ vẻ khinh miệt.
Nàng bước nhanh, vừa đi vừa chạy, cho đến khi xác định đằng sau không còn ai theo dõi, không có người đáng nghi, lúc này mới hướng về mục tiêu chạy đi.
ở kinh thành nàng “đưa mắt không quen”, “đưa tay không ai”, đương nhiên… ngoại trừ tiểu cô Quý phi họ ngoại, chẳng qua hai người các nàng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Mai quý phi muốn nắm trong tay vị trí Duệ vương phi, mà nàng lại là người duy nhất thoát khỏi bàn tay Duệ vương, đương nhiên nàng chính là người duy nhất kia.
Đây là điều kiện chính miệng Phượng Húc nêu ra, nếu hắn không tuân thủ chẳng lẽ lại tự mình vả miệng mình.
Nếu như Tiêu Yên không hồi cung, nghĩa là bị Phượng Húc bắt, rồi bí mật thủ tiêu nàng, lại nói với bên ngoài là hắn căn bản không có gặp, vậy coi như xong.
Cho dù mọi người biết hắn chính là người hạ thủ, nhưng lại không thể nói gì, dù sao bọn họ không có ai tận mắt chứng kiến hắn hạ thủ.
Nhưng chỉ cần nàng vào cung, lại để Mai quý phi truyền tin tức nàng hồi cung ra ngoài, khiến tất cả mọi người đều biết.
Lúc đó dù Phượng Húc có quyền thế ngập trời, cũng nhất định không thể thò bàn tay vào hậu cung, nếu như hắn dám, hoàng thượng chính là người thứ nhất không tha.
Hoàng thượng cho phép hắn kiêu căng, cuồng vọng, nhưng nhất quyết không cho hắn khiêu chiến hoàng quyền.
Cho nên điều quan trọng trước mắt, chính là tiến cung.
Vấn đề Tiêu Yên suy nghĩ, đương nhiên Mai quý phi cũng hiểu.
Mai quý phi mặc kệ tranh đấu giữa Tiêu Yên và Phượng Húc, cái bà ta quan tâm chính là danh phận, thứ có thể trợ giúp con trai bà leo lên ngôi vị.
Nhưng, không thể ngang nhiên vào cung, Phượng Húc đã mở trạm kiểm tra ở cửa thành, đương nhiên cũng có tai mắt ở cửa cung.
Nàng không biết Ngô phủ ở nơi nào, nhưng nàng biết rõ ngõ quý tộc quan lại ở kinh thành.
Mẫu thân đã chết của Tiêu Yên từng nói, đối diện nhà bọn họ có một cây Hòe, mỗi khi tuyết mùa đông tan chảy, sẽ có mùi thơm ngát lan tỏa.
Dựa vào cái kí hiệu nổi bật này, nàng rất nhanh chóng tìm được Ngô phủ, sau khi gõ cửa ngọ môn, một gã sai vặt thấy Tiêu Yên bẩn thỉu, lập tức lộ vẻ khinh miệt.
/310
|