Sau khi đi qua phòng vệ sinh tôi thấy Nhiên đang đứng đợi tôi.
“Đi thôi. Ba mẹ tớ mới gọi, nói họ về tới rồi.” Nhiên nói.
“Ừ đi.”
Chúng tôi xuống hầm lấy xe rồi chạy thẳng về nhà. Tôi bỏ lại Nhiên khá xa. Nhưng lại có một chiếc Ferrari 458 cũng màu cam đất định vượt qua tôi. Hừ, đừng khinh thường con cưng Toyota 86 của bà nhé, bà tốn một đống tiền để nâng cấp nó đấy nhé. Mua thì rẻ nhưng nâng cấp xong cũng chẳng kém siêu xe. Để tới biệt thự nhà Nhiên phải đi lên đèo. Thế là hai chiếc xe chẳng ai chịu thua nhau. Lúc tới khúc cua thì chiếc Ferrari ép xe tôi sát với hàng rào. Tôi nhanh chóng thắng,lùi xe, bẻ lái, đổi số và vượt qua chiếc Ferrari. Cổng nhà của Nhiên tự động mở cho tôi.
Kéttttt
Ba chiếc xe một chiếc chạy trước, hai chiếc đằng sau đi theo vào và dừng trước cửa nhà hơn 100m.
“Sao cô lại ở đây?” Một giọng nói trầm thấp vang lên. Thật là! Hồi nãy mới nói thu bản mặt diêm vương và giờ lại như vậy. Mà sao anh ta cũng ở đây? Đừng nói là tảng băng trong truyền thuyết nha!
Tôi ngẩn đầu lên, đập vào mặt là một khuôn mặt khá nam tính. Có xương quai hàm rõ ràng. Kiểu tóc dễ nhìn, đôi môi mỏng. Ngoại trừ 2 hàng lông mày nhíu chặt. Tôi chưa trả lời thì Nhiên đã trả lời giúp tôi.
“Anh hai, đây là bạn em. Người mà hôm qua em nói. Hai người cứ nói chuyện đi ha. Em đi vô trước. A..ha...ha” Nhiên vừa nói vừa chạy vô nhà. Cái đồ phản bội mà! Tại sao lại quăng tôi ở đây với tảng băng này. Tuy nghĩ vậy, mặt tôi vẫn bình tĩnh.
“Anh còn không vô nhà? Tính đợi tiên nữ giáng trần à.” Nói xong tôi cũng cửa nhà thẳng tiến.
Tôi mở cửa vô nhà, nhưng bên trong lại tối. Có một bản nhạc nổi lên, đó là bài piano tôi luôn thích, “Kiss the rain - Yiruma”. Đột nhiên có hai bàn tay thô ráp che mắt tôi. Bản nhạc đã được thay bằng “Happy Birthday”. Hai bàn tay rồi cũng đã bỏ ra. Trước mặt tôi là Nhiên đang cầm chiếc bánh sinh nhật phủ bột trà xanh được cắm 17 ngọn nến. Đằng sau Nhiên là một người đàn ông và phụ nữ trung niên đang cầm tay nhau hạnh phúc. Chắc hai người là ba mẹ của Nhiên. Tôi chợt cảm thấy khoé mắt mình ươn ướt rồi quay ra đằng sau ôm “một cái gì đó”. Cái đó cũng không buông tôi ra.
Anh ôm chặt tôi. Trong khi tôi quá cảm động 17 năm nay, lần đầu tiên tôi có một sinh nhật đúng nghĩa.
“Ơ, sao tự nhiên bữa nay sướt mướt thế. Mau quay lại thổi nến đi!” Nhiên chọc ghẹo tôi nói.
Tôi cũng buông “cái đó” ra và thổi nến. Sau khi tôi thổi nến xong thì từ đằng sau có “tuyết” bay ra. Tôi vừa ước xong, thì ba mẹ của Nhiên bước lên và tặng quà. Rồi Nhiên cũng tặng tôi quà, anh của Nhiên cũng từ đằng sau đi lên tặng tôi quà. Nghĩ lại sự kiện tuyết bay rồi quà, đều lấy từ trong áo vest của anh, mồm tôi không khống chế được mà hỏi.
