Nhưng nam nhân này thì không chắc, vẻ ngoài càng dễ nhìn, bên trong chính là tai họa.
Người giỏi dùng độc, tâm cũng độc theo, nhất là Tiêu Yên nhìn mãi cũng không thấy trên người y có chút dấu hiệu của người tốt.
Các ngươi đã gặp qua nam nhân đàng hoàng nào lại nhiệt tình quyến rũ như vậy chưa, giống như chỉ cần nở một nụ cười có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì hắn.
Không chừng y so với mặt sẹo còn đáng sợ hơn.
Không biết rõ ràng lai lịch của đối phương thì không ra tay, đây là tác phong xưa nay của Tiêu Yên.
Lão bản chỉ lo nhìn công tử hoa hoa lệ lệ kia mà quên mất chuyện ở trọ của mặt sẹo.
Mặt sẹo tức giận, khuôn mặt co giật, nhưng đang ở bên ngoài, không thể đánh đánh giết giết, trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn, kéo Tiêu Yên ngồi lên ghế dài.
Tiêu Yên rất khát, lười quan tâm bọ họ làm gì, nâng ly trà lên, cũng không gỡ mũ trùm xuống, đám người này sợ nàng lộ diện, nếu gỡ mũ xuống, sau khi về phòng lại chịu thêm tội.
Dưới ánh mắt giết người của hai tên này, Tiêu Yên bình tĩnh đưa ly nước lên uống.
Từ đầu tới cuối, mặt sẹo thấy nàng không có gỡ mũ, lúc uống nước cũng chỉ lộ cái cằm.
Trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, khẽ nói với Tiêu Yên: “Xem như ngươi thức thời, phối hợp tốt, chúng ta không làm khó dễ, ngươi cũng ít chịu tội.”
Tiêu Yên gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Gã còn lại nhỏ giọng hỏi mặt sẹo: “Sẹo ca, hay là đêm nay chúng ta đi chỗ khác, ta thấy tên mặt trắng kia không đơn giản.”
Nếu như Tiêu Yên có thể phát ra tiếng, nhất định đã cười ha hả, “Sẹo ca”. người này cũng thật có ý tứ, vừa nghe là biết gọi ai.
Mặt sẹo trừng mắt nhìn Tiêu Yên: “Sợ cái gì, không chung đường với chúng ta, nước sông không phạm nước giếng, huống chi ở trấn này chỉ có một cái khách điếm, không ở đây thì ở đâu? Lát nữa tối, ngươi đi gửi tin cho Lục gia, bốn ngày sau giao hàng.”
Tiêu Yên cắn ngón tay, thầm tính toán.
Thời gian: Bốn ngày nữa.
Địa điểm: chưa biết.
Nhân vật: Lục gia?
Sự kiện: giao hàng.
Nàng khổ sở, Hàng này hẳn là nàng đi? Nhưng Lục gia này…là ai?
Người giỏi dùng độc, tâm cũng độc theo, nhất là Tiêu Yên nhìn mãi cũng không thấy trên người y có chút dấu hiệu của người tốt.
Các ngươi đã gặp qua nam nhân đàng hoàng nào lại nhiệt tình quyến rũ như vậy chưa, giống như chỉ cần nở một nụ cười có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì hắn.
Không chừng y so với mặt sẹo còn đáng sợ hơn.
Không biết rõ ràng lai lịch của đối phương thì không ra tay, đây là tác phong xưa nay của Tiêu Yên.
Lão bản chỉ lo nhìn công tử hoa hoa lệ lệ kia mà quên mất chuyện ở trọ của mặt sẹo.
Mặt sẹo tức giận, khuôn mặt co giật, nhưng đang ở bên ngoài, không thể đánh đánh giết giết, trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn, kéo Tiêu Yên ngồi lên ghế dài.
Tiêu Yên rất khát, lười quan tâm bọ họ làm gì, nâng ly trà lên, cũng không gỡ mũ trùm xuống, đám người này sợ nàng lộ diện, nếu gỡ mũ xuống, sau khi về phòng lại chịu thêm tội.
Dưới ánh mắt giết người của hai tên này, Tiêu Yên bình tĩnh đưa ly nước lên uống.
Từ đầu tới cuối, mặt sẹo thấy nàng không có gỡ mũ, lúc uống nước cũng chỉ lộ cái cằm.
Trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, khẽ nói với Tiêu Yên: “Xem như ngươi thức thời, phối hợp tốt, chúng ta không làm khó dễ, ngươi cũng ít chịu tội.”
Tiêu Yên gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Gã còn lại nhỏ giọng hỏi mặt sẹo: “Sẹo ca, hay là đêm nay chúng ta đi chỗ khác, ta thấy tên mặt trắng kia không đơn giản.”
Nếu như Tiêu Yên có thể phát ra tiếng, nhất định đã cười ha hả, “Sẹo ca”. người này cũng thật có ý tứ, vừa nghe là biết gọi ai.
Mặt sẹo trừng mắt nhìn Tiêu Yên: “Sợ cái gì, không chung đường với chúng ta, nước sông không phạm nước giếng, huống chi ở trấn này chỉ có một cái khách điếm, không ở đây thì ở đâu? Lát nữa tối, ngươi đi gửi tin cho Lục gia, bốn ngày sau giao hàng.”
Tiêu Yên cắn ngón tay, thầm tính toán.
Thời gian: Bốn ngày nữa.
Địa điểm: chưa biết.
Nhân vật: Lục gia?
Sự kiện: giao hàng.
Nàng khổ sở, Hàng này hẳn là nàng đi? Nhưng Lục gia này…là ai?
/310
|