Về phần Tiêu Nhụy lại không có những suy nghĩ phức tạp như vậy, tất cả mục đích của nàng đều là phá hỏng chuyện tốt của Tiêu Uyển, trong lòng nàng, Mạc Đình Ca ngược lại hoàn toàn không quan trọng đến vậy.
Nếu như được coi trọng thì đó tự nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như chướng mắt….hừ, nàng cũng sẽ không để cho Tiêu Uyển không được như ý.
Tóm lại, Tiêu Nhụy từ đầu đến cuối đều chỉ có một mục đích duy nhất, phàm là chuyện có liên quan đến Tiêu Uyển, nàng đều muốn phá hỏng, tuyệt đối không để cho nàng ta làm được chuyện tốt.
**
Xe ngựa vừa vặn đi qua cửa Thiên Hương Các, Tiêu Yên vừa động, đẩy nhẹ mành che cửa sổ xe, nhìn về phía Thiên Hương Các.
Ngày đó, sau khi rời đi, Tiêu Yên không dám liên lạc với Dung mẹ, ai bảo Mạc Đình Ca coi chừng nàng như chó săn.
Ánh mắt Tiêu Yên quét qua lầu hai Thiên Hương Các, lông mày lập tức nhíu chặt, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần.
Trước cửa sổ thứ tư trên lầu hai bày một chậu cây quất, lá cây được mưa phùn rửa sạch màu xanh lục đầy sức sống.
Đây là ám hiệu mà nàng cùng Dung mẹ đã ước hẹn, nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy đặt một chậu quất ở đó.
Khi nào cây được thu lại, lúc đó mới được coi là an toàn.
Ánh mắt Tiêu Yên trở nên âm u, xem ra là có nhân vật lợi hại đã tra ra được Dung mẹ, có lẽ không chịu nổi nên mới dùng cách này để thông báo cho nàng.
Tiêu Yên sớm đã nói qua, thời điểm mà bí mật bị người thứ hai biết đến thì sẽ không còn là bí mật nữa.
Mạc Đình Ca và Lệnh Hồ Cẩm Y có thể biết Bích Lạc cô nương ở Thiên Hương Các chính là Tiêu Yên, thì những người kia tự nhiên cũng sẽ có biện pháp để biết.
Hơn nữa những người đến xem nàng múa đều là người quyền quý, muốn ép Dung mẹ nói ra tin tức cũng không phải là không thể.
Tiêu Yên nhìn làn mưa phùn như sương sớm, trong lòng buồn bã, cho dù là ai muốn gặp nàng, lúc này đều không được đến Thiên Hương các, lại hụt mất một khoản thu vào rất lớn a, Tiêu Yên nhịn không được thầm cảm thấy đau đớn.
Buồn bã cho tới khi đến ven hồ nước biếc nổi tiếng nhất Thanh Châu, Thúy Trúc ngồi phía sau nhảy xuống xe trước tiên, bung dù đỡ Tiêu Yên xuống xe.
Tiêu Yên đánh giá thuyền hoa, rất đẹp, rất lớn, rất phong cách…
Người nào đó bảnh bao nho nhã đang đứng trên thuyền hoa cười nhìn các nàng.
Tiêu Yên khẽ liếc mắt hai muội muội y phục mát lạnh, chỉ thấy họ ngượng ngùng cúi đầu, một cơn gió nhỏ lướt qua khiến hai người run cầm cập.
Xem xong một màn này, Tiêu Yên lập tức vui vẻ hẳn lên, Thúy Trúc che kín cho nàng khi nãy còn choàng lên một chiếc áo khoác cho nàng, dẫn đầu đi lên thuyền hoa.
Nếu như được coi trọng thì đó tự nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như chướng mắt….hừ, nàng cũng sẽ không để cho Tiêu Uyển không được như ý.
Tóm lại, Tiêu Nhụy từ đầu đến cuối đều chỉ có một mục đích duy nhất, phàm là chuyện có liên quan đến Tiêu Uyển, nàng đều muốn phá hỏng, tuyệt đối không để cho nàng ta làm được chuyện tốt.
**
Xe ngựa vừa vặn đi qua cửa Thiên Hương Các, Tiêu Yên vừa động, đẩy nhẹ mành che cửa sổ xe, nhìn về phía Thiên Hương Các.
Ngày đó, sau khi rời đi, Tiêu Yên không dám liên lạc với Dung mẹ, ai bảo Mạc Đình Ca coi chừng nàng như chó săn.
Ánh mắt Tiêu Yên quét qua lầu hai Thiên Hương Các, lông mày lập tức nhíu chặt, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần.
Trước cửa sổ thứ tư trên lầu hai bày một chậu cây quất, lá cây được mưa phùn rửa sạch màu xanh lục đầy sức sống.
Đây là ám hiệu mà nàng cùng Dung mẹ đã ước hẹn, nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy đặt một chậu quất ở đó.
Khi nào cây được thu lại, lúc đó mới được coi là an toàn.
Ánh mắt Tiêu Yên trở nên âm u, xem ra là có nhân vật lợi hại đã tra ra được Dung mẹ, có lẽ không chịu nổi nên mới dùng cách này để thông báo cho nàng.
Tiêu Yên sớm đã nói qua, thời điểm mà bí mật bị người thứ hai biết đến thì sẽ không còn là bí mật nữa.
Mạc Đình Ca và Lệnh Hồ Cẩm Y có thể biết Bích Lạc cô nương ở Thiên Hương Các chính là Tiêu Yên, thì những người kia tự nhiên cũng sẽ có biện pháp để biết.
Hơn nữa những người đến xem nàng múa đều là người quyền quý, muốn ép Dung mẹ nói ra tin tức cũng không phải là không thể.
Tiêu Yên nhìn làn mưa phùn như sương sớm, trong lòng buồn bã, cho dù là ai muốn gặp nàng, lúc này đều không được đến Thiên Hương các, lại hụt mất một khoản thu vào rất lớn a, Tiêu Yên nhịn không được thầm cảm thấy đau đớn.
Buồn bã cho tới khi đến ven hồ nước biếc nổi tiếng nhất Thanh Châu, Thúy Trúc ngồi phía sau nhảy xuống xe trước tiên, bung dù đỡ Tiêu Yên xuống xe.
Tiêu Yên đánh giá thuyền hoa, rất đẹp, rất lớn, rất phong cách…
Người nào đó bảnh bao nho nhã đang đứng trên thuyền hoa cười nhìn các nàng.
Tiêu Yên khẽ liếc mắt hai muội muội y phục mát lạnh, chỉ thấy họ ngượng ngùng cúi đầu, một cơn gió nhỏ lướt qua khiến hai người run cầm cập.
Xem xong một màn này, Tiêu Yên lập tức vui vẻ hẳn lên, Thúy Trúc che kín cho nàng khi nãy còn choàng lên một chiếc áo khoác cho nàng, dẫn đầu đi lên thuyền hoa.
/310
|