Sau khi nghe Tiêu Yên nhắc nhở, Ngô Ứng Lâm mới giật mình hiểu ra, xem ra ánh mắt của Tiêu Yên lão luyện hơn so với tuổi.
Trong nội tâm lại tiếc hận, nếu Tiêu Yên là nữ nhi ruột thịt của Ngô gia thì tốt biết mấy, đáng tiếc… đáng tiếc a…
“Vậy ngươi nói xem, hắn sẽ làm thế nào?”
Tiêu Yên mỉm cười: “Mục đích cuối cùng của ta là hoàng cung, Duệ vương cũng biết, ngài nói xem hắn sẽ ra tay ở nơi nào?”
“Ý ngươi là quãng đường từ Ngô phủ tới hoàng cung.”
Tiêu Yên xoa cằm, đương nhiên là hạ thủ trên đường.
Chỉ cần không vào Ngô phủ, chưa tới hoàng cung, ở trên đường chẳng phải tùy ý Duệ vương tung hoành sao.
Mà lúc này, không khí trong Thụy vương phủ lạnh tới mức đóng băng.
Đoàn người theo dõi xe ngựa, toàn bộ quỳ trong đình viện, đội ngũ đưa Tiêu Yên vào thành đã bị đánh xong được kéo xuống bôi thuốc.
Tiểu nhị vô tội bị Tiêu Yên đánh ngất xỉu ném lên xe sợ tới mức tiểu trong quần, thân thể run rẩy như cỏ lắc lư trong gió bão.
Sau cơn phẫn nộ, Duệ vương bình tĩnh lại, hắn bắt đầu gọi thằng tên nữ nhân kia là Tiêu Yên, chân chính xem nàng như đối thủ.
Bị một nữ nhân năm lần bảy lượt vượt mặt thật là khó chịu, Phượng Húc khó chịu tới mức muốn giết người, máu tanh cũng không thể khiến hắn dịu lại.
“Nói cho bản vương nghe, thế này là thế nào? Người bản vương muốn đâu?”
Lúc này Phượng Húc rất là bình tĩnh, cùng dáng vẻ giận dữ mới vừa rồi, giống như là hai người hoàn toàn khác.
Vị đội trưởng nơm nớp lo sợ trả lời: “Hồi vương gia, bọn thuộc hạ nhìn chằm chằm, đến con mắt cũng không dám chớp, nhưng vị tiểu nhị ra khỏi chuồng ngựa, dù là thanh âm hay dáng đi đều giống hệt hắn, không khác chút nào, vì vậy… bọn thuộc hạ không có nghi ngờ.”
“kim thiền thoát xác, giỏi cho Tiêu Yên, lại cùng bản vương chơi ba mươi sáu kế.”
“Vương gia… giờ làm thế nào?”
Ngụy Kỳ nhịn không được mà phản bội chủ tử ở trong lòng, lòng sùng bái đối với Tiêu Yên càng thêm lấp lánh.
Mỗi lần hắn cho rằng nhất định nàng sẽ bị bắt, nàng đều đáp lại một câu trả lời kinh người, nữ nhân như vậy hoàn toàn xứng đáng làm Duệ vương phi.
Ngươi nói xem… ai có thể ngờ trước mắt một đám cao thủ mà lại sờ sờ chạy thoát.
“Ngươi đi truyền tin cho hoàng thượng, nếu như qua giờ Dậu ngày mai Tiêu Yên chưa tiến cung, lời bản vương nói coi như hủy bỏ, mà nàng, cả đời này không cần vào hoàng cung nữa.”
Trong nội tâm lại tiếc hận, nếu Tiêu Yên là nữ nhi ruột thịt của Ngô gia thì tốt biết mấy, đáng tiếc… đáng tiếc a…
“Vậy ngươi nói xem, hắn sẽ làm thế nào?”
Tiêu Yên mỉm cười: “Mục đích cuối cùng của ta là hoàng cung, Duệ vương cũng biết, ngài nói xem hắn sẽ ra tay ở nơi nào?”
“Ý ngươi là quãng đường từ Ngô phủ tới hoàng cung.”
Tiêu Yên xoa cằm, đương nhiên là hạ thủ trên đường.
Chỉ cần không vào Ngô phủ, chưa tới hoàng cung, ở trên đường chẳng phải tùy ý Duệ vương tung hoành sao.
Mà lúc này, không khí trong Thụy vương phủ lạnh tới mức đóng băng.
Đoàn người theo dõi xe ngựa, toàn bộ quỳ trong đình viện, đội ngũ đưa Tiêu Yên vào thành đã bị đánh xong được kéo xuống bôi thuốc.
Tiểu nhị vô tội bị Tiêu Yên đánh ngất xỉu ném lên xe sợ tới mức tiểu trong quần, thân thể run rẩy như cỏ lắc lư trong gió bão.
Sau cơn phẫn nộ, Duệ vương bình tĩnh lại, hắn bắt đầu gọi thằng tên nữ nhân kia là Tiêu Yên, chân chính xem nàng như đối thủ.
Bị một nữ nhân năm lần bảy lượt vượt mặt thật là khó chịu, Phượng Húc khó chịu tới mức muốn giết người, máu tanh cũng không thể khiến hắn dịu lại.
“Nói cho bản vương nghe, thế này là thế nào? Người bản vương muốn đâu?”
Lúc này Phượng Húc rất là bình tĩnh, cùng dáng vẻ giận dữ mới vừa rồi, giống như là hai người hoàn toàn khác.
Vị đội trưởng nơm nớp lo sợ trả lời: “Hồi vương gia, bọn thuộc hạ nhìn chằm chằm, đến con mắt cũng không dám chớp, nhưng vị tiểu nhị ra khỏi chuồng ngựa, dù là thanh âm hay dáng đi đều giống hệt hắn, không khác chút nào, vì vậy… bọn thuộc hạ không có nghi ngờ.”
“kim thiền thoát xác, giỏi cho Tiêu Yên, lại cùng bản vương chơi ba mươi sáu kế.”
“Vương gia… giờ làm thế nào?”
Ngụy Kỳ nhịn không được mà phản bội chủ tử ở trong lòng, lòng sùng bái đối với Tiêu Yên càng thêm lấp lánh.
Mỗi lần hắn cho rằng nhất định nàng sẽ bị bắt, nàng đều đáp lại một câu trả lời kinh người, nữ nhân như vậy hoàn toàn xứng đáng làm Duệ vương phi.
Ngươi nói xem… ai có thể ngờ trước mắt một đám cao thủ mà lại sờ sờ chạy thoát.
“Ngươi đi truyền tin cho hoàng thượng, nếu như qua giờ Dậu ngày mai Tiêu Yên chưa tiến cung, lời bản vương nói coi như hủy bỏ, mà nàng, cả đời này không cần vào hoàng cung nữa.”
/310
|