Editor: Lãnh Phong.
Beta: Hắc Nguyệt.
“Cám ơn, ….chuyện này có thể giữ bí mật được không?” Nàng thăm dò hỏi.
Lệnh Hồ Cẩm Y hai mắt đột nhiên sáng lên, sáng long lanh.
"Vậy ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi lại đi Thiên Hương Các khiêu vũ, ta liền giữ bí mật giúp ngươi"
Tiêu Yên ngượng ngùng cười một tiếng: “Bí mật đã có người thứ hai biết thì cũng không thể gọi là bí mật”
“Ý của ngươi là ta có thể nói cho người khác biết?”
Tiêu Yên đổ mồ hôi: “Ta....không phải có ý đó”
“Vậy ngươi nói cho ta biết a” Đôi mắt xanh rất đẹp của Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn thẳng vào Tiêu Yến, mang theo chút ngây thơ.
Tiêu Yên liếm đôi môi khô khốc, nàng sắp cản không nổi Lệnh Hồ yêu nghiệt, làm cho người ta muốn chửi thề, mẹ nó.
“Ta cần tiền...”
Lệnh Hồ Cẩm Y rất hiếu kì, giống như một đứa trẻ không ngừng hỏi về các vấn đề.
Tiêu Yên cũng không cách nào giấu giếm, đem toàn bộ mọi chuyện nàng đã gặp phải ở Tiêu phủ nói với Lệnh Hồ Cẩm Y từ đầu đến cuối, ngoại trừ chuyện nàng nghĩ chỉ cần một cơ hội liền rời khỏi Tiêu phủ, còn lại tất cả đều nói sự thật.
Nếu muốn người khác tin tưởng vào lời nói dối, đầu tiên nhất định phải khiến nó nghe như thật, bảy phần thật ba phần giả.
Đã qua canh tư, nước tắm đã hoàn toàn nguội lạnh.
Những đêm đầu mua xuân vốn có chút lạnh, ngâm mình trong nước lạnh lâu như vậy, toàn thân Tiêu Yên đã cứng ngắc như đá.
Nàng cảm giác thần trí của mình đã bắt đầu mơ hồ, Lệnh Hồ Cẩm Y giống như không hề có ý định rời đi.
Tiêu Yên thật sự sợ mình sẽ ngất đi, sau đó chết chìm trong bồn tắm, rơi vào đường cùng chỉ có thể nói:
“Có thể phiền công tử mang ta ra khỏi bồn tắm.....Ném y phục tới là được”
Tiêu Yên da mặt dày, nghĩ hắn đã nhìn thấy hết, sao còn có thể già mồm.
Dù sao......cùng lắm thì coi như đối mặt với một hài tử thôi, lại còn là thiếu niên có cảm giác với nữ chủ, cho nên không cần sợ.
Lệnh Hồ Cẩm Y hơi sửng sốt, trong mắt loé lên một đám lửa, nhưng rất nhanh chóng bị dập tắt, nghiêng đầu cắn ngón tay, thẹn thùng nói: “Ta......chưa từng ôm ai” .
Trên đời này không người nào có thể làm cho Lệnh Hồ Cẩm Y đụng một chút, ngoại trừ giết người ra, hắn chưa có đụng vào vật còn sống bao giờ.
Đúng vậy, Lệnh Hồ Cẩm Y đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng mà Tiêu Yên phác thảo, căn bản... chính là thiếu niên ngờ nghệch sao? Cùng đại ma đầu trên giang hồ làm người ta sợ mất mật khác xa.
Beta: Hắc Nguyệt.
“Cám ơn, ….chuyện này có thể giữ bí mật được không?” Nàng thăm dò hỏi.
Lệnh Hồ Cẩm Y hai mắt đột nhiên sáng lên, sáng long lanh.
"Vậy ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi lại đi Thiên Hương Các khiêu vũ, ta liền giữ bí mật giúp ngươi"
Tiêu Yên ngượng ngùng cười một tiếng: “Bí mật đã có người thứ hai biết thì cũng không thể gọi là bí mật”
“Ý của ngươi là ta có thể nói cho người khác biết?”
Tiêu Yên đổ mồ hôi: “Ta....không phải có ý đó”
“Vậy ngươi nói cho ta biết a” Đôi mắt xanh rất đẹp của Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn thẳng vào Tiêu Yến, mang theo chút ngây thơ.
Tiêu Yên liếm đôi môi khô khốc, nàng sắp cản không nổi Lệnh Hồ yêu nghiệt, làm cho người ta muốn chửi thề, mẹ nó.
“Ta cần tiền...”
Lệnh Hồ Cẩm Y rất hiếu kì, giống như một đứa trẻ không ngừng hỏi về các vấn đề.
Tiêu Yên cũng không cách nào giấu giếm, đem toàn bộ mọi chuyện nàng đã gặp phải ở Tiêu phủ nói với Lệnh Hồ Cẩm Y từ đầu đến cuối, ngoại trừ chuyện nàng nghĩ chỉ cần một cơ hội liền rời khỏi Tiêu phủ, còn lại tất cả đều nói sự thật.
Nếu muốn người khác tin tưởng vào lời nói dối, đầu tiên nhất định phải khiến nó nghe như thật, bảy phần thật ba phần giả.
Đã qua canh tư, nước tắm đã hoàn toàn nguội lạnh.
Những đêm đầu mua xuân vốn có chút lạnh, ngâm mình trong nước lạnh lâu như vậy, toàn thân Tiêu Yên đã cứng ngắc như đá.
Nàng cảm giác thần trí của mình đã bắt đầu mơ hồ, Lệnh Hồ Cẩm Y giống như không hề có ý định rời đi.
Tiêu Yên thật sự sợ mình sẽ ngất đi, sau đó chết chìm trong bồn tắm, rơi vào đường cùng chỉ có thể nói:
“Có thể phiền công tử mang ta ra khỏi bồn tắm.....Ném y phục tới là được”
Tiêu Yên da mặt dày, nghĩ hắn đã nhìn thấy hết, sao còn có thể già mồm.
Dù sao......cùng lắm thì coi như đối mặt với một hài tử thôi, lại còn là thiếu niên có cảm giác với nữ chủ, cho nên không cần sợ.
Lệnh Hồ Cẩm Y hơi sửng sốt, trong mắt loé lên một đám lửa, nhưng rất nhanh chóng bị dập tắt, nghiêng đầu cắn ngón tay, thẹn thùng nói: “Ta......chưa từng ôm ai” .
Trên đời này không người nào có thể làm cho Lệnh Hồ Cẩm Y đụng một chút, ngoại trừ giết người ra, hắn chưa có đụng vào vật còn sống bao giờ.
Đúng vậy, Lệnh Hồ Cẩm Y đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng mà Tiêu Yên phác thảo, căn bản... chính là thiếu niên ngờ nghệch sao? Cùng đại ma đầu trên giang hồ làm người ta sợ mất mật khác xa.
/310
|