Edit: Hắc Nguyệt.
Mặt hàng như Chu Minh Tường so với hắn tựa như phù du so với đại thụ, hoàn toàn không có chút gì để so sánh cả.
Nội tâm Tiêu Yên càng vui mừng, Mạc Đình Ca càng ưu tú, Tiêu Uyển càng có khả năng vứt bỏ tình cũ, nhiệm vụ của nàng có thể hoàn thành rồi.
Sau khi Tiêu Yên ngắm kĩ, nhịn không được thở dài.
Đáng tiếc, một người dáng vẻ cực phẩm, tính tình cực phẩm, gia thế lại càng cực phẩm, đến cuối cũng lại làm tiểu bạch hoa trong tay thánh mẫu Lâu Tâm Nguyệt.
Giống như đã nói, trong nguyên tác Lâu Tâm Nguyệt chính là Nữ Trư Chân, làm cho mỹ nam toàn thiên hạ bị kinh phong nên phong nàng làm kinh thành đệ nhất tài nữ. [ nữ trư chân: ta hem hỉu, tra gg cũng chịu. thôi thì đại khái là yy quá mức.]
Thời điểm Tiêu Yên quan sát Mạc Đình ca, hắn cũng đang quan sát nàng.
Tư thế của hai người lúc này thật mờ ám, cũng may trong gian phòng trang nhã này ngoại trừ gã sai vặt tự động hóa đá làm người trong suốt thì chẳng còn ai khác.
Cách hồng sa che mặt, Mạc Đình Ca lẩm bẩm: “cô nương là tiên nữ? Hay là yêu nữ?”.
Mạc Đình Ca si mê nhìn, trên sân khấu nàng là một ngọn lửa rực rỡ, diêm dúa, mị hoặc thiêu đốt cả không trung, mà bọn họ chính là những con thiêu thân liều lĩnh lao về phía ngọn lửa, vì nàng mà điên, vì nàng mà cuồng, vì nàng mà nhập ma.
Câu nói kia khiến Tiêu Yên đang giữ hình tượng e lệ cũng phải bật cười ra tiếng : “Tiên nữ? Công tử đã gặp qua nàng tiên nào múa ở thanh lâu chưa?”.
Tiên nữ, yêu nữ chỉ khác một từ nhưng ý nghĩa lại cách nhau vạn dặm.
Tiêu Yên chưa từng nghĩ mình là tiên nữ, mệnh của nàng mong manh như làn khói, dựa vào cái gì mà tự coi mình là tiên nữ?
Tiên nữ chính là nữ chủ lạnh lùng kia, nàng làm sao có thể so sánh, từ sớm tác giả máu chó đã sắp xếp mệnh sương khói của nàng, vận mệnh của nàng đã định xong từ lâu.
Tinh thần Mạc Đình Ca chìm trong vẻ đẹp cũng từ từ hồi lại, thấy hai người quá mức thân cận, mặt đỏ đến mang tai, nhưng cũng không buông tay, hắn không phải là thư sinh chỉ biết ngây ngốc mà đọc sách, “ Vậy…. chính là yêu nữ?”
Lần đầu tiên thấy Tiêu Yên bước ra sân khấu, hắn đã thất thần, nếu hắn được mệnh danh là Đệ nhất công tử, nghĩa là đối với Ngũ học đều thông suốt, đối với âm nhạc và vũ đạo đâu chỉ biết sơ, mà thực sự chính là chuyên tâm nghiên cứu. [ Ngũ học: cầm, kỳ, thi, họa, văn chương.]
Mạc Đình Ca gặp không ít vũ cơ đào kép mang tuyệt kỹ bên người, làm hắn nhớ mãi không quên, nhưng Tiêu Yên lại làm hắn rung động, đánh thẳng vào tâm, làm hắn không tự chủ mà chàm đắm trong đó.
Mặt hàng như Chu Minh Tường so với hắn tựa như phù du so với đại thụ, hoàn toàn không có chút gì để so sánh cả.
Nội tâm Tiêu Yên càng vui mừng, Mạc Đình Ca càng ưu tú, Tiêu Uyển càng có khả năng vứt bỏ tình cũ, nhiệm vụ của nàng có thể hoàn thành rồi.
Sau khi Tiêu Yên ngắm kĩ, nhịn không được thở dài.
Đáng tiếc, một người dáng vẻ cực phẩm, tính tình cực phẩm, gia thế lại càng cực phẩm, đến cuối cũng lại làm tiểu bạch hoa trong tay thánh mẫu Lâu Tâm Nguyệt.
Giống như đã nói, trong nguyên tác Lâu Tâm Nguyệt chính là Nữ Trư Chân, làm cho mỹ nam toàn thiên hạ bị kinh phong nên phong nàng làm kinh thành đệ nhất tài nữ. [ nữ trư chân: ta hem hỉu, tra gg cũng chịu. thôi thì đại khái là yy quá mức.]
Thời điểm Tiêu Yên quan sát Mạc Đình ca, hắn cũng đang quan sát nàng.
Tư thế của hai người lúc này thật mờ ám, cũng may trong gian phòng trang nhã này ngoại trừ gã sai vặt tự động hóa đá làm người trong suốt thì chẳng còn ai khác.
Cách hồng sa che mặt, Mạc Đình Ca lẩm bẩm: “cô nương là tiên nữ? Hay là yêu nữ?”.
Mạc Đình Ca si mê nhìn, trên sân khấu nàng là một ngọn lửa rực rỡ, diêm dúa, mị hoặc thiêu đốt cả không trung, mà bọn họ chính là những con thiêu thân liều lĩnh lao về phía ngọn lửa, vì nàng mà điên, vì nàng mà cuồng, vì nàng mà nhập ma.
Câu nói kia khiến Tiêu Yên đang giữ hình tượng e lệ cũng phải bật cười ra tiếng : “Tiên nữ? Công tử đã gặp qua nàng tiên nào múa ở thanh lâu chưa?”.
Tiên nữ, yêu nữ chỉ khác một từ nhưng ý nghĩa lại cách nhau vạn dặm.
Tiêu Yên chưa từng nghĩ mình là tiên nữ, mệnh của nàng mong manh như làn khói, dựa vào cái gì mà tự coi mình là tiên nữ?
Tiên nữ chính là nữ chủ lạnh lùng kia, nàng làm sao có thể so sánh, từ sớm tác giả máu chó đã sắp xếp mệnh sương khói của nàng, vận mệnh của nàng đã định xong từ lâu.
Tinh thần Mạc Đình Ca chìm trong vẻ đẹp cũng từ từ hồi lại, thấy hai người quá mức thân cận, mặt đỏ đến mang tai, nhưng cũng không buông tay, hắn không phải là thư sinh chỉ biết ngây ngốc mà đọc sách, “ Vậy…. chính là yêu nữ?”
Lần đầu tiên thấy Tiêu Yên bước ra sân khấu, hắn đã thất thần, nếu hắn được mệnh danh là Đệ nhất công tử, nghĩa là đối với Ngũ học đều thông suốt, đối với âm nhạc và vũ đạo đâu chỉ biết sơ, mà thực sự chính là chuyên tâm nghiên cứu. [ Ngũ học: cầm, kỳ, thi, họa, văn chương.]
Mạc Đình Ca gặp không ít vũ cơ đào kép mang tuyệt kỹ bên người, làm hắn nhớ mãi không quên, nhưng Tiêu Yên lại làm hắn rung động, đánh thẳng vào tâm, làm hắn không tự chủ mà chàm đắm trong đó.
/310
|