“Anh có túi thần kỳ của Doraemon à?” Mặt anh đen lại trong khi mọi người bao gồm người làm không kiềm chế mà cười phá lên.
“Hahaha, con là Diệu Huyền đúng không? Bác là mẹ Tĩnh Nhiên. Đây là chồng bác. Và anh trai của Tĩnh Nhiên, Thiên n. Bác có nghe Nhiên kể về cháu. Cháu nhận bác làm mẹ nuôi đi. Mau, nói mau đi.” Mẹ của Tĩnh Nhiên làm một hơi dài. Rồi muốn tôi gọi bác ấy là mẹ nuôi. Tiếng gọi mẹ ba ấy, đã bao năm không gọi rồi? Tôi rất xúc động rồi cũng ngài cũng gọi.
“Mẹ nuôi.” Tôi vừa nói xong thì mẹ nuôi cười híp cả mắt.
“Ơ, bà nó hay nhờ? Gọi mẹ nuôi sao không gọi ba nuôi.” Rồi ông cũng bắn cái ánh mắt khẩn cầu tới tôi.
“Dạ, ba nuôi.” Rồi 2 người cùng nhau cười đến nỗi không thấy tổ quốc. Cái này có phải là tướng phu thê không ta?
Bỗng chốc không khí trong gia đình cực kỳ vui vẻ. Trái tim của tôi theo đó cũng ấm áp hẳn lên. Sau bữa ăn cơm, với sự khẩn cầu của ba mẹ nuôi, tôi ơ lại một đêm. Lúc tôi, Nhiên, và Thiên n cùng lên lầu. Trước khi anh rẽ vào thư phòng thì nói tôi.
“Huyền, mai mốt ra đường đừng chạy xe như hôm nay.”
Lần đầu tiên có ai ngoài Nhiên quan tâm tới tôi.
Sinh nhật hôm nay thế nào nhỉ? Cực kỳ vui! Một sinh nhật tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi tắm trước, trong lúc Nhiên tắm thì tôi khui quà. Lần đầu tiên tôi cảm thấy vui khi khui quà! Tôi mở quà của ba mẹ nuôi trước. Ở bên trong là giấy tờ của một chiếc xe Audi R8 màu đỏ rực cháy. Trong thiệp viết:ddlqđ
“Ba mẹ mong con sẽ luôn nổi bật nhất và rực cháy trong cuộc đời của mình! Yêu con.”
Tôi lại mở quà của Nhiên. Ở bên trong là một cái hộp hình chữ nhật. Bên trên là một tờ giấy vừa khít chiếc hộp ghi:
“Tao với mày làm bạn mãi mãi nhé? Được không?”
Dưới dòng chữ là hai ô hình vuông được rạch sẵn. Bên phải ghi đương nhiên. Bên trái ghi không. Tôi lật tờ giấp phấp phới bên ô đương nhiên. Là một cái đồng hồ kiểu nữ, tượng trưng cho thời gian. Chúng ta sẽ mãi cùng nhau đi qua những ngày tháng vui buồn đau khổ của nhau. Tôi tò mò, nếu lật ô không bên trái sẽ là gì. Tôi lật lên chỉ có vỏn vẹn một hình vẽ ngón tay giữa… tôi cạn lời.
Giờ thì tới quà của tảng băng, món quà tôi tò mò nhất. Bên trong là sợi dây chuyền vàng hồng, có kim cương hình trái tim. Nghĩa là trái tim của em rất mỏng manh, hãy bảo vệ cẩn thận. Đây là sợi dây chuyền tôi thấy anh hỏi cô nhân viên trong cửa tiệm. Có điều, sợi dây chuyền kia màu bạc. Có một tấm thiệp nho nhỏ với chữ viết gà bới tượng trưng của con trai:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trong 17 năm nay. Sau những cơn mưa trời lại sáng. Có lẽ tôi vẫn chưa quên được Triệu Chinh, nhưng thời gian sẽ làm nó trôi đi. Cũng có thể nó là một trong những thứ tôi phải đối diện trong cuộc đời này.
