Bồ Tát a, khi nào mà mặt hàng này lại có lòng tốt như vậy a? Đây hẳn không phải là Lệnh Hồ Cẩm Y đi? Hẳn là bị người ta lột da hay thay đổi nội thất rồi?
Mặt già Tiêu Yên đỏ bừng, tựa trong ngực thiếu niên tươi mới ngon miệng như thế, rất là….Làm cho con người ta giống như… nai con đi lạc nha!!
Cố gắng tĩnh tâm, Tiêu Yên nói: “Nếu như…. nếu như ngươi thu hồi Tiểu Hồng lại, ta nghĩ… ta sẽ lập tức không sao cả.”
“Ngô, cho nó chơi thêm chút nữa đi, nó thật ngoan ngoãn, hay là…. ta tặng Tiểu Hồng cho ngươi vậy.”
Tiêu Yên cảm thấy một đạo sấm sét giáng xuống đỉnh đầu, đưa cho nàng, vậy chẳng phải về sau nàng trực tiếp hóa thân thành hóa thạch mất.
Tiêu Yên lập tức nói: “Không….. không cần, Tiểu Hồng là thú sủng của ngươi, sao ta có thể đoạt chứ, …. Tiêu Yên ta sẽ không làm mấy chuyện không có nhân phẩm như vậy.”
“Ngươi không thích Tiểu Hồng?”
“Thích….. đương nhiên thích!”
Làm cho một ngươi vừa nhìn thấy rắn là sợ chết khiếp nói ra từ Thích có thể nói là khó khăn cỡ nào.
Lệnh Hồ Cẩm Y đang muốn nói tiếp, Tiêu Yên liền vội vàng cướp lời: “Nếu không….. nếu không, thỉnh thoảng ngươi lại mang nó đến thăm ta là được, như vậy Tiểu Hồng vừa có thể thường xuyên gặp ta mà ngươi …… cũng có thể tiếp tục ở bên nó”.
Thỉnh thoảng làm tượng đá, so với nửa đời sau làm tượng đá vẫn tốt hơn nhiều.
Đề nghị này làm sắc mặt Lệnh Hồ Cẩm Y dịu xuống, đôi môi liên tục mím lại lúc này rốt cuộc đã cười vui vẻ.
Tiêu Yên nháy mắt mấy cái, quả nhiên là mỹ nhân, xinh đẹp đến không còn thiên lý.
Người khác dính mưa chính là ướt như chuột, còn hắn lại đẹp như một tinh linh nước, giống như hiện ra từ đáy nước, xinh đẹp mị hoặc lòng người.
Nếu nàng chỉ là người đi ngang qua, nhất định sẽ tóm lại, sau đó… ăn sạch.
“Tiêu cô nương đang nói chuyện với ai thế?”
Mạc Đình Ca từ trong khoang thuyền đi ra, liền nhìn thấy Tiêu Yên bị Lệnh Hồ Cẩm Y ôm vào ngực, tư thế kia có điểm mập mờ thái quá.
Nếu như Tiêu Yên nói chỉ là trượt chân ngã xuống vừa vặn được Lệnh Hồ Cẩm Y đưa tay đỡ, Mạc Đình Ca tuyệt đối không tin.
“Ách….. chuyện này có chút phức tạp, ngươi từ từ nghe hắn giải thích…”
Mạc Đình Ca thay đổi dáng vẻ nho nhã bình thường, trên người hiện sát khí, hét lớn : “Ngươi là ai? Còn không buông tiểu cô nương ra, nếu không đừng trách ta khách khí.”
Lệnh Hồ Cẩm Y vẫn ôm Tiêu Yên, căn bản không để Mạc Đình Ca vào mắt.
Mặt già Tiêu Yên đỏ bừng, tựa trong ngực thiếu niên tươi mới ngon miệng như thế, rất là….Làm cho con người ta giống như… nai con đi lạc nha!!
Cố gắng tĩnh tâm, Tiêu Yên nói: “Nếu như…. nếu như ngươi thu hồi Tiểu Hồng lại, ta nghĩ… ta sẽ lập tức không sao cả.”
“Ngô, cho nó chơi thêm chút nữa đi, nó thật ngoan ngoãn, hay là…. ta tặng Tiểu Hồng cho ngươi vậy.”
Tiêu Yên cảm thấy một đạo sấm sét giáng xuống đỉnh đầu, đưa cho nàng, vậy chẳng phải về sau nàng trực tiếp hóa thân thành hóa thạch mất.
Tiêu Yên lập tức nói: “Không….. không cần, Tiểu Hồng là thú sủng của ngươi, sao ta có thể đoạt chứ, …. Tiêu Yên ta sẽ không làm mấy chuyện không có nhân phẩm như vậy.”
“Ngươi không thích Tiểu Hồng?”
“Thích….. đương nhiên thích!”
Làm cho một ngươi vừa nhìn thấy rắn là sợ chết khiếp nói ra từ Thích có thể nói là khó khăn cỡ nào.
Lệnh Hồ Cẩm Y đang muốn nói tiếp, Tiêu Yên liền vội vàng cướp lời: “Nếu không….. nếu không, thỉnh thoảng ngươi lại mang nó đến thăm ta là được, như vậy Tiểu Hồng vừa có thể thường xuyên gặp ta mà ngươi …… cũng có thể tiếp tục ở bên nó”.
Thỉnh thoảng làm tượng đá, so với nửa đời sau làm tượng đá vẫn tốt hơn nhiều.
Đề nghị này làm sắc mặt Lệnh Hồ Cẩm Y dịu xuống, đôi môi liên tục mím lại lúc này rốt cuộc đã cười vui vẻ.
Tiêu Yên nháy mắt mấy cái, quả nhiên là mỹ nhân, xinh đẹp đến không còn thiên lý.
Người khác dính mưa chính là ướt như chuột, còn hắn lại đẹp như một tinh linh nước, giống như hiện ra từ đáy nước, xinh đẹp mị hoặc lòng người.
Nếu nàng chỉ là người đi ngang qua, nhất định sẽ tóm lại, sau đó… ăn sạch.
“Tiêu cô nương đang nói chuyện với ai thế?”
Mạc Đình Ca từ trong khoang thuyền đi ra, liền nhìn thấy Tiêu Yên bị Lệnh Hồ Cẩm Y ôm vào ngực, tư thế kia có điểm mập mờ thái quá.
Nếu như Tiêu Yên nói chỉ là trượt chân ngã xuống vừa vặn được Lệnh Hồ Cẩm Y đưa tay đỡ, Mạc Đình Ca tuyệt đối không tin.
“Ách….. chuyện này có chút phức tạp, ngươi từ từ nghe hắn giải thích…”
Mạc Đình Ca thay đổi dáng vẻ nho nhã bình thường, trên người hiện sát khí, hét lớn : “Ngươi là ai? Còn không buông tiểu cô nương ra, nếu không đừng trách ta khách khí.”
Lệnh Hồ Cẩm Y vẫn ôm Tiêu Yên, căn bản không để Mạc Đình Ca vào mắt.
/310
|