Lần này tất cả mọi người không còn bình tĩnh được nữa, vương phi tương lai của bọ họ nhất định đã bị bắt đi.
Phượng Húc vội vàng triệu tập nhân mã lục soát toàn thành, khi y đang còn lục soát ở đây thì Tiêu Yên không biết đã bị đóng gói đưa tới tận đẩu đâu rồi.
**
Khi Tiêu Yên thấy lại ánh mặt trời đã là hai ngày sau.
Cửa khoang thuyền đột nhiên mở ra, vượn người đi tới cởi trói cho nàng, ném vào một bộ quần áo bằng vải thô, ồm ồm nói: “Thay”
Ánh mắt Tiêu Yên lạnh lẽo nhìn hắn, không nói lời nào.
Hai người sống chết đối mắt, ai cũng không nhường nhịn.
Cuối cùng hình như vượn người nghĩ ra điều gì, xoay người: “Thay, lão tử không nhìn.”
Tiêu Yên cắn răng, cái gì, các ngươi chờ cho lão nương, đừng để rơi vào tay cô nãi nãi, lão tử đối với các ngươi sẽ không khách khí như đối với Phượng Húc đâu.
Tiêu Yên cởi áo gấm bên ngoài, không có tháo áo lụa bên trong, khoác lên bộ quần áo thô, khàn giọng nói: “Xong rồi, rốt cuộc các ngươi là ai, vì sao bắt ta?”
Vượn người quay lại, nhân lúc Tiêu Yên không chú ý nhét vào trong miệng nàng một viên thuốc.
Nàng sợ hãi vội phun ra nhưng viên thuốc đã trôi xuống cổ họng.
“Không phải là độc dược lấy mạng, chỉ khiến ngươi câm mấy ngày.”
Tiêu Yên cảm thấy cổ họng đau nhói, há miệng hét lên nhưng quả nhiên không phát ra âm thanh nào.
Oán độc nhìn vượn người, nàng lại cảm thán cái thế giới này một lần nữa, không có lực lượng thật là nửa bước khó đi.
Vượn người mang Tiêu Yên ra khỏi khoang thuyền, lúc này nàng mới phát hiện đã đến bến cảng, đám người kia muốn dẫn nàng lên bờ.
Bến cảng ồn ào, người đi lại không dứt.
Không biết từ lúc nào mặt sẹo đã đứng bên cạnh nàng, “Tốt nhất là ngươi đàng hoàng cho ta, nếu không lão tử ném ngươi cho đám người kia làm khổ sai, để bọn họ chơi ngươi đến chết, bọn họ chưa từng chạm qua đại tiểu thư liễu yếu đào tơ đâu.”
Tiêu Yên không nói gì chỉ trợn mắt nhìn hắn, nàng thật sự không có ý định chạy trốn, còn chưa biết tên khốn nào bắt nàng, chưa thu thập đám hỗn đản này, nàng mới không đi đâu.
Bởi vì tướng mạo nàng rất đẹp, mặt sẹo bắt nàng đội mũ lạp, đoàn người tách nhau ra, hai ba người một nhóm, giả như người thân, dò xét lên bờ.
Phượng Húc vội vàng triệu tập nhân mã lục soát toàn thành, khi y đang còn lục soát ở đây thì Tiêu Yên không biết đã bị đóng gói đưa tới tận đẩu đâu rồi.
**
Khi Tiêu Yên thấy lại ánh mặt trời đã là hai ngày sau.
Cửa khoang thuyền đột nhiên mở ra, vượn người đi tới cởi trói cho nàng, ném vào một bộ quần áo bằng vải thô, ồm ồm nói: “Thay”
Ánh mắt Tiêu Yên lạnh lẽo nhìn hắn, không nói lời nào.
Hai người sống chết đối mắt, ai cũng không nhường nhịn.
Cuối cùng hình như vượn người nghĩ ra điều gì, xoay người: “Thay, lão tử không nhìn.”
Tiêu Yên cắn răng, cái gì, các ngươi chờ cho lão nương, đừng để rơi vào tay cô nãi nãi, lão tử đối với các ngươi sẽ không khách khí như đối với Phượng Húc đâu.
Tiêu Yên cởi áo gấm bên ngoài, không có tháo áo lụa bên trong, khoác lên bộ quần áo thô, khàn giọng nói: “Xong rồi, rốt cuộc các ngươi là ai, vì sao bắt ta?”
Vượn người quay lại, nhân lúc Tiêu Yên không chú ý nhét vào trong miệng nàng một viên thuốc.
Nàng sợ hãi vội phun ra nhưng viên thuốc đã trôi xuống cổ họng.
“Không phải là độc dược lấy mạng, chỉ khiến ngươi câm mấy ngày.”
Tiêu Yên cảm thấy cổ họng đau nhói, há miệng hét lên nhưng quả nhiên không phát ra âm thanh nào.
Oán độc nhìn vượn người, nàng lại cảm thán cái thế giới này một lần nữa, không có lực lượng thật là nửa bước khó đi.
Vượn người mang Tiêu Yên ra khỏi khoang thuyền, lúc này nàng mới phát hiện đã đến bến cảng, đám người kia muốn dẫn nàng lên bờ.
Bến cảng ồn ào, người đi lại không dứt.
Không biết từ lúc nào mặt sẹo đã đứng bên cạnh nàng, “Tốt nhất là ngươi đàng hoàng cho ta, nếu không lão tử ném ngươi cho đám người kia làm khổ sai, để bọn họ chơi ngươi đến chết, bọn họ chưa từng chạm qua đại tiểu thư liễu yếu đào tơ đâu.”
Tiêu Yên không nói gì chỉ trợn mắt nhìn hắn, nàng thật sự không có ý định chạy trốn, còn chưa biết tên khốn nào bắt nàng, chưa thu thập đám hỗn đản này, nàng mới không đi đâu.
Bởi vì tướng mạo nàng rất đẹp, mặt sẹo bắt nàng đội mũ lạp, đoàn người tách nhau ra, hai ba người một nhóm, giả như người thân, dò xét lên bờ.
/310
|