Hãy mạnh mẽ lên em!
“Đi thôi. Ba mẹ tớ mới gọi, nói họ về tới rồi.” Nhiên nói.
“Ừ đi.”
Chúng tôi xuống hầm lấy xe rồi chạy thẳng về nhà. Tôi bỏ lại Nhiên khá xa. Nhưng lại có một chiếc Ferrari 458 cũng màu cam đất định vượt qua tôi. Hừ, đừng khinh thường con cưng Toyota 86 của bà nhé, bà tốn một đống tiền để nâng cấp nó đấy nhé. Mua thì rẻ nhưng nâng cấp xong cũng chẳng kém siêu xe. Để tới biệt thự nhà Nhiên phải đi lên đèo. Thế là hai chiếc xe chẳng ai chịu thua nhau. Lúc tới khúc cua thì chiếc Ferrari ép xe tôi sát với hàng rào. Tôi nhanh chóng thắng,lùi xe, bẻ lái, đổi số và vượt qua chiếc Ferrari. Cổng nhà của Nhiên tự động mở cho tôi.
Kéttttt
Ba chiếc xe một chiếc chạy trước, hai chiếc đằng sau đi theo vào và dừng trước cửa nhà hơn 100m.
“Sao cô lại ở đây?” Một giọng nói trầm thấp vang lên. Thật là! Hồi nãy mới nói thu bản mặt diêm vương và giờ lại như vậy. Mà sao anh ta cũng ở đây? Đừng nói là tảng băng trong truyền thuyết nha!
Tôi ngẩn đầu lên, đập vào mặt là một khuôn mặt khá nam tính. Có xương quai hàm rõ ràng. Kiểu tóc dễ nhìn, đôi môi mỏng. Ngoại trừ 2 hàng lông mày nhíu chặt. Tôi chưa trả lời thì Nhiên đã trả lời giúp tôi.
“Anh hai, đây là bạn em. Người mà hôm qua em nói. Hai người cứ nói chuyện đi ha. Em đi vô trước. A..ha...ha” Nhiên vừa nói vừa chạy vô nhà. Cái đồ phản bội mà! Tại sao lại quăng tôi ở đây với tảng băng này. Tuy nghĩ vậy, mặt tôi vẫn bình tĩnh.
“Anh còn không vô nhà? Tính đợi tiên nữ giáng trần à.” Nói xong tôi cũng cửa nhà thẳng tiến.
Tôi mở cửa vô nhà, nhưng bên trong lại tối. Có một bản nhạc nổi lên, đó là bài piano tôi luôn thích, “Kiss the rain - Yiruma”. Đột nhiên có hai bàn tay thô ráp che mắt tôi. Bản nhạc đã được thay bằng “Happy Birthday”. Hai bàn tay rồi cũng đã bỏ ra. Trước mặt tôi là Nhiên đang cầm chiếc bánh sinh nhật phủ bột trà xanh được cắm 17 ngọn nến. Đằng sau Nhiên là một người đàn ông và phụ nữ trung niên đang cầm tay nhau hạnh phúc. Chắc hai người là ba mẹ của Nhiên. Tôi chợt cảm thấy khoé mắt mình ươn ướt rồi quay ra đằng sau ôm “một cái gì đó”. Cái đó cũng không buông tôi ra.
Anh ôm chặt tôi. Trong khi tôi quá cảm động 17 năm nay, lần đầu tiên tôi có một sinh nhật đúng nghĩa.
“Ơ, sao tự nhiên bữa nay sướt mướt thế. Mau quay lại thổi nến đi!” Nhiên chọc ghẹo tôi nói.
Tôi cũng buông “cái đó” ra và thổi nến. Sau khi tôi thổi nến xong thì từ đằng sau có “tuyết” bay ra. Tôi vừa ước xong, thì ba mẹ của Nhiên bước lên và tặng quà. Rồi Nhiên cũng tặng tôi quà, anh của Nhiên cũng từ đằng sau đi lên tặng tôi quà. Nghĩ lại sự kiện tuyết bay rồi quà, đều lấy từ trong áo vest của anh, mồm tôi không khống chế được mà hỏi.
