Tiêu Uyển tức đến tái mặt, nói chuyện mang theo ghen tỵ, hưng hăng trừng mắt Tiêu Yên hận không thể đầm vài lỗ máu trên người nàng để giải hận.
Tiêu Uyển càng tức giận, càng hâm mộ ghen ghét, Tiêu Yên lại càng cao hứng.
Nàng giơ tay lên làm lộ ra một đoạn trắng như tuyết trên đó đeo một chuỗi vòng Phật châu làm từ sáp ong, nhẹ nhàng vuốt.
“Đúng vậy, ta là vội vàng gặp Lý công công, nhưng muốn vậy cũng phải là người ta chịu gặp a, công công là tổng quản của Quý phi nương nương, không phải mấy loại chó mèo tùy tùy tiện tiện có thể gặp mặt, các ngươi nói có phải không a, nhị nương, Tứ muội…”
Mặt Tiêu Uyển lập tức đỏ bừng, tròng mắt suýt chút lồi ra ngoài, Triệu thị thì trợn mắt trừng trừng nhìn nàng, giống như rắn độc tùy thời mà động.
Tiêu Yên khẽ hé đôi môi đỏ mọng, “A, còn muốn chúc mừng Tứ muội, ếu một ngày kia thật sự có thể vượt Long Môn*, ta tự nhiên có ân báo ân, có cừu báo cừu…”. [*: Cá chép vượt long môn hóa rồng. ý chỉ đổi đời.]
Tiêu Uyển cùng Triệu thị tức đến cắn nát răng, “có ân báo ân, có cừu báo cừu.”, nếu đem lời này đi xuống, vậy coi như vạch mặt, rốt cuộc không cần che dấu, nên lấy ám chiêu cuối cùng ra thử sức đi.
Triệu thị rất rõ ràng chuỗi vòng tay sáp ong kia, mặc dù không quá quý trọng, nhưng lại là vật hiếm, người phú quý tầm thường căn bản không mua được.
Hôm qua nàng còn thấy trên tay Lý Trường Thuận, là vật tùy thân hắn mang theo bên người thường xuyên vuốt vuốt hiển nhiên là vật cực kỳ yêu thích.
Hôm nay lại đem cho Tiêu Yên, ý kia không cần nói cũng biết, đối với ‘Tiểu chủ tử’ tương lai này rất hài lòng.
Một lần này, nếu như không thắng được, liền chỉ còn đường chết, Triệu thị rất rõ, sau khi Tiêu Yên xoay người tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ, cho nên…cũng nên thi triển thần thông đi, nàng sẽ khog6 cho Tiêu Yên có cơ hội giẫm trên đầu bọn họ….
Triệu thị cười như không cười nói: “Đều nói thế sự vô thường, Đai tiểu thư cũng đừng cao hứng quá sớm, coi chừng….”
Tiêu Yên chau mày: “Không cần xem tất cả mọi người là kẻ ngốc, không phải của mình, tốt nhất nê an phận một chút, nếu không….cũng không ai biết sẽ như nào đâu?”.
Trở lại phòng mình, Tiêu Yên biết rõ chuyện mẹ con Triệu thị sẽ thu thập nàng, nhất định phải chuẩn bị, ai biết, mẹ con cầm thú lòng dạ rắn rết đã hành động hay chưa.
Tiêu Uyển càng tức giận, càng hâm mộ ghen ghét, Tiêu Yên lại càng cao hứng.
Nàng giơ tay lên làm lộ ra một đoạn trắng như tuyết trên đó đeo một chuỗi vòng Phật châu làm từ sáp ong, nhẹ nhàng vuốt.
“Đúng vậy, ta là vội vàng gặp Lý công công, nhưng muốn vậy cũng phải là người ta chịu gặp a, công công là tổng quản của Quý phi nương nương, không phải mấy loại chó mèo tùy tùy tiện tiện có thể gặp mặt, các ngươi nói có phải không a, nhị nương, Tứ muội…”
Mặt Tiêu Uyển lập tức đỏ bừng, tròng mắt suýt chút lồi ra ngoài, Triệu thị thì trợn mắt trừng trừng nhìn nàng, giống như rắn độc tùy thời mà động.
Tiêu Yên khẽ hé đôi môi đỏ mọng, “A, còn muốn chúc mừng Tứ muội, ếu một ngày kia thật sự có thể vượt Long Môn*, ta tự nhiên có ân báo ân, có cừu báo cừu…”. [*: Cá chép vượt long môn hóa rồng. ý chỉ đổi đời.]
Tiêu Uyển cùng Triệu thị tức đến cắn nát răng, “có ân báo ân, có cừu báo cừu.”, nếu đem lời này đi xuống, vậy coi như vạch mặt, rốt cuộc không cần che dấu, nên lấy ám chiêu cuối cùng ra thử sức đi.
Triệu thị rất rõ ràng chuỗi vòng tay sáp ong kia, mặc dù không quá quý trọng, nhưng lại là vật hiếm, người phú quý tầm thường căn bản không mua được.
Hôm qua nàng còn thấy trên tay Lý Trường Thuận, là vật tùy thân hắn mang theo bên người thường xuyên vuốt vuốt hiển nhiên là vật cực kỳ yêu thích.
Hôm nay lại đem cho Tiêu Yên, ý kia không cần nói cũng biết, đối với ‘Tiểu chủ tử’ tương lai này rất hài lòng.
Một lần này, nếu như không thắng được, liền chỉ còn đường chết, Triệu thị rất rõ, sau khi Tiêu Yên xoay người tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ, cho nên…cũng nên thi triển thần thông đi, nàng sẽ khog6 cho Tiêu Yên có cơ hội giẫm trên đầu bọn họ….
Triệu thị cười như không cười nói: “Đều nói thế sự vô thường, Đai tiểu thư cũng đừng cao hứng quá sớm, coi chừng….”
Tiêu Yên chau mày: “Không cần xem tất cả mọi người là kẻ ngốc, không phải của mình, tốt nhất nê an phận một chút, nếu không….cũng không ai biết sẽ như nào đâu?”.
Trở lại phòng mình, Tiêu Yên biết rõ chuyện mẹ con Triệu thị sẽ thu thập nàng, nhất định phải chuẩn bị, ai biết, mẹ con cầm thú lòng dạ rắn rết đã hành động hay chưa.
/310
|