“Anh có túi thần kỳ của Doraemon à?” Mặt anh đen lại trong khi mọi người bao gồm người làm không kiềm chế mà cười phá lên.
“Hahaha, con là Diệu Huyền đúng không? Bác là mẹ Tĩnh Nhiên. Đây là chồng bác. Và anh trai của Tĩnh Nhiên, Thiên n. Bác có nghe Nhiên kể về cháu. Cháu nhận bác làm mẹ nuôi đi. Mau, nói mau đi.” Mẹ của Tĩnh Nhiên làm một hơi dài. Rồi muốn tôi gọi bác ấy là mẹ nuôi. Tiếng gọi mẹ ba ấy, đã bao năm không gọi rồi? Tôi rất xúc động rồi cũng ngài cũng gọi.
“Mẹ nuôi.” Tôi vừa nói xong thì mẹ nuôi cười híp cả mắt.
“Ơ, bà nó hay nhờ? Gọi mẹ nuôi sao không gọi ba nuôi.” Rồi ông cũng bắn cái ánh mắt khẩn cầu tới tôi.
“Dạ, ba nuôi.” Rồi 2 người cùng nhau cười đến nỗi không thấy tổ quốc. Cái này có phải là tướng phu thê không ta?
Bỗng chốc không khí trong gia đình cực kỳ vui vẻ. Trái tim của tôi theo đó cũng ấm áp hẳn lên. Sau bữa ăn cơm, với sự khẩn cầu của ba mẹ nuôi, tôi ơ lại một đêm. Lúc tôi, Nhiên, và Thiên n cùng lên lầu. Trước khi anh rẽ vào thư phòng thì nói tôi.
“Huyền, mai mốt ra đường đừng chạy xe như hôm nay.”
Lần đầu tiên có ai ngoài Nhiên quan tâm tới tôi.
Sinh nhật hôm nay thế nào nhỉ? Cực kỳ vui! Một sinh nhật tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi tắm trước, trong lúc Nhiên tắm thì tôi khui quà. Lần đầu tiên tôi cảm thấy vui khi khui quà! Tôi mở quà của ba mẹ nuôi trước. Ở bên trong là giấy tờ của một chiếc xe Audi R8 màu đỏ rực cháy. Trong thiệp viết:ddlqđ
“Ba mẹ mong con sẽ luôn nổi bật nhất và rực cháy trong cuộc đời của mình! Yêu con.”
Tôi lại mở quà của Nhiên. Ở bên trong là một cái hộp hình chữ nhật. Bên trên là một tờ giấy vừa khít chiếc hộp ghi:
“Tao với mày làm bạn mãi mãi nhé? Được không?”
Dưới dòng chữ là hai ô hình vuông được rạch sẵn. Bên phải ghi đương nhiên. Bên trái ghi không. Tôi lật tờ giấp phấp phới bên ô đương nhiên. Là một cái đồng hồ kiểu nữ, tượng trưng cho thời gian. Chúng ta sẽ mãi cùng nhau đi qua những ngày tháng vui buồn đau khổ của nhau. Tôi tò mò, nếu lật ô không bên trái sẽ là gì. Tôi lật lên chỉ có vỏn vẹn một hình vẽ ngón tay giữa… tôi cạn lời.
Giờ thì tới quà của tảng băng, món quà tôi tò mò nhất. Bên trong là sợi dây chuyền vàng hồng, có kim cương hình trái tim. Nghĩa là trái tim của em rất mỏng manh, hãy bảo vệ cẩn thận. Đây là sợi dây chuyền tôi thấy anh hỏi cô nhân viên trong cửa tiệm. Có điều, sợi dây chuyền kia màu bạc. Có một tấm thiệp nho nhỏ với chữ viết gà bới tượng trưng của con trai:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trong 17 năm nay. Sau những cơn mưa trời lại sáng. Có lẽ tôi vẫn chưa quên được Triệu Chinh, nhưng thời gian sẽ làm nó trôi đi. Cũng có thể nó là một trong những thứ tôi phải đối diện trong cuộc đời này.
Hãy mạnh mẽ lên em!
/10
|